• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (5 Viewers)

  • Chương 826-830

Chương 826: E rằng làng sắp xảy ra chuyện rồi

Khi quy mô của thương hội Kim Xuyên càng ngày càng phát triển, hàng hóa cần vận chuyển ngày càng nhiều, tuy nhiên, giao thông ở Đại Khang vẫn lạc hậu, đỉnh Song Đà lại nằm bên sông Gia Lăng, cho nên thương hội Kim Xuyên vẫn luôn đang phát triển vận tải đường thủy.

Không lâu sau khi nhà máy muối ở làng Tây Xuyên được thành lập, Quan Trụ Tử đã mua rất nhiều tàu thuyền lớn từ khắp các nơi, sau đó anh ta lại mua thêm hai xưởng đóng tàu sắp phá sản ở Xuyên Thục và Giang Nam.

Vốn luôn là liều thuốc tốt nhất để kích thích sự phát triển của ngành, với sự đầu từ không ngừng của Kim Phi, xưởng đóng tàu sắp phá sản ban đầu đã lấy lại được sức sống, công nhân đã vượt qua được thời kỳ đỉnh cao chỉ trong một thời gian ngắn.

Mặc dù việc sản xuất tàu đóng tàu quy mô lớn mất nhiều thời gian, nhưng việc chế tạo các loại thuyền nhỏ như thuyền cứu sinh lại rất dễ dàng, ngoài ra Kim Phi đã cải tiến quy trình sản xuất, đưa vào vận hành dây chuyền sản xuất, trong một khoảng thời gian ngắn giúp hiệu quả làm việc của nhà máy đóng tàu tăng lên gấp nhiều lần.

Kể từ sau khi Đường Tiểu Bắc xảy ra chuyện, thuyền cứu sinh đã trở thành trang bị tiêu chuẩn cho tất cả các tàu thuyền của thương hội Kim Xuyên.

Dù là tàu thuyền chở hàng của chính gia đình mình, hay thuê của người khác, chỉ cần là người chuyển hàng giúp cho thương hội Kim Xuyên thì đều cần phải được trang bị.

Kỳ thực Đường Tiểu Bắc không cần phải giải thích, sau khi Bắc Thiên Tầm hỏi xong thì cũng tự mình nghĩ ra được rồi.

Để che giấu sự lúng túng của mình, cô ấy vén tóc lên, tò mò nhìn vào phía ngăn bí ẩn: "Mấy hộp khác đựng cái gì?"

"Trong hộp này đựng đồ tạo lửa, hộp này đựng đồ lấy nước, cái này chăn ga gối đệm."

Kim Phi chỉ vào ba chiếc hộp còn lại và giới thiệu từng chiếc một.

"Chúng ta đang ở trên biển, khắp nơi đều là nước, chúng ta còn phải mang theo đồ lấy nước sao?" Bắc Thiên Tầm hỏi.

"Mặc dù trên biển khắp nơi đều là nước, nhưng nước biển không thể uống được."

"Tại sao?"

"Bởi vì… bởi vì nước biển mặn nên bên trong chứa quá nhiều muối, nếu uống vào thì sẽ bị mặn chết, không tin thì cô múc nước biển lên thử xem."

Kim Phi không có tâm trạng giải thích thành phần nước biển cho Bắc Thiên Tầm, chỉ có thể dùng lý do này để giải thích.

Đây là lần đầu tiên Bắc Thiên Tầm đến Đông Hải, trước đây vẫn luôn ở trên thuyền, nguồn nước ngọt dồi dào, chưa bao giờ nghĩ đến việc nếm thử mùi vị của nước biển.

Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, cô ấy đưa tay múc một ít nước biển, đưa vào miệng vào uống một ngụm.

Một giây sau, cô ấy phun thẳng nó ra.

Kim Phi đã đoán trước được phản ứng này của cô ấy nên nhanh chóng đưa ấm nước ra.

Bắc Thiên Tầm súc miệng nhiều lần để loại bỏ vị mặn và đắng trong miệng.

"Cái này cũng mặn quá rồi nhỉ!"

Bắc Thiên Tầm cuối cùng đã hiểu tại sao Kim Phi lại mang theo dụng cụ lấy nước.

Uống nước biển sẽ thực sự bị mặn chết thật.

Sau khi lấy ba chiếc hộp ra, ở chỗ sâu nhất của ngăn ẩn được đặt ngay ngắn những hòn đá đen có lỗ nhỏ.

"Đây là cái gì vậy?" Bắc Thiên Tầm chỉ vào viên đá màu đen hỏi.

"Đây là than, sau này chúng ta sẽ phải sống dựa vào nó." Kim Phi giải thích: "Có than chúng ta có thể đốt lửa rất lâu, dùng nó để chưng cất nước ngọt."

"Hộp này đầy đủ quá." Bắc Thiên Tầm cảm thán: "Thuyền cứu sinh nào cũng có những thứ này sao?"

"Không phải vậy, những chiếc thuyền chở hàng đó chủ yếu chạy trên sông Trường Giang, không cần dùng những thứ này, cho nên thuyền cứu sinh sẽ khác, những dụng cụ mang theo cũng khác."

Kim Phi nói: "Những chiếc thuyền cứu sinh chúng ta mang ra biển lần này đều là loại chế tạo đặc biệt…"

Nói tới đây, Kim Phi đột nhiên trầm mặc.

Y lại nhớ đến Đại Lưu.

Nếu như đám người Đại Lưu có thể thành công lên được thuyền cứu sinh, có lẽ bọn họ đã không chết.

Nhưng lúc này Kim Phi đã điều chỉnh tâm trạng, sau một lúc trầm mặc y lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, muốn phán đoán vị trí hiện tại của mình.

Nhưng nhìn thoáng qua, tất cả những gì có thể nhìn thấy được chỉ là mặt biển mênh mông rộng lớn, đừng nói đến những hòn đảo, ngay cả một con chim biển cũng không nhìn thấy, căn bản không có đầu mối nào để phán đoán được.

Kim Phi nhìn một hồi, không thể làm gì khác chỉ đành bỏ cuộc.

Y mở hộp đồ tạo lửa, lấy từ trong đó ra một chiếc quân đao có kim chỉ nam, đi về hướng tây.

Cũng may lúc này gió đông vừa thổi, sau khi kéo buồm lên, Kim Phi lấy từ trong chiếc ngăn bí ẩn ra một chiếc hộp nhỏ đựng chăn ga gối đệm.

Trong hộp không chỉ có chăn nệm, mà còn có hơn chục ống thép.

Kim Phi nhét ống thép vào cái lỗ nhỏ đã được chừa sẵn từ trước, sau đó buộc tấm nệm chống thấm vào ống thép, thế là một màn che đơn giản đã được làm xong.

"Tướng công, chàng thật là lợi hại!"

Đường Tiểu Bắc kinh ngạc nói.

Lúc này đang là tháng có nắng độc hại nhất trong năm, vừa nãy cô ấy cảm thấy mình sắp bị cháy nắng luôn rồi.

Chỉ trong vài giờ, Đường Tiểu Bắc đã bị đen sạm khá nhiều.

Khi Kim Phi dựng màn che, đương nhiên không phải là lo Đường Tiểu Bắc bị phơi đen, mà là sợ bọn họ bị say nắng và đổ mồ hôi vì quá nóng.

Làm xong tất cả những chuyện này, Kim Phi không còn việc gì để làm, y lấy từ trong khoang thuyền ra dụng cụ câu cá mà Đường Tiểu Bắc đã để trên thuyền, im lặng ngồi ở đuôi thuyền câu cá.

Trên thuyền mặc dù có lương khô, nhưng bọn họ không biết sẽ phải trôi dạt trên biển bao nhiêu lâu, đương nhiên là càng nhiều đồ ăn càng tốt.

Trong khi câu cá, Kim Phi cũng đang hồi tưởng lại trong đầu.

Đường Tiểu Bắc nhận thấy Kim Phi lúc thì cau mày, lúc thì lại thở dài, lo lắng y lại đang tự trách mình nên cầm lấy một bộ cần câu khác, ngồi ở bên cạnh Kim Phi, an ủi nói: "Tướng công, chàng đừng tự trách nữa, lần này chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi...."

"Ta không tự trách, là đang xem xét lại." Kim Phi nói: "Trước đây ta quá kiêu ngạo, luôn cảm thấy chỉ cần nắm được vũ khí ưu thế, những thứ khác đều không đáng để nhắc đến.

Ta đã đánh giá thấp đám quyền quý đó.

Bọn họ đều là những con cáo già, mỗi người đều ẩn náu sâu hơn biển, trong lòng dù hận ta và Vũ Dương, bình thường gặp chúng ta vẫn mỉm cười vui vẻ.

Lúc đó ta còn thấy bọn họ thật nực cười, nhưng bây giờ nghĩ lại, người đáng buồn cười lại là ta!

Có một số tên quyền quý có truyền thừa gần ngàn năm, căn cơ của bọn họ thực sự quá sâu xa, sao ta lại coi thường bọn họ chứ?

Nếu cẩn thận hơn thì tai nạn lần này đã có thể hoàn toàn tránh được rồi."

"Tướng công, không sao đâu, đi một ngày đàng học một sàng khôn, chờ khi chúng ta trở về, chàng đừng coi thường bọn họ nữa, hãy đánh một trận cẩn thận, ta không tin bọn họ có thể đánh bại được tiêu cục, đánh lại được quân Trấn Viễn!"

Đường Tiểu Bắc đằng đằng sát khí nói: "Chỉ cần tìm ra kẻ đứng sau lần này là ai, ta nhất định sẽ bảo Vũ Dương tiêu diệt chín đời nhà hắn, tướng công, đến lúc đó chàng đừng ngăn cản Vũ Dương!"

"Đây chính là điều ta lo lắng." Kim Phi nói: "Đối phương có thể đầu độc tất cả mọi người, rõ ràng là đã mưu tính từ rất lâu rồi, sau hai lần thanh trừng của Vũ Dương, đám quyền quý đều sợ vỡ mật, nếu dám ra tay, chắc chắn đã chuẩn bị một kế hoạch đầy đủ.

Tiểu Bắc, muội có nhớ Lão Tạ đã từng nói gì không?"

"Lúc đó hắn nói rất nhiều, tướng công muốn nhắc đến câu nào?" Đường Tiểu Bắc hỏi.

"Đại Lưu nói sẽ báo thù hắn, Lão Tạ nói sắp không còn làng Tây Hà và tiêu cục Trấn Viễn nữa."

Kim Phi nói: "Sợ rằng trong làng sắp xảy ra chuyện rồi!"

"Lần trước sau khi bị thổ phỉ bao vây, Hạ Nhi tỷ tỷ đã xây dựng lại rất nhiều pháo đài, ai có thể đột nhập vào làng chúng ta được?"

Đường Tiểu Bắc cau mày nói.

"Trước kia ta cũng cho rằng Kim Xuyên đã bền chắc như thép, nhưng gã chạy vặt trên thuyền đó nói đúng, trên thế giới này làm gì có nơi nào bền chặt như thép chứ?"

Kim Phi mỉm cười khổ nói: "Lòng người thay đổi, bọn họ có thể xúi giục Lão Tạ, chẳng lẽ không thể xúi giục những người khác sao?"
Chương 827: Phiêu lưu

Đường Tiểu Bắc cũng hơi lo lắng khi Kim Phi nói vậy.

Bởi vì khi bọn thổ phỉ bao vây làng Tây Hà, có một kẻ phản bội đã đốt cây cầu treo Hắc Phong Lĩnh, ngăn cản lực lượng nhân viên hộ tống của quận thành tiếp viện kịp thời.

Nhưng Đường Tiểu Bắc không tỏ ra lo lắng mà an ủi: "Tướng công, từ sau khi xảy ra sự cố cầu treo, Tiểu Ngọc đã tăng cường giám sát trong làng, bây giờ trong làng binh cường mã tráng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

"Hy vọng là vậy."

Kim Phi cũng biết bây giờ lo lắng cũng vô ích, cho nên gật đầu không nói thêm gì nữa, thầm cầu nguyện trong lòng gió đông sẽ mạnh hơn, để y có thể tới bờ nhanh hơn.

Có lẽ ông trời nghe được lời cầu nguyện của y, những cánh buồm càng lúc càng căng, tốc độ của chiếc thuyền nhỏ cũng dần dần tăng lên.

Nhưng khoảng thời gian vui vẻ không kéo dài lâu, gió đột ngột đổi hướng.

Từ gió đông từ từ biến thành gió nam, sau đó lại biến thành gió tây nam.

Nếu căng buồm lúc này sẽ khiến con thuyền lùi ngược trở về, Kim Phi không còn cách nào khác ngoài việc thu buồm.

Tuy nhiên, gió ngày càng mạnh, tấm vải chống nước dùng để che nắng lúc nãy bị thổi bay phất lên, kéo chiếc thuyền nhỏ về phía đông bắc.

Kim Phi chỉ đành phải cất cả tấm vải che nắng.

Nhưng bản thân con thuyền đã chặn một phần gió, mỏ neo trên tàu không thể chạm tới đáy biển nên chỉ có thể bị gió thổi bay.

Sau khi trôi dạt như thế hơn nửa giờ, những đám mây đen trên đầu càng lúc càng nặng, càng lúc càng thấp, như thể đưa tay ra là có thể chạm vào chúng.

Đùng!

Với một tiếng sấm rền, mưa lớn trút xuống.

Mưa đều là nước ngọt, suy nghĩ đầu tiên của Kim Phi là dùng bạt để hứng nước mưa và giữ lại để dự phòng.

Nhưng sau đó y phát hiện ra một vấn đề khó xử - không có công cụ đựng nước trên thuyền.

Năm ấm đun nước đó đã chứa nước đun sôi, cũng không thể đổ hết nước trong ấm ra chỉ để hứng nước mưa được?

"Xem ra lần sau nên đưa thêm hai xô sắt."

Kim Phi âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Trên thực tế, đó không phải là một nhiệm vụ khó khăn. Chỉ cần thay thế những chiếc hộp gỗ dùng để đựng đồ bằng những chiếc xô sắt là được.

Chỉ là trước kia Kim Phi chưa từng có kinh nghiệm trôi dạt trên biển, tất cả thiết kế đều xuất phát từ trí tưởng tượng, nên đã không tính đến chuyện này.

Vì không cần hứng nước mưa, Kim Phi đắp tấm bạt lên đầu để làm ô.

Chỉ có một tấm vải chống thấm, ba người đứng túm tụm ở giữa thuyền.

Mưa mùa hè đến và đi nhanh.

Cơn mưa lớn biến thành mưa phùn trong vòng chưa đầy hai mươi phút.

Nhưng điều tồi tệ nhất là gió ngày càng mạnh hơn, thổi thuyền về phía đông bắc.

Kim Phi không còn cách nào khác đành phải cam chịu số phận.

Sau khi trôi theo gió hơn một giờ, Kim Phi ngủ thiếp đi.

Lúc y tỉnh dậy thì trời đã tối

Phía trên, ánh sao lấp lánh, phản chiếu xuống mặt biển xanh như giấc mơ, soi sáng bầu trời đêm.

Kim Phi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sự bực bội trong lòng cũng được giải tỏa phần nào.

Ở phía bên kia thuyền, Bắc Thiên Tầm và Đường Tiểu Bắc đang ngồi xổm trên mặt đất, đang loay hoay làm gì đó, sinh ra từng đợt khói đen.

Kim Phi thật sự tỉnh dậy vì ngửi thấy mùi khói.

"Tướng công tỉnh rồi à?" Đường Tiểu Bắc nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn sang: "Chàng mau đến xem thử thứ này nên sử dụng thế nào."

Kim Phi đi tới nhìn, phát hiện hai người bọn họ đang nhóm lửa.

Chiếc thuyền được trang bị diêm, một đống củi, còn có một bếp nhỏ và một cái nồi nhỏ.

Hai người Đường Tiểu Bắc rõ ràng không giỏi sử dụng công cụ tạo lửa trên thuyền. Dù đã ném rất nhiều que diêm nhưng họ vẫn chưa đốt được củi thành công.

"Đốt củi bằng diêm khó quá đi."

Kim Phi lấy ra một túi nước từ trong hộp nhỏ chứa gỗ: "Dầu lửa này, đổ một chút dầu vào gỗ là được."

"Có dầu lửa sao chàng không nói sớm? Hại ta với Thiên Tầm tỷ tỷ thổi cả nửa ngày!"

Đường Tiểu Bắc tức giận, liếc mắt nhìn Kim Phi.

"Muội đâu có hỏi." Kim Phi mở nút túi nước, đổ một chút lên gỗ.

Có dầu lửa, gỗ rất nhanh đã cháy hừng hực.

Kim Phi bỏ thêm hai cục than vào lò nhỏ, sau đó đặt nồi nhỏ lên đó.

Mấy ngày tiếp theo, ba người Kim Phi chia thành ba ca thay phiên gác đêm, thấy gió đông thổi thì căng buồm, phát hiện gió thổi hướng khác thì thu buồm lại.

Nhưng dường như ông trời đang muốn đối nghịch với y, liên tục mấy ngày chỉ có gió nam hoặc gió tây nam, rất ít gió đông.

Đám người Kim Phi trôi dạt trên biển mấy ngày, không những không đến gần bờ mà ngược lại còn xa bờ hơn.

...

Đảo Tiêu Lâm.

Hai mưu sĩ đã sắp xếp bọn cướp biển và thủy thủ vừa tìm kiếm vùng biển xung quanh vừa trục vớt xác thuyền chìm.

Lúc này Kim Phi đã trôi dạt xa gần trăm dặm, bọn họ hoàn toàn không tìm được.

Việc trục vớt xác thuyền bị chìm cũng không suôn sẻ lắm, hàng chục tên cướp biển và thủy thủ bị chết đuối, không mò được đồ gì có ích cả.

"Quách tiên sinh, chúng ta có nên sớm báo cáo cấp trên không?" Tiết tiên sinh hỏi.

"Được!" Quách tiên sinh gật đầu đồng ý.

Chẳng mấy chốc, hai con chim bồ câu đưa thư bay ra khỏi thuyền và bay về phía tây.

Đối với thuyền đội mà nói phải mất nhiều ngày mới có thể cập bờ đảo Tiêu Lâm. Tuy nhiên, đối với đàn bồ câu, chỉ nửa buổi sáng chúng đã bay tới bờ biển phía đông và đậu xuống nhà một địa chủ.

"Lão gia, có tin từ phía biển!"

Một quản gia nhận lấy tờ giấy và chạy như bay đến thư phòng của địa chủ.

"Nhanh, đưa ta xem!”

Địa chủ nhận lấy tờ giấy và đọc nhanh.

Sau một lát, ông ta lẩm bẩm: "Quá tốt, tên sao chổi Kim Phi cuối cùng cũng chết rồi!"

Sau khi tìm kiếm nhiều ngày như vậy mà không tìm thấy Kim Phi, Quách tiên sinh và Tiết tiên sinh ngầm cho rằng Kim Phi đã chết.

Họ thậm chí còn vớt một xác chết dị dạng từ dưới biển lên để mạo danh Kim Phi.

Mặc dù không hoàn thành nhiệm vụ bắt sống Kim Phi để nhờ y giúp chế tạo vũ khí, nhưng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ "chết phải thấy xác".

Các chính sách mới của Kim Phi và Cửu công chúa được người dân ủng hộ rất nhiều, nhưng lại làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của tầng lớp quyền quý và tầng lớp địa chủ giàu có.

Cho nên, dân chúng ủng hộ Kim Phi và Cửu công chúa bao nhiêu thì bọn quyền quý và địa chủ lại ghét bọn họ đến bấy nhiêu.

Dưới sự lãnh đạo của một số quyền quý ở kinh thành, các gia đình giàu có từ khắp nơi trên đất nước đã cấu kết và cùng nhau giăng một tấm lưới khổng lồ để gài bẫy Kim Phi.

Trên thực tế, theo kế hoạch của tầng lớp quyền quý, họ không có ý định hành động sớm như vậy.

Nhưng khi biết được Trần Cát muốn phong Kim Phi làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, chỉ huy lực lượng quân sự của cả nước, tầng lớp quyền quý đã hoàn toàn hoảng sợ.

Dù ở thời đại nào, sức mạnh quân sự đều trực tiếp quyết định tầm ảnh hưởng của mỗi người.

Trong làng, gia đình nào có nhiều anh em hơn, nắm đấm mạnh hơn thì có nhiều tiếng nói hơn, nguyên tắc tương tự cũng được áp dụng ở triều đình.

Trước đó, Kim Phi đã đề xuất chính sách cắt binh giảm quan, giải tán một số quân đội yếu hơn để giảm bớt gánh nặng cho ngân khố quốc gia.

Những đội quân này đều là quân tư nhân của tầng lớp quyền quý, họ cũng là người đòi tiền ngân khố quốc gia, để giúp cuộc sống con cháu đời sau không lo gì cả.

Đương nhiên, tầng lớp quyền quý sẽ phản đối việc cắt binh giảm quan.

Nhưng thực lực của Kim Phi quá mạnh, thái độ cũng rất kiên quyết, tất cả tấu chương phản đối đều bị Cửu công chúa giữ lại.

Khi đó, tầng lớp quyền quý không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu kế hoạch của mình trước thời hạn.

“Mau chuẩn bị bút mực, gửi thư cho Từ đại nhân thông báo tin vui này!”
Chương 828: Mưu đồ bí mật

Hai ngày sau, hai con bồ câu đưa thư một trước một sau bay vào một toà viện có diện tích cực lớn trong kinh thành.

Trưa hôm đó, Thượng thư bộ Lại mới nhậm chức Đinh Bằng Trình công khai phát thiệp mời, lấy lí do mở tiệc rượu mừng ngày đầy tháng chắt trai, mời đông đảo nhân vật nổi danh quyền quý trong kinh thành tới dự.

Thượng thư bộ Lại phụ trách quản lí việc điều động quan lại, thăng chức, giáng chức, chỉ một lời nói đã có thể quyết định số mệnh của quan viên phẩm cấp thấp.

Một người như vậy mở tiệc rượu mừng đầy tháng cho chắt trai, ai dám không nể mặt chứ?

Buổi đêm ngày hôm sau, phàm là những nhân vật nổi danh quyền quý nhận được thiệp mời, không thiếu một ai, toàn bộ Đinh phủ đều giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng.

Tiệc rượu kéo dài tới tận nửa đêm mới kết thúc, rất nhiều nhân vật quyền quý đều uống đến say bí tỉ, đến cả đi đường cũng đi không nổi, chỉ có thể ngủ lại ở Đinh phủ.

Khi người tuần đêm điểm canh gõ mõ báo đã qua một giờ sáng, những vị quyền quý vốn còn say đến bất tỉnh nhân sự đều ngồi dậy khỏi giường, trong mắt chẳng còn chút men say nào cả.

Ngoài cửa phòng những vị quyền quý đó đã có người hầu của Đinh phủ chờ sẵn từ trước, dưới sự hướng dẫn của bọn họ, các vị quyền quý người trước kẻ sau tiến vào một căn mật thất.

Thượng thư bộ Lại Đinh Bằng Trình đang ngồi ngay ngắn giữa căn mật thất này.

Thời gian qua chừng 10 – 15 phút, người trong mật thất đã tập trung đầy đủ, mà địa vị của tất cả mọi người ở đây đều không hề thấp.

Ngoại trừ lúc thượng triều ra thì rất khó có thể trông thấy cảnh nhiều vị quyền quý tập trung cùng một chỗ như vậy.

“Đinh đại nhân, hiện nay khắp nơi đều là người của Cục tình báo. Ngài mở tiệc rượu trong phủ như vậy, lại còn giữ đám bọn ta ở lại như vậy có phải là quá nguy hiểm rồi hay không?”

Một vị quyền quý liếc nhìn xung quanh, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

Dưới sự bày mưu tính kế của Cửu công chúa, Cục tình báo đã phát triển một cách nhanh chóng, thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn, khiến cho bá quan văn võ chỉ mới nghe tiếng thôi đã sợ mất mật rồi.

“Bổn quan dám giữ các vị ở lại thì đương nhiên ta đã tính toán mọi chuyện thật chu toàn!”

Đinh Bằng Trình cười, chỉ chỉ tay vào người trung niên mặc áo dài màu xanh đứng bên tay trái ông ta: “Đây là Từ đại nhân của Cục tình báo. Đám người chúng ta đều thuộc phạm vi quản lí của ông ta.”

Nghe bảo ở đây có người của Cục tình báo, mấy vị quyền quý nhát gan rụt cổ theo bản năng.

Việc bọn họ âm thầm bày mưu tính kế là một chuyện cực kì bí mật, ngộ nhỡ chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, e rằng trong kinh thành sẽ gặp phải cảnh máu chảy thành sông.

Nhưng đa phần mọi người đều thản nhiên như không, bởi vì bọn họ đều đã có thỏa thuận không phản bội lẫn nhau mới có thể tụ tập ở cùng một chỗ như vậy, nếu Đinh Bằng Trình định bán đứng bọn họ thì bản thân ông ta cũng sẽ chết mà không có chỗ chôn.

“Mọi người không cần lo lắng, Từ đại nhân cũng cùng một phe với chúng ta!”

Đinh Bằng Trình vỗ tay một cái, hai người hầu mang một túi vải bố thô ráp tiến vào.

Miệng túi mở ra để lộ một người trẻ tuổi bị trói chặt bên trong.

“Từ đại nhân, đây là một nhân viên của thương hội Kim Xuyên. Mời!”

Đinh Bằng Trình chỉ tay về phía thanh hắc đao treo trên tường.

“Nhân viên của thương hội Kim Xuyên?”

Không ít quyền quý đều giật mình kinh sợ, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn về phía Từ đại nhân.

Hiện nay Cục tình báo có mặt khắp mọi nơi, bọn họ âm thầm tính kế Kim Phi và Cửu công chúa, đương nhiên phải cảnh giác hơn.

Tất cả thành viên trước khi gia nhập đều phải ký thỏa thuận không phản bội lẫn nhau.

Mà cách làm thường gặp nhất là giết người ngay trước mắt những người khác.

Trong thời đại phong kiến này, luật pháp không trừng trị được quan lại, rất nhiều quan viên dù có bị phát hiện giết người thì nặng nhất cũng chỉ bị bãi quan đưa đi lưu đày mà thôi.

Nhưng theo như chính sách mới do Kim Phi và Cửu công chúa đề ra, cho dù là quan lại lớn nhỏ gì, chỉ cần phạm tội thì đều phải nhận trừng phạt theo đúng luật lệ quy định.

Dựa theo tính cách của Kim Phi, nếu Từ đại nhân giết người trong túi vải bố thì chẳng khác nào đã hoàn toàn đứng về phe đối lập với y, cũng không có bất kì cách nào để cứu vãn được cả.

Từ đại nhân không nói gì, lấy thanh hắc đao ở trên tường xuống, dùng một đao đâm thẳng vào tim của người trẻ tuổi kia, sau đó còn hung ác xoay chuôi đao một vòng.

Khoé miệng người trẻ tuổi tràn ra vệt máu, hoàn toàn mất đi sinh mạng.

“Hắn tên là Hắc Tử, là một tiểu đội trưởng của cửa tiệm đường phía Tây thuộc thương hội Kim Xuyên. Ngày mai các vị có thể đi xác minh lại.”

Đinh Bằng Trình chỉ vào thi thể của người trẻ tuổi, nói: “Bây giờ mọi người có thể tin tưởng Từ đại nhân rồi chứ?”

Các vị quyền quý đều gật đầu.

Đối với bọn họ mà nói, việc xác minh thân phận của một người là một chuyện quá đỗi đơn giản.

“Đinh đại nhân chẳng lẽ ngài triệu tập bọn ta đến chỉ để chứng kiến lễ gia nhập của Từ đại nhân thôi sao?" Một vị quyền qúy hỏi.

"Chào mừng Từ đại nhân gia nhập chỉ là một chuyện, quan trọng hơn là ta vừa mới nhận được tin báo Kim Phi đã chết!"

Đinh Bằng Trình nói từng chữ, từng chữ một.

"Cái gì? Kim Phi chết rồi hả?"

Một nửa số người có mặt đều giật mình sửng sốt.

"Đinh đại nhân, tin này có chính xác không vậy?" Một vị quyền quý khác hỏi với giọng điệu run rẩy.

"Chuyện như vậy sao ta dám nói bừa chứ?" Đinh Bằng Trình nói: "Chắc hẳn mọi người đều phái người tới Đông Hải nhỉ? Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì chỉ mấy ngày nữa thôi sẽ có thể nhận được tin tức ấy."

Kim Phi đã bị các vị quyền quý dùng mưu kế lừa tới Đông Hải, nên ở đây có không ít thám tử do bọn họ chuẩn bị sẵn để theo dõi đội thuyền và thủy quân.

Nếu tin Kim Phi bị tập kích truyền tới đất liền thì chắc chắn sẽ được lan đi rất nhanh.

Cuối cùng đám người quyền quý kia cũng hiểu được vì sao Đinh Bằng Trình dám mở buổi tiệc rượu mời mọi người tới.

Từ khi Kim Phi đến kinh thành, trừ mấy người Khánh Quốc công và Chung Vô Cực ủng hộ Kim Phi ra thì gần như toàn bộ quyền quý đều vô cùng căm hận y.

"Cuối cùng tên loạn tặc này cũng đã chết!"

Một vị quyền quý tóc hoa râm vỗ tay, vừa khóc vừa cười.

Con rể ông ta là quan viên tứ phẩm của triều đình, sau khi bị Cửu công chúa tịch thu tài sản, gần như toàn bộ đàn ông trong nhà đều bị giết sạch.

Mấy đứa cháu ngoại ông ta yêu thương nhất đều không thoát được.

Từ đó trở đi ông ta vẫn luôn trông chờ Kim Phi chết, thế nhưng thế lực của y và Cửu công chúa giống như mặt trời giữa trưa, làm ông ta chẳng dám biểu hiện ra suy nghĩ ấy.

Để bảo đảm an toàn cho bản thân, ông ta còn phải vạch rõ giới hạn với nhà con rể, đến mức con gái đã thành quả phụ muốn quay về nhà mẹ đẻ mà ông ta cũng không đồng ý.

Sau đó Đinh Bằng Trình tìm đến ông ta, nói phải cùng nhau đối phó với Kim Phi, sau khi thành công sẽ giúp ông ta thăng một cấp quan, còn có thể chia sẻ cách chế tạo xà phòng thơm của Kim Phi.

Hận thù cộng với sự cám dỗ của lợi ích biến ông ta trở thành con chó tay sai đầu tiên của Đinh Bằng Trình.

Những quyền quý có mặt ở đây có không ít người có hoàn cảnh tương tự như ông ta.

Đương nhiên có càng nhiều người nhìn ra được ý đồ muốn làm suy yếu bè phái quyền quý của Kim Phi, sợ bản thân cũng bị xử lí nên không thể không ra mặt cùng chung hoạn nạn.

"Các vị đại nhân đừng tưởng rằng Kim Phi đã chết thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp."

Có một quyền quý nhắc nhở: "Mặc dù y đã chết nhưng tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn đều đã nổi danh, chúng ta vẫn không thể xem thường được!"

"Hàn đại nhân nói có lí lắm. Hôm nay bổn quan mời các vị tới đây cũng là vì chuyện này!"

Đinh Bằng Trình nói: "Thực sự chẳng dám giấu giếm, ta và Lỗ Quốc công, Thái Quốc công, Triệu Quốc công cùng với vài vị đại nhân khác và đông đảo mưu sĩ cùng nhau lập ra một kế hoạch, cần nhờ các vị cùng nhau hành động mới được!"

Nghe ông ta nói vậy, không ít quyền quý đều lộ rõ vẻ chần chờ.

Bọn họ hận Kim Phi thật đấy, nhưng cũng không muốn trở thành vũ khí mặc cho Đinh Bằng Trình sử dụng.

Đinh Bằng Trình liếc nhìn mọi người, thấp giọng nói: "Các vị đừng quên, dưới trướng của Kim Phi có không ít thứ đáng giá, sau khi xong việc, ta và mấy vị Quốc công sẽ dựa theo công sức bỏ ra nhiều hay ít của mỗi người để phân chia, nếu các vị cảm thấy không có hứng thú vậy thì thôi."

Nghe ông ta nói vậy, nhịp thở của các vị quyền quý lập tức rối loạn, tranh nhau hô hào:

"Đinh đại nhân, chắc chắn ta sẽ phối hợp hết sức mình, chỉ mong sau khi việc này thành công đại nhân có thể giao cách làm muối của Kim Phi cho nhà họ Trần bọn ta!"

"Đinh đại nhân, nhà họ Thôi cũng sẽ ủng hộ đại nhân hết mình. Nhà bọn ta muốn cách chế tạo cung nỏ hạng nặng!"

"Đinh đại nhân, nhà họ Phùng bọn ta muốn cách điều chế thuốc nổ!"

"Nhà họ Ngụy bọn ta muốn khinh khí cầu..."
Chương 829: Xưởng đóng tàu bị tập kích

Ngày thứ sáu Kim Phi gặp phải cướp biển, cuối cùng cũng có thuyền của thủy quân đi ngang qua đảo Tiêu Lâm, phát hiện ra bọn cướp biển.

Lúc này thủy quân đã trang bị cung nỏ hạng nặng, đám người Quách tiên sinh không dám đối đầu trực tiếp với thủy quân, bèn ngồi thuyền lớn chạy trốn, bỏ lại mấy tên cướp biển phụ trách trục vớt con thuyền bị đắm.

Thủy quân bắt được mấy tên cướp biển này, lập tức tra hỏi, mới biết được chuyện Kim Phi bị tập kích.

Thuyền trưởng thủy quân dẫn đội lập tức thả bồ câu đưa thư, báo tin này cho Trịnh Trì Viễn.

Hôm đó Trịnh Trì Viễn vừa nhận được tin Kim Phi được phong làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, biết được tin này lập tức sợ hãi đến mức ngồi phịch xuống đất.

Người thân cận nhất bây giờ của Hoàng đế chết ở Đông Hải, chỉ nghĩ thôi cũng khiến cho da đầu Trịnh Trì Viễn tê dại.

Anh ta vừa phái người tập hợp thủy quân lại, vừa cho người đi chuẩn bị bồ câu đưa thư, để truyền tin tức về kinh thành.

Nhưng thuộc hạ lại tới báo cáo, nói rằng tối hôm qua người nuôi bồ câu đã bị tập kích, lúc này vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, tất cả bồ câu đều bị bóp chết rồi.

“Xem ra đối phương chuẩn bị cũng rất đầy đủ!”

Đối phương làm như vậy, hiển nhiên là không muốn mình truyền tin về.

Cũng chứng minh rằng mục tiêu của đối phương có lẽ không chỉ có một mình Kim Phi, rất có khả năng còn có hành động tiếp theo!

Nghĩ tới đây, Trịnh Trì Viễn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

“Tướng quân, các huynh đệ đều đã lên thuyền rồi!”

Phụ tá của Trịnh Trì Viễn chạy tới nói.

“Lão Ngưu, ngươi lập tức dẫn theo tiểu đoàn Truy Phong, tiểu đoàn Xích Luyện đi tới đảo Tiêu Lâm, bảo vệ cẩn thận nơi quốc sư đại nhân bị đắm thuyền!”

Trịnh Trì Viễn nhanh chóng nói.

“Rõ!” Phụ tá hô một tiếng rồi xoay người rời đi.

Sau đó Trịnh Trì Viễn cũng rời khỏi bến tàu, dẫn theo một đội thuyền khác đi thẳng về phía Bắc.

Anh ta muốn tới xưởng đóng tàu của Hồng Đào Bình, nói cho nhân viên hộ tống của xưởng đóng tàu nghe đã có chuyện gì xảy ra, để bọn họ nhanh chóng truyền tin về.

Đúng lúc đón được gió nam, chiều tối hôm đó Trịnh Trì Viễn đã đến được vùng biển của trấn Ngư Khê.

Còn chưa kịp vào bờ, đã nhìn thấy một cột khói đen bay lên trời từ phía xưởng đóng tàu, còn truyền tới nhiều tiếng nổ liên tiếp.

Hai chiếc khinh khí cầu bay trong gió, đuổi theo ba con thuyền cướp biển và điên cuồng tấn công!

“Nhanh, ngăn bọn chúng lại!”

Mặc dù Trịnh Trì Viễn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngay lập tức hạ lệnh cho thủy quân phong tỏa mặt biển, chặn đường đi của ba con thuyền cướp biển đó.

Nếu như là cướp biển bình thường, sau khi nhận ra không còn đường nào để rút lui, thông thường sẽ chọn cách đầu hàng.

Nhưng đám cướp biển này vậy mà lại lao thẳng về phía thủy quân, dáng vẻ không quan tâm đến sống chết.

“Chuẩn bị cung nỏ hạng nặng, đánh chìm bọn chúng cho ta!”

Theo lệnh của Trịnh Trì Viễn, mấy chục chiếc cung nỏ hạng nặng trong đội thuyền của thủy quân cùng lúc phát động tấn công,

Ba con thuyền cướp biển lập tức bị bắn xuyên qua, nước biển điên cuồng tràn vào khoang thuyền.

Bọn cướp biển đồng loạt nhảy xuống biển để trốn thoát, nhiều tên đã bị thủy quân sau đó đuổi tới bắt sống lại.

Đại Cường - người phụ trách nhân viên hộ tống đứng ở bờ biển với sắc mặt u ám, phát hiện thuyền cướp biển bị đánh chìm, lập tức hạ lệnh cho khinh khí cầu quay trở về xưởng đóng tàu.

Trịnh Trì Viễn dẫn theo đội cận vệ, ngồi trên thuyền nhỏ, lại gần xưởng đóng tàu.

Lúc này, khắp nơi trên bãi biển bên ngoài xưởng đóng tàu đều là thi thể của cướp biển, cổng đập nước của xưởng đóng tàu cũng đã hạ xuống, cho dù Trịnh Trì Viễn đến gần, Đại Cường cũng không hạ lệnh mở cổng đập nước, mà dẫn người ra mở cửa hông, để cho thuyền nhỏ của Trịnh Trì Viễn đi vào.

“Đại Cường huynh đệ, có chuyện gì vậy?”

Trịnh Trì Viễn chỉ vào hậu viện của xưởng đóng tàu vẫn còn đang bốc khói, hỏi.

“Có một đám cướp biển định tấn công xưởng đóng tàu, thậm chí còn cho người đốt kho hàng của chúng ta trước, nhằm chuyển sự chú ý của bọn ta đi!”

Đại Cường ôm quyền về phía Trịnh Trì Viễn: “May mà Trịnh tướng quân đi ngang qua, bằng không đã để cho bọn cướp biển xảo quyệt này chạy thoát rồi!”

“Đại Cường huynh đệ, ta không phải đi ngang qua, mà là cố ý đến tìm ngươi đấy.” Trình Trì Viễn nói.

“Tìm ta làm gì?” Đại Cường nghi ngờ hỏi.

“Quốc sư đại nhân bị cướp biển tập kích ở đảo Tiêu Lâm rồi…”

Trình Trì Viễn còn chưa nói hết câu, đã bị Đại Cường cắt ngang.

“Tiên sinh thế nào rồi?” Đại Cường nắm lấy cánh tay Trịnh Trì Viễn hỏi.

“Người của ta đã bắt được mấy tên cướp biển, bọn chúng đều nói quốc sư đại nhân… Quốc sư đại nhân đã bị giết hại rồi!”

Trịnh Trì Viễn nói ra tin tức mình nhận được.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Đại Cường trừng mắt nhìn Trịnh Trì Viễn: “Tiên sinh túc trí đa mưu, chỉ là bọn cướp biển cỏn con, sao có thể là đối thủ của tiên sinh được chứ?”

Những nhân viên hộ tống khác nhìn Trịnh Trì Viễn bằng ánh mắt tràn đầy sự thù địch.

Trong mắt bọn họ, Kim Phi chính là huyền thoại bất khả chiến bại, Trịnh Trì Viễn làm như vậy, chính là đang bôi nhọ Kim Phi.

“Ta cũng không dám tin, nhưng người của ta lặn xuống biển đã nhìn thấy hai chiếc thuyền đã chở quốc sư đại nhân đi, toàn bộ đã bị đánh chìm rồi.”

Trịnh Trì Viễn bất lực nói: “Nếu Đại Cường huynh đệ không tin, chỉ cần cho người đến đảo Tiêu Lâm xem thử là biết!”

“Lão Ngũ triệu tập tất cả các huynh đệ, ta muốn đến đảo Tiêu Lâm!”

Đại Cường xoay người, lao về phía đại đội phó ở đằng sau, hét lên.

“Đại đội trưởng, ngài qua đây một lát!”

Đại đội phó không đi tập hợp nhân viên ngay, mà xoay người đi đến đằng sau một cây cột lớn.

Đại Cường dám liều mình, dám chiến đấu, cũng đủ trung thành, nhưng lại không đủ thông minh và có phần cứng đầu.

Bản thân anh ta cũng biết điều này, vì vậy nên đã nài nỉ Trương Lương điều cho anh ta một đại đội phó suy nghĩ linh hoạt lại biết chữ.

Đại đội phó cũng không làm anh ta thất vọng, sau khi gia nhập vào đại đội, anh ta rất nhanh đã sắp xếp việc quân rất gọn gàng ngăn nắp.

Bình thường khi gặp phải chuyện gì không chắc chắn, Đại Cường thường sẽ tìm đại đội phó để bàn bạc một chút.

“Lão Ngũ, có chuyện gì vậy?” Đại Cường đi theo đến phía sau cây cột, nhỏ giọng hỏi.

“Đại đội trưởng, trước khi tiên sinh ra khơi, đã cố ý dặn dò chúng ta, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng phải bảo vệ cẩn thận xưởng đóng tàu, bảo vệ Hồng công tử. Chúng ta đi rồi, lỡ như cướp biển lại tới tấn công xưởng đóng tàu thì phải làm sao?”

Đại đội phó nói: “Hơn nữa lời của người này chưa chắc có thể tin được, nếu như hắn ta lừa chúng ta, đợi khi chúng ta đi rồi, hắn âm mưu muốn gây rối thì phải làm sao?”

“Có lý!”

Đại Cường nghe vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Đúng vậy, anh ta và Trịnh Trì Viễn mới chỉ gặp mặt có hai lần, lỡ như đối phương lừa mình thì sao?

Với năng lực của Kim Phi, cho dù có gặp phải phục kích của cướp biển, cũng không thể nào xảy ra chuyện gì được.

Cho dù cướp biển có quá nhiều người, thực sự không thể đánh lại được, thì cũng có thể thả bồ câu đưa thư về chứ?

Đại Cường không tin trên đời này có người có thể đánh cho Kim Phi không còn sức để trở tay, ngay cả cơ hội để thả bồ câu đưa thư cũng không có.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Đại Cường nhìn Trịnh Trì Viễn cũng trở lên khác thường.

“Tên này vậy mà lại dám lừa ta!”

Đại Cường nắm lấy chuôi đao, muốn đi gây chuyện với Trịnh Trì Viễn.

“Đại đội trưởng, ngài đừng kích động!”

Đại đội phó vội vàng kéo Đại Cường lại: “Đó chỉ là suy đoán của ta thôi, không chắc là đúng. Trừ khi Trịnh Trì Viễn thích đi lừa người ta giống như Hầu Tử, nếu không hắn lừa chúng ta cũng không được lợi ích gì.”

“Lão Ngũ, ngươi vừa nói không nên tin, rồi lại nói nên tin, vậy rốt cuộc ý của ngươi là gì?” Đại Cường cau mày hỏi.

“Ý của ta là, lời của Trịnh Trì Viễn không hoàn toàn đáng tin, nhưng cũng không thể không tin.”

Đại đội phó nói: “Ta vừa suy mới nghĩ ra, bây giờ cách tốt nhất chính là phái một trung đội trưởng dẫn theo hai tiểu đội ngồi thuyền tốc hành đến đảo Tiêu Lâm xem thử, chúng ta dẫn theo những người khác tiếp tục trông coi xưởng đóng tàu.”

“Đúng đúng, cách này hay, vẫn là Lão Ngũ ngươi thông minh.” Đại Cường liên tục gật đầu: “Ta sẽ đi thu xếp ngay.”

Trịnh Trì Viễn nhìn thấy Đại Cường đi ra từ phía sau cây cột, bèn nói: “Đại Cường huynh đệ, ta biết ngươi không thể chấp nhận được những gì ta vừa nói, nhưng ngươi có thể cho ta mượn một con bồ câu đưa thư bay đến kinh thành không?”
Chương 830: Xác nhận

“Trịnh đại nhân mượn bồ câu đưa thư để làm gì vậy?”

Đại Cường hỏi.

“Quốc sư đại nhân bị tập kích, chuyện này có liên quan rất lớn, ta phải báo lên triều đình, nhưng toàn bộ bồ câu đưa thư của thủy quân ta đều đã bị đầu độc hết rồi. Ta tới đây, một là đoán được có thể sẽ có người ra tay với xưởng đóng tàu, hai chính là tới để mượn bồ câu đưa thư!”

Trịnh Trì Viễn sốt ruột nói.

Đôi khi người càng thông minh lại càng đa nghi.

Theo quan điểm của đại đội phó, nhân viên hộ tống mà Kim Phi lãnh đạo là những nhân viên tinh nhuệ trong số tinh nhuệ, trên thuyền còn trang bị cả khinh khí cầu, cung nỏ hạng nặng và các vũ khí sắc bén khác, vì vậy trên đời này không ai có thể đánh chìm thuyền của Kim Phi được.

Vậy nên khi Trịnh Trì Viễn nói xong lời vừa rồi, suy nghĩ đầu tiên của anh ta chính là Trịnh Trì Viễn đang nói dối, muốn dùng kế điệu hổ ly sơn để điều động lực lượng chủ lực của xưởng đóng tàu rời đi.

Nếu như không phải vừa nãy Trịnh Trì Viễn đã đánh chìm ba con thuyền cướp biển, anh ta cũng sẽ không để cho Trịnh Trì Viễn đi vào.

Đây cũng chính là lý do anh ta ngăn cản Đại Cường dẫn người đến đảo Tiêu Lâm.

Nhưng thấy Trịnh Trì Viễn sốt ruột như vậy, biểu cảm trên mặt hoàn toàn không giống như đang giả vờ, trong lòng đại đội phó lại có phần dao động.

“Chẳng lẽ những gì hắn nói đều là thật sao?”

Trong lòng đại đội phó bất chợt thoáng qua suy nghĩ này.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Đại đội phó theo bản năng âm thầm phản đối lại suy nghĩ này.

Bởi vì hậu quả này quá nghiêm trọng.

Kim Phi chính là trụ cột của tiêu cục, nếu y xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì bầu trời của Kim Xuyên cũng sẽ sụp xuống hơn nửa!

Nhưng suy nghĩ này một khi xuất hiện sẽ không dừng lại được, đại đội phó càng nghĩ càng cảm thấy khiếp sợ.

“Không được hoảng, không được hoảng, có thể hắn đang lừa chúng ta!”

Đại đội phó thầm an ủi mình.

Sau khi hít thở sau hai cái, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, anh ta nhìn Trịnh Trì Viễn đáp: “Trịnh tướng quân, việc ngài vừa nói quả thực có liên quan rất lớn, vì vậy chúng ta cần phải đi xác thực lại, trước khi có được thông tin chính xác, chúng ta không thể cho ngài mượn bồ câu đưa thư được!”

“Vậy được thôi!”

Trịnh Trì Viễn thấy thái độ kiên định của đại đội phó, bất đắc dĩ gật đầu: “Vậy các ngươi đi xác thực đi, ta đi trước đây!”

Đại đội phó vừa định tiếp lời, một nhân viên hộ tống khuôn mặt dính đầy tro đi tới.

“Đại đội trưởng, đại đội phó, lửa ở hậu viện đều đã được dập tắt rồi.”

Trước khi cướp biển tấn công, có người đã phóng hỏa ở nhà kho của xưởng đóng tàu, may mà Kim Phi đã liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của việc phòng cháy chữa cháy. Những nơi dễ xảy ra hoả hoạn ở xưởng đóng tàu, đều được đặt sẵn thiết bị chữa cháy. Vậy nên trước khi ngọn lửa lan rộng, đã bị các nhân viên hộ tống và công nhân xưởng đóng tàu dập tắt rồi.

“Tổn thất thế nào?” Đại Cường hỏi.

“Vì được chữa cháy kịp thời, nên nhà kho và xưởng đóng tàu đều không có tổn thất gì lớn, chỉ là kho cơ khí đã bị thiêu cháy mất một gian, chuồng nuôi bồ câu cũng bị thiêu rụi rồi.”

Nhân viên hộ tống tới báo tin lau mặt đáp.

“Chuồng nuôi bồ câu bị thiêu rụi rồi sao?”

Đại đội phó không khỏi biến sắc.

Trịnh Trì Viễn đang chuẩn bị rời đi cũng dừng chân lại.

Toàn bộ bồ câu của thủy quân đã bị người ta giết chết, chuồng nuôi bồ câu bên ở đây cũng bị thiêu rụi sạch.

Đại đội phó theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Chẳng lẽ mục tiêu thực sự của bọn cướp biển đến tấn công hồi nãy không phải là xưởng đóng tàu, mà chính là chuồng nuôi bồ câu sao?”

Vì biết có cướp biển hoành hành ở ven biển Đông Hải, Kim Phi đã xây dựng vài pháo đài ở bên ngoài xưởng đóng tàu, cướp biển hoàn toàn không thể tấn công vào được.

Cho nên vừa rồi khi phát hiện ra bọn cướp biển, đại đội phó còn cho rằng đầu óc của bọn này bị ngựa đá bay rồi, tự tới tìm đường chết.

Bây giờ suy nghĩ lại, nếu mục tiêu của bọn cướp biển không phải là xưởng đóng tàu thì sao?

“Đã cứu được bồ câu ra chưa?” Đại đội phó bắt lấy nhân viên hộ tống tới báo tin hỏi.

“Không, toàn bộ đều đã bị thiêu chết rồi.” Nhân viên hộ tống lắc đầu đáp.

Lúc này anh ta vẫn chưa nhận ra được tính nghiêm trọng của sự việc, không hiểu tại sao đại đội phó không quan tâm đến kho cơ khí, mà lại quan tâm đến chuồng nuôi bồ câu không quan trọng ấy.

“Đại đội trưởng, ta phải lập tức dẫn người đến đảo Tiêu Lâm, ngài nhất định phải canh giữ nơi này thật tốt!”

Đại đội phó lại gọi Đại Cường tới phía sau cây cột, nhanh chóng nói: “Trừ khi ta và tiên sinh quay lại, thì không được cho phép bất cứ thuyền hay bất cứ người nào đến gần xưởng đóng tàu!”

“Lão Ngũ, có phải ngươi đã đoán ra được gì rồi phải không?” Đại Cường cau mày hỏi.

Đại đội phó thay đổi thái độ như vậy, khiến anh ta có phần hoảng hốt.

“Đợi ta quay về rồi nói!”

Đại đội phó lo sợ suy đoán của mình sẽ làm xao động lòng quân, nên không nói thêm gì nữa, mà chỉ vỗ vai Đại Cường, rồi sau đó xoay người chạy đi.

Chẳng mấy chốc, một con thuyền nhỏ dài khoảng vài mét đi ra khỏi xưởng đóng tàu.

Thuyền nhỏ có dạng hình thoi, hơi giống thuyền rồng, thuyền khá nhỏ nên không chở được nhiều người. Ưu điểm duy nhất là khi không có gió hay bị ngược gió, thì có thể dùng bàn đạp mà tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, được Kim Phi gọi là thuyền tốc hành.

Con thuyền này lúc đầu Kim Phi thiết kế ở làng Tây Hà, khi lần đầu đến Đông Hải, y đã để lại cho Hồng Đào Bình một chồng bản vẽ, trong đó có bao gồm cả sơ đồ cấu tạo của loại thuyền tốc hành này.

Khoảng thời gian trước, cần cẩu còn chưa được đưa đến, Hồng Bình Đào nhàn rỗi không có việc gì làm, cảm thấy con thuyền này rất thú vị, bèn làm một chiếc, đúng lúc hữu ích vào lúc này.

Vì để nhanh chóng đến nơi, đại đội phó chia binh sĩ của hai tiểu đội thành ba nhóm luân phiên nhau chèo thuyền, một giây cũng không dừng mà chèo tới đảo Tiêu Lâm.

Tốc độ của thuyền nhỏ quả thực rất nhanh, lại chèo hết tốc lực để lên đường, nên chỉ mất hai ngày một đêm, mấy người đại đội phó đã đến được đảo Tiêu Lâm.

Xung quanh khu vực biển này đã bị thủy quân phong tỏa, đại đội phó dưới sự chỉ dẫn của thuỷ quân đã tới phía bên trên vị trí mà con thuyền bị đắm.

Đáy biển không phải là một vùng đất bằng phẳng mà là một bề mặt gồ ghề.

Có vài địa hình tương đối cao, thậm chí còn nhô ra khỏi mặt biển, từ đó hình thành lên đảo nhỏ.

Từ đáy biển nhìn lên, mỗi một hòn đảo nhỏ chính là một ngọn núi.

Mà con thuyền bị đắm nằm ở giữa sườn núi của ngọn núi đảo Tiêu Lâm này, cách mặt biển khoảng ba mươi bốn mươi mét.

Lúc này trời vừa đủ nắng, nước biển cũng trở nên trong vắt như thường ngày, đứng ở trên thuyền có thể lờ mờ nhìn thấy được hình dáng của con thuyền bị đắm.

Đại đội phó ngay lập tức tìm một nhân viên hộ tống có khả năng bơi lội tốt để lặn xuống đáy biển, xác nhận lại ở cự ly gần.

Nhân viên hộ tống ôm một hòn đá, nhanh chóng chìm vào đáy biển.

Không có dụng cụ lặn, nhân viên hộ tống chỉ có thể kiên trì ở dưới nước chưa đầy hai phút đã phải nổi lên trên mặt nước.

Đầu tiên anh ta hít thật sâu hai ngụm không khí trong lành, sau đó sắc mặt trắng bệch báo cáo: “Đại đội trưởng, bên dưới có hai con thuyền bị đắm, chính là hai con thuyền mà mấy người tiên sinh đã ở ngồi khi rời đi.”

Lúc trước Trịnh Trì Viễn tới xưởng đóng tàu, anh ta không có mặt tại hiện trường, trên đường đại đội phó cũng không nói gì nên anh ta vẫn không biết chuyện Kim Phi bị tập kích.

Khi vừa nhìn thấy con thuyền đắm đó, anh ta lập tức nhận ra đã có chuyện gì xảy ra, suýt chút nữa đã sặc chết ở đáy biển.

“Chẳng lẽ tiên sinh đã thực sự bị giết hại rồi sao?”

Đại đội phó ngồi phịch xuống băng ghế.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhận được tin, đại đội phó vẫn cảm thấy đầu óc rối bời.

"Đại đội trưởng, Đại đội trưởng?"

Nhân viên hộ tống lặn nước đợi một hồi lâu, phát hiện đại đội phó vẫn đang thất thần, bèn khẽ đẩy anh ta một chút.

Đại đội phó cuối cùng cũng bừng tỉnh lại, trừng mắt nói: “Chắc ngươi biết phòng của tiên sinh đúng không, ngươi xuống đó thêm lần nữa, đến phòng của tiên sinh xem thử, nếu phát hiện… thi thể của tiên sinh và phu nhân, thì bằng mọi giá phải mang họ lên!”

Lúc đầu sau khi mượn thuyền ở chỗ Hồng Đào Bình, Đại Lưu đã bố trí người lên thuyền kiểm tra, tiện thể trang bị thêm vũ khí.

Tiểu đội của nhân viên hộ tống lặn nước này phụ trách kiểm tra an toàn các phần bị rò, nên biết rất rõ kết cấu của con thuyền.

“Rõ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Nhân viên hộ tống lặn nước nặng nề gật đầu, rồi ôm một hòn đá nhảy xuống biển.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom