• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản (3 Viewers)

  • Chương 1448-1452

Khi Hy Nguyệt bước ra ngoài, cô vỗ vỗ vai anh: “Trông coi cô ta thật tốt, đừng học Finn, cùng một giuộc với cô ta, đó là tấm gương xấu.”
Hùng Văn thầm hít một hơi, Finn có lẽ bị cô chủ hận rồi, muốn quay lại bên cạnh ông chủ, e rằng sẽ khó khăn rồi.
Không lâu sau khi Hy Nguyệt trở về nhà, Lục Lãnh Phong cũng quay trở lại.
“Đồ ngốc, hôm nay em đến gặp Kiều An rồi sao?”
Cô vừa đi, Kiều An đã gọi điện thoại cho Lục Lãnh Phong gào khóc, đòi đem đứa nhỏ quay lại, anh ta cạch một cái liền cúp điện thoại, tai không nghe thấy thì càng yên tĩnh.
Lông mày Hy Nguyệt khẽ cau lại: “Sao? Anh không vui sao?”
Lục Lãnh Phong khẽ thổi thổi mũi cô: “Em đang ra oai sao?”
“Đúng vậy, em chính là đang ra oai.” Cô lè lưỡi tinh nghịch, dáng vẻ như đang khiêu khích.
Lục Lãnh Phong vươn cánh tay kéo cô vào lòng: “Chỉ cần em có thể hạnh phúc, đừng có tự dựng chuyện đổ oan cho anh. Em muốn làm gì thì làm.”
Giọng điệu của anh đầy sự cưng chiều, có có vẻ ung dung, cho dù cô muốn làm gì, anh cũng không bao giờ nói “không”, thậm chí nếu cô muốn lên trời, anh cũng sẽ hỗ trợ hết mình và lập tức chế tạo phi thuyền vũ trụ cho cô.
Hy Nguyệt liếc mắt nhìn anh, cô biết mình sắp bước vào một cuộc chiến kéo dài.
Trong nhà họ Lục, một đứa con ngoài giá thú, cho dù là mang dòng máu nhà họ Lục cũng sẽ không được công nhận.
Cô sẽ không bao giờ cho Kiều An cơ hội này, cô thà ngọc nát còn hơn ngói lành!
Cho dù phải từ bỏ vị trí của mình, trước tiên cô cũng phải giết chết cô ta.
“Thật ra em chỉ chuyển chỗ ở của đứa nhỏ, những người đang chăm sóc cho nó vẫn không thay đổi. Dù rất ghét Kiều An nhưng em vẫn không muốn trút giận với một đứa bé. Em chỉ muốn đề phòng Finn thôi.”
Lục Lãnh Phong hôn lên trán cô, anh biết rất rõ cô là người làm việc có chừng mực, nên anh không lo lắng chút nào nếu đứa trẻ ở cùng cô.

Đến tối, Kiều An trốn trong phòng nói cho đồng bọn biết tin tức và nhờ họ khuyên nhủ.
Cô ấy nhất định phải phản công một hiệp.
Sáng hôm sau, cô lẻn vào bếp, lấy củ mài trong tủ lạnh, gọt hết vỏ ra.
Chất saponin có trong củ mài có thể gây dị ứng cho da và gây phát ban, thậm chí đối với làn da non nớt của trẻ nhỏ thì tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.
Để thành công thoát khỏi đây, cô chỉ có thể dựa vào đứa con mà thôi.
Cô bôi củ mài lên tay và chân của đứa bé, chẳng bao lâu đứa bé đã nổi mẩn đỏ lớn ở tay và chân, khó chịu mà quấy khóc không ngừng.
Cô ném vỏ củ mài ra ngoài cửa sổ, bế con chạy ra khỏi phòng.
“Hùng Văn, không xong rồi. Đứa nhỏ bị phát ban đỏ. Có thể là bị mề đay hoặc bệnh sởi rồi.”
Hùng Văn xem qua một chút, định gọi bác sĩ nhưng bị cô ta ngăn lại: “Nên đưa đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Đứa trẻ còn quá nhỏ, không thể trì hoãn được. Nếu là bệnh mề đay thì vô cùng nguy hiểm.”


Chương 1449
“Được.” Hùng Văn không chút suy nghĩ liền gật đầu ngay, vội vàng lái xe đi ra ngoài.
Khi đến bệnh viện, cô ta giả vờ đau bụng và muốn đi vệ sinh, cô đưa đứa bé cho Hùng Văn: “Anh đưa đứa bé vào gặp bác sĩ trước. Tôi sẽ vào nhà vệ sinh một lát rồi quay lại ngay.”
Hùng Văn làm sao có thể nghĩ rằng tất cả những chuyện này đều là do cô ta bày ra, liền một mình bước vào phòng khám.
Người của Tư Mã Minh Thịnh đã đợi sẵn ở bệnh viện, thấy Kiều An đi tới liền đưa cô lên xe, trực tiếp lái đến biệt thự nhà họ Lục.
Biệt thụ họ Lục không dễ vào, có vô số trạm gác.
Tuy nhiên, Tư Mã Ngọc Như đã nhận được tin tức từ sớm, nên đã hợp tác với lần hành động của cô ta.
Ngay sau khi Kiều An xuống xe, xe của cô cũng từ bên ngoài chạy tới, vờ như tình cờ gặp nhau.
“Cô làm gì ở đây vậy?” Tư Mã Ngọc Như giả vờ hỏi.
Kiều An tức khắc quỳ trước mặt cô: “Thưa cô, xin cô hãy cứu con tôi, Hy Nguyệt đã mang con tôi đi, cô ta muốn giết chết nó, xin cô hãy cứu nó.”
Tư Mã Ngọc Như che miệng, giả vờ rất kinh ngạc: “Cái gì? Hy Nguyệt mang con của cô đi, không phải chứ? Sao cô ta có thể làm ra chuyện quá đáng như vậy?”
“Đó là sự thật. Hôm qua cô ta mới đến gặp tôi, đích thân cô ta đã nói vậy. Cô ta hận tôi và Lãnh Phong đã có với nhau một đứa coi, muốn giết con tôi để báo thù tôi. Tôi không còn cách nào khác là đến cầu xin cô.” Kiều An vừa khóc vừa nói.
Tư Mã Ngọc Như thở dài: “Cho dù là thật, tôi cũng không quản được chuyện này, cô chỉ có thể tìm bà cụ Lục và bà chủ.”
“Vậy cô có thể dẫn tôi đi tìm bà cụ Lục, được không?” Kiều An nhân cơ hội nói, lời thoại đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Tư Mã Ngọc Như gật đầu, nhìn cô ta một cái kỳ quái: “Cô theo tôi vào trong.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Kiều An bước vào nhà họ Lục.
Cô ấy phải cảm ơn Hy Nguyệt vì đã cho cô một cơ hội ngàn năm có một này.
Tục ngữ nói không sai, người cười cuối cùng mới là người cười tốt nhất.
Đây là ngôi nhà tương lai của cô và con cô, Hy Nguyệt cũng không thể ngăn cản cô.
Khi bước xuống xe, họ bị dì Mai quản gia chặn lại ngay khi vừa đến cổng sân.
Dì Mai là người không bao giờ quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm vào người nhà họ Lục.
Bà nhận ra Kiều An trong nháy mắt.
“Mợ hai, hôm nay có khách tới, tại sao tôi không được thông báo trước vậy?”
“Cô ấy có chuyện rất quan trọng cần gặp với bà cụ Lục và bà chủ.” Tư Mã Ngọc Như nói.
“Mợ hai, cho dù có chuyện lớn, mợ cũng phải nói trước với bà cụ Lục, sau khi được sự cho phép mới được dẫn người vào.” Dì Mai nói xong liền nháy mắt với nhân viên bảo vệ ở cửa. Bọn họ liền tiến đến và tóm lấy Kiều An., kéo cô ta ra ngoài.
Kiều An sợ tới mức nắm lấy tay Tư Mã Ngọc Như, to giọng hét: “Bà cụ Lục, mợ cả, cứu với, xin hãy cứu con tôi!”
Lúc này, bà cụ Lục, bà Lục và Hy Nguyệt vừa đúng lúc đang đẩy xe nôi từ vườn hoa quay về.
Nhìn thấy Kiều An, một tia sáng lạnh âm thầm lặng lẽ lóe lên từ đáy mắt Hy Nguyệt.
Cô ta dám đến tận cửa nhà gây chuyện, gan cũng không nhỏ!



Chương 1450
Chắc là Tư Mã Ngọc Như cũng ngấm ngầm giúp đỡ không ít, nếu không có cô ta, Kiều An thậm chí sẽ không thể vượt qua trạm canh gác đầu tiên.
Ánh mắt lạnh lùng của bà cụ Lục lướt qua trên mặt của Kiều An, sau đó nhìn thẳng vào Tư Mã Ngọc Như: “Sao, con ở nhà họ Lục lâu như vậy, còn quên cả những quy tắc cơ bản nhất sao?”
Tư Mã Ngọc Như nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cô ấy nói rằng Hy Nguyệt đã cướp con của cô ấy. Con sợ cô ấy ở bên ngoài gây chuyện sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, nên con đưa cô ấy vào.”
Kiều An liếc nhìn đứa trẻ trong xe đẩy, một tia căm hận lặng lẽ lướt qua trong mắt cô.
Cùng là con của Lục Lãnh Phong, vậy tại sao Hy Nguyệt sinh ra có thể được hưởng tình yêu thương của mọi người trong nhà họ Lục, mà đứa con của cô lại chỉ có thể bị bỏ rơi?
Thực sự là không công bằng!
Cô lớn tiếng than khóc: “Bà cụ Lục, xin người cứu con của tôi và Lãnh Phong, Hy Nguyệt muốn giết chết nó, người không thể giương mắt đứng nhìn, nó cũng là cháu đích tôn của người!”
Bà cụ Lục mặt không chút cảm xúc, nhàn nhạt thốt ra một câu: “Đưa cô ta đến phòng khách.”
Phòng khách nằm trong tòa nhà phụ.
Sau khi đi vào, Kiều An quỳ xuống đất, khóc rưng rưng: “Bà cụ Lục, bà chủ, người nhất định phải làm chủ cho cháu và đứa bé!”
Bà cụ Lục cũng không cho cô ta dậy, cô thích quỳ nên cứ quỳ thôi.
Bà Lục nhàn nhạt liếc cô một cái: “Cô nói Hy Nguyệt cướp con của cô, điều này có quá buồn cười không?”
“Đó là sự thật, cháu không nói dối, cô ta đã đích thân nói với cháu như thế. Cô ta muốn dùng đứa bé để đe dọa cháu và Lãnh Phong, bắt bọn cháu phải chia tay, nếu không cô ta sẽ giết đứa trẻ.” Kiều An nức nở nói.
Tư Mã Ngọc Như lập tức tiếp lời: “Tôi biết việc đưa cô ấy vào mà không được phép là vi phạm phép tắc của dòng họ, nhưng đây là việc trọng đại, tôi không dám tùy tiện xử lý. Nếu như Hy Nguyệt vì nhất thời tức Lãnh Phong mà làm ra những chuyện không minh mẫn như vây, đối với cô ta hay nhà họ Lục đều rất bất lợi.”
Hy Nguyệt giễu cợt: “Mẹ nhỏ, mẹ không cần phải lo lắng chuyện này. Để tôi từ từ giải thích chuyện này. Bố của cặp song sinh là trợ lý của Lãnh Phong, Finn. Trước khi hai đứa trẻ được sinh ra, cbọn họ đã ký một thỏa thuận, một đứa được bố nuôi dưỡng, một đứa được mẹ nuôi dưỡng. Lần trước ở miếu, Kiều An cũng đã thừa nhận rằng đứa con còn lại của cô đang ở với bố. Finn đang đi công tác nước ngoài không có thời gian chăm sóc bọn trẻ nên nhờ tôi giúp đỡ chăm sóc một thời gian. Cái gọi là cướp con đó thật sự là quá vô lý.”
Kiều An hung hăng nhìn cô chằm chằm: “Cô nói vớ vẩn, đứa nhỏ không liên quan gì đến Finn. Chính vì Lãnh Phong lo lắng cô sẽ gây khó dễ cho tôi, nên mới để cho Finn đứng ra mạo nhận là bố của đứa trẻ.”
Hy Nguyệt trầm giọng nói: “Trên giấy khai sinh có ghi rõ ràng là bố của hai đứa nhỏ là Finn. Anh ấy đã đưa một đứa con cho cô, thì cô nên làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Bây giờ đứa trẻ đó được bị phát ban đầy người, đang được điều trị tại bệnh viện, nhưng cô lại không hề quan tâm đến nó. Cô để nó ở bệnh viện một mình mà chạy đến đây để gây rắc rối. Đó có phải là điều mà một người mẹ nên làm hay không?”
Thật ra, trên đường từ hoa viên trở về, cô đã nhận được tin nhắn của Lục Lãnh Phong, nói rằng Kiều An đã chạy trốn khỏi bệnh viện, lo cô ta sẽ chạy đến nhà họ Lục làm phiền, bảo cô nên cẩn thận.
Cô dặn Lục Lãnh Phong không cần quay lại và để cô tự xử lý.
Lúc này, tốt nhất là anh nên tránh đi.


Chương 1451
Khóe miệng Kiều An giật giật: “Nó chỉ là dị ứng da chút thôi. Có Hùng Văn và bà vú chăm sóc nó sẽ không có chuyện gì. Điều tôi lo lắng nhất chính là đứa con còn lại của mình, tôi không biết cô sẽ làm chuyện gì độc ác với nó?”
Hy Nguyệt nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh: “Cô đang tự mình viết chuyện hay sao? Đứa trẻ được chăm sóc bởi bà vú do Finn thuê. Tôi căn bản là không can thiệp chút nào, chỉ giúp đỡ một chút khi họ cần.”
Tư Mã Ngọc Như thấy Kiều An gặp bất lợi liền chen vào: “Kiều An, rốt cuộc sự việc là thế nào? Đứa trẻ rốt cuộc có phải của Lãnh Phong hay không?”
Cô ta muốn đưa câu chuyện trở lại vấn đề chính.
Kiều An gật đầu lia lịa: “Đứa nhỏ là của Lãnh Phong, không liên quan gì đến Finn. Tôi có thể đi kiểm tra quan hệ huyết thống.”
“Finn đã làm xét nghiệm ADN với đứa trẻ rồi. Nếu cần, tôi có thể yêu cầu anh ta gửi báo cáo xét nghiệm ADN cho cô.” Hy Nguyệt chậm rãi nói: “Còn về việc tại sao cô lại vu khống Lãnh Phong, là do cô hận anh ấy, có đúng không?”
“Không, tôi yêu anh ấy. Chúng tôi ở bên nhau nhiều năm như vậy, trước khi kết hôn với cô, tôi là bạn gái của anh ấy.” Kiều An đột nhiên đứng lên, ngửa cổ lên, tựa hồ muốn duy trì thứ tôn nghiêm hư vô nào đó.
Hoa Hiền Phường nhìn cô ta bằng ánh mắt vô cùng thông cảm: “Tôi hiểu tâm tư của cô. Những người hâm mộ chồng tôi đều có kiểu hoang tưởng để tự an ủi bản thân này, thậm chí còn có dấu hiệu không bình thường về tinh thần. Cầu mà không được, quả thực là một giấc mộng đau khổ. Kỳ thật tôi đã biết cô si mê Lãnh Phong nhiều năm rồi, nhưng thật đáng tiếc anh ý chỉ coi cô như một nhân viên bình thường mà thôi.”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cô vì quá yêu mà sinh hận, tâm hồn ngày càng đen tối. Để trả thù, cô đã dụ dỗ trợ lý Finn của Lãnh Phong. Cô muốn điều khiển Finn, để anh ta cùng cô hãm hại Lãnh Phong. Không ngờ lại bị Lãnh Phong phát hiện ra. Lãnh Phong đã sắp xếp cho Finn đi ra nước ngoài và hoàn toàn tách anh ta ra khỏi cô. Cô tức giận đến mức bịa ra lời nói dối tồi tệ để gài bẫy Lãnh Phong, đồng thời thỏa mãn trí tưởng tượng quái đản của mình.”
Kiều An giật mình, nét mặt méo mó vì tức giận: “Cô đang nói bậy, ngậm máu phun người, bôi nhọ tình cảm giữa tôi và Lãnh Phong. Đứa bé rốt cuộc có phải là con của Lãnh Phong hay không, chỉ cần làm xét nghiệm ADN là có thể biết, không phải vài ba lời nói nhảm của cô là có thể đổi trắng thay đen.”
Tư Mã Ngọc Như ở bên cạnh vội vàng nói đỡ cho cô ta: “Sự việc càng ngày càng phức tạp, sợ rằng chỉ có xét nghiệm ADN mới có thể làm rõ chân tướng rốt cuộc là gì.”
Hy Nguyệt chế nhạo: “Trước đây cũng không phải chưa từng có mấy trò tiểu xảo này. Chị họ tôi Hy Mộng Lan không phải cũng dày công tôi luyện để gây chuyện hay sao? Loại đàn bà giống như bọn họ sẽ còn rất nhiều. Chẳng lẽ chỉ cần mang một đứa trẻ đến làm loạn, đều phải bắt Lãnh Phong đi làm một lần xét nghiệm ADN hay sao? Nhà họ Lục của chúng ta có thể dễ dàng cho người khác chơi khăm như vậy sao?”
Kiều An căng thẳng, sức phản biện của Hy Nguyệt mạnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
“Nếu như con tôi không phải của Lãnh Phong, tôi sẽ chết ngay lập tức.”
Hy Nguyệt bật cười: “Trước đây Hy Mộng Lan cũng từng thề độc, nếu đứa nỏ không phải của Lãnh Phong thì cô ta sẽ nhảy từ đỉnh tòa nhà xuống. Kết quả thì sao, đưa cô ta lên đỉnh tòa nhà xong thì lại chóng mặt đến phát sợ rồi.” Cô dừng lại một chút, như đang nghĩ đến điều gì đó, nụ cười của cô lại càng sâu hơn: “Đúng rồi, cô ta còn cắt cổ tay, lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch của bản thân. Tóm lại, tất cả các thể loại khổ nhục kế hay làm bộ làm tịch đó đó, đều đã có người dùng qua trước cô rồi. Nếu cô thích diễn lại một lần nữa, chúng tôi cũng không ngại xem xem.”
Những lời Hy Nguyệt nói giống như một khúc xương ở trong họng của Kiều An, cô ta nuốt không trôi, cũng nhổ không ra được.
Tất cả những gì cô ta có thể làm chỉ là khóc lóc.
“Tôi không diễn, cũng không muốn diễn. Tôi ở đây chỉ vì con tôi. Tôi không thể giương mắt đứng nhìn cô làm tổn thương nó mà không làm bất cứ hành động nào.”
Hy Nguyệt cầm tách trà uống một hớp, nghe xong bình tĩnh nói: “Cô có biết nhà họ Lục xử lý con ngoài giá thú như thế nào không? Nếu kết quả xét nghiệm ADN chứng minh đứa trẻ đó đúng là con cháu nhà họ Lục, thì bà cụ Lục sẽ đứng ra thu xếp người bên ngoài nuôi dưỡng đứa bé, và sẽ cắt đứt hoàn toàn liên hệ với mẹ ruột của nó.”


Chương 1452
Kiều An toàn thân xuất hiện những cơn co giật kinh hoàng, nhưng vài giây sau, cô mới lấy lại được bình tĩnh.
Hy Nguyệt chắc đang dọa cô.
Cô có thể bước chân vào nhà họ Lục, làm mợ hai, như vậy sẽ không phải chia xa con cô.
“Lãnh Phong sẽ không tách tôi ra khỏi con tôi. Tôi biết rằng cô là người vợ mà ông Lục đã đích thân chọn cho Lãnh Phong. Tôi sẽ không tranh giành hay cướp đoạt vị trí của cô. Tôi chỉ muốn ở bên Lãnh Phong, để con tôi có một gia đình trọn vẹn. Tại sao chúng ta không thể hòa thuận với nhau như bà chủ và bà hai? Tại sao cô không thể bao dung cho tôi và đứa trẻ. Tôi không có ý định can dự vào cuộc hôn nhân giữa cô với Lãnh Phong, tôi và anh ấy đã quen nhau từ lâu rồi.”
Cô nói một cách đáng thương, mặt tràn đầy nước mắt
“Sống hòa thuận sao?” Hy Nguyệt nở nụ cười khinh bỉ: “Tôi chỉ là chấp nhận sự ủy thác của Finn, khi nào cần thì chăm sóc con anh ta một chút, cô liền chạy tới gây chuyện, khóc lóc. Đây chính là cái gọi là sống hòa thuận sao?”
“Cô căn bản là không muốn chăm sóc con tôi chút nào, nhưng lại muốn dùng con tôi để uy hiếp và ép tôi rời khỏi Lãnh Phong.” Kiều An tức giận nói.
Hy Nguyệt nắn nắn hai tay: “Nói thật, đến con tôi mà tôi còn chưa đủ thời gian để chăm sóc, làm gì còn sức lực để chăm sóc con của người khác. Nhưng trước khi Finn đi, anh ta đã cầu xin Lãnh Phong nếu có thể hãy giúp anh ta chăm sóc con anh ta một thời gian, Lãnh Phong liền bảo tôi cố thời gian thì qua xem một lát, chỉ cần đảm bảo rằng bà vú vẫn toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa bé là được.”
Môi Kiều An run lên, sắc mặt tái nhợt, lồng ngực kịch liệt đập lên đập xuống, tuyệt vọng hít sâu một hơi để giữ cho mình bình tĩnh, không bị những lời nói sắc bén của Hy Nguyệt làm cho câm nín.
“Đương nhiên cô không thể thừa nhận rồi. Nếu cô muốn làm gì đứa bé là chuyện quá đơn gian, chỉ cần mua chuộc một bà vú, là có thể giết con của tôi…” Tải áp Truyện Hola để đọc tiếp nhé!
Cô chưa kịp nói hết lời thì đã bị bà cụ Lục cắt ngang: “Được rồi, Hoa Phương đã bỏ qua những hiềm khích trước đó, tình nguyện chăm sóc đứa trẻ này. Điều này cho thấy sự độ lượng của nó, cô nên cảm thấy biết ơn mới đúng, thay vì những suy đoán ác ý không có cơ sở nào đó. Hy Nguyệt là mợ chủ của nhà họ Lục, nó có quyền quyết định mọi việc lớn nhỏ trong nhà họ Lục, cho dù Lãnh Phong muốn cưới vợ bé, trước tiên cũng phải được sự đồng ý của nó, tuy là bậc bề trên nhưng chúng ta cũng sẽ không can dự vào chuyện riêng của hai đứa nó.”
Nói xong bà đứng dậy vẫy tay với bà Lục, sau đó bà Lục bước đến dìu bà cùng đi ra ngoài.
Kiều An sợ hãi, vội vàng tiến lên, quỳ xuống trước cửa: “Bà cụ Lục, bà Lục, con của cháu thực sự là con của Lãnh Phong, là huyết thống nhà họ Lục, là cháu của người. Người thật sự không quản sao?”
“Lãnh Phong chưa từng nói rằng nó có liên quan đến cô. Tôi thấy cô bị mất trí rồi, toàn nói chuyện điên rồ” Bà Lục lạnh lùng buông một câu, sau đó cùng bà cụ Lục rời đi.
Tục ngữ nói đúng, thêm một việc chi bằng bớt một việc, hơn nữa lại là việc xấu thế này.
Hy Nguyệt dám nói và làm như vậy, nhất định phải có sự cho phép của con trai bà.
Sao bà có thể tùy tiện tham gia vào, làm nó mất mặt chứ.
“Tôi không điên, tôi là người bình thường, mọi lời tôi nói đều là sự thật, xin hãy tin tôi …” Kiều An khàn giọng hét lên phía sau.
Hy Nguyệt bước tới, hơi nghiêng người, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, ánh mắt lạnh lùng quét lên mặt cô ta: “Cô giữ sức đi, muốn bước chân vào nhà họ Lục, là điều không thể được.”
Sau đó cô gọi Khải Liên đến vào dặn dò cô ấy đưa Kiều An về nơi ở của cô ta.
Kiều An như một quả bóng xì hơi, cả người mềm nhũn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom