• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch (14 Viewers)

  • Chương 351-355

Chương 351

Lời của Tống Đoan Dương như một chậu nước lạnh, dập hết mọi hi vọng của mọi người.

Thương Mai vẫn không chết tâm: “Sừng huyết linh dương có một đôi, bị Lưu Nguyệt trộm mất một cái, vậy còn một cái nữa đâu?”

Lời của Tống Đoan Dương đã đánh tan hi vọng cuối cùng của Thương Mai: “Nàng ta đã trộm cả đôi.”

Hi vọng vừa nhen nhóm đã lại bị dập tắt, cảm giác này thật sự rất khó chịu, Lương Vương là người tệ nhất, Lương Vương luôn phải chịu đựng mọi đau khổ.

Tống Đoan Dương truy hỏi chuyện của Tráng Tráng, Thương Mai không che giấu, bèn nói chuyện Tiêu Kiêu nghĩ quẩn tự tử sau khi nàng ấy tự vẫn ra.

Tống Đoan Dương nghe vậy thì rất cảm động, thở dài thườn thượt rồi nói muốn đi thăm Tráng Tráng.

Mọi người đều rất bội phục sự độ lượng của hắn, dù sao năm đó hắn cũng có hôn ước với Tráng Tráng trước, bị Đại Chu hủy hôn, lần này còn kiên trì đến cưới, lại xảy ra chuyện như vậy, vậy mà hắn lại không tức giận chút nào.

Thương Mai cảm thấy, Thái tử Lương Quốc này cũng là người trọng tình.

Cuối buổi yến tiệc, mọi người đều không còn tâm trạng uống rượu nữa, lần lượt rời đi, Mộ Dung Khanh đưa Tống Đoan Dương đi biệt viện nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, Hoàng thái hậu đã triệu Thương Mai và ngự y viện vào cung để hỏi tình hình của Tráng Tráng.

Sau khi nghe được là không còn cách nào khác, Hoàng thái hậu thở dài, bảo đám người Thương Mai về.

Nhóm người Thương Mai rời đi không lâu, Quý thái phi vào cung.

Sau khi Tráng Tráng xảy ra chuyện, cô vẫn chưa đi thăm Tráng Tráng.

Lần này vào cung, cô nói Tráng Tráng e là không ổn, phải tìm một người cưới Tráng Tráng, nếu không, nàng ấy sẽ trở thành cô hồn.

Dân gian Đại Chu có phong tục như vậy, nếu nữ tử chưa gả đi mà đã chết, thì sẽ không có nơi nương tựa, phải làm cô hồn dã quỷ không thể đầu thai.

Vì vậy, thường thường nếu một nữ tử chưa gả đi mà đã chết, đều sẽ tìm âm hôn, nam tử cũng sẽ vậy.

Ý của Quý làm âm hôn, nhân lúc nàng còn chút hơi thở, cử hành hôn lễ trước thì hơn.

Đương nhiên là lúc còn sống không thể ở bên nhau, bây giờ hai người đều sắp ra đi rồi, đương nhiên là phải để chúng làm một đôi vợ chồng ma, cũng là thành toàn cho tâm nguyện của chúng.”

Quý thái phi nói: “Tỷ tỷ đừng quên, Tiêu Kiêu này đã có người nguyên phối, chẳng lẽ muốn Tráng Tráng nhà chúng ta làm tiểu thiếp?

Không thể nào. Hơn nữa, Tiêu Kiêu còn sống hay đã chết cũng chưa biết rõ, coi như đã chắc chắn rồi, sao có thể bảo chúng là vợ chồng ma được chứ? Như vậy là đang sỉ nhục công chúa chúng ta”

Hoàng thái hậu chưa nghĩ đến điều này, quả thực, thân phận của Tráng Tráng sao có thể làm tiểu thiếp được? Hơn nữa hôn sự của Hàn Thanh Thu và Tiêu Kiêu là do đích thân bà ban hôn, cũng không thể nào bảo bà đuổi người ta đi được, Tiêu gia nào? Người thiên hạ không biết chuyện giữa Tráng Tráng và Tiêu Kiêu đâu.

Tráng Tráng đã dùng an tức hoàn, không thể cứu được nữa, bây giờ tuy Thương Mai nói có thể kéo dài tính mạng cho nàng vài ngày, nhưng vài ngày sau, nàng vẫn sẽ ra đi, nếu không gấp gáp tiến hành hôn lễ này, sau này sẽ phải làm âm hôn, cũng sẽ ảnh hưởng đến thể diện hoàng gia.

Hoàng thái hậu lập tức ý kiến của lão Thất”

Quý thái phi cười: “Tỷ tỷ, công chúa là trưởng bối của A Khanh, hôn sự của nàng ấy sao có thể hỏi A Khanh được? Chỉ có thể là tỷ làm chủ, tỷ là chị dâu của nàng, có thể làm chủ cho hôn sự của nàng.”

Hoàng thái hậu nghĩ một lúc: “Nam Hoài Vương sắp đến kinh thành rồi, ngày mai đi hỏi ý kiến của ông ta trước, ôi, ai gia cũng khi đi Việt Đông, hết lần này đến lần khác ông ta dặn dò ai gia phải chăm sóc tốt cho Tráng Tráng”

Quý thái phi nói: “Đúng thế, Vương gia rất yêu thương công chúa, nếu ông biết được công chúa xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ rất đau lòng.”

Hoàng thái hậu nhớ đến dáng vẻ của Tráng Tráng, nước mắt lại rơi: “Tim của ai gia, rất khó chịu.”

Quý thái phi rũ mắt xuống, khẽ thở dài: “Đúng lên: “Hiện giờ công chúa xảy ra chuyện, nên gọi lão Bát trở về tiên cô cô của y một chặng rồi.”

Hoàng thái hậu hơi ngẩn ra, quả thực, Tráng Tráng là công chúa Trấn Quốc, lại là cô cô ruột của Nam Hoài vương, nếu nàng mất, Nam Hoài vương phải trở về.

Tổ tông có quy định về lễ pháp, Huệ Đế chủ trương trị quốc bằng lòng nhân từ và đạo hiếu, nếu không hạ chỉ truyện quốc của Huệ Đế.

Nhưng, liệu hắn trở về có gây ra sóng gió gì không?

Quý thái phi khẽ nói: “Muội biết tỷ tỷ lo lắng điều gì, yên tâm đi, muội sẽ trông chừng kỹ y, y và công chúa cũng xem như là cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu sắc, nếu không để y trở về tiễn công chúa một chặng, chỉ e y sẽ nuối tiếc cả đời này.”

Hoàng thái hậu nói: “Chuyện này, ai gia sẽ cân nhắc.”

Quý thái phi cũng không ép buộc nữa, chỉ nói: “Đúng, tỷ cứ bình tĩnh cân nhắc, dù sao, tỷ mới là mẫu hậu của nàng.”

Hoàng thái hậu ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày.

Lời nói này, không phải ép buộc, nhưng mà lại khiến bà không thể không nghiêm túc cân nhắc.

Hơn nữa, cho dù có hỏi Lễ bộ, hỏi về.

Quý thái phi rời khỏi, trở về vương phủ.

A Phúc hỏi: “Quý thái phi có muốn đi thăm công gì đáng xem chứ?”

“Nhưng thể hiện ra bên ngoài, Quý thái phi vẫn nên đi một chuyến.” A Phúc nói.

“Ai gia chưa từng nói chuyện với nàng ta, tình cảm cũng không thân thiết, đi thăm nàng ta như vậy lại khiến người ngoài suy đoán, bây giờ ai gia không muốn ra ngoài hoạt động nữa, bọn họ thích thăm thế nào thì thăm.”

“Vâng, nô tài có cân đi mời biểu thiếu gia không?” A Phúc hỏi.

“Bảo nó nô tài đi ngay!” A Phúc nói xong, quay người rời đi luôn.

Không lâu sau, liền có một thanh niên mười tám, mười chín tuổi dẫn theo hai tên đây tớ vào Vương phủ, người này mặc một bộ thân trang phục đỏ, dáng đi uyển chuyển, thoạt nhìn khiến người ta chỉ thấy toàn phấn son, hắn đi thẳng vào Thanh Ninh Các của Quý thái phi.

“Cô mẫu!” Người thanh niên cúi người bái kiến.

“A Xán, ngôi đi!” đàng hoàng một chút, xem ngươi kìa, mười tám mười chín tuổi rồi, lúc nào cũng ăn mặc như con chim công vậy, còn nữa, nam tử thì đánh phấn gì chứ? Vớ vẩn!”

“Cô mâu.” Thanh niên tủi thân nói: “Nam tử đánh phấn đâu phải chỉ có một mình ta, trong kinh thành có biết bao văn nhân, thi nhân đều làm vậy đó.”

“Người ta là người ta, ngươi đừng quên, tổ tiên chúng ta lừng danh thế là gia tộc có địa vị, đại cô mẫu ngươi là Thái hậu, ai gia là Quý thái phi, không thể nào để ngươi bôi tro trát trấu lên mặt Tôn gia chúng ta được.” Quý thái phi trách móc.

Người này chính là cháu ruột đằng ngoại của Quý thái phi, đệ đệ của Nhu Giao huyện chúa, Tôn Xán.

“Vâng, biết rồi ạ!” Tôn Xán hiển nhiên có chút không vui, nhưng cũng không dám phản bác.

Quý thái phi ngươi vào cung đi gặp đại cô mẫu của ngươi, nói với bà ta, ngươi ngưỡng mộ công chúa đã lâu, đã sớm muốn cưới nàng làm vợ, nhưng vì ngại tuổi tác và thân phận nên không dám nói ra, bây giờ nàng xảy ra chuyện, không nỡ để nàng thành cô hôn, muốn cưới nàng qua cửa, nàng làm quỷ cũng có phủ để có thể vào ”

Tôn Xán ngẩng phắt đầu: “Tại sao ta phải cưới một người chết.”

“im miệng!” Quý thái phi tức giận nói: “Ngươi thì hiểu cái gì? Nàng sắp chết rồi, nhưng nếu ngươi cưới nàng, gia tài của nàng sẽ là của ngươi hết, ngươi biết nàng có bao nhiêu phong ấp và tài sản không?”

CHƯƠNG 352: Ý NHI

Tôn Xán lắc đầu: “Có bao nhiêu?”

Quý thái phi nhìn hắn: “Tôn gia chúng ta còn không bằng một đầu ngón tay của nàng.”

Tôn Xán kinh ngạc vô cùng: “Nhiều như vậy sao?”

“Bây giờ ngươi còn cảm thấy cưới nàng là chịu thiệt thòi không?” Quý thái phi nhìn hãn.

Tôn Xán “hihi” cười: “Vẫn là tiểu cô mẫu yêu thương ta, được, ngày mai ta sẽ vào cung nói với Hoàng thái hậu.”

“Ừm, đi đi!” Quý thái phi vẫy vẫy tay.

Tôn Xán cảm ơn hết lời rồi rời đi, tư thế đi đường càng uyển chuyển hơn.

Thái tử Lương Quốc đi thăm Tráng Tráng, Tráng Tráng vẫn mặc bộ giá y đó, hắn khẽ thở dài một hơi: “Năm đó, bổn cung đã định hôn ước với nàng, thật ra biết nàng đã có người trong lòng, nhưng bổn cung cũng không quan tâm, vì trong lòng bổn cung cũng có một người, chắp vá lại thôi, hai nước liên hôn cũng là chuyện tốt, nhưng lại không biết tại sao lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy.”

Thương Mai nghe lời này, lại nhớ đến vị bang chủ Diêm Bang Lưu Nguyệt mà hắn từng nhắc đến, không biết người trong lòng hắn có phải nàng hay không.

Cô thật sự mong mỏi Lưu Nguyệt này có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.

Như vậy thì, Tráng Tráng sẽ có hi vọng rồi.

Mộ Dung Khanh hạ chỉ, dán hoàng bảng, tìm kiếm sừng huyết linh dương.

Hạ Lâm bị đưa về Thính Vũ Hiên, Liên Thúy Ngữ thấy Hạ Lâm còn sống, ôm hắn khóc sướt mướt.

Bởi Nguyệt Nhung, nhưng Hạ Lâm rất sợ bà ta, cũng không muốn nhìn thấy bà ta, chỉ cầu xin Hạ Lâm, thả bà ta đi.

Trước khi Trần Nguyệt Nhung rời đi, cũng không nói chuyện với Hạ Lâm, bà ta biết không thể nào mong ngóng Hạ Lâm được, tên ngốc này, không phải nơi để dựa dẫm.

Bà ta đoán chắc Hạ Oanh Nhiễm đã có chỗ đứng vững chắc bên ngoài, rời khỏi Thính Vũ Hiên bèn đi tìm Hạ Oanh Nhiễm, chuyện này tạm thời không nói đến.

về hoàng bảng được dán lên hai ngày, có nhưng sau khi Thương Mai kiểm tra, chúng đều là giả, do có vài người gian xảo tham tiên thưởng, cố ý nhuộm đỏ sừng huyết linh dương.

Từng hi vọng dập tắt trước mặt Thương Mai, cô tức giận, sai người đánh toàn bộ đám người lừa đảo kia ba mươi bản rồi đuổi đi.

Muốn tìm sừng huyết linh dương, xem ra hi vọng là rất bé nhỏ.

Mấy ngày này Thương Mai thật sự rất mệt mỏi, nhìn Tráng nổi.

Đúng lúc này, trong cung truyền đến tin tức, nói Hoàng thái hậu muốn tìm một nhà cho Tráng Tráng, để nàng thành thân trước khi chết.

Mộ Dung Khanh nghe thấy tin này lập tức vào cung, Thương Mai thấy hắn vô cùng tức giận, sợ hắn sẽ gây loạn trong cung, muốn đi theo, Mộ Dung Khanh nói: “Nàng không cần đi, bản vương phải nói chuyện rõ ràng với mẫu hậu.”

Hắn nhàn nhạt nói, giọng điệu lại biết tình cảm mẫu tử của hai người khá tốt, lần nói chuyện này cho dù có không vui vẻ cũng sẽ không thể gây tổn thương sâu sắc đến hai người.

Mộ Dung Khanh vừa rời đi, Câm Chi đã đến: “Vương phi, lại có một người nói có sừng huyết linh dương tới rồi.”

Thương Mai chán ghét xua tay: “Là đám người giảo hoạt tham lam đó sao? Đuổi đi.”

Cầm Chi nói: “Lần này người đến là một một lát?”

Thương Mai nghĩ, đã thất vọng bao nhiêu lần như vậy rồi, cũng thêm một lần nữa cũng vậy, tuy nàng ta cho rằng bây giờ cô nương kia nhìn có vẻ đơn thuần cũng có thể là một kẻ lừa đảo ”

“Đưa vào đây đi.” Thương Mai nói.

Cầm Chi nhận lệnh ra ngoài.

Nhưng mà, Cầm Chi vẫn chưa đưa cô nương kia vào, đã thấy Đao lão đại xông vào nói: “Đại tiểu thư, Trân thái quân thư Trần gia ngã gãy chân rồi.”

Thương Mai sợ hãi: “Sao lại như vậy?”

Đao lão đại nói: “Phía bên Trân gia phái người đến nói đại tiểu thư Trân gia biết công chúa xảy ra chuyện, bèn tự ý trèo tường trốn ra ngoài, không ngờ lại bị ngã xuống.

Thương Mai thở dài: “Gần đây nhiều chuyện phải lo thật.”

Cô dặn dò ngự y hầu hạ vào, ngươi kiểm tra cẩn thận thứ nàng đem đến có phải sừng huyết linh dương hay không, đừng y nói.

Thương Mai dặn dò ngự y xong bèn xách rương thuốc đi cùng Đao lão đại.

Lúc cô ra ngoài cửa có chạm mặt cô nương kia, thấy nàng cũng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, dáng vẻ ngọt ngào, xinh đẹp, tóc búi hai bên, đôi mắt rất to, lúc thấy Thương Mai, nàng ta nhìn cô với vẻ tò mò.

Thương Mai dừng lại, dặn dò Cầm Chi: “Ngươi đưa nàng ởi gặp ngự y, ngự y thấy Thương Mai vội vàng rời đi, không khỏi tò mò: “Vương phi vội đi đâu vậy chứ?”

Cô nương kia nói: “Nàng chính là Vương phi Hạ Thương Mai của Nhiếp Chính Vương sao? Nàng xinh đẹp thật đó “

Cầm Chỉ nói: “Một lát nữa đi vào không được nói linh tỉnh, biết chưa? Có ngự y ở đó, ngự y hỏi ngươi cái gì thì ngươi nói cái đó.”

“Ta biết rồi, ta sẽ không nói linh tinh đâu.” đưa nàng đến trước mặt ngự y, nói: “Lý ngự y, chính là vị cô nương này nói có sừng huyết linh dương.”

Lý ngự y quan sát nàng: “Ngươi tên là gì?”

Cô nương kia nói: “Bẩm đại nhân, ta tên là Vương Ý Nhi.”

Lý ngự y gật đầu: “Ngươi mang sừng huyết linh dương đến à?”

Vương Ý Nhi lắc đầu: “Không có, ở chỗ của mẹ ta, mẹ ta không muốn cho”

Lý ngự y ngơ ra: “Mẹ ngươi không lớn mắt: “Nhưng mọi người có thể đi cướp”

Lý ngự y bật cười: “Đứa trẻ này, nào có người bảo người khác đi cướp đồ của mẹ mình như ngươi chứ?”

Vương Ý Nhi không hiểu hỏi: “Vì sao lại không thể? Nếu như có thể cứu mạng người thì đương nhiên có thể cướp rồi, cướp rồi còn có thể trả về cho bà mà.”

Lý ngự y lắc đầu, gọi người đến lấy tấm hình ra: “Ngươi xem, sừng Nhi nhìn qua, có chút do dự: “Có chút giống, nhưng không phải màu đỏ, là màu vàng kèm theo chút tơ máu”

Lý ngự y không khỏi thất vọng, nhưng cũng không nỡ trách móc nàng: “Vậy ngươi nhầm rồi, cô nương, đó chỉ là sừng linh dương thôi, không phải sừng huyết linh dương, ngươi về đi, lát nữa Vương phi về mà biết ngươi không có gì là sẽ đánh ngươi đó “

Vương Ý Nhi cũng có đúng rồi chứ, ta nghe Trần nhị ca nói thứ này có thể cứu mạng công chúa, nên ta đã tới, vậy thì xin lỗi, ta về đây.”

Cầm Chi cảm thấy cô nương Ý Nhi này vô cùng đáng yêu, tuy không có thứ mà nàng ta cần, có chút thất vọng, nhưng nàng ta cũng không trách móc gì, mà lại còn tự mình tiên nàng ra ngoài.

Ý Nhi vừa ra đến cổng, Lương Vương vừa hay cũng mặt vui vẻ, dụi mắt, như không dám tin vào mắt mình, sau khi chắc chắn, bèn chạy đến kéo tay Lương Vương, vui mừng hét lên: “Đại đầu ca ca !”

Sắc mặt Lương Vương có chút không tự nhiên: “Ý Nhi?”

Chương 353

Lương Vương định thu tay về, nhưng Ý Nhi nhất quyết ôm chặt cánh tay hắn không chịu buông, dáng vẻ rất hưng phấn.

Lương Vương thấy vậy đành phải nói: “Được rồi, Ý Nhi, nàng quay về trước đi, ta vẫn còn chuyện phải làm, đợi ta làm xong rồi sẽ tới chơi với nàng.”

Lúc này Ý Nhi mới buông hắn ra, gật đầu lia lịa: Vâng, huynh mau đi vào đi, Công chúa đang đợi huynh cứu mạng đấy”

Lương Vương nhìn nàng thật lâu, rồi khẽ nói: “Tạm biệt!”

Nói xong, hắn dân thuộc hạ của mình đi vào.

Ý Nhi vui vẻ nhìn hắn đi vào trong, nàng vốn định rời đi, nhưng nghĩ tới đã lâu rồi nàng chưa gặp lại hắn, không bằng đợi hắn ra ngoài trò chuyện một lát rồi hãng đi, thế là, nàng ngồi trên thêm đá đợi Lương Vương ra ngoài.

Cảnh này lọt vào mắt Thái tử.

Hắn tới sau Lương Vương một lát, là Hoàng hậu gọi hắn tới, trong lúc không biết nên đi đâu, hắn bèn tới đây xem xét một vòng để về báo cáo lại.

Hắn chưa từng thấy tên phế nhân này nhìn một người con gái nào với ánh mắt như vậy, hắn đoán chắc rằng, người con gái này rất quan trọng với hắn ta.

“Ngươi có biết nàng ta là ai không?” Hắn hỏi thuộc hạ đứng bên cạnh.

Thuộc hạ bên cạnh liếc nhìn một lát rồi nói: “Hình như nàng ta là cô gái mà Lương Vương điện hạ quen trong dân gian lúc trước, sau đó nghe đồn Lương Vương còn vào cung xin Hoàng hậu nương nương muốn cưới một dân nữ, rồi bị Hoàng hậu mắng một trận, có lẽ dân nữ đó chính là nàng ta, lúc nãy nghe Lương Vương gọi nàng ta là Ý Nhi, có lẽ nàng ta vẫn chưa biết thân phận của Lương Vương điện hạ”

“Ô!I Nàng ta là Ý Nhi đó à?” Thái tử nói với hàm ý sâu xa.

Hắn xuống xe ngựa, rồi đi qua đó gọi một tiếng: “Ý Nhi?”

Ý Nhi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là Thái tử, hỏi với vẻ hơi hoang mang: “Người gọi ta à?”

“Tất nhiên là gọi ngươi rồi, ngươi không biết ta à?” Thái tử cười hỏi.

Ý Nhi nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, rồi thành thật lắc đầu: “Ta không quen biết ngươi.”

Thái tử lại cười nói: “Ngươi không biết ta, nhưng ta lại biết ngươi, đại ca ta hay nhắc đến ngươi với ta.”

“Đại ca ngươi là ai?”

Thái tử nói: “Là người mới đi vào đấy, đại ca ta chưa từng nói với ngươi này, rõ ràng vẻ mặt hơi buồn.

Ý Nhi thấy vậy liền đứng dậy, dịu dàng nói: “Không, huynh ấy thấy hắn hình như rất buồn nên mới nói vậy để an ủi hắn thôi.

Thái tử bật cười: “Thật ư? Vậy thì quá tốt rồi, hay là thế này, chúng ta tìm một nơi nào đó vừa ăn vừa đợi đại ca ta được không?”

Ý Nhi do dự một lát: “Ta ngồi đây đợi huynh ấy ra ngoài cũng được”

Thái tử không vui nói: “Ngươi không nể mặt ta sao? Vậy thôi, dù gì cũng đâu có ai thích vội xua tay nói: “Không phải thế, ta chỉ không quen biết ngươi, nên không thể một mình đi ra ngoài cùng ngươi được, nếu không mẹ sẽ mắng ta.”

Thái tử chỉ thuộc hạ đang ngôi trên xe ngựa rồi nói: “Ngươi nhìn xem, trên xe ngựa vẫn còn người khác nữa, đâu thể coi là ta với ngươi ra ngoài riêng chứ? Hơn nữa, ngươi không biết ta, nhưng ta lại biết ngươi, ngươi cũng quen ca ca không? Hơn nữa, chúng ta cũng chẳng đi đâu cả, chỉ tìm một nơi nào đó để ngồi xuống nói chuyện, rồi đợi đại ca ta thôi.”

Ý Nhi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Thôi được rồi, chúng ta tìm một nơi nào đó đợi huynh ấy đi, dù gì ngồi đợi ở trước cổng cũng bất tiện, luôn có người đi ra đi vào.”

Thế là, Ý Nhi lên xe ngựa của hắn.

Đúng lúc Tiêu Thác cưỡi ngựa đi một cô gái leo lên xe ngựa của Thái tử, bóng lưng này nhìn hơi giống Ý Nhi.

Hắn ta đã từng gặp Ý Nhi rồi, lúc Lương Vương quen Ý Nhi, đúng lúc hắn ta cũng có mặt ở đó.

Nhưng hắn ta nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, sao Ý Nhi lại tới đây chứ? Cho dù nàng ta có tới, cũng không thể lên xe ngựa của Thái tử được.

Hắn cột ngựa xong thì đi vào trong.

Hắn vừa ta còn tưởng mình nhìn thấy Ý Nhi”

Lương Vương không đáp lại, vẻ mặt hơi hụt hãng.

Còn bên này, Thương Mai đi tới Trân phủ, vừa nhìn thấy Loan Loan, cô đã sợ hết hồn.

Mặc dù vết thương của nàng ấy không nghiêm trọng lắm, nhưng cả người lại rất gây gò, khuôn mặt trái xoan cũng hốc hác đi nhiêu, cằm thì nhọn hoắt, đôi mắt vốn to tròn thì giờ càng to đến mức dọa người.

Loan Loan vừa gặp cô đã ôm châm lấy rồi khóc lớn: “Thương Mai, ta đã biết ta phải làm sao đây? Trong lòng ta rất khó chịu.”

Tiếng khóc của Loan Loan rất có sức lây che giấu, làm Thương Mai cũng không kìm được mà khóc theo.

Trân thái quân ngôi bên cạnh hút điếu thuốc lào, ống tre chứa nước phát ra tiếng rít khẽ, vẻ mặt bà vừa phiên muộn lại vừa ưu tư.

Bà nhả làn khói ra, rồi lạnh lùng nói: “Cháu còn thương gì cho ai nữa? Nếu cháu vân không chịu thành thân, thì người chết là cháu đây, lần này cháu chỉ bị một chân, nhưng lần sau sẽ ôm Thương Mai khóc to hơn.

Thương Mai quay đầu ra hiệu cho lão thái quân đừng nói nữa, rồi cô an ủi Loan Loan, khử trùng băng bó vết thương cho nàng ấy.

Vết thương của nàng ấy cũng không nghiêm trọng lắm, không ảnh hưởng tới xương, nhưng miệng vết thương lại rất lớn, chảy nhiều máu, băng bó cẩn thận, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không có gì đáng ngại nữa.

Xử lý xong vết thương, Thương Mai cho một giấc.

Lão thái quân thấy nàng ấy đã ngủ rồi thì thở dài một hơi, nghiêm túc nhìn Thương Mai: “Vương phi, ngươi vẫn chưa thực hiện lời hứa ban đầu của mình”

Thương Mai tự biết mình đuối lý: “Ta xin lỗi, ta thật sự không thể cưỡng ép chuyện này được, chuyện tình cảm, không có gì bên ngoài tác động được.”

“Lão thân rất thích thằng nhóc Tiêu Thác đó, nhưng hai đứa lại không có duyên với khuyên nha đầu này, để nó đồng ý với lão thân, mau chóng thành thân đi.”

Thương Mai nói: “Nhưng Loan Loan cũng rất cố chấp, nàng ấy từng nói với ta rằng, trong tim nàng ấy chỉ có mình Tiêu Thác, ngoài hắn ra nàng ấy sẽ không lấy ai khác.”

“Còn chuyện nào quan trọng hơn tính mạng của mình?” Lão thái quân nhíu mày nói: “Giờ không có tình cảm thì sau này vẫn có thể vun đắp thái quân, thật ra, ta cảm thấy bà không nhất thiết phải tin vào những lời đó đâu, gì mà không thành thân sẽ chết chứ, chuyện này hoàn toàn vô căn cứ.”

Lão thái quân nhìn cô với ánh mắt sắc như dao: “Ngươi có tư cách gì mà nói câu này? Vô căn cứ? Chuyện của ngươi thì có căn cứ à? Tại sao chuyện của ngươi thì có căn cứ còn người khác thì không? Ngươi nói Mai khẽ run lên, cô ngẩng đầu nhìn lão thái quân, bà ấy đã biết những gì?

Lão thái quân đứng dậy, rồi phất tay: “Được rồi, lão thân chưa từng câu xin người khác, giờ coi như ta xin ngươi, ngươi hãy khuyên nha đầu này giúp ta, con bé nhất định phải thành thân, lão thân đã lớn tuổi rôi, không thể chịu nổi đả kích người đầu bạc tiên kẻ đầu xanh đâu, không bằng lấy mạng rồi ”

Thương Mai rất khó xử, nếu thằng nhóc Tiêu Thác kia có lòng, thì cô còn có thể cưỡng ép được, nhưng ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì?

Thương Mai tự cảm thấy mình có thể nhìn thấu tâm tư rất nhiêu người, nhưng người ngốc như Tiêu Thác thì tâm tư lại quá đơn giản, làm cô không thể nhìn thấu được.

Cô thở dài nói: “Ta cũng không thể gọi Tĩnh Quốc Hầu tới ép hắn ép được.”

Lão thái quân nghe vậy, thì ngẩng đầu lên nhìn cô, hình như trong lòng đã có chủ ý rồi.

Thương Mai nhìn bà, dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ bà thật sự muốn nhờ Tĩnh Quốc Hầu ép hắn ư? Dưa hái xanh sẽ không ngọt, nếu bà cứ ép buộc như vậy sẽ hại cả đời bọn họ đấy.”

Lão thái quân cộc cằn đáp: “Ta mặc kệ việc dưa có ngọt hay không? Chỉ cân có dưa là được.

Chương 354
Lão thái quân thật sự nói được làm được, Thương Mai vừa mới rời đi, bà đã sai người chuẩn bị xe ngựa để đi tới Hâu phủ rồi.
Có đôi khi hành động quyết đoán như này rất đáng sợ, nhất là những người từng trải trên sa trường.
Thương Mai trở về phủ Công chúa, gần đây cô đã xem phủ Công chúa thành nhà của mình rồi.
Vừa bước vào phủ cô đã hỏi ngự y: “Cô nương đó có mang sừng huyết linh dương tới đây không?”
Ngự y nói: “Bấm Vương phi, nàng ta không có mang tới, mà chỉ nói răng mẫu thân nàng ta có sừng huyết linh dương, sau đó nàng ta lại nhìn bức tranh, nói màu sắc không giống lắm, nên có lẽ không phải.”
“Màu sắc không giống lắm? Vậy nàng ta có nói nó có màu gì không?” Thương Mai hỏi.
“Nàng ta nói là màu vàng, bên trên còn có vằn máu.” Ngự y đáp.
Thương Mai ngẫm nghĩ một lát, rất có thể là vì vấn đê bảo quản nên sừng huyết linh dương này đã xuất hiện hiện tượng đổi màu, cô vẫn nên tới đó kiểm tra thì tốt hơn: “Nàng ta có để lại địa chỉ không? Không bằng để ta đích thân đi tới đó xem thử.”
Ngự y nói: “Không ạ, nhưng thần biết tên của nàng ta, hình như gọi là Vương Ý Nhi.”
Vương Ý Nhi? Cái tên này nghe quen quá.
Đúng lúc Tiêu Thác đang đi tới đây, nghe ngự y nói thế, thì gấp gáp hỏi: “Vương Ý Nhi? Ông nói hôm nay có một người tên là Vương Ý Nhi tới đây à?”
“Đúng vậy, chính là cô nương tới đây nói nhà mình có sừng huyết linh dương hôm nay.”
Tiêu Thác nhìn về phía Lương Vương, rồi tức giận nói: “Hôm nay ta đã nói với người là hình như ta nhìn thấy Ý Nhi, sao người không nói cho ta biết Ý Nhi đã tới đây?”
Lương Vương ngôi trên ghế, hờ hững đáp: “Nàng ấy tới đây thì sao chứ?”
“Nàng ấy đã leo lên xe ngựa của Thái tử rồi!” Tiêu Thác sốt ruột đến mức giậm chân.
Lương Vương bỗng bật dậy nói: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta tận mắt nhìn thấy nàng ấy leo lên xe ngựa của Thái tử ”
Lương Vương tức đến mức mặt nổi đầy gân xanh: “Sao ngươi không nói sớm?”
Tiêu Thác nói: “Lúc ta đi vào đã nói với người rồi, hình như ta nhìn thấy Ý Nhi, nhưng người không đáp lại ta, ta còn tưởng mình nhìn nhầm, thâm nghĩ sao Ý Nhi có thể tới đây chứ?”
Lương Vương nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đúng là tên ngốc!”
Nói xong, hắn lao nhanh ra ngoài.
Tiêu Thác sửng sốt một lát, rồi cũng chạy ra ngoài: “Tên ngốc là người đó, người mới đúng là tên ngốc.”
Thương Mai vẻ mặt nghiêm nghị, có lẽ Ý Nhi này là ý trung nhân của Lương Vương, nhưng tại sao nàng ta lại leo lên xe ngựa của Thái tử?
Khoảng một canh cuộc ngươi có nhìn thấy rõ không thế?”
“Ta chỉ cảm thấy hơi giống thôi, ai biết có phải nàng vội hỏi: “Hai người đã tìm thấy Thái tử chưa? Có đúng hắn đưa Ý Nhi đi không?”
Lương Vương nói: “Hắn đang ở Lan Phường nghe nhạc, quả thật hắn có ôm một cô gái, nhưng cô gái đó chỉ mặc xiêm y giống màu với Ý Nhi thôi, hắn nói đó chính là cô gái mà Tiêu Thác nhìn thấy trước phủ Công chúa”
“Trùng hợp đến thế ư?” Thương Mai không khỏi sinh nghỉ.
Tiêu Thác nói: “Thái tử kỹ, lần này dẫn phụ nữ tới phủ Công chúa cũng không có gì kỳ lạ, hơn nữa hắn cũng không có lý do gì để bắt Ý Nhi, bởi vì hắn hoàn toàn không quen Ý Nhi”
Thương Mai chợt nhớ tới lúc trước Tiêu Thác từng nói hắn chưa từng gặp Ý Nhi, nên hỏi: “Ta nhớ lúc trước ngươi có nói ngươi chưa từng gặp Ý Nhi mà, sao ngươi lại nhận ra nàng ta thế?”
Tiêu Thác từng nói thế cũng không có gì lạ, ta chỉ gặp mặt nàng ta một lần thôi, đó là lúc bọn họ quen nhau.”
Thương Mai nói: “Ngươi mới gặp nàng ta có một lần, có khi nào ngươi nhận nhâm rồi không? Dù gì ngươi cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng leo lên xe ngựa của nàng ta thôi.”
Tiêu Thác vốn đã không chắc chắn, giờ lại nghe Thương Mai nói thế, nên càng không dám chắc người đó lúc đó vừa nhìn qua đó, hắn đã cảm thấy người đó là Ý Nhi.
Lương Vương tức giận nói: “Bản vương đã không muốn đi gây sự người đó rồi, ngươi còn nhìn nhâm nữa, hôm nay làm náo loạn như vậy, nói không chừng ngày mai ta phải vào cung thông báo với mâu hậu rồi.”
Thương Mai lạnh nhạt nói: “Ngươi sợ cái gì? Ngươi cũng đâu mắc nợ hắn.”
Trong lòng cô vẫn còn khúc mắc về chuyện mạnh mẽ.
Lương Vương biết trong lòng cô bực bội, cũng không nói gì.
Thương Mai thấy bộ dạng này của hắn, thì chẳng muốn nói chuyện với hắn nữa: “Được rồi, ngươi cử một người đi tới nhà Ý Nhi hỏi thử xem, nàng ta đã về nhà chưa, thuận tiện xem thử trong sừng huyết linh dương của mẫu thân nàng ta có máu không.”
Lương Vương sửng sốt: “Bản vương không biết nàng ta sống ở đâu.”
“Ngươi không biết sinh vật lạ: “Ngươi thích người ta như thế mà lại không biết người ta đang sống ở đâu? Vậy lúc trước ngươi tìm nàng ta ở chỗ nào?”
“Trước đây nàng ấy bán trâm hoa tự làm ở chợ phường Tây Nam, nhưng sau đó nàng ấy không tới đó nữa, bản vương cũng không biết nàng ấy đã dọn sạp đi đâu, ta đã đi tới đó mấy lần rồi, nhưng không gặp.” Lương Vương ngại ngùng nói.
Thương Mai không khỏi bái phục, yêu đương kiểu này thật là…
Cô hỏi Tiêu Thác: “Vương gia vẫn chưa quay về à?”
“Vẫn chưa!” Tiêu Thác hơi mất tập trung, hình như vẫn đang nghĩ đến chuyện của Ý Nhi.
“Có tin tức gì không?”
“Không có, nhưng Việt Đông Vương quay về rồi, chắc đang vào cung rồi.” Tiêu Thác nói.
Thương Mai biết Việt Đông Vương là huynh trưởng của Tráng Tráng, rất nảy, không biết lát nữa tiến cung có gây ra chuyện gì không?
Phải biết rằng, tính khí của vị Dung Khanh vân chưa xuất cung, Thương Mai hơi lo lắng, định bảo Tiêu Thác vào cung để nghe ngóng tin tức.
Nhưng Tiêu Thác chưa kịp rời đi, thì thấy Quỳnh Hoa dẫn một người phụ nữ đi vào, nhìn dáng dấp bà ta khoảng ba bảy, ba tám tuổi, mặc xiêm y màu xanh, tóc búi gọn gàng, có lẽ trang sức duy nhất trên người bà ta chính là chuỗi Phật rất lớn đeo ở cổ tay.
Ngoại ngũ quan sáng sủa, là kiểu khuôn mặt vừa nhìn đã khiến người khác khó quên, cộng thêm hàng lông mày rậm, càng làm bà ta toát ra vẻ anh tài.
Nhưng hành động của bà ta lại rất nhã nhặn, bước đi khoan thai, Câm Chi dẫn bà ta đi vào, bà ta nhìn thấy cô thì nở nụ cười mỉm dịu dàng.
“Vương phi, vị phu nhân này nói tới đây để tìm con gái, con gái bà ấy Chỉ nói.
Lương Vương nghe xong thì bật dậy, nhìn người phụ nữ đó: “Bà là mẫu thân của Ý Nhi? Nàng ấy vẫn chưa về ư?”
Người phụ nữ đó quan sát Lương Vương, rồi lấy chuỗi Phật ra lần trong tay, dịu dàng đáp lại: “Đúng vậy, ta là mẫu thân của Ý Nhi, hôm nay con bé đi ra ngoài nhưng đến giờ vẫn chưa về nhà, trước khi đi con bé có nói với hàng xóm rằng, xem hôm nay con bé có tới đây không?”
Tiêu Thác ngẩn người: “Trời ơi, vậy hôm nay người đã lên xe ngựa của Thái tử thật sự là Ý Nhi rồi”
Người phụ nữ đó quay đầu nhìn Tiêu Thác, ngước lên hỏi: “Cậu nói Ý Nhi đã lên xe ngựa của Thái tử? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao con bé lại lên xe ngựa của Thái tử?”
Bà bắt đầu lần chuỗi Phật với tốc độ nhanh hơn.
“Phu nhân, Thái tử, đưa Ý Nhi về” Tiêu Thác vội nói.
Bên này, Lương Vương đã siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên: “Tiêu Thác, chúng ta đi!”
Thương Mai sợ bọn họ kích động sẽ không tìm thấy Ý Nhi, nên nói: “Đợi đã, ta đi cùng hai người ”
Nhưng người phụ nữ đó lại ngăn cản bọn họ: “Nếu Thái tử đã dẫn nữ nhi của ta đi, vậy thì để ta tới tìm Thái tử, không làm phiên các vị nữa.”
Chương 355

Thương Mai quan sát bà ta, thấy vẻ mặt bà ta rất bình tĩnh, không hề có chút lo lăng sốt ruột khi không tìm thấy con gái, cô cảm thấy rất kinh ngạc.

Có lẽ là do bà ta che giấu quá kỹ, hoặc bà ta thật sự không hề lo lắng cho Ý Nhi.

Hơn nữa, bà ta còn muốn tự đi tìm Thái tử, bà ta chỉ một dân thường, sao có thể gặp được Thái tử chứ?

Thương Mai liên nói: “Phu nhân, bà ở lại đây đi, để chúng ta đi tìm cho.”

Bà ta liếc nhìn bọn họ, cuối cùng dừng tâm mắt trên mặt Lương Vương: “Người là Lương Vương điện hạ đúng không?”

Lương Vương gật đầu: “Đúng vậy, phu nhân”

“Được, vậy mấy người đi tìm con bé giúp ta đi” Mẫu thân Ý Nhi nói, không kiên trì ý định khi nãy nữa.

Lương Vương khom người, đồng ý.

Rồi ba người dẫn Đao Lão Đại và ám vệ trong phủ Công chúa đi.

Vì lúc nãy bọn họ đã biết Thái tử đang ở Lan Phường, nên ba người đi thẳng đến đó, nhưng khi đến nơi, thì nhận ra rằng Thái tử đã sớm rời đi rồi.

Thế là ba người chia nhau ra hành động, Lương Vương thì vào cung, Thương Mai thì dẫn mấy người đi lục soát các tửu phường quán trà trong Kinh Thành, còn Tiêu Thác thì dẫn người đi tới phố Đông, bên đó có rất nhiêu kỹ viện.

Tất nhiên, cả ba người đều không biết, bọn họ vừa đi khỏi, mẫu thân Ý Nhi cũng rời đi ngay.

Sau khi rời khỏi phủ Công chúa, bà ta liên tìm một tên ăn mày trên phố, rồi nói với hắn mấy câu, hắn nghe xong, lập tức rời đi.

Lương Vương đi tới Đông cung, nhưng người bên đó nói Thái tử vẫn chưa về, hắn lại tới tẩm cung của Hoàng hậu, nhưng cũng không tìm thấy hắn ta.

Lương Vương rất sốt ruột, Thái tử đã dẫn Ý Nhi đi, mà hôm nay bọn họ tới Lan Phường tìm hắn ta, đã khiến hắn ta cảnh giác, với tính cách tàn độc của hắn ta, chắc chắn Ý Nhi sẽ xảy ra chuyện.

Tiêu Thác dẫn người đi tới mấy kỹ viện lâu các, nhưng cũng không tìm thấy Thái tử.

Thương Mai lục soát dọc theo các tửu phường quán trà, nhưng cũng không thu hoạch được gì, mà cô chỉ thấy mấy tên ăn mày trên đường cứ ở đi tới đi lui, quái lạ, quả thật ngày xưa trên đường có rất nhiêu ăn xin, nhưng phần lớn đều ăn xin ở một chỗ, chứ hiếm khi đi lại.

Bình thường nhóm người Tiêu Thác ít khi để tâm đến Thái tử, họ chỉ theo dõi nhất cử nhất động của đảng Thái phó, nên ngay cả những nơi mà Thái tử thường lui tới, bọn họ cũng không biết.

Nếu hỏi Thái phó ngày trước hay đi tới đâu, thì Tiêu Thác có thể nói ra một lèo vài cái tên, bởi vì hắn đã phụ trách theo dõi Thái phó một khoảng thời gian.

Hết cách rồi, bọn họ đành phải tìm mò.

Thương Mai bị những người ăn mày này tác động, Thái tử thường xuyên xuất hiện trong Kinh Thành, hơn nữa lần nào ra ngoài cũng râm rộ, cực kỳ phách lối, nên sẽ có nhiêu người nhìn thấy hắn, nếu cô tận dụng nguồn lực của đám ăn mày này, nói không chừng có thể tìm Thái tử.

Thế là, Thương Mai bảo Đao Lão Đại đi tìm một tên ăn mày, bảo đám của hắn ta chia ra đi tìm, sẽ trả công.

Lúc Lương Vương và Tiêu Thác đi tìm Thái tử, quả thật đã đánh rắn động cỏ.

Thái tử vốn chỉ định trêu đùa Ý Nhi một chút, nhưng thấy Lương Vương tới Lan Phường hỏi tội hắn như thế, hắn lại thay đổi thái độ ẩn nhãn lúc trước, bỗng hăng hái hơn.

Nên sau khi Lương Vương và Tiêu Thác một ngôi chùa ở vùng ngoại thành, rồi hắn cũng ra khỏi thành ngay.

Hắn nhớ tới hôm đó ở bị An Thân Vương tát một cái, hắn đã vào cung cáo trạng, nhưng Hoàng hậu không những không giúp hắn, mà còn mắng hắn một trận, khiến hắn bùng lên lửa giận.

Giờ thấy Tiêu Thác cũng căng thẳng vì một tiểu nha đầu như thế, hắn như bắt được cơ hội đả kích bọn họ, sao có thể dễ dàng thả nàng ta đi được?

Nhất là, không ngờ tên phế nhân đó lại thích tiểu nha đầu này, rồi hắn chưa nhìn thấy tên phế nhân đó điên cuồng như thế.

Ngôi chùa này là do Hoàng hậu khởi công xây dựng, để thờ phụng Bồ Tát, dù không phải chùa của Hoàng gia, nhưng lại xây dựng cho hậu cung, nên chỉ có các phi tân mới có thể đi tới đó.

Dưới chân núi còn có ngôi làng, nhưng bách tính không được phép tới đây để dâng hương.

Người thường xuyên tới đây nhất chỉ có Thái biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng không ai dám lên tiếng.

Hôm qua Nghỉ Phi nương nương lại tới đây, nói muốn câu phúc cho Công chúa, nên sẽ ở lại đây bảy ngày.

Lúc Ý Nhi bị bắt đến đây, hòa thượng trong chùa đều không dám rêu rao ra bên ngoài, bọn họ biết rõ Thái tử lợi hại và ngang ngược thế nào, mà ngôi chùa này lại không cho bách tính tới dâng hương, bọn họ cấp, nên không ai dám đắc tội với Thái tử.

Mặc dù người xuất gia xem mọi chuyện trên thế gian là hư không, nhưng bọn họ cũng phải ăn cơm, bằng không họ lấy đâu ra sức để tụng kinh.

Ý Nhi bị nhốt vào phòng củi, được tay sai của Thái tử canh gác ở bên ngoài.

Tay chân Ý Nhi đều bị trói lại, miệng cũng bị nhét vải, nhưng nàng không hề sợ hãi, thậm chí còn mở Thái tử dân người đi vào trong, mấy tên tay sai liên tránh qua một bên, hô: “Điện hại”

Hạ nhân mang ghế tới để hắn ngồi, hắn vắt chân, lạnh lùng liếc nhìn Ý Nhi, rồi phất tay ra lệnh: “Cởi trói cho nàng ta đi”

Hạ nhân thô lỗ cởi trói cho Ý Nhi, rồi lấy miếng vải trong miệng nàng ra, nhấc chân lên đạp nàng: “Mau quỳ xuống!”

Ý Nhi quỳ bịch xuống sàn, đầu gối đập mạnh các ngươi kia, thật thô lỗ, sao có thể đối xử như vậy với một cô nương xinh đẹp? Còn không mau đỡ nàng ấy dậy!”

Hạ nhân cười hung ác, rồi đi tới đỡ Ý Nhi dậy: “Coi như ngươi may mắn, điện hạ là người biết thương hoa tiếc ngọc”

Thái tử cười quái gở: “Nói hay lắm, bản cung chính là người như vậy.”

Ý Nhi lườm Thái tử: “Chẳng phải ngươi là đệ đệ của Đại Đầu ca ca à? Sao lại bắt ta tới đây? Sao họ lại gọi ngươi là điện hạ, rốt cuộc ngươi là ai thế?”

Thái tử cười ha hả, như nghe thấy chuyện rất rồi, thế mà ngươi vẫn chưa biết hắn là ai, thật nực cười.”

Ý Nhi sửng sốt: “Ai muốn cưới à? Tên phế nhân đi tìm Mẫu hậu nói muốn cưới một tiểu tiện tỳ xuất thân từ chợ phường như ngươi, thế là bị Mẫu hậu mắng một trận, từ đó tên nhát gan đó không dám đi tìm ngươi nữa, đúng không? Hạng người như tên phế nhân đó chẳng được tích sự gì?”

Ý Nhi nổi giận, siết chặt nắm đấm quát: “Ngươi không được phép nói Đại Đầu ca ca như thế, ngươi mau thả ta thê thảm đấy.”

Thái tử cười lớn: “Mẹ của ngươi? Vậy để bản cung xem thử, mẹ của ngươi lợi hại đến đâu, mà có thể khiến bản cung thê thảm.”

Ý Nhi nhìn hắn, tức giận: “Sao ngươi lại xấu xa như thế? Ngươi không phải là huynh đệ với Đại Đầu ca ca, bởi vì ngươi hoàn toàn khác huynh ấy, thảo nào trước mặt ta huynh ấy chưa từng nhắc đến ngươi.”

Thái từ nghe vậy thì hừ lạnh: của bổn cung, mà hắn chỉ là một đứa con hoang, hắn không có tư cách làm người nhà Mộ Dung, ngươi không biết à? Không ai quan tâm đến tên phế nhân đó, mâu hậu không để ý đến hắn, bổn cung cũng thế, tất cả mọi người đều xem hắn là phế nhân.”

Ý Nhi nghe hắn nói vậy thì rất thương Lương Vương, thảo nào lúc trước nàng thấy ngài luôn buồn bã, hóa ra là vì ấy, thì ta quan tâm, ta sẽ không để mấy người bắt nạt huynh ấy nữa” Ý Nhi tức giận nói.

Thái tử vốn định trừng trị Ý Nhi một chút, nhưng thấy nàng quá vô vị, không hề có tính khiêu chiến, thì đứng dậy nói với hai tên tay sai: “Ta thưởng cho hai ngươi đó.”

Hôm nay Nghi Phi nương nương tới đây dâng hương, không bằng đi lén lút tư tình với Nghi Phi còn hơn tiêu ve khuôn mặt mềm mại của Y Nhi, rồi chắp tay cảm ơn: “Tạ ơn điện hạ”

Cửa phòng chứa củi đóng lại, Ý Nhi đứng dậy, lùi về sau một bước, lúc này đáy mắt mới hiện lên tia hoảng sợ: “Các người đừng tới đây, các người đừng tới đây.”

Tên tay sai cao lớn cười hung ác: “Tiểu cô nương, nàng cứ yên tâm, ông đây sẽ chiêu nàng thật tốt.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vương phi đa tài đa nghệ convert Full
  • 4.50 star(s)
  • Hạ Tử An Mộ Dung Kiệt
Chap-1529
Xuyên Vương phi lớn rồi!
Dạ Vương Phi
  • Nguyễn Thùy Linh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom