• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (16 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-65

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 65: Mục tiêu của bọn chúng




Translator & Editor: Lục Tịnh An



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mai Hạ Văn nhíu mày nhìn Cố Niệm Chi, “Rốt cuộc em đang giấu cái gì?”



Cố Niệm Chi suy nghĩ một chút, quyết định tiết lộ cho những người quen này, bọn họ có quyền được biết chân tướng.



“Anh vào đi, em có lời muốn nói.” Cố Niệm Chi xoay người vào phòng, nói với ba người trong phòng: “Lục Trà Phương, Tào nương nương, yêu nữ, em muốn nói chuyện với mọi người.”



Ba người trong phòng vây lại xung quanh, cùng với Mai Hạ Văn tò mò nhìn Cố Niệm Chi.



Cố Niệm Chi hít thở sâu một lát, trước tiên nói ra những kí hiệu kì quái mà cô ấy nhìn thấy, sau đó nói đến chiếc xe SUV màu đen và bọn người bắn tỉa mà anh Lí cho cô ấy biết, cuối cùng nói đến hoàn cảnh khó khăn mà bọn họ đang đối mặt: không có tín hiệu di động, không có mạng, ngay cả đường dây điện thoại bàn cũng hư rồi.



……



“May mắn duy nhất của chúng ta, là lớp hai bắt chúng ta đổi nơi ở, bây giờ không biết đám người đó có đủ thông minh không, hay là đang ngu ngốc mò kim đáy bể.” Cố Niệm Chi lấy điện thoại ra, dùng bàn vẽ vẽ ra kí hiệu vòng tròn đồng tâm cho bọn họ xem.



Ba người bạn cùng phòng và Mai Hạ Văn nghe đến nỗi dại ra, bọn họ nhìn lẫn nhau, nghi ngờ nói: “... Sao em lại nhận ra được hộp súng bắn tỉa của bọn đánh lén?”



“Họ hàng xa của em làm lính mà, chú ấy có một hộp súng bắn tỉa, giống y hệt cái mà người đó lấy ra.” Cố Niệm Chi không nói là anh Lí cho cô ấy biết, lạnh lùng xoay đầu, bông tai đinh hương bạch kim tinh xảo trên tai dưới ánh đèn phát ra một vòng cung lóng lánh.



Ở bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng sáu năm, cái khác không nói, cũng học được một chút sự lạnh lùng ung dung, “Chẳng lẽ mọi người không lo lắng chút nào sao?”



“Lo lắng cái gì?” Yêu nữ vuốt vuốt tóc mình, “Chị càng lo không thể lên mạng lướt weibo hơn.”



“Đúng đó, sao chúng ta phải lo lắng? Cho dù có người có lòng gây rối, nhưng có liên quan gì đến chúng ta?” Mai Hạ Văn không hiểu, đeo cặp kính gọng vàng của mình lên, “Có phải em đã nghĩ quá nhiều không?”



“Mọi người thật sự rất gan dạ.” Cố Niệm Chi bối rối, đưa bốn người đi một vòng, “Mọi người ai mà không phải là cậu ấm cô chiêu, thì cũng là con ông cháu cha, chẳng lẽ người nhà không căn dặn thế giới bên ngoài rất nguy hiểm sao?”



Lúc này Mai Hạ Văn mới bừng tỉnh hiểu ra, trong nháy mắt trên khuôn mặt gầy gò trắng nõn mất đi huyết sắc, “Em cảm thấy không lẽ bọn họ nhằm vào chúng ta mà đến?! Thật là ăn gan hùm mật báo mà!”



Cậu ấm cô chiêu sợ nhất là bị người ta bắt cóc.



Mặc dù mục đích của việc bắt cóc là vơ vét của cải, nhưng bọn cướp lấy tiền rồi giết con tin có ở khắp nơi.



Mai gia ở thành phố C cũng tính là tay anh chị, về cơ bản không có người dám ra tay với Mai gia ở thành phố C, vì vậy lúc Mai Hạ Văn ở thành phố C trước giờ mang theo bảo vệ.



Chẳng qua hắn rời khỏi thành phố C đi đến nơi khác, bên cạnh cũng có bảo vệ đi theo.



Cố Niệm Chi và anh Lí thật ra cũng chỉ suy đoán theo lẽ thường, cảm thấy nếu như đám người này không phải nhằm vào Cố Niệm Chi mà đến, chỉ có khả năng vì những thiếu gia tiểu thư giàu có của lớp họ mà đến.



Mà Cố Niệm Chi vô cùng tin phục năng lực của Hoắc Thiệu Hằng, anh bảo vệ cô ấy rất tốt, vẫn chưa có người biết được thân phận đặc thù của cô ấy, cho nên tuyệt đối không cho rằng những người này nhằm vào mình mà đến.



Cô ấy chắc là thành phần tiện thể được thêm vào của bọn cướp lần này thôi.



“... Hình như Tiểu Tứ nói rất có lí…” Tào nương nương nhìn yêu nữ, “Lớp chúng ta thật sự có rất nhiều thế gia.”



Ngoài Mai Hạ Văn của Mai gia, còn có yêu nữ Vương Quân Nha.



Vương gia ở thủ đô đế quốc cũng không phải đẳng cấp bình thường.



Lục Trà Phương ở Phương gia cũng có xuất thân mấy ngàn vạn.



Chỉ có Cố Niệm Chi có thể gia cảnh kém một chút, chịu tai bay vạ gió.



“Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ khoanh tay chịu trói?!” Yêu nữ căng thẳng, “Có cần cho mọi người biết không? Cùng nhau bàn bạc kế sách?”



Cố Niệm Chi lắc đầu, “Em không đồng ý nói cho tất cả mọi người. Nhiều người càng dễ lộ ra tin tức, ngược lại sẽ khiến đám người đó chú ý đến chúng ta.”



“Cái này cũng có lí.” Mai Hạ Văn nghĩ đến những bạn học lớp hai đó, “Có điều lớp hai không thể không biết một chút tin tức nào chứ? Chúng ta đi nói với bọn họ một chút?”



“Lớp hai thật sự rất xui xẻo.” Lục Trà Phương tao nhã bưng ly trà thổi một hơi, “Nhưng bọn họ khóc lóc la hét muốn chúng ta đổi phòng, cầu được ước thấy còn muốn trách ai?”



“Bây giờ không phải lúc để nói những lời này.” Cố Niệm Chi kéo tay Lục Trà Phương, “Em lo sẽ xảy ra chuyện lớn.”



“Mình để tráng sĩ đi xem một chút.” Mai Hạ Văn gật đầu, “Để bọn họ cẩn thận hơn. Chỉ cần bọn họ không tách nhau ra, đóng chặt cổng chính, hơn hai mươi người cũng không dễ xảy ra chuyện như vậy.”



Mai Hạ Văn rời khỏi phòng của bọn Cố Niệm Chi, trở về phòng ở của mình và tráng sĩ.



Không bao lâu sau, tráng sĩ mặc áo mưa sử dụng một lần xông ra ngoài.



……



Đúng tám giờ, trong phòng hội nghị của tòa nhà quản lý ngoài khu nghỉ dưỡng đặt rất nhiều đồ ăn thức uống, tất cả nhân viên của resort đều đến đông đủ rồi, một người có dáng dấp như giám đốc đang điểm danh.



Năm phút sau, hắn đến trước phòng làm việc tổng giám đốc gõ gõ, “Phó tổng, người đều đến đủ rồi.”



Bên trong trả lời một tiếng, “Mọi người ăn trước đi, ăn xong tôi có lời muốn nói.” Giọng nói đó mơ hồ không rõ, để giám đốc này quay về trước.



Giám đốc về đến phòng hội nghị, ý cười đầy mặt nói: “Phó tổng muốn mọi người ăn trước, ăn xong có việc muốn tuyên bố!”



Thì ra chỉ là một lần liên hoan nhân viên thôi.



Mọi người nhẹ nhõm thở ra, hi hi ha ha cùng nhau ăn uống.



……



Tráng sĩ đội mưa đến trước Minh Nguyệt Các.



Hắn giơ tay vừa nhẹ nhàng đẩy, thì cổng chính của Minh Nguyệt Các đã bị mở ra rồi, bên trong hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa ào ào rơi.



Tráng sĩ vô cớ cảm thấy ý lạnh ập tới.



Hắn đi trên hành lang gấp khúc, đến trước cửa phòng của lớp trưởng lớp hai ở.



Trong phòng sáng đèn, nhưng không nghe thấy âm thanh có người nói chuyện, cùng với tình hình nhao nhao ồn ào trong phòng ở Thanh Phong Uyển bọn họ hoàn toàn là hai thế giới.



“... Lớp trưởng Thường?” Tráng sĩ gõ cửa, không có người trả lời.



Hắn vừa hơi dùng sức, đẩy cửa ra, đập vào mắt là tình cảnh khiến hắn dường như muốn hét lên!



Chỉ thấy sáu bảy người trong phòng, đều nằm ngổn ngang trên đất, bất tỉnh nhân sự!



Xém chút nữa tráng sĩ đã nhét hai tay vào trong miệng.



Hắn sợ hãi không thể khống chế bản thân, rón rén đi đến bên cạnh lớp trưởng lớp hai gần với hắn nhất.



Đến gần lại nhìn, còn có thể nhìn thấy ngực của những người này vẫn còn hơi phập phồng, vẫn còn hơi thở.



Hắn mới thở ra một hơi.



Nếu như những người này đều chết rồi, tráng sĩ cảm thấy bản thân mình sẽ điên mất…



Hắn lấy hết can đảm, đi nhìn từng phòng một, phát hiện tất cả người của lớp hai, đều là trạng thái hôn mê bất tỉnh.



Mà trong mỗi phòng, đều có thức ăn còn chưa ăn hết, vừa nhìn thì thấy là những đồ ăn thức uống miễn phí được đưa đến lúc nãy.



Bên đó mình cũng có những thức ăn miễn phí này, may mà chưa ăn.



Tráng sĩ hoảng sợ xông ra từ Minh Nguyệt Các, trên đường về Thanh Phong Uyển gặp phải một con mèo đang núp mưa trong rừng trúc, tráng sĩ nhất thời mềm lòng, mang con mèo về Thanh Phong Uyển.



“Lớp trưởng, xảy ra chuyện lớn rồi.” Tráng sĩ đặt con mèo xuống, nói với Mai Hạ Văn tình hình nhìn thấy ở Minh Nguyệt Các, “Mình đoán, chính là vấn đề ở những thức ăn miễn phí đó! Quả nhiên không có bánh từ trên trời rơi xuống!”



Mai Hạ Văn cúi mặt, hung ác nện nắm đấm xuống bàn, quay đầu nghe thấy một tiếng ‘meo’, ánh mắt nhìn về tráng sĩ, “Mèo ở đâu ra?”



“Trên đường về nhặt được, bên ngoài mưa lớn quá, nó đang núp mưa trong rừng trúc.”



“Cho nó ăn những thức ăn này.” Mai Hạ Văn chỉ chỉ những đồ ăn miễn phí mà đầu bếp đưa đến lúc nãy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom