• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot VỢ NUÔI BÉ NHỎ CỦA ĐẠI THIẾU (1 Viewer)

  • Chương 53-54

Chương 53: Chán ghét hai người


Gần như là đồng thời, Tố Tâm và Mục Thần nắm lấy bàn tay Mịch Nhi, bàn tay to lớn của Mục Thần bao lấy bàn tay trắng nõn của Tố Tâm, hai người giống như bị điện giật, vừa chạm tới thì lập tức lúng túng nhanh chóng thu tay về.


“Uhm. . . . . . Con đang ở đâu vậy?” Mịch Nhi xoa mắt tỉnh táo lại, cô bé nhìn quanh một vòng đám người vây ở trước giường, cuối cùng thu được ánh mắt ám hiệu nhắc nhở của Tiểu Bạch, cô bé lập tức thay đổi sắc mặt, vừa dùng dằng dãy dụa, vừa bắt đầu nức nở khóc, “Hu hu, rốt cuộc là ai đưa con trở về , con không muốn nhìn thấy hai người! Ghét ghét, con không muốn thấy hai người. . . . . .”


“Mịch Nhi, chớ lộn xộn đừng khóc. . . . . .”


Trong phút chốc, nước mắt của con gái khiến Tố Tâm và Mục Thần luống cuống, hai người luống cuống tay chân đè lại cái chân bị thương của con bé, lau nước mắt cho nó, sau đó trấn an cảm xúc cho nó: “Mịch Nhi ngoan, con ghét ai không muốn gặp ai, muốn nói cái gì hay muốn cái gì, chỉ cần con không khóc, chúng ta sẽ theo ý con. . . . . .”


Mịch Nhi sụt xịt mũi, chớp chớp đôi mắt thỏ, cong miệng lên bốc đồng la lớn: “Hai người nói thật sao? Vậy con muốn nói chuyện riêng với hai người! Có việc con chỉị muốn nói cho cha và mẹ nghe, những người khác không thể cho nghe!”


“Mịch Nhi . . . . . .” Tố Tâm khó xử nhìn Liên Hoa và Tiểu Bạch, đành nuông chiều con gái một chút, nhưng nếu như không có câu nói của Mịch Nhi, mà muốn đuổi Liên Hoa và Tiểu Bạch ra ngoài, thì cô không thể có cách nào mở miệng.


Liên Hoa lại quan tâm nói: “Mịch Nhi muốn nói chuyện riêng với hai người, đây là chuyện tốt, tôi và Tiểu Bạch ra ngoài là được. Tố Tâm, Mục Thần, nếu như hai người có thể lắng nghe những lời con bé nói, nhất định sẽ rất có ích trong việc trao đổi sau này.”


“Đúng vậy, mọi người cứ nói chuyện trước, con và mẹ sẽ đi ra ngoài!” Tiểu Bạch lặng lẽ cười nói, đánh ám hiệu làm theo kế hoạch về phía Mịch Nhi, sau đó mới cùng Liên Hoa ra khỏi phòng.


Rất nhanh, trong phòng chỉ còn ba người Mịch Nhi và cha mẹ, Mịch Nhi nhớ lại lần nữa những gì Tiểu Bạch đã dạy cho mình…, mới chậm rãi mở miệng nói: “Con đã nghe được, chuyện cha và mẹ tranh cãi ầm ĩ ở trong vườn hoa. Hai người muốn tách ra vĩnh viễn, muốn để cho con đi theo một trong hai người đúng không? Con rất buồn, nếu như hai người muốn làm như vậy, con sẽ chán ghét hai người, để cho con không thể gặp lại cha hoặc mẹ, đây chính điều hai người nói thương con sao!”


“Mịch Nhi . . . . . .” Tố Tâm và Mục Thần bị con gái chỉ trích im lặng cúi đầu, quả nhiên, bọn họ cãi vả để khiến con bé nghe thấy, cho nên mới tạo thành chuyện lớn này, suýt nữa thì gây thành chuyện mất tích. . . . . .


“Hai người đã quyết định rồi sao? Cuối cùng kết quả cãi vả là gì? Là muốn để cho con vĩnh viễn sống ở trụ sở không ra được, hay là muốn con đi Mĩ không thể gặp người ngoài?” Mịch Nhi bức ép hỏi.




Chương 54: Một chút cũng không được?


Mịch Nhi hừ một tiếng, tiếp tục thao thao bất tuyệt nói: “Hừ, mặc kệ kết luận của hai người là gì, con chỉ muốn nói cho hai người biết, nếu như sau này chỉ có thể phải có tình thương của cha hoặc là tình thương của mẹ, con tình nguyện không cần người nào! Về sau con sẽ sống vĩnh viễn sống ở trong nhà anh Tiểu Bạch, vĩnh viễn đều không thấy hai người! Lời của con nói cũng không phải là muốn thương lượng cùng hai người, đây chính là quyết định của con!”


“Mịch Nhi! Con nói gì vậy!” Mục Thần và Tố Tâm đồng thời sốt ruột, “Làm sao con có thể tùy hứng như vậy!”


“Tại sao những lời con nói là tùy hứng, cha mẹ có thể tự tiện quyết định, căn bản cũng không quan tâm đến ý kiến của con. . . . . .” Mịch Nhi ngẩng đầu nhỏ lên, có anh Tiểu Bạch chỉ đạo, trong lòng cô bé có thêm sức mạnh, nhưng mà trên mặt lại cố ý biểu hiện đau lòng cực độ, vẻ mặt quật cường chịu đựng không được khóc, “Con đã quyết định ở lại đây, hai người muốn trở về căn cứ thì trở về căn cứ, muốn về nước Mỹ thì về nước Mỹ, dù sao con cũng sẽ không đi cùng hai người! Ở lại chỗ này, ít nhất hai người vẫn còn có thể dành chút thời gian đến thăm con, ít nhất là con có thể thường thấy cha và mẹ, chứ không phải vĩnh viễn chỉ có thể bên cạnh một người, con muốn hai người cùng nhau thương con. . . . . .” Nói xong lời cuối cùng, Mịch Nhi cũng không tự giác bật khóc thành tiếng.


Tố Tâm bị lời nói của Mịch Nhi làm cho đau lòng, tay cô run rẩy không ngừng vuốt ve mái tóc dài của con gái, thì thào an ủi: “Mịch Nhi, con đừng buồn, chúng ta đều thương con, đều thật lòng yêu con. . . . . .”


“Bảo bối, cha không muốn khiến con đau lòng, cha chỉ muốn chăm sóc con tốt hơn. . . . . .” Mục Thần bởi nước mắt của Mịch Nhi, miệng lưỡi bình thường sắc bén, thế nhưng bây giờ lại nói vụng về, “Mịch Nhi, con muốn như thế nào, con nói đi, cha và mẹ sẽ nghe theo con–”


“Con không tin, hai người sẽ không chịu nghe lời của con. . . . . .” Mịch Nhi lau nước mắt lung tung, nhìn lén cha mẹ từ giữa kẽ tay, cố ý nức nở nói, “Dù sao con nói cái gì thì hai người sẽ không đồng ý, cho nên cứ để con khóc đi–”


“Mịch Nhi, trước tiên con cứ nói xem, chỉ cần chúng ta có thể làm được, chỉ cần có chút hợp lý, nhất định sẽ nghe lời con!” Tố Tâm và Mục Thần trước sau bảo đảm nói.


“Thật sao?” Mịch Nhi rời ngón tay ra, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hai người, gằn từng chữ nói, “Cho dù. . . . . . Cho dù con muốn cha và mẹ ở chung một chỗ, muốn quan hệ của hai ngươi giống như dì Liên và chú Triển cũng được sao?”


“Cùng anh ta ( cô ta ) ở chung một chỗ? Tuyệt đối không thể nào!”


Lại cùng lúc, Tố Tâm và Mục Thần chỉ vào đối phương, lớn tiếng thét lên từ chối.


“Hừ, lừa gạt! Mới vừa rồi còn nói hợp lý thì sẽ nghe con!” Mịch Nhi lại xoay người vùi đầu vào gối, “Hu, mới thử một chút đã không muốn, vậy mà vừa nãy còn hứa hẹn với con làm gì. . . . . .”


“Mịch Nhi, không phải chúng ta không muốn đồng ý, mà là . . . . . là không có cách nào được.” Tố Tâm nhìn Mục Thần một chút, cười khổ nói.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom