• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Vô Thượng Tiên Đế (1 Viewer)

  • Chương 60-62

Chương 60: Đánh vợ

Dù sao Vạn Thảo Cốc nằm ở núi sau trập trùng, nếu lái Porsche vào đó thì sợ không có chỗ để xe.

Trong vùng núi này, khắp nơi đều là cây cổ thụ có kích thước bằng năm người ôm, cao đến hơn ba mươi mét.

Gần như không có đường tiến về phía trước, chỉ có thể dùng một con dao nhỏ để vừa lên sườn dốc, vừa đi vừa chặt hết các nhánh cây dại ven đường.

Tạ Tiểu Mẫn cứ nghĩ chuyến đi này rất vui, không ngờ đường ở đây rất khó đi, dù cô ta là võ giả ám kình đỉnh cao cũng rất khó thích ứng, có mấy lần suýt nữa rơi từ giữa lưng chừng núi xuống.

Nếu không nhờ Trịnh Sở và Tạ Thừa ở bên cạnh thì cô ta đã ngã xuống tan xương nát thịt từ lâu rồi.

Tạ Thừa luôn đi ở phía sau, mỗi khi Tạ Tiểu Mẫn sắp ngã xuống, ông ta luôn lập tức đỡ lấy.

Ông ta bỗng nhận ra là Trịnh Sở mà mình vẫn luôn xem thường trước đây có vẻ sở hữu thực lực không hề tầm thường.

Tạ Thừa đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn còn thực lực võ giả minh kình, dù thế mà ông ta vẫn phải cẩn thận từng li từng tí khi đi trên đường núi này.

Nhưng Trịnh Sở có vẻ không quá khó khăn, xem sườn núi gập ghềnh như đường bằng.

“Rốt cuộc tên này có lai lịch gì?”, Tạ Thừa thầm nói, ông ta cứ có cảm giác Trịnh Sở che giấu thực lực tiếp cận cô chủ nhà mình là có ý đồ không tốt.

Trịnh Sở cảm nhận được Tạ Thừa đang chăm chú quan sát mình nhưng anh không quá để tâm.

Nếu Tạ Thừa muốn ra tay với anh ở đây thì anh có thể dễ dàng giết ông ta bất cứ lúc nào.

Tạ Tiểu Mẫn vừa leo núi vừa oán giận: “Chẳng phải Vạn Thảo Cốc giàu lắm sao? Tại sao không chịu sửa đường núi một chút chứ?”

Nghe Tạ Tiểu Mẫn nói thế, Tạ Thừa giải thích: “Cô cả, Vạn Thảo Cốc xưa nay có quy tắc như vậy, đoạn đường đi đến Vạn Thảo Cốc là đoạn đường thử thách lòng thành của người đến xin thuốc”.

Tạ Tiểu Mẫn nghe thế cảm thấy bàn chân mình phồng rộp lên rồi: “Thử thách gì chứ? Thử thách chết ở đây sao?”

Tạ Thừa gật đầu nói: “Trước đến nay, quả thật có người đến xin thuốc chết ở đây”.

Tạ Tiểu Mẫn nghe nói có người chết ở đây thật thì im lặng, không cằn nhằn thêm nữa.

Trịnh Sở bước đi như trên đất bằng, tốc độ rất nhanh.

Anh cứ đi tới trước, bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

“Ở đây mà cũng có thể gặp được mấy người, đúng là xui xẻo!”, Thạch Khoan ngồi trên vai một người đàn ông mặc áo xanh, kiêu ngạo nhìn Trịnh Sở, ánh mắt hiện lên vẻ xem thường.

Phía sau là vợ hắn ta – Lam Hinh và một võ giả áo xanh khác.

Lúc này sắc mặt Lam Hinh trắng bệch, bộ đồ thể thao màu xanh đã ướt đẫm mồ hôi.

Cả đoạn đường này cô ấy đã tiêu hao thể lực quá nhiều, cơ thể sắp suy kiệt, hai chân run rẩy.

Võ giả áo xanh bên cạnh Lam Hinh như không nhìn thấy tình hình của cô ta, cứ lặng lẽ đi bên cạnh cô ấy.

“Thạch Khoan, bớt nói đi, lấy thuốc xong chúng ta có thể về rồi”, Lam Hinh không chịu được nữa, người chồng này của mình bình thường tính tình cũng như thế.

Nổi giận quát tháo với cô ấy cũng thôi đi, thế mà hắn ta cũng làm thế với người lạ, ngày nào đó xui xẻo chọc vào kẻ không nên chọc thì chắc chắn sẽ quy tiên sớm.

Nếu không phải vì liên hôn gia tộc, chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ kết hôn với Thạch Khoan, có thể tránh được bao xa thì tránh.

Nghe thấy Lam Hinh dám lên giọng với mình như thế, Thạch Khoan bước đến trước mặt cô ấy, giơ tay lên kiêu ngạo tát một bạt tai.

Bốp!

Một âm thanh rõ to vang lên.

Thạch Khoan nhìn Lam Hinh, hung dữ nói: “Lần sau cô còn dám lớn tiếng thì tôi sẽ đuổi cô đi, đến lúc đó xem nhà mẹ của cô làm thế nào?”

Nói rồi Thạch Khoan ra lệnh cho võ giả áo xanh nhanh chóng đi về phía trước, không muốn nhìn thấy loại tầm thường như Trịnh Sở.

Sau khi Thạch Khoan cưỡi lên võ giả áo xanh đi xa.

Lam Hinh che gương mặt bị sưng lên nói với Trịnh Sở: “Thật sự xin lỗi, tính tình chồng tôi hơi nóng nảy, các vị đừng để trong lòng”.

Võ giả áo xanh ở một bên thấy Thạch Khoan đã đi xa không thấy bóng dáng mới nhíu mày nói: “Cô chủ, có thể nhanh chân một chút không? Nếu chậm trễ, chúng ta sẽ bị cậu chủ trách mắng”.

Lam Hinh giơ tay trái lên lau mồ hôi trên trán, yếu ớt nói: “Đi… đi ngay đây”.

Nói rồi cô ấy tiếp tục đi về phía trước.

Võ giả áo xanh đi theo phía sau cô ấy như giám sát, nếu cô ấy không có bất kỳ hành động nào khác thì tên đó cứ đi theo vậy thôi.

Tạ Tiểu Mẫn nhìn bóng lưng của họ, nghiến chặt răng, nếu không phải có Tạ Thừa bên cạnh thì cô ta đã dạy dỗ tên kia rồi.

Mấy người Trịnh Sở đi trên đường núi khúc khuỷu rất lâu.

Cuối cùng đến hơn tám giờ tối mới đến dưới chân một ngọn núi nồng đậm dược hương

Ngọn núi này cao đến hàng ngàn mét, dọc đường đều là cây cổ thụ chọc trời cao mấy mươi mét.

Thi thoảng có thể nhìn thấy một bóng đen phát ra tiếng chim kêu, từ rừng cây bay sang chỗ khác.

Dưới chân núi có dựng một tấm bia đá cao hai mét, rộng một mét, trên đó có khắc ba chữ Vạn Thảo Cốc bằng chữ phồn thể.

Cho dù Tạ Tiểu Mẫn là một võ giả minh kình thì lúc này cô ta cũng mệt bở hơi tai rồi.

Cô ta mặc kệ không thèm quan tâm đến hình tượng nữa ngồi bệt trên một tảng đá: “Cuối cùng cũng đến, có thể nghỉ ngơi rồi”.

Tạ Thừa gật đầu nói: “Cô chủ, chúng ta nghỉ một lát rồi tiếp tục lên núi”.

Trịnh Sở vẫn tỏ ra bình tĩnh, không hề biểu hiện cảm xúc gì khi nghe Tạ Thừa và Tạ Tiểu Mẫn nói chuyện.

Ba năm trước anh đã từng đến đây nên biết rõ quy tắc của Vạn Thảo Cốc.

Đến tối, họ sẽ hoàn toàn không mở cửa cho phép tiến vào trong nữa, ngoài những người có quyền thế rất lớn, những người bình thường không được cho vào.

Chẳng mấy chốc đã nghe thấy giọng Thạch Khoan mắng chửi Lam Hinh: “Cái thứ không đứng đắn này, đều tại cô đi quá chậm, hại tới giờ chúng ta mới tới nơi”.

Hắn ta nói xong, võ giả áo xanh lập tức ngồi xổm xuống đất để Thạch Khoan bước xuống khỏi vai mình.

Thạch Khoan vừa bước xuống lập tức bước đến trước mặt Lam Hinh đang chảy mồ hôi đầm đìa, cơ thể mệt nhoài, hắn ta giơ tay lên tát vào cô ấy thêm một cái.

Bốp!

Gò má Lam Hinh sưng đỏ lên.

Cả đoạn đường này cô ấy sắp bị Thạch Khoan đánh đến nát mặt luôn rồi.
Chương 61: Đánh lăn xuống núi

Lam Hinh trúng một cái tát của Thạch Khoan nhưng chỉ giơ tay lên che mặt, chẳng nói một lời nào.

“Cậu chủ, bây giờ trời đã tối, theo nguyên tắc của Vạn Thảo Cốc, thì chúng ta buộc phải nghỉ lại nơi này một đêm”, võ giả áo xanh nói rất nhỏ, nhưng đầy cung kính.

Thạch Khoan nghe võ giả áo xanh nói xong thì nhíu mày thật chặt, cáu bẳn nói: “Ở đây một đêm? Thế đêm nay phải ngủ ở cái xó xỉnh nào?”

Hắn ta nói xong lại cất bước đi nhanh về phía bậc thềm đá Vạn Thảo Cốc: “Ông đây không tin, cái Vạn Thảo Cốc này dám không nể nang mặt mũi nhà họ Thạch”.

Hai võ giả áo xanh thấy Thạch Khoan đi về phía bậc thềm đá thì tái mét hết cả mặt, vội vã đi theo.

Bỏ lại Lam Hinh ở đó, mặc kệ sống chết của cô ta.

Lam Hinh nhìn nhóm Trịnh Sở với ánh mắt dịu dàng đầy áy náy, giọng cứ lí nhí: “Mọi người đừng trách chồng tôi, tính anh ấy là vậy đó, nếu có lỡ đắc tội chỗ nào thì mong mọi người tha lỗi cho”.

Cô ta nói xong bèn nhấc đôi chân mềm yếu lên, tiếp tục đi lên bậc thềm đá.

Mỗi một bước đi Lam Hinh đều phải dùng rất nhiều sức, nay cơ thể cô ta đã suy yếu đến mức cạn kiệt sức lực rồi.

Trịnh Sở nhìn đám người Thạch Khoan, Lam Hinh đi lên, anh nở nụ cười khẽ.

Anh biết chưa tới năm phút sau, nhóm Thạch Khoan sẽ bị người của Vạn Thảo Cốc đánh tơi bời và lăn trở lại nơi này.

Tạ Tiểu Mẫn chờ ba phút, chẳng mấy chốc đã thấy đám người Thạch Khoan sắp đi mất dạng.

Cô ta nhìn sang Tạ Thừa, tò mò hỏi: “Bác Tạ này, lẽ ra bây giờ người của Vạn Thảo Cốc phải xuất hiện rồi mới đúng chứ, nói cách khác, tại sao đám người kia đi lên lâu vậy rồi vẫn không thấy phản ứng gì?”

Tạ Thừa cũng biết nguyên tắc của Vạn Thảo Cốc, giải thích: “Chỉ vài phút nữa thôi, bọn họ sẽ tự động lăn xuống đây ấy mà".

Tạ Tiểu Mẫn hết sức khó hiểu, nhìn những bậc thềm đá khúc khuỷu, lẩm bẩm: “Có thật là họ sẽ lăn xuống đây không?”

Cô ta vừa mới dứt lời thì đã nghe thấy trên núi có tiếng người quát lớn: “Biết rõ nguyên tắc của Vạn Thảo Cốc rồi mà vẫn còn dám hống hách như thế, đúng là muốn chết sớm đây mà!”

Vừa mới nói xong thì đã thấy Thạch Khoan, Lam Hinh cùng với hai võ giả áo xanh bị một người đàn ông trung niên khoác chiếc áo bành tô đen, dáng người gầy nhom ốm yếu cầm loạn côn đánh lăn xuống núi.

Thạch Khoan cũng là võ giả, thế mà bây giờ bị đánh lại kêu la không ngừng: “A… Tôi là con trai nhà họ Thạch, a… Đám Vạn Thảo Cốc các người lại dám đánh cả tôi”.

Thạch Khoan bị đánh cũng ít, bởi vì hai võ giả áo xanh đã dồn hết sức bảo vệ Thạch Khoan an toàn, để hắn ta không trúng quá nhiều côn.

Khi Thạch Khoan lăn xuống mấy bậc thềm đá, Lam Hinh dáng người mảnh mai cũng lăn xuống theo.

Trước đó cô ta đã chẳng còn chút hơi sức nào, cơ thể đã suy nhược lắm rồi, bây giờ lại bị người đàn ông áo đen kia cầm gậy sắt đánh thì đã ngất đi vài lần, cuối cùng lại bị đánh đau quá nên tỉnh.

Sau khi đánh đám Thạch Khoan lăn xuống mấy bậc thềm đá, người đàn ông áo đen đứng trên cao nhìn xuống nhóm Thạch Khoan với vẻ mặt uy nghiêm, nói: “Lần sau mà còn làm trái nguyên tắc nữa thì đừng trách tôi khiến các người bán thân bất toại, nửa đời sau chỉ có thể gắn bó với giường bệnh”.

Nói xong, người đàn ông áo đen đó biến mất trên con đường núi ngoằn nghoèo trong nháy mắt, tốc độ cực nhanh.

Trịnh Sở nhìn những gì xảy ra với đám Thạch Khoan, lại nhớ về chuyện của ba năm trước.

Đó là hình ảnh Hứa Thanh Vân cùng anh lên Vạn Thảo Cốc xin thuốc, cuối cùng lại bị đánh lăn xuống núi.

Gương mặt anh xuất hiện nụ cười lạnh: “Vạn Thảo Cốc, không ngờ mình lại đến nơi này”.

Trịnh Sở nói xong câu đó thì nhìn tới Lam Hinh sắc mặt trắng bệch, khắp người toàn là những vết xanh tím.

Lam Hinh bây giờ, miệng và mũi có khí thoát ra, lại không hề hít vào, như có thể chết đi bất kì lúc nào.

Thạch Khoan nhìn thấy Lam Hinh như thế lại chẳng hề có ý định quan tâm, còn cố nhịn đau đứng lên, giơ chân đạp cô ta một cái: “Thứ chết tiệt này, còn dám giả chết”.

Lúc này, rốt cuộc Tạ Tiểu Mẫn cũng không thể nào chịu nổi nữa, dù Tạ Thừa ngăn cản cũng không thể kiềm nén được ngọn lửa giận trong lòng cô ta.

Cô ta nhìn Thạch Khoan với vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh như băng: “Tên khốn kia, anh còn tí lương tâm nào không thế, vợ anh sắp chết đến nơi rồi, anh không quan tâm người ta thì thôi, còn đá cho một cái nữa?”

Thạch Khoan bị người đàn ông áo đen đánh xuống núi, trong lòng đang nghẹn một cục tức.

Nghe thấy Tạ Tiểu Mẫn nói thế thì ha ha cười lạnh nói: “Thứ chết tiệt kia, trước đó ông đây không muốn đếm xỉa gì tới cô, bây giờ cô lại được một tấc thì muốn tiến thêm một bước hả?”

Thạch Khoan vừa nói vừa siết chặt nắm đấm tấn công.

Thực lực của hắn ta ở mức võ giả ám kình đỉnh phong, cũng chỉ thiếu một bước nữa thôi.

Tạ Tiểu Mẫn thấy hắn ta đánh tới thì cũng nhanh chóng tung quyền, đánh với Thạch Khoan.

Hai võ giả áo xanh bên cạnh Thạch Khoan thấy cậu chủ nhà mình đánh nhau với người ta bèn lập tức ra tay hỗ trợ.

Tạ Thừa thấy thế thì nhíu mày, một mình đánh với hai võ giả áo xanh.

Đánh được khoảng một, hai phút.

Thạch Khoan bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất, miệng đầy máu, có thể thấy hắn ta đã bị Tạ Tiểu Mẫn đánh khá nặng.

Mặt hắn ta bị Tạ Tiểu Mẫn tát mạnh mấy cái, mặt có dấu tay đỏ bừng.

Lẽ ra hai võ giả áo xanh có thể chèn ép được Tạ Thừa, giẫm ông ta xuống đất nghiền nát.

Vấn đề là trước đó họ đã bị người đàn ông áo đen kia đánh một trận, bây giờ chỉ có thể chiếm chút thượng phong, không thể đánh bại Tạ Thừa triệt để.

Trịnh Sở nhìn Lam Hinh đang hấp hối, cuối cùng đáy lòng anh vẫn không nỡ nhẫn tâm, cảm thấy cô ta quá là đáng thương.

Anh nhấc chân đi tới trước mặt Lam Hinh, giơ tay xoa bóp người cô ta vài cái.

Thạch Khoan nằm dài dười đất thấy Trịnh Sở động tay động chân với Lam Hinh bèn nổi giận nói: “Ranh con, người đàn bà của tao mà mày cũng dám đụng vào, chờ trở lại thành phố Nam Kiến rồi tao nhất định phải chặt đứt từng ngón tay của mày”.

Tạ Tiểu Mẫn biết Trịnh Sở có thể chữa bệnh rất giỏi, bây giờ anh đang cứu mạng Lam Hinh.

Cô ta nhìn Thạch Khoan há miệng nói bừa, giơ tay lên tiếp tục đánh vào mặt hắn ta.

Bốp bốp bốp!

Tạ Tiểu Mẫn đánh liên tục ba cái, cái nào cũng dồn hết sức, khiến cả khuôn mặt Thạch Khoan sưng đỏ đến nỗi không nỡ nhìn, răng cũng rơi mất hai cái.
Chương 62: Xin tha

Thạch Khoan bị Tạ Tiểu Mẫn đánh một trận tơi bời, dù lòng đầy tức tối nhưng cũng không dám hó hé gì.

Hai võ giả bảo vệ hắn ta vẫn còn đang bận chém giết với Tạ Thừa, bây giờ hắn ta mà nổi cáu lên thì chắc đang sợ bị đánh chưa đủ nặng.

Lúc này, Lam Hinh đang được Trịnh Sở chữa trị, cơ thể suy sụp đang dần hồi phục lại bình thường.

Cô ta chậm rãi mở mắt ra, thấy Trịnh Sở đứng trước mặt mình thì ngạc nhiên nói: “Anh vừa mới cứu tôi đấy ư?”

Lúc nãy Lam Hinh vẫn còn cảm nhận được rất rõ, cơ thể cô ta cực kỳ suy yếu, có thể chết đi bất kì lúc nào.

Cô ta đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết.

Trịnh Sở bình thản nói: “Chuyện nhỏ thôi, không có gì hay ho để cảm ơn cả”.

Thạch Khoan thấy Trịnh Sở chữa bệnh giỏi như thế thì cười khẩy nói: “Ranh con, chữa bệnh giỏi thế mà sao lại ở đây? Đừng nói mày là con riêng của đám người Vạn Thảo Cốc, cố tình lên đó để nhận người thân nha?”

Sau khi nhìn thấy Trịnh Sở cứu được Lam Hinh dở sống dở chết, thì trong lòng hắn ta đã chắc chắn rằng anh đến Vạn Thảo Cốc để nhận người thân.

Nếu không, với khả năng chữa bệnh tài ba như thế thì còn đến Vạn Thảo Cốc làm gì.

Trịnh Sở nghe Thạch Khoan nói thế thì nhíu mày, xoay người đi tới trước mặt hắn ta, giơ tay đánh rồi lại đấm cho vài cái.

Bốp bốp bốp!

Chỉ mới một lát thôi, Thạch Khoan đã cảm thấy xương cốt trong người như bị gãy nát, đau đớn không thể tả nổi, cả sức để mở miệng nói chuyện cũng không có, nằm dài dưới đất không thể động đậy.

Hai võ giả áo xanh thấy Trịnh Sở đánh Thạch Khoan thành như thế thì lập tức tách một người ra, lao về phía Trịnh Sở.

Trịnh Sở nhìn võ giả áo xanh, không để hắn ta vào mắt, tay phải tung ra một đấm khiến võ giả áo xanh bay ngược ra ngoài.

Ầm ầm.

Võ giả áo xanh lập tức nện vào một gốc cổ thụ chọc trời, miệng hộc máu tươi ngất xỉu.

Lúc này Tạ Thừa đang đánh tay đôi với võ giả áo xanh, cuối cùng cũng đánh bại được người đó.

Thạch Khoan thấy hai cao thủ võ giả mình mang theo đều bị đánh bại hết.

Bản thân hắn ta cũng dở sống dở chết, quan trọng hơn nữa là cả việc nói cũng không thể nói được.

Lòng Thạch Khoan như tro tàn, mặt trắng bệch như tờ giấy, trán vã mồ hôi lạnh rơi xuống tí tách.

Lam Hinh nhìn thấy Thạch Khoan như thế, lại nhìn Trịnh Sở, giọng dịu dàng nói: “Anh này, anh có thể tha cho anh ấy một mạng được không”.

Tạ Tiểu Mẫn nghe Lam Hinh nói thế bèn tức giận: “Người ta đối xử với cô như thế mà cô còn muốn bảo vệ anh ta hả?”

Đôi mày xinh đẹp của Lam Hinh khẽ nhíu lại, nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi có sự khó xử của riêng mình”.

Tất nhiên Trịnh Sở biết sự khó xử của Lam Hinh là gì.

Cũng như Hứa Thanh Vân, Lam Hinh cũng là kết quả của liên hôn gia tộc, hoàn toàn không thể thoát khỏi số mệnh đó.

Trịnh Sở nhìn Lam Hinh nói: “Tôi không có hứng thú với cái mạng rẻ rách của anh ta, tự giải quyết cho tốt đi”.

Nói xong câu đó, Trịnh Sở nhấc chân, bước lên trên thềm đá khúc khuỷu.

Tạ Thừa thấy thế thì lòng đầy khó hiểu, trước đó Thạch Khoan vừa mới bị người áo đen của Vạn Thảo Cốc đánh lăn xuống núi.

Vậy mà bây giờ Trịnh Sở lại dám đi lên.

Tạ Thừa sợ Tạ Tiểu Mẫn cũng theo Trịnh Sở lên núi bèn ngăn cô ta lại, không cho cô ta bước lên. Nhìn bóng lưng Trịnh Sở: “Cậu Trịnh, bây giờ cậu không lên núi được đâu, lên đó cũng chỉ bị đánh mà thôi”.

Trịnh Sở đầy bình thản nói: “Đó chỉ là nguyên tắc dành cho các người mà thôi”.

Tuy Thạch Khoan không mở miệng để nói chuyện được, nhưng sau khi nghe Trịnh Sở nói xong thì lòng cũng đầy khinh thường, cho rằng Trịnh Sở cũng sẽ nhanh chóng bị đánh lăn xuống núi thôi.

Tên đó nghĩ mình là ai vậy, con riêng của Vạn Thảo Cốc mà cũng muốn nhận tổ quy tông hả?

Nên biết thứ Vạn Thảo Cốc chú trọng nhất là danh dự, một đứa con riêng không lo sống cuộc sống của chính mình, lại muốn lên núi nhận người thân, chắc chắn sẽ có đi mà không có về.

Lam Hinh nhìn bóng lưng Trịnh Sở bỏ đi, định lên tiếng khuyên anh đừng đi nữa.

Cô ta vừa mới thử cảm giác bị loạn côn đánh vào người, nay thấy ân nhân cứu mạng mình đi lên, tất nhiên là sẽ lo lắng.

Trịnh Sở như không hề nghe thấy gì, bước chân vững vàng bước lên những bậc thềm đá Vạn Thảo Cốc.

Mỗi một bước chân anh đi, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng năm đó ở Vạn Thảo Cốc, anh và Hứa Thanh Vân bị đánh xuống núi.

Trịnh Sở đi được bốn phút, bên tai chợt nghe thấy âm thanh rất to.

“Sau sáu giờ chiều Vạn Thảo Cốc không cho người tiến vào”, một giọng nam quát lớn vang lên.

Trong nháy mắt khi âm thanh đó vang lên, võ giả áo đen đã đánh nhóm Thạch Khoan, Lam Hinh trước đó lại xuất hiện.

Trịnh Sở nhìn khí thế từ trên người võ giả áo đen tỏa ra, giọng bình thản nói: “Nếu tôi cứ nhất quyết phải vào thì sao?”

“Thế thì loạn côn đánh xuống núi, không màng sống chết”, người đàn ông áo đen vừa nói vừa giơ gây sắt cao chừng hai mét lên đánh về phía đầu Trịnh Sở.

Cây gậy sắt mang theo cả âm thanh gào thét, thế tấn công nhanh như sét đánh không kịp che tai đánh về phía đầu Trịnh Sở, người thường mà bị đánh trúng thì nhất định sẽ là máu chảy đầu rơi, thậm chí là mất mạng tại chỗ.

Trịnh Sở cười ha hả, vươn tay chộp lấy gậy sắt.

Keng!

Cây gây sắt và tay phải Trịnh Sở chạm vào nhau nhưng lại không thể đánh Trịnh Sở văng ra xa, mà cứ như vừa đánh vào kim loại cứng cáp vậy.

Vẻ mặt người đàn ông áo đen đầy khó hiểu nhìn Trịnh Sở, nói: “Võ giả minh kình đỉnh phong?”

Bản thân gã cũng là võ giả minh kình đỉnh phong, vì hàng năm Vạn Thảo Cốc đều ban cho hắn ta thuốc và cây cỏ bồi bổ nên thực lực mạnh hơn võ giả minh kình đỉnh phong nhiều.

Gặp được tông sư võ đạo cảnh giới hóa huyền bình thường cũng có thể cân nhắc đánh một trận.

Trịnh Sở không quan tâm đến những lời võ giả áo đen nói, tay phải dùng sức vung lên, trực tiếp giật lấy gây sắt trong tay người đàn ông áo đen.

Võ giả áo đen bị Trịnh Sở cướp mất gậy sắt nhưng lòng không hề hoảng hốt, vẻ mặt cực kì bình tĩnh.

Làm người bảo vệ cho Vạn Thảo Cốc này mấy chục năm nay, đây không phải là chuyện chỉ mới xuất hiện lần đầu.

Võ giả áo đen nói: “Ranh con, dám đến Vạn Thảo Cốc này kiếm chuyện thì đúng là tự tìm đường chết rồi”.

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông áo đen lấy ta một tờ giấy hồng bì.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vô Thượng Cửu Tiên
  • Tạ Quang Khải
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
(Full) Vô thượng luân hồi
VÔ THƯỢNG SÁT THẦN

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom