• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-90

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 90: Tất cả đều trong lòng bàn tay




Translator & Editor: Lục Tịnh An



“Giải thích? Mời hai vị giải thích một chút lí do hai vị muốn tôi giải thích trước.” Hoắc Thiệu Hằng không nhanh không chậm nói, đôi chân dài bước vào phòng hội nghị.



Hội nghị cấp cao của bộ quốc phòng, yêu cầu bảo mật vô cùng cao.



Phó đại biểu liên hiệp quốc của bộ ngoại giao còn chưa có tư cách đi vào.



Phó bộ trưởng bộ đặc cần thì lại có tư cách.



Vì lúc hai người này đang đuổi theo Hoắc Thiệu Hằng vào phòng hội nghị, phó bộ trưởng bộ đặc cần vào rồi, phó đại biểu liên hiệp quốc của bộ ngoại giao lại bị lính gác ngăn lại ở bên ngoài.



“Phó bộ trưởng Từ!” Phó đại biểu liên hiệp quốc của bộ ngoại giao gấp gáp gọi một tiếng.



Phó bộ trưởng Từ của bộ đặc cần quay đầu nhìn thấy, lạnh mặt nói với người lính gác kia: “Đây là phó đại biểu liên hiệp quốc của bộ ngoại giao, để anh ta vào.”



“Xin lỗi, cấp bậc an ninh của anh ta không đủ, máy quét điện tử ngoài cửa không cho anh ta vào trong.” Lính gác ngoài cửa phòng hội nghị cấp cao bộ quốc phòng không châm chước xíu nào, lại có thể không cho phó đại biểu Khang của bộ ngoại giao đi vào.



“Lời của tôi anh cũng không nghe à?!” Phó bộ trưởng Từ của bộ đặc cần lên mặt hăm dọa, “Anh tên gì? Người của bộ phận nào?”





“Phó bộ trưởng Từ, xem ra không chỉ tôi chọc đến anh, ngay cả lính của tôi, cũng gây chuyện với anh rồi?” Hoắc Thiệu Hằng chắp một tay sau lưng, xoay người lại từ trên ghế ngồi của phòng hội nghị, ánh mắt sâu không lường được, một tay đặt trên ghế vỗ vỗ.



Mặc dù phó bộ trưởng Từ cảm thấy mình không sai, tất cả những gì hắn làm đều vì lợi ích của đế quốc, nhưng bị Hoắc Thiệu Hằng nhàn nhạt cảnh cáo, lưng hắn lại ướt đẫm mồ hôi.



Phó bộ trưởng bộ quốc phòng đi vào, nhìn thấy tình hình giương cung bạt kiếm trước cửa, cười lắc đầu, đi đến hòa giải, nói với phó bộ trưởng Từ của bộ đặc cần: “Anh Từ, sao lại chọc ghẹo đến Hoắc thiếu tướng của bọn tôi rồi? Chậc chậc, anh cũng lợi hại thật, từ lúc Thiệu Hằng thăng chức lên thiếu tướng đến giờ, còn chưa thấy hắn tức giận đến như vậy. Xem ra lần này tôi cũng không giúp gì được cho anh rồi. Như vậy đi, cấp bậc an ninh của phòng hội nghị bên cạnh không cao như vậy, phó đại biểu Khang cũng có thể vào, có gì vào trong rồi nói.”



Phó bộ trưởng Từ kiềm nén tức giận gật đầu, nhưng yêu cầu lãnh đạo trực tiếp của Hoắc Thiệu Hằng - thượng tướng Quý, còn có phó bộ trưởng Ngô của bộ ngoại giao, và chủ tịch quốc hội Long của thượng viện cùng đến phòng hội nghị nhỏ bên cạnh để đàm phán.



Sáu người đóng cửa phòng hội nghị lại, bắt đầu chất vấn về Đội hành động đặc biệt với Hoắc Thiệu Hằng, cũng chính là hành động chớp nhoáng vừa mới triển khai tại thành phố C của bộ đội cảnh sát đặc nhiệm của quân khu thứ sáu.



“Nghị trưởng Long, tướng quân Quý, tôi muốn hỏi Hoắc thiếu tướng hai việc. Thứ nhất, phạm vi quản lý của quân khu thứ sáu rõ ràng là bên ngoài biên giới nước ta, chuyện của thành phố C khi nào thì cần quân khu thứ sáu nhúng tay vào? Đội hành động đặc biệt bọn họ dựa vào cái gì mà đến thành phố C bắt người? Còn bắt người của bọn tôi! Lẽ nào thành phố C không phải là lãnh thổ của bọn tôi?”



“Thứ hai, vũ khí buôn lậu ở thành phố C lần này, là cá vàng mà bộ của tôi và đại biểu liên hiệp quốc của bộ ngoại giao nuôi dưỡng, là để dụ rắn ra khỏi hang, một lưới bắt hết kẻ địch, tiêu diệt toàn bộ! Thế nhưng Hoắc thiếu tướng nhúng tay vào thế này, phá hủy sạch sẽ sự cố gắng nửa năm nay của bọn tôi, tổn thất không cách nào tính được, tôi yêu cầu Hoắc thiếu tướng đưa ra lời giải thích hợp lí. Nếu không thể khiến bọn tôi vừa lòng, xin quân đội xử phạt Hoắc thiếu tướng vượt quyền, để giải quyết chuyện này cho bộ đặc cần và bộ ngoại giao bọn tôi!”



Phó bộ trưởng Từ của bộ đặc cần vô cùng phẫn nộ. Hắn tốn biết bao nhiêu tâm huyết, mới nuôi được đám “cá vàng” này, lại bị Hoắc Thiệu Hằng thọc ngang một gậy, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.



Nghị trưởng Long và thượng tướng Quý nhìn nhau một cái, ném ánh mắt về phía Hoắc Thiệu Hằng.



Thượng tướng Quý là bộ trưởng cấp cao nhất trong cơ cấu quân sự của quân đội đế quốc, cũng là lãnh đạo trực tiếp của Hoắc Thiệu Hằng, lần này có người tố cáo với hắn Hoắc Thiệu Hằng vượt quyền, mặc dù hắn không cho là đúng, nhưng hoàn toàn mặc kệ cũng không được.



“Thiệu Hằng, cậu giải thích chút đi.” Hai tay Thượng tướng Quý đặt trên bàn hội nghị trước mặt, tầm mắt nhìn qua từng người trong phòng hội nghị một lượt.



Hoắc Thiệu Hằng gật đầu.



Mệnh lệnh của người khác anh có thể không nghe, nhưng mệnh lệnh của thượng tướng Quý anh không thể không nghe.



“Dạ, thượng tướng Quý.” Hoắc Thiệu Hằng quay đầu thì tầm mắt liền nhìn chằm chằm vào mặt của phó bộ trưởng Từ của bộ đặc cần, “Xin hỏi phó bộ trưởng Từ, bẫy các anh đặt, cá vàng các anh nuôi, rốt cuộc là chuyện gì?”



Phó bộ trưởng Từ vốn dĩ không muốn nói, nhưng trước mắt nghị trưởng thượng viện và chỉ huy cao nhất của quân đội đều ở đây nhìn hắn, hắn không nói cũng không được, chỉ có thể đè xuống ngụm khí trong ngực, ra hiệu cho phó bộ trưởng Ngô của bộ ngoại giao giải thích cho bọn họ.



Người của bộ ngoại giao mà, tài ăn nói cũng tốt hơn một chút.



Phó bộ trưởng Ngô hơi ngẩng đầu lên, dùng tròng trắng mắt và lỗ mũi để nhìn người, kiêu căng nói: “Là thế này, trước đây không lâu thành phố C tổ chức đại hội biểu dương những phụ nữ xuất sắc thế giới. Trong số những nhân vật đại biểu lãnh tụ phụ nữ thế giới nhận lời mời lần này, có một người phụ nữ là hậu duệ của Trung Hoa cũ đến từ Barbados, tên là Cố Yên Nhiên. Cô ấy có của cải kếch xù vô tận, cô ấy chỉ có một mình, có thể chiếm một nửa tổng sản phẩm nội địa (GDP) của Barbados.”





“Mời anh tóm tắt một chút, chúng tôi không có thời gian nghe anh khoe khoang khoác lác.” Hoắc Thiệu Hằng không kiên nhẫn cúi đầu nhìn đồng hồ.



Khuôn mặt trắng bóc của phó bộ trưởng Ngô trong chốc lát biến thành màu đỏ, hắn nắm chặt nắm tay, tức giận nhìn về Hoắc Thiệu Hằng.



Nhưng thân thể gầy nhom yếu đuối của hắn, còn không bằng một nửa sự cao to cường tráng của Hoắc Thiệu Hằng, hoàn toàn bị khí thế của anh nghiền nát.



Hắn chỉ có thể nhịn xuống sự bực tức, mau chóng nói: “Là gia đình người phụ nữ gốc Hoa này lương thiện, mượn cơ hội đế quốc tổ chức hội nghị quốc tế, hợp tác với bọn tôi, một lưới bắt hết đám lính đánh thuê muốn ám sát cô ấy. Bọn tôi giúp cô ấy diệt trừ đám lính đánh thuê cứ nhìn chằm chằm cô ấy không buông, cô ấy chuyển một nửa tài sản từ Barbados đến Trung Hoa của chúng ta, giúp đỡ cho công cuộc phát triển kinh tế và từ thiện của đế quốc.”



Hoắc Thiệu Hằng nâng mắt, con ngươi đen nhánh sáng kinh người, cơ thể anh hơi nghiêng về phía trước, chầm chầm nói: “... Anh cho tôi biết, anh vì giúp một phụ nữ nước ngoài diệt trừ lính đánh thuê muốn ám sát cô ta, nên buôn lậu vũ khí? ——Đây là logic gì, thứ cho tôi bất tài, không hiểu ra đạo lí trong này.”



“Cái này có gì mà không hiểu?” Phó bộ trưởng Từ của bộ đặc cần sốt ruột, “Đám lính đánh thuê đó đều bị bọn tôi giết chết rồi. Những vũ khí này, là bọn chúng buôn lậu vào trong nước, bọn tôi chỉ cho chúng một chút tiện lợi, để bọn chúng tưởng rằng mọi việc đều thuận lợi. Đợi bọn chúng nhập cảnh, lúc cầm những vũ khí này lên, bọn tôi có thể trừng phạt bọn chúng theo pháp luật.”



Rầm!



Hoắc Thiệu Hằng đập bàn đứng lên, “Hoang đường!”



Sắc mặt của nghị trưởng Long và thượng tướng Quý cũng trầm xuống.



Hai người nhìn chằm chằm vào phó bộ trưởng Từ và phó bộ trưởng Ngô, trong mắt đều là sự tức giận khó mà kiềm chế.



Phó bộ trưởng Từ ngạc nhiên, nhìn Hoắc Thiệu Hằng nói: “Hoắc thiếu tướng, anh nổi nóng gì chứ? Không phải tôi nói rồi sao, đám lính đánh thuê này đều nằm trong lòng bàn tay của bọn tôi, những vũ khí này, cũng chỉ kế sách tạm thời lấy được sự tín nhiệm…”



“Kế sách tạm thời?” Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy, từng bước đi đến trước mặt phó bộ trưởng Từ, “Anh có biết không, những vũ khí mà anh nắm chắc trong lòng bàn tay, một phần đã rơi vào tay của bọn cướp ở thành phố C. Binh lính của chúng tôi, nhân viên cảnh sát và người dân vô vội đã vì vậy mà mất mạng. Bây giờ anh nói với tôi, tất cả đều trong lòng bàn tay?”



“... Ơ, làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, khó tránh khỏi có chút thiệt hại.” Phó bộ trưởng Ngô của bộ ngoại giao không cho là đúng xua xua tay, “Chỉ cần đám lính đánh thuê đó nhập cảnh cầm đến những vũ khí kia…”



“Câm miệng!” Hoắc Thiệu Hằng xoay người, một tay bóp chặt cổ họng của phó bộ trưởng Ngô, khuôn mặt anh uy nghiêm đáng sợ, lạnh lùng tàn khốc khiến người ta khiếp đảm: “Xấu hổ cho anh nghĩ ra ý tưởng táng tận lương tâm như vậy. Anh hận đất nước chúng ta bao nhiêu, mới kéo đám lính đánh thuê giết người không chớp mắt này vào trong nước? Anh không biết lực chiến đấu của bọn chúng sao?! Một khi bọn chúng lấy được vũ khí, có thể chiến đấu trong đất nước của chúng ta!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom