• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch (12 Viewers)

  • Chương 411-415

Lão Thái thái mặc áo choàng đỏ thẫm ngồi trên từ đường, bà cụ xoay người, nói chuyện với Hầu gia.

Lão Thái thái đã già lắm rồi, trên mặt đều là nếp nhăn, nhưng tóc lại cắm đầy châu báu, cách ăn mặc cũng rất nổi bật, giống như hôm nay Lão Thái thái sẽ là tân nương, chứ không phải là khách tới dự tiệc.

"Lễ hỏi cho chút ít là được rồi, cỡ 10 lượng thôi, về phần của hồi môn…" Lão Thái thái quay sang nhìn Trần Thái Quân: “Lão Cẩu, nhà chúng ta có bao nhiêu bạc?"

Trần Thái Quân yêu tiền, đây là sự thật, mấy năm nay cũng kiếm được không ít tiền nhưng về lễ hỏi, bà ta không định nhún nhường, bởi vì của hồi môn đã không ít.

Nghe Lão Thái thái nói tầm mười lượng, thiếu chút thì coi như bán lỗ, mặt bà ta khó chịu, hơn nữa lúc nghe Lão Thái thái kêu bà ta lão Cẩu, mặt bà ta đã tái đi, nhưng ngại cấp bậc lễ nghĩa, bà ta vẫn cung kính trả lời: "Nhà chúng ta đông người, chi tiêu nhiều, mấy năm nay cũng không có dư dả gì, có lẽ có tầm…" Bà ta giơ một ngón tay lên, ý là mười lượng lễ hỏi, thì cho của hồi môn một trăm lượng là được rồi.

Lão Thái thái gật đầu, vui vẻ nói với Hầu gia: "Của hồi môn, chúng tôi cho một vạn lượng."

Trần Thái Quân kéo tay Lão Thái thái: “Không, Lão Thái thái, chúng ta chỉ có thể cho…"

"Mười vạn?" Lão Thái thái trợn tròn mắt: “Ngươi có nhiều bạc như vậy? Lão Cẩu ngươi cũng thật giỏi à, giấu được nhiều tiền thế?"

Thương Mai bật cười, thấy Thái Quân lườm mình, cô vội xoay người chôn đầu vào lòng Mộ Dung Khanh.

Họ Mộ Dung Khanh giống như nghe quen rồi, không thấy buồn cười.

Thương Mai nhẹ giọng hỏi: "Vì sao kêu Trần Thái Quân như vậy a?"
Loading...


"Dưỡng phụ của Thái Quân họ Cẩu, ở quê Lão Thái thái có một phong tục khi nữ tử thành thân, phải thêm một chữ lão trước họ, cũng như nàng, nếu bà ấy gọi nàng sẽ kêu lão Hạ, gọi mẫu thân của nàng, là lãoViên." Mộ Dung Khanh giải thích.

Thương Mai á một tiếng, cái này cô biết, ở hiện đại cũng có một ít địa phương như vậy.

"Trần Thái Quân sao lại họ Cẩu? Không phải gọi họ Trần sao?" Thương Mai nhớ rõ Trần Thái Quân họ Trần, lúc ấy còn hỏi quá nói vì cái gì vợ chồng đều họ Trần.

"Dưỡng phụ họ Cẩu, sau này mới lấy họ của phụ thân thân sinh."

"Có dưỡng phụ lại có phụ thân thân sinh, nghe giống như người có câu chuyện vậy." Thương Mai nói.

Mộ Dung Khanh cười thản nhiên: “Chuyện xưa của Trần Thái Quân? Nói ba ngày ba đêm cũng chưa hết."

Bên phòng kế bên, chuyện lễ hổi và hồi môn vẫn chưa rõ ràng, nhưng Tiêu Hầu gia vẫn chưa nói gì, vẫn là Trần Thái Quân đang nói với Lão Thái thái.

Cuối cùng, Lão Thái thái bị bà ta chọc giận, vỗ bàn: “Lão Cẩu, ngươi dám chống đối ta sao? Ngươi cũng không phải không biết, Loan Loan của chúng ta có thể gả ra ngoài là chuyện may mắn, ngươi còn muốn bao nhiêu lễ hỏi? Cho thì cho đi, nhà chúng ta cho không nổi sao?"

Lão Thái quân thấy Lão Thái thái tức giận thì không dám nói nữa, vì Lão Thái thái bắt đầu khó thở, sức khỏe Lão Thái thái không tốt, một khi tức giận sẽ té xỉu, dù bà ta rất khó chịu nhưng phải nhịn.

Tiêu Thác đụng đụng lưng Tiêu Hầu gia nói nhỏ: "Tổ phụ, cho nhiều chút, của hồi môn nhà bọn họ rất nhiều, có cả mười tám ban vũ khí."

Tiêu Hầu gia giận trừng mắt nhìn hắn ta một cái: “Có tiền đồ gì? Cút qua một bên."

Tiêu Thác oan ức đứng phía sau, ngập ngừng nói: "Bây giờ đại ca đều lấy công chúa, bạc nhiều, sao ông có thể keo kiệt như vậy? Cho nhiều chút thì làm sao? Cho nhiều cũng không ảnh hưởng gì tới ông."

Thương Mai kéo Mộ Dung Khanh muốn ra ngoài, cô chưa từng thấy bàn chuyện hôn sự như vậy bao giờ, tấu hài hay gì a.

Vừa muốn đi ra, cô nghe được Lão Thái thái giận dữ hỏi lão Thái quân: “Ngươi nói thật đi, bao nhiêu lễ hỏi? Đòi quá nhiều người ta không chịu thì sao? Mười lượng đồng ý không? Đồng ý thì ước định như vậy."

Tiêu Hầu gia cũng hỏi Lão Thái quân: “Trần Thái Quân, mười lượng thật sự rất ít, bà muốn bao nhiêu lễ hỏi, bà cứ nói."

Trần Thái Quân mở miệng, thở dài một tiếng: “Nhiều có cách làm nhiều, ít có cách làm ít."

"Vậy là bao nhiêu? Qúa nhiều thì nhà chúng tôi không có, tổ phụ tôi tính toán chi li, nhiều quá thì không cưới." Tiêu Thác không kiên nhẫn hỏi một câu.

Trần Thái Quân trầm mặc một chút: “Được rồi, mười lượng." Câu không cưới của Tiêu Thác, dọa bà ta, thật ra, lúc đầu bà ta cũng đồng ý, chỉ cần Tiêu Thác nguyện ý cưới Loan Loan.

Loan Loan nghe nàng ta chỉ đáng giá mười lượng bạc, rất tức giận.

Nhưng, bản thân Tiêu Hầu gia cũng không phải người như vậy, cho dù, Tiêu Thác nói ông ta vắt cổ chày ra nước, ông ta cũng không thể chỉ cho… mười lượng.


Cuối cùng tiền lễ hỏi quyết định là một vạn lượng, của hồi môn tùy ý.

Lão Thái thái không ngừng nói với lão Thái quân: "Thật là người tốt a, đi nơi nào tìm đâu? Nếu là nhà khác, dù cho một vạn lượng cũng không muốn cháu gái ngươi a."

Người tới tham gia yến hội rất đông, thương nhân quan lại không ít hơn mấy trăm nhân, có thể thấy Lão Thái quân quen biết rộng thế nào.

Tráng Tráng tới trước khi yến hội bắt đầu gây nên một trận ồn ào, rất nhiều người vây lên hỏi han ân cần, Tráng Tráng cười yếu ớt đứng giữa đám người, Cầm Chi và Quỳnh Hoa bảo vệ nàng ta.

Tiêu Hầu gia nhìn từ xa, ánh mắt phức tạp, Tráng Tráng thấy Tiêu Hầu gia, nét mặt cũng cứng đờ ra.

Tiệc mà Trần gia tổ chức, không chia ra mỗi người một bàn, mà là mười người cùng ngồi quanh bàn tròn, Thương Mai biết tiệc cưới hiện đại đều ngồi bàn tròn, nhưng lúc này thì chưa phổ biến.

Đám Thương Mai, Mộ Dung Khanh, Tráng Tráng, Hồ Hạnh Nhi, Lương Thị, Nhu Dao, Lễ thân vương, An thân vương ngồi cùng một bàn gần Lão Thái thái.

Thương Mai chưa từng thấy lão Cẩu… Không, Trần Thái Quân nhẫn nhịn như vậy, bà ta muốn uống rượu, Lão Thái thái liếc một cái: “Ngươi còn dám uống rượu?"

Lão Thái quân nhắc tới thân phận Thái quân với nhười khác, Lão Thái thái liền liếc một cái: “Lễ phép của ngươi đâu?"

Lão Thái quân cứ nhắc tên bà ta hoài mà mà bà ta còn phản bác không được, bà ta hôm nay thật là mất hết mặt mũi trước mặt bằng hữu và đồng liêu.

Này Lão Thái thái không cho Lão Thái quân uống rượu, nhưng bà cụ tự rót cho mình hai ly, còn tới các bàn kính rượu.

Tới bàn của Thương Mai, Mộ Dung Khanh cúi đầu, muốn tránh Lão Thái thái.

Nhưng Lão Thái thái liếc một cái đã thấy hắn, vui vẻ nói: "Nhị Khoát tử đến rồi? Đến rồi sao không chào hỏi Lão Thái thái ta đâu?"

"Nhị Khoát tử?" Thương Mai ngạc nhiên hỏi Mộ Dung Khanh.

Mộ Dung Khanh ho một tiếng, làm bộ không nghe thấy lời của Lão Thái thái, giống như Lão Thái thái không phải đang gọi hắn.

Lão Thái thái thấy hắn không trả lời, đi qua nắm lỗ tai hắn: “Tên nhóc này, Lão Thái thái hỏi ngươi sao không trả lời?"

Tướng quân Trần Long thấy thế, vội nắm tay Lão Thái thái: “Lão Thái thái, không thể làm vậy, đây là Nhiếp chính vương, không phải đã nói với người sao."

"Nhiếp chính vương? Nhiếp chính vương không phải là Nhị Khoát tử sao?" Lão Thái thái thắc mắc, nhìn Mộ Dung Khanh: “Làm Nhiếp chính vương thì không nhận Lão Thái thái? Lúc nhỏ không phải đi theo ta kiếm kẹo sao?"

Sắc mặt Mộ Dung Khanh khó chịu, trong lòng thì càng bực, sớm biết không nên ham rượu ngon của Trần phủ, nhưng, giờ mới kêu tên hiệu còn chưa nói mấy chuyện khác, phải nhanh chóng đuổi Lão Thái thái đi.

Nghĩ vậy, hắn đứng lên: “Bổn vương kính lãoThái thái một ly, chúc Lão Thái thái phúc thọ an khang."

"Ngoan, ngoan!" Nét mặt Lão Thái thái hớn hở, miệng móm không còn cái răng nào cười lên, nhìn rất tức cười.
Ai biết Lão Thái thái uống rượu xong còn không đi, lại nheo mắt nhìn Thương Mai: “Nha đầu xinh đẹp này là ai a?"

"Lão Thái thái, đây vương phi của Nhiếp chính vương." Trần Long giới thiệu.

"Vương phi của nhiếp chính vương? Kia không phải nương tử của Nhị Khoát tử sao?" Lão Thái thái ai một tiếng, nhìn chằm chằm Thương Mai: “Thật xinh đẹp, nương tử của Nhị Khoát tử a, con họ gì a?"

Thương Mai nghĩ kêu lão Hạ vẫn dễ nghe hơn nương tử của Nhị Khoát tử, vì vậy, cô đứng lên nói: "Lão Thái thái, con họ Hạ, ngài có thể kêu con Hạ Thương Mai hay là Thương Mai." Hy vọng đừng kêu lão Hạ, nghe kêu vậy giống như già đi mấy tuổi.

"Tốt à!" Lão Thái thái cầm ky rượu, miệng cười như hố đen: “Nương tử của Nhị Khoát tử uống thêm vài ly đi."

Thương Mai nhăn mặt, Lão Thái thái uống thêm một ly với mọi người, rồi mới đi, bà ta đi rồi, cô khìu Mộ Dung Khanh một cái: “Đều tại ngươi."

Vẻ mặt của Mộ Dung Khanh cũng rất khó coi, hừ một tiếng uống rượu mặc kệ cô.

Thương Mai hỏi: "Sao ngươi lại kêu Nhị Khoát tử a?"

Tráng Tráng ở bên kia cười nói: "Bởi vì năm hắn bảy tuổi, rơi từ trên cây trong Trần gia xuống, gãy hai cái răng cửa, lúc đó nói chuyện sẽ bị gió luồn, Lão Thái thái liền gọi hắn Nhị Khoát tử, nói là cách gọi của quê bà, không có răng cửa đều kêu Nhị Khoát tử."

Mộ Dung Khanh nghiêm mặt: “Đủ rồi, uống rượu uống rượu."

Nhờ Lão Thái thái chọc mọi người nên yến hội rất ồn ào, náo nhiệt, Lão Thái thái thật sự rất vui tính, Thương Mai rất thích bà ta.

Nhưng, Lão Thái quân và Mộ Dung Khanh thì không vui vẻ gì, nhất là Lão Thái quân, ở trước mặt Lão Thái thái, giống cô bé e thẹn, cái gì cũng không dám làm, cái gì cũng không dám nói.
Loading...

Tiệc tối qua đi, hôn sự đã ước định xong.

Hôn sự bàn xong thì vội vàng tiến hành.

Gía y không cần may gấp, vì Trần gia đã chuẩn bị giá y từ lâu.

Hai nhà trao đổi mấy thứ danh mục như quà tặng và đồ cưới, Tiêu Thác thấy không có vũ khí ngày đó anh em Trần gia hứa, thì rất giận, trực tiếp chạy tới hỏi Trần gia.

Những vũ khí này chỉ là mồi câu, không thể nào làm của hồi môn đưa qua hết, Tiêu Thác lấy lý do Trần gia có nhiều vũ khí như vậy cho hắn mười mấy cái thì có sao đâu, cắn chết không buông, không chịu đi.

Tiêu Hầu gia nghe xong, sai người bắt hắn ta về, lúc Tiêu Thác về còn giận dữ nói, nếu không cho hắn ta vũ khí thì sẽ không thành thân, Tiêu Hầu gia nóng giận, nói muốn đuổi hắn ta đi.

Tiêu Thác cũng là người quật cường, lập tức muốn đi dọn đồ rời khỏi hầu phủ, hắn ta luôn muốn vũ khí, hắn ta cảm thấy Hầu gia có thể tranh thủ cho hắn ta, nhưng ông ta không có.

Tiêu Hầu gia nóng nảy nói: "Ngươi tên chết tiệt, ngươi không cần dọn đồ, đồ ngươi ăn, áo ngươi mặc đều là dùng bạc trong phủ."

"Bổng lộc của con" Hắn ta ngậm miệng, bổng lộc hình như đều bị hắn ta tiêu hết, quả thật ăn mặc ở cửa hắn ta đều do phủ lo.

Hắn ta nhìn láo lia khắp phòng: “Con có mua đồ, dùng bổng lộc của mình, con mang đi, không để các ngươi hưởng lợi."

Nhưng tìm khắp hầu phủ, đều không có cái gì là hắn ta mua, nhưng lúc học nghề mộc trước đây, có làm cho nhà hai cái ghế dài.

"Không tiện nghi các ngươi." Hắn ta thở hổn hển mỗi tay cầm một cái ghế, lại nhớ tới nồi sắc thuốc Tử Sa mua cho mẫu thân năm ngoái, cũng đi tới phòng bếp mang đi.

Trong tay không có tiền, hắn ta chỉ có thể đi nương nhờ phe Mộ Dung Khanh.

Nhưng Tiêu Hầu gia đã phái người thông báo các nhà trước, ai cũng không được thu lưu hắn ta.

Hắn ta bị Thương Mai bị cô đuổi r ngòi, hắn đi tìm Tô Thanh, Tô Thanh đóng cửa không gặp, đi công chúa phủ, công chúa phủ nói không thể thu lưu nam quyến, đi tìm Lương vương, Ý Nhi đồng tình hắn, cho hắn hai cái bánh màn thầu, kêu hắn ta rời đi.

Không có cách gì, hắn ta chỉ có thể đi tìm Hồ Hạnh Nhi, mượn tiền Hồ Hạnh Nhi để có tiền ở khách điếm.

Hồ Hạnh Nhi lấy giấy nợ ra, hắn ta cầm lấy xem một chút, kinh hãi: “Lợi tức cao như vậy?"

"Chúng ta làm ăn, không thể chịu thiệt." Hồ Hạnh Nhi nói.

"Sau một tháng, lợi tức không phải còn cao hơn tiền vốn sao? Nhà các ngươi cướp bóc a?"

"Thật không dám dấu diếm, đang tính đổi nghề."

Bổng lộc của hắn ta nhận theo năm, chờ tới lúc trả nợ, hắn ta trả không nổi, hắn ta không mượn nữa, thở hào hển nói: “Được, hổ xuống đồng bằng bị chó khi, ta đã hiểu cái gì là bỏ đá xuống giếng."

Hồ Hạnh Nhi cũng không miễn cưỡng, chỉ vào cửa nói: "Vậy không tiễn."

Ôm hai cái ghế và một cái siêu thuốc đi vòng vèo một ngày ở kinh thành, mà chỉ ăn hai cái màn thầu, bụng hắn ta cồn cào.


Hắn ta rất nghẹn uất, cảm thấy bị Trần gia lừa, còn bị người nhà khi dễ, nhưng có thể làm sao bây giờ?

Thấy trời tối, hắn ta ngay cả đêm nay nghỉ ngơi ở đâu cũng không biết.

Tối muộn, ngồi xổm dưới tàng cây phía Đông Thị, trời dần lạnh.

Đói, hắn ta đói.

Cho nên, lúc Loan Loan mang hai cái chân gà và một bầu rượu xuất hiện trước mặt hắn ta, hắn ta suýt khóc: “Loan Loan a, cũng là ngươi tốt với ta nhất."

Loan Loan ngồi xuống: “Ngươi không muốn cưới ta, vậy đừng cưới, ta không miễn cưỡng ngươi."

Tiêu Thác ngặm chân gà, uống một ngụm rượu: “Nói ngốc gì đó? Vì tình nghĩa này của ngươi, ta phải cưới, ngươi không biết đâu, hôm nay ta đi rất nhiều chỗ, không ai cho ta ở nhờ cả, chỉ có ngươi tốt."

Loan Loan cười, ngước mặt lên nhìn hắn ta: “Tiêu Thác, ngươi rất tuấn tú."

Tiêu Thác lấy tay lau dầu mỡ trên miệng, không ngờ nàng ta nói vậy: “Tô Thanh đẹp hơn ta, mọi người đều nói vậy, sao ngươi không thích Tô Thanh?"

"Ta cảm thấy ngươi đẹp hơn Tô Thanh, hơn nữa võ công cũng cao hơn." Loan Loan nói.

"Thật sao? Ngươi thấy vậy sao?" Tiêu Thác rất vui, thật ra võ công của họ không chênh lệch mấy, mấy lần tỷ thí không phân cao thấp, nhưng trong lòng hắn ta vẫn cho rằng võ công của mình cao hơn Tô Thanh.

"Đúng vậy." Loan Loan tựa vào vai hắn ta: “Tiêu Thác, ta thật sự rất muốn gả cho ngươi, không phải vì ta muốn tìm một người thành thân, không phải vì ta sợ chết, ta chỉ là muốn gả cho ngươi, cùng ngươi sống cả đời."

Tiêu Thác buông chân gà, có gì đó dần lan tràn trong tâm trí hắn ta, là cảm giác từ trước tới nay hắn ta chưa từng có.

Không biết hình dung như thế nào.

“Trần Loan Loan” Hắn ta nghĩ nghĩ, cảm thấy sắp thành hôn, kêu cả tên họ không thích hợp, “Loan Loan, nhưng ta có rất nhiều khuyết điểm, tất cả mọi người nói ta không hiểu phong tình, tuy ta không biết phong tình là gì, nhưng nữ nhân đều thích nam nhân có phong tình, có tình thú."

"Đừng lo, ngươi là ngươi thì được rồi, ta vẫn luôn thích ngươi."

Thích? Cảm giác kì lạ trong lòng Tiêu Thác liền dâng lên, giống lửa cháy vậy: “Ngươi nói thích, có phải giống cái mà nữ thích nam không?"

"Chính là thích này." Loan Loan thỏ thẻ nói.

Tiêu Thác đỡ nàng ta đứng lên, để nàng ta ngồi lên ghế của mình, chân thành nói: "Ta cũng quyết định thích ngươi, chưa từng có nữ tử nói thích ta."

Loan Loan ngấn lệ, nhìn hắn ta: “Thật không?"

"Thật."

Loan Loan lập tức khóc: “Tiêu Thác, ta nhất định học làm sao làm nương tử tốt."

Tiêu Thác thấy nàng ta khóc, nhíu mày cúi đầu một chút, sau đó giơ ống tay áo lau nước mắt cho nàng ta, miệng thịt vụn cỡ hạt đậu dính lên mi mắt nàng ta, mắt cũng dính mỡ gà.

Loan Loan dùng sức chớp mắt, người trước mắt mơ hồ, nàng ta dở khóc dở cười.
Bọn họ ngồi dưới tàng cây đa một hồi lâu, nói rất nhiều thứ, đây là lần đầu tiên hai người đối thoại thẳng thắn, Tiêu Thác cũng nói ra, nguyên nhân hắn không muốn thành thân là vì cảm thấy nữ nhân rất phiền toái, sau này có phu nhân rồi hắn không thể tự dọ tự tại như trước đây nữa.

Loan Loan cam đoan sau khi thành thân, hắn thích làm gì cũng được, chỉ duy nhất là không thể thân cận với những người phụ nữ khác, Tiêu Thác rất yên tâm, nữ nhân một người cũng ngại nhiều, nhiều nữa thì phiền chết hắn.

Vẫn luôn cho trò chuyện đến khoảng giờ Tý, Tiêu Thác mới đưa Loan Loan trở về, sau đó xách băng ghế vụng trộm trèo tương về phủ, sáng sớm mai, vẫn là những ngày trước đi thỉnh an lão hầu gia.

Lão hầu gia giống như không biết hắn đã trốn đi, vẫn lạnh nhạt dặn dò vài câu rồi đuổi đi.

Tiêu Thác đi đến cửa lại gặp Tráng Tráng dẫn theo Cầm Chi và Quỳnh Hoa đi đến.

"Công chúa đến rồi?" Tiêu Thác tưởng đến tìm hắn, khẽ nói: "Cũng không cần phải bồi tội, dù sao cũng không chỉ ngươi không giúp đỡ ta."

Khuôn mặt Tráng Tráng mộc mạc, nở một nụ cười yếu ớt, từ sau khi khỏi hẳn thương độc, sắc mặt của nàng ta vẫn luôn rất yếu ớt, cũng không còn khỏe mạnh hoạt bát như trước nữa.

"Ta không phải đến tìm ngươi, đừng tự mình đa tình, ta đến tìm tổ phụ ngươi." Tráng Tráng nói.

"Tìm ông già kia làm gì?" Trong lòng Tiêu Thác nhảy lên cảnh báo: "Hỏi tội?"

"Không, chỉ là vô cùng mệt mỏi, muốn tìm người nói chuyện phiếm." Tráng Tráng nói.

"Ta đi vào với ngươi." Tiêu Thác sợ nàng ta ghi hận tổ phụ không muốn để đại ca cưới nàng ta.

Tráng Tráng cũng không từ chối, tùy ý Tiêu Thác dẫn mình vào.

Hầu gia nghe thấy công chúa đến chơi, có chút sững sờ, nhưng cũng lập tức chỉnh đốn lại dáng vẻ đi ra ngoài tiếp kiến.

"Lão thần tham kiến công chúa điện hạ." Hầu Gia khom người.
Loading...


"Hầu Gia miễn lễ." Tráng Tráng nhìn ông ta, nhìn lão chiến tương đã từng vì Đại Chu mà chiến đấu hăng hái đẫm máu.

"Công chúa mời vào." Hầu Gia bước lui một bước, vẫn khom người như trước mời nàng ta.

Tráng Tráng không từ chối, trực tiếp đi vào.

Sau khi hai người ngồi xuống, Tiêu Thác đứng thẳng bên cạnh Hầu Gia, cảnh giác nhìn Tráng Tráng.

"Lão thần còn chưa chúc mừng công chúa khỏi bệnh nặng."

Khỏi bệnh nặng, mà không phải tự mình khỏi bệnh, có thể thấy được giả dối thế nào.

Tráng Tráng gật đầu: "Cảm ơn Hầu Gia."

Không khí ở hiện trường có chút xấu hổ, hai người giống như không tìm được lời nào mà nói.

Tiêu Thác cũng im lặng, nhìn nhìn Cầm Chi và Quỳnh Hoa, hai người cúi đầu, đứng hai bên trái phải của Tráng Tráng như là hộ pháp bảo vệ nàng ta.

Cuối cùng, cũng là Tiêu hầu gia hết kiên nhẫ: "Hôm nay công chúa đến, là có chuyện gì?"

Tráng Tráng ngẩng đầu, có chút mờ mịt: "Không có việc gì."

"Vậy..." Hầu gia ngược lại lại không biết nên nói thế nào, nàng ta không có việc gì thì tìm đến ông ta, đến rồi cũng không nói gì, ông ta đối mặt với rất nhiều nguy cơ, cũng xử lý rất nhiều nguy cơ, nhưng không biết xử lý tâm sự con gái này thế nào.

Ông ta cảm thấy, công chúa có hận có oán với ông ta.

Nhưng mà, khó lắm, ông ta hiểu công chúa, chỉ sợ công chúa sẽ không hiểu ông ta.

Cứ trầm mặc như vậy, Tiêu Thác khó hiểu nhìn Tráng Tráng, rồi lại nhìn tổ phụ của mình, hai người này đang đánh đố sao? Tại sao không nói gì?

"Công chúa, nếu không hôm nay ngươi ở lại đây dùng cơm." Tiêu Thác mở ra chủ đề, chủ yếu là cảm thấy thật kỳ quái.

Tráng Tráng cũng không phản đối, cũng không đồng ý, chỉ là lầm bầm nói một câu: "Ăn cơm?"

"Ăn cơm, mọi người đều ăn cơm, cô gầy đi nhiều." Tiêu Thác nói.

Tráng Tráng cười nhẹ: "Thật sao?"

"Ngươi không biết sao? Ngươi hỏi Cầm Chi thử xem, mặt cũng rất nhỏ."

Tiêu hầu gia cũng không ngăn Tiêu Thác nói chuyện với công chúa, có người nói chuyện vẫn tốt hơn là trầm mặc.

Nhưng mà, lời nói của Tiêu Thác không thể nào nói tiếp, bởi vì, Tráng Tráng cũng không trả lời.

Nàng ta giống như là thật sự đến ngồi một lúc.

Tiêu hầu gia lại ngồi không yên, nói với Tiêu Thác: "Con ra ngoài trước, tổ phụ nói mấy câu với công chúa."

Tiêu Thác nhìn Tráng Tráng, có chút không muốn đi, nhưng mà cũng tin công chúa không có ác ý gì, đành nói: "Vậy được rồi, con đứng ở ngoài cửa."

Cầm Chi và Quỳnh Hoa cũng cùng nhau đi ra, Tráng Tráng bưng một ly trà trong tay, không uống, chỉ là lặng yên nhìn bọt trà.

"Công chúa!" Tiêu hầu gia gọi một tiếng, Tráng Tráng ngẩng đầu nhìn ông ta.



Tiêu Hầu Gia nhìn kỹ gương mặt thon gây, bởi vì thon gầy nên hai con mắt có vẻ vô cùng lớn: "Công chúa, ngài oán trách cựu thần, đúng không?"

Tráng Tráng hơi ngơ ra một chút: "Sao có thể chứ?"

"Người thật chưa bao giờ nói dối, công chúa oán hận lão thần, lão thần hiểu được." Tiêu hầu gia nói.

Tráng Tráng lắc đầu, không rõ mà nói: "Tại sao phải oán hận ông? Chuyện của ta và Tiêu Kiêu với ông không liên quan gì, ông cũng là bị động ngăn cản."

Tiêu Hầu gia không ngờ công chúa lại hiểu rõ như vậy, không khỏi hổ thẹn, chỉ là: "Công chúa nếu không phải oán hận lão thần, hỏi tội chuyện trước, vậy sao lại đến đây?"

Tráng Tráng hơi cười, vẫn nhìn quanh bốn phía: "Ta chỉ là muốn đến xem, muốn đến nơi này ngồi một lúc, nơi này có hơi thở của hắn, kỳ thật ta muốn đi vào phòng hắn, nhưng mà, ta cảm thấy có chút mạo muội."

Trong lòng Hầu gia có chút khó chịu, không ngờ nàng ta đến vì mục đích này, ông ta thở dài một tiếng: "Tiêu Thác, vào đây, đưa công chúa đến phòng đại ca ngươi."

Tiêu Thác lập tức đẩy cửa đi vào, ngốc nghếch mà nói: "Đến phòng đại ca làm gì? Đại ca cũng không có ở đây."

Hầu Gia nhìn Tráng Tráng, thấy Tráng Tráng chuyển mình, ông ta đột nhiên nói: "Đối với tứ hôn của Thái hậu, công chúa có ý kiến gì không?"

Tráng Tráng lại ngồi xuống: "Không có suy nghĩ gì, Hầu gia sợ?"

Hầu gia không lên tiếng, ông ta đúng là sợ, một mình ông ta thì cũng xem như thôi, nhưng mà, Tiêu gia cũng không phải chỉ một mình ông ta.

Tiêu Thác không rõ nói: "Có gì mà sợ? Binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn, chuyện lớn thế nào cũng sẽ có biện pháp giải quyết, đại ca và công chúa đã trải qua nhiều chuyện như thế, nếu như tổ phụ lại dùng gậy đánh uyên ương, Tiêu Thác con sẽ là người đầu tiên đứng ra."

"Câm miệng, nói hươu nói vượn." Tiêu hầu gia tức giận quát lớn.

"Con không phải nói hưu nói vượn, con chỉ là không rõ tổ phụ vì sao sợ trước sợ sau, người cũng không có lòng mưu phản, cho dù hoàng thượng kiêng kị Tiêu gia của chúng ta thì sao? Chưa từng làm là chưa từng làm."

Mặc dù Hầu gia tức giận, nhưng mà cũng hiểu Tiêu Thác nói có lý, ông ta già rồi, kiêng kị quá nhiều, kỳ thật hoàng thượng kiêng kị Tiêu gia như thế thì có sao? Trả giá bằng hạnh phúc của Tiêu Kiêu, ông ta vẫn sẽ kiêng kị.

Nếu quả thật đến lúc vạn nhất bất đắc dĩ, lui ra là được, chỉ cần giữ được người, những thứ khác có gì mà phải lo lắng chứ.

Nghĩ đến đây, ông ta đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Nếu như công chúa không có ý gì khác, vậy đợi Tiêu Kiêu dưỡng thương xong trở về, lão thần sẽ chính thức cầu hôn với Hoàng thái hậu."

Tráng Tráng kinh ngạc nhìn ông ta, nước mắt lộp bộp rơi xuống: "Ông...đồng ý?"

"Ý chỉ không thể trái." Hầu gia có chút chật vật, không muốn để người ra biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì, cũng không dám nhìn Tráng Tráng trước mặt, chuyện của ông ta và Tiêu Kiêu, ông ta cũng có một phần trách nhiệm.

Tráng Tráng cúi người: "Cảm ơn, sự khẳng định của ông, có ý nghĩa vô cùng với bản cung."

Nàng ta theo Tiêu Thác rời đi, ngồi ở trong phòng của nam nhân nàng ta thích, ở đây có hơi thở của hắn, nàng ta dùng lòng ngón tay vướt qua sách hắn xem qua, áo mặc qua, chén dùng qua.

Nàng ta không ngừng rơi lệ, khóc lại cười, đáy lòng mới xem như có cảm giác chân thật.

Kỳ thật mấy hôm nay tỉnh lại, nàng ta vẫn phảng phất như là sống trong hư ảo, sau khi tỉnh lại, Thương Mai nói cho nàng ta biết, Tiêu Kiêu tự vẫn trước giường nàng ta, lúc ấy trong đầu nàng ta chỉ nghĩ, cuối cùng hắn cũng không phụ nàng.

Hai ngày đầu, đối với ai đó muốn tính toán gia tài của nàng ta, nàng ta cũng không chút để ý, cho đến lúc này, nàng ta mới chậm rãi ra khỏi mộng cảnh, đi đến hiện thực.

Nàng ta muốn gả cho Tiêu Kiêu rồi, nhưng mà Tiêu Kiêu vẫn chưa về, hắn có ổn hay không, không ai có thể trả lời nàng ta.

Nàng ta không mơ tưởng đến hôn sự, chỉ cầu hắn bình an vô sự.

Nếu không, cái mạng này của nàng ta cũng không giữ được.
Nghiêm Vinh quay về báo cáo với Mộ Dung Khanh đã tìm được cô gái mà Lương Thụ Lâm thích kia, bị quý thái phi giam ở biệt viện ngoài thành, có người canh giữ.

"Vương gia, có dẫn nàng ta đi hay không?" Nghiêm Vinh hỏi.

Mộ Dung Không lại không gấp gáp: "Điều tra bối cảnh của nàng ta trước, còn cả quá khứ của nàng ta và Lương Thụ Lâm."

"Nàng ta là cô nương ở Lầu Xuân Hương, hẳn là lúc Lương Thụ Lâm đến Lầu Xuân Hương thì quen biết?" Nghiêm Vinh suy đoán.

"Lương Thụ Lâm không phải là loại đó." Mộ Dung Khanh thản nhiên nói.

"Cũng đúng," Nghiêm Vinh nhớ lại con người Lương Thụ Lâm này đúng là rất an phận thủ thường, nơi phong trần như vậy chắc là hắn ta sẽ không đi: "Vương gia hoài nghi Tử Diễm này tiếp cận Lương Thụ Lâm là có dụng ý khác?"

"Có gì kỳ lạ?" Mộ Dung Khanh gõ bàn: "Ngươi đi điều tra trước, nếu như chứng thực có người âm thầm sai sử nàng ta, tra rõ người sai sử nàng ta là ai."

Nghiêm Vinh muốn nói cái này còn cần điều tra sao? Nếu như nói nàng ta thật sự là cố ý tiếp cận Lương Thụ Lâm, vậy thì, người sau lưng này nhất định là Quý thái phi.

Kỳ thật trong lòng Mộ Dung Khanh cũng hiểu được, nếu như có người sai sử Tử Diễm, người này nhất định là Quý thái phi.

Nhưng mà hắn không cần nửa trắng nửa đen, hắn cần tra rõ ràng, mọi người đều phải làm rõ.

Nghiêm Vinh điều tra được, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, hai người bọn họ gặp nhau ngoài thành, lúc đó xe người Tử Diễm bị hỏng, vào thành có một con đường hẹp, xe ngựa của nàng ta dừng ngay giữa đường, ngăn đường, đúng lúc hôm đó Lương Thụ Lâm đi làm việc trở về, thấy đường bị tắc lại nên đi giúp Tử Diễm sửa lại xe ngựa, Tử Diễm vì báo đáp, thân mật mời hắn ta ăn cơm, bởi vì thường xuyên qua lại, cũng có quan hệ.

"Nhưng mà, hình như cô gái Tử Diễm này hình như đã động chân tình với Lương Thụ Lâm, lúc thuộc hạ giám thị nàng ta, thấy nàng ta rầu rĩ không vui vẽ tranh, người trong bức tranh là Lương Thụ Lâm." Nghiêm Vinh nói.
Loading...

Mộ Dung Khanh khong lên tiếng, chỉ là vẫn trầm tư.

Thật lâu sau, hắn nói: "Tạm thời ngươi nghĩ cách cứu nàng ta ra bố trí tốt."

"Vương gia có tính toán gì không?" Nghiêm Vinh hỏi.

Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: "Đến lúc đó tự nhiên hữu dụng."

Lương Thụ Lâm là một quân cờ rất tốt, hắn ta là người nhà họ Lương, có ưu thế người khác không có.

Gần đây chuyện vui tương đối nhiều, Lương Vương còn chưa khỏi hẳn, đã muốn hắn vào cung thỉnh chỉ giúp, hắn ta muốn lấy Ý Nhi.

Hơn nữa, hôn kỳ càng sớm càng tốt, tốt nhất là thành thân cùng ngày với Tiêu Thác.

Thân Vương thành thân, đương nhiên không thể nhanh chóng như vậy, chỉ mỗi chuẩn bị hôn lễ đã phải ba tháng rồi, nhưng mà, cũng không biết có phải gần đây mọi người lưu hành cưới nhanh không mà lại động tâm tư này.

Nhưng mà, Lương Vương có tâm tư, bởi vì thái tử Lương Quốc muốn về nước, mà hắn ta lại muốn mang theo Lưu Nguyệt về, nếu như Ý Nhi không thành thân, nhất định phải trở về theo.

Nhưng mà, Tống Đoan Dương không định để Lương Vương như nguyện, mặc dù ông ta cũng rất hài lòng với Lương Vương, nhưng mà ngàn cực vạn khổ mới tìm lại được vợ con, ông ta không có khả năng không dẫn theo nàng ta về nhà đã trực tiếp cho nàng ta lập gia đình qua loa như vậy.

Mang Ý Nhi cũng, cũng như là lấy mệnh Lương Vương, nhưng mà, may mắn Ý Nhi trấn an, nàng ta nói với Lương Vương, nàng ta cũng muốn quay về nhìn lại quê hương của mình, về phần hôn sự, sẽ đi con đường cưới hỏi giữa hai nước.

Lương Vương cũng hiểu vội vàng lấy Ý Nhi sẽ uất ức cho nàng ta, đành phải đồng ý cho đi, nhưng mà, phải uống rượu mừng Tiêu Thác xong mới đi.

Trước ngày cưới mấy ngày Tiêu Thác luôn chạy về phía Trần gia, về sau lão thái thái nói, trước khi thành thân không thể gặp mặt, Tiêu Thác không thể đến nữa, Tiêu Thác rất buồn bực, bởi vì đến Trần gia, có thể so chiêu với anh em Trần gia và Loan Loan.

Hắn ta bắt đầu thích người Trần gia, đương nhiên kể cả Loan Loan.

Vốn mỗi ngày đều gặp, đột nhiên không thể gặp mặt, Tiêu Thác và Loan Loan cũng không quen, cho nên, hôn lễ hôm trước, Loan Loan trộm ra ngoài gặp Tiêu Thác.

Nhưng mà, mãi cho đến tối đêm cũng chưa về.

Lão thái quân để Trần Long Trần Thử đi mang nàng ta về, hai người đi đến hầu phủ, người của Tiêu gia nói Tiêu Thác ở vương phủ, hai anh em Trần gia lại phải đến vương phủ, Tiêu Thác đúng là ở vương phủ, nhưng lại nói Loan Loan chưa từng đến.

Tiêu Thác nói: "Sáng sớm hôm nay ta đã đến vương phủ, chưa từng gặp Loan Loan, có phải là nàng ấy đi tìm ta không có lại về rồi?"

"Chưa về, hôm nay giữa trưa ra ngoài, cho đến bây giờ vẫn chưa về." Trần Long nói.

"Vậy có phải là đến phủ công chúa? Hay là đi đến chỗ Nhu Dao?" Tiêu Thác nói.

Thương Mai có chút không yên lòng nói: "Mọi người cùng nhau ra ngoài tìm xem."

Vì thế chia thành ba đường, phân biệt đi đến phủ công chúa, phủ Lương Vương và Đỉnh Phong Hào, cuối cùng là đi tìm Nhu Dao, đều nói chưa từng gặp Loan Loan.

Lúc này mọi người đã sốt ruột, Mộ Dung Khanh điều động thị vệ tuần thành đi tìm.


Trần Thái Quân vô cùng sốt ruột, bà ta chợt nhớ lại, sinh nhật Loan Loan sắp đến rồi, sinh nhật mười chín tuổi.

Bà ta vô cùng hoảng hốt, đưa tất cả người của Trần gia ra ngoài tìm.

Khoảng giờ hợi, cuối cùng cũng nghe thấy hạ nhân vội vã đến báo lại: "Thái quân, tiểu thư đã về."

"Nha đầu kia, xem bà già này có đánh gãy chân nó không!" Trần Thái Quân vỗ bàn, bước nhanh ra ngoài, lại nhìn thấy Trần Loan Loan là bị đưa về.

Cả người nàng ta đều là máu tươi, sắc mặt trắng bệch, từ xa nhìn lại, còn không có hô hấp.

"Trời ạ, sao lại thế này?" Bắp chân Trần Thái Quân mềm nhũn, vịn trụ.

Người đưa Loan Loan trở về thế mà là phu nhân Nguyệt Nhung và Hạ Oanh Nhiễm, hai người này đã biến mất trong tầm mắt mọi người đã lâu, tất cả mọi người gần như đều đã quên mất hai mẹ con nàng ta rồi.

"Nhanh, gọi vương phi!" Quản gia thấy Trần Thái Quân đã không phản ứng được, lập tức hạ lệnh.

Người trong phủ dừng hỗn loạn lại, bởi vì gia đình và hộ vệ đã đi ra ngoài tìm người rồi, lúc này trong nhà chỉ mama và nha hoàn, lão thái quân còn tự mình giúp một tay đưa Loan Loan lên giường.

Trần Nguyệt Nhung nói: "Lão thái quân, người quay về rồi, mẹ con chúng tôi cũng nên đi."

Trần Thái Quân nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt hung ác làm người ta kinh hồn tán đảm: "Vì sao con bé lại bị thương?"

Trần Nguyệt Nhung lắc đầu: "Không biết, nàng ta gục trước cửa nhà chúng ta, lúc ta đi ra khóa cửa nhìn thấy, nhận là tiểu thư nhà Trần gia Trần Loan Loan, nên nhờ người đưa nàng ta quay về."

Lão thái quân nhìn người vô số, nhìn ra được Trần Nguyệt Nhung không nói dối.

"Các ngươi về trước đi, lão thân ngày khác báo đáp!" Trần Thái Quân không có tâm tư để ý đến hai người đuổi đi.

Trần Nguyệt Nhung hơi do dự: "Cái này, chúng ta nhờ người cũng cần bạc..."

"Người đến, đến phòng thu chi lấy năm mươi lượng bạc cho nàng ta."

Trần Nguyệt Nhung thiên ân vạn tạ thở dài, so với phu nhân Nguyệt Nhung đắc ý dương dương trước kia khác nhau một trời một vực.

Hạ Oanh Nhiễm này lại không nói gì, cũng không có biểu cảm gì, nghe thấy lão thái quân nói cho bạc, lúc này mới nở nụ cười, theo Trần Nguyệt Nhung lui xuống.

Hai mẹ con Trần Nguyệt Nhung cất bước, Trần thái quân lập tức kiểm tra thương thế của Loan Loan.

Người Loan Loan trúng tám đao, sâu đến tận xương, trước ngực hai đao, sau lưng bốn đao, trên đùi hai đao, vết đao rất lớn, không phải là vết thương do đao kiếm bình thường tạo thành.

Hô hấp của nàng ta yếu ớt, người đã hôn mê, môi tái nhợt không chút máu, Trần thái quân lập tức cho nàng ta ăn kim sang dược cầm máu.

Sau khi bà ta xử lý sơ bộ, bọn người Thương Mại cũng đến.

Tiêu Thác nhìn Loan Loan một chút huyết sắc một chút sinh khí cũng không có, sợ đến mức hô hấp cũng ngừng lại, mấy hôm trước, nàng còn vui vẻ so chiêu với hắn, chỉ là hai ngày không gặp, nàng đã thành thế này.

"Là ai đã ra tay?" Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Ức hiếp lên đầu nhà họ Trần, điều này thực sự rất ấn tượng.

Nhà họ Trần là một gia tộc cao quý ở trong kinh, tuy không phải là thế gia, phu phụ Trần Thái Quân cũng không phải xuất thân con nhà quan, cả hai đều là những người vào sinh ra tử trên chiến trường để bảo vệ gia đình và đất nước, Trần Thái Quân là một nữ tướng nổi tiếng, làm chủ soái dẫn binh ra trận, những cuộc chiến lớn, tất cả đều chiến thắng trở về.

Hiện tại bà đã lui về sau, nhưng mà chỉ cần một ngày vẫn còn bà, bá tánh mới cảm thấy yên tâm, bà chính là Thái Sơn của các võ tướng.

Vì vậy, cho dù là hoàng đế hay thế lực nào đó trong triều, cũng không dễ dàng động vào bà, mặt khác, Trần Thái Quân đúng là rất mạnh, mười hai tướng quân dưới trướng võ nghệ cao cường, không thể đắc tội, hơn nữa nhà họ Trần có ảnh hưởng rất lớn trong quân đội, nhà họ Trần xảy ra chuyện, đó là một việc cực kì nghiêm trọng.

Vết thương của Loan Loan rất nặng, mà vấn đề nghiêm trọng nhất là mất máu quá nhiều.

Châm cứu có thể, hoặc kích thích tủy sinh máu cũng được, nhưng không có tác dụng gì lớn, chỉ có thể là truyền máu khẩn cấp.

Tuy nhiên, nếu không có thiết bị truyền máu thì không thể xác định được nguồn máu phù hợp.

“Lập tức ra lệnh cho người chế tạo một cái ống nhỏ bằng bạc để truyền máu!” Thương Mai nặng nề ra lệnh, cô lấy kim châm ra, tạm thời phong ấn những huyệt lớn, tuy nhiên, phong ấn huyệt đạo chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian, ống này phải được hoàn thành trong vòng nửa ngày, sau đó sẽ tiến hành truyền máu khẩn cấp.

Nguồn máu chỉ có thể tìm từ nhà họ Trần, nhóm máu của hai anh em sinh đôi là giống nhau, nhưng nhóm máu cùng cha cùng mẹ không chắc sẽ giống nhau, đây là một cách làm rất mạo hiểm, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Thương Mai nói rõ những rủi ro với Trần lão Thái Quân, nếu nhóm máu không phù hợp, có thể sẽ xuất hiện những vấn đề nghiêm trọng.
Loading...

Trần Thái Quân trầm giọng hỏi: “Nếu không truyền máu, có cứu được không?”

"Không thể, nàng ta mất quá nhiều máu, ta tạm thời châm cứu, chỉ là để duy trì sự sống của nàng, còn nữa, nàng bị mất máu cấp tính quá nhiều, nên bị sốc và hôn mê, các cơ quan trong cơ thể cũng có thể xảy ra hậu quả nghiêm trọng do mất máu, ta nói cho bà tình huống xấu nhất, hy vọng bà sẽ chuẩn bị tâm lý.”

Trần lão Thái Quân dù sao cũng là người từng trải qua sóng gió, bà biết thời gian là sinh mệnh, cũng không thể can thiệp vào việc chẩn trị của đại phu, bà nói: “Thương Mai, ngươi cứ làm theo chẩn đoán của mình, cần chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ phối hợp.”

Thương Mai gật đầu, sau khi phong ấn huyệt đạo, liền bắt đầu chuẩn bị dụng cụ truyền máu.

Trong lần truyền máu đầu tiên, phải dùng một ống nhỏ bằng bạc, nhưng vì không có ống tiêm nên Thương Mai phải bàn bạc với Mộ Dung Khanh.

“Ta sẽ dùng một cái ống để nối tĩnh mạch của hai người lại với nhau, sau đó, người có cách nào khiến máu của anh em nhà họ Trần thông qua cái ống vào trong cơ thể của Loan Loan không?” Việc này cần tác động của bên ngoài, cô không biết võ công.

“Có một cái ống? Vậy đẩy máu qua ống, có thể làm được.” Mộ Dung Khanh nói.

Vậy điều lo ngại nhất bây giờ là vấn đề bài xích các nhóm máu.

Chỉ hy vọng rằng nhóm máu của họ giống nhau.

Thương Mai không dám cho tất cả anh em nhà họ Trần truyền máu, mà chỉ chọn những người sinh ba trong số họ. Vì nhóm máu của những người sinh ba nhất định giống nhau, nên nếu truyền máu đúng, thì rủi ro sẽ được giảm xuống.

Trước khi truyền máu, Thương Mai đã nhiều lần nói chuyện với nhà họ Trần về những rủi ro, Trần Thái Quân chỉ nói một câu: “Truyền máu!”

Vấn đề này vẫn được giữ kín với lão thái thái, Trần Thái Quân đã ra lệnh giữ kín, kêu người đưa bà ra ngoài chơi, để bà biết rằng đứa con yêu quý của bà xảy ra chuyện thì bà sẽ điên lên mất.

Quá trình truyền máu diễn ra suôn sẻ, không như những suy nghĩ của Thương Mai, Mộ Dung Khanh vận công giúp ba anh em nhà họ Trần đẩy máu đi, máu chảy theo ống vào trong tĩnh mạch của Loan Loan.

Quá trình này diễn ra hơi lâu, bởi vì không thể đổ dồn máu vào cùng một lúc, vì vậy, hắn phải rất cẩn thận kiểm soát độ mạnh.

Sau khi truyền máu, phải quan sát phản ứng.

Trên mặt Loan Loan cũng như trên cánh tay và cổ tay đều nổi mẩn đỏ, đây là phản ứng dị ứng khi truyền máu, khiến Thương Mai rất lo lắng.

Cô kê đơn thuốc dị ứng kêu người đi sắc thuốc, thuốc bắc luôn có tác dụng chậm với việc đối phó dị ứng, nhưng cũng không còn cách nào.

May mắn thay, ngoài sự xuất hiện của phát ban da, không có phản ứng nào khác, điều này khiến Thương Mai cảm thấy nhẹ đi rất nhiều.

Quan sát hơn một canh giờ nữa, vẫn không có xuất hiện hiện tượng bài xích nào, Thương Mai chính thức thở phào nhẹ nhõm: “Nguồn máu đã đúng.”

Người cùng chẩn trị với Thương Mai, còn có ngự y được Mộ Dung Khanh truyền từ trong cung đến, hắn phụ trách việc xử lí vết thương, không biết gì về việc truyền máu.



Nhưng mà hắn đã bị sốc khi nhìn thấy kỹ thuật truyền máu này và cách Thương Mai cứu Loan Loan.

Sắc mặt của Loan Loan cũng không còn quá tái nhợt, đương nhiên vẫn là trắng bệch, ít nhất cũng tốt hơn rất nhiều so với lúc mới đưa về.

Vết thương bên ngoài của Loan Loan cũng đã được xử lý, thái y nói: “Nghiêm trọng nhất là vết thương hai nhát dao ở chân, đâm sâu vào xương, sợ sau khi khỏe lại sẽ ảnh hưởng đến việc đi lại.”

Mọi người chỉ mong nàng sống sót, còn chuyện ảnh hưởng đến việc đi lại, thì là vấn đề sau này.

Trái tim của Tiêu Thác chưa từng chấn động như vậy, trong lúc chữa trị, hắn còn theo dõi toàn bộ quá trình, không hề rời đi, run rẩy lo sợ, không dám hít sâu một hơi, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì.

Hắn nhận ra rằng, nếu như không cứu sống được, sau này hắn sẽ không bao giờ gặp lại Loan Loan được nữa, điều này khiến hắn cảm thấy cực kì đau lòng, không biết phải làm gì.

Sau khi Thương Mai nói rằng đã ổn, suy nghĩ đầu tiên của hắn là tìm ra người đã làm nàng bị thương.

Vì vậy, để lại thái y tiếp tục trông coi, mọi người nhanh chóng phân tích chuyện này.

“Vết thương bổn vương đã xem qua, là vết dao rất lớn và sâu, nhưng người ra tay lại không nhanh, điều này chứng tỏ võ công không cao, Loan Loan không phản kháng, có hai khả năng, thứ nhất, Loan Loan biết người này. Thứ hai, Loan Loan trúng thuốc mê hoặc là nhuyễn cân tán.”

“Về việc thuốc mê, có khả năng này, bởi vì kể từ khi nàng được đưa về, nàng chưa tỉnh lại.” Thương Mai nói, mặc dù nói là hôn mê, nhưng mà, vết thương lớn như vậy, nên khi xử lý vết thương sẽ rất đau, cho dù là hôn mê cũng sẽ có những phản ứng theo bản năng, nhưng mà Loan Loan lại hoàn toàn không có phản ứng nào.

“Ai đã đưa nàng về?” Thương Mai hỏi.

Trần Thái Quân trả lời: “Mẹ con Trần Nguyệt Nhung, nói rằng đã hôn mê ở cửa nhà bà ta, lúc ra đóng cửa đã nhìn thấy, sau khi đưa về còn đòi tiền thưởng.”

“Loan Loan đi ra ngoài không dẫn theo người hầu sao?” Thương Mai hỏi, nhớ tới Loan Loan trước đây khi ra khỏi nhà, có dẫn theo một tiểu nha đầu ở bên, nhưng mà, lâu lâu cũng không dẫn theo.

“Nó lén lẻn ra ngoài tìm Tiêu Thác, sao lại có thể dẫn theo nha đầu, tất cả nha đầu trong phủ đều bị lão thái thái ra lệnh phải trông coi Loan Loan, không cho phép nó đi ra ngoài.” Trần Thái Quân vẻ mặt đau khổ, mười chín năm về trước, bà đã lo ngày này sẽ đến, chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng mà vẫn cực kì khó chịu.

“Vương gia, để Nghiêm Vinh đi tìm hai mẹ con Trần Nguyệt Nhung hỏi thử, cũng tiện thể hỏi hàng xóm bên cạnh họ.” Thương Mai nhìn Mộ Dung Khanh.

Mộ Dung Khanh gật đầu, đi ra ngoài dặn dò Nghiêm Vinh, kêu hắn sau khi điều tra hiện trường đưa hai mẹ con Trần Nguyệt Nhung về đây.

Tô Thanh, Nhu Dao và Tráng Tráng cũng đã đến, trong khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện, liên tiếp có người xảy ra chuyện, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kiệt sức và vô cùng tức giận.

Nghiêm Vinh chỉ đưa Trần Nguyệt Nhung đến, lúc đi đến đó, Hạ Oanh Nhiễm không có ở nhà.

Thương Mai gặp lại Trần Nguyệt Nhung lần nữa, bà ta đã sa sút đi rất nhiều, tuy là vẫn mặc bộ đồ sang trọng như lúc rời khỏi Tướng phủ, nhưng mà đã rất cũ, đầy nếp nhăn, trên đầu cũng không có đồ trang sức gì, trang điểm rất đậm, lớp phấn rất dày, vẫn không thể che đi những nếp nhăn ở quanh mắt.

Bà ta già đi rất nhiều so với trước đây, không còn sự thanh tao đẹp đẽ như lúc sống trong nhung lụa.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vương phi đa tài đa nghệ convert Full
  • 4.50 star(s)
  • Hạ Tử An Mộ Dung Kiệt
Chap-1529
Xuyên Vương phi lớn rồi!
Dạ Vương Phi
  • Nguyễn Thùy Linh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom