• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch (24 Viewers)

  • Chương 776-780

Dạ Vương lấy bản đồ hoàng cung ra, cường điệu phân tích Hi Vi Cung.

“Thật ra hiện giờ thứ chúng ta phải đề phòng nhất chính là cung tiễn thủ, cho dù cấm quân có nhiều cao thủ thế nhưng chúng ta không hề thua kém, bàn về võ công thì chúng ta còn hơn một bậc. Nhưng vũ khí của chúng ta lại không thể so sánh với cấm quân được, bởi vì một khi trang bị cung tiễn thì rất dễ bị phát hiện ra.

Mộ Dung Khanh gật đầu, nói: “Đúng thế, vậy nên ta đã chuẩn bị giáp mềm rồi, bất cứ ai vào cung đều phải mặc giáp mềm. Trong cung dùng kiếm và tên rèn từ thép tinh, rất cứng rắn và sắc bén, có thêm một tầng phòng bị thì tốt hơn.”

Dạ Vương nhìn hắn, nói: “Thật ra ta cảm thấy Thất ca không cần phải đi đâu.”

Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Không, bản vương quá quen với Hi Vi Cung rồi, người Tà Hàn Lâu chỉ dựa vào một tấm bản đồ thì khó tránh khỏi việc phạm sai lầm, để bản vương dẫn đầu có thể giúp giảm bớt thương vong.”

“Chỉ là nếu huynh gặp chuyện gì thì ta cũng không thể trả lời với Thất tẩu đâu.” Dạ Vương cau mày nói.

“Yên tâm đi, bọn hắn không thể tổn thương tới bản vương được đâu.” Mộ Dung Khanh an ủi.

Dạ Vương kinh ngạc trong giây lát, sau đó thở dài một tiếng: “Chỉ là nếu làm vậy thì suốt đời này, mối quan hệ giữa chúng ta và hắn sẽ không thể hàn gắn lại được.”

Mộ Dung Khanh không nói gì, hồi lâu sau mới gật đầu: “Đúng vậy!”

Dạ Vương cười khổ một tiếng: “Nhớ ngày đó hắn là một người đại ca tốt, sao ta lại cảm thấy những chuyện khi còn nhỏ đang hiện ra trước mắt vậy nhỉ, chỉ trong nháy mắt đã trở thành cảnh còn người mất.”

“Con người ai cũng thay đổi mà.” Mộ Dung Khanh nhìn những ký hiệu trên bản đồ, từng điểm từng điểm rơi vào trong mắt, khắc ghi ở trong lòng, chỉ là những điểm đỏ bên trên dần hóa thành những câu chuyện cũ.
Loading...


Hắn đâu có muốn như vậy chứ? Ai cũng muốn sống thoải mái, chỉ là không được mà thôi, không thể cưỡng cầu được.

Trận chiến này của hắn là vì vợ con, có chết cũng không oán thán.

Nhưng vì Thanh Mai và con, hắn nhất định sẽ tự bảo vệ chính mình.

“Ừm, đừng nên nghĩ về quá khứ nữa, nhớ tới thì lại mềm lòng, không thể làm chuyện lớn được. Chúng ta bàn bạc kế hoạch tối ngày mai như nào đi.” Dạ Vương vứt bỏ những dòng cảm xúc hiện hữu đi, nói.

“Phòng vệ trong cung là cố định, nhưng cũng không phải là cố định hoàn toàn. Với sự hiểu biết của bản vương về Lương Thụ Lâm thì chắc chắn một ngày mươi hai canh giờ, cung tiễn thủ đều ở vị trí, một ngày ba ca, chuyện này đồng nghĩa với việc chúng ta không thể tránh né được cung tiễn thủ, nhưng cấm quân thay ca mất nửa nén hương, đây là quãng thời gian sơ hở nhất, chúng ta nhân cơ hội này, chia làm ba đường, tiến công chính điện Hi Vi Cung, điện bên cạnh và nóc nhà.”

Dạ Vương gật đầu, cảm thấy phân tích của hắn vô cùng chính xác, bởi vì cung tiễn thủ cần có người hạ lệnh, nếu như chia ra làm ba đường thì cung tiễn thủ dễ dàng phạm lỗi, chỉ cần phạm lỗi là sẽ giảm bớt thương vong và cũng tranh thủ thêm được cơ hội cho họ.

Mộ Dung Khanh nói tiếp: “Chúng ta chia ra làm ba nhóm, bản vương sẽ dẫn theo mấy người, dưới sự yểm hộ của ba nhóm người này, tiến hành cứu người, sau khi cứu xong thì lập tức rút khỏi, không được ham chiến, điểm này ngươi nhất định phải dặn dò kỹ người của ngươi đó.”

Người trong võ lâm đa phần đều khá nóng tính, có thể chỉ vì đồng bạn bị thương mà sinh lòng báo thù, nếu vậy sẽ khiến thương vong lớn hơn nữa.

Dạ Vương nghe hắn bài binh bố trận đâu ra đấy, trong lòng thở dài một tiếng. Nếu như Hoàng Thượng tin tưởng, trọng dụng hắn thì hắn chính là một tấm khiên không thể công phá của Đại Chu, chỉ cần hắn có mặt, cần gì lo lắng kẻ địch bên ngoài xâm lấn làm gì nữa?

Hắn chính là một thiên tài quân sư.

“Sao vậy?” Mộ Dung Khanh hỏi, thấy Dạ Vương ngẩn người ra thì còn tưởng hắn không đồng ý với kế hoạch của mình. “Ngươi có ý kiến gì thì nói ra đi, chúng ta sẽ tổng hợp lại, lập ra một kế hoạch tiến công tốt hơn.”

Trên gương mặt tuấn tú của Dạ Vương hiện lên ý cười: “Không có, chỉ là ta cảm thấy trước đó phụ hoàng không hề nhìn nhầm, huynh đúng là một thiên tài giỏi toàn diện.”

Vừa nhắc tới phụ hoàng, tâm trạng của Mộ Dung Khanh nặng nề hơn vài phần.

Lời dạy bảo của phụ hoàng vẫn văng vẳng bên tai hắn: “Các con đều là con cháu họ Mộ Dung, phải nhớ cho kỹ, huynh đệ phải hòa thuận với nhau, tuyệt đối không thể tổn thương lẫn nhau. A Khanh, con hiểu chuyện từ nhỏ, nhớ kỹ lời phụ hoàng nói, sau này phải giúp đỡ hoàng huynh của con, hoàng huynh của con là người nhân hậu, lương thiện, sẽ không bạc đãi con đâu.”

Hắn nhớ sau khi phụ hoàng nói câu này, hoàng huynh đã kéo tay hắn, chân thành nói: “Thất đệ, ca ca thề với đệ bất kể sau này xảy ra chuyện gì đi nữa thì ta cũng sẽ tin tưởng đệ, tuyệt đối tin tưởng, không sinh lòng nghi ngờ.”

Lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai, chỉ là cảnh còn nhưng người đã mất rồi.

Lòng hắn đau nhói, cố gắng ném bỏ những ký ức đó đi, lạnh lùng và cứng rắn nói: “Cứ quyết định như vậy đi.”

“Ừm!” Dạ Vương cất bản đồ đi, “Đi nào, hai huynh đệ chúng ta uống với nhau, sợ rằng mười hai canh giờ nữa Thất tẩu mới tỉnh lại, khi Thất tẩu tỉnh lại chắc chắn sẽ hận huynh thấu xương.”

Mộ Dung Khanh cười khổ: “Ta có thể tưởng tượng được hậu quả rồi.”

Vừa nghĩ tới hình ảnh cô nổi giận, trái tim Mộ Dung Khanh nghẹt lại, hắn không muốn lừa cô, nhưng nếu như không làm vậy thì cô sẽ không rời đi.



Trên Hàn Sơn.

Thanh Mai tỉnh lại thì đã là chiều ngày hôm sau.

Cô mở lớn hai mắt, nhìn thấy một bộ màn che xa lạ, cô khẽ giật mình, đột nhiên ngồi xuống, đánh giá xung quanh.

Gian phòng được làm bằng trúc, đơn giản và sạch sẽ, trong phòng không có nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc bàn làm bằng trúc và bốn chiếc ghế cũng làm từ trúc mà thôi.

Trong lòng cô nghi hoặc, đây là chỗ nào vậy? Sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô tới phủ An Thân Vương hay sao?

Cô đi giày, bước xuống đất thì thấy cửa bị đẩy ra, Linh Lợi đứng ở cổng, thấy cô đã tỉnh lại thì nàng ta rảo bước đi vào.

“Tỉnh rồi à?” Linh Lợi hỏi.

Thương Mai hỏi: “Đây là đâu vậy? Tại sao ta lại ở đây? Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

Hai tay Linh Lợi rủ xuống, sâu trong đôi mắt có vài phần mất tự nhiên: “Đây là Hàn Sơn, người ngủ chừng mười canh giờ rồi.”

An Nhiên lão vương gia bảo cô sẽ ngủ mười hai canh giờ, không ngờ rằng còn thiếu hai canh giờ nữa thì cô đã tỉnh lại.

Trong lòng Thương Mai chấn động: “Hả? Ta ở Hàn Sơn? Sao ta lại ở Hàn Sơn?”

Linh Lợi nhìn cô, đáp: “Người đừng nổi giận, ta sẽ nói cho người biết mọi chuyện.”

Thương Mai nhìn nàng ta, lập tức hiểu được mọi chuyện, cô hít sâu một hơi: “Tốt lắm, Linh Lợi, ngươi thông đồng với Mộ Dung Khanh để đưa ta đi, hắn muốn làm gì vậy hả? Ngươi mau nói cho ta biết đi.”

Linh Lợi đáp: “Vương gia và chủ nhân định vào cung cứu người, sợ không thành công sẽ liên lụy tới người vậy nên bảo An Nhiên lão Vương gia kê thuốc cho người, để người tới Hàn Sơn tránh né một thời gian.”

“Vào cung cứu mẫu thân ta sao?” Thương Mai vịn ghế, chậm rãi ngồi xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi: “Trong thời gian ngắn như vậy sao hắn có thể sắp xếp được mọi việc vậy? Quá nguy hiểm rồi!”

Đây là một hành động đẫm máu, cho dù cứu được mẫu thân ra thì cũng sẽ khiến rất nhiều người ngã xuống, lão Thất còn định tự mình đi sao? Trời ơi! Võ công của cấm quân rất cao cường, nếu như hắn cầm đầu thì chắc chắn sẽ bị nhắm vào.

Thương Mai càng nghĩ càng kinh hãi, “Không, ta phải xuống núi.”

“Vương phi!” Linh Lợi giữ chặt cô lại, con ngươi đen nhánh bình thản nhìn Thương Mai: “Bất kể việc này thành công hay thất bại thì đều phải lập tức rời khỏi kinh thành, người cứ chờ ở đây là được, Vương gia sẽ không có việc gì đâu. Người của Tà Hàn Lâu sẽ không tiếc mọi giá bảo vệ Vương gia, hiện giờ người tới đó thì cũng muộn rồi, bọn họ đã hành động vào đêm nay rồi.”

Trong lòng Thương Mai sợ hãi vô cùng, nói như vậy thì hành động lần này vô cùng nguy hiểm.

“Ta phải đi vào cung, ta phải nghĩ cách vào cung chữa bệnh cho Hoàng Thượng, như vậy sẽ không hi sinh tính mạng của nhiều người như vậy.” Trong lòng Thương Mai đau khổ vô cùng, lần này đi chắc chắn sẽ có nhiều người mất mạng, cô hiểu Hi Vi Cung phòng vệ nghiêm ngặt như vậy, chẳng khác nào đầm rồng hang hổ, sao có thể tùy tiện xông vào trong được? Nếu như cần có người liều mạng mới bảo vệ được thì chắc chắn là còn nguy hiểm hơn cô suy nghĩ nhiều.
Linh Lợi thấy cô tự trách bản thân mình như vậy thì không kìm được, nói: “Vương phi, người không thể mất bình tĩnh được, người nghĩ xem, liệu Hoàng Thượng là muốn người chữa bệnh cho Hoàng Thượng sao? Hoàng Thượng chỉ muốn ép Vương gia tạo phản mà thôi.”

“Có ý gì vậy?” Thương Mai đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tỏ rõ vẻ sợ hãi.

“Biết đêm đó Vương gia vào cung, Hoàng Thượng đã nói gì với người không?”

“Ngươi biết? Vì sao ngươi không nói cho ta hả?” Thương Mai tức giận run người, cô không ngờ rằng Linh Lợi cũng giấu cô.

Linh Lợi ngoan ngoãn đáp: “Bởi vì dù nói với người thì cũng không có cách nào cả, chi bằng đừng để người lo lắng thì hơn.”

“Ngươi nói đi, nói đi, rốt cục hôm đó tên Hoàng đế chó má đó nói gì với lão Thất hả?” Thương Mai tức giận, thở hổn hển, nói.

Linh Lợi nói: “Thật ra người bảo ta đi tìm chủ nhân để hỏi chuyện vào cung, đúng lúc đó Vương gia đang ở phủ Thái úy, Vương gia nghe tin người đang tìm hiểu chuyện này thì đã nói cho ta biết mọi chuyện, cũng dặn ta tương kế tựu kế, bảo người đi tìm An Thân Vương để tìm hiểu mọi chuyện, nhưng trên thực tế thì là muốn lừa người rời đi.”

Nàng ta ngồi xuống, nhìn vào đôi mắt tràn ngập lửa giận của Thương Mai, nói tiếp: “Ngày hôm đó, khi Vương gia vào trong cung, Hoàng thượng muốn Vương gia bỏ cái thai trong bụng người đi, sau đó bỏ người, sau đó uống thuốc vô sinh. Sau đó, An Thân Vương vào cung tìm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cho ông hai lựa chọn, đầu tiên là giết Nhiếp Chính Vương, thứ hai là giết người, sau đó ép Vương gia uống thuốc vô sinh.”

Thương Mai không ngờ rằng Hoàng đế lại làm như vậy, có phải là hắn đã quá nôn nóng rồi không? Lão Thất và cô mới lập công quay về bao lâu chứ? Hắn không cho cô và lão Thất sống yên ổn được vài ngày hay sao?

Chẳng trách sau khi từ trong cung quay về, lão Thất sống chết cũng không chịu cho cô vào trong cung.

Thế nhưng…

“Ta không rõ, vì sao Hoàng Thượng lại muốn giết ta? Chẳng phải hắn muốn ta chữa bệnh cho hắn sao?” Thương Mai thực sự không thể hiểu được, nếu như không phải vì mục đích này, Hoàng Thượng đã không cần phải vì danh tiếng của hắn, cứ để mặc cho người đời hiểu cô là hồ ly tinh có phải là tốt hơn không?

Linh Lợi lạnh lùng nói: “Nếu hắn không thi ân thì sao có thể bàn điều kiện với Vương gia được? Không phải là với Nhiếp Chính Vương mà là với An Thân Vương, An Thân Vương luôn coi người là con gái của Huyện chúa, có tình cảm đặc biệt với người.”

“Vậy thì càng lạ hơn, nếu như thi ân cho An Thân Vương vậy thì vì sao lại cho An Thân Vương hai lựa chọn, muốn ông ta giết ta?”
Loading...

“Bởi vì hắn biết An Thân Vương sẽ không lựa chọn giết người.” Linh Lợi đáp.

“Chẳng lẽ Hoàng Thượng cho rằng An Thân Vương thà giết em trai ruột là lão Thất thì cũng bảo vệ ta sao?” Thương Mai cảm thấy chuyện này không thể nào, Hoàng đế sẽ không nghĩ như vậy đâu.

Linh Lợi ngẩn ra: “Chuyện này… chuyện này ta cũng không hiểu thấu.”

Trong đầu Thương Mai lo lắng vô cùng, đủ các khả năng xuất hiện ở trong đầu, chuyện này chắc chắn có điểm gì đó rất kỳ quái, nhất định là vậy!

Chắc chắn là Hoàng Thượng ép bọn họ tạo phản.

Nhưng chắc chắn Hoàng Thượng cũng biết bọn họ không chỉ có đường tạo phản, còn có thể bỏ trốn.

Nhưng nếu trốn thì nhất định phải cứu mẫu thân ra trước.

Nhưng Hoàng Thượng đã nghĩ tới bước này thì chắc chắn Hi Vi Cung sẽ được phòng vệ nghiêm ngặt hơn xưa.

Nói không chừng sẽ được bố trí cạm bẫy gì đó, chờ lão Thất chui đầu vào chỗ chết.

Hoàng đế ép lão Thất tạo phản là vì muốn danh chính ngôn thuận giết chết lão Thất.

Nhưng hắn cũng có thể danh không chính ngôn không thuận giết lão Thất, dù sao hiện giờ hắn đã không cần thể diện nữa rồi, còn cần phải có một câu trả lời cho người trong thiên hạ nữa sao.

Hắn hao tâm tổn sức, thậm chí không tiếc thương vong binh tướng cũng ép lão Thất tạo phản, vậy mục đích của hắn là gì?

Thương Mai nghĩ tới mức sắp nổ đầu cũng không thể tìm được nguyên nhân.

Trừ khi… trừ khi mục đích của hắn không phải là giết lão Thất mà là bắt lấy lão Thất để uy hiếp ai đó. Uy hiếp ai nhỉ? Cô sao?

Không đâu, cô không đáng để Hoàng đế phải tốn công tốn sức như vậy, trước đó cô cũng đã nói với Hoàng đế rồi, cô không thể cứu mạng hắn được, bởi vậy giá trị lợi dụng của cô không cao.

Đúng rồi, ai có thể cứu mạng hắn, hơn nữa còn quan tâm tới lão Thất thì hắn sẽ uy hiếp người đó.

Bây giờ dù nhìn khắp thiên hạ, ngoài Ôn Ý đại phu và An Nhiên lão vương gia ra thì còn có ai cứu được hắn nhỉ?

Trong đầu Thương Mai xuất hiện một cái tên, Thái Hoàng Thái hậu Long Triển Nhan!

Khi Thương Mai đang suy tính hết tốc độ thì có một người lặng lẽ đi tới.

Cô ngẩng đầu lên, vội vàng đứng dậy chào: “Chào lão vương gia.”

“Ừm, đang nghĩ gì vậy?” Lão vương gia râu tóc bạc phơ đi tới, sau khi ngồi xuống thì từ tốn hỏi.

Thương Mai đáp: “Ta đang nghĩ dụng ý thật sự của Hoàng đế.”

An Nhiên lão vương gia nhìn cô, “Vậy ngươi đã nghĩ ra chưa?”

Thương Mai nhìn ông, thốt lên: “Lão tổ tông?”

An Nhiên lão vương gia gật đầu khen ngợi: “Đúng vậy, chính là lão tổ tông.”

Linh Lợi khẽ giật mình: “Lão tổ tông? Vì sao chứ? Nhưng Vương phi nghĩ tới điểm này sao chủ nhân và Vương gia lại không nghĩ đến?”

“Bởi vì bọn họ là người trong cuộc nên mơ hồ, Hoàng thượng uy hiếp Vương gia, dưới cơn giận dữ sao Vương gia có thể nghĩ đến chuyện khác. Nhưng Vương gia có thể nghĩ tới việc Hoàng đế muốn ép người tạo phản thì đã xem như là rất tỉnh táo rồi.”


Linh Lợi không hiểu rõ: “Thái Hoàng Thái hậu quay trở về rồi, chẳng lẽ bà ấy sẽ giúp hắn đối phó với Vương gia và Vương phi sao?”

“Không đâu.”

“Vậy vì sao hắn lại muốn ép Thái Hoàng Thái hậu trở về?” Linh Lợi hỏi.

An Nhiên lão vương gia thở dài một tiếng: “Bởi vì chỉ có lão tổ tông mới cứu được tính mạng của hắn.”

Quả nhiên là vậy.

Khi nhận được lời khẳng định đó, Thương Mai cảm thấy thoải mái hơn.

Hoàng đế chắc chắn biết lão tổ tông quan tâm tới lão Thất, vậy nên hắn sẽ chỉ bắt lão Thất lại thôi chứ không tổn thương tới lão Thất đâu.

“Tôn Phương Nhi và Lâm Lâm đâu rồi? Ta muốn gặp bọn họ.” Thương Mai nói.

Ở trong kinh thành, tất cả đều như bình thường.

Vừa mới bình lặng nhưng có lúc lại nổi sóng gió, bầu trời có khi gió cuộn mây bay, cũng có khi trời đất u ám.

Từ khi Hoàng đế ban phủ đệ cho Nam Hoài Vương, rảnh rỗi là hắn sẽ đi giám sát, ngắm phủ đệ của mình được tu sửa lại.

Ánh tà dương như máu, có từng đàn diều hâu bay vòng trên trời, điều này khiến hoàng hôn thêm phần tịch liêu.

Địa thế của phủ Nam Hoài Vương mới này khá cao, khi đứng đón gió trên đỉnh đài hoàn hảo không một khuyết điểm kia, hắn có thể nhìn thấy rất nhiều người, nhìn thấy khói bếp đang lượn lờ bốc lên, thấy nhà nhà đốt đèn, cảnh vật từ từ sáng lên.

Nam Hoài Vương đau lòng vô cùng.

Đó là nỗi đau thèm muốn nhưng không có được.

Đời này hắn chưa từng có được thứ mà mình mong muốn.

Không lâu trước là tình thương của phụ hoàng, sau đó là sự dịu dàng của Nhu Dao, sau đó là hoàng vị, hắn muốn thì đều không có được.

Nhưng người kia lại dễ dàng có được ba điều này, nhưng hắn không quan tâm.

Phụ hoàng yêu thương đối phương, hắn cảm thấy bình thường.

Nhu Dao thích đối phương, hắn làm như không thấy.

Hoàng vị mà hắn từng đưa tay ra là lấy được nhưng hắn không thèm, vứt bỏ đi. Nhưng điều đáng hận chính là cho dù hắn không cần thì cũng không thể để người đệ đệ này đạt được.

Hắn dùng hết sức để tranh đoạt, nhưng hiện giờ hai tay trống trơn, ngay cả Nam Quốc cũng sắp trở thành vật trong tay đối phương rồi.

Vì sao cùng là con cháu nhà Mộ Dung nhưng vận mệnh lại khác nhau một trời một vực như vậy?

Hắn không cam lòng!

“Vương gia, đêm nay Mộ Dung Khanh sẽ hành động.” Thương Khâu đi tới bên cạnh hắn, nói nhỏ.

Gió thổi qua, thổi bay áo choàng của hắn, hắn tùy tiện nở nụ cười ác độc: “Tốt, tốt lắm, dù sao vũng nước này đã đục ngầu rồi, chúng ta quấy cho đục thêm chút nữa, để cho người khác cảm thấy quỷ thần khó phân biệt luôn.”

“Tại hạ bấm ngón tay tính toán rồi, chắc hẳn Tôn Phương Nhi vẫn chưa chết, vậy nên Đồng mệnh cổ còn giải được.”

Nam Hoài Vương lắc đầu, bờ môi mỏng nhếch lên, liên tiếp nói ra những lời ác độc: “Không quan trọng, giải được hay không cũng không vội, bản vương đâu có ý định lấy mạng hắn, chỉ muốn cầm trên tay, đùa giỡn một hồi, tra tấn một hồi mới hay.”
Thương Khâu hơi do dự, nói: “Nhưng, ý đồ của Hoàng thượng, chúng ta đều hiểu, một khi Thái hoàng Thái hậu trở lại, nếu biết Nhiếp Chính Vương phi rơi vào trong tay của Vương gia, có sợ không...”

“Sợ?” Nam Hoài Vương bỗng cười lạnh: “Thái hoàng Thái hậu già rồi, ngươi cho rằng bà ấy thật sự có thể thần cơ diệu toán tất cả sao? Không có ai nhìn thấy bản vương động thủ, dù bà ấy nghi ngờ, bản vương không thừa nhận, bà ấy còn có thể như thế nào?”

“Chỉ sợ, chỉ sợ vạn nhất!” Thương Khâu cuối cùng cảm thấy, Thái hoàng Thái hậu không đơn giản.

Nam Hoài Vương cuộn tay áo, ánh mắt như hàn băng, quét qua mặt của Thương Khâu: “Người người đều nói, Thái hoàng Thái hậu năm đó, thủ đoạn lợi hợi như nào, nhưng bản vương cuối cùng chưa tận mắt nhìn thấu, một nữ nhân như này, dựa vào con của người khác sinh, một đường trèo lên, trở thành quốc tôn của Đại Chu ta, Huệ Đế, phụ hoàng, đều nghe lệnh của bà ấy, bản vương thật sự không tin, một nữ nhân, làm sao có thể trở thành thần thánh được? Bản vương ngược lại muốn xem thử thủ đoạn của bà ấy.”

Hắn ta thật ra cũng từng tin thủ đoạn của Thái hoàng Thái hậu, từng tin những truyền thuyết trong dân gian đó, nhưng, dần dần, hắn ta cảm thấy, nếu bà ấy thật sự lợi hợi như vậy, Đại Chu loạn thành như này, sao không thấy bà ấy trở về trấn giữ cục diện?

Hơn nữa, nếu bà ấy thật sự có thể cứu cẩu Hoàng đế đó, tại sao bà ấy muốn khoanh tay đứng xem chứ?

Nói chung, cũng chẳng qua là truyền thuyết mà thôi, rất nhiều chuyện, truyền đi, người đó liền trở thành thần thoại.

Tức cười cho cẩu Hoàng đế đó, làm nhiều chuyện như vậy, ép bà ấy trở về, liền cho rằng thật sự có thể cứu được tính mạng của ông ta sao? Mắc chứng hoang tưởng rồi!

Thương Khâu lại không phải nghĩ như thế, ở trong ngành nghề này của bọn họ, từng có một truyền thuyết.

Trong tam giới này, có một nữ tử chấp chưởng pháp độ, 500 năm một nhiệm kỳ, họ Long, tay cầm long trượng, còn xây dựng thủy lao, dùng để trừng trị những thần ma quỷ quái phạm sai lầm lớn đó.

Chuyện này tuy là truyền thuyết, nhưng có thể lưu truyền ở trong ngành này của bọn họ, cũng có một hai phần thật.
Loading...

Thái hoàng Thái hậu cũng họ Long, năng lực cực lớn, nếu như bà ấy chính là Long nữ 500 năm một nhiệm kỳ trong truyền thuyết, cũng không phải không có khả năng.

500 năm có chút khoa trương rồi, vậy nếu có hơn 100 năm thì sao?

Nam Hoài Vương biết Thương Khâu có suy nghĩ khác, nhưng, hắn ta không cho rằng mình nghĩ sai, chỉ căn dặn: “Trang phục tối nay Tà Hàn Lâu mặc, ngươi đều biết rồi chứ?”

“Đều biết rồi.”

“Ừm, bảo người của chúng ta chuẩn bị, khi vào cung, liền cùng bọn họ trộn lẫn lại, nhưng phải nhớ, có phân biệt, cái phân biệt này, chỉ có người của chúng ta biết, mà đối phương không biết, bản vương muốn bọn họ nếu chém giết với cấm quân, cũng tàn sát cả người của mình.” Nam Hoài vương lãnh khốc nói.

“Rõ, tại hạ bây giờ đi chuẩn bị.” Thương Khâu lui xuống.

Sự việc đến nước này, mặc kệ như thế nào, cũng phải làm theo rồi.

Tuy nhiên, lần này, Thương Khâu lại có chút tâm thần bất an.

Hôm nay, ông ta vẫn bói như trước, lại phát hiện, quẻ của Vương gia, lại sinh ra quẻ đổi.

Lần này vào cung hỗn chiến, liệu có phải là nguyên nhân quẻ thay đổi không?

Ông ta không biết, nhưng, thiết nghĩ là có liên quan.

Nếu lần này thất bại, Vương gia, sợ là không dậy được nữa.

Thương Khâu khẽ thở dài một hơi, lúc đầu, khi đi theo Vương gia, cảm thấy hắn ta là một người có tầm nhìn xa, hơn nữa hắn ta có ơn cứu mạng, lúc đó bói quẻ, thấy rõ trong mệnh của hắn ta lại có Đế tinh dao động.

Ông ta đương nhiên biết, người có Đế tinh dao động, chưa chắc có thể làm Hoàng đế, nhưng ít nhất từng có cơ hội như này, nếu tranh đoạt một phen, có lẽ có thể thành.

Như thế, ông ta đi theo Vương gia, một đường từ Nam Quốc tới kinh thành, bày mưu hiến kế, lại vì Quý Thái phi thất bại, ông ta nghĩ, vậy có lẽ là cơ hội duy nhất ở kiếp này của Vương gia, lại không có túm được.

Cũng thôi, nếu sự việc thất bại, xem như báo đáp một phần ơn cứu mạng này của hắn ta, thành toàn cái điên cuối cùng của hắn ta.

Mộ Dung Khanh một khi rơi vào trong tay của Vương gia, Vương gia liền sẽ dùng lý do Hoàng đế mưu sát công thần, bố cáo thiên hạ, thuộc hạ cũ đi theo Mộ Dung Khanh tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Trần thái quân, Tiêu hầu, trưởng công chúa, đều nhất định sẽ nháo một trận, Đại Chu vừa loạn, chính là cơ hội của bọn họ.

Hoàng đế bệnh nặng, nếu trong triều võ tướng còn ly tâm nữa, lúc đó thiên mệnh của ông ta không còn lâu rồi, sau khi Hoàng đế băng hà, mặc kệ ai đăng cơ, hoàng vị đó cũng ngồi không lâu được.

Đám người Nam Hoài Vương ở trong kinh khống chế người khác, tự nhiên không biết Nam Quốc đã trao đảo, còn nói là thiên hạ của bọn họ?

Người hắn ta có thể dùng, cũng chỉ là những người đi theo hắn ta rời khỏi Nam Quốc trốn ở ngoài thành rồi.

Trong Hi Vi Cung, Hoàng đế sau khi nôn ra máu, bệnh tình càng nặng hơn.

Mai phi thân thể tốt hơn một chút, lúc hoàng hôn, liền tới chăm bệnh.



Mai phi có thể tới, tự nhiên đã làm tốt chuẩn bị Hoàng đế sẽ hỏi chuyện của Tôn Phương Nhi, nhưng, ngoài dự liệu là ông ta không có hỏi.

Có lẽ, chuyện này đối với hắn mà nói, đã không còn quan trọng rồi.

Người đã chết rồi, người không cần dùng, liền không cần truy cứu.

Hầu hạ Hoàng đế uống thuốc xong, Mai phi liền ngồi ở trước giường, mang sự bi thương nhìn ông ta: “Hoàng thượng, người gầy rồi.”

Hoàng đế nhìn Mai phi, khẽ thở dài, nắm tay của nàng ta: “Trẫm trở thành như này, nàng không sợ sao?”

Mai phi lắc đầu, nước mắt liền vừa hay rơi trên mu bàn tay của Hoàng đế: “Không sợ, thần thiếp chỉ là đau lòng.”

Hoàng thượng cảm thấy nước mắt ở mu bàn tay bóng rẩy, ông ta ngẩn ra, Mai Phi khôn khéo này, gần như ở trong lòng ông ta không có bất kỳ phân lượng, nhưng, nhớ lại khi nàng ta vào cung tới nay, đều luôn là người hiểu chuyện nghe lời, còn vì ông ta sinh ra một hoàng nhi thông minh.

“Trẫm bạc đãi nàng rồi, nàng vào cung nhiều năm, mãi không có được đại sủng của trẫm.” Hoàng đế khẽ lau nước mắt trên khóe mắt của nàng ta.

“Hoàng thượng,” Mai phi ngước mắt, vì nhiễm hơi nước, đôi mắt đó liền sáng long lanh: “Thần thiếp cảm thấy mình đã có được rất nhiều, ăn mặc không cần lo nghĩ, không có thất sủng, là thần thiếp không tốt, không có bảo vệ được con, lại...”

Nàng ta nói rồi, càng nghẹn ngào hơn, lại cố gắng kìm chế, không có thất thố bật khóc.

Sự tự cường này, Hoàng đế thấy vui lòng, chỉ là nàng ta nói chưa từng thất sủng, đó là tự nhiên, nàng ta cũng chưa từng được sủng.

Nghĩ đến đây, Hoàng đế nói: “Hoàng hậu ít tuổi, không có phách lực, hậu cung lại phế truất hai vị Quý phi, thật sự cần nạp một người gánh vác chuyện lớn của hậu cung.”

Ông ta ngẩng đầu, gọi Bao công công: “Ngươi...ngươi tới tham kiến Quý phi nương nương!”

Bao công công sững ra, sau đó quỳ xuống vui mừng nói: “Nô tài tham kiến Quý phi nương nương!”

Mai phi sững ra, gần như có hơi không dám tin vào tai của mình, nước mắt lại rơi xuống: “Hoàng thượng...”

Nàng ta quỳ xuống, khóc trong vui mừng: “Thần thiếp, thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng!”

Hoàng thượng cười rồi vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ta, ho khan hai tiếng: “Đứng lên đi, đây cũng là sự tôn vinh nàng nên có.”

Mai phi đứng dậy, lại có hơi không biết làm sao: “Thần thiếp, thần thiếp nằm mơ cũng chưa từng nghĩ, kiếp này lại có phúc phận này, Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp... thần thiếp không biết nói cái gì cả, thần thiếp thất thố rồi.”

Thần sắc của nàng ta vừa vui vừa hoảng, khiến Hoàng đế sinh lòng yêu thương, lại không nhịn được cười nói: “Nhìn nàng kìa, đều là người hơn 30 rồi, còn giống như nha đầu tay chân luống cuống, không phải chỉ là Quý phi thôi sao? Trẫm nếu vui vẻ rồi, dù là Hoàng hậu, cũng có thể cho nàng.”

Lời này của Hoàng đế vừa dứt, liền có hơi hối hận, vốn cũng là trong lúc xúc động nói ra, nếu là vì điều này khiến Mai phi xem là thật, ngược lại khó làm rồi.

Mai phi lại nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, thần thiếp có thể trở thành Quý phi, đã là phúc phận vô thượng rồi, không dám thèm muốn vị trí Hoàng hậu.”

Hoàng đế từ tốn mỉm cười: “Ừm, nàng quả nhiên là một người hiểu chuyện.”
Hai người đang nói chuyện, liền thấy một tướng quân mặc áo giáp đi vào.

“Thần Vạn Húc tham kiến Hoàng thượng!”

“Đứng lên!” Hoàng đế liếc nhìn hắn ta, nói.

Tướng quân đó tạ ơn đứng dậy, sau đó chắp tay với Mai phi: “Tham kiến Mai phi nương nương.”

Mai phi từng gặp hắn ta một lần, hắn ta là phó thống lĩnh cấm vệ sĩ mà Hoàng thượng mới đề bạt lên, trước kia là thuộc hạ cũ của Võ An Hầu.

Nàng ta khẽ gật đầu, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp cáo lui trước.”

“Ừm, đi đi.” Hoàng đế khẽ gật đầu, đối với sự biết tiến biết lùi của Mai phi thì rất tán thưởng.

Mai Phi từng bước lui ra ngoài, dẫn Cúc Nhi đi rồi.

Bao công công đi đóng cửa lại, sau đó đứng ở bên cửa buông thõng tay.

Vạn Húc chắp tay nói: “Hoàng thượng, hôm nay có lượng lớn võ lâm nhân sĩ lặng lẽ cải trang vào kinh.”

Mắt của Hoàng đế lạnh đi: “Ừm, xem ra bọn họ là muốn động thủ rồi.”

“Thần lập tức cử thêm nhân thủ, phòng ngự bọn họ.” Vạn Húc nói.

“Đi truyền ý chỉ của trẫm, mời tất cả bọn họ tới, nói lần này, giết một người, thưởng ngàn lượng, nếu bắt được Nhiếp Chính Vương, thượng vạn lượng.”

“Vâng!” Vạn Húc mặt mày vui mừng, đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi tới cơ hội lập công rồi.
Loading...

Hoàng đế cụp mắt, che đậy một tia lãnh khốc dưới đáy mắt: “Nhớ kỹ, có thể làm Vương gia trọng thương, nhưng không thể làm hại tới tính mạng của hắn.”

“Thần tuân chỉ!” Vạn Húc lập tức chắp tay, lui xuống.

Vạn Húc sau khi đi rồi, Bao công công đi tới, khẽ nói: “Hoàng thượng, nằm một lát đi, người hôm nay cũng mệt mỏi rồi.”

Hoàng đế khẽ nhắm mắt lại: “Phải nghỉ ngơi một lát rồi, trẫm mệt rồi.”

Bao công công đỡ ông ta từ từ nằm xuống, rồi đắp kỹ chăn, đang muốn xoay người rời đi, Hoàng đế bỗng mở mắt ra, nói: “Một canh giờ sau, gọi trẫm dậy, trẫm không thể bỏ lỡ vở kịch này.”

Bao công công cụp mắt, đáp: “Vâng!”

Ông ta lui ra ngoài, ở cửa, Lộ công công đang bê canh hầm tới, thấy Bao công công đứng ở cửa, liền khẽ giọng hỏi: “Hoàng thượng nghỉ ngơi rồi sao?”

“Phải, nghỉ ngơi rồi, lát nữa rồi mang canh tới!” Bao công công nói.

Lộ công công ừm một tiếng, gọi người hầu tới, mang canh xuống.

Ông ta thấy Bao công công vẻ mặt có điều khác lạ, liền khẽ giọng hỏi: “Làm sao thế?”

Bao công công ngẩng đầu lên, liếc nhìn ông ta, sau đó, lại nhìn xung quanh, mới kéo ông ta đến dưới gốc cây trước hiên: “Tối nay, có lẽ là muốn động thủ rồi.”

Trái tim của Lộ công công đập thình thịch: “Nhanh như vậy sao?”

“Ừm!” Bao công công nhìn sân đã tối sầm lại, tường bao của Hi Vi Cung, như một bình phong che chắn, trên bình phong, nếu không nhìn kỹ, cũng không thể phát hiện cung thủ ẩn nấp ở trên.

Không chỉ trên tường bao, nóc nhà cũng có một nhóm, trên lầu các cao đằng xa, thập diện mai phục, từng mũi tên nhọn, chỉ đợi tặng cho người tới.

Nơi này, chính là tường đồng vách sắt, sao có thể dễ dàng xông vào?

Hai người liếc nhìn nhau, cùng phát ra tiếng thở dài khó nghe thấy.

Trong cung là một nơi rất tàn khốc, người muốn thượng vị, chỉ mong loạn một trận, mới có thể tìm được vị trí của mình.

Nhưng đối với hai lão cung nhân này mà nói, vị trí của bọn họ đã cố định rồi, chỉ cầu không có sinh chuyện, không có loạn tử nữa, những ngày tháng này liền có thể bình an sống tiếp, cứ vậy tới già rồi chết hoặc được đặc ân cho xuất cung.

Tuổi tác lớn rồi, không chịu được dày vò, chỉ mong ngày tháng an ổn mới tốt.

Hơn nữa, ai biết, sau cuộc nổi loạn này, sẽ có cục diện gì chứ?

Không khí dường như lập tức trở nên ngưng đọng lại, trong cung yên ắng như tờ.

Thời gian từng chút từng chút trôi đi, thần kinh của tất cả mọi người đều rất căng cứng, giống như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể khiến thần kinh sụp đổ.

Hoàng đế khoác áo choàng đứng dậy, được cung nhân khiêng tới Thông Thiên Các nơi cao nhất Hi Vi Cung, có một cánh cửa sổ, có thể nhìn trọn cảnh tượng của Hi Vi Cung.

Ông ta ngồi trên ghế ở bên cửa sổ, yên lặng nhìn màn đêm tối tăm.

Ông ta đời này chưa từng như hiện nay, trông chờ có người vào cung tạo phản ông ta.

Ông ta cảm thấy lòng có sự buồn bã khó nói thành lời, từ lúc gây dựng lên Đại Chu tới nay, nói chung, ông ta là Hoàng đế vô dụng nhất.

Lộ công công và Bao công công đứng ở đằng sau ông ta, hai người đều là người võ công cao cường, hơn nữa trên Thông Thiên Các, cũng bày bố cung thủ, không ai có thể lại gần.


Đằng sau có một chiếc giường quý phi, Đan Thanh huyện chúa bị hạ thuốc nằm đó, bà ta ngủ rất yên tĩnh.

Dung nhan tuyệt đẹp, tựa như tất cả mọi chuyện đều không có liên quan tới bà ta.

Thật ra cũng phải, cuộc tàn sát tối nay là vì bà ta mà ra, nhưng, thật ra bà ta là một người vô tội nhất.

Chiếc nhẫn ngọc của Hoàng đế, khẽ khàng nhìn tay vịn của chiếc ghế, dáng vẻ rất điềm nhiên nhàn nhã.

Gió lên rồi, thổi cho cây cối của dưới Thông Thiên Các lay động, ngày thu này, đã nhiễm vài phần hàn khí.

Có âm thanh quỷ dị mà khẽ khàng, trên nóc ngói lưu ly của Hi Vi Cung, ánh mắt của Hoàng đế, vừa hay có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện, ông ta bỗng đứng dậy, sau đó, từ từ ngồi xuống, vẫn giống như trước, dùng chiếc nhẫn ngọc gõ vào tay vịn, chỉ là, âm thanh có hơi khẩn trương hơn vừa rồi.

Có âm thanh kim loại xé không truyền tới, vạn tiễn cùng bắn, xuyên qua bóng đen phía dưới, những bóng đen đó không tránh không né, trực tiếp ngã xuống.

Không chịu nổi kích như vậy sao?

Nhìn kỹ lại, lại không phải là người, chỉ là từng bộ đồ đen phồng lên trong gió.

Hoàng đế thở dài một hơi: “Trẫm thật sự không muốn động can qua với lão thất, trẫm đối với hắn, chỉ có thể đông hiếp ít.”

Tuy nhiên sau đó liền nghe thấy âm thanh đao thương kiếm roi không ngừng truyền vào tai.

Cuối cùng cũng tới rồi!

Như hàng trăm con chim quay về tổ, từng cái bóng đen nhanh chóng từ trên trời hạ xuống, động tác của bóng đen vô cùng nhanh, sau khi đáp xuống, trong tay hàn quang khẽ vung, liền nhiễm máu tươi, trong bóng tối, có tiếng kêu thảm thiết truyền tới, có mùi máu tanh xộc vào trong mũi.

Mắt Hoàng đế nhìn chằm chằm vào một bóng đen, bóng người đó ông ta vô cùng quen thuộc, hắn tay cầm trường kiếm, áo choàng bay trong gió, khi hắn từ trên trời đáp xuống, giống như sát thần giáng thế, rõ ràng là luôn nhìn chằm chằm hắn, gần như không nhìn thấy hắn có động tác gì, liền đã giết liên tiếp ba người.

Trái tim của Hoàng đế, có hơi run nhẹ, nhưng ông ta tự ổn định tâm thần, đến là tốt, đến rồi, liền không thoát được rồi.

Tên bắn như mưa, xé không khí đâm thẳng vào người mặc đồ đen.

Sự va chạm giữa kiếm và mũi tên phát ra hàn quang, còn phát ra tiếng kim loại va đập, từng tiếng, dường như thôi thục mạng người.

Hoàng đế cũng chuẩn bị đối thủ cho người của Tà Hàn Lâu và Tố Nguyệt Lâu.

Đó đều là kẻ liều lĩnh trên giang hồ, tâm tính của bọn họ tàn độc, không có chút cảm tình, chỉ cần cho bọn họ đủ ngân lượng, cha mẹ ruột đều có thể xuống tay.

Người lưỡi đao dính máu, võ công là miếng cơm, cho nên, những người này đối với cao thủ của Tà Hàn Lâu, vậy mà không hề kinh ngạc và hoảng loạn, trong lúc ứng đối, lại có vài phần thoải mái.

Nhưng, những người này lại không có hứng thú đối phó với người của Tà Hàn Lâu, mà đều công kích Mộ Dung Khanh.

Những người này đều nghĩ rồi, lập công, tự nhiên phải lập công đầu.

Bắt sống Mộ Dung Khanh, thưởng một vạn lượng, giết người của Tà Hàn Lâu, giết mười người mới có số ngân lượng này.

Nhất thời, chỉ thấy bảy tám người vây công Mộ Dung Khanh.

Mộ Dung Khanh cả người tràn ngập khí tức sát phạt, nghiễm nhiên ở trên nóc ngói lưu ly, đối diện với sự vây công của bảy tám cao thủ đỉnh tiêm, lại không hề hoảng loạn.

Ánh trăng chiếu rọi, phản chiếu ra gương mặt lạnh lẽo như thần chết của hắn, nơi kiếm lướt qua, tuy không thấy máu bắn ra, nhưng kiếm khí bức người, ép đối phương liên tiếp tháo chạy.

Chỉ là, bên này tháo chạy, bên kia tiến công, tuy có người đến giúp, nhưng cấm quân sau đó lại lên, hơn nữa cung thủ không ngừng bắn tên, nhất thời, Mộ Dung Khanh và người của Tà Hàn Lâu, cũng khó thoát thân, càng đừng nói giành được thắng lợi.

Trong cục diện hỗn loạn này, chỉ thấy lại một nhóm người mặc đồ đen từ trên trời đáp xuống, cách ăn mặc của những người này, giống người của Tà Hàn Lâu, nếu không nhìn kỹ, thì không thể nhìn thấy nơi tay áo của bọn họ, có thêu một sợi chỉ đỏ.
Sát thủ của Tà Hàn Lâu sát ý đăng hăng, thấy lại có một nhóm người tới, liền cho rằng là người của mình, bởi vì trước đó bọn họ liền biết, tiến công chia ba đường, bọn họ chỉ biết tiểu đội của mình, chứ không biết tiểu đội khác tiến công như nào.

Người khác không biết, Mộ Dung Khanh lại rất rõ.

Người của hắn, người tiến công đã xuất động toàn bộ, chỉ giữ lại hơn mười người ở sau điện, hơn mười người này không có mệnh lệnh của hắn thì sẽ không xuất hiện, chỉ phụ trách giúp rút lui.

Hắn vung kiếm, chém những người mặc đồ đen đến sau kia, lại khiến người của Tà Hàn Lâu ngẩn ra.

Mộ Dung Khanh nghiêm giọng nói: “Bọn họ không phải là người của mình, nhìn tay áo.”

Người của Tà Hàn Lâu mới như tỉnh mộng, tên này giỏi, muốn vàng thau lẫn lộn sao?

Hoàng đế đã đứng dậy, gần như không nhịn được muốn vỗ tay: “Thế cục nguy hiểm như này, lão thất vậy mà có thể bình tĩnh như này, đại tài, đại tài, chẳng trách, ngay cả phụ hoàng cũng nói, người đời ai so được với hắn?”

“Hoàng thượng, người đến sau này, rốt cuộc là ai?” Lộ công công nhìn mà sửng sốt, không nhịn được hỏi.

Hoàng đế nhàn nhạt nói: “Có thể cao minh tận dụng triệt để như này, còn có ai chứ?”

Lộ công công hơi suy tư: “Nam Hoài Vương!”

“Là hắn!” Hoàng thượng khẽ thở dài: “Trẫm đối với hắn quả nhiên đã quá nhân từ.”

Bao công công không nhịn được nói: “Hoàng thượng đối với Nam Hoài Vương đều có thể nhân từ như vậy, sao đối với Nhiếp Chính Vương...”
Loading...

“Im miệng!” Lộ công công không đợi không ông ta nói hết, liền mặt mày đại biến, tức giận quát.

Bao công công cũng biết mình lỡ lời rồi, vội vàng ngậm miệng, sắc mặt trắng bệch.

Ánh mắt của Hoàng đế như dao lướt qua mặt của Bao công công.

Bao công công hôm đó đã từng giúp Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai, điều này đối với Hoàng đế mà nói, lo ngay ngáy, nhưng, Hoàng đế vẫn tin tình chủ tớ nhiều năm, ông ta sẽ không quá phận quá, hơn nữa lúc đó có liên quan tới lợi ích, là chuyện thường tình.

Hiện nay, Bao công công lần nữa nói chuyện thay Mộ Dung Khanh, đã chạm vào vảy ngược của ông ta, lòng sinh sát ý, liền khó đè xuống nữa.

Lộ công công nhắc nhở kịp thời: “Hoàng thượng bớt giận, hiện nay đại cục đang căng thẳng.”

Một câu đại cục đang căng thẳng đã kéo lý trí của Hoàng đế trở lại.

Hiện nay, quả thật không thể động sát cơ, bên cạnh ông ta, vẫn cần người để dùng.

Bao công công ở trong cung nhiều năm, tình chủ tớ là có, không dám thật sự phản bội ông ta.

Ông ta từ từ đem tầm mắt quay trở lại, nhìn cục diện chiến đấu đang hăng ở bên ngoài.

Sắc mặt Bao công công chán nản, trong lòng đã biết Hoàng thượng sẽ không cho ông ta đường sống rồi, lại sinh ra vài phần can đảm, nghĩ ngang dọc đều là chết, liền dứt khoát nói: “Hoàng thượng, lão nô xin chiến để chuộc tội.”

Hoàng thượng quay đầu nhìn ông ta, ông ta dập đầu ‘bụp bụp bụp’ mấy cái: “Nô tài hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, Hoàng thượng đối với nô tài ân trọng như núi, nô tài lại từng làm chuyện phản bội Hoàng thượng, nô tài tội đáng muôn chết, xin Hoàng thượng cho phép nô tài xuất chiến, nô tài sẽ tận tay bắt lấy Nhiếp Chính Vương.”

Hoàng thượng hơi trầm tư, lại thấy Mộ Dung Khanh đã bị người khác vây công tới mức gần như không còn đường lui, cho dù có lòng giở trò, cũng không thả Mộ Dung Khanh đi được, ngược lại có thể nhân cơ hội này, biết ông ta có trung thành hay không, bèn nói: “Ừm, ngươi đi đi!”

Bao công công lại dập đầu ‘bụp bụp bụp’ mấy cái, không chút do dự đứng dậy, tay cầm cây phất trần, liền từ cửa sổ phi người ra, rơi vào trong vòng chiến.

Cây phất trần của ông ta là vật mềm, nhưng cuốn lấy kiếm của Mộ Dung Khanh, lại mang theo kình lực, vung ra quấn lấy, kiếm của Mộ Dung Khanh liền gần như sắp tuột khỏi tay, nhưng, rốt cuộc là lão tướng, lâm nguy không loạn, sau đó thay đổi cách đánh, tránh né cây phất trần của Bao công công, kiếm nhắm vào huyệt chính, từng bước tiến công.

Thế công của Bao công công mạnh mẽ, nhìn như khiến Mộ Dung Khanh rơi vào cục diện càng khốn khó hơn, nhưng, bởi vì ông ta là người bên cạnh Hoàng thượng, ông ta xuất chiến, liền khiến rất nhiều người lui xuống, vì thế, người vây công Mộ Dung Khanh, từ bảy tám người lúc đầu trở thành bốn năm người.

Nhưng, Mộ Dung Khanh cũng không thả lỏng, bởi vì võ công của Bao công công quả thật cao cường, hơn nữa chiêu nào cũng hiểm, giống như muốn chứng minh cho Hoàng thượng thấy, ông ta trung thành.

Trong lòng Mộ Dung Khanh lại thầm khẩn trương rồi, lần này vào cung cứu Liên Thúy Ngữ, chú trọng ở tốc độ, nếu kéo dài một lượng lớn kẻ địch gia nhập vòng chiến đấu, hắn ắt sẽ bại.

Không trung, một mũi tên lạnh lẽo bắn thẳng lên Thông Thiên Các.

Một người mặc đồ đen che mặt mượn đà mấy bước nhảy vọt lên, thân hình cực nhanh, khinh công cực giỏi.

Lộ công công thầm kêu một tiếng: “Không hay.”

Ông ta bảo vệ Hoàng thượng, nói: “Hoàng thượng đi mau.”

Ngoài Thông Thiên Các, có trọng binh bảo vệ, Hoàng thượng đứng dậy, ngồi trên ghế treo, Lộ công công ấn cơ quan, Hoàng thượng liền từ trong Thông Thiên Các trực tiếp thả xuống, phía dưới, trọng binh bảo vệ ông ta.


Khi Lộ công công muốn để Liên Thúy Ngữ xuống, người mặc đồ đen đó đã từ cửa sổ nhảy vọt vào.

Người tới tuy che mặt, nhưng từ thân hình nhìn ra được, chắc là An Thân Vương.

Lộ công công lại không thể không tiếp, lầu Thông Thiên Các không lớn, hai người thi triển không hết, ngược lại cũng giằng co mấy chục chiêu.

Có người xông lên, ánh mắt của Lộ công công rét lạnh, hai quyền tung ra, lại chừa lại sơ hở cho An Thân Vương, trường kiếm của An Thân Vương đâm vào phần bụng của ông ta, ông ta nắm chặt thanh kiếm, đè thấp giọng nói: “Vương gia mau dẫn người đi.”

An Thân Vương sững ra, sau đó phản ứng lại, rút kiếm ra lập tức ôm Liên Thúy Ngữ từ cửa sổ bay ra.

Hoàng đế ở dưới Thông Thiên Các nhìn thấy An Thân Vương đã cứu được người đi thì vô cùng tức giận: “Truyền lệnh xuống, toàn lực vây công Mộ Dung Khanh, bắt buộc phải bắt được hắn, chỉ là, đừng làm hại tới tính mạng của hắn.”

Toàn bộ cung thủ đều nhằm vào người của Tà Hàn Lâu, mà Tà Hàn Lâu hiện nay đã không phân biệt được địch ta rồi, một mặt phải ứng đối với cấm quân và những sát thủ đó, một mặt phải ứng đối với người mặc đồ đen giống như bọn họ, trận đánh này càng hỗn loạn, hơn nữa đã xuất hiện thương tích.

Người cứu được rồi, Mộ Dung Khanh liền lạnh lùng quát một tiếng: “Rút lui!”

Người của Tà Hàn Lâu nhận được lệnh, không tiếp tục ham chiến nữa, vung kiếm chém mưa tên khí thế ầm ầm, từng người tháo chạy.

Nhưng Mộ Dung Khanh lại không tháo chạy được, sau khi Hoàng đế hạ lệnh, tất cả mọi người đều nhằm vào hắn, hơn nữa, cũng có người mặc đồ đen vây công hắn.

Mắt thấy thế cục của Mộ Dung Khanh càng lúc càng không hay, hơn nữa người của Tà Hàn Lâu cũng đi quá nửa, người phát hiện không ổn xông tới tiếp ứng, cũng không nhiều, căn bản không thể giải vây cho Mộ Dung Khanh.

Cánh tay, vai của Mộ Dung Khanh đều đã bị thương, xuất chiêu cũng chậm, tin chắc không tới một khắc nữa, hắn sẽ thất bại và bị bắt lại.

Vào lúc nguy cơ như này, Bao công công luôn tiến công hắn, đột nhiên vung cây phất trần, quấn lấy người mặc đồ đen và cấm quân, còn lớn tiếng hô lên: “Vương gia đi mau!”

Vì ông ta ở trong vòng chiến đấu, ông ta dùng cơ thể bảo vệ Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh tuyệt đối có thể có thời gian đào thoát.

Mà cách đánh của Bao công công, là cách đánh không cần mạng, cây phất trần tới đâu liền máu tanh bắn ra.

Mộ Dung Khanh không ngờ Bao công công vậy mà xả thân tương cứu, trầm giọng nói: “Ân tình của công công, bản vương đời này khó quên.”

Nói xong, hắn khẽ xoay người, chém liên tiếp hai tên mặc đồ đen đang quấn lấy, bay lên trời.

Có người truy đuổi, Bao công công liều chết cản lại, thương tích khắp người.

Hoàng đế vô cùng giận dữ, trong mắt lửa giận thiêu đốt, gào một tiếng xé giọng: “Phóng tên!”

Vạn mũi tên cùng bắn, Bao công công thấy Mộ Dung Khanh đi rồi, cũng không tiếp tục ngăn cản, cây phất trần rơi xuống, đâm xuyên lồng ngực, tim, cổ, đầu, cánh tay, bắp đùi của ông ta.

Ông ta là người huấn luyện đội cung thủ, ông ta tận tay dạy những người này, làm sao bách phát bách trúng.

Một thái giám, có thể bồi dưỡng ra một nhóm cung thủ tinh tuệ như này, là chuyện đời này ông ta lấy làm tự hào nhất.

Lộ công công bịt chặt vết thương ở phần bụng, nhìn thấy một màn này, tâm thần vỡ vụn, trong lòng gào thét: Hoàng thượng, hắn là đang tận trung, hắn không muốn thấy huynh đệ người trở mặt, không muốn người trở thành hôn quân tàn sát huynh đệ!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vương phi đa tài đa nghệ convert Full
  • 4.50 star(s)
  • Hạ Tử An Mộ Dung Kiệt
Chap-1529
Xuyên Vương phi lớn rồi!
Dạ Vương Phi
  • Nguyễn Thùy Linh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom