• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-85

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 85: Anh có bạn gái không?




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Hà Chi Sơ híp mắt nhìn tin nhắn trả lời của Cố Niệm Chi, ngón tay thon dài gõ gõ trên màn hình điện thoại, thuận tiện tắt điện thoại đi ngủ rồi.



……



“Lớp trưởng, trường nói cho chúng ta nghỉ học hai tuần, cậu cần mình đưa cậu về không?” Tráng sĩ khom lưng xuống trước giường Mai Hạ Văn đẩy đẩy hắn.



Chuyến du lịch tốt nghiệp này, mặc dù Mai Hạ Văn không bị bắt cóc, nhưng lo lắng hãi hùng cả đêm, vượt sức chịu đựng, cơ thể hắn không chịu nổi nữa, vừa về đến trường thì sốt cao.



Kiên cường chống đỡ để đưa Cố Niệm Chi về kí túc xá, bản thân hắn vừa về phòng liền ngã xuống.



Tráng sĩ vội vàng rót nước ấm cho hắn, lại tìm thuốc hạ sốt cho hắn uống.



Mai Hạ Văn sẽ không tùy tiện uống thuốc bên ngoài, cám ơn hắn (TS), uống một ly nước ấm liền ngủ rồi.



Có điều không bao lâu sau bị tráng sĩ đẩy tỉnh, nói trường học tạm thời cho nghỉ.



Mai Hạ Văn bị sốt thành ra thế này, không cách nào tự mình lái xe, chỉ có thể gọi điện cho người nhà, nhờ bọn họ đến đón.



Gọi điện xong nhớ đến Cố Niệm Chi, vội vàng nhắn tin cho cô ấy: “Niệm Chi, nghỉ học rồi, em muốn đi đâu? Xuống dưới lầu đợi anh tìm xe cho em.”



Cố Niệm Chi nghe thấy tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cúi đầu nhìn, thì ra là tin nhắn của Mai Hạ Văn.



Cô ấy cong môi cười, nhắn lại cho hắn: “Cám ơn, không cần đâu. Người nhà đến đón em ra khỏi thành phố, em chuẩn bị lên xe rồi.”



Mai Hạ Văn yên tâm rồi, hắn bị sốt, hình tượng không tốt, cũng không muốn để Cố Niệm Chi nhìn thấy.



Hắn không muốn dùng hình tượng bệnh tật đầy mình này để xuất hiện trước mặt Cố Niệm Chi, nên gửi lại tin nhắn cho cô ấy: “Chú ý an toàn, đến nhà nhắn tin cho anh.”



Cố Niệm Chi nhắn lại icon “*^_^*”.



Không bao lâu sau, điện thoại cô ấy lại nhận được một tin nhắn.



Lần này là Âm Thế Hùng, hắn đã lái xe đến dưới kí túc xá rồi.



Bởi vì đêm đã khuya, hắn không bấm còi.



Cố Niệm Chi lên xe, vẫn nghiêng đầu quan sát Âm Thế Hùng, nhìn đến nỗi trong lòng hắn hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn thờ ơ nhưng không có việc gì, khởi động xe, xoay vô lăng, vừa điềm nhiên như không hỏi cô ấy: “Sao đột nhiên trường lại cho tụi em nghỉ học?”



Cố Niệm Chi thu lại ánh mắt soi mói, bĩu môi, dựa vào ghế, buồn bực nói: “Quá nhiều phóng viên, trường không ngăn trở được, chỉ có thể cho bọn em về nhà.”



Nói ra hai chữ “về nhà”, Cố Niệm Chi không tự chủ mà lộ ra thần sắc trống vắng.



Cô ấy dựa đầu vào cửa xe, nhìn mưa bụi liên tục không dứt ở bên ngoài, lặng lẽ suy nghĩ, có lẽ cô ấy nên tìm Trần Liệt, để hắn thử thôi miên cô lần nữa? Xem xem có thể nhớ lại chuyện trước khi xảy ra tai nạn xe năm mười hai tuổi không…



Vốn dĩ hai người chính là máy phát thanh, bây giờ lại không nói chuyện, trong xe yên tĩnh đến nỗi Âm Thế Hùng có chút không quen.



Hắn ho một tiếng, chạy xe vào đường cao tốc, vừa mở thiết bị tín hiệu theo dõi gắn trên xe, tìm kiếm khắp nơi, xác định không có người hay xe theo dõi bọn họ, mới đi vào đường cao tốc dẫn đến nơi đóng quân.



“Niệm Chi, sau khi tốt nghiệp em định làm gì?” Âm Thế Hùng chủ động kiếm chuyện để tán gẫu.



Cố Niệm Chi nghiêng đầu dựa vào kính xe, nói với giọng mềm mại, yếu ớt: “Em muốn tìm hội luật sư để thực tập nửa năm.”



Mùa xuân năm sau cô ấy mới phải đi học thạc sĩ ở khoa Luật B, tháng bảy năm nay tốt nghiệp, nếu cô ấy không tìm việc, thì sẽ có nửa năm ăn không ngồi rồi.



Đương nhiên, vì cô ấy chỉ có thời gian nửa năm, tìm việc chính thức thì không được, chỉ có việc tạm thời, hoặc thực tập còn được, cũng không biết có thuận lợi tìm được không.



Ngược lại Hà Chi Sơ từng nói sau khi tốt nghiệp sẽ để cô ấy làm vài vụ án, nhưng sau đó thì không liên lạc với cô nữa, cô cũng chỉ có thể xem lời anh nói là khách sáo thôi.



Âm Thế Hùng gật đầu, “Tìm được thì nói anh một tiếng, để anh đi xem trước.”



Cố Niệm Chi cười, “Anh Đại Hùng, tháng mười là em đủ mười tám tuổi rồi, trưởng thành rồi, anh không cần việc lớn việc nhỏ gì cũng phải điều tra như trước chứ?”



“Chỉ cần Hoắc thiếu vẫn để anh chăm sóc em, cho dù em tám mươi tuổi anh cũng phải tra đó nha!” Âm Thế Hùng cười ha ha.



Cố Niệm Chi cũng bị chọc cười rồi, dùng tay che miệng cười khanh khách: “Em tám mươi tuổi, thì anh Đại Hùng bao nhiêu tuổi?”



Âm Thế Hùng cố ý làm mặt hung dữ, giả vờ như rất tức giận: “Này, đánh người không đánh mặt! Anh không cần em nhắc tuổi tác của anh!”



“Ơ? Anh Đại Hùng, anh là đàn ông mà cũng kiêng kị người khác hỏi tuổi sao? Em cho rằng đây là đặc quyền của phụ nữ.” Khi Cố Niệm Chi cười sóng mắt lưu chuyển, giống như có ánh sáng tràn ra từ trong đôi mắt.



Âm Thế Hùng cười mỉm nhìn cô ấy một cái, “Niệm Chi, em đã lớn rồi.”



Còn xinh đẹp như thế này, so với năm cô ấy mười hai tuổi gần như là hai dáng vẻ khác nhau.



Ai có thể ngờ được cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn trĩnh bụ bẫm, trưởng thành rồi gầy đi hoàn toàn như hai người khác nhau.



Cô ấy bây giờ giống như thiếu nữ đẹp bước ra từ trong truyện tranh, khi con ngươi to tròn nhìn bạn chăm chú, giống như động vật nhỏ vừa dịu dàng vô hại vừa yêu kiều động lòng người.



Cố Niệm Chi kéo cái gương nhỏ ở vị trí lái phụ xuống nhìn mặt mình, lắc đầu nói: “Em còn chưa đến mười tám tuổi.” Nói xong cô ấy ngó Âm Thế Hùng một cái, thăm dò hỏi: “Anh Đại Hùng, em hỏi anh một chuyện riêng tư, nếu anh để bụng thì có thể không cần trả lời.”



“Ừ, không sao, em hỏi đi, anh nghe xem.”



Cố Niệm Chi cong môi, cười nói: “Anh Đại Hùng có bạn gái không?”



Trong lòng Âm Thế Hùng run lên, bình thường kín như bưng nhưng khi đã nói ra, thật sự là đòi mạng.



Trái lại hắn cũng muốn có bạn gái, nhưng lại không có…



Âm Thế Hùng cười khan: “Niệm Chi, sao lại nghĩ đến việc hỏi cái này?”



“Em thấy các anh hàng ngày đi theo chú Hoắc, nếu các anh có bạn gái, bọn họ không oán trách các anh không ở bên cạnh họ sao?” Cố Niệm Chi tò mò hỏi.



Âm Thế Hùng gần như gào lên một tiếng, đập mạnh lên vô lăng: “Niệm Chi, năng lực quan sát của em thật sự rất nhạy bén! Anh nói em nghe, chính vì công việc của anh quá bận, nên anh mới không có cơ hội, cũng không có thời gian kết giao bạn gái!”



“Ồ, vậy sao.” Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng chuyển chủ đề đến Hoắc Thiệu Hằng, cô ấy kìm chế lại sự kích động của tim, vẫn cười nhẹ như trước, nâng khóe môi đỏ thành hình củ ấu, cười mỉm hỏi: “Cũng phải, các anh hàng ngày đều ở bên cạnh chú Hoắc, xác thực là không có thời gian. Vậy còn chú Hoắc thì sao? Chú ấy tìm được bạn gái chưa? Các anh luôn ở gần chú ấy, chắc là cái gì cũng biết chứ?”



Âm Thế Hùng thở dài lắc đầu, “Hoắc thiếu? Anh ấy chính là một người cuồng công việc! Mỗi ngày bọn anh đều mong mỏi anh ấy tìm bạn gái đây! Như vậy anh và Tiểu Trạch cũng không cần bận rộn thế này nữa. Ôi, nói ra đều là nước mắt…”



“Nói như vậy, chú Hoắc vẫn chưa có bạn gái hả? Tuổi của chú ấy cũng không còn nhỏ nữa nhỉ?” Khuỷu tay Cố Niệm Chi dựa trên kính xe, bàn tay trắng như ngọc đang chống bên má ửng hồng, ý cười trên mặt càng đậm hơn.



“Lời này em đi mà nói với Hoắc thiếu, đừng nói trước mặt anh, vô dụng thôi.” Âm Thế Hùng đột nhiên cười khà khà, còn lấm la lấm lét liếc Cố Niệm Chi một cái.



Cố Niệm Chi cố gắng ổn định tâm thần, mới không đỏ mặt trước mặt Âm Thế Hùng.



Cô ấy giả vờ phóng khoáng gật đầu, “Dạ, có cơ hội gặp chú Hoắc, em nhất định sẽ chính miệng nói với chú ấy, để chú ấy tìm bạn gái, cũng thả cho các thư kí đời sống bọn anh có thời gian tìm bạn gái.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom