• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-78

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 78: Lựa chọn của Hoắc thiếu (5)




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Ngay tại lúc này, lão nhị của Đại Khuyên Tử trong Minh Nguyệt Các lại kêu gọi đầu hàng: “Nhìn thấy hỏa lực của bọn tao rồi chứ?! Tụi mày đừng nghĩ đến việc tăng thêm binh lính! Tao nói rồi, tụi mày chỉ có một tiếng đồng hồ! Bây giờ chỉ còn bốn mươi lăm phút! Trong vòng bốn lăm phút vẫn không nhìn thấy máy bay và tiền, bọn tao sẽ cho nổ toàn bộ nơi này! Có tổng giám đốc và hơn hai mươi sinh viên đại học chết chung, bọn tao không thiệt thòi!”



Câu nói này chính là ‘Cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà’.



Quân đội và cảnh sát không có thời gian để điều động số đông bộ đội đến.



“Toàn bộ đều có! Chỉnh đốn đội ngũ, cầm súng, chuẩn bị tấn công với tôi!” Sĩ quan quân đội kiên quyết xoay người, ra lệnh với binh lính của mình.



Thiên chức của quân nhân chính là bảo vệ đất nước, lúc nào cũng có thể vì nhân dân mà dâng hiến tính mạng của bản thân.



Sĩ quan quân đội cố gắng nén nước mắt, dự tính cùng tiến lên với binh lính của mình.



Không giống với phó cục trưởng Lưu, sĩ quan quân đội trẻ tuổi này hoàn toàn không có ý nghĩ “Anh hi sinh, tôi lập công”.



Binh lính quân đội bắt đầu chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị xung phong.



“Các cậu lui ra sau, giao nơi này cho quân đội. Bọn họ sẽ bảo vệ an toàn của mọi người.” Trong lòng phó cục trưởng Lưu âm thầm vui mừng, vội vàng chỉ huy cho người của mình lui ra sau.



……



Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe Hummer lặng lẽ nghe cuộc đối thoại của phó cục trưởng Lưu và sĩ quan quân đội truyền đến từ máy khuếch âm, cuối cùng cảm thấy không thể nhịn được nữa.



“Ai dẫn dắt bộ đội ở nơi đóng quân địa phương?”



“Báo cáo thủ trưởng, là Quan Huy, chỉ huy.” Triệu Lương Trạch điều tra phó cục trưởng Lưu dễ như trở bàn tay, càng không nói đến sĩ quan quân đội.



Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, ra lệnh cho Triệu Lương Trạch: “Bắt lấy tên họ Lưu, mang Quan Huy đến đây, tôi có lời muốn hỏi.”



“Dạ!” Triệu Lương Trạch lập tức đội mũ sắt chống đạn, kéo cửa ra xuống xe.



……



Phó cục trưởng Lưu dẫn theo người mình đi chưa được mấy bước, một người đàn ông cao ráo có khuôn mặt anh tuấn đứng ngay sau lưng bọn họ, thái độ cứng rắn khiến người ta dường như quên mất tuổi tác của hắn: “Lưu Cường Nguyên, ông bị tước quyền chỉ huy, đợi xử phạt của cấp trên. ——Mang đi!” Triệu Lương Trạch vung tay ra hiệu, Phạm Kiến lập tức xông lên, khống chế phó cục trưởng Lưu.



Phó cục trưởng Lưu bị dọa xanh mặt, trợn mắt nhìn Triệu Lương Trạch, lắp bắp nói: “Cậu… cậu… cậu là ai?! Giọng điệu lớn lối như vậy, sao không đi bắt bọn cướp đi?! Gây sự với tôi làm gì! ——Cậu… cậu… cậu dám tập kích cảnh sát?! Đây là trọng tội!”



“Ông không phải tòa án quân sự, không có quyền định tội tôi.” Triệu Lương Trạch lạnh lùng nói, nghiêng đầu, “Mang đi.”



Mấy thân tín của phó cục trưởng Lưu trốn ở xa xa, không dám làm gì quân nhân.



Những cảnh sát tâm huyết lại bất mãn với phó cục trưởng Lưu từ sớm, cũng sẽ không đi đối nghịch với quân nhân.



Hai người Phạm Kiến và Triệu Lương Trạch đã giải quyết xong phó cục trưởng Lưu.



Có thể nói mỗi người bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, đều là mãnh tướng trí dũng song toàn trong quân đội, nhưng ở bên cạnh anh, bị hào quang của anh che lấp, đều không thấy được bóng dáng.



Nhưng vừa rời khỏi anh, người nào cũng tỏa hào quang vạn trượng!



“Quan Huy, theo tôi qua đây.” Ánh mắt của Triệu Lương Trạch hướng về phía vị sĩ quan quân đội trẻ tuổi đó.



Quan Huy cảnh giác nhìn Triệu Lương Trạch, không hề nhúc nhích, cho đến khi Triệu Lương Trạch trình ra chứng nhận sĩ quan của hắn.



Quan Huy kinh sợ trong chốc lát.



Hắn nhìn Triệu Lương Trạch còn trẻ hơn mình: “Anh là trung tá?! Cũng là quân khu thứ sáu?!”



Triệu Lương Trạch nhẹ nhàng cười, ấn tượng của hắn đối với Quan Huy không tệ.



Lúc nãy hắn đã tra lí lịch của hắn (QH), biết rằng người sĩ quan trẻ tuổi này mới kết hôn một năm, vợ mới sinh cho hắn một đứa con gái, nhưng vừa nãy hắn lại quyết định đồng sinh cộng tử với binh lính của mình.



“Thủ trưởng muốn gặp anh, theo tôi đi.”



“Thủ trưởng?! Vậy anh…?” Quan Huy sững sờ một lát, trong mắt hắn, Triệu Lương Trạch đã đủ để xưng hô là thủ trưởng rồi!



“Tôi là cấp dưới của anh ấy.” Triệu Lương Trạch nói xong, xoay người rời đi.



Quan Huy Lập tức chạy đến trước chiếc xe quân dụng Hummer của Hoắc Thiệu Hằng đứng nghiêm, “Chào thủ trưởng!”



Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong xe, không lộ mặt, giọng nói hùng hồn trầm thấp của anh truyền ra từ trong chiếc xe tối tăm: “Bọn cướp sử dụng loại súng gì, cậu biết không?”



Quan Huy nói ngay: “Báo cáo thủ trưởng! Chắc là súng liên thanh mini!”



Hoắc Thiệu Hằng gật đầu: “Không tệ, nếu đã như vậy, tại sao lại muốn các chiến sĩ xông vào trong? Cậu nên biết dưới tình huống như thế này, xông vào trong là tìm chết.”



“Phải, nhưng chúng tôi là quân nhân! Hi sinh bản thân, có thể cứu những tinh anh đại học đó, là đáng giá! Tính mạng của bọn họ quan trọng hơn chúng tôi!”



Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng lóe sáng trong bóng tối, anh nhìn hắn một cái, ánh mắt xuyên qua kính xe màu mực, chuyển đến vị trí bờ đối diện hồ Tiểu Kính đằng sau Minh Nguyệt Các, trong giọng nói dường như mang theo ý nghĩ mênh mông như nước hồ: “Cậu có thể hi sinh tính mạng của bản thân và binh lính để cứu người khác, nhưng đừng cho rằng mình thấp hơn người khác một tầng.”



“Trong mắt tôi, tính mạng của các cậu, cũng quý trọng như những người kia.”



“Thủ trưởng!” Trong phút chốc Quan Huy nghẹn ngào, “Tôi… Ngài yên tâm… Tôi sẽ mang theo các binh lính xung phong!”



“Không cần đâu. Tính mạng của mỗi binh lính của chúng ta đều rất quý, không phải dùng để thử đạn của bọn cướp.” Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu, ra lệnh cho Triệu Lương Trạch đang đứng nghiêm bên ngoài xe: “Gọi Đại Hùng đến đây.”



Triệu Lương Trạch lập tức gọi Âm Thế Hùng qua tai nghe bluetooth.



Âm Thế Hùng đang ở bên kia hồ Tiểu Kính bảo vệ đám người Cố Niệm Chi ở trong lều cỏ.



Nghe thấy Triệu Lương Trạch thuật lại lời của Hoắc Thiệu Hằng, hắn lập tức nói: “Bây giờ tôi đến ngay.” Nhưng lại hỏi một câu: “Vậy còn Niệm Chi bên này thì sao?”



Triệu Lương Trạch nhìn về Hoắc Thiệu Hằng trên xe: “Thủ trưởng, Đại Hùng hỏi bên kia phải làm sao?”



Hoắc Thiệu Hằng biết Âm Thế Hùng có ý gì, anh ngồi trong bóng tối, giọng nói vẫn hùng hồn trầm thấp như vậy, mang theo chút khàn khàn từ tính rung động lòng người: “Bên này có thể kết thúc chiến đấu, thì bên kia mới thực sự an toàn.”



Nói xong câu này, trong đầu Hoắc Thiệu Hằng bỗng nhiên xẹt qua tấm hình Đại Hùng vừa gửi về.



Thần sắc của Cố Niệm Chi trong tấm hình ướt át, chỉ có anh mới cảm nhận được, sâu trong đáy mắt cô ấy là thần sắc kinh hoảng và căng thẳng như động vật nhỏ.



Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt lại, dường như như vậy sẽ không nhìn thấy sự ngóng trông lặng lẽ của Cố Niệm Chi.



Triệu Lương Trạch đợi một lát, thấy Hoắc Thiệu Hằng không nói gì nữa, thì truyền lại lời của Hoắc Thiệu Hằng cho Âm Thế Hùng.



Mười lăm phút sau, Âm Thế Hùng chạy nhanh về, hỏi: “Thủ trưởng, Âm Thế Hùng báo cáo!”



Hoắc Thiệu Hằng vẫn không ra ngoài, ngồi trong chiếc xe quân dụng tối đen, ra lệnh cho Âm Thế Hùng thông qua tai nghe bluetooth: “Cậu đi theo Quan Huy, bắn hỏng súng liên thanh mini do Mỹ chế tạo của bọn cướp, có thể làm được không?”



“Không vấn đề gì!” Trước mắt Âm Thế Hùng sáng lên, gần như giống y hệt với biểu cảm của Phạm Kiến lúc nãy.



Sở trường của Phạm Kiến là bắn phá bằng súng máy, còn ưu thế của Âm Thế Hùng là bắn tỉa.



Kĩ thuật bắn tỉa của hắn, gần như đã vô cùng nhuần nhuyễn, đã liên tục ba lần giành được giải quán quân cuộc thi bắn tỉa toàn quân.



Chỉ cần Hoắc Thiệu Hằng không ra trận, trước giờ hắn đều là thứ nhất.



Quan Huy ở bên cạnh ngốc trệ, hắn gãi gãi sau gáy, nghi ngờ nói: “...Sao mà bắn? Bọn chúng trốn trong phòng, con tin lại nhiều, không cẩn thận một chút sẽ làm hại đến con tin.”



Cũng không thể đến cuối cùng thật sự giống như một trò cười, la to vào Minh Nguyệt Các: “Con tin bên trong đều bị bọn tôi bắn chết rồi, có thể thô lỗ với đám cướp bên trong rồi!”



Điều đó thật sự làm mất mặt quân đội, Quan Huy hắn có chết vạn lần cũng không hết tội, chi bằng chết trên chiến trường còn hơn...



“Sao có thể?! ——Hôm nay thằng nhóc cậu gặp may rồi, cho cậu nhìn xem thủ đoạn của quân khu thứ sáu bọn tôi!” Âm Thế Hùng cùng Quan Huy đi qua, tùy tiện chọn một cây súng bắn tỉa của bộ đội đặc chủng nơi đóng quân địa phương mang đến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom