• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-95

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 95: Cho mình tình một đêm đi




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Vườn hoa của khách sạn này rất đặc biệt, ở trong nhà kính trên tầng cao nhất.



Bóng đêm bao phủ vườn hoa trên sân thượng, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bầu trời sao lấp lánh bên ngoài lớp thủy tinh, bên cạnh trăm hoa đua nở, các loại thực vật rừng mưa nhiệt đới tràn đầy sức sống, dưới đất có vài dòng suối nhân tạo uốn lượn chảy, còn có tiếng nước róc rách mô phỏng.



Mai Hạ Văn đút hai tay vào túi quần, đứng dưới một cây ‘quan âm tích thủy’ xanh mơn mởn, khuôn mặt đeo một cặp kính gọng vàng anh tuấn nho nhã, là người con trai mà nữ sinh cấp ba không thể chống cự được.



Cô ta vặn hai tay, ngẩng đầu nhìn Mai Hạ Văn, giọng nói vì kích động, mà khàn hơn bình thường, “Hạ Văn, từ năm thứ hai cấp ba, cậu đã đi vào đáy lòng mình, cũng chưa từng trở ra nữa.”



Mai Hạ Văn nhẹ thở dài, đôi chân mày đẹp đang nhíu lại sau cặp kính, hắn mở miệng, muốn ngăn cản Ngải Duy Nam tiếp tục nói.



Ngải Duy Nam lại mặc kệ tất cả, một hơi nói hết: “... Mình biết trong lòng cậu có người khác, mình cũng biết cậu đã từng quen người khác. Hơn nữa mình và cô ấy là bạn thân nhất, nên mình không làm gì cả, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cậu. Mỗi lần cậu và cô ấy hẹn hò, cô ấy đều sẽ nói tỉ mỉ cho mình nghe. Mỗi lần hai người cãi nhau, cô ấy sẽ khóc lóc kể lể với mình. Mình có thể không hề do dự mà nói, mỗi lần cô ấy muốn chia tay cậu, đều do mình cố gắng khuyên nhủ cô ấy quay về bên cạnh cậu…”



Đôi mắt đằng sau cặp kính gọng vàng của Mai Hạ Văn đột nhiên mở lớn, thần sắc cười nhạt yên ổn của hắn có chút vết nứt.



Hắn biết Ngải Duy Nam là bạn thân nhất của mối tình đầu của hắn, nhưng không ngờ rằng bọn họ lại thân đến mức này.



Những lần hợp tan đó vốn dĩ mãi mãi là bí mật và thánh địa trong lòng hắn, cho là bí mật chung của hắn và cô ấy, hóa ra đối với cô ấy, đã không phải là bí mật rồi?



Cả loại chuyện này mà cũng có thể chia sẻ cùng người khác…



Trong lòng Mai Hạ Văn dâng lên cơn giận dữ, ánh mắt hắn dần tối tăm, sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc.



Ngải Duy Nam nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Mai Hạ Văn, đổi đề tài, lại nói: “... Hạ Văn, nếu như cậu vẫn quen cô ấy, mình sẽ không nói những lời hôm nay. Cho dù mình yêu cậu đến nỗi không tự thoát ra được, cũng sẽ không nói một từ.”



Mai Hạ Văn hơi rủ đầu xuống, ánh mắt rơi xuống mặt đất ở giữa hắn và Ngải Duy Nam.



Hắn thậm chí có thể nhìn thấy Ngải Duy Nam đang mang một đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen xinh xắn.



“Nhưng bây giờ cậu đang theo đuổi loại người gì vậy? Cậu theo đuổi loại người này, người nhà có biết không?” Trong giọng nói của Ngải Duy Nam mang theo ý trách móc, “Mình cũng có sự kiêu ngạo của mình. Nếu cậu đã không muốn nhìn thẳng vào sự trả giá và chờ đợi của mình đối với cậu, mình thà rằng không nói gì, cứ như vậy mà sống cũng tốt. Nhưng lần này cậu gặp nguy hiểm ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, xém chút nữa là mất mạng, mình bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nếu mình thật sự không nói, cả đời này mình cũng sẽ không vui vẻ.”



Ngải Duy Nam ngừng một lát, bước lên một bước, chủ động nắm tay Mai Hạ Văn, chứa đầy mong đợi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang cúi thấp của hắn, “Hạ Văn, cho mình một cơ hội, cũng cho hạnh phúc của cậu một cơ hội. Sống cùng mình cả đời, cậu sẽ không hối hận về lựa chọn ngày hôm nay.”



Mai Hạ Văn bị Ngải Duy Nam nắm chặt tay, mãi mới thở dài, rút tay ra từ trong tay Ngải Duy Nam, trầm giọng nói: “Duy Nam, mình vẫn luôn xem cậu là bạn tốt, cậu lại…”



Câu này quả thật như một cái tát vào mặt Ngải Duy Nam.



Khó chịu, thất vọng, lúng túng, các loại nỗi buồn và khó xử lướt qua từ đáy lòng cô ta, cô ta nắm chặt nắm tay, không để mình lui lại.



“Chúng ta tất nhiên là bạn tốt, nhưng giữa nam nữ làm gì có tình bạn thuần khiết.” Ánh mắt Ngải Duy Nam nhấp nháy, nhìn Mai Hạ Văn chăm chú, “Trừ khi cậu là gay.”



“Nhưng mình thật sự xem cậu là bạn tốt, không có sự phân biệt giới tính.” Mai Hạ Văn lưỡng lự cả buổi, vẫn nói ra lời thật lòng.



Câu này đã không phải là một cái tát nữa, mà là một cú đá vào ngực, cũng đủ đá bay sạch sẽ lòng can đảm hai tuần nay của Ngải Duy Nam.



Cô ta mạnh mẽ ưỡn ngực, kêu gào với Mai Hạ Văn: “Mình là phụ nữ! Phụ nữ! Cậu nhìn thấy không?!”



Làm sao có thể xem cô ta như bạn đồng giới chứ!





Ngực cô ta cũng không tính là nhỏ mà! Mặc dù không phải cúp C, cũng là cúp B.



“Cậu biết mình không có ý này.” Mai Hạ Văn di chuyển tầm mắt, không nhìn Ngải Duy Nam nữa, “Cậu là… bạn thân nhất của cô ấy, mình cũng xem cậu là bạn thân nhất. Chuyện mà cậu âm thầm làm cho mình trước đây, mình thật sự không biết. Bây giờ biết rồi, mình rất biết ơn, nhưng cám ơn, xin lỗi.”



Cám ơn, xin lỗi.



Tình cảm sâu nặng sáu năm của cô ta, chỉ đổi lại một câu “Cám ơn, xin lỗi.”



Nắm tay của Ngải Duy Nam buông rồi lại nắm, nắm rồi lại buông.



Mặc dù cô ta đã sớm chuẩn bị trước kết quả này, nhưng lúc thật sự đối mặt, vẫn cảm thấy hết sức ngỡ ngàng.



Người xưa nói, ‘Nam theo đuổi nữ, cách một ngọn núi. Nữ theo đuổi nam, cách một lớp vải’.



Nhưng đối với cô ta mà nói, câu này hoàn toàn ngược lại.



Cô ta theo đuổi Mai Hạ Văn, sáu năm đằng đẵng, ngay cả chân núi cũng không lên được.



“Hạ Văn, cậu cho mình biết, rốt cuộc mình có điểm nào không bằng bọn họ? Gia thế của mình tốt hơn bọn họ, thành tích giỏi hơn bọn họ, tình cảm đối với cậu sâu nặng hơn bọn họ, dù là khuôn mặt hay dáng người, cũng không kém hơn bọn họ. Cậu nói đi, rốt cuộc cậu cần cái gì?”



Ngải Duy Nam biết mình hoàn toàn thua rồi, nhưng cô ta không cam lòng, cô ta muốn thua một cách rõ ràng.



Cô ta nghĩ cả sáu năm cũng nghĩ không ra, tại sao Mai Hạ Văn không yêu cô ta?



Tình yêu đầu trước đây thì cũng thôi, bây giờ ngay cả đứa mồ côi không có gia thế bối cảnh như Cố Niệm Chi mà Mai Hạ Văn cũng muốn, lại vẫn không cần cô ta.



Mai Hạ Văn nhìn thần sắc đau khổ của Ngải Duy Nam, càng không nỡ.



Hắn đưa tay ra, vén một sợi tóc rủ xuống của Ngải Duy Nam ra sau tai, ngón tay dừng lại trên khuôn mặt cô ta trong nháy mắt, sau đó dời đi, thấp giọng nói: “Duy Nam, cậu là một cô gái rất tốt, sau này nhất định sẽ có người yêu cậu. Nhưng hai chúng ta thật sự không hợp.”



“Không hợp chỗ nào? Cậu nói đi, mình sẽ thay đổi, được không?” Ngải Duy Nam lưu luyến độ ấm của ngón tay Mai Hạ Văn lướt qua sau tai cô ta, không màng tất cả nhào đến, ôm chặt eo Mai Hạ Văn, đặt đầu mình trước ngực hắn.



Nghe tiếng tim đập thình thịch của hắn, Ngải Duy Nam nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói: “Được, cậu có thể không yêu mình, mình không trách cậu. Nhưng cậu có thể muốn mình không? Trinh tiết của mình, chỉ cho người mình yêu nhất.”



Mai Hạ Văn: “......”



“Mình không cần cậu chịu trách nhiệm, sẽ không gây cho cậu bất kì phiền phức gì, coi như là tình một đêm đi, đến sáng hôm sau, chúng ta ai đi đường nấy, mình sẽ không gặp cậu nữa, cậu cũng đừng tìm mình nữa, được không?” Ngải Duy Nam ngẩng đầu, tràn đầy tuyệt vọng nhìn Mai Hạ Văn, “Thật đó, mình tuyệt đối sẽ không dùng bất kì thủ đoạn nào để liên lụy cậu. Nhưng, hãy nể mình yêu cậu nhiều năm như vậy, cho mình giữ lại một hồi ức tốt đẹp, được không? Để cả đời này, mình có một thứ làm kỉ niệm, được không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom