• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-3

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 3: Người giám hộ




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Hoắc Thiệu Hằng là quân nhân, lúc này không hề ở thành phố C.



Một tháng trước anh tiếp nhận một nhiệm vụ bí mật, rời khỏi nơi đóng quân ở thành phố C, cho đến hiện tại cũng không biết anh ấy đi đâu.



Gần lúc đi, anh có nhờ cậy Trần Liệt chăm sóc Cố Niệm Chi.



Không ngờ rằng Hoắc Thiệu Hằng vừa đi, cô ấy đã xảy ra chuyện rồi.



Trần Liệt vừa nghĩ tới đôi mắt không giận tự uy của Hoắc Thiệu Hằng và những thủ đoạn trừng trị người của anh liền cảm thấy tim muốn nhảy vọt từ cổ họng ra ngoài.



Sờ sờ điện thoại của mình, Trần Liệt nghiêng mắt nhìn Cố Niệm Chi đang rên rỉ trằn trọc trên ghế sofa một chút.



Vì Hoắc Thiệu Hằng gần đây nói đi là đi, lần này lúc rời khỏi, thầm kín đưa cho Trần Liệt số điện thoại mà lúc nào cũng có thể tìm được anh.



Đương nhiên, lúc đưa số điện thoại này cho Trần Liệt anh cũng căn dặn là không phải bất đắc dĩ thì không được gọi số này.



Lúc này chính là lúc bất đắc dĩ rồi.



Trần Liệt gọi cho số điện thoại bốn chữ số nhìn qua rất đặc biệt, sau đó nhìn chằm chằm vào giao diện cuộc gọi, trong miệng lải nhải: "Nhanh bắt máy đi! Nhanh bắt máy đi!"



Khi Trần Liệt gọi điện thoại đến, Hoắc Thiệu Hằng đã hoàn thành nhiệm vụ, đang đợi bên ngoài nghị viện thủ đô đế quốc chuẩn bị vào dự tiệc.



Nhiệm vụ lần này của anh là phải thuyết phục nghị viên thượng viện bằng lòng chi tiền xây mới quân khu thứ sáu.



Lúc này vẫn chưa đến lượt anh đi vào.



Một mình Hoắc Thiệu Hằng đứng cuối hành lang bên ngoài sảnh hội nghị, tay phải đeo găng tay màu trắng đang kẹp một điếu thuốc, tay trái đút vào túi quần, lặng lẽ nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh đến xuất thần.



Một vài nữ thực tập sinh nghị viện tướng mạo xinh đẹp có gia thế xuất chúng cách đó không xa ló đầu ra nhìn anh, nhưng không có ai dám qua bắt chuyện với anh.



Hôm nay Hoắc Thiệu Hằng mặc một bộ quân phục sĩ quan cấp tướng, áo khoác len mịn màu tím, khuy áo bằng đồng luôn ánh lên bên dưới cổ, tôn lên phần gáy thon dài, quân hàm màu vàng và một ngôi sao vàng toả ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn.



Đeo thắt lưng quân dụng bằng da tê giác rộng rãi, quần dài len mịn cùng màu thẳng tắp, dường như đã được may đo chuẩn xác, chân mang một đôi giày bốt cao đến gối.



Anh ấy không mang giày đã cao một mét tám mươi tám, đi giày vào phải hơn một mét chín, cộng thêm từ lúc mười lăm tuổi anh đã sống trong quân doanh, bờ vai rộng rãi, người đứng ở đó giống như một ngọn núi mang đến áp lực to lớn cho mọi người.



Thắt lưng của bộ quân phục đó cực kì trễ xuống, phía dưới thắt lưng quả thật là một đôi chân dài.



Người đàn ông có tướng mạo anh tuấn uy vũ thế này cho dù không nhìn mặt đã khiến cho người khác tim đập loạn nhịp rồi, đằng này còn có khuôn mặt tuấn tú đến mức khiến người ta tuyệt vọng.



May mà khuôn mặt tuấn tú vô địch này quanh năm nghiêm khắc, lúc nhìn người khác bao giờ cũng tạo nên một áp lực vô hình, còn có một loại dửng dưng và coi thường "các người đều là đồ bỏ đi" (lời của Cố Niệm Chi), cho nên người có gan thân cận với anh gần như bằng không.



Anh ấy thuộc Đội hành động đặc biệt của quân đội nhưng lại được gọi là hoa trên núi cao, có thể nhìn xa nhưng không thể lại gần.



Hoắc Thiệu Hằng nhìn trời đêm xanh thẳm bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh, thổi ra một hơi thuốc lá, trong đầu đang nhẩm lại bài diễn thuyết sau khi vào đại sảnh hội nghị của thượng viện.



Lúc này trong tai nghe bluetooth của anh đột nhiên vang lên tiếng chuông.



Số điện thoại này là số quân dụng tuyệt mật cá nhân của anh, cho đến giờ anh chỉ mới nói cho Trần Liệt, để khi Cố Niệm Chi nếu phát sinh chuyện bất đắc dĩ mới có thể gọi cho anh.



Chẳng lẽ Cố Niệm Chi xảy ra chuyện rồi?



Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh lại, vứt tàn thuốc vào thùng rác, nhàn nhạt nói: "Nói đi."



Tai nghe lập tức mở đường dây quân dụng riêng, giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiệu Hằng truyền đến tai của một mình Trần Liệt.



Trần Liệt thở dài như được trút đi gánh nặng, liên tù tì kể lại chuyện của Cố Niệm Chi một lượt.



Chân mày Hoắc Thiệu Hằng nhíu lại thành một đường, "Thuốc kích tình? Chuyện vớ vẩn này cậu cũng gọi điện bằng số này cho tôi sao? Không phải cho cô ấy uống thuốc giải là được sao?" Giọng nói của anh âm trầm hờ hững, nhưng Trần Liệt vẫn nghe ra được sự không vui trong đó.



"Anh nghe tôi nói, đây không phải thuốc kích tình thông thường mà là H3aB7! Anh có biết không?! Nếu tôi có thuốc giải thì tôi tìm anh làm gì? Anh nghe âm thanh của Niệm Chi một chút..." Trần Liệt nổi nóng nói, đặt điện thoại bên miệng Cố Niệm Chi, nói với anh: "Là Hoắc thiếu, người giám hộ của em."



Đầu óc mê mang của Cố Niệm Chi dường như tìm đến gần ánh sáng, cô ấy dùng hết sức lực nhìn điện thoại gọi một tiếng: "Hoắc thiếu..." sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.



Một tiếng "Hoắc thiếu" này của Cố Niệm Chi, âm thanh vô cùng mềm mại yêu kiều, giống như con mèo nhỏ mới sinh duỗi đệm thịt nhỏ cào vào lòng bàn tay.



Người khắc chế tình cảm như Hoắc Thiệu Hằng, thời gian này luôn chăm sóc Cố Niệm Chi như một hậu bối, nghe thấy trường hợp nghiêm trọng này vẫn không nhịn được mà căng thẳng.



Tình huống không ổn.



Hoắc Thiệu Hằng lập tức hỏi: "Cô ấy còn có thể chống đỡ bao lâu?"



Trần Liệt nhìn Cố Niệm Chi đang xoay tới xoay lui bắt đầu cởi quần áo trên ghế sofa, đau đầu nói: "Nhiều lắm là một buổi tối. Đến ngày mai là cô ấy thảm rồi... Anh xem kìa cô ấy đã bắt đầu cởi quần áo rồi."



Hoắc Thiệu Hằng lại nhíu chân mày, rất kìm nén nói: "Vậy trói cô ấy lại, bịt miệng, xem như đang huấn luyện hành động đặc biệt."



"Không được đâu! Lần này không phải huấn luyện! Tôi nói anh nghe này, anh mau chóng về đây đi! Nếu không hậu quả rất nghiêm trọng!"



"Vậy trước tiên đưa cô ấy đến phòng y tế nơi đóng quân của cậu đi." Hoắc Thiệu Hằng nói xong liền cúp máy, lấy ra điếu thuốc châm lửa hút một hơi, từ từ thở ra một làn khói dần dần biến mất vào màn đêm.



Trần Liệt trừng mắt nhìn điện thoại một lần, tiện tay ném đi, nhanh chóng lấy dây thừng trói Cố Niệm Chi thành cái bánh chưng.



Cố Niệm Chi không cựa quậy được, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như khóc, một bác sĩ như Trần Liệt nghe được cũng sắp không chịu nổi rồi, lại lấy miếng vải nhét vào miệng cô ấy, đỡ cô ra khỏi phòng, đi về phía nhà xe của biệt thự, lại trói cô ấy trên xe, rời khỏi khu biệt thự Đức Hinh đi đến quân khu của thành phố C.



Tuy rằng Hoắc Thiệu Hằng sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng có chút nôn nóng, anh giơ tay lên xem đồng hồ, gọi lính cần vụ của mình đến nói: "Cậu đi chuẩn bị cho tôi trực thăng quân dụng. Sau khi hội nghị kết thúc, lập tức về nơi đóng quân. Nhớ kĩ, cần lấy Khôi Ảnh tốc độ nhanh nhất, cứ nói tôi giúp bọn họ thử nghiệm bay."



Khôi Ảnh là máy bay chiến đấu tốc độ siêu âm mới nhất do quân đội nghiên cứu ra, một lần chỉ ngồi được hai người, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.



Nhưng Hoắc Thiệu Hằng xuất thân là thành viên đội bay chiến đấu, trong toàn bộ quân đội đế quốc, kĩ thuật bay của anh ấy nếu nói xếp thứ hai thì không có người xếp thứ nhất.



Người lính cần vụ lập tức đứng nghiêm: "Vâng! Thủ trưởng!" Sau đó vội vàng rời đi để liên hệ lấy trực thăng cho anh.



Vừa dặn dò xong, từ sảnh hội nghị có một dáng người yểu điệu đi ra, cô gái có vẻ đẹp diễm lệ, khom người với Hoắc Thiệu Hằng nói: "Hoắc thiếu tướng, đến lượt ngài rồi."



Hoắc Thiệu Hằng sắc mặt không đổi, bước từng bước dài vào sảnh hội nghị.



Sảnh hội nghị của thượng viện đế quốc giống như hình dạng một vỏ sò lớn, chỗ ngồi của nghị viên ở nơi cánh quạt mở rộng, trước thấp sau cao, có trình tự rõ ràng.



Người phát biểu đứng trên bục chỗ cán quạt.



Đằng sau là một màn hình điện tử rất lớn, mang đến cảm giác áp đảo, chiếm cả một bức tường.



Hoắc Thiệu Hằng đi lên trên bục, hai chân ổn định, làm một nghi thức quân đội với các nghị viên bên dưới, sau đó tự giới thiệu: "Thiếu tướng quân đội đế quốc Hoắc Thiệu Hằng, cũng là đội trưởng Đội hành động đặc biệt của quân đội. Lần này đến đây là vì yêu cầu nghị viện chi tiền mười năm cho quân khu thứ sáu."



Dưới đài ngập tràn sự im lặng.



Sau đó một lát, người ngồi gần nhất phía trước phái một nghị viên tóc bạc hỏi với ngữ khí hoài nghi: "... Hoắc thiếu tướng, đế quốc chúng ta chỉ có năm quân khu lớn ở đông tây nam bắc và trung tâm, xin hỏi quân khu thứ sáu ở đâu ra?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom