• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (13 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan-111

Chương 111: Đáng đời cậu




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83697.png

Xem ảnh 2
83697_2.png
“Giáo sư Hà, tôi thật sự có lý do cho chuyện này. Hơn nữa tôi cũng định hôm nay sẽ nói với anh rồi, kể cả cô ta không nói, thì tôi cũn3g sẽ nói thôi.” Ôn Thủ Ức bước từng bước đi theo anh ta.



Hà Chi Sơ cởi áo khoác, tiện tay ném sang một bên.



Ôn Thủ Ức2 nhanh nhẹn đỡ lấy chiếc áo khoác, treo vào tủ quần áo.



Khi cô ta đi vào phòng khách đã thấy Hà Chi Sơ đang ngồi ngay ngắn tr5ên chiếc sofa nhung đỏ. Dung mạo tuấn tú của anh ta như được sắc đỏ ấy tôn lên thêm vạn phần.




“Giáo sư Hà, là do tôi suy nghĩ không thấu đáo, sau này sẽ không bao giờ mắc lại lỗi như vậy nữa!” Trong lòng Ôn Thủ Ức căng lên, càng ngày càng mơ hồ, không hiểu Hà Chi Sơ đang nghĩ gì.

Hà Chi Sơ đứng lên từ ghế sofa, dáng người thẳng tắp như cây tùng, hai tay chắp sau lưng nói: “Lỗi sai của cô quá lớn, về nghỉ ngơi hai tháng đi, đợi khi nào tới kỳ họp Quốc hội hẵng quay lại.”

Cuối cùng cũng vẫn đuổi cô ta đi...

Ôn Thủ Ức không thể tiếp tục duy trì nụ cười khổ trên khuôn mặt nữa.

Cô ta vẫn định xin tha thứ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng của Hà Chi Sơ, cô ta lại không thể thốt ra nổi một lời cầu xin.

Nói gì thì nói, cô ta cũng không thể mặt dày bằng Cố Niệm Chi được...

Kỹ thuật trở mặt của con bé mồ côi ấy quả thật không tầm thường, người thường không phải đối thủ của cô ta.

Giỏi bợ đỡ nịnh nọt như thế, lại còn không có khí tiết gì cả, chắc chắn là do cuộc sống quá thảm thương, không làm vậy thì không thể tiếp tục tồn tại đây mà.

Ôn Thủ Ức có chút ác ý nghĩ, nhưng rồi lại nhanh chóng khắc chế suy nghĩ của bản thân.

Cô ta không thể như vậy, Hà Chi Sơ không thích người nham hiểm...

Trái tim Ôn Thủ Ức đập thình th4ịch, cô ta chậm rãi bước tới, đứng ở một chỗ cách Hà Chi Sơ không quá xa, hai tay nắm lại, dùng thái độ kính cẩn nói: “Giáo sư Hà, là0 thế này ạ, mặc dù Niệm Chi chưa tròn mười tám tuổi, nhưng cô ta cũng đã hơn mười bảy rồi, nửa năm nữa sẽ tròn mười tám. Vậy mà, người giám hộ của cô ta lại là một người đàn ông đứng tuổi, anh không lo sao...?”

Đuôi mắt Hà Chi Sơ hơi giật giật, đôi mắt còn ngà ngà men say dời lên khuôn mặt Ôn Thủ Ức, “Ý cô là, cô sợ người giám hộ của Niệm Chi sẽ gây rối cô ấy ư?”

Nếu là lý do này thì không hẳn là không thể chấp nhận.

Tuy nhiên, anh ta không thích người khác nhìn ra tâm sự, suy nghĩ của mình.

Hà Chi Sơ cụp mắt xuống, chìa tay ra lắc lắc: “Không được, lý do này không ổn. Nếu cô lo lắng về vấn đề này thì cô có thể thuê hai phòng riêng rồi bảo họ ở tách ra, cần gì phải mất công lắp camera trong phòng như thế chứ?”

Kỹ thuật trở mặt của con bé mồ côi ấy quả thật không tầm thường, người thường không phải đối thủ của cô ta.



Giỏi bợ đỡ nịnh nọt như thế, lại còn không có khí tiết gì cả, chắc chắn là do cuộc sống quá thảm thương, không làm vậy thì không thể tiếp tục tồn tại đây mà.



Ôn Thủ Ức có chút ác ý nghĩ, nhưng rồi lại nhanh chóng khắc chế suy nghĩ của bản thân.



Cô ta không thể như vậy, Hà Chi Sơ không thích người nham hiểm...



“Vâng, thưa Giáo sư Hà, vậy tôi sẽ về thăm ba mẹ“. Ôn Thủ Ức thận trọng nhìn Hà Chi Sơ.



Hà Chi Sơ xoay người lên lầu, không tiếp lời cô ta.



Ôn Thủ Ức ngơ ngác nhìn lên cầu thang vắng vẻ, nghĩ tới cái nhà kia của mình, không nhịn được mà tự ôm lấy cánh tay.



Ba mẹ cô ta chỉ là người làm vườn cho nhà họ Hà. Vì từ nhỏ cô ta đã chịu thương chịu khó, nỗ lực hết mình, dùng năng lực xuất chúng thể hiện bản thân nên mới được chọn đến bên cạnh Hà Chi Sơ, chăm sóc và giúp đỡ anh ta.



Nếu cứ vậy mà về, những người trong nhà sẽ biết cô ta phạm sai lầm trước mặt Hà Chi Sơ, thì cô ta sẽ chẳng còn chút thể diện nào nữa.



Ôn Thủ Ức cắn chặt răng, quyết định đuổi theo.



Vừa đúng lúc Hà Chi Sơ đang đẩy cửa tiến vào phòng ngủ.



“Giáo sư Hà!” Ôn Thủ Ức vội vàng gọi anh lại, “Anh muốn gửi lời gì về cho ông Hà không?”



Hà Chi Sơ không quay đầu lại, ngón tay thon dài dừng trên nắm cửa, ánh mắt thay đổi, giọng cũng trầm xuống: “Hỏi xem ông ấy có khỏe không, nói với ông ấy rằng mọi việc của tôi vẫn ổn.”



“Vâng, thưa Giáo sư Hà.” Ôn Thủ Ức nhẹ thở phào một hơi.



Có lời nhắn gửi của Hà Chi Sơ rồi, cô ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận về quê thăm người thân, bạn bè.



Mọi người sẽ biết rằng cô ta về quê theo lời dặn dò của Hà Chi Sơ, giúp anh ta hỏi thăm ông Hà, cũng chính là ba của Hà Chi Sơ.



...



Sau hai ngày nghỉ ngơi, Cố Niệm Chi cùng Hoàng sư huynh tới Đại học Luật của Viện đại học Harvard, lại nghe được tin trợ giảng Ôn đã nghỉ phép.



Hoàng sư huynh nhìn chằm chằm thật lâu vào chương trình học của mình, rồi nhìn sang Cố Niệm Chi, chỉ vào phần thông báo trợ giảng Ôn nghỉ phép, trầm tư nói: “Niệm Chi, điều này không phải là trùng hợp đúng không?”



“Sao em biết được?” Cố Niệm Chi vô tội mở to hai mắt, “Em cũng có phải trợ giảng Ôn đâu. Nếu anh muốn biết nguyên nhân thì hỏi cô ta đi. Anh có số điện thoại, hòm thư của cô ta cả rồi đấy.”



Hoàng sư huynh trừng Cố Niệm Chi một cái, phát hiện cô gái này thật đúng là hậu sinh khả úy, bản lĩnh trợn mắt nói dối ghê gớm thật.



Cố Niệm Chi không chịu yếu thế, trợn lên đấu mắt với anh ta.



Đọ mắt lớn mắt bé sao?



Who sợ who chứ!



Đúng lúc này, tiếng chuông vào học vang lên ngoài hành lang, những sinh viên đeo ba lô đang tốp năm tốp ba đi tìm phòng học của mình.



Cố Niệm Chi và Hoàng sư huynh đi theo hai hướng khác nhau.



Hoàng sư huynh kinh ngạc gọi Cố Niệm Chi lại: “Này, em với anh không cùng lớp à?”



Cố Niệm Chi bật cười, nháy mắt với anh ta: “Tất nhiên là không cùng lớp rồi. Hoàng sư huynh là nghiên cứu sinh lên Tiến sĩ năm thứ hai, sắp lên năm thứ ba rồi. Em còn chưa nhập học lớp nghiên cứu sinh của Thạc sĩ, sao có thể cùng lớp với Hoàng sư huynh được chứ? Những bài giảng ở lớp Hoàng sư huynh sao em hiểu được.”



Lời này khiến Hoàng sư huynh vô cùng cao hứng: “Sao thế được! Em thông minh như vậy, nhất định sẽ đuổi kịp nhanh thôi. Được rồi, không nói nữa, anh lên lớp đây, hẹn gặp lại!”



Cố Niệm Chi vẫy tay với anh ta, lau mồ hôi trên trán rồi đi vào văn phòng của Hà Chi Sơ.



Vừa nãy, cô không dám lấy ra chương trình học của mình, vì địa điểm ghi trong đó đều là “Room 409, Office of He“.



Cô không thể tưởng tượng nổi sắc mặt của Hoàng sư huynh sau khi thấy chương trình học này sẽ như thế nào...



Đến trước cửa văn phòng Hà Chi Sơ, Cố Niệm Chi nhẹ nhàng gõ vài cái.



“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp động lòng người của Hà Chi Sơ truyền ra từ trong phòng.



Cố Niệm Chi đẩy cửa đi vào, cô mỉm cười, khom người chào anh, “Chào Giáo sư Hà ạ.”



“Em đến rồi à.” Hà Chi Sơ cầm laptop lên, “Đi thôi, tới phòng 305, hôm nay là giờ thảo luận.”



Hóa ra vẫn phải đến lớp học...



Cố Niệm Chi không khỏi lườm một cái trong lòng.



Đã vậy sao không viết số phòng học trên lịch luôn đi, để cô trực tiếp đến thẳng đó có phải hơn không?



Dường như Hà Chi Sơ cũng hiểu được cô đang nghĩ gì, thản nhiên nói: “Tôi rất ít lên lớp. Lớp thảo luận hôm nay cũng là vừa mới quyết định xong, để cho em gặp các bạn học của mình.” Anh ta dừng một chút, rồi nói tiếp: “Họ đều là những sinh viên thực tập tại Quốc hội Mỹ, dù không phải là sinh viên của tôi.”



Cố Niệm Chi đã hiểu, ra là sinh viên của Giáo sư khác dẫn dắt.



Những người này sẽ là đồng nghiệp trong nửa năm tới của cô, nhất định phải làm quen sớm một chút.



Cô khoe ra nụ cười đáng yêu, theo chân Hà Chi Sơ tới phòng 305.



“Oa... có một người đẹp phương Đông này. Người đẹp, cậu đã có bạn trai chưa? Muốn ngồi cạnh tôi không, chúng ta cùng bàn bạc về vấn đề quan trọng này đi?” Một cậu sinh viên tóc vàng mắt xanh, thân hình cao lớn ló ra huýt sáo với Cố Niệm Chi, rồi nhích sang một bên để nhường chỗ cho cô.



“Alan, tán gái trong giờ học, trừ mười điểm.” Hà Chi Sơ không chút nương tay, mở máy tính, gạch một nét dưới tên Alan.



“A a a… Giáo sư Hà, em sai rồi! Em sai thật rồi! Em không dám nữa đâu!” Alan thảm thương kêu lên, gần như tuột người khỏi chỗ ngồi.



Cố Niệm Chi che miệng, không nhịn được cười khanh khách.



Alan đang bò ra bàn ngẩng đầu lên, bị nụ cười của Cố Niệm Chi chọc cho hai mắt nổ trái tim, “Người đẹp ơi, cậu ngồi chỗ này đi. Cậu xem, vì cậu mà tôi bị Giáo sư Hà trừ mất mười điểm không thương tiếc rồi đấy!”



Cố Niệm Chi lắc đầu, dùng khẩu âm London rất tiêu chuẩn nói: “You deserve it! (Đáng đời cậu)” sau đó ngồi ở hàng đầu, đối diện ngay vị trí bục giảng của Hà Chi Sơ.



Một nụ cười thoáng lướt qua khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng của Hà Chi Sơ, rồi bắt đầu sắp xếp chủ đề thảo luận.



...



Âm Thế Hùng nằm ở nhà mấy ngày mới xách ba lô lượn lờ trong khuôn viên Viện đại học Harvard .



Trường học ở bên đây không có tường bao, có rất nhiều khách du lịch cũng vào ngắm cảnh như anh ta nên không bị ai chú ý.



Trong ba lô anh ta có đựng máy dò thiết bị vô tuyến và máy dò tín hiệu điện từ, đây là thói quen nghề nghiệp của anh ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom