• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-62

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 62: Chi bằng cho chó ăn




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Trời sắp tối rồi, trong phòng tổng giám đốc ở tầng năm nơi quản lý của khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, thủ lĩnh Dương Đại Vĩ của Đại Khuyên Tử đang ngồi trên ghế ông chủ, một tay tùy ý cầm một khẩu súng lục, nói với tổng giám đốc đầu đầy mồ hôi, mặt không còn chút máu đang quỳ trước mặt hắn: “Ngài tổng giám đốc, mày đừng sợ, bọn tao không làm hại anh đâu. Có điều hôm nay có chút chuyện cần mày giúp đỡ.”



Tổng giám đốc thẳng cổ kinh hoảng nói: “Ngài cứ việc nói! Tôi nhất định giúp! Nhất định giúp!”



“Được, thứ nhất, để nhân viên của mày tặng một bữa ăn miễn phí cho đám sinh viên đại học đang ở tại Minh Nguyệt Các.”



“Hả?” Tổng giám đốc có chút kinh ngạc, không nhìn ra băng cướp này vẫn có lòng dạ từ bi như vậy?



Chẳng qua câu nói tiếp theo của Dương Đại Vĩ lập tức khiến tổng giám đốc biết là hắn nghĩ nhiều rồi.



Dương Đại Vĩ nhìn thuộc hạ của mình, “Bỏ thuốc vào những món ăn miễn phí đó.”



Loại phương pháp này, có thể giảm tối đa nguy cơ bọn hắn bị người ta phát hiện, hơn nữa tránh việc đánh rắn động cỏ.



Chỉ cần đám sinh viên ở tại Minh Nguyệt Các kia ăn đồ ăn miễn phí, bọn họ sẽ hôn mê bất tỉnh.



Đến lúc đó, bọn hắn muốn bắt cóc mấy người thì bắt mấy người, tuỳ tiện vơ vét tài sản, không cần khách sáo.



Hơn nữa có thể không để bản thân gánh chịu bất cứ nguy hiểm nào.



Bắt cóc người hôn mê, dễ hơn bắt cóc người tỉnh táo nhiều.



“Thứ hai, mày ra lệnh cho tất cả nhân viên của mày tối nay đều đến phòng hội nghị để họp, không được thiếu người nào, người đi trễ bị cắt lương thưởng.”



Tổng giám đốc cho rằng đám cướp này muốn ra tay độc ác, nhịn không được mà la lên: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?!”



Nếu như lần này resort của hắn chết nhiều người như vậy, việc kinh doanh của hắn không cần làm nữa, con đường phá sản tương đối nhanh.



“... Mày yên tâm, bọn tao không giết người.” Dương Đại Vĩ tươi cười dùng súng nâng cằm của tổng giám đốc, “Chỉ cần mày nghe lời, bọn chúng không cần phải chết.”



Tổng giám đốc hơn bốn mươi tuổi trước giờ chưa từng bị người ta chỉa súng thế này, hai chân mềm nhũn như sợi mì được luộc chín, dường như sắp không quỳ được nữa.



Dương Đại Vĩ theo dõi tổng giám đốc gọi hai cuộc điện thoại, sắp xếp ổn thoả việc hắn vừa giao cho, mới thổi thổi họng súng của mình, đứng dậy xoay báng súng lại, trong chốc lát đánh vào gáy của tổng giám đốc làm hắt ngất đi.



“Trói lại, bịt miệng, nhốt ở phòng chứa đồ.” Dương Đại Vĩ nói với thuộc hạ, chỉ chỉ vị trí của phòng chứa đồ.



Sau khi tổng giám đốc bị kéo đi, Dương Đại Vĩ triệu tập thuộc hạ của mình.



“Lão đại, bọn em vẫn luôn dùng kính viễn vọng để theo dõi Minh Nguyệt Các đúng thời hạn, mấy nhân vật mục tiêu đều đang ở bên đó.”



Có điều để tránh việc đánh rắn động cỏ, bọn họ không có kiểm tra thăm dò vùng lân cận, mà vẫn luôn dùng kính viễn vọng theo dõi, cho nên tạm thời vẫn chưa rõ hai lớp đã đột ngột đổi phòng, chỉ biết lần này có sinh viên hai lớp đến.



“Lão đại, hình như bọn chúng không chỉ đến một lớp thôi, lớp còn lại phải làm sao?”



“Hai lớp? Một bầy cừu cũng chăn, hai bầy cừu cũng chăn, đều bỏ thuốc đi, tránh cho bọn chúng vướng tay vướng chân làm hỏng việc.” Dương Đại Vĩ có thể làm thủ lĩnh của Đại Khuyên Tử, không chỉ dựa vào thủ đoạn độc ác, mà còn vô cùng thận trọng.



“Được, đợi lát nữa em sẽ mang thêm phần ăn miễn phí đến Thanh Phong Uyển.”



“Lão nhị đã đi đến trạm tín hiệu bên đó rồi. Rất nhanh trạm tín hiệu sẽ bị ngắt, điện thoại sẽ không còn tín hiệu nữa.” Dương Đại Vĩ đi đến trước cửa sổ, nhìn về phía cột tín hiệu đối diện.



Lời vừa nói ra, từ phương hướng cột tín hiệu truyền đến ánh sáng của đèn pin quân dụng công hiệu mạnh, hai ngắn một dài, thể hiện đã thành công.



Dương Đại Vĩ lấy điện thoại ra thử một chút, phát hiện quả nhiên đã mất tín hiệu, cười ha ha, ‘vù’ một tiếng ném điện thoại xuống hồ Tiểu Kính ở dưới lầu.



“Được rồi, ra tay. Đường dây điện thoại và kết nối mạng ở đây cũng đứt rồi. Tôi muốn nơi này tối nay trở thành một thành phố chết! Không thể lên mạng, không có sóng điện thoại, không thể gọi ra ngoài!” Trong tay Dương Đại Vĩ đang cầm khẩu súng lục sáng bạc vung vẩy trong không trung.



Bọn Đại Khuyên Tử dùng điện thoại vô tuyến để liên hệ với nhau, không dùng điện thoại di động và điện thoại bàn.



……



Ở Thanh Phong Uyển, Lục Trà Phương và yêu nữ về phòng của mình, vứt nón, nói với Cố Niệm Chi và Tào nương nương: “Hai người không đi thật sự quá đáng tiếc, phong cảnh trên núi rất được đó!”



Tào nương nương và Cố Niệm Chi chống cằm, ngồi trên sofa, tò mò nghe yêu nữ và Lục Trà Phương kể lại việc leo núi hôm nay.



Sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, còn chưa đến bảy giờ, đã tối đến mức bàn tay không nhìn rõ năm ngón.



“Sao lại tối như vậy?” Cố Niệm Chi đứng dậy mở đèn, lấy điện thoại ra nhìn một cái, “Sắp bảy giờ rồi, mọi người đói chưa?”



“Chị đói đến mức có thể ăn một cái đầu bò.” Yêu nữ duỗi lưng, “Có điều chị phải đi tắm trước, mồ hôi khắp người cũng sắp thiu rồi.”



……



Bên ngoài Minh Nguyệt Các, lúc này có một xe thức ăn đến.



Một người đàn ông mặc quần áo đầu bếp của khu nghỉ dưỡng đứng trước cửa kêu lớn: “Minh Nguyệt Các phải không? Resort đưa thức ăn miễn phí đến cho mọi người.”



Lớp trưởng lớp hai vội chạy ra ngoài, hết sức kinh ngạc, “... Nhưng bọn tôi không đặt món mà?”



Bọn họ tự mang đồ ăn đến, đang chuẩn bị nướng BBQ.



“Ha hả, miễn phí đó, resort chúng tôi tặng. Minh Nguyệt Các là phòng khách quý, tặng một bữa ăn là quy tắc.” Đầu bếp đó quơ quơ tay, “Mau đem vào trong đi. Đúng rồi, đừng chuyển hết, để dành một chút cho Thanh Phong Uyển đi, mọi người là bạn học phải không?”



Lớp trưởng lớp hai vui mừng khôn xiết, trong lòng nghĩ Minh Nguyệt Các quả nhiên là Minh Nguyệt Các, may mà bọn họ giành được nơi này từ trong tay lớp một…



Vài nam sinh lớp hai vội vàng chọn rượu và món ăn ngon, chỉ chừa lại rất ít món nhìn có vẻ chẳng ra sao cho Thanh Phong Uyển.



Đầu bếp đó cười mỉm nhìn bọn họ đi vào trong Minh Nguyệt Các, giống như là dê con đợi bị làm thịt.



Tặng đồ ăn miễn phí cho Minh Nguyệt Các xong, đầu bếp này lại đẩy xe qua Thanh Phong Uyển.



“Thanh Phong Uyển phải không? Mọi người rất may mắn, hôm nay có đồ ăn thức uống miễn phí, có muốn ăn không?” Đầu bếp thay đổi một khuôn mặt tông giọng khác, ngữ khí nói chuyện rất khách sáo.



“Có đồ miễn phí còn không muốn à?” Tráng sĩ vội vàng chạy ra ngoài, chỉ huy một nam sinh bưng vào trong.



Rất tiếc đồ ăn miễn phí không nhiều, vì đa số đều bị bạn học lớp hai ở Minh Nguyệt Các lấy hết rồi, chỉ còn lại một chút căn bản không đủ cho hai mươi mấy người ăn.



Mai Hạ Văn đi qua nhìn một chút, cảm thấy nhìn bên ngoài những món ăn này không ổn, hắn cũng không muốn ăn, nên gọi mấy người tráng sĩ chia nhau ăn rồi, còn nói mình đã đặt món cho mọi người.



“Vậy không được! Mọi người ăn ngon, cho bọn mình ăn đồ miễn phí rách nát này hả?! Mình không đồng ý!” Tráng sĩ vừa nghe có đồ ăn ngon đã được đặt trước, lập tức thấy những món ăn miễn phí đó thật chướng mắt, ném muỗng đũa đi, bắt chéo hai chân.



Dù gì đồ ăn thức uống của chuyến du lịch lần này đều được Mai Hạ Văn bao, bạn học lớp một đều không để ý việc được ăn ngon hơn chút.



“Là do bản lĩnh của cậu! Lúc nãy không nên đem vào. Những thứ này, cho chó ăn là được rồi.” Mai Hạ Văn cong ngón tay, hung dữ gõ vào trán tráng sĩ.



Tráng sĩ che cái trán bị gõ đỏ lên, kì quái kêu: “Chó ở đâu? Chó ở đâu? Mau đi tìm một con!”



Lúc bữa tối mà Mai Hạ Văn đặt trước vừa được mang đến, cũng sắp tám giờ rồi.



Anh trai đưa cơm gấp gáp hoảng sợ nói: “Mọi người mau kí nhận, tôi phải đi họp rồi. Hôm nay tổng giám đốc nói, tám giờ mọi người phải tập trung đông đủ, đến trễ thì tôi sẽ không lấy được tiền lương thưởng tháng này đó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom