• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân 2023 (3 Viewers)

  • Chương 317: Định điều tra hộ khẩu à

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
96771.png

Xem ảnh 2
96771_2.png
Cố Niệm Chi mỉm cười, trong lòng đã ngán đến tận cổ, không muốn chấp với loại người như Đậu Ái Ngôn nữa.



“Cô cũng là sinh viên khoa Luật sao? Ha ha ha ha, tôi thấy có vẻ như hôm nay cô ra khỏi cửa không xem lịch rồi, Lý Quỷ gặp Lý Quỳ phải không nhỉ?” Đậu Ái Ngôn không nhịn được cười phá lên, tâm trạng khó chịu do Cố Niệm Chi gây ra đã biến mất hết: “Tôi cũng là sinh viên khoa Luật, năm nay năm nhất. Tôi quen biết gần như tất cả sinh viên năm nhất, năm hai, năm ba, thậm chí năm tư tôi cũng quen không ít, trước nay tôi chưa từng nhìn thấy cô bao giờ cả.”



Cố Niệm Chi cười nói: “Đó là bởi vì tôi không phải là sinh viên năm nhất, năm hai, năm ba, thậm chí là sinh viên năm tư. Nói như thế, cô đã hài lòng chưa?”



Đậu Ái Ngôn chớp mắt nhìn cô, nhất thời không kịp hiểu được vấn đề: “Không phải là năm nhất, năm hai, năm ba, năm tư ư? Thế thì cô là sinh viên năm nào? Không phải cô mới chỉ mười tám tuổi sao? Chẳng lẽ vừa mới tốt nghiệp cấp ba, vừa mới thi lên đại học à?”



“Bây giờ không phải là mùa thi đại học.” Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng không nhịn được nữa, đảo mắt, thầm nghĩ con gái lớn của Thủ tướng Đậu đã là một đứa ngu ngốc rồi, đến đứa con gái nhỏ này cũng lại là một đứa ngớ ngẩn nữa. Cả hai đều là những kẻ vô tích sự tự cho mình là độc tôn thiên hạ: “Tôi tốt nghiệp Đại học từ năm ngoái, hiện đang là nghiên cứu sinh thạc sĩ của khoa Luật trường đại học B, giáo sư Hà là giáo viên hướng dẫn của tôi. Kính thưa vị bạn học thích điều tra hộ khẩu, lần này cô hài lòng rồi chứ?”



Mặt Đậu Ái Ngôn thoắt chốc đỏ bừng rồi nhanh chóng chuyển sang màu tím, cả người như sắp bốc khói. Cô ta trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi: “Cô cô cô… Cô thật sự mới mười tám tuổi sao? Không phải là sửa năm sinh đấy chứ? Mười tám tuổi đã tốt nghiệp đại học lên thạc sĩ á? Cô cho là tôi kẻ ngốc hay đấy à? Tôi sẽ tin sao?”



Đột nhiên Cố Niệm Chi nghĩ tới Bạch Cẩn Nghi vì muốn giữ lại danh xưng “Thiếu nữ thiên tài” mà sửa đổi năm sinh, buột miệng cười, lắc đầu, “Tôi là một đứa trẻ mồ côi, làm gì có quyền thế đến mức đi sửa năm sinh như thế. Vị bạn học này, cô thật sự quá xem trọng tôi rồi“.



Ôn Thủ Ức đứng cạnh chăm chú lắng nghe họ nói chuyện, từ đầu đến cuối không hề phát ngôn, chỉ là lúc Đậu Ái Ngôn có chút hoảng loạn thì mỉm cười cổ vũ cô ta một cái.



Đậu Ái Ngôn nhớ lại chiếc xe mà Cố Niệm Chi ngồi khi đến, cười lạnh: “Cái này còn chưa chắc. Ngay cả tôi còn không có xe riêng đưa đón, một đứa trẻ mồ côi như cô Cố lại có xe đưa đón và tài xế riêng cơ mà.”



“Xe đưa đón và tài xế riêng là sao?” Ôn Thủ Ức lộ vẻ rất hứng thú, “Niệm Chi, là Thiếu tướng Hoắc chuẩn bị cho em đấy à?”



Cố Niệm Chi cảnh giác, lắc đầu chối: “Đương nhiên là không phải rồi. Đó là xe Uber tôi gọi, phải trả tiền, sao vậy? Các cô làm gì mà cứ cầm kính lúp soi tôi thế hả?”



Cô quay sang, đôi mắt lóe sáng nhìn Đậu Ái Ngôn: “Còn cô, tôi còn không biết cô tên là gì, vậy mà cô lại ở đây để soi mói lý lịch của tôi. Muốn tôi viết hết ngày tháng năm sinh cho cô đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô làm như vậy là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của tôi, tôi cũng có thể đệ đơn kiện cô.”



Phì!



Hai cô gái đi theo Đậu Ái Ngôn đều bật cười, chỉ vào Cố Niệm Chi nói: “Chỉ dựa vào cô mà đòi kiện cô ấy á? Chà chà, giờ tôi thật sự tin cô không biết cô ấy là ai rồi đấy…”



Nói xong họ liền nhìn Đậu Ái Ngôn: “Ái Ngôn, đừng nói chuyện với người không cùng đẳng cấp với cậu nữa, hạ thấp thân phận bản thân, mất giá.”



Cố Niệm Chi khẽ gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy các cô nói rất đúng. Thế nên, tôi không tiếp chuyện nữa, các cô tự high với nhau đi.” Nói xong cô liền nhường một bước cho họ vào trước.



Mặt Ôn Thủ Ức đầy vẻ tươi cười, đúng lúc đang định nói thêm mấy câu, khoé mắt đột nhiên bắt gặp một bóng người cao to, thanh tú đã đứng trước cửa vào không biết từ lúc nào, ánh mắt thâm trầm, cứ thế yên tĩnh, lạnh lùng nhìn sang. Hà Chi Sơ đã đến rồi.



Ôn Thủ Ức rùng mình một cái, nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười với Cố Niệm Chi.



Nhưng cô ta chưa kịp nói vài lời dễ nghe với Cố Niệm Chi thì Hà Chi Sơ đã bước đến, hai tay nhét túi quần, mặt đầy bất mãn nhìn Cố Niệm Chi: “Mau lên đây, chờ em nửa ngày rồi đấy.”



Cố Niệm Chi vội vàng nói: “Chào giáo sư Hà, lúc nãy em có gọi cho thầy nhưng không gọi được ạ.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom