• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (3 Viewers)

Các bạn đang đọc truyện Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân – Chương 328 miễn phí tại Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter trên nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 328 BỮA CƠM TẤT NIÊN (6)
Mới vừa rồi ruột gan Hoắc Gia Lan đã đứt từng khúc rồi, giờ nghe xong lời này thì cô ta chỉ còn biết trợn trắng mắt.


Cô ta nghiêng về sau một cái, ngồi luôn lên đôi chân đang quỳ xuống của mình, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hoắc Thiệu Hằng như không nghe rõ anh vừa nói gì vậy.


Hoắc Thiệu Hằng không nhiều lời nữa, quay người đi tới đứng bên cạnh ông cụ Hoắc, lạnh nhạt nhìn lướt qua vệ binh của mình.


Đám vệ binh không cần Hoắc Thiệu Hằng phải nói lần thứ hai, cầm dây chuyên dùng để trói người ra, trói tay Hoắc Gia Lan lại.


Còn Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt đứng ở cửa đã sợ đến nỗi giơ tay lên hét lớn, “Đừng trói chúng tôi! Chúng tôi lập tức sẽ đi ngay! Lập tức đi ngay!” Nói xong, hai chị em kia chợt xoay người chạy ra khỏi biệt thự của Hoắc Thiệu Hằng.


Cố Niệm Chi nhịn không được mà buồn cười.


Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt không phải là nơi ở của các lão thành Quân đội, bọn họ có thể tùy tiện chạy loạn sao?


Quả nhiên là không lâu sau, vệ binh ngoài cổng đã lôi hai người bị đánh ngất xỉu kia vào, nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Thủ trưởng, hai người này không nghe khuyên can, chạy loạn ở bên ngoài.”


Tiền Thạch Huệ bị trói hai tay ngoặt ra sau lưng, vừa thấy con gái mình bất tỉnh nằm trên mặt đất, lập tức hét ầm lên, “Na Na! Kiệt Kiệt! Các con sao thế?! Đừng dọa mẹ mà!”


Bà ta vô cùng hối hận. Bà ta vốn không muốn tới nơi này chút nào, nhưng bị Chương Phong khuyến khích nên nhất thời động lòng cùng đi tới đây, kết quả là tự rước lấy nhục.


Thấy cháu trai cháu gái mình bị đánh ngất xỉu, ông cụ Hoắc hằm hằm nhìn Hoắc Thiệu Hằng nhưng lại không thể nói anh cái gì, bởi vì vừa rồi vệ binh cũng đã nhắc nhở ông ta.


Nơi này đúng là khác với khu chung cư Bộ Quốc phòng mà bọn họ đang ở. Mặc dù nơi đó canh gác cũng nghiêm ngặt, nhưng đó là đối ngoại mà thôi, người trong khu hành động vẫn rất tự do, chí ít sẽ không bị vệ binh đánh ngất xỉu vì chạy loạn giống thế này…


Nói tới nói lui, ông ta vẫn còn đánh giá thấp mức độ tàn nhẫn, thủ đoạn của Hoắc Thiệu Hằng.


Ông cụ Hoắc cau mày nhìn Hoắc Thiệu Hằng, tâm trạng vô cùng phức tạp.


Hoắc Thiệu Hằng quyết đoán tự nhiên, bất chấp chuyện cá nhân, tác phong máu lạnh như thế này của anh quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người. Thế nhưng, khi thấy anh xử sự không kể người thân như vậy, trong lòng ông cụ Hoắc lại chẳng thể vui vẻ nổi.


Lúc đầu ông ta có hai người con trai, sau đó người con cả là Hoắc Quan Nguyên mất, chỉ còn một người là Hoắc Quan Thần, may mà Chương Phong lại sinh cho ông ta một đứa con trai là Chương Bảo Thần.


Đứa con trai này từ nhỏ đến lớn, ông ta đều không phải hao tổn chút tâm sức nào, thậm chí là còn không biết tới sự tồn tại của nó. Tới khi Chương Phong đưa tới trước mặt ông ta, khi ấy Chương Bảo Thần đã sớm kết hôn sinh con rồi.


Ông ta gần như không phải trả cái giá gì, tự nhiên có một đứa con trai, cộng thêm cả một đứa cháu trai, một đứa cháu gái. Khi đó Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt, một người sáu tuổi, một người bốn tuổi, đúng cái tuổi vô cùng đáng yêu và hồn nhiên.


Ông cụ Hoắc chỉ cảm thấy mình chưa làm tròn trách nhiệm người bố, tới bây giờ cũng không thể khiến cho đứa con trai này nhận tổ quy tông. Bởi vậy, ông cụ vô cùng áy náy với Chương Bảo Thần, lại càng yêu chiều Chương Văn Kiệt và Chương Văn Na hơn.


Ông ta thật sự hy vọng Hoắc Thiệu Hằng có thể tôn kính Chương Bảo Thần như một người chú, yêu thương Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt như những người em họ, quan tâm dìu dắt bọn họ.
Nhưng xem tình hình trước mắt, niềm hy vọng này của ông ta cũng không đạt được rồi.


Chương Phong bị trói tay, vô cùng khổ sở nhìn ông cụ Hoắc một cái rồi nói, “Lão Hoắc, ông để cho chúng tôi về nhà đi. Còn tranh thủ kiểm tra cho Văn Na và Văn Kiệt xem thế nào nữa, có gì bất trắc cũng có thể kịp thời cứu chữa.”


Một câu nói ẩn giấu cả gươm giáo gậy gộc, Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới bà ta, nhưng Cố Niệm Chi lại cảm thấy rất khó nghe.


Cô khoanh tay, ngẩng đầu nhìn trần nhà, cất tiếng lạnh nhạt nói, “Vệ binh của chúng tôi đều trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ đánh ngất xỉu phòng ngừa bọn họ chạy loạn mà thôi, bà cần gì phải bé xé ra to như thế chứ?”


Chương Phong nhíu mày, quay đầu sang nhìn Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt đang nằm trên đất nói tiếp, “Từ nhỏ Văn Na và Văn Kiệt đã được nuông chiều, có bao giờ phải trải qua chuyện thế này chứ? Tôi thật sự sợ hai đứa nó sợ hãi quá độ lại sinh bệnh.”


“Đã yếu đuối như thế, gió thổi một cái liền sinh bệnh thì đêm hôm mùa đông khắc nghiệt thế này nên ở trong nhà đừng có ra ngoài. Sắp sang năm mới còn cứ chạy sang nhà người khác để bị đòn thì trách được ai chứ?”


Cố Niệm Chi bất mãn lại nói một câu.


Chương Phong thấy Hoắc Thiệu Hằng không nói câu nào, để mặc Cố Niệm Chi đấu võ mồm với mình, trong lòng bà ta rất không vui. Có điều, bà ta vốn rất tốt nhịn, xưa nay không tranh chấp với người khác. Nhưng bà ta cũng không phải cái bánh bao, bị người khác chỉ chó mắng mèo cũng có thể coi như không nghe thấy được.


Tức giận hồi lâu, cuối cùng bà ta đáp trả một tiếng, “… Nhà này họ Hoắc, xin hỏi cô Cố là họ gì?”


Cố Niệm Chi cười phì một tiếng.


Đúng là ngủ gật được người đưa gối đầu, đang muốn vả mặt thì có người giơ mặt ra cho đánh.


Cô nhướng mày nhìn về phía Chương Phong, hỏi ngược lại, “Bà còn biết nhà này họ Hoắc sao? Xin hỏi… bà là ai? Bà họ gì nhỉ?”


Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi gặp Chương Phong. Trước đó, cô cũng không biết thân phận địa vị của bà ta, chỉ cần là người nhà họ Hoắc, Hoắc Thiệu Hằng đều đã giới thiệu qua với cô, nếu như không đề cập tới, vậy chắc chắn không phải là người nhà họ Hoắc.


Cho nên cô mới dám nói như vậy.


Kết quả là lời này của cô thật sự đã chọc vào chỗ đau trong lòng Chương Phong.


Nếu như nói đời này của Chương Phong có gì tiếc nuối thì chính là chuyện bà ta không thể quang minh chính đại đi bên cạnh ông cụ Hoắc, dùng họ Hoắc của ông ta…


“Cô quản cả việc tôi họ gì sao? Dù sao cũng danh chính ngôn thuận hơn với cô.”


Cuối cùng Chương Phong cũng không nhịn được nữa, lạnh như băng đáp lại một câu.


Cố Niệm Chi không biết người phụ nữ trung niên vẫn còn giữ được sự thướt tha này có lai lịch thế nào. Có điều, thấy bà ta tương đối thân thiết với ông cụ Hoắc, lại còn có thùng thuốc, trong lòng cô thầm đoán có lẽ bà ta là bác sĩ riêng của ông cụ, cho nên cô sáng suốt ngậm miệng, không nói gì thêm.


Lúc này Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn sang, bình tĩnh ngồi trên ghế xô-pha, không hề thay đổi sắc mặt nói, “Bà ta họ Chương, tên là Phong, là y tá nhà anh. Xin hỏi cái danh chính ngôn thuận mà bà nói là ý gì?”


“Mẹ… Mẹ đừng nói nữa, cãi thắng con nhóc đó cũng có ý nghĩa gì đâu?”


Chương Bảo Thần tới bên cạnh Chương Phong, dùng chân đụng nhẹ vào giày Chương Phong.


Cố Niệm Chi nhìn Chương Bảo Thần một cái, còn cả Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt ở cửa, rồi lại nhìn sang Chương Phong. Đột nhiên cô hiểu ra hết, hít ngược vào một hơi lạnh.


Cô đã nghe Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt gọi Hoắc Thiệu Hằng là “anh họ cả”, còn ngẫu nhiên nghe thấy Chương Bảo Thần gọi ông cụ Hoắc là “bố” nữa.
Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng chỉ bảo cô gọi Chương Bảo Thần và Tiền Thạch Huệ vợ ông ta là chú Chương và thím Chương, nhưng Cố Niệm Chi vẫn hiểu rất rõ mối quan hệ giữa người nhà họ Chương với ông cụ Hoắc.


Bây giờ Chương Phong xuất hiện, Chương Bảo Thần lại gọi bà ta là mẹ, vậy thì chẳng phải đã rõ ràng mọi chuyện rồi sao?!
Cái vị y tá lâu năm Chương Phong này, hóa ra lại là tiểu tam của ông cụ Hoắc…


Thế mà còn dám nói bà ta danh chính ngôn thuận nữa ư?!


Ha ha, bà lão Chương Phong, bà thật sự muốn tranh luận cái gì gọi là “danh chính ngôn thuận” với một luật sư sao?


“Đúng thế, xin hỏi bà nói bà danh chính ngôn thuận hơn tôi là ý gì nhỉ?” Cố Niệm Chi đứng phía sau ghế xô-pha Hoắc Thiệu Hằng ngồi, trông rất có vẻ cáo mượn oai hùm, “Xin hỏi bà bao nhiêu tuổi rồi ạ? Lại còn muốn so với tôi ư? Tôi là một cô gái nhà lành trong sạch, cũng không dám so chuyện danh chính ngôn thuận với bà đâu.”


Đây chẳng phải đang châm chọc bà ta không trong sạch hay sao?


Chương Phong tức giận đến cơ thịt trên khuôn mặt cũng giật hết cả lên, khóe môi không ngừng run rẩy, không biết dùng bao nhiêu sức lực mới có thể kiềm chế bản thân lại không tiếp tục tranh cãi với Cố Niệm Chi nữa.


Chương Bảo Thần nói đúng, bà ta cần gì phải tranh cãi với một cô bé mồ côi như Cố Niệm Chi chứ?


“Y tá trưởng Chương năm nay đã hơn sáu mươi tuổi rồi. Cố Niệm Chi cháu mới bao nhiêu tuổi? Sao cháu có thể dùng giọng điệu đó nói chuyện với bà ấy?”


Ông cụ Hoắc bất mãn, thấy mặt mũi Chương Phong đầy vẻ tủi thân, không nhịn được bèn lên tiếng làm chỗ dựa cho bà ta.


Cố Niệm Chi bĩu môi một cái, không tình nguyện nói với Chương Phong, “Xin lỗi vậy, là tôi không nên nói thế với bà. Nhưng mà bà cũng đã cao tuổi rồi, sao vẫn còn làm y tá thế? Tuổi về hưu của phụ nữ nước ta là sáu mươi tuổi mà…”


Cô còn chưa nói hết lời, ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng cũng hơi lóe lên, trong giọng nói mang theo ý cười, “Ừm, Niệm Chi nói đúng, Y tá trưởng Chương đã sáu mươi bốn tuổi. Xét về tuổi tác, đúng thật là bà ta nên về hưu.” Nói xong, anh quay lại nói với Triệu Lương Trạch đang đứng xem kịch cách đó không xa, nói, “Sang năm cậu nhớ đi Bộ Quốc phòng một chuyến, yêu cầu bọn họ phái một y tá trưởng mới cho ông nội tôi. — Còn về phần Y tá trưởng Chương, bà nên về nhà nghỉ hưu, chăm lo tuổi già đi.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom