• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-35

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 35: Đến với nhau đi




Translator & Editor: Lục Tịnh An



“Anh nói rồi, là đồ của em, người khác không cướp đi được. Em đứng nhất của khoa chúng ta đó!” Mai Hạ Văn khen ngợi nói, nhịn không được giơ tay lên, xoa đầu Cố Niệm Chi một chút.



Cố Niệm Chi vô cùng hạnh phúc, cũng không để ý bị Mai Hạ Văn xoa đầu, cười đến hai mắt cũng cong lên, bên trong cánh môi đỏ thẫm lộ ra bốn cái răng trắng như tuyết, hoàn hảo không tì vết.



Trong ống nghe truyền đến giọng nói trong trẻo sang sảng của Hà Chi Sơ: “Tám giờ sáng ngày mai, là cơ hội cuối cùng của em.”



Cố Niệm Chi vội vàng liên tục gật đầu qua ống nghe: “Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Em nhất định đến đúng giờ!”



Sau đó xác định địa điểm phỏng vấn với Hà Chi Sơ, mới vui mừng cúp điện thoại, cùng với Mai Hạ Văn rời khỏi toà nhà chuyên gia.



Trở về dưới lầu kí túc xá nữ khoa Luật, Mai Hạ Văn không cùng đi lên nữa, cởi dây an toàn cho cô ấy, khích lệ: “Chuẩn bị cho tốt, ngày mai anh đón em đi phỏng vấn.”



“Không cần phiền như vậy, lớp trưởng, chính là ở phòng hội nghị của khoa, mình biết đường rồi.”



Cố Niệm Chi xuống xe vẫy tay, “Tạm biệt lớp trưởng.”



Cố Niệm Chi ‘bình bịch’ chạy về phía kí túc xá của mình, đẩy cửa ra, gào lên một tiếng: “Lục Trà Phương, Tào nương nương, yêu nữ! Em về rồi!”



“Vui mừng như vậy sao? Quên uống thuốc rồi hả?” Lục Trà Phương cười đưa cho cô ấy một ly nước, “Nào, uống nước ấm đi, hiệu quả rõ rệt.”



“Lục Trà Phương, bây giờ chị càng ngày càng đẹp, nào, hôn em gái một cái nào!” Cố Niệm Chi đưa bên mặt trắng nõn của mình qua.



Trà xanh Phương ‘muah’ một tiếng làm ra vẻ hôn một cái, vỗ vỗ má cô ấy, “Được rồi, em có việc thì mau chóng xử lí xong trong buổi sáng đi, tối nay lớp trưởng còn mời chúng ta ăn cơm đó. Em đừng quên nha Tiểu Tứ, nhân vật chính của hôm nay là em đó.”



Bình thường phòng kí túc của bọn họ đùa giỡn quen rồi, hai người kia nhìn thấy cũng không cảm thấy quái dị, một người cầm trái táo ngồi trên giường, đôi chân trắng nõn thon dài lắc lư trong không trung, người còn lại đeo tai nghe đi đến ban công học tiếng Anh.



Người đi đến ban công là Tào nương nương.



Cô ấy cúi đầu nhìn, cười vẫy tay với ba người trong phòng: “Tiểu Tứ mau đến đây, bạn trai em còn chưa đi đâu. Chậc chậc, lớp trưởng khoe khoang mảnh tình si này cũng thôi đi, lại còn anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong như vậy, đây là muốn chọc giận ai chứ!”



“Tào nương nương cậu thật vô văn hoá, không có chuyện gì thì đừng dùng thành ngữ lung tung.” Yêu nữ khoác lấy cánh tay Cố Niệm Chi cùng đi ra ngoài, Lục Trà Phương theo sau tham gia cuộc vui.



Đối diện ban công dưới lầu, Mai Hạ Văn nghiêng mình dựa vào bên cạnh chiếc xe hơi Buick có vẻ như khiêm tốn nhưng thật ra là rất rêu rao, cúi đầu nhìn đồng hồ.



“Tiểu Tứ, em thật sự có thể cân nhắc lớp trưởng một chút nha. Thân hình như người mẫu nam, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai, có chỉ số IQ cao, còn có gia thế giàu có hiển hách, quan trọng nhất là đối xử tốt với em, người đàn ông như vậy tìm ở đâu ra?” Yêu nữ vừa tán thưởng Mai Hạ Văn xong, liền nhìn thấy một nữ sinh mặc chiếc đầm trắng như tuyết đi đến trước mặt Mai Hạ Văn, hai tay rõ ràng cầm một chiếc khăn choàng cổ đan bằng tay đưa đến trước mặt Mai Hạ Văn.



“Cái quái gì! Đây là cướp người trước mặt sao?! Đó không phải kĩ nữ tâm cơ của lớp hai Tống Như Ngọc sao?! ——Thật không biết xấu hổ!”



Trong bốn người đang xem náo nhiệt thì có ba người tức giận rồi.



Yêu nữ cầm lon Coca Cola bị vứt trên ban công lên, xoạt một tiếng quăng xuống dưới, la to: “Kĩ nữ tâm cơ! Buông lớp trưởng ra!”



Mai Hạ Văn và Tống Như Ngọc cùng ngẩng lên, nhìn thấy bốn người ở ban công lầu năm.



Tống Như Ngọc bị mất mặt trước người mà mình thầm thích, tức đến nỗi muốn cãi nhau, nhưng lại không mắng lại, chỉ đến gần bên cạnh Mai Hạ Văn, mặt đầy tủi thân nói: “Hạ Văn, mình chỉ là thích cậu, mình không có ý gì khác. Sắp tốt nghiệp rồi, nếu như không nói ra, mình sẽ hối hận cả đời.”



Mai Hạ Văn không nói gì, chỉ yên lặng cười, hai tay đút trong túi quần, không hề đưa tay ra nhận.



Không bao lâu sau, bốn người ở ban công trên lầu đã có hai người chạy xuống.



Lục Trà Phương đó giờ là thủ lĩnh phòng kí túc của bọn họ, yêu nữ nhanh mồm nhanh miệng, trước giờ chưa từng chịu thua thiệt.



Hai người họ chạy xuống, chỉ vào Tống Như Ngọc nói: “Cậu có ý gì?”



Tống Như Ngọc ngẩng đầu, không cam chịu yếu thế nói: “Tôi tỏ tình với lớp trưởng, không được sao? Liên quan gì đến mấy người? Cũng không phải bạn trai của mấy người!”



“Tống Như Ngọc! Cậu ấy cũng không phải lớp trưởng của cậu! Cậu học lớp hai mà, gọi lớp trưởng của lớp một bọn tôi thân mật như vậy, lớp trưởng lớp hai của mấy người đã khóc ngất trong nhà vệ sinh rồi kìa!” Yêu nữ kéo Tống Như Ngọc qua, “Đừng đứng gần như vậy, bộ rất quen thuộc với cậu sao?”



Tống Như Ngọc lén lút nhìn Mai Hạ Văn một cái, thấy hắn vẫn là một bộ dạng lạnh nhạt không sợ sóng lớn, trong lòng thích hắn không chịu được, quay đầu trừng yêu nữ một cái, phát cáu nói: “Yêu quái chết tiệt! Mai Hạ Văn cũng không phải người đàn ông của cậu! Cậu bất bình cái gì! Ồ, tôi biết rồi, chẳng lẽ cậu cũng yêu thầm lớp trưởng của cậu?”



Vương Quân Nha có biệt danh “yêu nữ”, bị Tống Như Ngọc cố ý gọi là “yêu quái” để hạ thấp cô ấy.



Yêu nữ tất nhiên rất tức giận, có điều cô ấy còn chưa lên tiếng, Lục Trà Phương đã bảo vệ cô ấy ở phía sau, cười lạnh với Tống Như Ngọc: “Khoa Luật ai mà không biết người trong lòng của lớp trưởng Mai? Cậu thật sự ngu ngốc, hay là giả vờ ngây thơ?”



“Cậu còn không biết ngại mà nói tôi?! Phải, lớp trưởng Mai có người trong lòng, không phải chính là đứa mồ côi trong phòng kí túc các người Cố Niệm Chi sao?! Nhưng cậu ta còn chưa nói gì, còn cần cậu tâng bốc cậu ta sao?”



  



“Quả nhiên là kĩ nữ tâm cơ, dốc hết sức để cướp người!” Lục Trà Phương ‘đánh rắn dập đầu’, khiêu khích đến nỗi Tống Như Ngọc nổi trận lôi đình: “Cậu tốt hơn tôi bao nhiêu chứ?! Kĩ nữ Lục Trà! Phương Lục Trà!”



“Tôi là kĩ nữ Lục Trà thì sao? Tôi trước giờ chưa từng cướp người của người bên cạnh, đâu giống cậu, kĩ nữ tâm cơ đó giờ chỉ quyến rũ đàn ông của người khác!”



Cho dù cô ấy là Lục Trà, cũng là Lục Trà rất bao che khuyết điểm.



Bọn họ cũng không có ý đè thấp âm thanh, vì vậy tiếng cãi nhau ngay cả Cố Niệm Chi và Tào nương nương trên ban công lầu năm cũng nghe thấy rất rõ ràng.



Cố Niệm Chi che mặt, bi thương kêu một tiếng: “Đừng cãi nữa, mình còn phải làm người đây…”



“Sợ cái gì? Dù sao mọi người đều sắp tốt nghiệp rồi, sau này có lẽ rất nhiều người cả đời này cũng sẽ không gặp lại nhau nữa, nhân cơ hội này xé rách mặt luôn cũng tốt. Làm thục nữ bốn năm cũng đủ rồi!” Tào nương nương đứng ngoài cuộc, xem rất nhiệt tình, còn kéo chặt Cố Niệm Chi không cho cô ấy trốn về phòng.



Tống Như Ngọc bị Lục Trà Phương từng câu từng chữ chèn ép đến mức không xuống đài được, quan hệ của cô ta với bạn cùng phòng kí túc không tốt, bạn trai cũ của ba người bạn cùng phòng đều từng ngủ với cô ta một lượt, vì vậy lúc này không có ai đến nói giúp cô ta, chỉ dựa vào bản thân mình chiến đấu, tất nhiên không cách nào lấy một địch hai, đối phó với hai đối thủ nặng kí của lớp một.



Mắt nhìn đám người vây xem càng ngày càng đông, cô ta bị kích động đến mức bó tay, chỉ có thể cắn răng nói lớn tiếng với Mai Hạ Văn: “Hạ Văn! Cậu nói đi, cậu có bạn gái chưa?! Nếu cậu nói có rồi, mình sẽ lập tức biến mất! Mình không thể bị mang tiếng cướp bạn trai người khác oan uổng đâu!”



Lúc này Mai Hạ Văn mới chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn Cố Niệm Chi đứng trên ban công lầu năm, cao giọng nói: “Cố Niệm Chi, em đồng ý làm bạn gái anh không?” Nói xong, hắn đột nhiên mở cốp xe, lấy ra một bó hoa hồng đỏ rất to, hướng về phía ban công, chầm chậm quỳ một chân xuống, nâng bó hoa hồng lên với cô ấy.



“Đến với nhau đi!”



“Đến với nhau đi!”



“Đến với nhau đi!”



Các sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp chỉ sợ thiên hạ không loạn đứng vây xem hoàn toàn buông thả bản thân, cùng nhau vỗ tay ồn ào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom