• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Xuân mộ - Khi tình yêu bị đánh bại bởi sự thất vọng, tôi được tự do rồi (1 Viewer)

  • PHẦN III

5
Buổi tối tôi ngồi ngẩn người ngoài ban công, tôi chợt thấy có người đang ngồi h.út th.uốc cạnh bồn hoa ở dưới tầng.

Bầu trời tối đen như hũ nút, không có trăng cũng không có sao, anh ấy hơi ngẩng đầu lên, đốm lửa lập lòe giữa hai ngón tay, chợt sáng rồi chợt tối.

Bởi vì khoảng cách khá xa thế nên tôi không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh ấy nhưng tôi có thể tưởng tượng ra được. Mái tóc tùy ý rũ xuống dưới trán, đốm sáng trong đôi mắt anh ấy sáng lấp lánh như tinh hà . Khói thuốc vờn quanh bao phủ hết dáng hình anh ấy, càng tăng thêm vẻ u sầu, hờ hững và quyết đoán của anh ấy hơn.

Tôi đã chứng kiến cảnh tượng này quá nhiều lần rồi, cũng đã say mê nó vô số lần, và cũng vì nó mà đau lòng vô số lần.

Tôi cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Giang Từ, đầu ngón tay hơi run run: “Anh về đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Người dưới tầng nhanh chóng lấy điện thoại ra, ánh sáng hắt ra từ màn hình điện thoại trông vô cùng cô đơn trong đêm tối.

Giang Từ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu, không biết anh ấy đang suy nghĩ điều gì. Ánh sáng vụt tắt, anh ấy lại ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi sau đó cúi đầu xuống nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại.

“An An, em xuống dưới nhà gặp anh đi, lâu lắm rồi chúng ta không nói chuyện tử tế với nhau.”

Đọc được tin nhắn của Giang Từ, tôi lặng người đi.

Tôi đã hứa với Phương Trạm sẽ không gặp riêng Giang Từ rồi, tuy rằng hôm nay anh đã phá bỏ lời hứa của chúng tôi đi gặp riêng Lâm Mạt nhưng tôi vẫn muốn giữ lời hứa.

“An An, em thích Phương Trạm thật sao?” Giang Từ lại hỏi tôi.

Ngón tay dừng trên bàn phím rất lâu, một lúc sau tôi mới nhắn lại: “Giang Từ, em đang tự cứu lấy mình, em không thể cứ chìm đắm mãi vào cuộc tình không có lối thoát này rồi làm tiêu hao sự nhiệt tình của em đối với cuộc sống được.”

Giang Từ ngẩng đầu lên nhìn tôi, bóng dáng lẻ loi trong đêm tối trông vô cùng thê lương.

Sáng ngày hôm sau, tôi không nhìn thấy Phương Trạm ở dưới tầng nữa.

Đây là lần đầu tiên anh không đưa tôi đi làm kể từ khi chúng tôi quen nhau đến giờ.

Thói quen đúng là một cái gì đó rất đáng sợ, rõ ràng là tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi nhưng cuối cùng tôi vẫn cảm thấy m.ất mát.

Chưa đi được bao xa, đột nhiên có một người xuất hiện bên cạnh tôi.

Là Giang Từ.

Mắt Giang Từ thâm quầng, vẻ mặt tái nhợt tiều tụy, chắc là anh ấy không ngủ mà đứng đợi dưới nhà tôi suốt cả một đêm.

Chúng tôi không ai lên tiếng mà cứ im lặng đi cùng nhau như thế.

Lúc tới công ty, Giang Từ cụp mắt nhìn tôi, giọng anh ấy hơi khàn, nghe không rõ lắm: “Em rất quan trọng với anh.”

Trong khoảnh khắc đó nước mắt của tôi giàn giụa, từng giọt từng giọt rơi trên gò má.

Tôi và Giang Từ là bạn học cấp hai. Bố của anh ấy là một người ưa b.ạo l.ực và rất thích đ.ánh đ.ập anh ấy. Còn Giang Từ lại rất bướng, đ.ánh thế nào anh ấy cũng không khóc mà chỉ tức giận nhìn chằm chằm bố mình.

Có một lần ở trên đường tôi nhìn thấy, khi đó miệng Giang Từ vẫn đang chảy m.áu còn bố anh ấy lại cứ liên tục đ.ạp anh ấy không ngừng.

Trong tình huống cấp bách tôi đã nhào tới dùng cơ thể của mình để che chắn cho Giang Từ. Tôi khóc nức nở nói với bố của anh ấy: “Bác sắp đ.ánh ch.ết Giang Từ rồi.”

Mọi người xung quanh vây lại, bố Giang Từ cảm thấy m.ất mặt quá nên đã nhanh chóng đi vào trong s.òng b.ạc. Giang Từ đẩy tôi ra, anh ấy bò nhổm dậy, nhổ chiếc răng trong miệng ra rồi lạnh lùng nhìn cái đứa đang khóc lóc nức nở là tôi đây nói: “Gãy răng chảy máu thôi mà, chưa ch.ết được.”

Từ sau lần đó, một người luôn lẻ loi, lầm lì và ít nói như Giang Từ ngày nào cũng sẽ đứng đợi tôi đi học, tan học cũng cố ý đợi tôi rồi hai đứa cùng về.

Nghĩ kỹ lại thì là Giang Từ cần tôi trước, chỉ là cần này lại không biến thành tình yêu được thôi.

Giang Từ nói tôi rất quan trọng với anh ấy, có lẽ là vì lần nào anh ấy cần tôi tôi cũng có mặt chăng.

“Giang Từ, em thích anh từ rất lâu rất lâu rồi, thích anh đến mức em bắt đầu chán ghét chính mình. Cũng may là anh đã tự tay phá vỡ ảo tưởng cuối cùng của em.” Tôi lau nước mắt, hít thở thật sâu một cái rồi mỉm cười nói: “Chúng ta kết thúc ở đây đi.”

Lúc tôi xoay người định rời đi, Giang Từ nắm lấy tay tôi, anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt cố chấp: “Là Lâm Mạt đề nghị giới thiệu Phương Trạm cho em làm quen trước, anh cứ nghĩ rằng em sẽ không rung động.”

Tôi gỡ từng ngón tay của Giang Từ ra, anh ấy căng thẳng nói: “An An, anh xin lỗi, anh không nên thăm dò tình cảm em dành cho anh, anh…”

Tôi không tiếp tục nghe Giang Từ nói nữa, cũng không lưu luyến mà dứt áo ra đi, tôi cảm thấy mình bình tĩnh đến lạ.

Giang Từ đang hưởng thụ tôi lúc nào cũng bám lấy, ăn nói khép nép với anh ấy nhưng anh ấy chưa từng nghĩ rằng có một ngày nào đó tôi sẽ không chịu đựng nổi nữa.

Buổi trưa, Phương Trạm gọi điện tới hẹn tôi đi ăn, tôi khó chịu nên đã từ chối.

Phương Trạm không từ bỏ, anh gọi cho tôi hết lần này đến lần khác cho tới khi tôi nghe máy mới thôi.

“Dư An An, anh muốn gặp em.” Giọng của anh rất trầm, giọng điệu nghiêm túc.

Tôi mềm lòng rồi.

Vừa ra khỏi tòa nhà công ty tôi đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Phương Trạm đang đứng dưới ánh mặt trời, anh cầm trong tay một bó hoa hồng rực rỡ.

Tôi lại càng mềm lòng hơn.

Phương Trạm bước nhanh về phía tôi, anh hơi nhíu mày lại, vừa nhìn là biết anh đang có rất nhiều tâm sự.

“Xin lỗi em, tối qua để em phải thất vọng rồi.” Phương Trạm tặng hoa cho tôi, ánh mắt trong trẻo sạch sẽ, nhưng nụ cười bên khóe môi lại vô cùng miễn cưỡng.

Tôi không nhận hoa mà đưa anh tới quán cà phê.

Sau khi ngồi xuống, tôi cúi đầu im lặng chờ anh lên tiếng.

Dường như anh đang có điều gì đó khó nói, mãi lâu sau cũng không lên tiếng.

Tôi không chịu được nữa: “Không sao đâu, em chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.”

“Giang Từ và Lâm Mạt cãi nhau.” Phương Trạm nhìn tôi, yếu hầu anh khẽ động: “Ngày hôm qua Lâm Mạt không vui, cô ấy xảy ra tranh chấp với người ta ở trong quán bar rồi bị bắt vào đồn cảnh sát. Cô ấy gọi điện thoại cho Giang Từ mãi nhưng anh ta không nghe nên cô ấy mới nhờ anh tới nộp tiền bảo lãnh cho. Lúc từ sở cảnh sát về anh có tới nhà em, anh đã nhìn thấy Giang Từ đứng ở đó.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Phương Trạm, trong lòng mừng rỡ.

“Hôm qua anh rất sợ em sẽ xuống dưới tầng gặp Giang Từ. Anh đứng cách đó không xa trông chừng suốt một đêm. Dư An An, cảm ơn em đã giữ lời hẹn giữa chúng ta.” Vành mắt Phương Trạm hơi đỏ, khóe miệng cong cong cứng đờ: “Anh đã làm trái lời hứa, xin lỗi em.”

Tôi ngồi thẳng lưng lên, nghiêm túc nhìn Phương Trạm: “Đây là một cơ hội tốt để anh theo đuổi Lâm Mạt đấy, anh có muốn trân trọng không?”

“Anh đã ở đằng sau Lâm Mạt suốt bao nhiêu năm như thế rồi. Cô ấy là một người hoạt bát, cởi mở, còn anh lại là một người hướng nội. Từ lâu anh đã biết mình không phải là gu của cô ấy, cái này không liên quan gì đến anh hết.” Phương Trạm mỉm cười: “Dư An An, anh đã buông bỏ rồi.”

Hoa hồng nhiệt tình như lửa, nó tượng trưng cho tình yêu. Phương Trạm cầm hoa đi đến trước mặt tôi rồi lo lắng nhìn tôi, anh nói: “Dư An An, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không, anh sẽ làm tốt hơn.”

Tôi không dám nhìn Phương Trạm mà đưa mắt nhìn bó hoa rực rỡ kia, tự nhiên tôi có chút do dự.

Suốt bao nhiêu năm qua tôi luôn là người chủ động, bởi vì thất vọng quá nhiều nên tôi trở nên sợ bóng sợ gió.

Chuyện gì tôi cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng tiêu cực hết.

Phương Trạm kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của tôi, im lặng và kiên định.

Tôi để ý tới ngón tay của anh đang run lên, trái tim tôi khẽ rung động. Anh căng thẳng, điều đó chứng tỏ anh đang rất để ý.

Nhưng còn Lâm Mạt thì sao, Phương Trạm đã thích Lâm Mạt nhiều năm như thế rồi nếu như cô ấy ngoảnh đầu lại tìm anh anh có còn kiên định lựa chọn tôi như thế này nữa hay không?

“Phương Trạm, trong khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau em thật sự rất hạnh phúc. Nhưng anh có thể xử lý ổn thỏa mối quan hệ giữa anh và Lâm Mạt được không? Nếu như cô ấy và Giang Từ chia tay rồi quay đầu lại tìm anh, anh sẽ làm gì?”

Phương Trạm vô thức lắc đầu, tôi mỉm cười đứng dậy: “Anh đừng vội vàng đưa ra quyết định, chúng ta đều phải suy nghĩ kỹ lại.”

6
Giang Từ biến m.ất rồi.

Lâm Mạt đến dưới nhà tìm tôi, hỏi tôi tin tức của anh ấy.

Lâm Mạt từng là một cô gái rất ngọt ngào nhưng giờ đây trong ánh mắt cô ấy chứa đầy sự mệt mỏi.

Tôi nói với cô ấy Giang Từ từng có rất nhiều mối tình, lần nào cũng là tự nhiên bắt đầu rồi tự nhiên kết thúc. Lần này biến m.ất có thể là một kiểu chia tay mới của anh ấy chăng.

Cô ấy khóc rất đau lòng nhưng sau khi khóc xong cô ấy lại ngẩng đầu lên cười nói với tôi: “Nhưng em khác những cô gái kia.”

Tôi cũng từng nghĩ mình khác biệt vì thế tôi vừa cố gắng lại vừa trung thành.

“Chị và Phương Trạm có thể tiến tới được không. Con người anh ấy hơi khô khan, ở bên anh ấy rất dễ cảm thấy nhàm chán.” Lâm Mạt hỏi tôi, ánh mắt cô ấy lại có sự đề phòng y như ngày đầu chúng tôi gặp nhau.

Cô ấy vẫn còn đang lo lắng tôi và Giang Từ.

“Chị và Phương Trạm tốt lắm, không phải anh ấy khô khan mà là nghiêm túc.” Tôi cũng đang thăm dò cô ấy.

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt cho là thật của Lâm Mạt tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy không biết tình hình dạo gần đây giữa tôi và Phương Trạm, điều đó chứng tỏ anh chưa từng đi tìm cô ấy thêm lần nào nữa.

Sau khi Lâm Mạt rời đi, tôi một mình đi bộ dọc theo con đường.

Đột nhiên trời đổ mưa.

Mọi người xung quanh đều vội vàng chạy ngang qua người tôi, còn tôi thì cứ đứng ngây như phỗng tại chỗ, nhất thời tôi không biết mình nên làm gì cả.

Có người tới che ô cho tôi, tôi tràn đầy mong chờ ngoảnh đầu lại nhìn nhưng đó lại là một gương mặt xa lạ.

“Cô thất tình à? Cô có muốn tìm hiểu về bơi và gym không?” Nói xong anh ta đưa cho tôi một tờ đăng ký: “Trở thành một phiên bản tốt hơn của mình để cho tên người yêu cũ kia phải hối hận.”

Tôi dở khóc dở cười chào tạm biệt nhân viên tiếp thị này rồi chạy về nhà.

Trở thành một phiên bản tốt hơn của mình, câu này cứ quẩn quanh trong đầu của tôi suốt. Trong suốt bao nhiêu năm chạy theo bước chân của Giang Từ tôi đã trở nên yếu đuối và nhạy cảm, lúc nào cũng lo được lo m.ất. Sau khi quen Phương Trạm, dù cho anh luôn chở che, quan tâm tới tâm trạng của tôi nhưng tôi vẫn không có được cảm giác an toàn.

Tôi nghĩ mình nên tìm lại tự tin trước thay vì lần nào cũng tìm kiếm giá trị tồn tại của bản thân từ người khác.

“Tạm biệt, bắt đầu lại từ đầu.”

Mười hai giờ đêm tôi đưa ra quyết định rồi đăng lên trang cá nhân.

Tôi không ngờ rằng Phương Trạm lại like bài đăng ngay, anh còn bình luận xuống bên dưới nữa: “Ủng hộ em.”

Đọc được ba chữ này tâm trạng của tôi có chút rối bời, tôi còn chưa nghĩ xong sẽ rep thế nào thì anh đã gửi ba tin nhắn tới.

“Dư An An, em muốn tạm biệt quá khứ sao?”

“Anh cũng đang chuẩn bị tốt mọi thứ rồi.”

“Dạo này công ty đang có một dự án, làm xong có thể anh sẽ được thăng chức, anh đang cố gắng rồi.”

“Chúng ta cùng nhau cố gắng, hẹn gặp anh ở nơi cao hơn.” Tôi trả lời lại anh.

Cách đây không lâu công ty có một cơ hội đi học tập, phải đi Bắc Kinh ba tháng, khi đó tôi có chút lo lắng trong lòng nên không đăng ký.

Bây giờ tôi muốn tranh thủ một chút.

Sau khi tôi nói với Phương Trạm dự định của mình xong, anh trả lời tôi: “Anh ủng hộ em.”

Không lâu sau anh lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Dư An An, anh đợi em.”

Góc nhỏ nào đó trong tim tôi khẽ rung lên, gõ một chữ “vâng” trước khi tôi kịp hiểu rõ hàm ý trong câu nói đó thì tôi đã ấn nút gửi đi rồi.

Giữa Lâm Mạt và tôi, anh đã có lựa chọn của mình rồi sao?

Sáng ngày hôm sau, ở nơi quen thuộc ấy có một dáng hình quen thuộc. Phương Trạm mặc một bộ vest màu xanh thẫm, dáng người cao lớn đứng ở nơi đó, sự dịu dàng trên gương mặt anh giống như gió xuân thổi qua làm mặt hồ khẽ lay động.

Ánh mặt trời phác họa dáng hình anh, giống như phủ một lớp ánh sáng chói lọi lên người anh vậy.

“Dư An An.” Phương Trạm bước nhanh về phía tôi: “Anh tới đưa em đi làm.”

Tôi nhìn nụ cười xán lạn trên khóe môi anh, tự nhiên tôi cũng cong môi cười.

Khác hẳn sự vui sướng lúc trước, đột nhiên tôi cảm thấy bây giờ anh đã hoàn toàn thuộc về tôi.

Sau khi lên xe, suốt cả chặng đường chúng tôi không ai nói với ai câu nào cả, đến khi xuống xe Phương Trạm mới gọi tôi lại, tai anh đỏ bừng cả lên: “Dư An An, tối nay anh tới đón em tan làm nhé.”

Tự nhiên tôi lại thấy hơi xấu hổ, vội vàng rời mắt đi sau đó khẽ nói một tiếng “vâng”.

Chuyện tới Bắc Kinh học tập đã được quyết. Sau khi đồng nghiệp lúc trước đi đăng ký biết được chuyện này thì đã chủ động nhường lại cho tôi. Anh ấy nói, quen biết tôi bao lâu nay nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy thấy tôi nhiệt tình đến thế nên muốn giúp đỡ tôi.

Buổi tối tan làm Phương Trạm đã đứng dưới tòa nhà rồi. Anh không lái xe, anh ấp a ấp úng nói xe của anh hỏng rồi.

Tôi bật cười, anh là một người thường ngày không biết nói dối, có tâm sự gì cũng hiện rõ mồn một ở trên mặt hết.

“Được rồi, chúng ta gọi xe thôi.”

Nói xong tôi đi đến bên đường.

Phương Trạm gấp gáp, anh vội vàng ngăn tôi lại, gương mặt đỏ bừng lên: “Dư An An, chúng ta đi bộ được không?”

Tôi nhướng mày lên nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực.

Phương Trạm chịu thua, anh thật thà nói: “Anh muốn ở bên em nhiều hơn một chút.”

Cơn gió mát lạnh thổi tới, ánh chiều tà chia bầu trời thành hai nửa, một nửa u ám còn một nửa lại vô cùng đẹp đẽ.

Trái tim của tôi cũng dần bình tĩnh lại theo từng bước chân thong thả.

Điện thoại để trong túi tôi khẽ rung lên, là tin nhắn của Giang Từ, anh ấy hỏi tôi đang ở đâu. Tôi không nghĩ ngợi gì mà tắt máy luôn, coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.

“Phương Trạm, chiều mai em phải tới Bắc Kinh rồi, em sẽ phải ở đó ba tháng.” Tôi ngẩng đầu lên khẽ nói.

Phương Trạm gật đầu: “Đợi anh làm xong dự án này anh sẽ tới đó thăm em.”

Chúng tôi bước đi rất chậm, cũng đã nói với nhau rất nhiều điều nhưng khi đi đến dưới nhà tôi chúng tôi lại có chút không nỡ.

Tôi nhận lấy túi xách anh đưa cho, nói lời tạm biệt với anh.

Phương Trạm muốn nói lại thôi, cuối cùng anh xoa đầu tôi nói: “Có chuyện gì thì gọi cho anh, đừng sợ sẽ làm phiền anh.”

Sau khi về đến nhà tôi tựa lưng vào tường, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại được.

Tôi chạy tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới thì thấy Phương Trạm vẫn còn đứng ở đó, anh ngẩng đầu lên chăm chú nhìn về phía nhà tôi.

Tôi suy nghĩ một chút rồi chạy như bay xuống dưới tầng trong ánh mắt vui mừng của anh, tôi giả vờ bình tĩnh nói: “Ngày mai em phải đi rồi, có mấy thứ em muốn giao lại cho anh nhờ anh chăm sóc.”

“Ừ.” Phương Trạm cười nói.

Lần đầu tiên đưa Phương Trạm về nhà tôi đã rất căng thẳng nhưng khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng lên của anh, tay chân luống cuống không biết nên đặt ở đâu thì tôi lại bật cười.

“Lần đầu tiên hả?” Tôi nheo mắt lại, có chút hứng thú nhìn anh chằm chằm.

Phương Trạm nuốt nước miếng: “Em hỏi về phương diện nào cơ?”

Tôi trợn tròn mắt, ngồi xuống bên cạnh anh rồi nói: “Anh nghĩ là về phương diện nào?”

Cơ thể anh cứng đờ, gương mặt đỏ bừng đến nỗi sắp rỉ ra má.u, hô hấp của anh trở nên dồn dập.

Tôi sợ một giây sau anh sẽ đạp cửa chạy mất nên không trêu anh nữa mà đưa mười mấy chậu sen đá đến trước mặt anh.

“Anh chăm sóc chúng giúp em nhé.”

Phương Trạm khẽ ồ một tiếng, sau khi phản ứng lại anh quay đầu sang nói với tôi: “Ừ, anh sẽ chăm sóc chúng cẩn thận.”

Tôi gọi thức ăn bên ngoài về rồi cùng ăn với anh. Trên chiếc bàn ăn nho nhỏ ba món, hai người, tự nhiên khiến cho căn nhà trở nên ấm áp hơn hẳn.

Phương Trạm vẫn còn nhớ thói quen của tôi, lúc anh múc canh cho tôi còn cẩn thận lấy rau thơm bên trong ra nữa.

Sau khi ăn xong Phương Trạm kiên nhẫn dọn dẹp sạch bàn ăn, thu dọn xong rác anh mới rời đi.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, tự nhiên tôi lại cảm thấy không quen lắm, trong lòng có một chút trống trải.

Phương Trạm không nói rõ tâm ý của anh, chúng tôi cách nhau một lớp vải mỏng, không chút chân thực, tôi cũng không biết sau này không gặp được nhau sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Giang Từ.

“An An, anh và Lâm Mạt chia tay rồi.”

Giang Từ còn gửi kèm thêm một bức ảnh toàn rượ.u là rượ.u không, nhìn quang cảnh thì có lẽ là bờ sông.

“Anh nhớ chú ý an toàn.” Nhìn bức ảnh một lúc lâu tôi mới trả lời lại.

Trong khoảnh khắc tin nhắn vừa được gửi đi, Giang Từ điên cuồng gọi điện thoại cho tôi, tôi tắt anh ấy lại gọi, vô cùng cố chấp.

Đến cuộc gọi thứ ba mươi tôi mới nghe máy, có một giọng nói khàn khàn mệt mỏi từ đầu bên kia vọng tới: “An An em tới đón anh về nhà đi, anh không tìm được đường về.”

Lòng tôi quặn đau, lời từ chối bị mắc nghẹn ở cổ họng, không tài nào nói thành lời được.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đầu Xuân Tươi Sáng
  • Cô Nương Đừng Khóc
Đầu Xuân Tươi Sáng
  • Cô Nương Đừng Khóc
Xuân Trì
  • Giảo Xuân Bính
Chương 18...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom