• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-55

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 55: Có người thích, có người sầu




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Cố Niệm Chi ‘phù’ một tiếng, bị Âm Thế Hùng chọc cười. Dữ?



Âm Thế Hùng giỏi đoán ý người khác, không truy hỏi cô ấy tại sao tự tát mình, Cố Niệm Chi cũng không giải thích.



Cúp điện thoại, cô ấy xuống lầu, đi về cạnh cửa sổ phòng ngủ, kéo rèm ra, đẩy cửa chớp ra, được ánh nắng ấm áp chiếu khắp mặt.



Nhắm mắt lại, hít vào thật sâu không khí tươi mới sáng sớm, cả người đều thoải mái.



Chỉ cần không phải Hoắc Thiệu Hằng vạch rõ giới hạn với cô ấy là được rồi.



Căn nhà này cô ấy chắc chắn sẽ không nhận, đợi sau này tìm cơ hội gặp anh, nhất định sẽ trả lại.



Nhưng phần tâm ý khó có được này, cô ấy ghi nhận rồi.



Cái cô ấy cần, cũng chính là cảm giác an toàn không bị bỏ rơi này.



Chú Hoắc, vẫn là chú Hoắc của cô ấy.



Lúc này Cố Niệm Chi cũng không vội rời khỏi nữa.



Cô ấy gọi điện cho Mai Hạ Văn, cười nói: “Hạ Văn, em còn có việc, tạm thời không về nữa, tối chủ nhật rồi về.”



“Được, tối chủ nhật anh đến đón em.” Mấy ngày nay Mai Hạ Văn vì câu “trà đen gừng” của Ngải Duy Nam, nhớ lại một chút chuyện xưa thời cấp ba, thật sự u ám hết mấy ngày.



Nhưng tháng năm rồi cũng trôi qua, hắn có chìm đắm vào quá khứ thì cũng chẳng thay đổi được gì.



Hơn nữa mấy ngày nay không gặp Cố Niệm Chi, hắn phát hiện mình vẫn thật sự rất nhớ cô ấy.



Từ trước đến giờ chưa từng trải qua.



Một ngày nào đó, có lẽ Cố Niệm Chi có thể lau đi nốt ruồi son dưới đáy lòng hắn.



Suy cho cùng Cố Niệm Chi cũng là người con gái duy nhất khiến hắn rung động trong bốn năm trở lại đây.



……



Tối chủ nhật, Mai Hạ Văn đúng giờ đến trước cổng tiểu khu Phong Nhã, đón Cố Niệm Chi về trường.



Lần này Cố Niệm Chi chỉ đeo cặp của mình, không xách theo va li hành lí nhỏ.



Mai Hạ Văn mở cửa xe, ánh mắt nhìn một vòng trên người Cố Niệm Chi rất nhanh, “Va li của em đâu?”



“Để ở căn hộ rồi. Hôm nay không cần mang.” Cố Niệm Chi cười, ngồi lên xe.



Hai người lái xe đi từ trước cổng tiểu khu Phong Nhã, nửa đường dừng lại một lần để đổ xăng.



Đúng lúc này Phùng Nghi Sân từ cửa hàng tiện lợi của trạm xăng đi ra, nhìn thấy Mai Hạ Văn, còn có Cố Niệm Chi đang ngồi trong xe hắn.



Mấy ngày không gặp, cô gái này càng xinh đẹp quyến rũ hơn rồi…



Phùng Nghi Sân nhìn bọn họ mấy lần, mới ngồi vào trong xe mình lái đi.



Ngày mai cô ta phải đi thăm ba mẹ và em gái đang bị nhốt, tâm trạng vô cùng hỏng bét, cho nên lái xe ra ngoài hóng gió.



Không ngờ rằng mới dạo một vòng, nhìn thấy Cố Niệm Chi mà cô ta không muốn thấy nhất đang thân mật với người bạn trai đẹp trai giàu có của cô ấy, tâm trạng càng xấu hơn.



Bên này Mai Hạ Văn đổ xăng xong, quay về xe, lái xe về hướng trường học, vừa nói chuyện phiếm với Cố Niệm Chi trong xe: “Niệm Chi, đợt du lịch tốt nghiệp lớp chúng ta lần này, em muốn đi đâu?”



“Đâu cũng được.” Cố Niệm Chi không quan tâm nói, có điều nhớ lại một chuyện, lại ngại ngùng thêm vào một câu: “Tốt nhất là đừng quá xa. Nơi quá xa người nhà em sẽ không đồng ý cho em đi đâu.”



“Ồ, biết rồi.” Mai Hạ Văn gật đầu, “Anh cũng đã nghĩ đến, cho nên Uỷ ban sinh viên lớp đã lựa chọn khu nghỉ dưỡng ở núi Độc Phong, nơi đó chẳng qua chỉ cách thành phố 80km, lái xe đi đường cao tốc không tới một tiếng là đến nơi rồi.”



“Khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong?” Cố Niệm Chi lấy điện thoại ra tìm vị trí một lát, vừa đúng là một nam một bắc với nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt ở thành phố C.



Nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt ở phía bắc, núi Độc Phong ở phía nam.



Nhưng đều ở lân cận thành phố C, không tính là xa, anh Đại Hùng chắc sẽ đồng ý thôi.



Cố Niệm Chi “Ừ” một tiếng, nhìn điện thoại nói: “Nơi đó dựa núi gần sông, vị trí khá được.”



“Anh từng đi đến đó mấy lần rồi, chơi rất vui đó. Trong resort có nhiều villa phong cách cổ điển, còn có hành lang gấp khúc xây men theo hồ Tiểu Kính, mùa hè có thể trực tiếp từ ban công trong phòng nhảy xuống nước bơi.” Mai Hạ Văn đã tính kĩ, lần này phải ở gần hơn với Cố Niệm Chi một chút.



Lớp bọn họ tổng cộng hơn hai mươi người, một villa có sáu bảy phòng, bao gồm nhà chính nhà hiên thì vừa đủ để ở.



“... Đến lúc đó thuê một villa, ăn, uống, chơi đùa, thì tự phục vụ, buổi tối có thể nướng BBQ, hát hò, nhảy múa, bơi lội, câu cá, hay chơi trò chơi đều được.”



Cố Niệm Chi nghe Mai Hạ Văn nói rất hay, cũng không nhịn được mà mong đợi.”



“Nếu em không có ý kiến, quay về anh sẽ xác định với bọn họ, sau đó thảo luận giá cả với resort và đặt phòng. Nếu những cái này thuận lợi, cuối tháng năm là có thể đi chơi rồi.” Mai Hạ Văn tổ chức loại hoạt động này rất thuận buồm xuôi gió, cũng là một dân chơi có phong cách.



……



Ngày thứ hai, thời tiết không tốt lắm, khá âm u, giống như sắp mưa.



Phùng Nghi Sân đi ra khỏi căn hộ khách sạn cao cấp mình đang ở, nhìn thấy chiếc xe BMW 7 quen thuộc đã dừng ở đường lớn trước cổng căn hộ.



Cô ta nhanh nhẹn lên xe, hơi cười nhẹ với người đeo kính đen trong xe một cái, nhoài người qua hôn lên má người đó, “Sao anh Bưu lại tự mình đến rồi?”



“Em đi thăm ba mẹ và em vợ tương lai của anh, tất nhiên anh không thể không đi theo nha.” Người đó tháo kính xuống, lộ ra một khuôn mặt dũng mãnh.



Tuổi đã hơn bốn mươi, không còn trẻ nữa, nhưng được chăm sóc khá tốt.



Chân mày đen dày, cái mũi cao và to, miệng rất rộng, khuôn mặt chữ điền, thân hình càng cường tráng to lớn không gì sánh được.



Chỉ một cánh tay của hắn là ôm được eo của Phùng Nghi Sân rồi.



Phùng Nghi Sân bám trên người hắn, vùi đầu trong lồng ngực hắn, tâm trạng rất không tốt: “Nơi đó anh Bưu không cần đi.”



Phùng Nghi Sân muốn đi thăm ba mẹ và em gái của mình đang bị giam.



Anh Bưu cười “Ha hả” hai tiếng, nói với tài xế phía trước: “Lái xe.”



Đưa Phùng Nghi Sân đến nhà giam, anh Bưu không xuống xe, mà dừng ở phía xa đợi cô ta.



Tài xế là thân tín nhiều năm đi theo anh Bưu, nhìn tình huống này không hiểu hỏi: “Anh Bưu, đối với tiểu thư Phùng tốt đến mức này sao?”



“Ha hả, trước đây tôi chỉ muốn chơi đùa một chút thôi, chưa từng chơi đùa với nghiên cứu sinh giàu có xinh đẹp… Chẳng qua, người nhà cô ấy vào tù rồi, cô ấy vẫn muốn kéo bọn họ ra, nhìn vào tấm lòng này, khiến anh Bưu tôi coi trọng. Các người nghĩ xem, Lao Thiên Môn chúng ta, ai mà không hi vọng tương lai nếu có một ngày phải vào tù, có một tri kỉ ở bên ngoài khắp nơi giúp chúng ta tìm đường ra? Cậu nói đúng không?”



Người tài xế đó không nghĩ đến mặt này, lúc này mới hiểu ra, ngón tay gõ gõ trên vô lăng, cười nói: “Vẫn là anh Bưu suy nghĩ chu đáo.”



……



Phùng Nghi Sân đến nhà giam, nhìn thấy đầu của mẹ mình là Hồ Xảo Trân gần như bạc trắng rồi, trong lòng rất khó chịu.



“Khóc cái gì? Lần trước con nói thủ đô có Hội luật sư rất lợi hại mà, con mời bọn họ chưa?” Hồ Xảo Trân tha thiết mong chờ nhìn Phùng Nghi Sân, “Mẹ và ba con chỉ trông cậy vào con thôi!”



Phùng Nghi Sân lắc đầu, “Mời rồi, nhưng bọn họ không nhận.”



Hồ Xảo Trân trong chốc lát gào lên: “Tại sao vậy?! Có phải con không đưa đủ tiền không?! Lúc này không thể tiết kiệm nha! Nếu không ba con và mẹ phải ngồi tù đó!”



“Số 318! Im lặng một chút!” Cảnh sát nhà giam bực mình quát một tiếng.



Hồ Xảo Trân vội khom người, giọng nói nhỏ hơn rất nhiều, giương mắt nhìn Phùng Nghi Sân: “Nghi Sân, con nhất định phải nghĩ cách nha! Mẹ và ba con ở đây mất ăn mất ngủ, chỉ dựa vào con thôi! Còn có em gái con…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom