• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp (1 Viewer)

  • Chương 9-10

Chương 9: Tôi rất muốn giấu em ở nhà


Mặt tân ảnh hậu cứng đờ, cười lúng túng, nhưng dù sao vẫn có kỹ thuật diễn xuất nên lập tức cười hào phóng đúng chuẩn mực: “Hiếm khi hợp tác quay phim cùng Ôn tổng, bọn họ có hơi kích động, để khi về tôi sẽ bảo bọn họ kiềm chế lại một chút.”


Quý Thiến luôn luôn giữ hình tượng tốt đẹp trong showbiz. Từ trước đến giờ, cô ta không hề dính phải tin đồn không hay nào, mặc dù bản thân cô ta mắc bệnh đại tiểu thư nặng.


Thỉnh thoảng Cao Ninh cũng suy nghĩ, có thể đây chính là nguyên nhân mỗi một người trong giới giải trí đều phải gọn gàng xinh đẹp. Hình tượng vô cùng quan trọng, thỉnh thoảng truyền thông cũng sẽ dựa vào hình tượng mà đưa tin tám nhảm.


Xưa nay Ôn Trác Tu mặc kệ chuyện có hình tượng hay không, anh muốn làm cái gì thì đi làm cái đó. Bây giờ cũng sẽ không vì sự thụt lùi của Quý Thiến mà để cho mình không thoải mái: “Tôi hy vọng cô Quý đặt tâm tư vào việc quay phim, ít NG lại. Quay xong sớm kết thúc công việc, buổi tối luyện đài từ (*) nhiều hơn một chút.”


*Đài từ: là một kỹ năng của diễn viên, hiểu đơn giản là diễn đạt lời thoại sao cho rõ ràng, cảm xúc.


Lời anh nói có phần gay gắt, cứ như tiền bối dạy hậu bối vậy, ý nghĩa sâu xa nhưng vẻ mặt lại ôn hòa và dễ chịu, khiến cho không người nào có thể phản bác. Dù sao với địa vị của mình, anh hoàn toàn có thể nói như vậy.


Mấy câu giễu cợt sắc bén kiểu này, Cao Ninh thường xuyên chính mắt nhìn thấy được. Nhưng mà chúng sẽ không xuất hiện ở trên Internet. Tuy nhiên nếu có phát triển tiếp, cũng không biết ảnh đế sẽ làm ra hành động kinh người gì.


“Anh Ôn, anh Văn nói qua Wechat rằng bọn họ đang chờ anh xác nhận cảnh phim ngày mai.”


Cô đưa điện thoại di động tới, đặc biệt cho anh xem nhóm nhỏ đang thảo luận phân cảnh đó. Tâm trạng của ảnh đế đột nhiên lại tốt lên, anh cười nói với Quý Thiến: “Trước tiên xin lỗi không thể tiếp chuyện. Có lẽ cô Quý nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái cho tốt.”


Nói xong, anh xoay người đi đến cửa ra vào của phòng cà phê, đi ngang qua mấy tên phóng viên thì nhàn nhạt hừ lạnh một tiếng. Sắc mặt mấy người kia lập tức ảm đạm, người lần trước bị anh hừ lạnh như vậy đã đi công trường chuyển gạch rất lâu rồi.


Ba người tụ tập trong phòng của Văn Dương, bọn họ vừa uống bia lạnh, vừa nhiệt liệt thảo luận.


Vương Chức điên cuồng lắc đầu: “Cái này không được, cái này không được, quá liều lĩnh, cậu đang suy nghĩ cái gì đấy!”


Lại muốn quay sát ống kính, vừa nghĩ tới đã thấy thật đáng sợ.


Vẻ mặt Văn Dương cũng tỏ ra rất không đồng ý, hình tượng trên màn ảnh của Ôn Trác Tu phải dùng tới làm những thứ đường ngang ngõ tắt này sao? Người thậm chí còn không quay cảnh hôn như anh, đừng nói kêu anh quay cảnh giường chiếu, dù là quay bóng thôi cũng không được.


Đại Thôi không địch lại hai người, thất bại, không cam lòng thầm trách móc: “Cũng không phải là quay thật, màn giường kéo xuống một cái là xong rồi. Dù sao trong nguyên tác cũng có cảnh này, fan rất thích.”


“Vậy cũng không được!” Hai người trăm miệng một lời.


“Cái gì không được?” Ôn Trác Tu đi vào phòng, đuôi mày khẽ nhíu, nốt ruồi son ở dưới ánh đèn vàng đậm giống như là một hạt đậu đỏ tương tư vô cùng nhỏ, hấp dẫn mê người.


“Còn không phải tại Đại Thôi không cam tâm cảnh đám cưới Thái tử kia sao, đuổi đến đoàn phim cũng vì cái này.” Văn Dương tức giận trợn mắt nhìn Đại Thôi một cái, thấy Cao Ninh đứng ở cạnh cửa, vội vàng thu thập mớ ngổn ngang trên mặt bàn một chút.


Cửa phòng của anh ấy mở ra, giấy tờ tán loạn khắp nơi. Nhà của anh ấy là một căn hộ có một phòng khách và hai phòng ngủ. Vương Chức ở cùng với anh ấy, hai người đều có sở thích tán gẫu lúc đêm khuya về chuyện phim ảnh.


Bởi vì có con gái ở đây nên bọn họ không ngồi tùy tiện như vậy nữa, thuốc cũng không hút, cửa sổ mở rộng cho thoáng gió.


Cao Ninh ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, không nồng đậm, còn có thể chấp nhận được nên cô ngồi vào bên cạnh bàn nhìn quyển vẽ.


Quyển vẽ kia là của cô, Vương Chức lại vẽ không ít tấm trên những trang trắng, trong bức vẽ có Ôn Trác Tu, có Quý Thiến.


Bút pháp của Vương Chức hơi giống với cô, Ôn Trác Tu dưới ngòi bút của anh ta vô cùng có hồn.


“Tôi thấy như vậy là rất tốt rồi.” Tay Vương Chức chỉ vào một trang: “Ôn tổng, cậu xem một chút đã hoàn thành chưa?”


Ôn Trác Tu đứng ở sau lưng Cao Ninh, lúc cúi đầu thấy tóc cô tản ra, xoáy tóc ở phía trên rất hợp lòng người. Anh ngây người chốc lát, sau đó mới nghiêm túc nhìn bản vẽ so sánh với kịch bản.


Một lát sau, anh nói: “Được rồi, vậy ổn rồi, khi quay thì thêm chút hiệu ứng là xong.”


Sau đó, anh như nhớ tới cái gì nên hỏi: “Cảnh nam nữ chính gặp nhau dựng sao rồi?”


“Đang dựng, đây là một ngoại cảnh, đúng lúc ngoại ô có nơi phù hợp.” Tâm trạng của Vương Chức rất tốt, ngoại cảnh quay phim cũng gần phim trường, trừ đoạn giữa cần phải vào núi, những thứ khác đều ở gần đây.


“Mấy ngày sau quay lại cảnh kia, hoàn thành các cảnh quay trong nhà trước. Chờ ở đây chuyển cảnh thì vừa vặn sẽ ra ngoài quay.”


Văn Dương ở một bên nói tới việc quay phim trong tuần tới.


Cao Ninh yên lặng nghe bọn họ thảo luận, thỉnh thoảng ghi lại một vài điểm quan trọng vào bản ghi nhớ trong điện thoại.


Đại Thôi lặng lẽ đi tới bên cạnh cô, thấp giọng cười hỏi cô: “Nghe nói Ôn tổng chuyển nhà sao?”


Dáng dấp ông ta mập mạp, mặt tròn bụng căng, quanh năm bận bịu với kịch bản còn có thể có một mái tóc ngắn dày rậm. Lúc này ông ta đứng ở bên cạnh Cao Ninh giống như là một cái bánh bao mặt trắng to đùng, mềm mại mập mạp.


“Chắc sẽ chuyển đi nhanh thôi, đã bị fan phát hiện rồi mà.” Cao Ninh thấp giọng nói: “Chờ quay phim xong quay về.”


“Tôi sẽ không rời đi, tôi mới vừa ở được một đêm.”


Ôn Trác Tu cũng nghe được lời của bọn họ, kéo một cái ghế qua ngồi ở bên cạnh. Anh nhìn Đại Thôi, người phía sau cười cười toe toét, xê dịch người ra xa Cao Ninh một chút.


Vị trí trống vừa vặn để Ôn Trác Tu chuyển cái ghế qua, hai người ngồi song song, anh quay đầu nhìn về phía người đại diện của mình: “Còn muốn xác nhận gì nữa sao? Hôm nay đã mệt một ngày rồi, ngủ sớm một chút. Đại Thôi, anh đi về trước đi, ở đây không còn chuyện của anh nữa.”


Biên kịch không cần đi theo đoàn, cũng không phải chạy tới đi công tác vì việc công.


Biên kịch xụ mặt xuống, ông chủ đã quyết định thì không thể đổi ý: “Vậy cũng tốt, sáng mai sẽ đi ngay, tối nay để Văn Dương chứa chấp tôi một đêm vậy.”


Sau khi kết thúc thảo luận, Ôn Trác Tu đưa Cao Ninh trở về phòng, sắp đến nơi, anh đột nhiên dừng lại một chút, hỏi: “Tiểu Ninh, sao em biết fan phát hiện ra tôi?”


“Hôm nay anh Ôn bận bịu quay phim nên chưa xem Weibo. Các fan ở phe CP Đế Hậu, bình luận bên dưới hot search, có fan tuyên bố đã gặp anh nhưng tôi đã để cho bên quan hệ công chúng đè xuống.”


Cao Ninh giải thích, chuyện như vậy cô sẽ không nói với anh, trừ khi anh hỏi tới.


“Tiểu Ninh, em biết mà, ship dom CP Đế Hậu cái gì chứ, chỉ là sao tác thôi.”


Ôn Trác Tu cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt của cô: “Em không nên hiểu lầm, tôi không thích Quý Thiến chút nào cả.”


Ánh đèn vàng ấm áp làm giảm bớt đi sự lạnh lẽo trong ánh mắt của anh, Cao Ninh thậm chí có thể cảm nhận được tình cảm không thể xóa bỏ trong đôi mắt ấy.


Cô nhíu mày một cái, trong đầu nghĩ, có thể là vì không có được mới càng cố chấp. Cô biết kết cục sẽ thế nào, nhà họ Ôn là thế gia, sẽ không đồng ý cho anh cưới một cô gái có xuất thân bình thường. Mặc dù cả truyện là HE, nhưng nửa bộ sau hai người toàn là tan tan hợp hợp, tràn đầy cẩu huyết.


“Anh Ôn, anh không cần phải giải thích với tôi, chính tôi cũng là fan CP Đế Hậu mà.” Ánh mắt Cao Ninh đầy ý cười, giọng nói cũng nhu hòa. Cô không thấy tức giận gì với chuyện này, cũng không đồng ý làm bạn gái của anh, mà còn nói rõ ràng như vậy. Dù sao trong tiểu thuyết, tình cảm vừa gặp đã yêu kia là anh đối với nguyên chủ chứ không phải là đối với cô.


Bây giờ cô chỉ đang mang khuôn mặt của nguyên chủ, chứ không phải là nguyên chủ.


Ôn Trác Tu rất tổn thương, hai tay nắm chặt, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ bùng nổ vậy. Ánh mắt của anh rất sáng, anh dựng thẳng lưng: “Tôi sẽ không dọn đi, em ở đâu tôi sẽ ở đó.”


Anh bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: “Tôi rất muốn giấu em trong nhà, giống như chú chim sẻ nhỏ mà những người đó nói, chỉ một mình tôi có thể nhìn. Tiểu Ninh, tôi thật sự nghĩ như vậy.”


Cao Ninh đẩy anh ra, xoay người đi vào phòng mình rồi khóa chặt cửa lại.


Ôn Trác Tu bị lực đẩy của cô đẩy tới trên tường hành lang đối diện, gáy dựa vào tường. Anh cong khóe môi cười khẽ hai tiếng, rồi cứ thế đứng như vậy.


Anh buông tay đang nắm chặt ra, trong tay là một bản phác thảo.


Anh cẩn thận mở ra, bên trên vẽ một người. Người vẽ tranh rất nghiêm túc, phác họa từng chút một, hết sức có thần.


Người được vẽ trên đó là anh.


Anh nhặt được ở trong phòng hóa trang, lúc đó nó nằm gần kịch bản của anh, mắc bên cạnh cái kệ.


Hôm sau quay phim cả ngày, ai nấy cũng đều rất bận rộn, Cao Ninh cũng thế. Bởi vì tạm thời tăng thêm hai cảnh nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Hơn nữa Ôn Trác Tu dường như đã quên chuyện tối ngày hôm qua vậy, không nói câu nào, hai người lại khôi phục trạng thái bình thường như trước.


“Trợ lý Cao, bây giờ cô có thời gian không?” Bởi vì Quý Thiến đã vào đoàn nên đạo diễn Vương Chức nói trước về cảnh phim với cô ta một chút. Lúc này cô ta nói chuyện với Cao Ninh vẫn còn đang mặc trang phục diễn.


“Cô Quý có chuyện gì sao?”


Cao Ninh không thấy trợ lý của cô ta đi theo, cho rằng cô ta tạm thời có chuyện gì cần xử lý.


“Chuyện là thế này, phòng hóa trang của tôi hơi nhỏ nên không để đồ được. Trợ lý của tôi đem mấy cái túi để ở phòng hóa trang của Ôn tổng, vô tình đụng phải túi của cô, có một quyển sổ rơi ra. Trợ lý tưởng là bản phân cảnh của tôi nên mang ra ngoài, thật xin lỗi.”


Ảnh hậu đem quyển vẽ có bìa màu xám đưa cho cô. Cao Ninh cũng dùng quyển sổ mà nhân viên đoàn phim mang cho cô, nhầm lẫn cũng là bình thường.


Đồ đã mất mà tìm lại được khiến cô có chút kích động. Cô nhận lấy quyển sổ vẽ, nói: “Cảm ơn, tối hôm qua tôi còn ra bên ngoài tìm.”


Quý Thiến khẽ mỉm cười, xoay người trở về vị trí nghỉ ngơi của mình.


“Tại sao không có?” Cao Ninh mở ra, phát hiện không thấy tờ phác thảo bên trong đâu, phía trên có dấu vết bị xé. Cô âm thầm suy đoán, quả nhiên ảnh hậu có cảm tình với ảnh đế. Thậm chí ngay cả chuyện xé quyển sổ của người khác mà cũng làm.


Cô nhìn theo bóng lưng của Quý Thiến một chút, thấy cô ta luôn cố gắng phối hợp với Ôn Trác Tu. Nhìn hai người trong cùng một khung hình từ phía sau, khó trách có nhiều người theo phe CP Đế Hậu như vậy, bởi hai người này trong cùng một khung hình trông vô cùng đẹp đôi.


Cô cười khẽ, lắc đầu không biết phải làm sao. Có lẽ cô gái này cũng không biết người mình thích là người như thế nào. Bây giờ cũng không có ai biết bí mật đen tối của Ôn Trác Tu. Anh thật sự rất cố chấp, không nghe khuyên bảo, vô cùng kiêu ngạo, đặc biệt thích tự biến mình thành trung tâm.


Điện thoại trong túi quần rung một cái, tiếng chuông reo lên.


“Tiểu Dĩnh, mẹ Tôn thế nào rồi?” Cô nhìn tên người gọi đến một chút, mở điện thoại di động ra nghe.


“Tiểu Ninh, mẹ Tôn không sao. Vừa rồi bác sĩ mới nói bệnh tình của bà ấy đã ổn định, tớ vội vàng gọi điện thoại cho cậu. Cậu yên tâm làm việc đi, xã đã cử người chăm sóc, người đó vô cùng tốt.”


“Vậy thì tốt, nếu thiếu tiền nhất định phải nói với tớ, tớ sẽ nghĩ cách.”


“Thêm tớ nữa, tớ tìm được công việc rồi!”


Đối diện với âm thanh cực kỳ vui sướng kia, Cao Ninh cũng được cô ấy làm cho vui vẻ hơn. Ánh mắt không thể giấu nổi nụ cười, tỏ vẻ rất mực dịu dàng.


Sắc mặt Ôn Trác Tu đứng nhìn cô chăm chăm nãy giờ bỗng nhiên trở lên khó coi.


Cô thật sự đang yêu, vậy nên mới cười với người khác dịu dàng đến vậy.


Anh ngồi thẳng tắp, hai tay nắm chặt dựng lên trên đầu gối, gân xanh trên tay nổi rõ khiến trang phục diễn cao cấp cũng bị nhăn.


Chương 10: Chừng mực, cô thì biết chừng mực cái quái gì!


Công việc quay phim trong vài ngày liên tiếp đều rất thuận lợi, tinh thần của mọi người đều dâng cao. Dù thỉnh thoảng tăng ca nhưng vẫn tràn đầy nhiệt huyết, cứ như là được tiêm máu gà vậy, tiến độ được đẩy nhanh không ít. Vì vậy, Vương Chức đã cho mọi người nghỉ xả hơi một ngày.


“Anh Ôn, ngày mai tôi có việc nên muốn xin nghỉ, có được không?”


Lúc kết thúc công việc, Cao Ninh muốn đến bệnh viện thăm mẹ Tôn, không biết bệnh tình của bà ấy như thế nào rồi. Mặc dù cô là trợ lý cá nhân của Ôn Trác Tu, thỉnh thoảng cuối tuần cũng phải tăng ca, nhưng thời gian nghỉ ngơi của cô cũng linh hoạt hơn.


“Đi đâu đấy?” Ôn Trác Tu thấy cô kéo theo vali, giống như đã chuẩn bị đi từ sớm, gương mặt lập tức sa sầm: “Tôi không đồng ý thì em sẽ không đi nữa à?”


Ánh mắt của anh dừng ở chiếc vali, nhíu mày.


“Tôi đi thăm mẹ Tôn, bà ấy nhập viện rồi.” Cao Ninh có sao nói vậy, nhìn thấy trời đã sắp tối rồi, cũng sắp đến giờ của vé tàu cao tốc mà cô đã đặt.


“Tôi cũng muốn đi cùng, để Văn Dương chở chúng ta qua đó là được rồi.”


Nói gì thì nói cũng không thể để cô đi một mình được, ai biết được liệu có phải cô đi hẹn hò với bạn trai hay không.


Cao Ninh thở dài trong lòng, hoàn toàn không có chút tự do, ảnh đế quá dính người rồi.


Ôn Trác Tu gọi cho Văn Dương, chỉ chốc lát sau, Văn Dương vội vã đi ra khỏi phim trường.


“Không phải nói là ở khách sạn nghỉ ngơi sao? Sao lại đòi quay về rồi?”


Anh ấy đã hẹn với lão Vương ngày mai đi mua sắm ở xung quanh đây, ăn chút đồ ăn địa phương rồi.


“Tiểu Ninh muốn đi thăm bệnh, trời tối như vậy mà ngồi tàu cao tốc thì cũng quá giày vò.”


Ôn Trác Tu ở trước mặt người đại diện của mình, kĩ thuật diễn xuất đạt đến tối đa.


Ở trong lòng, Cao Ninh đang ra sức mắng chửi, tên này đi theo mới là giày vò đó!


“Vậy tôi lái xe qua đây trước, hai người ở đây chờ đi.”


Văn Dương vừa nghe là đi thăm bệnh, lập tức quăng chuyện đồ ăn ra sau đầu, sảng khoái đi lấy xe.


Ôn Trác Tu nhướng mày đắc ý với Cao Ninh: “Văn Dương cũng đi, đến lúc đó cứ trực tiếp chạy đến bệnh viện. So với việc em tự ngồi xe đi thì vừa tiện lợi vừa an toàn hơn.”


“Được rồi.”


Văn Dương rất nhanh đã lái xe ra, Cao Ninh cất vali vào.


Từ Lâm Thành trở về mất mấy giờ đồng hồ, lúc đến bệnh viện, gần như cũng đã hết giờ thăm bệnh mất rồi.


Mẹ Tôn vừa khéo cũng đã uống thuốc ngủ, hộ lý ngồi ở bên cạnh. Khi nhìn thấy Cao Ninh thì hộ lý đã nói chuyện với cô trên hành lang một lúc.


Cao Ninh nhìn người đã nuôi mình lớn qua lớp cửa thuỷ tinh, bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp, càng thêm cảm kích Văn Dương đã cho mình vay tiền.


“Cảm ơn anh Văn. Đã muộn thế này còn đưa chúng em về.”


Sau khi ra khỏi bệnh viện, Văn Dương vẫn đưa bọn họ trở về nhà.


“Khách sáo cái gì, coi như anh trở về tạo người nhà một bất ngờ thôi. Ngày mai, anh sẽ không đến nữa, sẵn tiện ở nhà giúp đỡ vợ anh chút, lão Triệu sẽ lái xe qua.” Văn Dương hạ cửa sổ xe xuống thò đầu ra nói với bọn họ.


Tuy rằng bình thường đều là Văn Dương lái xe, nhưng thật ra Ôn Trác Tu cũng có tài xế riêng.


“Cũng được, ngày mai anh không cần đến đây, chúng tôi tự đi được rồi.”


Ôn Trác Tu gật đầu, ngày nghỉ tất nhiên phải tự do sinh hoạt rồi. Người đại diện có thể không cần, nhưng trợ lý thì vẫn phải đi theo.


“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Anh cầm lấy vali của Cao Ninh, quen đường đi về phía trước. Dù sao cũng đã trễ thế này, lỡ như đụng phải fan thì cứ giả vờ mình trông giống minh tinh là được rồi.


Lần này, Cao Ninh đã rút kinh nghiệm, đặt cho anh một phần đồ ăn.


Lúc về đến nhà, cô nói: “Anh Ôn, đợi lát nữa sẽ có người của Tùng Lai Cư tới giao đồ ăn, anh cứ mở cửa cho anh ta nhé.”


Sau đó, cô đưa tay cầm lấy vali của mình.


“Em lại ăn mì gói nữa à? Hay là đừng ăn mấy thứ đó nữa, sẽ bị bệnh đấy.”


Ôn Trác Tu đau khổ ăn mì gói một đêm, theo bản năng không muốn cho cô ăn nữa. Hai người vừa mới ăn cơm hộp của đoàn phim lúc giữa trưa, mà bây giờ đã sớm đói bụng rồi.


“Lúc nãy tôi thấy trên đường có một quán Tùng Lai Cư, chúng ta đến đó ăn đi. Tôi muốn ăn đùi dê nướng đặc trưng ở đó.”


Cao Ninh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Đùi dê nướng phải đợi lâu đấy, anh Ôn không đói bụng sao?”


Ôn Trác Tu lắc đầu, cho dù đói cũng có thể đến quán gọi món khác trước cũng được.


Cất vali đi, Cao Ninh đưa tay lên xem đồng hồ, mười giờ rưỡi tối, đến lúc ăn xong chắc cũng đã mười một giờ rưỡi rồi.


Trong khi cô đang sắp xếp hành lý, Ôn Trác Tu quay về phía đối diện, thay một bộ quần áo thoải mái, đặc biệt đeo khẩu trang để ngụy trang. Trước khi ra cửa còn đứng ở trước gương ngắm nghía kĩ càng, thấy hài lòng rồi mới bước ra khỏi cửa.


Cao Ninh đang đứng ở ngoài cửa chờ, thấy anh tự giác đeo khẩu trang mà bình thường không thích, có lẽ anh đã nghe lọt tai lời nói của cô.


Bởi vì đeo khẩu trang, giọng nói của Ôn Trác Tu có hơi ngột ngạt: “Tiểu Ninh, ở nơi này rất tốt mà, đừng chuyển nhà nữa.”


“Nếu ngày nào cũng có fan chờ ở dưới lầu, chắc chắn anh Văn sẽ khiến anh chuyển đi thôi. An ninh ở đây không tốt bằng Tinh Loan.”


Hai người rời khỏi căn hộ, người trên đường không nhiều lắm, chỉ có phố nướng chợ đêm đối diện là tương đối náo nhiệt. Mùi hương ngào ngạt của xiên nướng chui vào mũi, bụng của Cao Ninh bất giác kêu hai tiếng ‘rột rột’ khiến cô vô cùng xấu hổ.


“Đói bụng à? Đợi chút nữa, kêu vài món ăn trước đã, tôi nhớ bánh pudding của Tùng Lai Cư rất ngon.”


Ôn Trác Tu đi ở bên trái cô, từ xa nhìn lại, biển hiệu của Tùng Lai Cư đang lấp lóe bắt mắt.


Hai người chậm rãi đi về phía trước dọc theo lối đi bộ. Trên đường không có nhiều người đi lắm, cái bóng được đèn đường chiếu rọi xuống cực kỳ rõ ràng.


Có lẽ đã qua giờ cơm, lúc bọn họ đến, Tùng Lai Cư không có mấy người, chỉ có lác đác vài vị khách. Khi đi vào, mọi người cũng chỉ ngước mắt lên nhìn một chút rồi lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn.


Người bán hàng nhanh chóng đến tiếp đón bọn họ, Ôn Trác Tu thấy Cao Ninh chỉ toàn gọi đồ ăn mà anh thích, cho nên hỏi cô: “Tiểu Ninh, em thích ăn cái gì, gọi nhiều một chút.”


“Không được, trời đã tối rồi.” Cao Ninh chỉ muốn gọi cho mình một phần cơm chiên, ăn xong sau đó vội vàng quay về nhà ngủ, sáng sớm ngày mai đi thăm mẹ Tôn.


Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, Ôn Trác Tu tháo khẩu trang xuống, thở ra một hơi. Chỗ mà bọn họ chọn có một bụi cây, không nhìn kĩ thì cũng không phát hiện ra.


Rất nhanh, cơm chiên của Cao Ninh ra trước, bánh pudding nhỏ cũng ra.


Ôn Trác Tu vừa ăn bánh pudding nhỏ vừa chờ đùi dê nướng của mình. Anh phát hiện thói quen ăn uống của bọn họ rất khác nhau. Anh chưa từng thấy Cao Ninh ăn đồ ngọt bao giờ.


“Nếm thử một chút xem, rất ngon đấy.” Anh đưa mắt nhìn về phía đĩa pudding chưa đụng vào, vẻ mặt mong đợi. Không phải con gái đều thích ăn đồ ngọt sao, trên mạng hay nói như vậy.


Cao Ninh mới ăn hết nửa phần cơm chiên. Cô ăn rất từ tốn, chậm rãi nhai kĩ, một chút tiếng động cũng không có, vô cùng nhã nhặn. Nghe thấy người đối diện đang quảng cáo cho bánh pudding, cô mới chợt nhớ ra ảnh đế thích ăn đồ ngọt và mì phở các loại.


“Cảm ơn, tôi không ăn đồ ngọt.” Lúc còn nhỏ Cao Ninh cũng thích ăn, nhưng ở trong cô nhi viện mỗi tháng chỉ được ăn một lần. Cô vẫn luôn cảm thấy đồ ngọt của mỗi tháng ăn càng ngày càng không ngon, cũng không còn mùi vị trong kí ức của mình nữa.


Lúc này, cuối cùng đùi dê nướng cũng được đưa lên, nướng đến vàng óng giòn rụm, mùi hương ngào ngạt, hơn nữa đã được cắt thành từng lát mỏng. Ôn Trác Tu mặt mày hớn hở: “Thơm lắm đấy, em muốn nếm thử chút không?”


“Không cần đâu, tôi đã ăn xong rồi, cơm chiên cũng ngon lắm. Tay nghề của đầu bếp ở đây tốt hơn tiệm ở gần công ty.”


“Tôi cũng nghĩ vậy.” Ôn Trác Tu ăn thử một miếng, gật đầu: “Nhưng tôi vẫn thích món thịt bò xào khổ qua mà em hay làm hơn.”


Anh cho rằng hơn nửa năm không ăn lại đùi dê nướng đặc trưng của Tùng Lai Cư sẽ có một ít kinh hỉ, ai ngờ không có.


“Khéo vậy sao? Ôn tổng cũng ở đây?”


Từ phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh của Quý Thiến, hai người bị dọa đến nhảy dựng, sao cô ta cũng ở đây?


Cao Ninh ngẩng đầu nhìn Quý Thiến từ đối diện đi tới, cũng đeo khẩu trang, một tay cầm túi xách, một tay cầm cái kính râm, cũng chỉ có một mình cô ta, không có trợ lý hay người đại diện đi theo.


“Cô Quý, thật khéo.”


“Tôi mới chuyển qua Ngự Danh Hào Đình gần đây. Còn chưa quen thuộc với xung quanh đây lắm.”


Cao Ninh trong lòng ngờ vực, nhưng sắc mặt vẫn như thường.


Ôn Trác Tu buông nĩa xuống, vẻ mặt có chút không vui.


“Hai người cứ tiếp tục ăn đi, tôi chỉ là tò mò lại đây xem thử. Xin lỗi không tiếp được, tôi có hẹn uống trà với bạn rồi.”


Ở Tùng Lai Cư ngoại trừ có cơm, còn có trà nước ở trên tầng hai, khó trách vừa rồi cô ta phát hiện ra bọn họ, chỉ cần đi trên cầu thang gỗ thì có thể nhìn thấy toàn bộ chỗ ngồi ở lầu một.


Quý Thiến trở về tầng hai dựa vào cửa sổ, nhướng mày cười nói: “Đinh Hội, sao chị đại lại từ xa xôi chạy đến đây vậy? Nghệ sĩ nhỏ trong tay cô không phải đã nhận bộ phim kháng chiến rồi sao?”


Cô ta cũng biết ân oán giữa Đinh Hội và Ôn Trác Tu, nói đến chuyện này, cô ta còn phải cảm ơn Ôn Trác Tu. Vốn dĩ cô ta và Đinh Hội ở cùng một công ty quản lý, hai người vừa là bạn tốt vừa là đối thủ cạnh tranh. Bởi vì Ôn Trác Tu muốn thay Cao Ninh ra mặt, Đinh Hội diễn xuất không được nên đổi sang làm người đại diện. Lúc đầu, vai nữ số một của “Đế Cung Khuyết” đã được quyết định là Đinh Hội, sau đó mới đến lượt cô ta.


“Cô nở mày nở mặt vui sướng nhưng cần gì phải nói móc tôi.” Đinh Hội hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn về hướng hai người Ôn Trác Tu ngồi: “Diễn viên nam và diễn viên nữ cùng đến Tùng Lai Cư vào ban đêm, cái tít này như thế nào?”


“Còn có thể như thế nào nữa, tôi đã bị cảnh cáo rồi.” Quý Thiến kéo ghế ra, ngồi đối diện cô ta. “Không thể xào lên nổi đâu.”


“Không hiểu là các cô say mê anh ta ở chỗ nào nữa, khuôn mặt kia sao?”


Nước trà trên bàn kêu lục bục, Đinh Hội dùng cái kẹp gắp thêm lá trà. Cứ nghĩ đến Ôn Trác Tu đang ở dưới lầu, cả người cô ta lại bồn chồn.


“Cũng không phải là cô không nhìn thấy anh ta bảo vệ Cao Ninh nhường nào sao? Nếu nói giữa hai người không có chuyện gì hết, cô tin chắc?”


Cô ta vô cùng tức giận, ngay cả trà Thiết Quan Âm ngon nhất cũng không thể làm cô ta bình tĩnh lại được.


“Được rồi, cô bớt nói lại chút đi, bài học “họa từ trong miệng mà ra” vẫn chưa đủ sao? Nếu không phải do cô đi tìm Ngu Kí tung tin muốn nhân cơ hội kéo fame thì anh ta mới mặc kệ cô sao? Cô hẹn tôi làm gì, buổi tối mới vừa đến đây, tôi rất mệt.”


Đinh Hội đưa tay đẩy một phong thư qua, Quý Thiến híp mắt nhìn, lúc nhìn về phía phong thư, trong mắt lóe lên sự không kiên nhẫn.


“Trong thẻ này có một trăm vạn, mật khẩu là sinh nhật của cô. Tôi chỉ muốn biết hành tung của bọn họ trong hai tháng gần đây.”


Đinh Hội chỉ ngón tay được sơn màu đỏ về phía phong thư.


“Cô muốn cái đó làm gì?” Quý Thiến bị sự điên cuồng của cô ta dọa nhảy dựng: “Cô muốn hành tung của bọn họ để làm gì? Tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp.”


“Yên tâm đi, tôi có chừng mực.” Đinh Hội không cho là đúng, đưa tay vén tóc mai ra sau tai.


Chừng mực, cô thì biết chừng mực cái quái gì!


Quý Thiến ngẫm nghĩ vì sao mình phải ở đây nghe mấy lời nói nhảm của kẻ điên này.


“Không phải cô biết phim trường của “Đế Cung Khuyết” sao, lấy thái độ nghiêm túc với công việc của Ôn Trác Tu, sau này chắc chắn sẽ ở rạp chiếu phim.”


“Tôi muốn biết cụ thể thời gian và vị trí. Cô chỉ cần nói giúp hay không giúp thôi. Dù sao đoàn phim nhiều người như vậy, không phải cô thì là người khác.”


Ngón tay được sơn xinh đẹp lướt qua lướt lại trên phong bì.


“Số tiền này ở đâu ra vậy? Tôi nghe người trong công ty nói người đại diện mới vào thì tiền lương không cao. Thời gian kiếm đủ một trăm vạn cũng lâu đấy.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom