• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Vợ tôi là fan hâm mộ não tàn - Thịnh Kiều, Hoắc Hi (1 Viewer)

  • Chương 6: Là thế giới này sai lầm rồi

Từng là người thân thiết nhất hiện giờ lại nhìn mình bằng ánh mắt vừa xa lạ vừa cảnh giác như vậy, Thịnh Kiều cảm thấy đắng chát nơi đầu lưỡi. Trước kia, tuy Kiều Vũ luôn luôn mắng cô là theo đuổi thần tượng mù quáng, nhưng anh lại luôn huy động toàn bộ nhân viên trong văn phòng luật sư chỉ để giúp cô lấy được vé vào cửa show biểu diễn của Hoắc Hi.

Ngoài miệng không nói, thật ra anh không nỡ để em gái chịu một chút ủy khuất nào.

Những điều này Thịnh Kiều đều biết, cô đã từng vô cùng cảm ơn cha mẹ cùng ông trời đã ban tặng cho cô một người anh trai như vậy, nhưng hôm nay người anh trai này đã bị ông trời lấy lại rồi. Mặc cho bị ủy khuất lớn như thế nào đi nữa, cô cũng không thể lại bổ nhào vào lòng anh, để khóc lóc kể lễ, để làm nũng nữa rồi.

Thịnh Kiều cúi đầu châm trà cho anh, đem lệ quang trong mắt ép trở về, hít sâu hai cái mới chậm rãi mở miệng: "Tôi đã có nói qua điện thoại, tôi có một số vấn đề pháp lý cần hỏi ý kiến của anh."

Kiều Vũ nhìn cô vài lần, phát hiện cô dáng vẻ không giống như đang làm bộ, nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần là chuyện công việc, vậy không thành vấn đề, anh cũng không phải chưa từng giúp qua ngôi sao tranh chấp kinh tế.

Anh thả lỏng: "Nói tình huống của cô đi."

Thịnh Kiều lấy một sấp văn kiện trong túi ra đưa cho anh, "Anh trước xem cái này."

Kiều Vũ nhận lấy, là một bản hợp đồng nghệ sĩ, anh bắt đầu lật xem, càng xem sắc mặt càng kinh hãi, cuối cùng cũng không giữ được lịch sự nữa: "Trời ạ, cô tại sao lại có thể ký vào bản hợp đồng như thế này được vậy?"

Thịnh Kiều thở dài, lại lấy ra di động, "Lại nghe cái này một chút"

Phát ra chính là đoạn ghi âm cùng Cao Mĩ Linh lúc chiều nay.

Kiều Vũ nghe xong, thật sự sửng sốt đến rớt cằm. Đây là loại bí mật gì? Giới giải trí các người đều loạn như vậy?

Thịnh Kiều bất đắc dĩ cười cười, nhấp một ngụm trà nóng ổn định lại cảm xúc: "Tôi tổng kết một chút cho anh dễ hiểu. Năm năm trước cha tôi vì bài bạc mà thiếu nợ cho vay nặng lãi phải nhảy lầu tự sát, bọn cho vay nặng lãi tìm tôi và mẹ tôi đòi tiền, tôi không có tiền, bọn họ buộc tôi chụp ảnh khỏa thân. Người đại diện hiện tại của tôi là Cao Mĩ Linh đã giúp tôi trả ba trăm vạn, đổi lại tôi phải ký bản hợp đồng bất bình đẳng này. Hiện tại tôi muốn hủy hợp đồng, Cao Mĩ Linh lại dùng hình đó uy hiếp tôi. Tôi tìm anh chính là muốn biết, tôi có thể sử dụng biện pháp pháp lý để bảo vệ bản thân không?"

Kiều Vũ vẫn còn bị vây bởi sự kinh ngạc.

Thịnh Kiều cũng không gấp, một ấm trà uống hết, lại đun một ấm mới, Kiều Vũ rốt cuộc lấy lại tinh thần, nhíu mày hỏi cô: "Cô cứ như vậy đem tất cả mọi việc này nói cho tôi biết sao? Không sợ bị truyền ra ngoài?"

"Nếu tôi đã tìm anh, chính tin tưởng anh trăm phần trăm. Như tôi đã nói, ngoại trừ anh ra, ai tôi cũng không tin tưởng."

Tuy rằng không biết từ đâu cô ấy có được tự tin như vậy, nhưng được người khác tin tưởng vô điều kiện như vậy, trong lòng Kiều Vũ vẫn là có phần bị làm cho chấn động.

Thịnh Kiều cầm một phần văn kiện khác đưa qua: "Đây là văn bản của đoạn ghi âm đó."

Sau khi Kiều Vũ đem hai phần văn kiện đọc lại lần nữa, thần sắc dần trở nên ngưng đọng: "Cô muốn làm như thế nào? Trực tiếp hủy bỏ hợp đồng hay vẫn ở lại Tinh Diệu nhưng thay đổi điều khoản của hợp đồng?"

Thịnh Kiều không chút do dự: "Hủy hợp đồng."

"Chuyện này Tòa án có thể chấp nhận." Ngón tay Kiều Vũ chỉ chỉ trên hợp đồng, "Bản hợp đồng này có điểm cưỡng ép, đối phương lấy lừa gạt, sử dụng thủ đoạn uy hiếp cô ký hạ hợp đồng, trái với tự do ý chí con người, theo pháp luật thì có thể xem đây là căn cứ để hủy hợp đồng. Hơn nữa, đối phương lại lợi dụng ảnh khỏa thân để uy hiếp, đã cấu thành tội xâm phạm danh dự, nhân phẩm và tổn hại thân thể đối với cô."

"Nhưng là.." Anh đổi lời nhìn về phía Thịnh Kiều: "Một khi đã dính đến tố tụng, công ty của cô tất nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết. Cô...sự việc ảnh khỏa thân đó, cũng nhất định sẽ bại lộ. Nếu công ty tính toán cá chết lưới rách, đem ảnh chụp này công bố ra bên ngoài, chúng ta sẽ không có chứng cứ để chứng minh người tung ảnh ra là truyền thông Tinh Diệu. Bởi vì ảnh này không phải là do chính công ty chụp, mà là do bọn cho vay nặng lãi, bọn họ hoàn toàn có thể nói năm đó chủ nợ cũng không có tiêu hủy hết bản gốc, ảnh chụp này là do bọn chủ nợ tiết lộ ra ngoài."

Kiều Vũ nhíu mày nhìn Thịnh Kiều: "Cô có cân nhắc đến hậu quả này không?"

Làm ngôi sao có thể không lo, nhưng chung quy lại làm người thì vẫn phải làm đi.

Có thể tưởng tượng, một khi những ảnh chụp đó bị tung ra, cô phải chờ đón tai họa như thế nào. Anti-fan của cô, người qua đường có ấn tượng xấu đối với cô, công ty đem thủy quân đến bôi đen cô, một mồi lửa đốt lên, cũng đủ đem cô đẩy xuống vực sâu, cả đời không thể trở mình.

Cô lẻ loi một mình, không nơi nương tựa, chọn đi con đường pháp luật này chính là con dao hai lưỡi. Một đường đổ máu để giành được thắng lợi, cho đến khi hết máu, nửa đời người trừ bỏ tự do, cái gì cũng không còn.

Thịnh Kiều cúi đầu nhìn nước trà trong chén hơi nước chập chờn.

Thật lâu sau, ngẩng đầu nhìn về hướng Kiều Vũ nở nụ cười: "Đánh đi."

Kiều Vũ không thể tin nhìn cô.

"Tôi không có lỗi khi có một người cha như vậy, tôi không có lỗi khi thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi, không phải lỗi của tôi khi bị chụp hình khỏa thân, không phải lỗi tôi khi bị cô ty tính toán ép bức. Nếu đến cuối cùng tất cả mọi người đều chạy vào công kích tôi, đó cũng không phải lỗi của tôi." Cô dừng lại một chút, nhẹ nhàng cười rộ lên.

"Là thế giới này sai lầm rồi."

Kiều Vũ vẫn không nhúc nhích, nhìn cô giái mỉm cưởi phía đối diện, thật lâu sau anh thu hồi văn kiện: "Hai phần văn kiện này tôi mang về, thời gian tiếp theo tôi chuẩn bị khởi tố cần dùng đến tư liệu liên quan khác sẽ tùy thời liên hệ với cô."

Thịnh Kiều gật đầu, chần chờ chốc lát, nói: "Kiều Vũ, phí tố tụng...."

Anh nhìn cô cười cười: "Không vội, thắng sẽ bàn lại."

Kiều Vũ đứng dậy cáo từ, xoay người rời đi, cô nhìn bóng dáng của anh, hốc mắt có chút ẩm ướt, cúi đầu nói nhỏ: "Cám ơn người, anh trai."

***

Thịnh Kiều lại ngồi một mình ở đó thật lâu, sau khi tâm tình bình phục rốt cục mới đi ra ngoài. Đi đến đại sảnh, nhìn tới bốn phía được bày trí lộng lẫy mới giật mình, chợt nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng!

Cô hiện tại trong người chỉ có năm mươi ba ngàn! Cô rốt cuộc tại sao lại muốn đến quán trà cao cấp như Tịch Phong Thủy Tạ để tiêu phí? Hẹn ở công viên ngoài trời đối diện không phải tốt hơn sao...

Thịnh Kiều khóc không ra nước mắt, vẻ mặt nặng nề đi đến trước quầy lễ tân, lấy ra ví tiền, "Tính tiền, hết bao nhiêu tiền?"

Cô bé tại quầy lễ tân cười tươi như hoa, ngọt ngào nói: "Xin chào tiểu thư, hóa đơn của Thủ Phong Các đã được thanh toán, cám ơn chị đã ghé, hoang nghênh lần sau lại đến."

A a a anh trai cô thật tốt.

Vẻ mặt Thịnh Kiều cảm động, cô cất ví tiền muốn rời đi, vừa xoay người liền nhìn thấy ở quán trà đối diện đi ra vài người. Đi phía trước là hai người đàn ông trung niên đang nói chuyện rôm rả, cửa trước vừa rời khỏi, đi cùng phía sau là một chàng trai đội mũ đeo khẩu trang, hai tay đúc túi quần, dáng vẻ người lạ chớ tới gần.

Là một fan vợ nhỏ, ông chồng nhà mình cho dù có trùm một cái chăn ra ngoài cô cũng có thể nhận ra!

Thế này mà cũng có thể tình cờ gặp được Hoắc Hi, cô thực sự hạnh phúc. Tâm tình nặng nề vị bản hợp đồng kia nháy mắt trở nên sáng sủa hơn, bất quá dưới con mắt công chúng, cô không thể tùy tiện đi lên gặp Hoắc Hi, sẽ lại đem tới scandal không tốt cho anh, vì vậy Thịnh Kiều đè ép hưng phấn trong nội tâm, làm bộ không phát hiện, mang vẻ mặt lạnh lùng rời đi.

Sắc trời tối đen, mùa đông gần đến, gió lạnh thổi qua, ánh trăng trong đêm sáng bàn bạc, ánh sáng mờ ảo bao phủ cảnh vật xung quanh như sương mờ. Tịch Phong Thủy Tạ nằm bên cạnh tiểu khu, Hoắc Hi chào tạm biệt những người bạn đi cùng, xoay người đi vào con đường nhỏ màu xanh bên cạnh.

Con đường màu xanh này có thể coi là con đường tắt của tiểu khu, có thể trực tiếp đi tới nhàn anh. Lúc này ít người qua lại, cũng không lo lắng phóng viên, anh khó có được lúc một mình nhàn rỗi đi tản bộ thế này.

Không nghĩ tới vừa đến chỗ rẽ vào, một bóng người từ trong bụi cây đột ngột nhảy ra: "Hoắc Hi"

Hoắc Hi bị dọa sợ run lên một cái, nhìn rõ người tới, tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Thịnh Kiều cô không phải có bệnh chứ?!"

Kỳ thật vừa rồi ở trên đường lớn anh đã nhìn thấy cô, cũng phát hiện cô nhận ra mình, chỉ là không nghĩ tới cô lại quay đầu bước đi. Trong lòng Hoắc Hi còn chế nhạo cô quả nhiên vẫn giống như trước kia không thay đổi, tránh anh như tránh ôn thần, không nghĩ đến cô không chỉ không bỏ đi ngược lại còn trốn ở đây đợi hù dọa anh!

"Dọa đến anh?" Thịnh Kiều giọng khẩn trương, đặc biệt ngượng ngùng: "Thực xin lỗi a, tôi không phải cố ý đâu."

Hoắc Hi không kiên nhẫn phất tay cho qua: "Có việc gì?"

Cô lại ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong đêm tối sáng lấp lánh, "Ngủ ngon!"

Hoắc Hi nghi ngờ bản thân nghe lầm: "Cái gì?"

"Ngủ ngon! Nghỉ ngơi sớm một chút, không nên thức khuya!"

Hoắc Hi nhăn mày nhìn cô một lúc: "Cô trốn ở đây chờ tôi, chính là muốn nói với tôi như vậy?"

"Ừm." Cô đặc biệt vui vẻ gật gật đầu, lại nhìn nhìn xung quanh, kéo kỹ áo khoác, "Tôi phải đi rồi, tạm biệt!"

Anh không biết mấy năm qua, mỗi đêm trước khi ngủ fan bọn họ sẽ ở trên Weibo của hắn nói chúc ngủ ngon, tuy rằng không có lần nào anh trả lời, thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng điều này giống như đã trở thành thói quen hàng ngày, ngày nào cũng vậy, không viết xuống hai chữ kia, cô thậm chí không thể ngủ ngon được.

Mà hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể đứng trước mặt anh, đích thân nói với anh câu chúc ngủ ngon.

Có chuyện gì có thể hạnh phúc hơn sao? Không có! Fan bạn gái chính là dễ dàng thỏa mãn như vậy!

Sau khi nói xong, Thịnh Kiều vui vẻ xoay người bước đi, Hoắc Hi một lời khó nói hết ở tại chỗ nhìn bóng dáng đầy sức sống của cô, dừng một chút, nhỏ giọng gọi cô: "Quay lại."

Thịnh Kiều không chút chần chờ, quay người trở lại, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn bị lạnh đến đông cứng đỏ bừng: "Còn có chuyện gì nha?"

"Chuyện hợp đồng giải quyết thế nào rồi?"

Thịnh Kiều nhìn anh một lát, giả vờ không có việc gì cười cười nói: "Đều là chuyện nhỏ thôi, anh yên tâm."

Hoắc Hi tỏ vẻ nghi ngờ. Cao Mĩ Linh là ai, khi anh vừa vào công ty đã hiểu rõ ràng. Một người ngốc nghếch lại ngây thơ như Thịnh Kiều làm sao có thể đấu với cô ta?

Tựa hồ phát hiện anh có nghi ngờ, Thịnh Kiều thể hiện thoải mái vỗ vai anh: "Tôi có thể giải quyết được, anh yên tâm! Thần tượng của tôi lợi hại như vậy, tôi cũng không thể kém được!"

Khóe mắt Hoắc Hi giật giật: "Thần tượng của cô là ai?"

"Là anh a."

"???"

Là chuyện lúc nào? Tôi lúc nào từ đối tượng scandal lại trở thành thần tượng của cô rồi?

"Được rồi được rồi, anh mau trở về đi thôi, bên ngoài trời lạnh lắm." Cô lại còn đang giục anh đi, Hoắc Hi cũng không nói gì nữa, gật đầu bước đi, đi được hai bước lại quay đầu nhìn lại, thấy cô vẫn đứng tại chỗ. Có lẽ do trời lạnh, cô một bên giậm chân, một bên xoa cánh tay, thấy anh quay đầu lại, trên khuôn mặt sạch sẽ nhất thời lộ ra một nụ cười thật tươi, vẫy tay với anh, "Tạm biệt!"

Hoắc Hi rốt cuộc không quay đầu lại nữa, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

Thịnh Kiều đứng tại chỗ, sửng sốt một lúc lâu, cúi đầu thở dài một tiếng.

Vừa về đến nhà cô chạy vào tắm nước ấm ngay, mấy ngày trước cũng không có nghỉ ngơi tốt, giờ phút này vừa lên giường liền chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau khi vẫn còn đang ngủ, cô bị chuông điện thoại đánh thức.

Phương Bạch đã đến đợi dưới lầu: "Chị Kiều, chuẩn bị tiến tổ."
*Tiến tổ: Vào đoàn quay phim.

Xem ra trước khi tranh chấp kiện tụng diễn ra, bộ phim đam mỹ này không thể không quay rồi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom