• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-59

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 59: Vòng tròn đồng tâm (2)




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Ánh mắt Cố Niệm Chi lướt qua những vòng tròn đồng tâm đó, không đi vào bên trong nữa.



Lúc này nhân viên tiếp đón của khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong dẫn yêu nữ từ nhà chính đi ra ngoài, lấy ra một tờ danh sách đưa cho yêu nữ xem: “Đây là danh sách đặt phòng của lớp mọi người, em kiểm tra một lát, phòng đã được phân chia xong rồi, mọi người dựa theo danh sách này vào ở là được.”



Yêu nữ nhận lấy, cười nói: “Đây không phải trách nhiệm của em, có điều em có thể đưa cho lớp trưởng bọn em dùm chị.”



“Vậy làm phiền em rồi.” Nhân viên tiếp đón tươi cười nói, dẫn bọn họ ra ngoài.



Cố Niệm Chi rớt lại phía sau, vừa đi vừa tiếp tục quan sát xung quanh.



Không giống khi vừa mới đến, bây giờ cô ấy có mục đích tìm kiếm kí hiệu huỳnh quang vòng tròn đồng tâm màu xanh sẫm đó.



Kết quả lần tìm kiếm này, ngược lại không nhìn thấy kí hiệu vòng tròn đồng tâm giống vừa nãy, nhưng lại phát hiện kí hiệu khác.



Ví dụ như trên cây trúc ven đường, cô ấy nhìn thấy dấu vết nhỏ xíu được khắc bằng lưỡi lê, khắc kí hiệu giống như mũi tên.



Những mũi tên đó có cái hướng về phía trước, có cái hướng về phía sau, có cái chỉ lên, có cái chỉ xuống, nhìn giống như nét vẽ nguệch ngoạc lộn xộn của đứa nhóc nào đó.



Nhưng Cố Niệm Chi lại từ từ tìm ra quy luật trong đó.



Cũng giống như đề bài thi toán học, tìm ra quy luật từ những con số có vẻ như bất quy tắc đó.



Cố Niệm Chi nhớ lại bản thân năm mười hai tuổi giỏi nhất là làm cái này.



Lúc Trần Liệt điều trị tâm lý cho cô ấy, thường hay cho cô ấy làm những đề toán như thế này…



Trong lúc vô tình, cô ấy đã lạc mất yêu nữ và nhân viên tiếp đón của resort rồi.



Tuyến đường của cô ấy, thật ra là đang quanh quẩn nửa vòng xung quanh Minh Nguyệt Các, giả vờ lạc đường rồi, hiếu kì như một đứa trẻ quan sát xung quanh.



Lúc men theo hành lang treo đèn lồng đỏ dẫn đến hồ Tiểu Kính phía sau Minh Nguyệt Các, Cố Niệm Chi thoáng nhìn thấy một bóng người lướt qua rất nhanh, sau đó không một tiếng động nhảy xuống nước.



Động tác của người đó hết sức nhanh nhẹn, cũng không kém hơn vận động viên nhảy cầu chuyên nghiệp là bao.



Vì Cố Niệm Chi chú ý đến lúc hắn nhảy xuống nước thì vòng nước lan ra rất nhỏ, bề mặt khôi phục sự tĩnh lặng rất nhanh, dường như cái cô ấy nhìn thấy lúc nãy chỉ là ảo giác.



Vẫn là câu nói đó, nếu như không phải ánh mắt Cố Niệm Chi đặc biệt tốt, người bình thường căn bản nhìn không rõ vừa mới có người từ bên hành lang nhảy xuống nước.



Cố Niệm Chi cũng giả vờ như không nhìn thấy, nhặt một hòn đá nhỏ ném vào trong hồ Tiểu Kính, bắn lên những vòng nước, sau đó tươi cười xoay người đi về.



Sắc trời dần tối, ánh trăng bị mây che trở nên mơ hồ, bên cạnh đám mây ló ra ánh trăng mờ ảo, chiếu lên hồ Tiểu Kính.



Sóng nước trong hồ Tiểu Kính trong veo, bề mặt tĩnh lặng, thỉnh thoảng có có từ đáy hồ đạp nước ngoi lên, phát ra âm thanh hít thở không khí.



Cố Niệm Chi sờ trán, phát hiện bản thân không biết khi nào đã đổ mồ hôi, trên tay dính dính.



Thời tiết đang dần dần nóng lên.



Gió lạnh lúc nãy biến mất rồi, gió trong rừng trúc không thổi, từng gốc cây thẳng đứng cách đây không xa, tựa như cọc ngắm trong đêm yên tĩnh.



Cố Niệm Chi vừa đi không bao lâu, một người mặc đồ lặn màu đen lộ ra một cái đầu từ trong hồ Tiểu Kính, giơ ngón tay giữa đối với bóng lưng của Cố Niệm Chi, thầm mắng cô ấy một câu, mới lặn xuống dưới đáy hồ.



Cố Niệm Chi bước nhanh hơn, đi về đường lớn, phát hiện yêu nữ và nhân viên tiếp đón của resort đó đang nôn nóng nhìn xung quanh.



Nhìn thấy cô ấy từ sâu trong rừng trúc bước ra, yêu nữ nhào qua đánh vào lưng cô ấy, thấp giọng nói: “Em chạy đi đâu vậy? Lúc nãy chị sốt ruột chết đi được!”



“Chị yêu nữ, em thấy phong cảnh ở đây đẹp, nhịn không được nhìn ngắm xung quanh một chút, nên quên hai người trên đường luôn. Vừa nãy xém chút nữa em đã lạc trong rừng trúc rồi, may mà trí nhớ em tốt, men theo con đường ban đầu đi về.” Cố Niệm Chi cười nhẹ, nắm tay yêu nữ.



Yêu nữ kéo chặt tay cô ấy, “Không được chạy lung tung nữa. Resort này quá lớn, lỡ như thật sự lạc đường thì sao?”



Cố Niệm Chi cười lắc lắc cánh tay yêu nữ: “Chị yêu nữ, em biết sai rồi, chị đừng nói nữa.”



“Được rồi, thấy em ngoan như vậy, tha cho em một lần.” Yêu nữ chỉ chỉ cái mũi tinh xảo của Cố Niệm Chi, “Mau ra ngoài tìm lớp trưởng đi, chị không muốn nhường Minh Nguyệt Các cho kĩ nữ tâm cơ của lớp hai đâu. Chị mới đi nhìn Thanh Phong Uyển của bọn họ một cái, phòng vừa chật hẹp, cửa chính lại gần với đường lớn, rất ồn, không bằng một nửa của Minh Nguyệt Các.”



Minh Nguyệt Các rộng lớn, vị trí hẻo lánh, vô cùng yên tĩnh, hơn nữa ba mặt đều giáp hồ Tiểu Kính, chỉ có trước cửa chính là có một bãi cỏ, giáp với con đường nhỏ với rừng trúc uốn lượn.



Buổi tối ngồi trong phòng có thể nhìn núi ngắm trăng, phong cảnh đẹp nhất, quan trọng hơn là giá cả đắt hơn Thanh Phong Uyển một phần ba.



“Tiền nào của đó, chính là như thế này.” Nhân viên tiếp đón giải thích sự khác nhau giữa hai nơi, vô cùng tâng bốc yêu nữ và Cố Niệm Chi.



Cố Niệm Chi quay đầu nhìn Minh Nguyệt Các ẩn núp sâu trong rừng trúc, ánh mắt chớp nhẹ, trong đầu đã dùng những kí hiệu nhìn thấy lúc nãy làm thành một tấm bản đồ.



Không thể không nói, cô ấy rất không thích hình dạng mà những kí hiệu đó tạo thành.



Giống như có vô số mạng nhện đang bao vây xung quanh Minh Nguyệt Các, Minh Nguyệt Các trở thành con mồi giữa tấm mạng nhện đó.



Cố Niệm Chi lắc đầu, không hiểu sao mình lại có cách nghĩ này.



Nhưng những kí hiệu kia cho cô ấy một cảm giác chẳng lành.



Cô ấy nhớ năm mười hai tuổi đó, lúc sống với Hoắc thiếu ở nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt, thường nhìn bọn họ diễn tập huấn luyện.





Khi đó, cô ấy nhắm mắt theo đuôi Hoắc Thiệu Hằng, quả thật chính là đồ trang sức trên chân anh, anh đi đâu thì cô ấy theo đó, một bước không rời.



Có lúc cô ấy đã từng thấy bọn họ diễn tập ‘một mẻ tóm gọn’, chính là khảo sát tuyến đường trước, làm kí hiệu kín đáo trên cửa.



Tất nhiên, kí hiệu của Đội hành động đặc biệt của đế quốc bí mật hơn những kí hiệu trên cửa của Minh Nguyệt Các nhiều, căn bản không cùng một đẳng cấp.



Nếu như dùng quá trình học để phân chia, kí hiệu của Đội hành động đặc biệt đế quốc là ở trình độ trên tiến sĩ, mà kí hiệu ở đây, chỉ là trình độ nhà trẻ mà thôi.



Cho nên bản thân Cố Niệm Chi cũng không thể xác định, những kí hiệu này có ý nghĩa gì, có phải mình đã suy nghĩ nhiều không?



Cô ấy rất lo lắng bản thân mình chuyện bé xé ra to, phá hoại chuyến du lịch tốt nghiệp của mọi người.





Đi theo yêu nữ ra ngoài cổng chính của resort, Cố Niệm Chi nhìn thấy mọi người đặt hành lí xuống đất, tốp ba tốp năm nhóm nói chuyện phiếm với nhau, Ủy ban sinh viên của hai lớp vẫn đang thảo luận vấn đề chia phòng.



Tống Như Ngọc cứ cắn chặt không buông việc đánh cược của Mai Hạ Văn với bọn họ, ai đến trước được chọn nơi ở trước.



Lớp hai có vài người biết Minh Nguyệt Các đắt hơn Thanh Phong Uyển nhiều, cũng muốn đạt được lợi ích này, vì vậy mà gây rối theo. ——Làm người cũng phải có ước mơ chứ? Lỡ như Mai Hạ Văn không chống đỡ được mà đồng ý thì sao?



Cổng vào của resort vì sinh viên bọn họ nhao nhao nói chuyện, càng náo nhiệt hơn lúc bình thường.



Mặc dù trời tối rồi, nơi này vẫn có người qua lại, có thể thấy việc kinh doanh rất hưng thịnh.



Một chiếc xe SUV màu đen từ bên ngoài rẽ vào, điều chỉnh đầu xe, trực tiếp đi vào đường lớn bên ngoài nơi quản lý tòa nhà trong khu nghỉ dưỡng.



Cố Niệm Chi đi qua kéo kéo tay áo của Mai Hạ Văn, nhỏ giọng nói: “Hạ Văn, hay là chúng ta ở Thanh Phong Uyển đi. Trời cũng tối rồi, em hơi đói.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom