• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Yêu Hận Đều Biến Thành Tro Tàn (1 Viewer)

  • Chương 37

Diệp Dung hừ lạnh một tiếng. Mỗi lần cô nhìn thấy Tô Uyển Thu tìm được đường sống trong chỗ chết thì đều rất căm hận.



Hơn nữa, đây đều là công lao của cô!



Tuy rằng bị bức bách vì uy nghiêm của Vệ Hủ, nhưng nếu không phải Diệp Dung am hiểu tà thuật thì sao Tô Uyển Thu có thể hồi sinh nhiều lần, còn cường đại hơn nhiều như vậy chứ!



Nghĩ vậy, trong lòng cô ta lại càng ghen tỵ hơn.



- Cô có biết thật ra cô là một con tà thú hay không vậy?



- Ý cô là gì?



Tô Uyển Thu lạnh giọng hỏi, bỗng có dự cảm không ổn.



- Mẫu thân của thần chủ, mẫu thần, hẳn là cô đã từng nghe qua rồi.



Diệp Dung còn rảnh rỗi điều chỉnh tư thế xem kịch vui, chậm rãi nói:



- Năm đó vì áp chế yêu thú trong Đồ Linh Thú nên bà ấy đã hồn vía tan tành. Linh lục của yêu thú cũng hóa thành bộ tộc Đồ Linh Thú hiện nay…



- Ta không cần cô nói những cái đó!



Tô Uyển Thu mất kiên nhẫn ngắt lời cô ta.



- Nói trọng điểm! Nếu không ta sẽ giết cô ngay bây giờ!



- Được rồi…



Diệp Dung giận dữ trừng cô một cái.



- Không biết từ khi nào bắt đầu, bộ tộc Đồ Linh Thú bắt đầu có khí tức yêu thú. Lần đầu tiên xuất hiện Đồ Linh Thú bị yêu hóa chính là phụ thân của cô đấy!



- Sao có thể chứ…



Tô Uyển Thu mở to mắt, nhớ lại chuyện thú cha đã từng bị người dùng hoa Trường Sinh đuổi ra hang động, sau đó bị đánh chết tươi.



- Đúng vậy!



Diệp Dung thấy cô hơi run rẩy, ánh mắt đắc ý.



- Phụ thân của cô chính là bị thần chủ dẫn người giết chết đấy!



Thấy Tô Uyển Thu đau đớn khó chịu đựng, Diệp Dung lập tức cảm thấy cực kỳ thống khoái.



- Cô cũng là một con yêu thú! Thần chủ cưới cô không chỉ vì Tái Linh Tử, cũng là vì khắp lục giới này chỉ có ngài ấy mới có thể kiềm chế được cô. Bởi vậy phải do ngài ấy áp chế linh lực của cô sau đó có thể lấy dùng bất cứ lúc nào. Chẳng qua khi cô mất kiểm soát thì thần chủ sẽ giết cô ngay tức khắc!



- Cô nói dối!



Tô Uyển Thu không tin nổi hét lên. Cô ngắt lời cô ta, nước mắt ùa lên.



- Đó không phải là sự thật! Cô đang lừa ta!



Cô không nhìn thấy Diệp Dung, chỉ có thể mơ hồ biết vị trí của cô ta mà thôi.



- Tôi nói dối á?



Diệp Dung thấy cô liên tục nhìn quanh, cảm thấy buồn cười.



- Nếu ta lừa cô thì sao cô có thể hồi sinh liên tục được chứ.



- Ta nghĩ chắc cô cũng biết rồi đấy. Nếu Đồ Linh yêu thú muốn tăng mạnh linh lực thì hoàn toàn không cần phép thuật nào khác, chỉ cần giết Đồ Linh Thú hiện có thì linh lực tan biến đều sẽ bị yêu thú hấp thu, từ đó trở nên cường đại hơn…



Diệp Dung quan sát sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của cô, không khỏi cong khóe miệng.



- Hai lần cô cải tử hoàn sinh, lần đầu tiên thần chủ giết em trai cô, tên là Tô Uyển Đông gì đó thì phải, hình như mới có mấy tuổi… Lần thứ hai, thần chủ giết mẫu thân cô. Máu thịt Đồ Linh Thú mà cô ăn vào lúc hấp hối là lấy từ tiểu tỷ muội Hoa Vũ của cô đấy!



- Không! Tất cả những gì cô nói không phải là sự thật!



Tô Uyển Thu như thể bị sét đánh trúng vậy, khuôn mặt đẫm nước mắt, ngã ngồi trên mặt đất run rẩy.



- Ha, ta không phòng bị nói hết cho cô nghe rồi!



Diệp Dung càng thấy cô thống khổ thì lại càng vui sướng. Cô ta túm tóc cô, xoay mặt khiến hốc mắt trống rỗng của cô đối diện với mình.



- Mỗi lần đều là ta giả vờ bị thương, để thần chủ dùng máu thịt của cô, móc mắt cô ra chữa trị cho ta! Chuyện cô và vương chi tử cũng là ta hãm hại cô! Ta khiến người tình cóc tinh của ta bám vào người vương chi tử, sau đó đi làm nhục cô! Không ngờ thần chủ lại phát hiện nhanh như vậy! Nếu không thì ngài ấy sẽ nhìn thấy cô đang nằm dưới thân kẻ khác! Vì không lòi đuôi, ta đành phải giết chết tình nhân của ta! Còn vụ Hoàng Cáp kia nữa, cũng vì trốn khỏi bị phạt nên ta đã cố ý bẻ gãy roi độc của bà ta!



Cô ta càng nói càng hăng say, hoàn toàn không chú ý thấy vẻ mặt của Tô Uyển Thu đã từ thống khổ biến thành căm hận.



- Niên Niên của cô đúng là rất ngoan! Bất kể ta đánh chửi nó như thế nào, nó cũng không dám nhiều lời một câu!



Vẻ mặt Diệp Dung đã có chút điên cuồng.



- Nhưng tiếc là trước khi nó tiến vào vùng đất Hoang Linh, ta đã đánh gãy gân tay gân chân của nó rồi! Chỉ sợ nó không thể đi ra được nữa đâu! Còn có đứa bé trong bụng ta, căn bản không phải là của thần chủ! Nhưng thần chủ lại vì nó móc một con mắt khác của ngươi ra!



- Cô câm mồm!



Tô Uyển Thu quát lớn, đứng bật dậy, bóp chặt cổ Diệp Dung.



- Ta cứ nói đấy!



Diệp Dung cũng bất chấp mọi thứ, rống vào mặt Tô Uyển Thu:



- Trong mắt thần chủ, cô chỉ là con súc…



- Ahhhh!



Cô ta còn chưa nói xong thì đã bị Tô Uyển Thu quăng xuống đất.



Không biết tại sao lực lượng của cô lại trở nên cường đại như vậy. Thậm chí… Thậm chí không thua kém thành chủ…



Điều này khiến Diệp Dung nhất thời sợ hãi. Đến nước này cô ta mới phát hiện tình cảnh của mình cực kỳ nguy hiểm.



- Cô… Cô định làm gì?



Cô ta vừa lùi về sau vừa hoảng sợ nhìn Tô Uyển Thu bỗng trở nên hung ác nham hiểm.



- Cô đừng làm bừa! Nếu cô dám làm gì ta thì thần chủ sẽ không buông tha cho cô đâu!



- Ồ…



Tô Uyển Thu cười khẩy một tiếng, từng bước đi tới gần Diệp Dung.



- Vậy thì ta giết Vệ Hủ luôn vậy!



- Cô…



Diệp Dung vừa phát ra một từ đơn thì đã bị Tô Uyển Thu bóp chặt cổ họng. Cô ta muốn vùng vẫy, nhưng ngay sau đó bỗng hét thảm thiết.



- A! Mắt của ta…



Cô ta đau tới mức lăn lộn trên mặt đất.



Trong tay Tô Uyển Thu cầm hai tròng mắt vừa móc xuống từ trong mắt cô ta, đang định nhét vào trong miệng cô ta thì đã bị một tiếng quát lớn ngăn lại.



- Dừng tay!



Vệ Hủ cau mày, xuất hiện ở cửa.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom