• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-73

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 73: Hỏa lực mạnh




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Gần như trong nháy mắt, trên đường núi từ nút giao thông đường cao tốc đến khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong chỉ có tiếng mưa ‘bịch bịch’ trong đêm, đột nhiên có thêm rất nhiều âm thanh khác nhau.



Mấy chục chiếc xe cảnh sát đang chạy, ‘u u’ phát ra tiếng còi cảnh sát chói tai, đèn cảnh sát sáng nhấp nháy, chạy như bay về phía cổng vào của resort.



Thêm hai chiếc trực thăng lên thẳng trong bầu trời đêm bay đến, ánh đèn pha như cái phễu chiếu xuống, bay lượn vòng xen kẽ trên bầu trời tối như mực của khu nghỉ dưỡng.



……



“Lão đại! Lão đại! Sao mà trực thăng lên thẳng cũng đến vậy?!”



“Lão đại! Nhiều cớm quá! Hình như còn là cảnh sát đặc nhiệm đó!”



Hai tên Đại Khuyên Tử đang canh gác trong lùm cây bên cạnh lối vào resort căng thẳng dùng điện thoại vô tuyến liên lạc với Dương Đại Vĩ.



“Hoảng cái gì?! Dương Đại Vĩ không hổ là tên cướp hung hãn, không sợ một chút nào, hắn lạnh lùng gầm lên: “Chúng ta có nhiều con tin trong tay như vậy, bọn chúng không dám làm thật! Hơn nữa lại không phải chưa từng giết cớm! Cho bọn chúng biết tay!”



Hai tên Đại Khuyên Tử lập tức nâng súng, nhắm chuẩn vào hai nhân viên cảnh sát đang dắt chó nghiệp vụ chạy về phía bọn chúng bên này.





Pằng! Pằng! Pằng!



Ba tiếng súng, một cảnh sát bị bắn trúng cánh tay, một con chó bị bắn què chân.



“Ở bên kia!” Các cảnh sát nghe thấy tiếng súng, lập tức có người nâng cảnh sát bị thương và chó nghiệp vụ xuống, các cảnh sát khác giơ súng lục lên, nhắm thẳng vào lùm cây đồng loạt nổ súng.



Nhưng hai tên Đại Khuyên Tử canh gác trong rừng cây bên đường đã rời khỏi từ sớm rồi.



“Lục soát cho tôi!”



Cảnh sát trưởng của phân cục cảnh sát núi Độc Phong phẫn nộ vung súng, là người đầu tiên xông vào resort.



Cảnh sát trẻ tuổi Đại Mao của phân cục bọn họ đã hi sinh vì nhiệm vụ rồi, những cảnh sát này đều đang nén tức giận, muốn trả thù cho đồng nghiệp của mình!



Cảnh sát của tổng cục cảnh sát thành phố không chạy theo, bọn họ phải nghe theo chỉ huy của phó cục trưởng Lưu.



“Đội các cậu hai mươi người, đi về hướng đông, phụ trách tìm du khách ở tại phía đông.”



“Đội các cậu hai mươi người, phụ trách tìm tất cả du khách ở phía tây của resort…”



“Đội viên cảnh sát đặc nhiệm phụ trách đuổi theo tay bắn tỉa của bọn cướp.”



Phó cục trưởng Lưu của tổng cục cảnh sát thành phố C bố trí hợp lý nhiệm vụ chia nhau tìm kiếm cho các cảnh sát chống cháy nổ mà hắn tự mình mang đến.



Đội viên cảnh sát đặc nhiệm của tổng cục thành phố đội mũ, mặc áo chống đạn, ôm súng bắn tỉa, đuổi theo phương hướng mà tiếng súng biến mất.



……



Nửa tiếng sau, toàn bộ resort trừ Thanh Phong Uyển và Minh Nguyệt Các, tất cả các nơi khác đều hoàn tất tìm kiếm.



Hai chỗ kia rõ ràng là nơi bọn cướp chiếm giữ, vì cảnh sát gặp phải tấn công hỏa lực mạnh ở đây.



Mấy chục cảnh sát bị bắn trúng chân hoặc là cánh tay, không thể không được khiêng xuống.



Tình trạng thương tích của phân cục cảnh sát núi Độc Phong là nghiêm trọng nhất, bởi vì bọn họ chạy ở đầu tiên.



Có điều đều đã mặc áo chống đạn kĩ càng, tạm thời chưa có vết thương trí mạng.



“Cục trưởng! Trừ du khách ở Thanh Phong Uyển và Minh Nguyệt Các, các du khách khác đều ra ngoài rồi!”



“Đưa bọn họ về cục cảnh sát, thẩm tra đối chiếu từng người.” Phó cục trưởng Lưu nghiêm túc nói: “Nhân viên quản lý của resort đâu?”



“... Đều ở trong phòng hội nghị của tòa nhà quản lý, đều bị hôn mê…”



Lúc này phó cục trưởng Lưu ngồi trong trực thăng lên thẳng giữa không trung chỉ huy chiến đấu, nghe thấy báo cáo lại, hắn xoa xoa huyệt thái dương, trầm giọng nói: “Bao vây hai nơi đó lại.”



Ngồi trong trực thăng lên thẳng từ trên cao nhìn xuống tình hình trong khu nghỉ dưỡng, liếc qua là thấy ngay tình huống của nơi này.



Các cảnh sát nhận được mệnh lệnh, bất chấp mưa lớn bao vây Thanh Phong Uyển và Minh Nguyệt Các lại.



Tách tách tách!



Đột nhiên, từ trong rừng trúc ở hai bên con đường mòn nhỏ phía trước Minh Nguyệt Các truyền đến một trận tiếng bắn phá của súng tiểu liên!



Nhân viên cảnh sát vừa xông lên tức thì ngã vào trong vũng máu, áo chống đạn trên người mặc dù có thể ngăn chặn bộ phận dễ bị tổn thương của cơ thể, nhưng cánh tay và chân thì không chống được.



Còn có một vài cảnh sát thậm chí bị bắn vỡ đầu, chết ngay hiện trường trên con đường nhỏ phía trước Minh Nguyệt Các.



……



Thanh Phong Uyển bên đó lại không có bao nhiêu lực cản, một bộ phận cảnh sát thuận lợi tấn công vào, phát hiện trong phòng vốn không có người, chỉ có rất nhiều ba lô và hành lí nằm rải rác trong từng phòng.



“Người trong phòng này đi đâu rồi?”



Các cảnh sát tìm kiếm một lúc, khắp nơi không tìm thấy dấu vết gì, lại nhận được mệnh lệnh tiếp viện cho Minh Nguyệt Các, chỉ có thể niêm phong cửa, từ nơi này rút lui ra ngoài.



Cuộc chiến ở Minh Nguyệt Các gây bất ngờ ngoài dự tính của mọi người.



Bọn cướp dựa vào địa thế để chống lại, kèm cặp rất nhiều con tin, quyết không đầu hàng, dựa vào ưu thế đã thăm dò địa hình trước và vũ khí hỏa lực mạnh, bắn cho hơn một trăm cảnh sát gần như không ngẩng đầu lên được, cảnh sát bị thương càng ngày càng nhiều, ngay cả cảnh sát đặc nhiệm mạnh về tấn công cũng hi sinh mất một người.



Mọi người không cách nào tiếp tục tấn công, chỉ có thể xin cứu viện từ phó cục trưởng Lưu đang chỉ huy chiến đấu trong chiếc trực thăng lên thẳng giữa không trung.



“Phó cục trưởng Lưu! Hỏa lực của đám cướp này quá mạnh rồi! Không tấn công vào được!”



“Các anh em đã bị thương hơn một nửa rồi! Phó cục trưởng Lưu, bọn chúng có vũ khí hạng nặng!”



Phó cục trưởng Lưu ngây người, “... Vũ khí hạng nặng? Loại vũ khí hạng nặng gì?! Làm sao có thể?!”



“Chắc là súng máy bán tự động, hơn nữa đạn của đối phương rất dồi dào.” Cảnh sát trưởng phân cục núi Độc Phong từng là lính giải ngũ cầm lấy điện thoại vô tuyến, nói chuyện với phó cục trưởng Lưu giữa không trung, “Xin phó cục trưởng Lưu sớm ra quyết định, để muộn sẽ tạo thành thương vong lớn hơn.”



Phó cục trưởng Lưu lại nói chuyện với mấy người thân tín dưới mặt đất, sau khi hiểu được toàn bộ tình huống, trong lòng rất trầm trọng.



Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, bọn cướp này không phải là cướp bình thường, vũ khí của bọn chúng, cũng không phải vũ khí bình thường!



……



“Đám cướp tập trung ở Thanh Phong Uyển và Minh Nguyệt Các, có vũ khí hạng nặng, xin cầu cứu bộ đội chi viện! Xin cầu cứu bộ đội chi viện!” Phó cục trưởng Lưu không còn cách nào, chỉ có thể kêu gọi điện thoại vô tuyến của sĩ quan bộ đội.



Sĩ quan đang đợi lệnh ở nơi đóng quân rất kinh ngạc, “Đám cướp có vũ khí hạng nặng? Từ đâu đến?!”



Đế quốc cấm súng, người dân chỉ có thể chơi súng hơi.



Ở chợ đen thỉnh thoảng cũng có súng lục, hoặc súng bắn tỉa xuất hiện, nhưng vũ khí hạng nặng, như súng máy và súng trường bán tự động, ngay cả trên chợ đen cũng rất khó nhìn thấy.



Hơn nữa thứ này là tốn đạn nhất.



Đế quốc quản lí nghiêm ngặt đối với đạn, cho dù may mắn lấy được súng trường bán tự động, mấy băng đạn là bắn hết đạn rồi.



“... Tôi biết điều này rất khó bề tưởng tượng, nhưng đây là sự thật, tôi đã có hơn mấy chục cảnh sát bị thương trong tay bọn chúng rồi!” Phó cục trưởng Lưu gấp gáp nói: “Trong Minh Nguyệt Các vẫn còn hơn hai mươi sinh viên tốt nghiệp đại học khoa Luật đại học C! Đều là tinh anh! Trước mắt toàn bộ đều biến thành con tin! Tính mạng của bọn họ rất quý giá! Rất mong quân đội mau chóng cứu viện!”



……



Ngay lúc cảnh sát thành phố C tạm thời ngừng tấn công, phó cục trưởng Lưu xin quân đội cứu viện, hai tên Đại Khuyên Tử mặc đồ đen, chuồn ra khỏi Minh Nguyệt Các, cầm theo vài quả mìn chôn trong đám cỏ trước Minh Nguyệt Các và trên con đường mòn nhỏ.



Những thứ này vốn dĩ bọn chúng chuẩn bị mang ra nước ngoài, dùng để giành địa bàn ở đó, đáng tiếc lần này cảnh sát đến quá nhanh, bọn chúng không kịp chạy thoát.



“Lão đại ở trong phòng canh giữ những con tin này, bọn em ra ngoài mai phục. Lão đại có thể kêu hàng, để cảnh sát đưa tiền và máy bay, cho chúng ta xuất cảnh!” Sau khi lão nhị trong Đại Khuyên Tử bàn bạc với Dương Đại Vĩ, tính trực tiếp dùng con tin để uy hiếp cảnh sát.



Dương Đại Vĩ vỗ vỗ vai người đó: “Anh em tốt! Chúng ta cùng nhau xuất cảnh!”



“Đi theo tao!” Lão nhị dẫn bọn chúng xông ra bên ngoài, tìm vị trí bắn tỉa tốt nhất để mai phục.



Năm tên Đại Khuyên Tử ẩn núp xung quanh Minh Nguyệt Các.



……



Trời đã mưa to hơn nửa đêm, nước của hồ Tiểu Kính đã dâng lên gần một tấc, muốn tràn ra bờ rồi.



Hai mươi bạn học lớp một năm tư khoa Luật cuối cùng cũng bơi lên bờ rồi.



Cố Niệm Chi ôm eo của bạn học nữ, chìm nổi trong hồ Tiểu Kính, hai chân dần dần chạm vào bùn nhão dưới hồ cạnh bờ, nhưng thể lực của cô ấy cũng đã đến điểm cuối.



Vừa đẩy bạn nữ kia lên bờ, đầu cô ấy liền chìm xuống nước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom