• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Yêu em tận sâu (1 Viewer)

  • Chương 1-7

Chương 1 Trờ về
Bóng đêm truyền xuống là lúc một thế giới khác.
trỗi dậy, trong nhà hàng những người đàn ông và phụ
nữ đùa giỡn lẫn nhau.
Thanh Tâm không thích những nơi ồn ào như thế
này, nhưng những tên nhà giàu lại rất thích những
chốn xa hoa và lạc thú.
Mạnh An muốn giới thiệu cho cô và người bạn của
anh ta, vì không muốn anh ta mất mặt nên cô chỉ có.
‘thể chấp nhận.
Sau khi nói chuyện xã giao với mấy người đó xong,
cô một mình ngồi trong một góc nghỉ ngơi. Mạnh An
vui đùa với mấy người bạn một lúc rồi quay trở lại bên
cạnh cô, về mặt có ý xin lỗi: “Thanh Tâm, chờ một
chút xíu nữa chúng ta rời đi”
Thanh Tâm cười cười về không sao: “Anh cứ chơi
đi, em ờ đây ngồi chờ anh cũng được.”
Mạnh An đang định nói gì đó thì bỗng nhiên tiếng.
cửa vang lên, bị người đầy ra, tất cả mọi người đều
quay đầu nhìn lại
Đó là một người đàn ông cao lớn, ăn mặc tây trang
rất nghiêm túc chẳng giống đến nhà hàng ăn, cùng
với về mặt lạnh lùng, giống đến làm nhiệm vụ thì hơn.
Xung quanh đang ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh
không tiếng động. Thanh Tâm thấy lạ, giương mắt ghé.
qua nhìn liền bắt gặp con người đáng ghét ấy. Bất
giác cô nắm chặt cái ly trong tay.
Anh ta chỉ nhìn thoáng qua cô rồi thôi, giống như
là không hề quen biết, hoàn toàn xa lạ.
Sau đó có người chạy tới chào hỏi, mang theo sự
nhún nhường: “Đàm Tùng, cậu tới chỗ này ngồi
“Đàm Tùng, lâu lắm mới gặp cậu”
Từ lúc thấy anh ta, Thanh Tâm nhìn trân trân
không rời mắt, đột nhiên ngực trờ nên lạnh giá.
“Thanh Tâm…Thanh Tâm….’
Mạnh An thấy cô thất thần, liền gọi mấy tiếng cô
mới hoàn hồn lại, cô đứng lên: “Em đi vệ sinh một
chút”
Nói xong cô bất chấp mấy ánh mắt kia cùng với
Mạnh An hiếu kỳ nhìn cô một cách kỳ lạ, cô bước ra
khỏi cửa. Hiện giờ cô không muốn thấy mặt người đàn
ông đó.
Bất giác trong gian phòng lại trờ nên yên lặng.
Mọi người nhìn về mặt quái dị của Mạnh An, lại
nhìn Đàm Tùng đang ngồi trên ghế sô pha.
Ba năm trước, mọi người đều biết Thanh Tâm và
Đàm Tùng ở bên nhau, cho nên khi Mạnh An và Thanh
Tâm thông báo hai người sẽ kết hôn, ai nấy đều kinh
ngạc.
Mà giờ phút này, ba người đều có mặt ð đây, đúng
là một tình thế khó xử.
Đàm Tùng dựa người vào ghế sô pha, hai ngón tay
kẹp điếu thuốc, khói bay lượn lờ, đôi mắt khép hờ nhìn
bóng dáng người nào đó chạy ra khỏi cửa, không ai
biết anh đang nghĩ gì.
Trong nhà vệ sinh, Thanh Tâm vốc nước xối xà vào.
mặt, sau một lúc mới cảm thấy bình tĩnh lại. Cô ngầng.
đầu nhìn gương mặt trong gương tái nhợt, đột nhiên
‘thấy bản thân rất buồn cười.
Từ lúc cô lựa chọn trở về, là đã chuẩn bị tâm lý sẽ
gặp anh. Nhưng cô không nghĩ tới ba năm rồi cô vẫn
không buông bò được.
Thanh Tâm nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy
trình trong gương, cô chán ghét bản thân mình ngay.
lúc này.
Ngay lúc cô mờ mắt ra, không biết tự khi nào đã
có thêm một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong
gương. Anh xuất hiện một cách âm thẩm lặng lẽ,
không tiếng động, suýt chút nữa Thanh Tâm thét lên.
Lấy lại bình ồn, cô dùng ánh mắt vô cảm lại đối với
anh. Bất chợt, Đàm Tùng đưa bàn tay lên mơn trớn da
thịt trên cổ cô, cô có thể cảm nhận được các vết chai
trên từng ngón tay anh.
Cảm giác quen thuộc này làm cô nhớ lại những ký.
ức của ba năm trước, khiến cả người cô run rầy.
“Sao vậy? Sợ tôi?”
Giọng nói người đàn ông lạnh lẽo phát ra làm
Thanh Tâm sợ hơn, nhưng cô cố trấn tĩnh bản thân,
trả lời: “Anh muốn làm gì?”
“Ba năm không gặp, đây là cách em nói chuyện
với chồng của mình?“ Thái độ của anh chẳng có gì là
thân thiện như chính lời nói của anh.
Cô thỡ sâu, xoay người lại, gạt bàn tay đang lướt
trên da thịt cô ra. Cái gì mà chồng chứ? Cô nhìn Đàm
Tùng lạnh lùng cười, nói: “Đàm Tùng, ba năm không.
gặp có phải anh trờ thành kẻ ngốc rồi không? Nên nhớ
chúng ta đã ly hôn.”
Nghe thấy hai chữ ly hôn, Đàm Tùng nhíu mày khó
chịu: “Thế à!”
Thanh Tâm trừng mắt với anh một cái: “Đồ điên,
tôi muốn ra ngoài, phiền anh nhường chỗ.”
Cô giơ tay đầy anh ra, nhưng thân hình cao lớn
của anh không chút nào di chuyển, che chắn lại ở
trước mặt cô.
“Tại sao lại trờ về?”
Thanh Tâm mím môi, mãi một lúc sau cô mới trả lời
nhưng vẫn không thể hiểu được Đàm Tùng đang nghĩ gì
“Thành phố này là của anh hay sao mà tôi không.
được trờ về? Tôi muốn về hay không là quyền của tôi”
Đối với lời châm chọc của cô, anh không màng chỉ
hỏi lại: “Trờ về đề kết hôn?”
Tim Thanh Tâm như muốn ngừng lại, nhưng rất
nhanh cô nỡ một nụ cười xinh đẹp: “Không phải là anh
đã biết rồi sao? Thiệp cưới rất nhanh sẽ đến tay anh,
đến lúc đó rất mong anh đến chúc phúc cho chúng
tôi”
Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, anh cũng cười theo
nhưng trong phút chốc, Đàm Tùng bỗng nhiên cúi
đầu, anh không muốn nhìn thấy cô cười vì người đàn
ông khác, anh kéo cô tới vách tường, đè chặt lại.
Bên eo bị bóp chặt, trên cổ lại bị cắn, cô đau đến
mức muốn chảy nước mắt. Cô hít sâu một hơi chịu
đựng cơn gặm cắn của Đàm Tùng trên cổ cô.
Nhưng cô càng chịu đựng, Đàm Tùng lại càng ra
sức day mạnh hơn.
Ba năm không gặp, vừa thấy đã nổi lên cơn điên.
Cô ra sức đẩy người Đàm Tùng ra: “Anh làm trò gì vậy,
muốn phụ nữ thì ở bên ngoài có rất nhiều, anh ờ chỗ
này phát điên với tôi cái gì chứ?”
Đàm Tùng ngẩng đầu lên từ cổ của cô, bàn tay vẫn
vuốt ve trên eo cô không có ý định buông ra, hơi thờ
mờ ám phà vào tai Thanh Tâm: “Mấy cô gái khác làm
gì tốt bằng em. Em nói xem sao tôi có thể không phát
điên được.”
Thanh Tâm tức giận trừng mắt: “Anh có biết xấu
hồ hay không?”
“Ha ha..” Đàm Tùng bị cô cảnh cáo, anh không
những không sợ mà còn cười phát ra tiếng, trông anh
càng đẹp trai hơn rất nhiều.
Trong lúc Thanh Tâm sửng sốt không hiều tại sao.
anh lại cười, thì anh đã cúi đầu xuống sát gần cô hơn:
“Làm sao bây giờ, đột nhiên tôi muốn em ở chỗ này…”
Giọng nói rất nhẹ nhưng khi lọt vào tai Thanh Tâm
như sét đánh, trong đầu cô vỡ tung, cô chưa kịp lên
tiếng thì một bàn tay đã vén váy cô lên, mơn trốn bên
đùi.
Trong khoảnh khắc đó, nước mắt của Thanh Tâm
đã rơi xuống. Cô không dám nhúc nhích, chỉ có thể
mờ to mắt nhìn anh.
Đàm Tùng đặt đôi môi mòng của mình lên trên đôi
môi mềm mại của cô, hương vị này đã lâu rồi anh
không được thường thức, thật nhớ làm sao. Nhưng nụ
hôn này sao lại mặn như vậy.
Cảm nhận được những giọt nước mắt của Thanh
Tâm, anh dừng lại hành động của mình, đôi mắt lộ ra
về phức tạp. Một câu cũng không nói, xoay người rời
đi
Trong chớp mắt nhà vệ sinh chỉ còn lại một mình
cô, giống như vừa rồi chì là ảo giác. Nhưng Thanh
Tâm biết đó không phải là ảo giác, trên cổ cô vẫn còn
dấu răng của anh, nước mắt vẫn còn đọng lại trên
khóe mắt.
Thật là giống ba năm trước đây, thời khắc anh tra
tấn cô, để lại trên người cô vô số dấu vết. Tuy rằng
bây giờ đã không còn nhưng trong đầu cô sẽ mãi
không bao giờ quên được sự thô lỗ của anh.
Mạnh An đứng cách nhà vệ sinh không xa, khi
Đàm Tùng bước ra là có thề nhìn thấy được.
Một tay Mạnh An đút ở túi quần, trong tư thế rất
bình thản, khi Đàm Tùng trở ra cũng không tỏ thái độ
gì.
Nhưng khi Đàm Tùng bước đến càng gần, Mạnh
An đã không còn trong tư thế không quan tâm nữa,
anh trở lại bộ dáng nghiêm túc chắn đường Đàm
Tùng.
“Một vị khách không mời mà đến. Vốn tường rằng
ð bên trong ôn lại chuyện cũ cũng phải rất lâu, không.
ngờ lại trờ ra nhanh thế.”
Đàm Tùng không có dấu hiệu gì là chột dạ, chỉ nói:
“Tôi chỉ thấy người mà anh sắp cưới làm vợ diễn cũng.
tốt đấy””
Mạnh An cười lớn, chuyển tầm mắt qua nhà vệ
sinh, nhướn mày lên nói: “Thế sao? Biết sao được,
nhưng cô ấy thuộc về tôi”
Lời nói khiêu khích nhưng Đàm Tùng cũng không chấp
nhưng người đã lạnh đi một chút: “Tôi sẽ
rửa mắt nhìn cho kỹ”
Khi Thanh Tâm mỡ cửa nhà ra, Mạnh An đã
dựa vào tường gần đó, ngây người đến phát ngốc.
Nghe tiếng mờ cửa anh mới quay đầu qua.
“Em không sao chứ?”
Thanh Tâm không nghĩ tới Mạnh An lại ð bên
ngoài, anh đứng ð đây từ khi nào? Cho nên cô chỉ lắc
đầu: “Em không sao, chỉ hơi mệt một chút, chắc có lẽ
là em sẽ về trước.”
Mạnh An nhìn cô bắt gặp dấu vết đỏ chói trên cổ,
trông có vẻ rất gai mắt. Anh nheo mắt lại, không tỏ vẻ
gì, chỉ nói: “Anh đưa em về”
“Không cần đâu.”
Thanh Tâm vội vàng từ chối, chợt thấy mặt Mạnh.
An thay đổi, cô mới cảm thấy mình biều hiện hơi quá.
Cô lên tiếng giải thích: “Tối nay là chúng ta mời
mọi người, em với anh không thề về trước được. Anh ở
lại với mọi người, anh cũng biết là em không thích mấy
nơi như thế này mà.“
Mạnh An nhìn cô chăm chú, vẫn là anh
đưa em ra ngoài”
Bây giờ là mùa đông, trời cũng đã khuya, gió lạnh
ào tới. Vừa mới ra khỏi nhà hàng, Thanh Tâm đã lạnh
đến rùng mình.
Mạnh An choàng thêm áo khoác giúp cô, kêu taxi,
còn không quên dặn dò về nhà hãy gọi điện cho anh.
Thanh Tâm gật đầu, ngồi vào trong xe. Khi chỉ còn lại
một mình yên tĩnh, cô không khỏi nhớ đến ba năm
trước cũng là một ngày lạnh giá thế này, cô cầu xin
anh ở lại nhưng anh lại dứt khoát ra đi.
“Kít..
Đột nhiên xe thắng gấp lại, Thanh Tâm đang chìm
trong suy nghĩ không kịp phản ứng chúi đầu về phía
Chương 1 Trờ về
trước. Lực hơi lốn cho nên Thanh Tâm liền choáng.
váng đầu óc, cô đang mơ màng xoa đầu thì cửa xe bị
người khác mỡ ra, một tay ở bên ngoài bắt lấy tay cô.
“Em cho rằng mình còn có thể cưới người khác hay
sao?”
Bên tai vang lên giọng nói của người đàn ông,
Thanh Tâm nhìn thấy là Đàm Tùng, cô trỡ nên hốt
hoảng, sao cô có thề quên tật xấu của người đàn ông.
này là không dễ dàng từ bỏ.
Khi anh rời đi ở nhà vệ sinh chỉ là vì muốn đợi cô ở
chỗ này.
Cô không giấy giụa, cũng không phản kháng, có lẽ
là bời vì không có sức lực hoặc là biết phản kháng đối
với anh cũng vô dụng, cô ở trong lồng ngực anh nhắm
mắt lại.
Cô cảm thấy bản thân mệt mỏi quá. Đột nhiên cô.
cảm thấy mình quay trỡ lại ác mộng của ba năm trước.
Trong giấc mộng có tiếng người đàn ông khế gọi
bên tai cô: “Thanh Tâm, em à…”
Rõ ràng đó là giọng điệu rất cưng chiều nhưng
trong phút chốc giọng nói của anh lại biến thành phẫn
nộ, như muốn giết chết cô: “Thanh Tâm, rốt cục là em
đã đi quyến rũ bao nhiêu người đàn ông? Hả?”
Cô vội vàng muốn giải thích cho anh hiểu, nhưng
bàn tay anh đang siết chặt lấy cổ cô vì ghen tuông mù
quáng. Cô chì có thể nói từng chữ: “Em không có…
‘Đàm Tùng…Anh phải tin tường em…Em thật sự không
có…
“Em còn chối? Tôi sẽ làm cho em phải thừa nhận”
“Đừng mà…Xin anh…
Thanh Tâm nhịn không được nữa, cô khóc lên, cô.
không rõ tại sao lại biến thành như vầy? Tại sao Đàm
Tùng lại đối xử với cô như vậy?
Cô chống chế, muốn thoát khỏi bàn tay, cơ thể
anh: “Đàm Tùng…Đừng để em phải hận anh…”
Cô khóc không thành tiếng, giọng run rầy nấc
nghẹn.
“Hận tôi? Em có tư cách gì mà hận tôi? Em phản
bội tôi còn dám nói hận tôï?”
“Em đã nói là không có cơ mà…A..A…”
Cơn đau phía dưới truyền đến, Thanh Tâm chống
cự lại anh nhưng không có tác dụng. Tận đáy lòng cô
đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô không chống cự nữa, đề mặc anh muốn làm gì
thì làm, đôi mắt cô bây giờ đã trở nên trống rỗng.
“Thanh Tâm…
Đột nhiên người đàn ông trờ nên dịu dàng, anh
hôn lên trán cô, tai cô và môi cô, nói nhỏ:
Em là của anh, ngoan nào, hãy nói em thuộc về anh.”
“Em là của anh…Đàm Tùng, em chính là của anh.”
Thanh Tâm ngoan ngoãn lặp lời của anh.
Đàm Tùng rất hài lòng với biểu hiện của cô, hành
động của anh lại trở nên dịu dàng: “Ngoan lắm, em rất
nghe lời”
Chương 2 Không bỏ được
Thân thể Thanh Tâm ngày càng run lên bần bật
làm cho cô không biết rõ đây là ác mộng hay là hiện
thực.
Đàm Tùng đang liếm láp cổ cô, đầu lưỡi vờn qua
văn lại trên vết cắn khi nấy. Có thể cảm nhận được cô
đang sợ hãi, anh dừng lại một chút, môi chuyển sang.
“Đừng sợ, không
tai rồi đến môi cô, giọng nói an
phải lúc trước em rất thích anh làm thế này hay sao?”
“Ngoan, thả lòng cơ thể ra…”
Thanh Tâm nhắm chặt mắt lại, đôi tay cô bấu chặt
lấy ga trải giường đề mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trong đôi mắt đã dấy lên ngọn lửa của Đàm Tùng,
bỗng nhiên anh dừng lại hôn cô, khế thì thẩm: “Thanh
Tâm, em đừng sợ…Anh sẽ không làm em đau…”
Sau câu nói đó đã là một đêm, khi Thanh Tâm tỉnh.
lại thì trời đã sáng, trong phòng không còn ai, Đàm
Tùng đã đi rồi. Cô kéo bức rèm qua đón nhận ánh
sáng mặt trời của ngày mới.
Đêm hôm qua anh không làm gì với cô.
Thanh Tâm ngần người một lát, sau đó đứng dậy
sửa soạn lại rồi ra về, một chút cũng không lưu luyến.
Khi trờ về nhà cô đã là bảy giờ rưỡi, nếu theo
thường lệ thì giỡ này mọi người đang bắt đầu dậy.
Nhưng khi mỡ cửa ra cô lại thấy tất cả mọi người
trong nhà đang nghiêm túc chỉnh tề ngồi trong phòng
khách, giống như là đang chờ cô về.
Thấy ngưỡi đã về, ông Thanh Tài lạnh lùng nói:
“Thanh Tâm, tối hôm qua con thật sự đã ở qua đêm
với Mạnh An?”
Thanh Tâm không trả lời ngay, mà nhìn người ngồi
đối diện ông ta, Thanh Ly.
Rất yên tĩnh, không chất vấn, không làm ẩm, chỉ
nhìn thôi nhưng có thề nhận thấy đôi mắt có chút ừng
hồng, trông có về như hơi oan ức.
Thanh Tâm cũng đoán được phần nào, cô cười nhẹ
một cái, gật đầu: “Phải tối hôm qua tôi với Mạnh An
đã ở cùng nhau.”
Bất giác hai tay của Thanh Ly đang đặt ở đầu gối
siết chặt lại, không nói tiếng nào, đầu cúi thấp xuống
Tình Thủy ở bên cạnh nhìn không nổi nữa, chợt
đứng lên chỉ vào Thanh Tâm: “Cô làm như thế mới vừa
lòng sao, cướp chồng chưa cưới của em gái mình, cô
không sợ bên kia sẽ chê cười gia đình nhà chúng ta?”
Thanh Tâm rất bình tĩnh đáp trà: “Chồng chưa
cưới? Ö đâu ra? Theo tôi biết thì hai người vẫn chưa.
làm lễ đính hôn cơ mà?”
Nghe nói thế, sắc mặt Tình Thủy ngày càng khó
coi: “Còn không phải là vì cô? Nếu không phải vì cô thì
buổi lễ đính hôn đã diễn ra rồi. Cô là người đã ly hôn
thì nên biết thân biết phận một chút, đã trờ về nước.
rồi mà vẫn không thể bò đi thói quen cũ quyến rũ đàn.
ông. Đã vậy, cô với Mạnh An vẫn chưa kết hôn mà đã
đi qua đêm, rốt cục là cô có biết xấu hồ không?”
“Tình Thủy?
Ông Thanh Tài ở một bên thấy vợ nói nặng con gái
mình như vậy, ông cũng không chịu được: “Bà cũng là
mẹ nó, sao có thể nói con gái mình như vậy?”
Bị nói như thế, vẻ mặt Tình Thủy cứng lại, muốn
nói gì nữa nhưng bị Thanh Tài lộ ra vẻ cảnh cáo mà
Thanh Ly ð bên cạnh cũng nhéo nhéo áo nhắc khéo
không cần phải tranh cãi làm gì.
Bà chỉ có thể hít sâu một hơi nuốt lời vào trong,
miễn cưỡng ngồi xuống trở lại, tay nắm chặt Thanh Ly.
như đang an ủi.
Thanh Tài chuyền tầm mắt sang Thanh Tâm, vẫn
cái dáng cao ngạo đó, ông không nhìn ra được cảm
xúc gì, chỉ nói: “Mẹ con nghĩ sao nói vậy, con đừng đề
trong lòng”
Nghĩ sao nói vậy?
Đáy mắt Thanh Tâm thoáng hiện lên sự châm
biếm, nhưng rất nhanh khi cô trở lại thái độ ngoan
ngoãn nghe lời: “Ba cứ yên tâm, con sẽ không nghĩ
nhiều.”
Nhìn qua là cô rất hiểu chuyện, nhưng cái loại
ngoan ngoãn này làm cho ông đau xót
Ông phát hiện ba năm này con bé đã thay đổi rất
nhiều, trỡ nên trầm tư và biết giấu cảm xúc, ngay cả
ngưỡi làm ba như ông cũng không biết Thanh Tâm.
đang nghĩ gì.
Ba ngày trước đột nhiên con bé trờ về nước, còn
thông báo lễ kết hôn với Mạnh An, những chuyện này
trước đó đều không cho ông biết.
Mọi chuyện là sao chứ? Nhưng nhìn tình huống thế
này, ông không nghĩ sẽ biết được thêm điều gì:
mọi chuyện coi như xong, ai về làm việc của mình đi”
Thanh Tâm nhàn nhạt trả lời: “Dạ, con lên trước”
Nói xong cô lập tức lên lầu, không nhìn một ai.
Nhưng khi đến giữa cầu thang, cô nghe được giọng
nói nhỏ của Tình Thủy: “Không phải ông nói từ hôn
sao? Như vậy làm sao đây? Còn Thanh Ly của chúng
thế nào bây giờ?”
Sau đó chì nghe Thanh Tài quát lên: “Bà im miệng
cho tôi? Bà thì biết cái gì?
“Chuyện của Thanh Ly tôi sẽ giải quyết, nhưng
Thanh Tâm là con gái của bà, về sau nói chuyện nên
chú ý một chút. Chuyện quá khứ đừng bao giờ nhắc
lại nữa.
Tình Thùy không cam lòng, cố nói: “Tôi không
nhắc? Không nhắc thì cũng sẽ có người bi:
Chưa kịp nói hết câu, Thanh Ly đã cắt ngang: “Ba
mẹ đừng nói nữa, chị ấy mà nghe được sẽ rất buồn.
Con không muốn hai người cãi nhau vì chuyện này,
nếu chị ấy thích anh Mạnh An thì…Con sẽ không chen
ngang vào.
*Thanh Ly…”
Cuộc nói chuyện vẫn còn tiếp tục nhưng Thanh
Tâm không muốn nghe tiếp. Cô nghĩ mình không phải
là một thành viên của gia đình này.
Cô ngã người nằm trên giường, hít sâu một hơi mới
có càm giác sống lại. Bất chợt cô lại nhớ tới chuyện
tối qua, rõ rằng đã nói không còn yêu anh, nhưng sự
thật thì sao? Cô đúng là vô dụng mà.
Đối với anh, cô không thể nào chống cự lại được.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng.
suy nghĩ của cô.
Thanh Tâm nhìn màn hình hiển thị Mạnh An, cô hơi
ngần ra một chút mới bắt máy.
“Thanh Tâm, em về nhà chưa?” Giọng của Mạnh
An hơi lo lắng.
Thanh Tâm nắm chặt điện thoại, khó khăn nói
“Em về”
“Tối hôm qua…Em đi đâu? Anh gọi cho em mãi
không được.” Anh hơi do dự hỏi câu này nhưng vẫn là
hồi ra.
Thanh Tâm khó xử, điện thoại của cô là Đàm Tùng
giữ. Nhưng cô không thể nói cho anh biết chuyện tối
qua: “Điện thoại em hết pin, tối hôm qua xe taxi em đi
xảy ra sự cố, cho nên em phải đến bệnh viện.
“Bệnh viện? Em bị thương? Rồi có bị làm sao
không?” Mạnh An sốt ruột hỏi, Thanh Tâm chờ anh
bình tĩnh lại mới giải thích: “Chỉ bị xây xát nhẹ thôi,
đầu em bị chấn thương nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi mấy
ngày. Mà anh cũng biết rồi đấy, Thanh Ly đang ð nhà,
anh qua đây sẽ không tiện.
Mạnh An yên lặng một lúc mới mở miệng: “Vậy thì
tốt rồi, em cứ nghì ngơi đi, chừng nào khỏe hẳn,
chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới”
Thanh Tâm chẩn chừ, cô mím môi mờ miệng: “Là
anh đã nói với ba em là chúng ta ở bên nhau tối hôm
qua?”
“Em không thích? Tối hôm qua, chú gọi cho anh,
anh sợ chú ấy lo lắng cho nên mới nói như vậy. Nếu
em không thích, anh sẽ giải thích với chú ấy.”
Thanh Tâm nghĩ thế nào vẫn cảm thấy kỳ lạ. Nếu.
như không thấy cô thì hai người phải đi tìm cô, chứ
không phải là anh bao che cho cô. Cô thật không hiểu.
nổi Mạnh An đang nghĩ gì.
“Không có, em chỉ hòi vậy thôi, cảm ơn anh đã nói
giúp em”
Nói chuyện xong, cúp máy nhưng Thanh Tâm vẫn
nhìn điện thoại, cô cảm thấy mình thật xấu xa.
Rồi cô xoay qua tủ đầu giường, cầm bức ảnh lên
ngắm nghía. Đây là cô của thuở 20, tóc vẫn chưa dài,
chỉ ngang vai, đôi mắt to tròn cong lên cười cười, dưới
ánh nắng mặt trời trông cô thật vui tươi.
Đây là bức ảnh mà Đảm Tùng đã chụp cho cô,
những gì liên quan tới anh cô không tài nào quên
được.
Giống với hôm qua, trong gian phòng nhà hàng
nhưng giờ phút này chỉ còn lại hai người. Mạnh An tắt
điện thoại xong, anh dựa vào sô pha mệt mòi, bàn tay
cầm điện thoại hơi run rẩy.
“Chờ một đêm liền đề nhận lấy kết quả này, cậu có
‘thể chịu đựng được hay sao?”
Tiến Hoan cầm điếu thuốc trong tay hút một hơi
dài, khó chịu khi nhìn thấy người bạn của mình trong
bộ dạng này.
Mạnh An không đề ý đến lời của cậu ta, chỉ nhắm.
mắt lại không biết đang nghĩ gì. Không nhận được câu
trà lời, Tiến Hoan nghiêm túc hỏi lại một lần nữa: “Cậu
thật sự muốn kết hôn với Thanh Tâm?”
Hỏi được một câu, anh lại nói tiếp: “Đâu phải là
cậu không biết chuyện của Thanh Tâm và Đàm Tùng,
tối hôm qua anh ta đã đi tới ngắm ý cảnh cáo quyền
sỡ hữu. Nếu cậu cứ cương quyết giành
giật Thanh
Tâm với anh ta, mình sợ người cuối cùng chịu thiệt chỉ
có cậu và người nhà”
Mạnh An bây giờ mới mỡ mắt ra, anh cười lạnh một
tiếng, cuối cùng cũng mờ miệng: “Đàm Tùng…Các.
cậu đều sợ anh ta, nhưng mình không sợ.”
Tiến Hoan thấy Mạnh An cố chấp, anh cố gắng
khuyên nhủ: “Cậu phải biết thế lực của nhà Đàm Tùng
lớn mạnh cỡ nào, cậu mà đứng với anh ta như kiến.
chọi lửa mà thôi. Huống chỉ đàn bà trên thế giới đâu.
chỉ có một mình Thanh Tâm, cậu tội gì cứ dây dưa với
cô ta. Và lại mình thấy cô ta vẫn chưa buông bỏ được.
Cậu nghĩ lại đi…
Tiến Hoan nói rất nhiều nhưng không có câu nào.
là anh muốn nghe. Anh đứng lên, muốn chấm dứt câu
chuyện: “Mình sẽ không thay đổi quyết định, và về
sau cậu cũng đừng nhắc đến chuyện này trước mặt
Nói xong, anh lập tức đi ra cửa.
Trong quán rượu nhò với âm nhạc đỉnh tai nhức óc,
Thanh Tâm uống hết ly này qua ly khác. Bây giờ mà so
sánh với cô gái hôm qua ngồi trong một góc không
chịu nổi tiếng nhạc ồn thì quá khác nhau.
Ngay lúc cô định uống ly thứ mười mấy, thì một
bàn tay giật lại. Thanh Tâm ngắng đầu qua, nhìn một
lúc mới thấy rõ là ai, cô chậm rãi nói: “Cậu tới rồi sao?
Mình có chuyện buồn, nếu được có muốn uống chung
với mình không?”
“Uống, uống, cậu nghĩ gì mà lại một mình tới chỗ
này”
Tiêu Anh đồ ly rượu đi, mắng: “Cậu nói xem cậu có
phải tự chuốc lấy phiển phức không? Đang ờ Thụy Sĩ
rất tốt, đột nhiên chạy về đây làm gì? Cậu đúng là ngu.
ngốc, làm mình tức muốn chết.”
Thanh Tâm bị Tiêu Anh mắng không cho uống
rượu, cô cúi đầu vẻ tùi thân, tay xoay tròn trên mặt
bàn: “Tiêu Anh, mình cảm thấy cuộc sống này bế tắc
quá, mình thật sự không biết phải làm sao cho tốt. Rõ.
ràng là mình đã quyết định kết hôn với Mạnh An,
nhưng trong đầu mình luôn nghĩ đến hình bóng của.
Đàm Tùng. Mình đúng thật là xấu xa, đứng núi này.
trông núi nọ. Tình yêu là cái quái gì chứ, chỉ cần mình
quên anh ta đi, bắt đầu lại từ đầu với Mạnh An là được
cơ mà. Hu hu hu..
Sau khi uống rượu vào rồi, Thanh Tâm bị hơi men
làm cho say, có bao nhiêu suy nghĩ trong đầu liền nói
ra hết, thậm chí còn khóc rất lớn như là một trận thất
tình long trời lỡ đất. Sau đó khóc cho đã, còn gục mặt
xuống bàn lăn ra ngủ mất.
Tiêu Anh nhìn Thanh Tâm từ một cô gái vô tâm lại
biển thành một người phụ nữ bi lụy vì tình thế này mà
đau lòng: “Thật là không biết kiếp trước cậu có làm
điều gì ác không mà bây giờ lại thế này, haizzz””
Vất và lắm mới đỡ được Thanh Tâm ra khỏi quán
bar, Tiêu Anh mệt muốn bờ hơi tai. Cô đứng ở một chỗ
thờ hồn hền, bất ngờ một chiếc xe màu đen chạy tới
đỗ trước mặt.
Trong lúc Tiêu Anh đang ngạc nhiên thì cửa xe đã
bị mở ra, một người đàn ông đi tới, Tiêu Anh biết anh.
ta, chính là chồng cũ của Thanh Tâm. Lúc đi ngang
qua, anh đột nhiên dừng lại, có chút gì đó rất quen
thuộc.
Đàm Tùng đi lùi lại, bước tới gần Tiêu Anh rồi ghé
mắt qua người đang ngủ say trên vai Tiêu Anh, đây
không phải là Thanh Tâm hay sao? Sao cô lại xuất
hiện ð đây, còn say đến ngất đi.
Anh đi tới định kéo cô về phía mình thì
ngăn cản lại: “Anh muốn làm gì?”
Đàm Tùng nói: “Đưa cô ấy cho tôi.”
Tiêu Anh nhíu mày, anh ta nói đưa thì cô phải đưa
sao. Nếu có đưa thì cô cũng phải gọi Mạnh An tới chứ:
không phải là tên chết bẩm Đàm Tùng này.
“Tại sao tôi phải giao cậu ấy cho anh?”
“Vì tôi là chồng của cô ấy” Câu nói rất tự nhiên.
Tiêu Anh khinh thường: “Đã ly hôn rồi còn chồng
gì chứ? Rốt cục là anh có nhớ đến hai người đã ly hôn
rồi không?”
Đàm Tùng đã mất kiên nhẫn, anh không có ý định
cãi tay đôi, liền dùng sức cướp lấy Thanh Tâm. Chờ
đến khi người đã vào trong xe, Tiêu Anh mới phản ứng
lại: “Đàm Tùng, anh trả cậu ấy lại cho tôi”
Nhưng Đàm Tùng nào có nghe, bây giờ anh chỉ
muốn nhanh chóng chờ cô về nhà. Tiêu Anh thấy
người sắp sửa rời đi, cô vội chạy tới hét lên: “Đàm
Tùng, nếu như anh còn yêu cậu ấy thì hãy cướp cậu ấy.
lại, cho cậu ấy thấy được tình yêu của anh. Tôi không.
biết hai người đã xảy ra hiểu lầm gì, nhưng cậu ấy chỉ
mới 24 tuổi. 24 tuổi thôi, anh đành lòng nhìn cậu ấy
sống trong đau khổ như thể sao?”
Nghe những lời nói đó, Đàm Tùng chợt dừng bước
chân lại nhưng rất nhanh thôi, anh liền lên xe tức tốc
lái rồi đi bỏ mặc Tiêu Anh ð lại tức đến hộc máu. Rốt
cục anh ta có nghe hiểu những gì cô nói hay không?
Chương 3 Ngủ qua đêm
Thanh Tâm vẫn không hề hay biết mình đã bị rơi
vào tay của Đàm Tùng, cô ngủ say không biết trời
trăng gì.
Lúc lên xe, Đàm Tùng đặt cô kề sát ngồi bên anh.
Anh ngắm nhìn khuôn mặt cô ngủ say, thật là bình
yên! Đột nhiên cô cựa quậy không ngừng, giống như
là nóng, chỗ chật hẹp làm cô thấy không thoải mái.
Anh vội chỉnh tư thế lại cho cô dễ ngủ, kê đầu cô.
lên trên đùi anh, nhắc tài xế chỉnh lại điều hòa.
Hình như đã tìm được vị trí yên ồn, cô liền ngoan
ngoãn nằm yên, không cựa quậy nữa. Lúc bấy giờ
Đàm Tùng mới ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt
phát ra từ người cô làm anh say mê.
Nhưng chỉ mới được năm phút, cô lại vặn vẹo
người: “Tiêu Anh, mình nóng quá.”
Đàm Tùng thấy cô than nóng, anh lại chỉnh nhiệt
độ thấp hơn: “Còn nóng không?”, anh lo lắng hỏi.
“Nước…”
Không biết Thanh Tâm có nghe anh nói không mà
cô chỉ kêu nước. Đàm Tùng cũng vội tìm chai nước.
cho cô uống. Khi uống được mấy ngụm, cô không
uống nữa mà đầy chai nước về phía anh, rất tự nhiên
tiếp tục ngủ.
Đàm Tùng chợt cảm thấy muốn cười, hóa ra khi cô.
say lại đáng yêu đến như thế. Nhìn cô thể này, anh lại
nhớ đến câu nói của Tiêu Anh: “Cô chỉ mới 24 tuổi mà
thôi…”
24 tuổi…
Lúc cô rời khỏi anh là khi cô 21 tuổi. Khi đó cô thật
sự là một cô nhóc vô lo, còn bây giờ ba năm không
gặp đã thấy cô trường thành không ít.
Buông tha cho cô sao?
Có biết bao đêm anh luôn hằng mong nhớ đến cô,
mỗi buổi tối ngủ anh chỉ muốn ôm cô vào lòng nhưng
tất cả chỉ là hư vô và ảo ảnh.
Nếu như cô lựa chọn ở đất nước bên kia, không trờ.
về nữa thì anh sẽ buông tha cô, nhưng bây giờ cô đã
trở về, thì tội tình gì anh phải để bản thân mình chịu.
thiệt thòi? Anh sẽ không buông tha cô, sẽ không để
người đàn ông khác chạm vào cô.
Lúc Thanh Tâm tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ.
Cô cố gắng nhớ lại chuyện tối qua. Hình như tối hôm.
qua cô uống rất nhiều rượu, sau đó thì Tiêu Anh tới,
Sau đó nữa thì cô không có ấn tượng gì mấy. Có lẽ
là Tiêu Anh đã đem cô về lại chung cư.
Thanh Tâm nghĩ thế liền không muốn trở dậy, cô
tiếp tục ngủ. Nhưng đột nhiên thấy có gì đó rất lạ
Cô nhíu mày cảm nhận một chút hình như có cái gì
đó đang ôm lấy cô, nhiệt độ còn rất ấm. Không lẽ là
Tiêu Anh ôm cô ngữ?
Cô vội chẩm chậm mỡ mắt ra đã thấy một lòng
ngực vững chắc, rõ ràng đây không phải là Tiêu Anh.
Cô ngầng đầu lên, mắt trợn tròn kinh ngạc, hết
nhắm rồi lại mờ, cứ sợ mình nhìn lắm. Sao người đó là
Đàm Tùng?
Cô kinh sợ một hồi, chuyện quái quỳ gì đang xày
ra. Lần trước ð nhà anh ta ngủ là một sai lầm rồi, thế
nào mà lần này cũng vậy. Cô đã quyết định kết hôn.
với Mạnh An thì không nên dính dáng gì đến người
đàn ông này nữa.
Cảm giác tội lỗi lại dâng lên. Cô hồi hộp nhẹ nhàng
xuống giường, lấy đồ đạc của mình rồi lén lút bước ra
khỏi cửa.
Khi cánh cửa từ từ đóng lại, Đàm Tùng chầm chậm
mỡ mắt ra cười một cái.
Khi trên đường trở về nhà, Thanh Tâm vẫn không
tài nào hiểu được tại sao cô lại ð nhà của Đàm Tùng
mà không phải là nhà của Tiêu Anh.
Đến khi về nhà, cô mờ cửa ra bất ngỡ đụng trúng
Tình Thủy cũng đang định đi ra ngoài. Hai người đồng
thời đều bất ngỡ nhưng rất nhanh Thanh Tâm phản
ứng lại, cô bước ngang qua đi vào nhà.
“Thanh Tâm, cô đứng ló cho tôi.”
Giọng nói có hơi lớn vang vọng tới cả phòng bếp
đang có Thanh Ly ngồi ăn sáng, nhìn thấy hai người
đứng ờ cửa, cô thẩm than khổ.
Mà Thanh Tâm cũng cảm thấy vô cùng phiền
phức, cố gắng kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì sao?”
Tình Thủy giận dữ chỉ vào mặt Thanh Tâm mà
mắng: “Còn hỏi? Một đứa con gái suốt ngày không về
nhà ngủ, cứ đi ngủ ð ngoài còn ra thể thống gì nữa.
Nói xem, tối hôm qua cô ờ đâu?”
‘Vè mặt của Thanh Tâm không có chút nào chột
dạ, cô chán nàn trả lời: “Tôi sợ nói ra rồi làm bà cụt
hứng. Bà chắc là muốn biết tối hôm qua tôi ngủ ở đâu?”
Trong giây phút đó, ánh mắt Thanh Ly căm ghét
nhìn Thanh Tâm.
Tình Thủy nghe đứa con gái trà lời một cách láo
xước, bà định tiến tới cho một trận thì Thanh Ly đã vội
chạy tới ngăn cản: “Mẹ, chị ấy lớn rồi muốn đi đâu thì
đi, huống chỉ mấy năm qua chị ấy sống ð nước ngoài,
bây giờ trờ về chắc ngủ ở nhà bạn vài hôm”
Được Thanh Ly nói thêm vào, Tình Thủy cũng dịu
xuống, nhưng trong ánh mắt vẫn không mấy hài lòng.
về Thanh Tâm: “Cho dù cô lớn rồi, muốn làm gì thì làm
nhưng cũng phải nhớ rõ mình là con gái của ai, đừng.
có làm mất mặt nhà chúng ta không có giáo dục.”
Những lời nhắc nhỡ này rới vào tai Thanh Tâm cảm
thấy rất chói, cô cười mìm tùy tiện nói: “Đương nhiên
tôi sẽ không quên thân phận của mình, vĩnh viễn sẽ
không quên.”
Nói xong cô dứt khoát rời đi, trờ về đề làm gì chứ,
chỉ khiến bản thân thêm khổ sỡ đau lòng. Cô đúng là
con ngốc mà, ð bên đó có phải hơn hay không?
“Thiệp cưới?
Trong văn phòng vang lên giọng nói chết chóc.
Thư ký cũng không dám ngầng đầu nhìn mặt Đàm
Tùng: “Đây là của Mạnh An gửi tới”
Ánh mắt Đàm Tùng dừng lại tấm thiệp đỏ chói
trong tay thư ký, anh tức giận quát: “Ném đi””
“Vâng, giám đốc.
Thư ký vội vàng ném đi không một chút do dự.
Đàm Tùng lật qua lật lại cái văn bản trong tay, thật
ngứa mắt, thật không hài lòng, anh vứt cây bút đi
không ký nữa: “Dự án hợp tác với tập đoàn của Mạnh
An ngừng lại cho tôi, nếu bọn họ có thắc mắc gì thì
bảo phải đích thân anh ta tới gặp tôi.”
“Dạ vâng.”
Thư ký chỉ biết nuốt nuốt nước miếng, dạ dạ vâng.
vâng làm theo. Đang lúc chuỗn đi, bước ra cửa thì
Đàm Tùng gọi lại: “Khoan đã, nhặt thiệp cưới lại để lên
đây”
Thư ký sửng sốt, mắt nhìn thùng rác liền gấp gáp
chạy tới nhặt lên để lên bàn làm việc của Đàm Tùng.
Anh nheo mắt nhìn chăm chú vào tấm thiệp, anh
bỏ tài liệu sang một bên nghiên cứu tấm thiệp.
Sau đó mờ ngăn tủ ra lấy chiếc nhẫn kim cương,
đây chính là chiếc nhẫn thuộc về cô. Thanh Tâm, tôi
sẽ không đề em toại nguyện làm vợ của Mạnh An đâu.
Anh cất lại chiếc nhẫn vào trong ngăn kéo, lấy điện.
thoại mỡ ra gửi cho cô một tin nhắn.
Thanh Tâm đang nằm ở trên giường đau đầu suy.
nghĩ đến câu nói của Tình Thủy. Cả cái thành phố này
không ai không biết cô là
một đứa nhỏ bị thất lạc ở
trong cô nhi viện, mãi đến năm 18 tuổi mới nhận lại
người thân trờ về đây.
Trong mắt giới thượng lưu, cô chẳng qua là một
con nhóc may mắn vớ được nhà giàu mà thôi.
Đinh một tiếng của điện thoại, kéo suy nghĩ của
Thanh Tâm trở lại thực tại.
Cô nhíu mày khi thấy đó là tin nhắn của Đàm Tùng,
chỉ đơn giản mấy chữ: “Tới chỗ làm việc của tôi.
Thanh Tâm kinh ngạc, anh ta là ai mà bảo cô tới là
phải tới. Cô mặc kệ anh ta ném điện thoại sang một
bên.
Nhưng không lâu sau, một tiếng tin nhắn khác lại
tới. Lần này là một đoạn video. Cô tò mò mỡ nó ra.
‘Thà không mờ còn hơn, mỡ ra lại muốn tức ói máu.
Cô thật đúng là điên rồi, tối hôm qua say rượu cô
thế mà lại hôn anh ta ngấu nghiến trên giường, môi
lưỡi va chạm dây dưa với nhau, mãnh liệt chịu không
nổi, còn hơn là xem phim truyền hình.
Cùng với đó là một dòng chữ: “Nếu không đến thì
biết hậu quà rồi đấy. Ngày mai em sẽ là cái tên nổi bật
nhất trong cái thành phố này”
Thanh Tâm tức giận không thôi, anh ta dám quay
lén.
Tuy rằng không muốn nghe lời Đàm Tùng nhưng
cô vẫn vác xác tới đây. Nếu không anh ta tung nó lên
trên mạng, cô chỉ có nước chết. Ngày kết hôn của cô
đến cận kề
Đứng ở dưới lầu một hồi suy nghĩ đắn đo, gió lạnh
thổi tung thốc váy, cô cuối cùng cũng quyết định bước
vào trong.
Vừa vào đã có người chờ sẵn, cung kính nói:
“Thanh Tâm, giám đốc chờ cô đã lâu, mời cô đi theo.
tôi lên văn phòng”
Đi vào trong thang máy, nhìn con số không ngừng.
nhảy lên trên, trong lòng cô cũng hồi hộp theo.
Thang máy dừng lại ð con số 35, cô từ tốn đi ra,
nhân viên giúp cô gõ cửa. Bên trong vọng ra tiếng:
“Vào đi”
Khi Thanh Tâm định mờ cửa bước vào, thì vừa lúc
người bên trong cũng đỉi ra. Không nói không rằng,
anh đi tới nắm chặt lấy tay cô nói: “Chúng ta đi ăn
cơm trưa.”
Đây không phải là câu hỏi mà là một thông báo thì
đúng hơn, không hề cho cô có hội từ chối, cứ thế mà
bị kéo đi.
Thanh Tâm không cam lòng, cô đứng yên kéo tay.
“Tôi không phải đến
anh lại, đầu cúi xuống lý nhí nói
đây để ăn cơm với anh. Tôi chì muốn…Cùng anh nói
cho rõ ràng”
Đàm Tùng không có phản ứng gì, vẫn như cũ
lấy tay cô.
“Anh cũng biết là tôi…Sắp kết hôn rồi…
Câu nói này đúng là chạm vào giới hạn của anh,
mắt đổi sáng những đốm lửa nhỏ.
Thanh Tâm cũng cảm nhận được sự thay đồi của
anh, cô cắn môi, hơi oan ức. Lúc trước người đòi ly
hôn với cô là ai chứ? Là anh, chính là anh. Thế nào mà
bây giỡ lại giống như cô là người sai.
Cô hít sâu một hơi, ngầng đầu đối diện với anh,
quả quyết nói: “Tôi không biết tối hôm qua đã xảy ra
chuyện gì, nhưng tôi muốn nói với anh, đó chỉ là một
nụ hôn khi say, chẳng tượng trưng cho điều gì cà…
“Rầm…
Lời còn chưa nói xong, Đàm Tùng đã kéo cô vào
trong văn phòng, cửa đóng lại vang lên một tiếng.
Anh xoay chuyền ngưỡi cô, đè cô thật mạnh lên
trên cửa, hơi thờ nóng ấm của anh bao quanh.
Đột nhiên hai người trong tư thế thân mật này,
tim cô đập rất nhanh, đề che giấu, cô vội nói: “Anh.
làm gì vậy?“
Hai người gần như là dán chặt vào nhau, môi anh.
đã sắp chạm vào môi, loại cảm giác mềm mại hương
thơm này thật khiến người ta phải ngứa ngáy.
Giọng của Đàm Tùng vang lên: “Đối với em mà nói
đó chì là một nụ hôn thôi sao?”
Thanh Tâm hơi ngây người, sau một lúc mới biết
anh đang nói gì, tay cô chống lên ngực anh đề giữ.
khoảng cách: “Đàm Tùng, rốt cục là anh muốn thế
nào. Người đòi ly hôn là anh chứ không phải là tôi.”
Đàm Tùng nhướn mày lên hỏi lại cô: “Muốn thế
nào? Vậy em nói xem tôi muốn làm gì. Tự dưng đang
yên đang lành, em quay trở lại đây đề làm gì. Không
phải muốn níu kéo tôi thì là gì?”
Thanh Tâm bị lời của Đàm Tùng làm cho tức giận,
nhưng không biểu hiện ra ngoài, cười lạnh nói: “Đàm
Tùng, anh đúng là quá yêu bản thân mình rồi. Anh cho.
rằng tôi quay trở về là vì anh sao?“
Chương 4 Ăn tối chung
Sau khi dứt lời, không khí trong văn phòng giống.
như bị đóng băng. Đôi môi mỏng Đàm Tùng mím chặt
lại, nặng nề nhìn cô.
Thanh Tâm cũng không yếu thế, cô cũng trừng
mắt nhìn lại anh! Cô muốn cho anh biết cô không còn
là một cô gái dễ bắt nạt như ba năm trước nữa. Cô.
mặc kệ anh có nổi giận hay không, có đánh cô hay
không, cô chỉ muốn vạch rõ ranh giới với anh.
Sau khi chuẩn bị tâm lý đầy đủ với những cách
hành xử của anh, thì cô ngớ người ra khi nghe anh nói
rất tùy tiện: “Nếu như không phải thì thôi, em ăn trưa
chung với tôi đi.”
Đàm Tùng sợ Thanh Tâm tiếp tục từ chối, anh lại
nói thêm một câu: “Buổi sáng tôi chưa ăn gì, bây giờ
rất đói bụng”
Nói xong anh rất bình tĩnh kéo cô đi ra cửa, anh
không cho cô cơ hội từ chối.
Thanh Tâm ngớ người ra, là sao đây? Anh bỏ qua
dễ dàng như vậy sao? Cô nói với anh bằng giọng điệu
đó cũng không làm anh tức giận?
Sau khi nghĩ lại thật kỹ, cô vẫn quyết định cùng đi
ăn cơm với Đàm Tùng, bởi vì anh ta còn nắm giữ yếu
điềm của cô, cô không thể đề Mạnh An nhìn thấy
đoạn video đó được.
Dọc theo đường đi, Đàm Tùng chuyên chú lái xe,
không hề liếc nhìn cô một cái, nhưng Thanh Tâm thì
khác, cô lén lút nhìn trộm một bên mặt của anh
Đây đúng là một việc kỳ lạ hiểm có, anh thế mà lại
không nổi giận với cô. Nếu là trước đây, đã đánh vào
mông cô một trận ra trò vì tội vô lễ với anh rồi.
Mà Đàm Tùng ở bên này đang lái xe cũng rất bực
bội. Thanh Tâm quả thật đã thay đồi rồi. Nếu như là ba
năm trước cô sẽ không dám ăn nói nạt nộ anh như
thế. Khi đó cô ăn nói rất nhỏ nhẹ, miệng luôn cười, lúc
nào cũng là người xin lỗi anh trước. Bây giờ thì sao, cứ.
một chút là lại nổi đóa với anh.
Ngay lúc đèn xanh đèn đỏ, theo thói quen anh
móc thuốc ra hút thì đúng lúc bắt gặp cô đang ngó
trộm anh.
Anh nhíu mày quay đầu qua, hai đôi mắt vừa lúc.
bắt gặp nhau.
Thanh Tâm giật mình, vội rời ánh mắt đi sang.
hướng khác. Nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt
của anh đang chiếu tới cô, cô đằng hắng ho hai tiếng
nói: “Tôi không thích khói thuốc”
Đàm Tùng bấy giờ mới nhìn lại điếu thuốc trên tay.
mình, nhìn cô vài giây rồi cất điếu thuốc trở lại
Khi xe đến nhà hàng rồi, nhìn thấy cảnh tượng
không biết là trùng hợp hay sắp xếp nhưng cô cho.
rằng là anh cố ý. Ồ nhà hàng đó, cô thì đi với Đàm
Tùng, mà chồng sắp cưới của cô là Mạnh An lại đi với
Thanh Ly, em gái của cô.
Khi hai đôi bắt gặp lẫn nhau, cô nhận thấy người
của Mạnh An rất tức giận. Cô phải khâm phục sức.
chịu đựng của anh và cô, hai người sắp kết hôn với
nhau lại đi cùng với người yêu cũ. Chuyện này mà để
đồn ra ngoài thì đúng là trò cười.
Thế mà bốn người lại ngồi vào chung một bàn ăn,
cái cảnh này đúng là điên thật mà. Trên bàn ăn hai tên
điên này còn nói nhăng nói cuội, cô không chịu được
nữa đứng dậy rời đi: “Mấy người ở lại ăn vui vẻ, tôi đi
trước”
Vừa mới đứng dậy, thì Đàm Tùng cũng chạy theo.
sau, bò mặc hai người kia ở lại ngồi bàn ăn.
Kế tiếp đó, Mạnh An cũng không muốn tiếp tục
dùng bữa cơm nhàm chán này, anh đứng dậy nói với
Thanh Ly: “Thanh Ly à, thực ra chúng ta gặp nhau
hôm nay là anh muốn nói rõ anh chỉ xem em là em gái,
hai chúng ta không thề kết hôn được. Em đừng đề ý
đến anh nữa, em còn trẻ, sẽ tìm được người phù hợp.
thôi”
“Anh Mạnh An…
Thanh Ly không nghĩ tới anh sẽ nói trắng ra như.
vậy, sắc cô trờ nên trắng bệch, liền nắm chặt tay anh
không buông, cô muốn níu kéo anh ở lại.
Nhưng Mạnh An đã kéo tay Thanh Ly ra: “Buổi
chiều anh bận, anh đi trước. Ăn xong thì gọi xe về. Về
sau không có việc gì thì đừng gọi cho anh nữa”’
Thanh Ly nhìn thái độ dứt khoát của anh mà đau
lòng, cô ngần ngơ nhìn hình bóng anh vội vã rời đi
Sau đó tự nhiên trong lòng lại nồi lên sự ghen ghét.
Em gái?
Trước kia anh không có nói như vậy. Với lại cô chưa
bao giờ xem anh là anh trai cả.
“Đàm Tùng, anh buông tay ra. Mục đích của anh
đã đạt rồi, bây giờ thì anh hài lòng rồi chứ?”
Thanh Tâm khó chịu rút tay lại, cô ấm ức hét vào.
mặt anh. Không ngờ anh lại lấy cô ra làm mồi nhử đề.
chọc giận Mạnh An.
Đàm Tùng nhíu mày, không hiều cô đang nói gì:
“Mục đích của anh?”
Chương 4 Ăn tối chung
Thanh Tâm cười lạnh một tiếng: “Anh đừng nói với
tôi anh không hể biết hai người bọn họ ở đây? Đàm.
Tùng, anh trỡ nên ấu trĩ như thế từ khi nào vậy?”
Dứt lời, ánh mắt của Đàm Tùng trờ nên lạnh thấu.
xương, nhìn cô chằm chằm như muốn giết người.
Thanh Tâm sợ hãi, run rầy. Một Đàm Tùng như vậy cô
cảm thấy rất đáng sợ.
Nhưng nghĩ lại Đàm Tùng xem cô là một trò chơi,
cô lại mắng bản thân mình vô dụng, cô không có gì
phải sợ anh hết. Nghĩ đến đó, cô trừng mắt lại với anh.
Đàm Tùng cũng dịu giọng xuống, giải thích: “Nếu.
như anh nói chỉ là trùng hợp thôi, anh không biết gì
cả, em có tin không?”
“Anh không biết?” Cô nheo mắt hỏi lại.
Đột nhiên Đàm Tùng cúi đầu, hơi xấu hồ nói: “Anh
nói là anh không biết, em có tin hay không?“
Thanh Tâm cảm thấy một Đàm Tùng như thế này
rất kỳ lạ, cô không khỏi hỏi tiếp: “Anh đây là đang gi
thích với tôï2″
Đàm Tùng không phủ nhận: “Hy vọng em có thể
tin tôi”
Trong thoáng chốc, hai người im lặng không nói gì.
Nhận thấy không khí hơi xấu hồ, Đàm Tùng đi tới bắt
lấy tay cô kéo lên trên xe ngồi, khởi động máy rồi rồ đi.
Dọc đường đi, không khí trên xe im lặng đến đáng
sợ. Thanh Tâm sỡ sỡ dây an toàn, hơi mất tự nhiên
nói: “Tôi muốn đến chỗ của Tiêu Anh, anh tìm một chỗ
thuận tiện nào đó rồi cho tôi xuống xe.”
Đàm Tùng nhìn thẳng về trước nghiêm túc lái xe,
không chớp mắt nói: “Tôi còn chưa ăn cơm”
“Còn ăn?” Cô sợ anh rồi, gið này mà còn nghĩ đến
ăn cơm: “Nếu không anh…”
Chưa kịp nói anh đi ăn một mình, thì anh đã nói
trước: “Em nấu cho tôi ăn đi.”
Thanh Tâm nhíu mày, có phải là cô nghe lầm rồi
không? Chờ đến khi xe dừng lại trước cửa nhà anh, cô
mới biết anh không phải là nói đùa, mà cô cũng không
nghe lầm.
Đàm Tùng chuẩn bị xuống xe, còn cô nắm chặt đai
an toàn mãi không có ý định tháo ra: “Sao tôi phải nấu
cho anh ăn, đáng lí ra anh phải nấu cho tôi mới đúng”
“Được”
Thanh Tâm tròn mắt nhìn, bây gi thật sự cô đang
nghỉ ngờ người trước mắt cô có phải là Đàm Tùng.
không, cô hỏi lại một lần nữa: “Anh nấu?“
Đàm Tùng nhướn mày vẻ đương nhiên: “Có muốn
xem thử không?”
Tất nhiên là phải xem thử rồi, cơ hội ngàn năm có
một mà.
Cô khế ho một tiếng, vẻ mặt hơi ngại ngùng, tháo.
dây an toàn ra: “Thử xem một chút thế nào.”
Đàm Tùng nhếch miệng lên cười, đầy về thú vị.
Cho đến khi vào phòng khách của nhà Đàm Tùng,
Thanh Tâm mới cảm thấy đây là sự thật. Không ngỡ
buổi sáng cô còn rời khỏi đây, bây giờ chưa một ngày
đã quay trở lại.
Ngồi trên sô pha, cô quét qua một vòng biệt thự,
đây đúng là theo phong cách của Đàm Tùng.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến căn biệt thự của bọn họ.
lúc mới kết hôn, vì muốn cho căn biệt thự giống như.
cảm giác là nhà, cô phí không biết bao nhiêu tâm tư
thế nhưng anh thì sao, đến một câu khen cũng không.
có.
Hai năm sau, bọn họ ly hôn, dựa vào tính cách của
Đàm Tùng, có lẽ căn biệt thự đó anh đã đổi lại theo.
phong cách lạnh lùng của anh.
Nghĩ lại chuyện quá khứ, đúng là hơi đau buồn. Cô
nhìn xuyên qua phòng bếp, thấy bóng dáng anh đang.
bận rộn, đột nhiên cảm thấy có một loại ảo giác, ba
năm đúng là ai rồi cũng sẽ thay đồi.
Khoảng ba mươi phút sau, cuối cùng Đàm Tùng
cũng bưng ra hai cái tô đặt lên bàn.
Thanh Tâm tò mò đi vào nhà ăn, nghĩ thầm có lẽ
anh nấu rất chuyên nghiệp nên mới nhanh như thế.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy hai cái tô hóa ra là mì ăn
liền.
Chỉ là mi ăn liển mà mất tận ba mươi phút, chưa kể
trông mì còn chưa chín, chúng còn rất cứng. Vậy anh
đã làm gì trong ba mươi phút đó, nấu có hai tô mì ăn
lièn cũng không xong. Mà ở mặt trên cái vòng tròn
đen xì là cái gì? Trứng chiên? Cô không thể tài nào tin
được.
Nhưng vẻ mặt của Đàm Tùng rất bình tĩnh, anh ra
hiệu cô ngồi xuống: “Tủ lạnh không còn gì ăn, cho nên
em ăn tạm cái này đi.”
Thanh Tâm do dự ngồi xuống, cô nhìn tô mì trước
mặt, vẫn có cảm giác không chấp nhận được.
Đàm Tùng giống như là nhìn thấu được suy nghĩ
của cô, anh nghiêm túc bổ sung một câu: “Nhìn có vẻ.
không đẹp mắt thôi, chứ thực ra ăn mùi vị cũng không
tệ lắm.”
Thế sao?
Thanh Tâm đối với lời nói của anh rất nghỉ ngỡ,
Chương 4 Ăn tối chung
nhưng dù sao anh cũng cất công nấu, không thể phụ
lòng anh được.
Nhìn thấy anh gắp sợi mì lên ăn, cô cũng lấy hết
can đảm đem đôi đúa khểu mấy cọng mì lên ăn.
Nhưng chưa bỏ vào miệng, anh đã dựt đôi đũa của
cô lại
Thanh Tâm nhíu mày nhìn anh ra hiệu làm sao thế,
Đàm Tùng cau mày, vẻ mặt ái ngại, anh ho lên một
tiếng: “Giữa trưa mà ăn mì có vẻ không tốt lắm, chúng
ta vẫn là nên đi ra ngoài ăn đi”
Thanh Tâm chớp chớp mắt, nhìn tô mì của anh, rồi
lại nhìn bộ dáng xấu hồ của anh, đại khái cô cũng.
đoán ra được điều gì, nhịn không được bật cười thành
tiếng
Vẻ mặt Đàm Tùng càng khó coi hơn, anh mím môi
nói: “Có gì buồn cười đâu.
“Cũng không buồn cười lắm” Cô tính không cười
nhưng lại nhịn không được.
Đàm Tùng nheo mắt nhìn cô cười sảng khoái, anh.
không còn cảm thấy xấu hồ nữa, cũng không biết tại
sao, chỉ biết là đột nhiên thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Anh cứ lằng lặng nhìn cô như vậy, không nói lời
nào, cũng không muốn ngăn cản cô cười.
Rất nhanh Thanh Tâm cảm nhận được không khí
hơi kỳ lạ, cô mới dừng cười lại gãi gãi đầu. Đàm Tùng.
thấy thế
nói: “Cưỡi đủ rồi thì đi ăn cơm với anh, anh đói bụng
rồi”
Bây giờ đã trễ lắm rồi, đi ra ngoài ăn mất rất nhiều
thời gian, cô cũng không muốn đi ăn ngoài lắm. Cô
hồi: “Anh còn mì và trứng gà không?”
Cái mạnh miệng nói biết nấu của anh đúng là
không tin được. Sớm biết thế, ngay từ đầu cô nấu thì
hơn, đỡ phải lãng phí thời gian và nguyên liệu nấu ăn.
Đàm Tùng gật đầu chỉ về phía tù lạnh và tủ bếp.
Cô lấy sợi dây thun quấn tóc lại, bắt đầu đứng dậy.
lấy nguyên liệu Đàm Tùng ở đẳng sau thấy bóng
dáng cô thoăn thoắt, bỗng nhiên nhớ lại lúc hai người
còn kết hôn, thật là ngọt ngào.
Anh không tự chủ đi đến chỗ của cô.
Một tay Thanh Tâm đang quấy mì, một tay chống
vào cạnh bàn bếp. Bất ngỡ bên hông có một đôi tay
quấn quanh eo cô lại, trong nháy mắt mùi cô tràn
ngập hơi thở của anh.
Thanh Tâm cứng đờ, hơi thờ dồn dập, anh đang
làm gì vậy?
Đàm Tùng không đề ý đến sự giật mình của cô,
anh áp sát vào lưng cô hơn, cằm đặt trên đỉnh đầu,
nhẹ giọng nói: “Thanh Tâm…
Thanh Tâm không biết nên phản ứng như thế nào,
tay cô cứ máy móc quấy mì.
Đàm Tùng cũng không vì sự thờ ở của cô mà
buông tay ra, anh ôm cô thêm một lúc nữa. Mùi hướng
trên tóc cô thật là thơm, anh còn cọ cọ cằm mình trên
mái tóc mềm mại đó. Thật muốn ôm cô mãi như thế
này,
Đàm Tùng thấy nếu như ôm vẫn không thể thỏa
mãn được, môi anh bắt đầu trườn bò xuống chiếc cổ
trắng mềm mịn của cô.
Một nụ hôn nhẹ ấm nóng làm Thanh Tâm giật
mình, cô bất cần làm rơi chiếc muỗng xuống sàn nhà.
Tiếng động lớn làm cô tỉnh táo lại.
Thanh Tâm đầy người Đàm Tùng ra, cô ậm ừ nói
vài chữ: “Tôi.. Tôi còn có việc, anh ăn đi”
Nói xong cô cầm túi xách của mình lên chạy ra
khỏi căn biệt thự. Đàm Tùng nhìn bộ dáng vội vã của
cô mà thờ dài một hơi, rồi lại nhìn nổi mì chẳng còn
tâm trạng nào đề ăn.
Thanh Tâm, cho dù em có trốn anh đằng trời thì
anh cũng sẽ bắt lại em cho bằng được.
Khi Thanh Tâm chạy ra khỏi cửa cô mới thờ phào.
nhẹ nhốm. Cô mắng bản thân mình thật là vô dụng,
cứ mỗi lần đứng trước Đàm Tùng, là bao nhiêu lý trí bị
mất sạch.
Ba năm rồi mà cứ bị anh dắt mũi, thật là không có.
một chút tiến bộ nào.
Thanh Tâm khinh bỉ chính bản thân mình, lần sau
tuyệt đối không được như thế nữa.
Trên đường đi, cô lấy điện thoại ra định gọi cho
Tiêu Anh thì cậu ấy gọi lại cho cô, không chẩn chữ cô
bắt máy tức tốc chửi xối xả: “Tiêu Anh, cậu phản bội
mình, tại sao tối hôm qua cậu lại giao mình cho anh
tạ?”
Sau tiếng hét đó mãi bên kia vẫn không trà lời,
Thanh Tâm ngây người, chẳng lẽ là không phải, cô
nhìn nhìn lại màn hình, đúng là sổ của Tiêu Anh mà
Cô dịu giọng lại nói: “Sao nào? Bây giờ cảm thấy.
có lỗi với mình rồi chứ gì? Cậu im lặng là mình sẽ.
không mắng nữa sao? Tiêu Anh, cậu chỡ đi mình sẽ
đến chỗ cậu mắng một trận ra hồn!”
Chương 5 Lại đến trễ
Điện thoại bên kia vẫn im lặng, lúc này Thanh Tâm.
cảm thấy hơi kỳ lạ, ít ra cũng phải có một tín hiệu nào
đó, không thể nào Tiêu Anh sợ đến mức không nói lời
nào. Cô định nói tiếp thì đầu bên kia lên tiếng, nhưng
đó lại là giọng nói của một người đàn ông.
“Thanh Tâm!”
Giọng của người đó rất quen, Thanh Tâm cố nhớ
lại, cô mới giật mình lên tiếng: “Dung Nam?”
Bên kia chậm rãi đáp lại, hình như có thêm một
chút vui mừng: “Chính là anh”
Hai người lập tức im lặng.
Thanh Tâm cầm điện thoại một hồi lâu, lâu đến nỗi
cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh phát ra.
trong điện thoại. Nhưng cô vẫn không nghe thấy anh
nói gì tiếp, mới mỡ miệng thăm dò: “Sao anh lại cầm
điện thoại của Tiêu Anh?“
“Tiêu Anh xây ra chuyện, anh và cô ấy đang ð
bệnh viện.”
Thanh Tâm giật mình, sao lại ở bệnh viện, cô gấp.
gáp hồi: “Cô ấy bị làm sao vậy?”
Rất rõ ràng Dung Nam có do dự một chút, rồi mới
trà lời: “Cô ấy sinh non”
Tin này đúng là chấn động, Tiêu Anh sinh non?
Cậu ấy mang thai?
Chờ đến khi Thanh Tâm chạy đến bệnh viện thì
Dung Nam đang đứng chờ ngoài cửa phòng bệnh.
‘Vừa ra khỏi thang máy cô đã thấy anh đầu tiên, cô hớt
hải chạy lại, thờ hồn hền hỏi: “Cậu ấy ờ bên trong?“
Dung Nam gật đầu: “Em vào trong đi”
“Cảm ơn anh.”
Không có nhiều thời gian đề suy nghĩ tại sao Dung.
Nam lại là ngưỡi đưa Tiêu Anh đến bệnh viện, bây giờ
cô phải tận mắt nhìn xem Tiêu Anh đã an toàn chưa?
Thấy bộ dạng cô lo lắng như vậy, Dung Nam giữ
chặt tay cô lại nói: “Em cứ yên tâm, cô ấy an toàn rồi.
Dù sao anh cũng là bạn của cô ấy mà.”
Thanh Tâm nghe anh nói vậy, ngoại trừ gật đầu ra
cô cũng không biết nói gì, đi vào phòng nhìn Tiêu Anh
nằm trên giường.
Điều bất ngỡ là cô cứ nghĩ Tiêu Anh đang ngủ,
không ngỡ cậu ấy đã tình nhưng đôi mắt vô hồn nhìn.
lên trần nhà giống như mọi thứ xung quanh không hề.
tổn tại.
Thanh Tâm mím môi, cô đi đến mép giường ngồi
xuống thấp giọng nói: “Tiêu Anh…”
Tiêu Anh không hề có phản ứng lại, trước sau gì
vẫn cứ nhìn trần nhà, không chớp mắt, phải nói như
một cái xác thì đúng hơn.
Thanh Tâm nhìn Tiêu Anh thế này mà lòng cô nhói
đau, cô nắm lấy tay xoa xoa, không biết đã xảy ra
chuyện gì, nhẹ giọng nói: “Có phải cậu đau lắm
không?”
Dưỡng như câu này đã chạm đến Tiêu Anh, ánh
mắt cô hơi động, nước mắt chảy trào ra, rốt cục thì
Tiêu Anh cũng mờ miệng nghẹn ngào nói: “Thanh
Tâm, có phải cậu nhìn thấy mình thế này rất đáng
trách và buồn cười lắm đúng không?”
¡ nói: “Sao lại thế:
Thanh Tâm nhíu mày lại
Trong mắt mình cậu là người tốt nhất, đẹp nhất? Ai nói
chê cười? Nói đi, mình đi xử lý người đó.”
Khóe mắt Tiêu Anh giãn ra, cô cười vè trêu đù:
“Thanh Tâm à, chúng ta đã trường rồi”
‘Vành mắt của Thanh Tâm cũng đỏ lên.
Trường thành? Trường thành thì không thề giống
như lúc trước nữa sao?
Khi cô được đưa vào cô nhỉ viện vào năm 9 tuổi,
Tiêu Anh cũng là trẻ mồ côi lớn lên cùng cô, so về tuổi
tác Tiêu Anh lớn hơn cô một tuổi.
Lúc đó Thanh Tâm là một đứa trẻ hướng nội lầm lì,
không muốn chơi với bất kỳ ai duy chỉ có Tiêu Anh là
tiếp xúc được với Thanh Tâm vì hai đứa trẻ có thề hiều
được lòng của nhau.
Từ đó về sau Thanh Tâm và Tiêu Anh đi đâu cũng.
có nhau, không rời một bước đến ngay cả trường
thành cũng thế.
Lúc cô kết hôn, cũng là Tiêu Anh chúc phúc cho.
cô, mà khi cả ly hôn ngưỡi cùng cô chia sẻ nổi buồn
cũng chỉ có Tiêu Anh.
Bây giờ nhìn Tiêu Anh yếu ớt nằm trên giường
bệnh, cô đau lòng vô cùng, cô do dự hỏi: “Có phải
đứa trẻ là con của Tường đúng không?”
Cô biết Tiêu Anh thích Tường, vì sau khi cô kết hôn
thông qua Đàm Tùng hai người mới quen biết nhau,
dần dà này sinh tình cảm rồi lại vì rất nhiều nguyên
nhân mà hợp tan.
Ngoại trừ Tường ra, cô không nghĩ ra bất cứ người
đàn ông nào khác. Khi nghe đến cái tên này, Tiêu Anh
đột nhiên có phản ứng lạ, đôi môi run rầy, đầu quay đi
chỗ khác. Có lẽ là cô đoán đúng rồi.
Sợ nhắc thêm sẽ làm Tiêu Anh đau lòng, Thanh.
Tâm không hề hỏi nhiều gì nữa, chỉ nói nếu mệt thì
ngủ một giấc thật sâu, mọi chuyện đừng nghĩ nữa.
Đắp chăn cho Tiêu Anh cần thận, Thanh Tâm mới
đứng dậy ra khỏi phòng bệnh, liền thấy Dung Nam
chờ ở bên ngoài: “Cô ấy ngủ rồi?”
Thanh Tâm gật đầu rồi cô trực tiếp hỏi Dung Nam
luôn: “Anh có biết mọi chuyện là thế nào không?”
Dung Nam yên lặng một chút, anh cũng không
định nói dối cô: “Anh mới về nước hôm nay, lúc đi tìm
Tiêu Anh đúng lúc anh thấy một cô gái chạy tới dùng.
dẳng với Tiêu Anh, nói mấy lời rất khó nghe. Hình như
lúc đó không kịp phòng bị cho nên bị cô gái đó xô.
ngã…
Dung Nam nói tóm gọn lại vài câu, Thanh Tâm đã
hiểu. Người phụ nữ trẻ đó có thể là bạn gái của
Tường.
Cô cũng mới vừa về nước nên không rõ tình hình
của anh ta thế nào. Huống chỉ sau khi ly hôn với Đàm
Tùng, cô không còn quan hệ gì với bạn của Đàm Tùng
nữa nên không để tâm chuyện của anh ta
Mà hai năm trước Tiêu Anh và Tưởng cũng đã chia
tay, cô cũng không nghe Tiêu Anh nhắc gì đến Tường.
Bây giờ nhớ lại cô thấy mình thật vô tâm với bạn
bè.
Tiêu Anh là người luôn an ủi chia sẻ những lúc cô
khó khăn, vậy mà chuyện của Tiêu Anh một chút cô
cũng không biết gì, ngay cà việc cô ấy mang thai
cũng không.
Dung Nam thấy cô như là đang trách bản thân
mình, anh thờ dài nói: “Đứa trẻ chỉ mới hơn một tháng,
cho nên có lẽ Tiêu Anh cũng không biết là mình đang.
mang thai.”
Thanh Tâm nghe anh nói rồi quay qua cảm ơn một
tiếng: “Cảm ơn anh đã đưa cậu ấy đến bệnh viện.”
Hai người hầu như không có chuyện gì đề nói cùng
nhau, cho nên không khí trờ nên có chút ngượng
ngạo.
Bỗng nhiên Dung Nam bước tới lại gần cô nói:
“Thanh Tâm…
Thanh Tâm giật mình, cô lùi lại về phía sau mấy
bước chân. Thấy cô hành động như thế, anh có chút
mất mát: “Sợ anh đến như vậy sao?“
Thanh Tâm cúi đầu không nói lời nào.
Dung Nam lên tiếng, như là thấy có lỗi: “Thanh.
Tâm, anh xin lỗi”
Giọng nói của anh rất nhỏ, anh vẫn là nợ cô một
xin lỗi.
Vai Thanh Tâm khẽ run lên, một hồi lâu mới nói:
“Đã qua rồi…”
“Thật sao?”
Dung Nam cười khổ: “Vậy tại sao em lại đồng ý kết
hôn với Mạnh An, tại sao em lại không chọn anh,
chẳng lẽ em thích Mạnh An?”
Thanh Tâm cắn môi, cảm xúc cô hơi phức tạp.
Mười bốn tuổi, cô quen biết Dung Nam, hai người
là bạn thời trung học.
Ngày khai giảng, Dung Nam cho cả trường thấy
anh là một tên côn đồ, hút thuốc, uống rượu đánh
nhau.
Nhưng sau ngày khai giảng anh lại tung tin cho.
toàn trường biết cô là bạn gái của anh.
Khi đó Thanh Tâm rất ghét Dung Nam. Ỳ gia đình
có tiền muốn làm gì thì làm. Nhưng thời điểm đó
Thanh Tâm không thể không thừa nhận rất biết ơn với
anh ta, nhỡ có anh ta mà cô với Tiêu Anh có một cuộc
sống thoải mái ở trường, không bị bắt nạt vì là trẻ mồ.
côi.
Mà Dung Nam đối xử với cô rất tốt, thậm chí còn
ăn nói rất nhỏ nhẹ với cô.
Chì cần cô nói không muốn, anh vĩnh viễn sẽ
không ép buộc cô, thậm chí còn giữ khoảng cách với
cô.
Anh biết cô không thích tóc nhuộm, anh liền
nhuộm màu xanh trỡ lại màu đen.
Biết cô không thích anh uống rượu, hút thuốc, anh.
liển ném nó đi.
Biết cô không thích anh đánh nhau, anh liền
nghiêm túc lấy sách vỡ ra học bài. Thậm chí còn
thường xuyên đến cô nhỉ viện đề chơi đùa với mấy.
đứa trẻ nữa
Ngay cả Tiêu Anh cũng phải cảm động trước tình
‘yêu anh dành cho cô. Bảo cô nên chấp nhận Dung
Nam đi. Nhưng biết làm sao bây giờ, cô chỉ có một tr
tim, và trái tim ấy đã giao cho Đàm Tùng. Cô thích
‘Đàm Tùng trước cả khi Dung Nam thích cô.
Thanh Tâm im lặng không nói gì làm cho Dung
Nam cảm thấy như một loại tra tấn.
Mười bốn tuổi anh quen biết Thanh Tâm, nhưng cô.
chưa bao giờ cho anh một hành động yêu thương nào.
Anh cứ ngỡ cô là người không biểu
nhưng anh đã lầm, chẳng qua chỉ là vì cô không thích.
anh cho nên cho dù anh có làm bao nhiêu chuyện thì
cô vẫn mãi không động lòng.
Mười tám tuổi cô tìm được người thân, anh rất vui,
anh nghĩ người nhà sẽ không ngăn cấm anh thích
Thanh Tâm nữa. Với gia thế của cô đủ đề anh cưới cô.
Nhưng khi đó Đàm Tùng xuất hiện.
Năm hai mươi tuổi, cô nói với anh cô nhất định
phải cưới Đàm Tùng.
Anh với cô cùng nhau cãi một trận long trời lờ đất,
đó là lần đầu tiên anh to tiếng với cô.
Một người trọng sĩ diện như anh, kiên trì và nhẫn
nại che chờ cho cô suốt sáu năm trời, đến cuối cùng
lại thuộc về tay người khác.
Anh cưỡng hôn cô, đè cô ở dưới thân mình, khi đó
anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất là biến cô trỡ thành
người của anh, đó là cách đề cô không cưới người
khác.
Nhưng đúng lúc đó Tiêu Anh đã chạy tới ngăn cản,
cô ấy lấy chai rượu đập vào đầu anh, rượu chảy xuống
xối xà vào mặt làm anh tỉnh đi không ít. Nhìn Thanh
Tâm thê thảm dưới người mình, anh mới biết mình đã
làm chuyện tồi tệ với cô.
Anh không dám đối mặt với cô, lại càng không
nghĩ đến nhìn cô bước vào lễ đường với kẻ khác, cho.
nên anh đã lựa chọn rời đi.
Thậm chí anh còn chưa bao giờ dám hỏi tin tức về.
cô. Anh biết cô rất thích Đàm Tùng, anh sợ đọc phải
một tin tức cô với Đàm Tùng sống với nhau hạnh
phúc. Và trong nhiều năm anh đã nghĩ cô sống rất tốt.
Nếu không phải hôm nay mẹ nói cho anh biết
Mạnh An sẽ kết hôn với cô thì anh sẽ mãi mãi không
biết được cô đã ly hôn với Đàm Tùng ba năm trước.
Anh bỏ hết tất cả mọi việc, ngồi máy bay đến nơi
cô ð, anh lục lại những thông tin liên lạc về cô nhưng
đều không được, cô đã thay hết rồi. Anh nghĩ đến
chung cư Tiêu Anh ở bốn năm về trước xem sao, lại
không nghĩ đến cô vẫn còn ð đó.
Khi Tiêu Anh xây ra chuyện, anh gọi liền cho
Thanh Tâm, nhưng câu đầu tiên anh nghe được là tối
hôm qua cô với Đàm Tùng đã ở bên nhau.
“Thanh Tâm, anh lại đến trễ hay sao?” Dung Nam
đắng lòng nói ra.
Nếu như cô đã ly hôn với Đàm Tùng rồi, tại sao lại
kết hôn với Mạnh An mà không chọn anh? Anh không
tin cô yêu Mạnh An.
Thanh Tâm cắn môi, cô ngắng đầu nhìn anh có
chút xót xa, mới đó mà đã nhiều năm trôi qua rồi. Cô.
có lập lời thể, có kết hôn với ai cũng được nhưng phải
trừ Dung Nam ra.
“Dung Nam, anh và Tiêu Anh là hai người bạn quan
trọng nhất đối với em, thế nên em sẽ không chọn
anh!”
Cô nói rất nghiêm túc, đôi mắt đó còn có thể phát
sáng, nhưng rơi vào mắt Dung Nam thật đáng hận:
“Thanh Tâm, em thật là tàn nhẫn đối với anh…
Chương 6 Đánh tới tấp
Điện thoại bên kia vẫn im lặng, lúc này Thanh Tâm.
cảm thấy hơi kỳ lạ, ít ra cũng phải có một tín hiệu nào
đó, không thể nào Tiêu Anh sợ đến mức không nói lời
nào. Cô định nói tiếp thì đầu bên kia lên tiếng, nhưng
đó lại là giọng nói của một người đàn ông.
“Thanh Tâm!”
Giọng của người đó rất quen, Thanh Tâm cố nhớ
lại, cô mới giật mình lên tiếng: “Dung Nam?”
Bên kia chậm rãi đáp lại, hình như có thêm một
chút vui mừng: “Chính là anh”
Hai người lập tức im lặng.
Thanh Tâm cầm điện thoại một hồi lâu, lâu đến nỗi
cô có thể nghe được tiếng hít thở của anh phát ra.
trong điện thoại. Nhưng cô vẫn không nghe thấy anh
nói gì tiếp, mới mỡ miệng thăm dò: “Sao anh lại cầm
điện thoại của Tiêu Anh?“
“Tiêu Anh xây ra chuyện, anh và cô ấy đang ð
bệnh viện”
Thanh Tâm giật mình, sao lại ở bệnh viện, cô gấp.
gáp hồi: “Cô ấy bị làm sao vậy?”
Rất rõ ràng Dung Nam có do dự một chút, rồi mới
trả lời: “Cô ấy sinh non.“
Tin này đúng là chấn động, Tiêu Anh sinh non?
Chờ đến khi Thanh Tâm chạy đến bệnh viện thì
Dung Nam đang đứng chờ ngoài cửa phòng bệnh.
‘Vừa ra khỏi thang máy cô đã thấy anh đầu tiên, cô hớt
hải chạy lại, thờ hồn hền hỏi: “Cậu ấy ở bên trong?“
Dung Nam gật đầu: “Em vào trong đi”
“Cảm ơn anh.”
Không có nhiều thời gian đề suy nghĩ tại sao Dung.
Nam lại là ngưỡi đưa Tiêu Anh đến bệnh viện, bây giờ
cô phải tận mắt nhìn xem Tiêu Anh đã an toàn chưa?
Thấy bộ dạng cô lo lắng như vậy, Dung Nam giữ
chặt tay cô lại nói: “Em cứ yên tâm, cô ấy an toàn rồi.
Dù sao anh cũng là bạn của cô ấy mà.”
Thanh Tâm nghe anh nói vậy, ngoại trừ gật đầu ra
cô cũng không biết nói gì, đi vào phòng nhìn Tiêu Anh
nằm trên giường.
Điều bất ngờ là cô cứ nghĩ Tiêu Anh đang ngủ,
không ngờ cậu ấy đã tình nhưng đôi mắt vô hồn nhìn
lên trần nhà giống như mọi thứ xung quanh không hề.
tổn tại.
Thanh Tâm mím môi, cô đi đến mép giường ngồi
xuống thấp giọng nói: “Tiêu Anh…”
Tiêu Anh không hề có phản ứng lại, trước sau gì
vẫn cứ nhìn trần nhà, không chớp mắt, phải nói như.
một cái xác thì đúng hơn.
Thanh Tâm nhìn Tiêu Anh thế này mà lòng cô nhói
đau, cô nắm lấy tay xoa xoa, không biết đã xảy ra
chuyện gì, nhẹ giọng nói: “Có phải cậu đau lắm.
không?”
Dường như câu này đã chạm đến Tiêu Anh, ánh
mắt cô hơi động, nước mắt chảy trào ra, rốt cục thì
Tiêu Anh cũng mỡ miệng nghẹn ngào nói: “Thanh
Tâm, có phải cậu nhìn thấy mình thế này rất đáng
trách và buồn cười lắm đúng không?”
Thanh Tâm nhíu mày lại, vội nói: “Sao lại thế?
Trong mắt mình cậu là người tốt nhất, đẹp nhất? Ai nói
chê cưỡi? Nói đi, mình đi xử lý người đó”
Khóe mắt Tiêu Anh giấn ra, cô cười vẻ trêu đùa:
“Thanh Tâm à, chúng ta đã trường rồi”
‘Vành mắt của Thanh Tâm cũng đỏ lên.
Trường thành? Trường thành thì không thề giống
như lúc trước nữa sao?
Khi cô được đưa vào cô nhỉ viện vào năm 9 tuổi,
Tiêu Anh cũng là trẻ mồ côi lớn lên cùng cô, so về tuổi
tác Tiêu Anh lớn hơn cô một tuổi.
Lúc đó Thanh Tâm là một đứa trẻ hướng nội lầm lì,
không muốn chơi với bất kỳ ai duy chỉ có Tiêu Anh là
tiếp xúc được với Thanh Tâm vì hai đứa trè có thề hiều
được lòng của nhau.
Từ đó về sau Thanh Tâm và Tiêu Anh đi đâu cũng.
có nhau, không rời một bước đến ngay cả trường
thành cũng thế.
Lúc cô kết hôn, cũng là Tiêu Anh chúc phúc cho.
cô, mà khi cả ly hôn ngưỡi cùng cô chia sẻ nỗi buồn
cũng chỉ có Tiêu Anh.
Bây giờ nhìn Tiêu Anh yếu ớt nằm trên giường
bệnh, cô đau lòng vô cùng, cô do dự hỏi: “Có phải
đứa trẻ là con của Tường đúng không?
Cô biết Tiêu Anh thích Tưởng, vì sau khi cô kết hôn
thông qua Đàm Tùng hai người mới quen biết nhau,
dần dà này sinh tình cảm rồi lại vì rất nhiều nguyên
nhân mà hợp tan.
Ngoại trừ Tường ra, cô không nghĩ ra bất cứ người
đàn ông nào khác. Khi nghe đến cái tên này, Tiêu Anh
đột nhiên có phản ứng lạ, đôi môi run rầy, đầu quay đi
chỗ khác. Có lẽ là cô đoán đúng rồi.
Sợ nhắc thêm sẽ làm Tiêu Anh đau lòng, Thanh.
Tâm không hề hỏi nhiều gì nữa, chỉ nói nếu mệt thì
ngủ một giấc thật sâu, mọi chuyện đừng nghĩ nữa.
Đắp chăn cho Tiêu Anh cần thận, Thanh Tâm mới
đứng dậy ra khỏi phòng bệnh, liễn thấy Dung Nam
chờ ở bên ngoài: “Cô ấy ngủ rồi?”
Thanh Tâm gật đầu rồi cô trực tiếp hỏi Dung Nam
luôn: “Anh có biết mọi chuyện là thế nào không?”
Dung Nam yên lặng một chút, anh cũng không
định nói dối cô: “Anh mới về nước hôm nay, lúc đi tìm
Tiêu Anh đúng lúc anh thấy một cô gái chạy tới dùng
dắng với Tiêu Anh, nói mấy lời rất khó nghe. Hình như
lúc đó không kịp phòng bị cho nên bị cô gái đó xô.
ngã…
Dung Nam nói tóm gọn lại vài câu, Thanh Tâm đã
hiểu. Người phụ nữ trẻ đó có thể là bạn gái của.
Tường.
Cô cũng mới vừa về nước nên không rõ tình hình
của anh ta thế nào. Huống chỉ sau khi ly hôn với Đàm
Tùng, cô không còn quan hệ gì với bạn của Đàm Tùng
nữa nên không để tâm chuyện của anh ta
Mà hai năm trước Tiêu Anh và Tưởng cũng đã chia
tay, cô cũng không nghe Tiêu Anh nhắc gì đến Tường.
Bây giờ nhớ lại cô thấy mình thật vô tâm với bạn
bè.
Tiêu Anh là người luôn an ủi chia sẻ những lúc cô
khó khăn, vậy mà chuyện của Tiêu Anh một chút cô
cũng không biết gì, ngay cà việc cô ấy mang thai
cũng không.
Dung Nam thấy cô như là đang trách bản thân
mình, anh thờ dài n
: “Đứa trẻ chì mới hơn một tháng,
cho nên có lẽ Tiêu Anh cũng không biết là mình đang.
mang thai.”
Thanh Tâm nghe anh nói rồi quay qua cảm ơn một
tiếng: “Cảm ơn anh đã đưa cậu ấy đến bệnh viện.”
Hai người hầu như không có chuyện gì đề nói cùng
nhau, cho nên không khí trờ nên có chút ngượng
ngạo.
Bỗng nhiên Dung Nam bước tới lại gần cô nói:
“Thanh Tâm…
Thanh Tâm giật mình, cô lùi lại về phía sau mấy
bước chân. Thấy cô hành động như thế, anh có chút
mất mát: “Sơ anh đến như vậy sao?“
Thanh Tâm cúi đầu không nói lời nào.
Dung Nam lên tiếng, như là thấy có
Tâm, anh xin lỗi”’
Giọng nói của anh rất nhỏ, anh vẫn là nợ cô một lời
xin lỗi.
Vai Thanh Tâm khẽ run lên, một hồi lâu mới nói:
“Đã qua rồi…
“Thật sao?”
Dung Nam cười khổ: “Vậy tại sao em lại đồng ý kết
hôn với Mạnh An, tại sao em lại không chọn anh,
chẳng lẽ em thích Mạnh An?”
Thanh Tâm cắn môi, cảm xúc cô hơi phức tạp.
Mười bốn tuổi, cô quen biết Dung Nam, hai người
là bạn thời trung học.
Ngày khai giảng, Dung Nam cho cả trường thấy
anh là một tên côn đồ, hút thuốc, uống rượu đánh
nhau.
Nhưng sau ngày khai giảng anh lại tung tin cho.
toàn trường biết cô là bạn gái của anh.
Khi đó Thanh Tâm rất ghét Dung Nam. Ỳ gia đình
có tiền muốn làm gì thì làm. Nhưng thời điểm đó
Thanh Tâm không thể không thừa nhận rất biết ơn với
anh ta, nhờ có anh ta mà cô với Tiêu Anh có một cuộc
sống thoải mái ở trường, không bị bắt nạt vì là trẻ mồ.
côi.
Mà Dung Nam đổi xử với cô rất tốt, thậm chí còn
ăn nói rất nhò nhẹ với cô.
Chỉ cần cô nói không muốn, anh vĩnh viễn sẽ
không ép buộc cô, thậm chí còn giữ khoảng cách với
cô.
Anh biết cô không thích tóc nhuộm, anh liền
nhuộm màu xanh trỡ lại màu đen.
Biết cô không thích anh uống rượu, hút thuốc, anh.
liển ném nó đi.
Biết cô không thích anh đánh nhau, anh liền
nghiêm túc lấy sách vỡ ra học bài. Thậm chí còn
thường xuyên đến cô nhỉ viện đề chơi đùa với mấy.
đứa trẻ nữa
Ngay cả Tiêu Anh cũng phải cảm động trước tình
‘yêu anh dành cho cô. Bảo cô nên chấp nhận Dung
Nam đi. Nhưng biết làm sao bây giờ, cô chỉ có một trái
tim, và trái tim ấy đã giao cho Đàm Tùng. Cô thích
‘Đàm Tùng trước cả khi Dung Nam thích cô.
Thanh Tâm im lặng không nói gì làm cho Dung
Nam cảm thấy như một loại tra tấn.
Mười bốn tuổi anh quen biết Thanh Tâm, nhưng cô
chưa bao giờ cho anh một hành động yêu thương nào.
Anh cứ ngỡ cô là người không biểu hiện ra ngoài
nhưng anh đã lầm, chẳng qua chỉ là vì cô không thích
anh cho nên cho dù anh có làm bao nhiêu chuyện thì
cô vẫn mãi không động lòng.
Mười tám tuổi cô tìm được người thân, anh rất vui,
anh nghĩ người nhà sẽ không ngăn cấm anh thích
Thanh Tâm nữa. Với gia thế của cô đủ đề anh cưới cô.
Nhưng khi đó Đàm Tùng xuất hiện.
Năm hai mươi tuổi, cô nói với anh cô nhất định
phải cưới Đàm Tùng.
Anh với cô cùng nhau cãi một trận long trời lỡ
đó là lần đầu tiên anh to tiếng với cô.
Một người trọng sĩ diện như anh, kiên trì và nhẫn
nại che chờ cho cô suốt sáu năm trời, đến cuối cùng
lại thuộc về tay người khác.
Anh cưỡng hôn cô, đè cô ở dưới thân mình, khi đó
anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất là biến cô trờ thành
người của anh, đó là cách đề cô không cưới người
khác.
Nhưng đúng lúc đó Tiêu Anh đã chạy tới ngăn cản,
cô ấy lấy chai rượu đập vào đầu anh, rượu chảy xuống
xối xả vào mặt làm anh tỉnh đi không ít. Nhìn Thanh
Tâm thê thảm dưới người mình, anh mới biết mình đã
làm chuyện tổi tệ với cô.
Anh không dám đối mặt với cô, lại càng không
nghĩ đến nhìn cô bước vào lễ đường với kẻ khác, cho.
nên anh đã lựa chọn rời đi.
Thậm chí anh còn chưa bao giờ dám hỏi tin tức về.
cô. Anh biết cô rất thích Đàm Tùng, anh sợ đọc phải
một tin tức cô với Đàm Tùng sống với nhau hạnh
phúc. Và trong nhiều năm anh đã nghĩ cô sống rất tốt.
Nếu không phải hôm nay mẹ nói cho anh biết
Mạnh An sẽ kết hôn với cô thì anh sẽ mãi mãi không
biết được cô đã ly hôn với Đàm Tùng ba năm trước.
Anh bỏ hết tất cả mọi việc, ngồi máy bay đến nơi
cô ở, anh lục lại những thông tin liên lạc về cô nhưng
đều không được, cô đã thay hết rồi. Anh nghĩ đến
chung cư Tiêu Anh ở bốn năm về trước xem sao, lại
không nghĩ đến cô vẫn còn ð đó.
Khi Tiêu Anh xây ra chuyện, anh gọi
Thanh Tâm, nhưng câu đầu tiên anh nghe được là tối
hôm qua cô với Đàm Tùng đã ở bên nhau.
“Thanh Tâm, anh lại đến trễ hay sao?” Dung Nam
đắng lòng nói ra.
Nếu như cô đã ly hôn với Đàm Tùng rồi, tại sao lại
kết hôn với Mạnh An mà không chọn anh? Anh không
tin cô yêu Mạnh An.
Thanh Tâm cắn môi, cô ngắng đầu nhìn anh có
chút xót xa, mới đó mà đã nhiều năm trôi qua rồi. Cô
có lập lời thề, có kết hôn với ai cũng được nhưng phải
trừ Dung Nam ra.
“Dung Nam, anh và Tiêu Anh là hai người bạn quan
trọng nhất đối với em, thế nên em sẽ không chọn
anht”
Cô nói rất nghiêm túc, đôi mắt đó còn có thể phát
sáng, nhưng rơi vào mắt Dung Nam thật đáng hận:
“Thanh Tâm, em thật là tàn nhẫn đối với anh…”
Sau khi Dung Nam rời khỏi, Thanh Tâm trở lại
phòng bệnh. Nhìn dáng vẻ mơ màng ngủ của Tiêu
Anh, cô đau xót đi đến vuốt ve trên chiếc bụng của.
Tiêu Anh.
Cô cắn môi, hít sâu một hơi rồi một lần nữa xoay.
ngưỡi đi ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, cô lấy điện thoại ra, do dự
một chút, rồi vẫn là gọi cho Đàm Tùng.
Mà Đàm Tùng đang trong ngồi trong văn phòng
đăm chiêu suy nghĩ dùng cách nào để làm cô quay trờ
về bên anh đây. Chẳng lế lại dùng đến đoạn video.
kia?
Trợ lý chỡ câu trả lời của anh nửa ngày nhưng vẫn
không thấy, anh cần thận hỏi lại: “Giám đốc, Mạnh An
đang ð bên ngoài chờ, giám đốc xem…”
Còn chưa nói xong, di động của Đàm Tùng đã
vang lên.
Trợ lý kinh ngạc nhìn, mà Đàm Tùng cũng ngạc.
nhiên không kém, nhìn tên trên màn hình Vợ yêu, anh
còn có chút ảo giác. Cô chủ động gọi cho anh?
Nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, anh mới
do dự bắt máy.
Khi điện thoại được kết nối, Thanh Tâm đi thằng.
vào vấn đề ngay: “Đàm Tùng, Tường đâu?”
Đàm Tùng nhăn mày, gọi cho anh mà cô đỉ hòi
Tưởng làm gì?
Anh hỏi lại thái độ không tốt một chút nào: “Em
hỏi anh ta làm gì?”
“Anh đừng hỏi nhiều, chỉ cần nói cho tôi biết cậu ta
đang ở đâu là được”
Sắc mặt Đàm Tùng càng khó coi hơn, anh đứng
dậy đi tối bên cửa sổ: “Sao vậy, em muốn nói gì với
cậu ta thì có thể truyền sang cho anh.”
Điện thoại ð bên kia do dự một lát, rồi mới n‹
“Tiêu Anh sảy thai, đứa bé là của anh ta”
Đàm Tùng đơ người ra.
Tổi hôm qua anh còn nhìn thấy Tiêu Anh rất tốt,
sao đột nhiên lại sảy thai?
Nhưng Thanh Tâm nói đứa bé kia là của Tường.
Đàm Tùng đau đầu nói: “Tưởng đang có ý định
đính hôn với một cô gái nhà thế gia, hôm nay là ngày.
bọn họ gặp mặt, chắc là ð nhà hàng Rosa…
Lời còn chưa nói xong,
Nghe điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, anh
ngần ra, đừng nói là cô chạy tới nhà hàng đó làm loạn
nhé.
Không có thời gian nữa, anh xoay người cầm áo và
chìa khóa xe đi, trợ lý bên cạnh giật mình đuổi theo:
“Giám đốc, còn Mạnh An…
Đàm Tùng nói vọng lại: “Chờ tôi trỡ lại rồi tính
tiếp.”
Trợ lý lắc đầu thỡ dài ngao ngán.
Đàm Tùng đoán không sai, khi Thanh Tâm nghe
anh nói Tưởng sẽ đính hôn, cô nghĩ ngay người đó
chính là Vũ Lan.
Bốn năm trước khi Tường và Tiêu Anh yêu nhau,
Vũ Lan là người ð giữa quấy rối hai người bọn họ, ÿ
vào gia thế nhà mình mà luôn uy hiếp đe dọa Tiêu Anh.
của cô.
Rất có thể cô ta chính là người đã hại Tiêu Anh sảy.
thai. Cô không nghĩ tới Tường thế mà lại đính hôn với
cô ta.
Thanh Tâm đến nhà hàng Rosa cũng đã là bảy giờ.
Thanh Tâm không chút do dự chạy thẳng vào bên
trong nhà hàng, đang muốn hỏi người phục vụ thì
Tường từ đâu xuất hiện, cô không phân vân liền gọi
lớn lên: “Tường.”
Tường là đang ra ngoài nhận điện thoại, anh tính.
quay trở lại thì nghe tiếng ai gọi, quay đầu nhìn thấy
Thanh Tâm, anh rất kinh ngạc: “Thanh Tâm…
““Chát” Một tiếng tát vang lên, cắt ngang tiếng gọi
của anh.
Tường đơ người che mặt mình lại, anh đứng nhìn
Thanh Tâm chuyển sang thái độ lạnh lùng: “Em làm gì
vậy?”
Thanh Tâm cười lạnh một cái: “Đương nhiên là tôi
đánh anh rồi
Tất cả mọi người nghe tiếng ồn ào liền chú ý sang
bên này, Tường lên giọng cành cáo: “Thanh Tâm, cho
dù em có là bạn của Tiêu Anh thì cũng đừng khiêu
khích anh như thế này.”
Nghe anh nhắc đến Tiêu Anh, cô lại càng thêm
nóng máu: “Anh còn có tư cách nhắc đến tên của cậu
ấy hay sao? Tường, nếu như tôi không đòi lại được.
công bằng cho Tiêu Anh thì tôi sẽ không để buổi đính.
hôn này của anh diễn ra thuận lợi”
Thì ra là thế, không cam lòng vì Tiêu Anh, anh lạnh
nhạt với Thanh Tâm nói: “Bọn anh chia tay rồi, đâu.
phải là em không biết. Cho nên bây giờ anh có quyền
được đính hôn. Em chạy đến đây phá rối không phải là
mất mặt lắm hay sao?”
“Anh đúng là không biết xấu hồ, anh nghĩ tôi chạy.
tới đây là để xin anh quay lại Tiêu Anh? Anh không
xứng, có xứng thì Vũ Lan mới xứng với anh, hai người
đều đê tiện như nhau. Sống chung nhà thì mới hợp.
chứ”
Thanh Tâm giống như là bị mất trí, những lời có
khó nghe đến bao nhiêu cô đều nói ra hết, mặc kệ ở
đây là chỗ nào. Người xung quanh đều mỡ to mắt mà
nhìn, trong đó có những người thiếu ý thức còn lấ
điện thoại ra quay phim chụp hình.
Tường tức giận thật sự, nhưng còn chưa lên tiếng.
đã bị một giọng nữ khác chặn lại: “Thanh Tâm, cô nói
ai đê tiện?”
Thanh Tâm cười mìa một cái, hay lắm, cô ta xuất
hiện rồi không cần cô phải đi tìm nữa: “Ngoài cô ra thì
còn ai đê tiện hơn nữa”
Sắc mặt Vũ Lan càng khó coi hơn Tường rất nhiều,
cô ở trong phòng đợi anh mãi nhưng không thấy anh
trờ về mới đi ra xem sao, không nghĩ tới lại nghe
Thanh Tâm chửi mắng cô.
Vũ Lan không nói nhiều định đi tới tát Thanh Tâm
một cái nhưng rất nhanh đã bị Thanh Tâm bắt được,
còn bị ăn một cái tát đau đớn của Thanh Tâm nữa.
Nhìn một bên má Vũ Lan đỏ hồng, Thanh Tâm mới
cảm thấy xà giận phần nào. Vũ Lan tức tối không thôi,
cô nhìn sang Tường oán giận: “Tường, anh để cô ta
đánh em như vậy sao?”
Tường cảm thấy phiền phức vô cùng, chẳng lẽ cô
ta phải bắt anh đánh trả lại Thanh Tâm hay sao? Một
thằng đàn ông như anh đánh phụ nữ còn ra thể thống.

“Thanh Tâm, rốt cục là em muốn gì?”
“Muốn gì? Chi bằng anh hỏi người phụ nữ bên
cạnh anh đi, hỏi xem cô ta muốn gì?”
“Có ý gì? Vũ Lan thì có liên quan gì trong chuyện
này?”
“Thì anh cứ hỏi thằng xem cô ta đã làm gì?”
Tường ngây người, anh nhìn qua Vũ Lan nhưng đã
bị cô né tránh ánh mắt đi. Thanh Tâm nhìn bộ dạng cô
†a thế này mà trong lòng hận không thề tới xé rách nát
người cô ta.
Tường cũng phát hiện có gì đó không đúng, anh
nghiêm túc hồi: “Em đã làm gì?”
“Không…Em không có làm gì”
Vũ Lan phủ nhận, cô ta cắn môi tỏ vẻ oan tức:
“Tường, anh tin cô ta mà không tin em hay sao? Đã
mấy năm rồi không gặp, em có thể làm gì cô ta chứ?”
Dứt lời Thanh Tâm nồi đóa lên, mắng chửi: “Không
làm gì? Cô ð đây vui sướng đính hôn, còn Tiêu Anh thì
sao? Cô đúng là con cáo già, còn có thề giả bộ vô tội.
Là anh ta mắt mù nên mới không nhìn rõ con người
Chương 6 Đánh tới tấp
cô. Còn nhớ chuyện hai năm trước về chuyện giường.
chiếu của cô không? Nếu cô không nhớ rõ thì để tôi
nhắc lại cho rõ.”
Tường nhíu mày lại, còn có chuyện gì giữa bọn họ.
mà anh không biết sao?
Trong nháy mắt sắc mặt Vũ Lan trắng bệch, giọng.
nói hơi lộn xộn: “Cô nói bậy bạ, muốn vu khống hãm
hại tôi đúng không?”
Thanh Tâm khoanh tay trước ngực, khiêu khích Vũ
Lan, cô bắt chước giọng điệu của Đàm Tùng nói: “Có
phải vu khống hãm hại hay không thì trong lòng cô
biết rõ nhất. Có điều tôi cho cô biết, động tới Tiêu Anh
tôi không ngại lấy bằng chứng năm xưa đề cho mọi
người biết cô là loại người thế nào.
Vũ Lan bị đe dọa liền đứng im một chỗ không dám.
nhúc nhích, rồi cô quay sang Tưởng nói tiếp: “Tường,
anh tin tường cô ta hơn là Tiêu Anh thì chỉ có thể trách
anh có mắt như mù. Về sau anh đừng bao giờ xuất
hiện trước mặt Tiêu Anh nữa, hãy cho cậu ấy một
cuộc sống yên ồn.”
Nói xong cô quay lưng rời đi.
Vội chạy tới chỗ Thanh Tâm kéo tay lại, anh
nghiến răng nghiến lợi lên hỏi: “Em nói mập mờ như.
vậy là có ý gì? Nói cho rõ ràng xem nào/:
Chương 6 Đánh tới tấp
Thanh Tâm bị đau, cô vùng vằng: “Bỏ ra, anh
muốn biết là chuyện gì thì đi mà hỏi cô ta”
Cô thật sự không muốn nói, muốn biết thì tự đi mà
tìm hiểu,
Nhưng Tường nào có dễ dàng buông tha, ngược lại
anh càng siết chặt tay cô hơn. Anh muốn biết
là cô đang ám chỉ điều gì.
Dù sao anh cũng là đàn ông, sức lực rất mạnh,
Thanh Tâm không thề nào địch nồi. Cô hét lên: “Anh
đang làm tôi đau đấy, bỏ tôi ra”
Nghĩ đến Tiêu Anh đang ở trong bệnh viện, mà
đứa bé kia cũng bị mất đi, cô hận không thể giết chết
tên đàn ông đồi bại này.
Nhìn ánh mắt Thanh Tâm như muốn ăn tươi nuốt
sống anh, làm anh không khỏi thắc mắc. Rốt cục là
anh đã làm gì đề cô hận anh như vậy? Là bời vì Tiêu
Anh sao?
Mãi mà Tưỡng vẫn không buông tay cô ra, Thanh
Tâm lấy túi xách đánh tới tấp vào Tường. Bị đau,
Tường cũng tỉnh táo lại phần nào nhưng anh không
buông ra, anh muốn biết được đáp án.
Vũ Lan đứng đó không nhịn nổi nữa liền hét lên:
“Bảo vệ đâu, kêu bảo vệ tới đây đuồi người đàn bà
điên này đi.”
Chương 6 Đánh tới tấp
Tất cả mọi người càng xem càng thấy náo nhiệt,
không ai tiến lên ngăn cản, chỉ thấy hứng thú thêm mà
thôi.
Ngay lúc đó Đàm Tùng chạy tới thấy ngay cô đang
làm loạn chốn đông người, đánh Tường tới tấp, anh
liền phóng tới ôm eo cô lại, để cô dựa vào ngực mình,
tránh xa một khoảng cách với Tường, ð bên tai cô nhẹ
giọng nói: “Thanh Tâm, em bình tĩnh lại đi”
Hơi thỡ nóng ấm phả vào tai cùng với thân thể
quen thuộc, rốt cục là cô cũng tỉnh táo lại. Anh đã đến
rồi. Cô đúng là hơi kích động mà.
Đàm Tùng thấy cô bình tĩnh, mới từ từ buông lỏng
tay ra, anh đi tới nói với Tường: “Mình mang cô ấy đi
trước” Nói xong không chờ Tường đồng ý, anh liền
dẫn người đi.
Nhìn Đàm Tùng dẫn cô ta đi trong bình an vô sự,
ánh mắt Vũ Lan hiện lên vẻ ghen ghét: “Tường, cứ đề.
cô ta đi như vậy sao? Còn em…”
“Em im miệng được rồi đó. Còn chưa đủ mất mặt
hay sao?” Tường bực bội quát lên. Đây là lần đầu tiên
anh nạt nộ cô, Vũ Lan đột nhiên cảm thấy hơi sợ anh
‘thế này, thế là không dám nói nữa.
Cũng bời vì chuyện này mà bữa cơm đang vui vẻ
cũng vì thế mà mất vui, ai nấy cũng cố nuốt rồi tan rã
ra về.
Đàm Tùng dẫn cô ra xe, anh mờ cửa đề cô đi vào.
nhưng cô lại đứng im không nhúc nhích.
Đàm Tùng nhíu mày: “Em sao vậy?”
Thanh Tâm chỉ nhìn anh, mới vừa rồi cô khó coi
lắm đúng không? Cô chẳng khác gì một người đàn bà
đanh đá đi làm loạn giữa đám đông. Để anh bắt gặp.
tình cảnh này đúng là mất mặt.
Thanh Tâm cúi đầu nói: “Để tôi tự về là được r
Nói xong cô xoay người rời đi, không muốn lên xe
anh ngồi.
Đàm Tùng gấp gáp giữ chặt tay cô lại: “Còn chưa
làm loạn đủ hay sao?”
Trong nháy mắt lời nói đó làm tồn thương đến
Thanh Tâm, quà nhiên trong mắt anh cô chính là
người gây rắc rối vô cớ.
Cô quay đầu nói với anh: “Anh buông ra, chúng ta
ly hôn rồi, anh có quyền gì can thiệp vào chuyện của
tôi
Đàm Tùng đã \u nồi giận: “Bây giờ em muốn
tranh cãi với anh đúng không?”
Thanh Tâm cảm thấy anh đã thay đổi cảm xúc,
dùng dằng với anh nữa cũng chẳng có ích lợi gì, cô
định hất tay anh ra bỏ đi thì Đàm Tùng đã đóng sầm
cửa xe lại, kéo cô thật mạnh vào thân xe, đặt cô lên
bên trên.
Thanh Tâm kinh ngạc, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy
ra thì anh đã lấp kín môi cô. Một nụ hôn nóng bỏng
rực cháy.
‘Vốn chỉ muốn đề cô bình tâm lại, nhưng càng hôn.
anh càng thấy nghiện không dứt ra được. Anh dùng
lưỡi càn quét bên trong, ngậm nuốt môi cô, uống.
nước bọt của cô. Thơm quá.
Mà Thanh Tâm cũng bị đánh mất đi lý trí nụ hôn
của anh, ban đầu cô còn phản kháng nhưng về sau.
không còn nữa mà bị động hưỡng thụ, tiếng hôn vang
lên bên tai nghe thật mờ ám. Thân thể cũng theo thế
mà cuốn quýt lấy nhau thòa mãn cơn khát tình.
Bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên, Đàm
Tùng mới hoàn hồn. Anh buông môi cô ra, nhìn ánh
mắt say mê của cô, anh nhịn không được lại hôn thêm.
vài cái, trêu chọc bờ môi mềm mại.
Anh mặc kệ tiếng chuông điện thoại ráo riết truy
đuổi, một tay đỡ lấy eo cô, một tay vuốt ve gương mặt
cô, giọng nói khàn khàn: “Bây giỡ thì lên xe anh được.
chưa?”
Cơn kích tình xảy ra trong chớp nhoáng, bây giờ
cô mới nhớ lại khi nấy mình cũng chìm trong nụ hôn
của anh, thật là xấu hồ quá đi. Cô liền đẩy người anh ra.
Chương 7 Biết tin
Tất nhiên là Đàm Tùng không phòng bị, anh lào.
đảo một hồi khi bị cô đầy ra, ngay sau đó cô không
nói không rằng mà chạy đi.
Anh thất thần nhìn cô chạy đi, anh không đuổi
theo, sợ cô vì xấu hồ nụ hôn khi nấy mà càng tránh xa
anh hơn. Đề một lúc nữa nguôi ngoai, anh đi tìm cô
cũng được!
Nhìn lại điện thoại, anh mới sực nhớ tới liền bắt
máy, chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã gọi tới: “Đàm
Tùng, con còn chưa chịu trở về? Không phải nói hôm.
nay tới nhà bà ăn cơm tối sao? Bây giờ sắp thành cơm
khuya rồi.”
Đàm Tùng giật mình, anh đau đầu ôm trán, chỉ vì
Thanh Tâm mà anh quên mất có buổi hẹn ăn cơm với
bà: “Bây giờ con qua đó đây, đợi con một chút”
“Cho con ba mươi phút, nếu ba mươi phút sau còn
chưa thấy mặt thì đừng trở về nữa.
Đàm Tùng bất đắc dĩ cười trừ, phụ nữ là thế đúng
là rắc rối. Anh mờ cửa xe ném điện thoại vào trong
điên cuồng tăng tốc.
Mà ngay lúc đó, Đàm Tùng cũng không chú ý tới
đã có người quay lại cảnh hai người hôn nhau rất nhiệt
tình.
Thanh Ly đứng ð đằng xa nhìn video trong tay mà
cưỡi đắc chí, trong mắt lại nổi lên sự ghen ghét.
Cô thật không nghĩ tới Thanh Tâm và Đàm Tùng
còn ở bên nhau.
Đúng là một người phụ nữ xấu xa, một mặt ở bên.
quyến rũ chồng cũ, mặt khác lại ð bên trêu đùa với
Mạnh An. Cô ta làm vậy không cảm thấy có lỗi với
Mạnh An sao? Trước khi kết hôn còn muốn cắm sừng.
anh ấy?
Để xem trong tay cô có đoạn video này rồi, Mạnh
An mà thấy được có cưới cô ta nữa không?
Khi Đàm Tùng đến nhà ngoại đã là tám giờ rưỡi.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, còn loáng thoáng
nghe được tiếng cười phát ra. Đàm Tùng suy đoán, có
khách?
Lúc anh đi vào biệt thự, dì Vương thấy anh liền
cười đon đà: “Cậu chủ”
“Có khách tới sao.
Đàm Tùng cúi đầu chào, anh cỡi áo khoác ra rồi đi
vào phòng khách, tiện đường hỏi dì?”
Dì Vương nhận lấy áo khoác anh cười cười nói, như
là có chuyện gì đó rất vui: “Có cô Mạnh Du tới chơi”
Mạnh Dư?
Bước chân anh dừng lại: “Là cô ta tự mình tới, hay
là bà ngoại cháu mời tới?”
Dì Vương còn chưa kịp trả lời thì người trong
phòng khách đã lên tiếng: “Đàm Tùng, con tới rồi hà?”
Dì Vương cười khẽ một tiếng, rồi rời đi cất áo.
khoác. Đàm Tùng mím môi đi vào, trong phòng khách
là bà ngoại anh đang ngồi cùng với một cô gái khoảng.
hai mưới tuổi. Đôi tay đề ở hai đầu gối, thỉnh thoảng.
gật đầu vâng vâng dạ dạ, trông bộ dáng vô cùng hiển
lành.
Khi nhìn thấy Đàm Tùng, ánh mặt của Mạnh Du.
sáng lên, trong giây tiếp theo liền đỏ mặt cúi đầu
xuống.
Ngoại Đàm Tùng thấy thế cười ha ha, bà phía về
phía Đàm Tùng đang suy sụp nói: “Con
mưới phút như dự kiến.”
“Con xin lỗi, kẹt xe quá.”
Đàm Tùng ngồi xuống ghế sô pha, anh rất bình.
tĩnh điểm nhiên nhưng ngoại anh vẫn cảm thấy anh
không vui vẻ.
Bà chuyền tầm mắt nhìn trộm sang Mạnh Du, càm
thấy rất hài lòng, vậy thì thằng cháu của bà có chỗ
nào bất mãn chứ?
Bà nghĩ ngợi một chút, liền từ tốn nói: “Trễ rồi, con
ăn cơm đi, ăn cơm xong chờ Mạnh Du về.”
Đàm Tùng nhướn mày nhìn về phía Mạnh Du đang.
ngại ngùng, anh hồi: “Chắc là cô lái xe đến đây đúng.
chứ?”
Ý từ chổi rất rõ ràng, trong phút chốc Mạnh Du.
cứng đờ, cô cắn môi, nhìn về phía bà ngoại Đàm Tùng:
“Đề con tự về một mình được, không cần phải làm
phiền anh Đàm Tùng đâu ạ”
Vừa nói hai má cô ừng đò lên, bộ dáng trông có vẻ
rất uất ức làm cho bà ngoại của Đàm Tùng thấy đau
lòng.
Bà trừng mắt liếc Đàm Tùng một cái: “Con có biết
Mạnh Du cất công tới đây chơi với bà vì biết bà cô
đơn hay không? Bây giờ chỉ có việc đưa người ta về,
con cũng không làm được.”
Một Thanh Tâm đã đủ rắc rối với anh rồi, thế mà
bà lại còn rước thêm một cô Mạnh Du về nữa, bà
muốn anh chết vì phiền hay sao chứ?
Anh gãi gấi đầu đứng dậy: “Một khi đã như vậy,
con sẽ đưa cô ta về nhà, ngoại à, hôm nào khác con
lại đến đây thăm ngoại nha.”
Nói xong, anh xoay người đi. Bà ngoại với Mạnh Du
đều sừng sốt, nhưng Đàm Tùng đã đi tới phòng khách
rồi, cô chỉ có thể đứng dậy đi theo, còn chào bà lần
cuối: “Bà ngoại, con đi trước, lần sau con lại đến thăm
bà”
Bà ngoại cũng đứng dậy, nắm lấy tay Mạnh Du thỡ
dài: “Mạnh Du à, tính tình của Đàm Tùng là như thế,
con đừng so đo với nó. Tình cảm có thể bồi đắp được,
bà sẽ tìm cơ hội để con và Đàm Tùng tiếp xúc nhiều.
hơn”
Mạnh Du hơi hơi xấu hồ, trong giọng nói có phần
cảm kích: “Con biết rồi, bà ngoại nhớ giữ gìn sức
khỏe, con đi trước ạ”
Nói xong cô chào tạm biệt rồi chạy theo Đàm.
Tùng.
Trong gara, tài xế đã lái một chiếc xe ra. Đàm Tùng.
không có mặc áo khoác, anh dựa người vào thân xe,
trên ngón tay còn kẹp điếu thuốc lá, một tay đút vào
túi quần.
Mạnh Du bước ra khỏi biệt thự, dừng lại một chút
ngắm nhìn bóng dáng đẹp trai kia, quả là phong độ vô
cùng.
Mạnh Du cắn cắn môi, do dự đi đến, còn chưa tới
gần, Đàm Tùng đã quay đầu lại. Mạnh Du liền bắt gặp.
một đôi mắt sáng như trăng rằm.
Nếu có thể làm anh đề cô vào trong mắt thì đó.
thật là một sự hạnh phúc của cô.
Tim đập rộn lên, cô hồi hộp nói: “Anh Đàm Tùng…”
Mới vừa mờ miệng, anh đã ném điếu thuốc đi,
không hề liếc nhìn cô một cái, mỡ cửa xe đi vào trong:
“Lên xe đi”
Nhận thấy được sự bất mãn của anh, Mạnh Du
cũng không muốn đề ý đến, cô đưa tay kéo cửa xe ra.
Nhưng…
Cô nhíu mày…Cô dùng lực lớn hơn nữa nhưng vẫn.
như cũ, không kéo ra được.
Cửa sổ xe hạ xuống, Đàm Tùng nắm tay lái, ánh
mắt không có cảm xúc nhìn qua lạnh lùng nói: “Vị trí
này chì có vợ tôi mới được ngồi, cô Mạnh Du vẫn là
nên ngồi ð phía sau thì tốt hơn.”
Sắc mặt Mạnh Du trỡ nên trắng bệnh vì xấu hồ, lời
rất rõ ràng, không nghe ra thì đúng thật là đồ
Tay nắm lấy cửa run lên, cô chưa từng bị mất mặt
đến như thế bao giờ.
Mạnh Du cắn chặt môi, hốc mắt đỏ lên, nếu như:
bất kỳ người đàn ông nào thấy bộ dạng này cũng sẽ
đều mềm lòng.
Nhưng Đàm Tùng không có nhiều kiên nhẫn như.
vậy, anh nhíu mày giơ tay lên nhìn đồng hố: “Một chút
nữa tôi còn có việc, cảm phiền cô Mạnh Du nhanh lên
một chút”
Mạnh Du bò tay ra khỏi nắm cửa xe, cô cúi thấp.
đầu nói nhỏ: “Vậy đề em tự lái xe về, nếu như anh
Đàm Tùng có việc bận thì không cần đưa em về đâu””
Đàm Tùng nhìn nhìn Mạnh Du, rồi quay đầu nhìn
về phía trước, anh thế mà lại nói: “Nếu cô đã nói như.
vậy thì tôi đi trước, cô Mạnh Du về nhà cần thận.”
Nói xong anh liền lái xe đi, không hề bận tâm đến
Mạnh Du còn đang đứng ð ngoài.
Mạnh Du nhìn chiếc xe rời đi mà trong lòng tức
giận không thôi, ngực phập phồng lên xuống, tay nắm
chặt lại. Đàm Tùng, anh dám làm tôi mất mặt, tôi sẽ
không bò qua cho anh.
Đàm Tùng nhìn vào trong gương thấy cô ta bực bội
rời đi, anh mới thả lòng cời bỏ mấy nút áo sơ mi ra,
định gọi cho Tường thì di động vang lên, anh nhìn nhìn
liền không dám bắt máy, là bà ngoại đây mà.
Anh thờ dài chảm chậm nối máy, chưa kịp nói
chuyện đã bị mắng xối xả vào trong mặt
“Không phải là con đã đồng ý đưa Mạnh Du về rồi
sao, sao lại để con bé tự về. Con muốn làm bà tức
chết đúng không? Bây giờ con quay trở lại cho bà.
Đàm Tùng đau đầu, anh giải thích với bà: “Bà
ngoại, con có một số việc cần phải nói với Tường. Với
lại là cô ta bảo mình tự về, cô ta có xe mà”
Bên kia truyền lại giọng nói bực tức: “Con đừng có
lấy cớ, con cho bà già này mù rồi sao? Rõ ràng là con
không thích con bé. Bà nói này, con bé này rất tốt, tốt
cả về ngoại hình, tính cách và gia thế, rất xứng đôi với
nhà chúng ta. Người như con bé bây giỡ rất hiếm, con
tìm xem một cô gái tốt như vậy ở đâu ra”
Đàm Tùng không ngừng thờ dài, đâu phải tốt thì
anh sẽ thích, anh nói lại vào trong điện thoại: “Cô ấy
rất tốt nhưng bản thân con thấy mình không xứng.
đáng với cô ấy, với lý do này ngoại đã hài lòng chưa?
Mấy lời này đúng là làm bà tức chết: “Con…Con
thấy bà sống lâu quá rồi đúng không? Con thấy bà
chết thì mới vừa lòng sao? Người đâu, lấy thuốc ngủ
tới cho tôi”
Đàm Tùng nháy nháy mắt, anh bình thản nói:
ngoại à, con còn đang lái xe:”
“Được rồi, tạm thời không cần đâu
Đàm Tùng lắc lắc đầu, thậm chí còn nghe được
Chương 7 Biết tin
tiếng cười của dì Vương, bất đắc dĩ anh nói: “Bà ngoại,
không phải bà muốn cháu dâu sao? Bà cứ yên tâm,
qua mấy ngày nữa con sẽ đưa người về, được không?”
“Thật ư?” Bà ngoại sửng sốt, trong lòng đầy nghỉ
ngờ: “Thật sao? Con thật sự đem cháu dâu về cho.
bà?”
Thấy bà có vẻ vui, anh cũng thấy vui theo, anh ừ
một tiếng: “Con tìm được rồi.”
“Vậy con mau nhanh chóng đưa người về đây cho.
bà xem. Đàm Tùng, mặc dù con đã một lần ly hôn,
nhưng với lý lịch của con thì không sao cả, nếu được
thì cứ tiến tới hôn nhân. Nhưng cô gái đó là con cái
nhà ai mới được, bao nhiêu tuổi rồi, có Xinh đẹp không ”
Đối với chuyện của cháu dâu, bà ngoại rất có hứng
thú liền không khỏi nhiều lời, Đàm Tùng rất nhanh trả
lời: “Không xấu, rất xinh. Bà cứ yên tâm. Thôi trễ rồi,
bà nghì ngơi đi, chuẩn bị tâm lý đón cháu dâu mới.
Khoảng hai ngày nữa sẽ mang người trỡ về”
“Được, được, con nói vậy là bà yên tâm rồi. Thôi
con làm chuyện của con đi, bà đi ngủ đây.”
Cúp điện thoại, Đàm Tùng mới thỡ phào nhẹ
nhõm. Trước kia bà cũng rất thích Thanh Tâm, nghĩ.
đến bà thấy Thanh Tâm chắc chắn là sẽ rất vui.
Khi Đàm Tùng đến một quán bar, anh đi vào trong.
đã thấy Tường ngồi đó từ rất lâu rồi, mà trên bàn đã
chất đầy các ly rượu. Đàm Tùng đi tới không nói gì,
cũng không ngăn cản hành động của Tường uống.
rượu, chỉ lẳng lặng nhìn anh.
Tường khó chịu quay đầu liếc nhìn anh một cái:
“Cậu nhìn mình như vậy là sao?”
Đàm Tùng ha ha cười: “Nhìn cậu đê tiện đến đâu?”
Tưỡng giơ nắm đấm qua: “Cậu muốn chết đúng
không?”
Đàm Tùng ngồi yên cười trừ: “Cậu bây giờ xử lý
phụ nữ còn không xong thế mà đòi ra tay đánh mình.
Tường nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải nề
cậu, cậu cho rằng mình đề cô ấy làm mình mất mặt
đến thế sao?”
Đàm Tùng nhướn mày, về mặt khinh thường: “Còn
đổ tội sang cho mình, không phải là vì Tiêu Anh sao?”
Tường đứng dậy: “Được rồi, đừng lo chuyện của
mình nữa, Thanh Tâm đâu, sao lại mặc kệ cô ấy để
chạy đến đây rồi.”
Thanh Tâm đúng là đánh anh không nương tay,
bây giờ trên đầu anh vẫn còn thấy đau.
Đàm Tùng nhún vai, thuận tay lấy chai rượu rót ra
ly nói: “Đừng nhắc đến nữa”
Thấy bộ dạng chán nản của Đàm Tùng, Tường.
khều khẩu chân qua: “Tối nay uống hết chứ?”
Đàm Tùng nốc cạn một ly rượu, cười cười: “Đang
có ý này”
Nói xong, Đàm Tùng liền lấy mấy loại rượu pha
cùng một lúc, đưa cho Tường. Khi nhận được ly rượu.
đó, mắt anh trợn trừng lên, nhưng nhìn vẻ mặt Đàm
Tùng không sợ chết, anh chỉ có thể đâm lao phải theo.
lao. Ai bảo lúc nấy mạnh miệng.
Sau khi nuốt xuống cổ rồi, bỗng nhiên Tường ngã
lăn quay ra ghế sô pha, nhìn chằm chằm Đàm Tùng:
“Mẹ nó, cậu đúng là tàn nhẫn.”
Đàm Tùng thản nhiên nhìn, không hề có một chút
thương xót, nghĩ đến lời của Thanh Tâm, lòng anh lại
đầy phức tạp: “So với việc cậu không quan tâm đến
con của mình, thì đây có là gì mà tàn nhẫn.”
Tường thoáng chốc cứng đờ: “Cậu nói thế nghĩa là
sao?”
Đàm Tùng châm chọc nói: “Tiêu Anh mang thai”
Tưỡng trừng lớn đôi mắt, anh giật bắn mình ngồi
dậy, không giống với trạng thái uề oải trước đó mà rất
kích động: “Cậu nói thật? Tiêu Anh mang thai?
Đàm Tùng nhướn mày lên, với biển hiện này xem ra
là không biết Tiêu Anh mang thai.
Đột nhiên anh cảm thấy không nỡ nói ra mấy từ
sau này, anh bỏ ly rượu xuống, đứng dậy rời đi.
Tường sừng sốt đuổi theo. Nhưng khi Đàm Tùng đi
đến cửa, anh vẫn là quay người lại nói với người trước
mặt: “Cô ấy mang thai nhưng đứa bé bị sảy rồi.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom