• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vương phi đa tài đa nghệ Full dịch (17 Viewers)

  • Chương 144-150

Coi như Hạ Thừa tướng cũng không bạc đãi nàng, còn tặng cho nàng một thị nữ, thị nữ đó chính là Thùy Nga bị đuổi ra khỏi Hạ Chí Uyển.


Thùy Nga vẫn luôn muốn đi theo phu nhân Nguyệt Nhung, bây giờ coi như là được như ước nguyện rồi, đáng tiếc chính là, phu nhân Nguyệt Nhung hiện giờ còn không bằng cả Liên thị ngày xưa.

Thùy Nga tiến vào với bộ mặt bầm dập, còn chưa thu dọn xong thì phu nhân Nguyệt Nhung đã sai nàng ta đi quét tước.

Nàng ta ủ rũ câm lấy cây chổi, khó khăn lắm mới quét sạch sẽ thì phu nhân Nguyệt Nhung lại sai nàng ta đi quét sân và đình nghỉ mát.

Thùy Nga bị đánh một trận ở Hạ Chí Uyển, hiện giờ đi vào nơi này, ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống đã bận bịu tối mắt tối mũi, làm sao cam tâm? Nàng ta đặt mông ngồi xuống, uất ức nói: "Để nô tỳ nghỉ một lát rồi lại quét tiếp.”

Phu nhân Nguyệt Nhung nhướn cao đôi mày liễu, véo lỗ tai nàng ta: “Ngay cả ngươi cũng dám đến khi dễ ta phải không? Thường ngày chẳng phải cứ nháo nhào muốn đến hầu hạ ta sao? Bây giờ ước mơ đã thành sự thật mà còn dám buông lời oán hận?"

Lúc trước Thùy Nga bị Tiểu Khuyên đánh, vành tai cũng bị thương theo nên khi bị véo mạnh như vậy nàng ta lập tức đau đến mức gào khóc thảm thiết: “Phu nhân thứ tội, phu nhân thứ tội, nô tỳ đi làm ngay!"

Phu nhân Nguyệt Nhung đã sinh hận, khó được tìm được người để phát tiết thì làm sao dễ dàng thả nàng ta đi được? Để xả hận bà ta đánh Thùy Nga đến khi khóe miệng cùng mũi đều chảy máu mới bằng lòng bỏ qua.

Thọ yến qua đi, lão phu nhân cùng hạ Thừa tướng đều không tìm Thương Mai nói chuyện.

Bọn họ đã cảm thấy không cần thiết nữa.

Trong phủ không có phu nhân Nguyệt Nhung làm chủ, lão phu nhân lại mệt mỏi, Hạ Oanh Nhiễm liền tự tiến cử để mình quản lý chuyện trong phủ, lão phu nhân cùng hạ Thừa tướng đều đồng ý .

Vừa tiếp nhận vị trí, Hạ Oanh Nhiễm liên thể hiện, đầu tiên là hạ lệnh đình chỉ hết thảy những cung ứng cho Hạ Chí Uyển, ngay cả chi phí sinh hoạt cùng thức ăn hằng ngày đều bị đình chỉ.

Việc này không được thông báo trực tiếp cho Hạ Chí Uyển, làm cho Du ma ma cùng Tiểu Khuyên đã phải chịu khuất nhục lúc đi lấy đồ.

Điều này có nghĩa là Hạ Chí Uyển phải tự lực cánh sinh.

Liên thị có một ít bạc, nhưng lúc trước đã cho vợ con Trần Ninh một ít, lại câm một ít đi mua lại thị nữ đông hương của Tiểu Khuyên và Lý đại phu nên chẳng còn bao nhiêu.

Tuy nhiên, Liên thị không hề lo lắng, bà còn trang sức có thể bán lấy tiền mặt.

Tiểu Khuyên lén nói chuyện này với Thương Mai, số trang sức đó đều là đồ cưới của phu nhân, là mâu thân đã mất của phu nhân để lại cho bà.

Thương Mai cũng không nhẫn tâm bán đồ cưới của Liên thị lấy tiền, nhưng quả thực số bạc ít ỏi còn sót lại không thể chống đỡ được bao lâu nữa.

Vừa vặn Mộ Dung Tráng Tráng đi vào, nghe được bọn họ đang lo lắng về kế sinh nhai thì cười nói: "Chẳng phải chỉ là chuyện tiền bạc thôi sao? Ngươi yên tâm, thứ mà ta có chính là tiên, muốn bao nhiêu ta sẽ đưa cho ngươi."

Thân là trưởng công chúa, đất đai phong ấp của nàng ta hàng năm đều mang về một lượng lớn bạc nên hiển nhiên với nàng ta mà nói thì tiền chẳng là cái gì cả.

Thương Mai khéo léo: “Cám ơn ý tốt của công chúa, tiền bạc chỉ là tạm thời, cứ dựa vào công chúa mãi cũng không phải là cách, hơn nữa, ta có y thuật nên tự lực cánh sinh cũng không phải là vấn đề."

Nhưng Tráng Tráng lại nhíu mày: “Tự lực cánh sinh? Nữ tử muốn tự lực cánh sinh thì hoặc là nhập phủ làm nô tỳ, hoặc là bán vào thanh lâu làm cô nương, lại có người ra chợ mở sạp bán tào phớ hay hoành thánh gì đó, ngươi có thể làm gì?”

Thương Mai lôi kéo Tráng Tráng đến một bên, nói nhỏ vài câu.

Tráng Tráng suy nghĩ một chút: “Như thế cũng được, dù sao ngươi cũng chữa khỏi cho Lương vương cùng Lão Thất, chỉ cần tung tin này ra, chắc hẳn sẽ có rất nhiều người giàu có tìm đến ngươi chữa bệnh, tiền chẩn bệnh cũng sẽ đầy túi."

"Phiên công chúa vì ta mà đánh động một chút." Thương Mai khẩn thiết nói.

"Ngươi yên tâm, đây không phải việc gì khó, ta thường ngày tuy rằng ít lui tới cùng các phu nhân nhà quan, nhưng vẫn có thể tung ra một vài tin tức." Tráng Tráng nói.

theo học y ngày đó khởi, Từ ngày theo học ngành y, cô đã tin rằng hành nghề y là sự nghiệp cả đời của mình, cô không muốn bị cuốn vào những cuộc đấu tranh khác mà mà bỏ qua giá trị sống của cuộc đời mình.

Khi mới đến, cô đã suy nghĩ về việc làm thế nào để tôn tại, bây giờ đã có được chỗ đứng vững chắc, cô lại phải tìm một lối thoát cho sự nghiệp của mình, cũng là để có thể nuôi sống bản thân và Liên thị.

Trên đường đến Lương vương phủ, Mộ Dung Tráng Tráng trực tiếp hỏi Thương Mai.



"Dự định? Không phải là đẻ công chúa tìm cho ta...”



Mộ Dung Tráng Tráng ngắt lời cô: “Ngươi biết là ta không đề cập đến nhưng mà ngươi định đối phó với Trần Nguyệt Nhung cùng Hạ Oanh Nhiễm thế nào? Còn có Tướng phủ, ngươi sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ rằng Tướng phủ sẽ buông tha cho ngươi đi chứ? Bọn họ lúc này đây đã phải chịu thất bại nặng nề, thể diện của Tướng phủ đều mất hết và mọi chuyện sẽ đổ hết lên đầu ngươi.”



Tuy rằng hôm ấy Mộ Dung Tráng Tráng không có ở đây, nhưng nàng ta đều biết hết những chuyện đã xảy ra”



"Binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ!" Thương Mai vén rèm lên, nhìn về dáng vẻ vội vã của dân chúng bên ngoài.



"Trần Nguyệt Nhung cùng Hạ Oanh Nhiễm đâu?" Mộ Dung Tráng Tráng cực kỳ chán ghét hai người này, nàng ta vẫn cảm thấy kết cục như vậy là chưa thỏa đáng, nàng ta hiểu rất rõ về chuyện bức hôn.



"Công chúa, chuyện này cứ thuận theo tự nhiên thôi." Thương Mai không nhiều lời nhưng ý hận trong lòng vẫn chưa tiêu tan.



Cô biết rằng mối hận này là do nguyên chủ Hạ Thương Mai lưu lại, nàng ấy chết dưới tay Mộ Dung Trịnh cùng mẹ con Trần Nguyệt Nhung, nếu hai người này không chết thì oán khí này cũng sẽ không tiêu tán.



"Đừng quá mềm lòng, có một số người sẽ không bởi vì ngươi nhượng bộ mà cảm kích trong lòng, bọn họ chỉ biết được một tấc lại muốn tiến một thước." Tráng Tráng cho rằng Thương Mai định buông tha cho bọn họ liên tốt bụng nhắc nhở.



"Công chúa yên tâm, ta tự biết chừng mực!" Thương Mai nhìn nàng ta, trong lòng có chút xúc động, Mộ Dung Tráng Tráng quen cô chưa lâu, cũng không phải là thâm giao nhưng luôn nghĩ cho cô.



Đến cổ đại, không chỉ có những tính toán, âm mưu mà còn cả tình bằng hữu, chuyện này đối với cô mà nói là niềm an ủi lớn.



Xe ngựa bị dừng lại giữa chừng, và người chặn xe hóa ra là Trần Loan Loan.



Trần Loan Loan cưỡi ngựa, trang phục uy phong lãm lãm, ngôi trên lưng ngựa, nếu trên lưng mang theo gánh nặng thì đúng là rất khí thế.



Nàng ta xoay người xuống ngựa rồi ủ rũ leo lên xe ngựa, cúi đầu nói: "Tổ mẫu bảo ta theo sát người suốt mười hai canh giờ cho đến khi ta được gả ra ngoài."



Thương Mai không biết nên khóc hay cười, lão thái quân này nóng vội quá rồi chăng? Không phải đã nói là còn nửa năm nữa ư?



Tráng Tráng cùng tiểu thư Trần gia đã sớm quen nhau, nghe được nàng nói như vậy, cũng bật cười : “Tổ mẫu ngươi đúng là sốt ruột quá rồi, ngươi không thấy là ta vẫn còn chưa gả đi sao?”



Trần Loan Loan tiêu Tráng Tráng liếc mắt một cái: “Tổ mâu nói, không thể học trưởng công chúa, thấy nàng ta từng này tuổi mà còn chưa gả đi, Tiêu Kiêu đại ca vì tránh người mà tránh đến tận biên quan rồi."



Tráng Tráng tái mặt: “Loan Loan, ta là an ủi ngươi, ngươi đừng khiến người ta tổn thương chứ."



Thương Mai nghe Loan Loan nói liên hỏi: "Tiêu Kiêu là ai?"



Loan Loan trừng mắt: “Ngươi ngay cả Tiêu Kiêu cũng không biết? Là Tiêu Đại tướng quân đói!"



"Tiêu Đại tướng quân không phải Tiêu Thác sao?" Thương Mai khó hiểu.



"Tiêu Kiêu là ca ca của Tiêu Thác, sau này là đại bá của ta." Loan Loan chẳng biết xấu hổ nói.



Tráng Tráng trừng mắt với nàng ta: “Còn biết xấu hổ là gì không? Chuyện này, bát tự còn chưa trao đổi mà ngươi đã không biết ý tứ, đi rêu rao khắp nơi?"



"Chuyện đó chẳng phải đã là ván đóng thuyền sao? Tổ mẫu của ta nói Thương Mai là Nhiếp Chính Vương phi tương lai, Tiêu Thác cùng Nhiếp Chính Vương là bạn tốt, chỉ cần Nhiếp Chính Vương phi nói một tiếng, Tiêu Thác cũng không thể không cưới.”



Nàng ta nhìn Thương Mai: “Đúng không? Chút chuyện nhỏ này mà cũng không đáp ứng, thì sao có thể nói mình là bạn tốt của Vương gia chứ? Nếu ai làm bằng hữu của ta thì mười hai ca ca của ta, các người cứ việc chọn, các người thích ai thì cứ nói với ta!”




Thương Mai cùng Tráng Tráng liếc nhau, trăm miệng một lời nói: "Không cần, cám ơn!"



Mười hai ca ca là cái quần què gì vậy? Hơn nữa đều chưa thành thân sao? Thương Mai lập tức ý thức được, Trần Loan Loan có khi nào là con gái duy nhất của Trần gia không?



Cô liên hỏi thử: "Loan Loan, các tỷ tỷ của ngươi đều xuất giá hết rồi sao?"



Loan Loan nhìn cô: “Ta là cô nương duy nhất của nhà chúng ta!"



Quả thế!



Mộ Dung Tráng Tráng nói với Thương Mai: "Ngươi vẫn nên đừng đắc tội với nàng ta thì hơn, viên minh châu trong lòng bàn tay Trần gia đó, những kẻ khác đều là trai tráng, ai dám ức hiếp Loan Loan, thì mười hai vị tướng quân ấy không phải là cửa ải dễ qua đâu.



Mười hai tướng quân? Xem ra thật sự có chút quan hệ với Loan Loan.



Thương Mai kéo cánh tay Loan Loan: “Loan Loan, tướng quân nhà các người còn chưa thành thân sao?”



"Ngoại trừ Thập nhị ca thì những người khác đều đã thành thân rồi." Loan Loan nói: “Ngươi thích Thập nhị ca sao?"



"Chuyện này không phải là thích hay không, nhưng hôm nào đó hãy đưa ta về làm quen đi, cả mười hai ca ca ta đều muốn làm quen."



"Được, dù gì thì ta cũng chẳng thích mười một chị dâu của mình mà các nàng cũng không thích ta, đổi hết một loạt là tốt nhất." Loan Loan buồn bực nói.



Tráng Tráng chỉ vào trán cô: “Chắc chắn là các nàng không thích ngươi, người ta đều là tiểu thư xuất thân từ các danh môn, ngươi nói chuyện với người ta không vừa ý liên chửi thề, thì ai thích ngươi? Hơn nữa, mười hai ca ca của ngươi vô cùng yêu thương ngươi, các chị dâu của ngươi không ganh ghét mà được sao?”



Loan Loan có chút phiên não: “Ta biết, ta đang sửa đổi những các nàng ở sau lưng ta nói rất khó nghe.”



"Dám nói ngươi? Ta không tin!" Tráng Tráng nói: “Ở Trần gia các ngươi, ngươi chính là lão đại, ai dám nói xấu sau lưng ngươi chứ?"



"Sau lưng cũng nói mà trước mặt cũng không tha, nhưng lúc có ca ca cùng tổ mẫu thì các nàng không dám nói, còn tốt với ta nhưng thừa dịp mọi người không chú ý, các nàng sẽ nhổ nước bọt vào cốc của ta, lén dậm chân ta.”



Lúc nói chuyện Loan Loan có chút nghẹn ngào, có thể thấy được là nàng thực sự rất uất ức.



Trần Loan Loan nói xong liền vén rèm lên nói với xa phu: "Không đến Lương vương phủ nữa, đến thẳng Nhiếp Chính Vương phủ."



Tráng Tráng nói: "Không, chúng ta phải đến Lương vương phủ trước."



"Lương vương hiện giờ đang ở Nhiếp Chính Vương phủ." Loan Loan đáp lại.



"Ngươi làm sao mà biết được?" Tráng Tráng trừng mắt.



"Ta đương nhiên biết, từ khi Thương Mai nói muốn gả ta cho Tiêu Thác, ta liền sai người nghiêm mật giám sát nhất cử nhất động của Tiêu Thác, thám tử nói hắn hiện giờ đang ở vương phủ cùng Lương vương."



Thương Mai cùng Loan Loan liếc nhau, đều nở nụ cười.



Tráng Tráng thở dài nói: "Tiểu nha đầu lừa gạt, nếu bị Tiêu Thác biết ngươi giám thị hắn, thì sẽ không còn trái ngọt mà hưởng đâu, tính tình của Tiêu Thác cũng vô cùng táo bạo đấy.”



Loan Loan nhún nhún vai: “Ta mặc kệ, tổ mẫu nói có cơ hội cứ ngủ với Tiêu Thác, ngươi xem không phải Hạ Oanh Nhiễm cũng ăn cơm trước kẻng với thái tử sao? Nàng ta ngủ xong, Hoàng hậu liên tứ hôn."



"Cái gì?" Thương Mai cùng Tráng Tráng trăm miệng một lời rống lên: “Tổ mẫu của ngươi dạy thế?"



Nhưng mà, lão thái quân hiển nhiên là biết Hạ Oanh Nhiễm cùng thái tử đã gạo nấu thành cơm rồi, lợi hại, tin tức của lão thái quân này đúng là nhanh nhạy.



"Đúng vậy, tổ mẫu nói đây là biện pháp tốt nhất, tổ mẫu còn nói, nếu Tiêu Thác đủ lợi hại thì ta chỉ cần ngủ cùng chàng một lần là có thể



hoài thai cục cưng, Trần gia ta đều là sinh ba, ta đến lúc đó cũng có thể sinh cho Tiêu ba đứa bé sinh ba, như vậy Tiêu Thác sẽ rất thích ta."



Tráng Tráng muốn té xỉu, nàng gối đầu lên vai Thương Mai, khóe miệng run rẩy: “Thương Mai, hôm nào đó ngươi hãy nói với lão thái quân rằng dạy hư cháu gái mình như vậy không tốt.”



Thương Mai lại cảm thấy rất thú vị: “Nhưng đây là biện pháp tốt nhất, với tính cách của Tiêu Thác, nếu Loan Loan không áp dụng cách thức chủ động thì chuyện sẽ không thành được."



Loan Loan kéo Tráng Tráng: “Công chúa, người đừng nói nữa, đây đúng thật là biện pháp tốt, nếu lúc trước người sớm ngủ cùng Tiêu Kiêu đại ca thì bây giờ người đã là phu nhân đại tướng quân rồi, sao đến phiên thị nữ của ngươi gả cho Tiêu Kiêu đại ca chứ? Bây giờ người có hối hận cũng không kịp .



Thương Mai càng nghe càng hồ đồ, Tiêu Kiêu đại ca này là đại ca của Tiêu Thác cũng là người trong lòng của công chúa?



Cô thấy sắc mặt của Tráng Tráng không được tốt liên nói: "Được rồi, Loan Loan, đừng nói nữa, chúng ta đến Vương phủ thì đến Vương phủ nhưng ngươi phải nghe lời ta.”

"Nghe chứ, tổ mẫu bảo ta nghe lời ngươi."

"Còn một chuyện nữa, ngươi phải nhớ kỹ, không được nói cho bất luận kẻ nào biết ta đáp ứng với tổ mẫu ngươi rằng sẽ kết đôi cho ngươi cùng Tiêu Thác, nếu không sẽ khiến cho Tiêu Thác bị phản tâm lý."

Loan Loan vỗ ngực: “Chưa nói, đều chưa nói gì hết, chỉ nói sơ sơ cho tổ mẫu cùng người trong quân, còn cả mười hai ca ca của ta nữa mà thôi.

Miệng Tráng Tráng liên tục run rẩy: “Thương Mai, đối với Loan Loan, ngươi phải giữ bí mật tất cả mọi chuyện, tất cả người Trần gia nàng ta đều là những kẻ lắm mồm.”

Chuyện của nàng cùng Tiêu Kiêu đều được truyền ra từ Trần gia.

Mà điểm then chốt ở đây là nàng không cách nào tức giận vì bọn họ dường như đều không cho rằng tin đồn do mình truyền ra có gì sai.

Đến vương phủ, Trần Loan Loan liên nói trước với Thương Mai cùng Tráng Tráng: "Khi gặp Tiêu Thác, các ngươi ngàn vạn lần không được nói ta là Trần Loan Loan."

"Vậy nói ngươi là ai?" Tráng Tráng tức giận hỏi.

"Cứ nói ta là Trần Thập Tam, là bạn tốt của các ngươi, đưa ta tới đây là để biết Vương phủ trông thế nào."

"Ngươi chưa từng gặp Tiêu Thác?" Tráng Tráng hỏi.

"Từng gặp rồi nhưng chàng chưa thấy ta, ta từ trước đến nay vẫn luôn khiêm nhường mà." Loan Loan hạ giọng nói, đưa tay duỗi thẳng tóc, đôi mắt to chớp chớp, vô cùng xinh đẹp.

Xuống xe ngựa, Loan Loan lại dặn dò: “Ngàn vạn lần không được gọi ta là Trần Loan Loan, nếu không hắn sẽ bị định kiến và có ấn tượng xấu về ta, hắn không thích Trần Loan Loan."

"Được rồi, đừng dông dài nữa, chúng ta sẽ không nói đâu." Tráng Tráng kéo cô ra sau: “Đi phía sau đi."

Thương Mai không thể nhịn cười khi thấy sự tương tác giữa Loan Loan cùng Tráng Tráng.

Không ngờ thời cổ đại sâm nghiêm này lại có thể gặp được những cô nương thú vị đáng yêu như vậy, nếu cô cứ bị giam cầm ở Tướng phủ, thì có lẽ cô sẽ cho rằng, cổ đại đều là tranh đấu, tính kế giống Tướng phủ.

Đám người Mộ Dung Khanh đang ngồi trong đình nghỉ mát của hoa viên, nghe báo lại rằng công chúa và Thương Mai đến Lương vương liên nở nụ cười vô liêm sỉ: “Xem kìa, nữ nhân nhà ta lại đuổi đến rồi."

"Cút sang một bên đi, ai là nữ nhân của nhà ngươi hả?'Mộ Dung Khanh hung hắn liếc mắt một cái.

"Nói sai rồi, phải nói là đại phu nhà ta." Lương vương cười hì hì nhìn Mộ Dung Khanh: “Yên tâm, ta không giành của ngươi đâu, đó không phải là mẫu người mà ta thích."

Tô Thanh thản nhiên nói: "Lương vương, mẫu hình mà ngươi thích là loại giống Hạ Oanh Nhiễm chăng? Nhưng cuối cùng, Hạ Oanh Nhiễm vẫn không coi trọng ngươi."

"Cút, ngươi còn chưa cưới được vợ còn mặt mũi mà nói ta sa?"

"Ta là không thích cưới, trong kinh có ai là không biết thanh danh của Tô Thanh công tử ta chứ?" Tô Thanh ngạo nghễ nói.

Mộ Dung Khanh không nói gì chỉ bưng ly rượu lên uống ực một cái hết ly, sau đó liên tục rót thêm mấy chén và uống sạch rồi phân phó Nghiêm Vinh: “Đem tất cả rượu đi, thay bằng trà!"

Tiêu Thác liên ngăn lại: “Đừng, ta còn chưa uống xong."

"Mang đi, mang đi, ban ngày ban mặc uống rượu gì chứ? Lối sống bê tha quá!" Mộ Dung Khanh bất giác phân trần rồi đem bầu rượu đưa cho Nghiêm Vinh.

"Là ngươi đề nghị uống rượu mà, vừa rồi ta mới chỉ hớp một ngụm nhỏ." Tiêu Thác nóng nảy, muốn xông lên giật lại bầu rượu trong tay Nghiêm Vinh, Nghiêm Vinh xoay người chuồn mất, nghênh ngang bỏ đi.

Mộ Dung Khanh ngôi yên lặng, trong tay bưng một tách trà nóng, nhìn Thương Mai bê hòm thuốc bước từng bước một tới.



Vết thương trên mặt hắn đã nhạt đi rất nhiều, nhưng dưới ánh mặt trời chiếu rọi thì vẫn là có thể thấy rất rõ ràng.



Tuy nhiên ánh sáng trong mắt đã có tinh thần hơn khiến cho trong lòng người nhìn hết sức thoải mái.



Thương Mai nhìn năm đại nam nhân chen chúc ở trong đình, có chút muốn cười.



Hơn nữa mặt Tiêu Thác đây tức giận, có vẻ vừa bị mắng rồi.



"Này, uống chút rượu chứ?" Tráng Tráng đi tới, ngửi được trong không khí mùi rượu, cười nói.



"Không, uống trà thôi." Mộ Dung Khanh lãnh đạm nói, ánh mắt dừng lại trên mặt Thương Mai: "Mới sáng sớm vậy đã tới?"



"Đúng vậy, vốn là phải đến Lương Vương phủ, có điều biết được Lương Vương ở chỗ này nên liên tới." Thương Mai để rương thuốc xuống bàn đá, nhìn một chút trà nóng hổi trong ly của mọi người.



"Đây không phải là Trần Loan Loan sao?" Tô Thanh nhìn Loan Loan, hơi kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi cũng tới?"



Trần Loan Loan mặt cũng xanh mét, không nghĩ là Tô Thanh cũng ở đây, Tô Thanh quen biết các ca ca nàng, cũng đã từng tới phủ thấy nàng mấy lần.



Tiêu Thác nghe vậy, ngẩng đầu lên, trợn to mắt nhìn Trần Loan Loan.



Loan Loan đứng ở khoảng cách gân thấy Tiêu Thác, nhất thời liên bị mê mẩn, nàng xoắn quýt tiến lên: "Tiêu Thác đại ca, ta là Trần Loan Loan, tổ mẫu nói sẽ gả ta cho chàng."



Cằm Tiêu Thác cơ hô muốn rơi xuống đất, hắn quay mặt sang, uống một hớp trà, nóng làm nước mắt muốn chảy cả ra.



Trần Loan Loan thấy hắn như vậy, trong lòng quýnh lên, tiến lên nói: "Ta biết chàng không thích cô gái dùng kiếm, ta sau này sẽ học thêu thùa."



Mặt Tiêu Thác đỏ ửng cả lên, cắn chặt răng, muốn nói mấy câu tuyệt tình với Trần Loan Loan, nhưng mà thấy nàng mở to hai mắt, hai con ngươi đen nhánh rất đẹp, khuôn mặt trắng nõn có lúm đồng tiền, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi dưới, bộ dáng hết sức ủy khuất, hắn lại không nói ra được.



Tô Thanh nhìn Trần Loan Loan một chút, lại nhìn Tiêu Thác một chút, sau đó nói: "Hạ đại phu, có phải ngươi đến châm cứu cho Lương Vương không? Còn cả Vương gia nữa, vết thương đã kết vảy nên bôi thuốc rồi, tất cả giải tán đi.



Tiêu Thác đứng lên, vút một cái chạy mất.



Trần Loan Loan nhìn bóng lưng hắn, lẩm bẩm: "Tư thế chạy của Tiêu đại ca cũng đẹp ghê hat"



Nét mặt Mộ Dung Khanh không thay đổi, đứng lên nói với Thương Mai: "Ngươi giúp bổn vương bôi thuốc trước."



"Ta trước, ta trước.' Lương Vương đứng lên cãi.



Mộ Dung Tráng Tráng ấn bả vai Lương Vương một cái: "Ngồi xuống, tiểu cô cô muốn nói với ngươi một chút đại sự của đời người."



Lương Vương mặt mày khó xử nói: "Đại sự đời người? Của cô cô à? Cô cô thì có người nào mà đại sự chứ?"

"Là đại sự của đời ngươi kìa, đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi định tùy tiện cưới một Vương phi để đối phó mẫu hậu ngươi có đúng không? Vị trí chính phi nếu không phải là người mà ngươi muốn thì thà thiếu còn hơn là chọn cẩu thả." Mộ Dung Tráng Tráng cảnh cáo nói.

"Ừ?" Lương Vương nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Không biết cô cô muốn nói cái gì."

"Ta muốn nói cái gì ngươi vốn đã rất rõ ràng, lân này nếu không phải ngươi nổi điên đòi kết hôn với Hạ Oanh Nhiễm gì kia thì cũng không đến nổi náo loạn ra nhiều chuyện như vậy. Tướng phủ theo cây sào này mà trèo thẳng lên, càng không biết xấu hổ, Thái tử bên kia ngươi chú ý một chút đi, không chừng lại gây thêm cho ngươi một trận nữa đấy."

Lương Vương nhún vai: "Lúc đó ta cũng không ngờ là tướng phủ không biết xấu hổ đến mức này.'

Mộ Dung Tráng Tráng nói: 'Không ai ngờ thừa tướng Đại Chu ta lại là người như vậy, nếu không phải lộ ra chuyện này, chỉ sợ không ai biết được con người thực sự của ông ta."

Tô Thanh cười nói: "Hôm nay người người đều biết Hạ Oanh Nhiễm không phải là con gái ruột thịt của ông ta, ông ta lại cho Lý đại phu tung tin ra ngoài rằng cái thai Trần Nguyệt Nhung mang trước kia đã phá rồi, còn Hạ Oanh Nhiễm chính là con gái ruột thịt của ông ta. Ngụy biện trắng trợn như vậy, thật coi người khác là kẻ ngu hết, có đều ông ta không biết là người xung quanh cũng đều xem ông ta là kẻ ngu cả."

Mộ Dung Tráng Tráng nhàn nhạt nói: "Lời ong tiếng ve là nhất thời, giàu sang là vĩnh cửu, ông ta không phải kẻ ngu, ông ta mới thông minh đó chứ. Đứa con gái Hạ Oanh Nhiễm này mà thành thái tử phi thì sau này Thái tử lên ngôi, ông ta sẽ chính là quốc trượng, tiên đồ vô lượng, gà chó Hạ gia một bước lên trời, còn sự thật có phải là con gái ruột của ông ta không thì còn ai quan tâm nữa chứ? Cả ông ta cũng không quan tâm."

Lương Vương cười một tiếng, không để ý chút nào nói: "Người nào thích tranh đoạt thì cứ tranh đoạt, hôm nay ta muốn hỏi tới bất kỳ chuyện, lúc uống rượu thì nên uống rượu, lúc cần tính toán lâu dài thì tính thôi."



"Ngươi đó, cái gì cũng đều nhường nhịn cả, có lúc sẽ phải khóc đó!"



Loan Loan nghe hai người đối thoại, cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, ngẩng đầu nhìn Tô Thanh: "Ngươi và ta đi tìm Tiêu Thác đại ca đi."



"Hắn không tiếp xúc với nữ nhân, ngươi cũng không cân quấy nhiễu hắn." Tô Thanh cũng không dám đưa nàng đi, Tiêu Thác mà nổi giận lên thì không còn là người nữa.



Loan Loan cảm thấy rất thất vọng, nếu Tiêu Thác không muốn tiếp xúc nữ nhân, vậy nàng làm sao có thể ngủ với hắn để bắt hắn cưới mình được chứ?



Mộ Dung Khanh vào phòng liên bắt đầu cởi bỏ quần áo, một chút nói nhảm cũng không có.



Mà Thương Mai vào phòng liên mở hòm thuốc ra, động tác của hai người rất thống nhất, ngươi không nhìn ta, ta không nhìn ngươi. Sau khi chuẩn bị xong, hắn sẽ nằm trên trường kỷ hoặc ngôi trên ghế chờ nàng qua xử lý vết thương.



Vết thương đã kết vảy, có nhiều chỗ đã bắt đầu tróc vảy lộ ra vết sẹo màu hồng, vết thương tương đối sâu vết nên kết vảy cũng không tính là tốt gì, chung quanh còn có chút đỏ lên, đây là dấu hiệu bị viêm chưa được tiêu trừ.



Thương Mai nhíu mày: 'Lúc trước thấy miệng vết thương đã chuẩn bị kết vảy rồi mà, sao lại còn đỏ lên như vậy?"



"Bổn vương làm sao biết? Cũng không phải là lúc nào cũng nhìn chằm chằm nó." Mộ Dung Khanh cảm thấy nàng hỏi rất vô lý.



"Những điều cấm kỵ ta dặn dò đều không phạm vào chứ?" Thương Mai ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn hắn.



"Uống rượu? Không uống, đã lâu lắm rồi không uống." Mộ Dung Khanh lắc đầu nói: "Cả mấy món mà ngươi viết cho Nghiêm Vinh bảo cấm ăn ta cũng chưa từng ăn, ta luôn dặn dò xuống dưới chuẩn bị ăn uống thanh đạm."



Nghiêm Vinh đứng ở cửa mặt không cảm xúc, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Vương gia càng nói càng không biết xấu hổ, dám nói liêu như vậy. Từ lúc trở về vương phủ không có bữa nào là thanh đạm, không có bữa nào là không có rượu, buổi tối đó uống rượu cùng Kỳ Vương say đến ngã nhào như heo, phải để mấy người khiêng trở về.



Thương Mai liếc hắn một cái: "Lỗ mũi của ta không nghẹt, ngửi được trên người ngươi có mùi rượu."



"Mùi rượu?" Mộ Dung Khanh nghi ngờ ngửi ngửi tay áo: "Có không? Hả? Có thật này, chuyện gì xảy ra vậy? Bổn vương không uống rượu mà."



"Là mùi rượu Thiêu Đao Tử." Thương Mai nói chắc chắn.



Mộ Dung Khanh mặt đầy vẻ kỳ quái: "Cái này không thể nào, vương phủ không thể nào có Thiêu Đao Tử, Thiêu Đao Tử là rượu rẻ tiên, căn bản không có cách nào vào được cửa vương phủ."



Hắn ngưng thần suy nghĩ một chút, đột nhiên vỗ một cái vào tay vịnh trường kỷ: "Đúng rồi, lúc trước đã sai Nghiêm Vinh đem toàn bộ quần áo của bổn vương dùng Thiêu Đao Tử ngâm, chắc là chưa giặt sạch được mùi rượu đấy."



Nghiêm Vinh xoay người đi ra ngoài, không biết xấu hổ, không có cách nào nghe tiếp nữa.



Thương Mai lắc đầu một cái, chán chường nói: "Vương gia nếu như muốn thương thế sớm chuyển biến tốt thì đừng uống rượu nữa.' Một người uống rượu lâu ngày sẽ có thể bị nhìn ra được thông qua lỗ chân lông và sắc mặt. Mộ Dung Khanh có chút nghiện rượu, là một đại phu, quả thực cô không thích thấy cảnh này.



"Lải nhải nhiều quá, đã nói là không có uống rôi!" Mộ Dung Khanh mất hứng nói, tựa như bị oan uổng ngút trời vậy.

Thương Mai chỉ đành im lặng, câm con dao lá nhỏ mà Tiểu Thác nhờ người làm giúp cô, nhẹ nhàng loại bỏ lớp vảy rụng nửa bên mép vết thương.



Cô không thể không lấy ra, bởi vì khi vết thương đóng vảy sẽ hơi ngứa, hắn không nhịn được sẽ gãi, một số chỗ bị hắn cào hoàn toàn, vết móng tay rất rõ ràng.



Vừa mới làm xong thì đã thấy Nghiêm Vinh lại lần nữa đi vào: "Vương gia, Kinh Triệu Doãn tôn đại nhân đến."



"Để cho hắn chờ một lát." Mộ Dung Khanh cũng không ngẩng đầu lên nói.



"Hắn nói có chuyện quan trọng cân bẩm báo." Nghiêm Vinh nói.



Thương Mai vẫy tay, nhìn Mộ Dung Khanh.



Mộ Dung Khanh đứng lên, mặc quần áo xong, nói với Thương Mai: "Ngươi chờ ở đây một chút, bổn vương lát nữa sẽ quay lại."



Thương Mai gật đầu, đem dao lá thả lại vào trong hòm thuốc, trong lòng suy nghĩ không biết Tôn đại nhân tới làm gì.



Cô ngồi ở bên cạnh bàn, đốt ngọn đèn dầu nhỏ, lấy kim ra khử độc.



Có người gõ cửa đi vào, là một thị nữ nhỏ khoảng mười ba mười bốn tuổi, nàng ta kính cẩn ởi tới trước mặt Thương Mai: 'Hạ đại tiểu thư, Tôn phi nương nương mời người đi một chuyến."



"Tôn phi nương nương?" Thương Mai khẽ sững người.



"Đúng vậy, Tôn phi nương nương có chuyện muốn hỏi người." Thị nữ nhỏ hết sức kính cẩn lễ phép.



Thương Mai biết Mộ Dung Khanh có trắc phi, đã từng nghe Tô Thanh nhiêu chuyện kể, cái này Tôn trắc phi là người Lương thái phó bên kia phái tới.



Cô và Tôn phi không có giao thiệp gì, bỗng nhiên tìm cô qua đó, không thể không khiến Thương Mai nảy sinh cảnh giác, vào lúc này, cô không muốn gây chuyện, liên nói với thị nữ: "Ngươi báo với Tôn phi nương nương là ta đang đợi Vương gia trở lại để xử lý vết thương, sau này sẽ đến thỉnh an Tôn phi nương nương sau."



Thị nữ đỏ mắt nói: "Đại tiểu thư, người vẫn nên đi qua đó một chuyến đi, không mời được người qua đó, Tôn phi nương nương sẽ trách phạt nô tỳ.'



Thương Mai nhàn nhạt nói: "Chờ ta xử lý xong vết thương cho Vương gia rồi sẽ qua."



Thị nữ nhỏ lại quỳ xuống, run lẩy bấy: "Đại tiểu thư, xin người thương nô tỳ, cùng nô tỳ đi một chuyến, nô tỳ vừa mới được phái đến chỗ Tôn phi nương nương, nếu không mời được người qua đó, nô tỳ sẽ bị điêu trở về làm việc nặng nhọc trong phòng bếp."



Thương Mai nhìn nàng ta, không hề mềm lòng, lúc mới bắt đầu huấn luyện ở tổ đặc công đã có dạy một điều là nhất định không được mềm lòng.



Cô lên giọng: 'Ngươi không nghe rõ lời ta sao?”



Thị nữ nhỏ khóc thút thít: "Dạ, nô tỳ biết.



Nàng ta đứng lên, xoay người rời đi.



"Chờ một chút!" Thương Mai bỗng nhiên hô.



Vẻ đắc ý lóe lên trong mắt thị nữ nhỏ: "Đại tiểu thư đồng ý đi rồi?"



Thương Mai nhìn chằm chằm nàng: "Không, nói cho Tôn phi nương nương các ngươi rằng sau khi trị thương cho Vương gia xong, ta còn phải châm cứu cho Lương Vương điện hạ nữa, ngày khác rỗi rảnh sẽ đến thỉnh an Tôn phi nương nương."



Vẻ mặt thị nữ có chút kinh ngạc, có chút không cam lòng nói: "Nhưng mà lệnh của Tôn phi nương nương, không ai trong phủ dám cãi lại.



"Ta không phải người trong phủ." Thương Mai nói xong, cúi đầu xuống tiếp tục khử độc.



Thị nữ chỉ đành xoay người rời đi.



Sau khi thị nữ đi rồi, Thương Mai ngẩng đầu lên, chậm rãi nhíu mi tâm, Tôn phi nương nương dĩ nhiên là không có ý tốt, nhưng mà nàng ta còn chưa gả vào Vương phủ đã muốn ra oai trước phủ đầu rồi sao?



Vốn tưởng rằng cự tuyệt qua gặp Tôn phi thì sẽ được vui vẻ bình yên.



Lại không ngờ rằng, một khắc đồng hồ sau liên nghe có người hô: "Tôn phi nương nương đến."



Thương Mai ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy thị nữ đỡ một nữ tử mặc phi sắc rực rỡ đi vào. Làn da nàng ta trắng nõn, đường nét thanh tú, lông mày lá liễu, đôi mắt phượng đỏ rực, sống mũi cao, hai cánh môi anh đào nhuộm đỏ, cằm hơi nhếch lên, trên đầu có đeo hạt châu không có cảm giác thô tục mà càng thêm chút ngông cuồng.



Sau khi đi vào, nàng ta nhìn Thương Mai dò xét, trong mắt dần dần nảy sinh một loại khinh thường, tựa như sắc đẹp này không đáng để vào mắt, nhất là giờ trên mặt Thương Mai còn có vết thương.



Nàng hỏi một cách trịch thượng: "Ngươi chính là Hạ Thương Mai?"



Thương Mai chỉ đành phải đứng lên: "Vâng, bái kiến Tôn phi nương nương!"



Tôn phi ngạo mạn ừ một tiếng, ngồi xuống, lại nhìn cô một lúc lâu, mới nói: 'Ngồi đi, đứng làm gì?"



"Tạ nương nương!" Thương Mai theo lời ngồi xuống.



Tôn phi vẫn nhìn cô, ngoắc ngoắc tay để cho người dâng trà.



Nơi này không phải là phòng Mộ Dung Khanh, chẳng qua là một gian nhỏ của tiền viện, cho nên ở bên cạnh có lò than, bên trên đang đun nóng nước để cho Mộ Dung Khanh có thể uống bất cứ lúc nào.



Nước trà bưng tới, chỉ có trà cho Tôn phi, không có cho Thương Mai.



Nước trà rất nóng, hơi nóng lượn lờ lên cao, Tôn phi không uống, chỉ nhìn chằm chằm Thương Mai qua làn khói mờ.



Thương Mai không tỏ ra không được tự nhiên, mặc cho nàng ta nhìn chằm chằm như vậy.



"Thương tích của Vương gia giờ thế nào rồi?" Tôn phi bỗng nhiên lên tiếng hỏi.



Thương Mai trả lời nói: "Đã tốt hơn nhiều."



"Y thuật của ngươi là học từ đâu?" Tôn phi hỏi.



Thương Mai sợ nhất cũng phiêu nhất người khác hỏi loại vấn đề này, bởi vì cô không thể nào trả lời tự học thành tài, y thuật không có chuyện tự học thành tài.



"Thây của ta chỉ là một đại phu dân dã, Tôn phi nương nương chắc không biết ông ấy đâu." Thương Mai chỉ đành trả lời, trong lòng suy nghĩ Nhiếp chính vương sao còn chưa trở lại.



"Một nữ tử khuê các lại qua lại với đại phu dân dã, sự quản thúc của tướng phủ đối với ngươi quả thật lỏng lẻo." Tôn phi lạnh lùng nói.



Thương Mai không muốn gặp rắc rồi, bởi vì nàng cảm thấy Tôn phi chính là tới để gây chuyện.



Tôn phi thấy cô không trả lời, liên nâng chung trà lên, chậm chậm thổi một cái, hỏi: "Trong hòm thuốc của ngươi có cao bạc hà không?

Ta có chút nhức đầu, ngươi lấy một ít cho ta đi."



Trong hòm thuốc của Thương Mai quả thật có một lọ cao bạc hà, cô liên mở hòm thuốc lật tìm.



Một tách trà nóng đột nhiên từ trong tay Tôn phi trút xuống, trực tiếp tạt hướng mặt Thương Mai.



Lúc Thương Mai thấy thì đã tránh không kịp rồi, chỉ nâng tay áo lên chắn lại, trà nóng không tạt vào trên mặt, nhưng bỏng hết mu bàn tay.



Trà này là vừa nấu sôi, nhiệt độ rất cao, Thương Mai cảm thấy mu bàn tay đau rát. Cô đứng phắt lên, Tôn phi cũng đã cầm bình trà trên mặt bàn ném về phía Thương Mai.



Lúc bình trà ở giữa không trung cũng đã nghiêng vẩy nước, Thương Mai lùi nhanh về phía sau, cái ghế cản trở bước chân nàng, cô loạng choạng ngã nhào xuống đất, ấm trà lập tức rơi xuống bụng cô, toàn bộ trà nóng đều đổ lên người Thương Mai.



Cho dù là cách lớp quần áo, nhưng nhiệt độ tối thiểu của nước trà còn vượt qua chín mươi độ, Thương Mai chỉ cảm thấy nóng rát và đau nhói ở những bộ phận đã bị ướt bởi trà nóng.



Tôn phi đứng lên, lạnh lùng nói: "Đây là bài học cho ngươi, không phải người của ngươi thì đừng có mà mơ tưởng, nếu không sau này hậu quả ngươi tự gánh hết đấy."



Đáy mắt Thương Mai chợt lóe lên sát khí, cô chầm chậm đứng lên, năm ngón tay cũng từ từ nắm thành quả đấm.



Thị nữ nhỏ đáng thương vừa nãy nhìn thấy Thương Mai như vậy, vô cùng hung dữ nhìn cô, măng: "Sao hả? Ngươi còn muốn đánh Tôn phi nương nương? Cân nhắc một chút thân phận mình đi, ngươi bây giờ còn chưa phải là Nhiếp chính vương phi, ngươi tuy xuất thân tướng phủ, nhưng mà ngay cả cha ngươi cũng phải nhìn sắc mặt Thái phó nữa đấy. Lập tức chạy vê tướng phủ của ngươi đi, Vương gia không cân loại nữ nhân hạ tiện như ngươi chữa trị!"



Thương Mai hòm thuốc lên, đi tới chỗ Tôn phi, cô cao hơn so với Tôn phi, nhìn ở khoảng cách như vậy, Tôn phi lại trở nên yếu thế.



Khóe môi Thương Mai lạnh lùng nhếch lên: "Tôn phi nương nương đúng không? Lễ gặp hôm nay ta sẽ ghi nhớ, sau này trả lại ngươi gấp đôi!"

Tôn phi tức giận, một tay cầm ly trà khác trên bàn định đánh vào đầu Thương Mai nhưng Thương Mai đã nhanh hơn một bước bóp chặt cổ nàng ta, ánh mắt hung dữ: "Ngươi lại thử nữa xem?”



Tôn phi không nghĩ tới cô lại dám làm như vậy, nhất thời ngây ra, sau đó trong mắt hiện lên lửa giận.



Đang trong lúc sống còn này thì Mộ Dung Khanh và Nghiêm Vinh đi vào.



Tôn phi lập tức thay đổi thái độ kiêu căng hống hách lúc nãy, đáng thương cầu cứu: "Vương gia cứu tai"



Mộ Dung Khanh bước nhanh đi vào, trong mắt che giấu lửa giận, quát lên: "Buông ral"



Hắn đẩy Thương Mai ra, Thương Mai bị hắn dùng sức đẩy lảo đảo, cả người suýt chút nữa đã ngã khuỵu xuống. Sau khi đứng vững lại, ánh mắt lạnh lùng lui sang một bên, trong lòng cười chế giễu. Hắn đúng là bảo vệ trắc phi của hắn, không phải sao? Nữ nhân xấu xa như cô muốn tổn thương nữ nhân của hắn nên hắn đau lòng chứ gì?



"Vương gia..." Vành mắt Tôn phi ửng đỏ, muốn dựa sát vào nhưng Mộ Dung Khanh lại lấy cái ly trong tay nàng ta ra, cả giận nói: "Buông tay ra, ai cho phép người chạm vào ly của bổn vương?"



Khi hắn nhìn thấy một cái ly khác vỡ thành ba mảnh nằm trên mặt đất, sắc mặt tái mét, quay đầu lại giận dữ quát lên: "Tôn phi, ngươi thật to gan."



Nghiêm Vinh bước tới nhìn một hồi cũng thoáng thay đổi sắc mặt: "Trời ạ, đây là cặp ly Bạch Ngọc Lung Linh mà tiên đế ban tặng cho Vương gia, thế mà một cái đã vỡ nát rồi."



Tôn phi nghe được là đồ vật do tiên đế ban thưởng, cũng sợ đến sắc mặt tái mét: "Vương gia bớt giận, không phải thiếp thân làm vỡ, là nàng, là nàng...



Tôn phi chỉ vào Thương Mai, lớn tiếng quát: "Vương gia, là nàng làm bể cái ly kia."



Mộ Dung Khanh giận dữ nói: 'Cút, cút ra ngoài!"



Tôn phi thấy bão táp nơi đáy mắt hắn càng lúc càng mạnh, nào dám nói nữa, lập tức vừa lăn vừa bò đi ra khỏi phòng.



Tôn phi đi rồi, Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai: 'Ngươi ngốc à?"



Thương Mai ngẩn ra: "Không phải ta vứt, mà là nàng ta vứt."



Mộ Dung Khanh ném cái ly lên bàn, cái ly lăn vài vòng suýt nữa thì rơi xuống đất. Thương Mai sợ tới mức chạy tới bảo vệ, may mà không rơi xuống nhưng cô cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.



Người này cũng thật là, sao tính tình lại nóng nảy như vậy chứ? Cái ly quý giá như vậy, mà hắn lại vứt lung tung lên bàn nếu rớt nữa thì chẳng phải mất luôn một cặp sao?



Nghiêm Vinh liên nhặt cái ly bị vỡ làm bể lên: "Thật là một cái ly đẹp, thuộc hạ tốn mười văn tiền để mua đấy."



".." Thương Mai cầm cái ly kia, sắc mặt cô cũng xanh lè.



Mộ Dung Khanh nhăn mày kiếm hừ một tiếng: "Nói ngươi ngốc người còn không thừa nhận?”



Thương Mai liếc mắt nhìn hắn: "Là lỗi của ta sao?”



Ai biết hắn nói thật hay giả? Vừa vào liên quát buông tay. Lúc đó cô đang bóp cổ Tôn phi, đương nhiên cô cho rằng hắn đang quát cô rồi.



Hơn nữa cũng chính hắn nói cặp ly kia là của tiên đế ban tặng. Chứ cô không hề biết đó là món đồ mà Nghiêm Vinh tốn “số tiền khổng lồ” mười văn để mua về, thế mà hắn lại còn trách cô ngốc?



Mắt hắn híp lại, nhìn cả người cô ướt nhẹp, còn có mu bàn tay trái bị bỏng đỏ, đáy mắt lại bốc lên lửa giận. Từ cái chén đến ấm trà đến vết bỏng của cô, hắn rõ ràng biết chuyện gì đang xảy ra, thất vọng lắc đầu: "Người như ngươi, nếu ở Vương phủ có mười cái mạng cũng không đủ đền đâu. Ngươi có thể thông minh hơn một chút được không?”



Thương Mai nào đoán được đột nhiên xuất sẽ xuất hiện một Tôn phi chứ?



Nhưng hắn nói cũng không sai, là do cô quá mức xem nhẹ.



"Tìm người đem một bộ quần áo đến đây, lấy thuốc trị bỏng đến luôn." Mộ Dung Khanh cũng lười nói nàng, trực tiếp ra lệnh.



Nghiêm Vinh xoay người đi ra ngoài, cũng không biết từ đâu lấy một bộ quần áo nữ đưa cho cô: "Đây là đồ của tiểu thư Nhu Nhị, đại tiểu thư mặc tạm đi."



Mộ Dung Khanh cũng truyền thị nữ vào, dặn dò: "Ngươi giúp nàng thoa thuốc phỏng."



Thương Mai nói: 'Không, ta không cần nàng giúp ta."



Mộ Dung Khanh nổi giận: 'Không phải nàng ta giúp ngươi chẳng lẽ ngươi còn muốn bản vương giúp ngươi sao? Bản vương không động vào nữ nhân, ngươi tốt nhất đừng soi mói.'



Thương Mai cạn lời, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta tự mặc!"

Nói xong, cô xoay người bước ra sau tấm bình phong, tự mình thay quần áo. Quần áo thay ra để trên tấm bình phong, không đặt kỹ trượt xuống rơi trên mặt đất



Nghiêm Vinh đỏ mặt tông cửa xông ral



Vùng bụng cô đỏ bừng một mảng lớn, may mà có quần áo che lại, chắc hẳn sẽ không bị phồng rộp nhưng mu bàn tay của cô thì không may mắn như vậy, da cô đã từ từ chuyển sang màu tím đen, nhìn dáng dấp là sắp phồng rộp rồi.



"Thế nào rồi?" Bên kia bức bình phong đột nhiên xuất hiện một cái đầu khiến Thương Mai sợ tới mức ôm quần áo vào trong ngực sợ hãi nhìn hắn.



"Ngạc nhiên gì chứ? Ngươi bị thương có nặng không?" Mộ Dung Khanh vươn tay kéo quần áo đang che ngực cô ra, nhưng ánh mắt lại rơi trước ngực cô, vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó duỗi tay ra, mang theo vẻ mặt dò xét kéo đồ lót cô tự làm nói: "Thứ ngày của người thật là kỳ lạ."



Thương Mai hờ hững nhìn hắn. Được rồi, cứ xem như bây giờ cô đang mặc bikini vậy, hơn nữa đồ lót tự may này còn rất bảo thủ, gân như là không có chỗ nào lộ ra ngoài.



"Ð, đỏ rồi?" Mộ Dung Khanh cầm thuốc trị bỏng, vươn tay nặn một chút thuốc lên đầu ngón tay, sau đó vẻ mặt chán ghét thoa lên vùng bụng sưng bỏng đỏ của cô.



Đầu ngón tay của hắn rất thô, vết bỏng lại cực kỳ đau mà hăn thoa thuốc như vậy càng khiến cô đau không chịu nổi.



"Xanh xao vàng vọt, vùng bụng không có chút thịt nào, vừa nhìn đã biết là tướng nghèo hèn. Nữ nhân phải tròn trịa mới đẹp, gầy trơ xương như ngươi dẫn ra ngoài chỉ mất mặt bản vương. Sau này một ngày ngươi phải ăn sáu bữa, mỗi bữa đều phải có thịt. Lát nữa bổn vương sẽ nói với Du ma ma một tiếng, bảo bà ta phải nhìn ngươi ăn cơm thật kỹ."



"Còn nữa một nữ tử chưa lấy chồng mà khắp người đều là vết sẹo, coi chừng dọa người khác, dãn ra ngoài còn dám gặp ai không?



Chốc nữa bổn vương sẽ đi thái y viện làm một chút thuốc cao trị sẹo cho ngươi, những ngự y của thái y viện này đúng là chẳng ra sao cả, nhưng

ngược lại làm mấy thứ này lại rất có nghề."



Vẻ mặt của Thương Mai vẫn thờ ơ: "Bình thường ta ra ngoài đều có mặc quần áo đàng hoàng cho nên sẽ không ai có thể nhìn thấy vết thương trên lưng ta."



"Có thể ngày nào đó ngươi bị người của Tướng phủ ép đến nổi điên khỏa thân chạy ra đường, vậy vết sẹo trên người ngươi không phải đã làm mất sạch mặt mũi của bổn vương sao?" Mộ Dung Khanh khịt mũi, nhưng ngón tay cũng không rảnh rỗi, thoa từng lớp thuốc cho cô, như thể biết cô đang đau, sức lực cũng giảm đi rất nhiều.



Thương Mai rất muốn xé nát miệng hắn. Sao lại có người nói chuyện độc mồm độc miệng như vậy chứ? Rất phá hoại bầu không khí!



"Ngươi đừng bày ra vẻ mặt không phục như thế. Tất cả mọi chuyện ngày hôm nay đều là do ngươi tự tìm!"



Thương Mai cực kỳ tức giận: "Là ta tự tìm sao? Ta đang yên đang lành ngồi đây đợi ngươi trở về kết quả là khiến cả người bị thương, là ta tự tìm sao?"



Mộ Dung Khanh nhướng con ngươi mờ nhạt, kích hoạt chế độ tán gẫu của Nhiếp chính vương: "Ngươi bị bỏng vì hai lý do. Lý do thứ nhất đương nhiên là vì bổn vương, cho nên chúng ta nhảy qua nói đến vấn đề thứ hai. Tôn phi đến tìm ngươi, ngươi dùng cái đầu gây gò cũng có thể nghĩ ra được nàng ta đến đây là có ý đồ xấu rồi. Ngươi chọc không nổi còn không biết tránh sao? Trốn không được ngươi không biết đề phòng sao? Đề phòng không được còn không biết phản kháng sao? Lúc nàng ta tạt ly trà đầu tiên vào người ngươi, ngươi liền nên trả lại một bình trà mới đúng. Vậy mà ngươi còn ngu ngốc đợi sau khi nàng ta ném xong ly trà rồi ném luôn bình trà, chẳng lẽ trong đầu ngươi có chứa nước sao?

Ngốc như ngươi thật không biểu được mấy năm nay ngươi làm sao sống sót trong Tướng phủ được chứ?"



Thương Mai cảm thấy hắn ta vẫn là ít nói chuyện tương đối ngầu hơn, lải nhải một hơi giống hệt mấy bà thím, khiến người ta nổi nóng nhưng không thể làm gì.



Thoa thuốc mỡ xong, hắn xoa tay, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Còn không mặc quần áo vào, chờ bản vương xem sao? Cũng chẳng có chỗ nào dễ coi, đúng là mất mặt!"



Thương Mai nhanh chóng mặc quần áo vào, trong lòng thầm nghĩ sẽ có một ngày cái đầu kiêu căng của hắn lên đất, sau đó dùng sức chà đạp.



Sau khi đi ra ngoài, Thương Mai nhắc theo hòm thuốc liền muốn rời đi, Mộ Dung Khanh tức giận rống lên: "Ngươi chạy đi đâu? Còn không mau đến đây xử lý vết thương cho bổn vương?"



Loan Loan, ngươi ở đâu? Mau tới đây, ta muốn theo ngươi học tuyệt chiêu!

Loan Loan không hài lòng lắm "lân gặp đầu tiên" chính thức với Tiêu Thác, quay về phủ với Thương Mai, nàng bắt đầu tổng kết nguyên do.



Lúc Du ma ma bưng trà lên, nhìn thấy vết thương trên tay Thương Mai, mày chau lại, hỏi cô: “Đại tiểu thư, tay người bị sao vậy?"



Loan Loan lúc này mới phát hiện: “Tay ngươi sao thế?"



"Không cẩn thận bị bỏng nước trà, ta không sao!" Thương Mai bình tĩnh nói.



Du ma ma nhìn cô, trong lời nói có ý khác: "Sau này đại tiểu thư cẩn thận chút."



"Ta biết rồi!" Thương Mai đáp một tiếng.



Bữa tối khá đơn giản, một món mặn, hai món chay, bốn người ngồi cùng ăn, còn Liên thị, trước khi ăn Du ma ma đã hầu hạ bà ấy ăn rồi.



Loan Loan nói với Thương Mai: "Ta đã thu dọn đồ xong rồi, sau này sẽ ở lại chỗ của ngươi."



Thương Mai cười nói: "Chỗ ta đơn sơ đạm bạc, nếu đại tiểu thư ngươi quen được thì ta cũng sẵn lòng."



"Có gì đâu mà không quen! Bình thường thức ăn của ta còn bị kẻ khác nhổ nước bọt vào nữa là, đến đây chắc không bị thế đâu nhỉ!"



"Sao ngươi không nói chuyện đó với các ca ca ngươi?" Thương Mai biết các chị dâu của nàng ta đều vô cùng khắc nghiệt, quả thực là bất chấp lý lẽ, nhìn tiểu thư Trần gia ngông cuồng như vậy mà cũng phải chịu uất ức như thế.



"Nói rồi thì sao chứ? Bọn họ quát mắng đám phụ nữ đó, sau này thì bọn họ cũng sẽ lại tìm ta làm khó! HƠn nữa, ta cũng không thể đi nói với đồ ăn hại tổ mẫu kia, hai năm gần đây sức khỏe bà ấy không tốt, nếu tức giận sẽ hại sức khỏe, không ổn!"



Tiểu Khuyên mắt trợn lớn nhìn Loan Loan nói: "Trần tiểu thư, sao người lại gọi tổ mẫu mình là đồ ăn hại? Bà ấy mà nghe thấy sẽ tức giận đó!"



Loan Loan lại chẳng cảm thấy có gì không ổn: "Bà ấy tự gọi bản thân như thế mà."



“Bà ấy có thể tự gọi bản thân như thế nhưng người là cháu gái bà ấy, gọi bà ấy là đồ ăn hại, là không tôn trọng bà ấy rồi."



Loan Loan nghiêng đầu nghĩ ngợi; "Vậy sao? Nhưng bà ấy gọi các tướng lĩnh là đám ăn hại, nhưng trong lòng bà ấy vẫn rất quý, tôn trọng họ mà.'



Thương Mai nhìn Tiểu Khuyên, nói: "Ngươi đừng tranh cãi với nàng ấy vấn đề này nữa, nàng ấy không hiểu đâu."



Du ma ma cười cười, nói: "Đúng vậy, Tiểu Khuyên, ngươi đừng tranh cãi với Trần tiểu thư nữa, nếu không ngươi sẽ tức chết đó, nàng ấy là do lão thái quân nuôi lớn, lúc đó lão thái quân vẫn còn trong quân doanh, tuy không có quan chức nhưng hoàng thượng đưa bà ấy đến quân doanh luyện binh, Trần tiểu thư ngày ngày ở chung với những binh lính kia, có thể tưởng tượng được nàng ấy sẽ trở thành người như thế nào rồi."



Tiểu Khuyên ngẩn ra một lát: 'Nhưng mà, nữ nhi thì nên có dáng vẻ của nữ nhi chứ."



Trần Loan Loan cảm thấy phiền phức với vấn đề đó: "Tiểu Khuyên, ngươi im ngay, nếu không ra sẽ vứt ngươi đến thôn Thạch Đầu sống với cương thi bây giờ."



"Cương thi?" Tiểu Khuyên hoảng hốt: "Người đừng nói linh tinh, làm gì có cương thi chứ?"



"Tô Thanh có nói, hôm nay Kinh Triệu Doãn sẽ đến Vương phủ, nói ở thôn Thạch Đầu có cương thi." Loan Loan nói.



Thương Mai nhớ ra hôm nay Kinh Triệu Doãn có đến thật, là vì chuyện cương thi sao?



"Chuyện là thế nào?" Thương Mai không tin lắm chuyện có cương thi, nhưng hôm nay sau khi trị thương cho Mộ Dung Khanh, Lương Vương đã về phủ, cô chỉ đành đến Vương phủ một chuyến nữa.



"Ngươi không biết sao? Vương gia chưa nói với ngươi à? Ở Vương phủ ở lâu thế mà cũng không nói với ngươi sao? Vương gia cũng thật là, chuyện hay ho như thế mà cũng có thể nhịn không nói được."



"Ở lâu trong phủ?" Du ma ma liếc nhìn Thương Mai: "Trị thương mà ở lâu thế à?"



Sắc mặt Thương Mai phiếm hồng, Mộ Dung Khanh kiêu ngạo, trị thương xong thì nói buồn ngủ, nhưng lại không ngủ được, đòi cô hát cho nghe, kể ra thì xấu hổ quá.



Lúc cô hát, hắn nhìn chằm chằm cô, trong mắt có sự phức tạp khó tả.



Trong khoảnh khắc đó, Thương Mai cảm tưởng như bản thân có thêm một đứa con trai, một đứa lớn tướng.



Thương Mai cũng có chút nghiên cứu về tâm lý học, thật ra cô hiểu tại sao hắn lại như vậy. Về mặt lý thuyết, một người càng mạnh mẽ, càng có những chấp niệm khó buông bỏ, trong nội tâm được giấu bởi vỏ bọc kiên cường, ở một góc nào đó cũng sẽ có một nỗi đau lớn.



Nỗi đau của Mộ Dung Khanh chắc là có liên quan đến Quý thái phi.



Hắn không phải chưa từng được nhận tình yêu thương từ thái phi, chỉ là tình mẹ con đó đến nay đã thay đổi, một người lý trí như hắn, biết chuyện cũ không nên truy cứu, cho nên trong đáy lòng, một góc nào đó, vẫn cất giữ một cách trân trọng tình mẫu tử ngày trước, nhưng cũng không dễ dàng để nó bùng lên mạnh mẽ.



"Loan Loan, ngươi nói chuyện cương thi là sao?" Thương Mai chuyển chủ đề.



Loan Loan nuốt miếng cơm xuống, rồi nói: 'Kinh Triệu Doãn tới báo, nói ở thôn Thạch Đầu xuất hiện cương thi cắn người, đã cắn hai người rồi, hai người đó sau khi bị cắn, thì lại biến thành cương thi, lúc chúng định cắn những người khác nữa thì bị bắt lại, đưa đến nha môn, giờ đang bị giam nhốt rồi."



"Cương thi cắn người sao? Ngoài căn người ra, còn có bệnh trạng nào khác không?" Thương Mai hỏi.



"Ta chưa nghe Tô Thanh nói gì, để ta đi hỏi hắn." Loan Loan cầm đũa lên rồi lại đặt xuống: "Ta muốn đi xem cương thi quá, ta chưa nhìn thấy cương thi bao giờ.'



Tiểu Khuyên bị dọa giật mình: "Ôi, Trần tiểu thư, đừng có đi xem, cương thi đáng sợ quá, bị cắn là bị biến thành cương thi đó, cả đời không sống lại được đâu."



Thương Mai hỏi: 'Những cương thi bị bắt, là hai hay ba?"



"Bắt được hai, cương thi cắn đầu tiên kia chạy thoát rồi." Loan Loan nuốt cơm rồi nói: 'Cho nên, Kinh Triệu Doãn đến xin chỉ thị, nói là sẽ dân người đến thôn Thạch Đầu bắt cương thi kia."



"Vậy thì phải lục soát khắp thôn rồi?"



"Nghe thì có vẻ là như vậy?"



"Vậy Vương gia có hạ lệnh lục soát thôn Thạch Đầu không?" Thương Mai hỏi.



Loan Loan nhún vai, nói: "Ta không biết, ngươi đi hỏi Tô Thanh đi." Thương Mai đương nhiên sẽ không đi hỏi Tô Thanh, chỉ là cảm thấy đây chắc không phải là cương thi gì, hoặc là nói quá chút thôi!



Mọi người chỉ coi như nghe một chuyện kỳ lạ xong rồi thôi, không ai nghiên cứu kỹ chuyện này nữa, nhưng Tiểu Khuyên thì lại cảm thấy sợ hãi vô cùng, buổi tối còn nằm mơ ác mộng.



Bước vào tháng 7, thời tiết càng lúc càng nóng.



Thương thế của Mộ Dung Khanh đã hoàn toàn bình phục, chỗ vết thương để lại một vết sẹo mờ mờ màu tím hồng, nhưng hắn vẫn yêu cầu Thương Mai hàng ngày trước tiên đến chỗ Lương Vương, sau đó đến Vương phủ, buổi tối lại sai người đánh xe ngựa đưa cô về.



Những ngày này, Tôn Phi đầu không đến làm loạn, thực tế thì Thương Mai cũng chưa từng gặp Quý thái phi, giống như những người đó mất tích khỏi Vương phủ vậy.



Hơn nữa, thời gian này Thái tử cũng không đến tìm Hạ Oanh Nhiễm, Hạ Oanh Nhiễm rất lo lắng, lén tiến cung gặp Mai Phi nương nương, xin Mai Phi nương nương cho ít cao làm đẹp của ngự y, để làm mờ vết sẹo trên mặt.



Chỉ là vết sẹo đó quá lớn, quá sâu, dùng cao làm đẹp cũng không có nhiều tác dụng, chỉ mờ đi một chút, nhưng vết sẹo vẫn rõ.



Nàng ta cực kỳ hận Thương Mai nhưng trước mắt chưa có tâm tư đi đối phó cô, bởi vì, Hạ thừa tướng vừa nói với nàng ra, ông ấy chuẩn bị nạp cháu gái lớn của Tấn Quốc công là Tây Môn Hiểu Nguyệt làm thiếp.



Tây Môn Hiểu Nguyệt năm nay hai mươi ba tuổi, mười sáu tuổi thành thân, vừa thành thân, hôn phu đã chết trên sa trường, nàng ta về nhà mẹ đẻ ở. Tấn Quốc công vẫn luôn muốn tìm hôn phu cho nàng ta, nhưng lại vì chuyện hôn phu đã chết của nàng ấy mà ngại nhắc đến. Lần này, nghe Hạ thừa tướng nói muốn nạp thiếp, Tấn Quốc công bèn tìm đến Hoàng Thái Hậu, hy vọng được ghép đôi.

Nhắc đến Tấn Quốc Công này, thực ra cũng là một người kỳ lạ.



Chức Tấn Quốc Công của ông ta là được thừa kế lại, nhưng thực ra Tây Môn gia tộc năm đó cũng có nhiều người tài, bản thân ông ta là võ tướng, từng đánh thăng cuộc chiến với Nam Quận, từ đó ẩn lui, an tâm làm Tấn Quốc Công.



Nhưng không có nghĩa là ông ta không có dã tâm, ông ta có, nhưng trận thắng đó, thực ra là bởi vì lão thái quân điều binh, mới giành được thắng lợi, ông ta tự biết bản thân không có năng lực quân sự, cho nên, ông ta rút lui khi đang được vinh quang, để bảo toàn công lao và danh dự của bản thân.



Tấn Quốc công có một thế lực nhất định, nhưng đời con cháu thì lại không có nhiều người giỏi, để kéo bè kết phái, ông ta rõ ràng biết tướng phủ hiện giờ bị nhiều người phỉ nhổ, nhưng cũng không tiếc leo lên cao.



Tấn Quốc công là một nhân vật lợi hại, không ra chiến trường, mà lập mưu tính kế.



Cũng vì thế, ông ta mới ổn định được địa vị của bản thân, tạo được thế lực cho bản thân mà ít kẻ trong kinh đô dám đắc tội.



Liên hôn với tướng phủ, ông ta sẽ mượn chỗ dựa của Hạ thừa tướng, để leo lên kết thân với Hoàng Hậu và Lương Thái phó.



Hạ thừa tướng đương nhiên rất muốn lấy Tây Môn Hiểu Nguyệt, bởi vì thực lực của Tấn Quốc công không nhỏ, nếu kết minh được với Tây Môn gia thì đối với ông ta mà nói, như hổ thêm cánh.



Hơn nữa, hôn phu trước của Tây Môn Hiểu Nguyệt chết trận sa trường, một quân liệt phu nhân như nàng ta, danh vọng rất cao, hiện giờ ông ta rất cần những người có tiếng đoan trang như vậy để tẩy trắng những chuyện xấu xa của tướng phủ nhà ông ta.



Tây Môn Hiểu Nguyệt gả qua, chỉ cần thân phận thiếp, không bắt ông ta phải bỏ Liên thị, điều này làm ông ta nhẹ nhõm vô cùng, bởi vì về mấu chốt, ông ta không thể bỏ Liên thị.



Hạ Oanh Nhiễm thì lại rất phản đối chuyện nạp Tây Môn Hiểu Nguyệt làm thiếp của cha mình, lão phu nhân đặc biệt đến tìm nàng ta nói chuyện: "Biết vì sao Thái tử không đến rồi chứ gì?"



Lão phu nhân sai Thúy Ngọc cô cô pha trà, nheo nheo mắt, nói.



Hạ Oanh Nhiễm ôm má, tức giận nói: "Con biết, tiểu tiện nhân kia đã hủy dung mạo của con, Thái tử ghét bỏ con nên không đến nữa."



Lão phu nhân khẽ lắc đầu: "Không phải, không phải, Thái tử nạp thiếp, dung mạo là thứ yếu, quan trọng nhất là gia thế, Tướng phủ hiện danh tiếng bại hoại, mà hôn sự của hai người đến giờ vẫn chưa được Hoàng Thái hậu chấp thuận, Hoàng Hậu cũng không thúc giục Người ra ý chỉ để chuẩn bị hôn sự"



"Tổ mẫu, vậy con phải làm sao?" Hạ Oanh Nhiễm cuống quýt lên: 'Hoàng Hậu sẽ không hủy bỏ cuộc hôn nhân này chứ?"



Lão phu nhân đanh giọng nói: "Lão thân sẽ không cho phép chuyện này xảy ra."



Bà ta ngước đôi mắt sáng minh mẫn lên nhìn chằm chằm Hạ Oanh Nhiễm: "Cho nên, đây là lý do vì sao cha con phải nạp Tây Môn Hiểu Nguyệt làm thiếp."



"Con vẫn chưa hiểu, xin tổ mẫu chỉ dạy thêm." Hạ Oanh Nhiễm vội vàng nói.



Lão phu nhân đột nhiên nói: "Tây Môn Hiếu Nguyệt gả qua đây thì con sẽ phải gọi là mẹ kế, con không chỉ phải tôn trọng nàng ta như mẹ, mà còn phải tạo mối quan hệ thân thiết, khi ra ngoài tham gia tiệc xã giao, con phải thể hiện con với nàng ta tình cảm thân thiết như mẹ con, nàng ta chỉ hơn con có vài tuổi, lão thân dặn con, con không chỉ ngoài mặt gọi nàng ta một tiếng mẹ, mà còn phải thực sự làm được việc coi nàng ta là mẹ kế của con để tất cả mọi người đều biết, Tấn Quốc Công phủ chính là chỗ dựa của con, chính là nhà mẹ đẻ của con."

Hạ Oanh Nhiễm lập tức hiểu ra: "Ý của tổ mẫu là Tây Môn Hiểu Nguyệt gả đến thì sẽ giúp được cho cuộc hôn nhân của con và ổn định vững chắc vị trí Thái tử phi của con phải không?”

"Không sai, Tây Môn Hiểu Nguyệt là một người thông minh, nàng ta sẽ không làm khó con, mà còn hòa hợp với con, bởi vì, nàng ta cũng cần một Thái tử phi để ổn định vị trí và thanh danh của nàng ta, hai người giúp đỡ tương trợ lẫn nhau, hiểu chưa?" Lão phu nhân nhắc nhở. Hạ Oanh Nhiễm gật đầu, vui mừng nói: "Con hiểu rồi ạ."

"Có gia thế của tướng phủ lại có người mẹ này, Hoàng hậu sẽ đánh giá lại giá trị của con, cho dù THái tử có ghét bỏ dung mạo của con, Hoàng Hậu cũng sẽ không hủy bỏ hôn sự, vị trí Thái tử phi sẽ vững như núi Thái Sơn."

Hạ Oanh Nhiễm ôm má, tủi thân nói: "Nhưng, con không hy vọng Thái tử chán ghét mình, hơn nữa Đông cung chắc chắn còn rất nhiều cô gái xinh đẹp khác, con dung mạo bình thường làm sao đấu được với các nàng? Tổ mẫu có cách gì không?"

Lão phu nhân cầm tay nàng, khẽ vỗ về: "Con ngốc à, đợi con gả qua đó trở thành Thái tử phi rôi, quyền lực trong tay, nữ tử nào dám so được với con chứ? Còn đứa nào muốn cứng đầu thì con cho nó biết mặt, mọi chuyện đều trong bàn tay con, con sợ gì chứ?"

Hạ Oanh Nhiễm gật đầu, nói: "Tổ mẫu nói có lý ạ, chỉ cần con làm Thái tử phi, kẻ nào dám vớ vẩn chứ."

Lão phu nhân vẫn nhìn nàng: "Nhưng mà, cũng không loại trừ trường hợp Tây Môn Hiểu Nguyệt sau khi gả vào xong, mẹ con sẽ làm hành động gì đó bất lợi, con phải để ý thật kỹ, hoặc là đích thân đi nói chuyện với mẹ con, nếu muốn sống yên ổn thì tốt nhất đừng có làm loạn."

Hạ Oanh Nhiễm lập tức đứng bật dậy: "Tổ mẫu yên tâm, con sẽ đi nói chuyện rõ ràng với mẹ ngay, nếu mẹ không hợp tác, thì tướng phủ sẽ không còn chỗ cho bà ấy nữa."

Lão phu nhân khẽ nở nụ cười, mắt híp chặt lại: "Tốt, tổ mẫu già rồi, cũng không thể trù tính được cho con lâu, có Tây Môn Hiểu Nguyệt giúp đỡ con, hy vọng có thể giúp con lên được ngôi Hoàng Hậu, cũng nở mày nở mặt cho Hạ gia ta."

Nghe những lời lão phu nhân nói, Hạ Oanh Nhiễm bừng bừng khí thế, nàng quỳ xuống dập đầu với tổ mẫu, nói: "Con sẽ không bao giờ quên ơn cất nhắc của tổ mẫu hôm nay, nếu sau này lên được ngôi Hoàng Hậu, con và tướng phủ, vinh cùng vinh."

Lão phu nhân chính là cần câu nói này, vinh cùng vinh, còn không thì nàng ta cũng không phải cốt nhục của tướng phủ.

Hạ Oanh Nhiễm rời khỏi chỗ của lão phu nhân, dẫn người đến nhã phòng ở hậu hoa viên.

Phu nhân Nguyệt Nhung ngông nghênh ngày nào, giờ sắc mặt nhợt nhạt, ngồi ở ghế đá trong sân, tuy ăn mặc vẫn hoa lệ quý phái, trang điểm sắc sảo, môi đỏ, sắc đỏ như máu.

Thùy Nga đứng phía sau khẽ đấm lưng cho bà ta, Thùy Nga trên mặt có vài dấu tay đỏ mờ mờ, có thể thấy thường xuyên bị đánh.

Hạ Oanh Nhiễm tới, Phu nhân Nguyệt Nhung chớp mát: 'Ô, đây chẳng phải là nhị tiểu thư của Vương phủ ta đó sao? Hậu hoa viên này có nhiều độc xà, ngươi ít nên đến thì hơn."

Hạ Oanh Nhiễm nhìn bà ta, vẻ mặt cực kỳ chán ghét, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, hy vọng nịnh được bà ta, nịnh không được thì mới tính cách khác: "Mẫu thân ở nơi này có quen không?"

Phu nhân Nguyệt Nhung hừ một tiếng: "Quen, sao lại không quen được chứ? Hậu hoa viên này phong cảnh tươi đẹp, phía trước là hồ, phía sau là rừng trúc, trong vườn có nhiều kỳ hoa dị thảo, lại có người chuyên môn hầu hạ, ăn uống không thiếu, sao lại không tốt cho được?”

Hạ Oanh Nhiễm ngồi xuống, cầm tay bà ta: 'Mẫu thân, nữ nhi cũng là bất đắc dĩ, phụ thân tức giận, nếu con giúp người, chỉ sợ con cũng không được sống yên ổn, nữ nhi không bảo vệ được bản thân thì sau này sao có thể cho mẫu thân cuộc sống tốt được?"

Phu nhân Nguyệt Nhung nửa tin nửa ngờ nhìn nàng ta, vẫn không quên vẻ tuyệt tình hôm đó của con gái mình: "Vậy sao? Là ngươi cũng ghét bỏ người mẹ này?"

"Ơn dưỡng sinh thành cao hơn tất cả, mẫu thân nói vậy, nữ nhi hố thẹn quá!" Hạ Oanh Nhiễm nói.

Phu nhân Nguyệt Nhung nhìn nàng ta, thấy sắc mặt nàng ta tiêu tụy, dường như cũng có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, hơn nữa, vừa rồi nàng ta nói cũng có lý, Hạ Hòe Quân đang hận bà ta như thế, nếu Oanh Nhiễm giúp bà thì ngược lại hai mẹ con đều bị nhốt lại.

"Con thật sự chưa quên mẫu thân chứ?" Bà ta hỏi.

"Đương nhiên là không rồi, mẫu thân và Lâm Lâm mãi mãi là người thân của Oanh Nhiễm." Hạ Oanh Nhiễm khẽ tựa đầu lên đùi Phu nhân Nguyệt Nhung: “Chỉ có hai người mới là những người thân thiết nhất của con."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vương phi đa tài đa nghệ convert Full
  • 4.50 star(s)
  • Hạ Tử An Mộ Dung Kiệt
Chap-1529
Xuyên Vương phi lớn rồi!
Dạ Vương Phi
  • Nguyễn Thùy Linh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom