• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Vợ mới của lục thiếu (6 Viewers)

  • Chương 281-290

Vợ Mới Của Lục Thiếu



CHƯƠNG 281: EM KHÔNG CẦN LÀM GÌ CẢ

Anh ấy muốn tôi đến công ty của anh làm việc?
Tuy rằng nằm vùng ở bên cạnh anh ấy là một ý kiến hay nhưng làm vậy có phải quá lộ liễu rồi không.
“Tôi không đi.”
Tôi bĩu môi, lướt qua anh đi thẳng ra ngoài.
Lục Đăng Nguyên bỗng nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi ra ngoài.
“Không phải tôi đang thương lượng với em.”
Nói xong, bất chấp tất cả, anh kéo tôi đi ra ngoài nhét tôi vào trong xe.
Tôi thu hồi lại câu nói lúc trước của mình, người khác đều sẽ thay đổi, riêng Lục Đăng Nguyên thì không!
Lần này lại giống trước kia, ngang ngược cố tình gây sự, đúng là không thể cứu chữa!
Lục Đăng Nguyên lái xe đến công ty, tôi và anh cùng nhau xuống xe, đương nhiên là thu hút ánh mắt của mọi người.
Tất cả đều xôn xao bàn tán, có lẽ là đang suy đoán quan hệ giữa tôi và Lục Đăng Nguyên là như thế nào.
Dù sao anh cũng đang tay trong tay với tôi bước vào công ty.
Lục Đăng Nguyên dẫn tôi lên đến phòng làm việc của anh tại tầng cao nhất, bảo tôi ngồi ở ghế salon chờ. Sau đó anh gọi điện, sai người chuyển một cái bàn làm việc đến.
“Em ngồi đó đi.”
Tôi có chút không cam lòng, ở chung cùng một nhà với Lục Đăng Nguyên thì thôi, lại còn phải làm việc cùng nhau, tôi luôn có cảm giác bị giám sát hai tư trên hai tư. Quan trọng nhất là, ở cạnh anh, toàn thân tôi đều cảm thấy không được tự nhiên.
Lục Đăng Nguyên dùng ánh mắt thâm thúy nhìn tôi chằm chằm, giống như tôi mà không ngồi xuống, anh sẽ nhìn đến khi người tôi thủng một lỗ vậy.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải ngồi xuống.
Trên bàn có một chiếc máy tính và cả một đống đồ ăn vặt và tạp chí. Nhìn kiểu gì cũng không giống để dùng trong công việc.
“Tôi phải làm gì?”
“Em chỉ cần ngồi đó là được, còn lại thích ăn thích chơi gì, tùy em.” Lục Đăng Nguyên thản nhiên nói một câu, sau đó lại vùi đầu vào làm việc.
Tôi ngẩn ra, hoàn toàn bị hành động của Lục Đăng Nguyên làm cho ngẩn ngơ.
Anh gọi tôi đến công ty là để cho vui? Thực ra tôi rất thích đi làm, chí ít làm việc có thể khiến tôi tạm thời quên đi những chuyện không vui. Bảo tôi đừng làm gì cả thì tôi sẽ phát điên mất.
Nhớ hồi trước tổng giám đốc DS Herman
từng gửi cho tôi một email, hỏi tôi có muốn đến DS làm việc không. Tôi còn bận lo lắng về Lục Đăng Nguyên nên vẫn chưa trả lời.
Nhưng hiện giờ, trong đầu tôi đã có quyết định.
Tôi trả lời email của Herman, hỏi anh ta DS có cần một nhà thiết kế làm việc bên ngoài không.
Đãi ngộ giống như nhân viên nội bộ, có điều là không cần đến trụ sở DS để làm việc mà thôi.
Thực ra tôi chỉ ôm tâm thái thử một lần, không ngờ Herman lại đồng ý, chuyện này khiến tôi vừa mừng vừa kinh ngạc.
Có lẽ là vẻ mặt của tôi quá kích động nên Lục Đăng Nguyên vốn đang làm việc chăm chỉ cũng phải ngước lên nhìn, mặt đầy vẻ hoài nghi hỏi tôi: “Có chuyện gì mà vui thế?”
“Không có gì.” Tôi thản nhiên nói, thu hồi nụ cười trên mặt lại, quay về dáng vẻ nghiêm túc.
Lục Đăng Nguyên trầm ngâm nhìn tôi mấy giây rồi lại cúi đầu làm việc tiếp.
Tôi giả bộ ăn vài miếng rồi mở máy vi tính bắt đầu lướt xem xu hướng thời trang mới nhất.
Tôi rời khỏi giới cũng được một thời gian, phải nhanh chóng bù lại mới được.
Đang xem mê mẩn, tôi lại nghe thấy tiếng ghế sột xoạt từ phía Lục Đăng Nguyên, tôi vội vàng đóng trang web lại, nhảy sang trang xem phim.
Để phòng việc Lục Đăng Nguyên tập kích bất ngờ, tôi đã chuẩn bị cực kỹ càng.
Lục Ngàn Đình đã đi đến nơi, anh nhìn thoáng qua màn hình máy tính của tôi, lại nhìn tôi nhẹ giọng nói: “Đi thôi, đi ăn.”
Tôi gật đầu, đứng dậy theo anh đi ra ngoài.
Nơi anh dẫn tôi đến là nhà ăn của nhân viên. Tôi vẫn cho rằng Lục Đăng Nguyên là ông chủ, chắc chắn sẽ không ăn cơm ở nhà ăn nhân viên. Không ngờ anh ấy lại cùng ăn cơm với mọi người.
Cái nhìn của tôi với anh ta có chút thay đổi.
Nhưng đến khi thấy Lục Đăng Nguyên đi vào một căn phòng nhỏ, có người bưng mấy món đồ ăn tiêu chuẩn khách sạn năm sao tiến vào, tôi mới nhận ra, mình quá ngây thơ rồi.
Lục Đăng Nguyên là Tần Thủy Hoàng, sao có thể thể sống như người bình thường? Vừa nãy đúng là đầu tôi bị kẹp cửa rồi nên mới nghĩ anh ta sẽ đồng cam cộng khổ ăn cùng với nhân viên!
Mới ăn được một miếng, tôi không cẩn thận làm dây nước canh lên áo. Nghĩ bụng còn phải làm nửa ngày nữa, tôi đứng dậy đi đến phòng vệ sinh, định rửa cho sạch.
Lúc đi qua bên ngoài, tôi phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình càng thêm kỳ dị.
Bỗng, có người đứng dậy, chỉ vào tôi nói: “Tôi biết rồi, cô ta chính là kẻ thứ ba được Lục tổng bao nuôi lân trước xuất hiện trên bản tin!”
Vợ Mới Của Lục Thiếu



CHƯƠNG 282: LÀ VÌ TÔI ĐỐ KỊ

Tôi lại một lần nữa cảm nhận cảm giác được trở thành tiêu điểm của đám đông như thế nào!
Ánh mắt khinh bỉ của mọi người khiến tôi khó xử vô cùng.
Tôi đứng sững tại chỗ, nhất thời không biết nên làm sao mới đúng.
Dù là thời điểm nào, chỉ cần liên quan đến Lục Đăng Nguyên thì lúc nào cũng là những tình cảnh khiến tôi phải khó xử.
Thấy tôi không nói gì, bọn họ càng chắc chắn với suy nghĩ của mình.
“Bảo sao tôi lại thấy quen mắt như vậy, thì ra đã sớm câu được Lục tổng rồi.”
“Lần trước khi tin tức nổ ra, tổng giám đốc Tống thị không phải còn làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần, nói cô ta là bạn gái của anh ta hay sao?”
“Biết đâu người ta cùng lúc bò lên giường của hai người đàn ông thì sao? Nhìn bộ dạng cũng không đẹp đẽ gì, nhưng chắc là có thủ đoạn.”

Tôi muốn giải thích, nhưng bọn họ nói toàn là sự thực. Dù tôi có nói gì cũng quá thiếu sức thuyết phục.
Tôi cúi đầu định băng qua đám đông, nhưng lại bị hai cô gái chặn đường.
Bọn họ khoanh tay trước ngực, khinh bỉ nhìn tôi, khinh thường nói: “Đời này tôi ghét nhất là kẻ thứ ba, cô đừng tưởng có Lục tổng làm chỗ dựa thì có thể làm gì! Chưa bao giờ tôi thấy kẻ nào làm người thứ ba mà còn lớn lối như vậy, dám đường hoàng xuất hiện ở công ty!”
Lúc này, tôi hận Lục Đăng Nguyên đến tận xương.
Nếu không phải anh nhất quyết bảo tôi cùng anh đến công ty, tôi sẽ không bị những kẻ này nhục nhã.
Thậm chí, tôi còn có chút hối hận, tại sao mình lại kết hôn với Lục Đăng Nguyên chứ? Như vậy đối với tôi thực sự tốt ư?
“Vậy à? Có tôi làm chỗ dựa cũng vô dụng?”
Giọng nói lạnh lùng của Lục Đăng Nguyên bỗng vang lên sau lưng tôi, đừng nói là cô ả đối diện, ngay cả tôi cũng giật nảy mình.
Vừa quay đầu lại tôi đã nhìn thấy guong mặt như núi băng của anh.
Hình như anh ấy… tức giận. Là vì có người khiêu khích uy quyền của anh ấy ư?
Người phụ nữ vừa mở miệng giờ còn không dám ngẩng đầu lên, nơm nớp lo sợ nói: “Lục tổng… tôi không có ý này.”
“Vậy là có ý gì?”
Lục Đăng Nguyên bước về phía trước một bước, khí thế càng thêm áp bức.
Người phụ nữ kia sắp khóc đến nơi, bất lực nhìn về phía người bên cạnh, mọi người vội vàng lảng tránh, dáng vẻ như hoàn toàn chẳng hề quan tâm.
“Lục tổng, tôi nói vậy là bởi vì đố kị. Đố kị với sắc đẹp của cô ấy, còn được Lục tổng anh che chở.”
Cô ta cắn cắn môi, dứt khoát nói vậy.
Đến bản thân tôi cũng bội phục sự cơ trí của cô ta, đây là lời giải thích hợp lý nhất rồi.
Có điều, nói là đố kị với vẻ đẹp của tôi, lương tâm của cô ta không thấy đau lòng sao?
Sắc mặt Lục Đăng Nguyên thoáng dịu lại, anh nhẹ nhàng khoác tay lên vai tôi, nhìn chăm chú vào tôi dịu dàng nói: “Cô ấy không phải là kẻ thứ ba nào cả, tôi và cô ấy đã kết hôn rồi.”
Toàn thân tôi bỗng hóa đá, trong đầu lần lượt lặp đi lặp lại câu nói của anh.
Tôi thực sự không ngờ tới Lục Đăng Nguyên lại nói chuyện này ra.
Anh và tôi không phải đang kết hôn bí mật hay sao?
Chuyện chúng tôi kết hôn, tôi vốn không muốn để cho bất cứ ai biết. Nhưng anh nói ra như vậy, có khác nào tung tin?
Nhất thời, tôi chỉ muốn chết quách đi cho rồi.
Mọi người đều hít một hơi lạnh, kinh ngạc nhìn tôi. Có điều trong ánh mắt phần nhiều là sự hâm mộ.
Có thể là đang suy nghĩ tôi rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể từ kẻ thứ ba lên làm nhà chính đây?
Nhưng nếu như có thể, tôi thực sự tình nguyện vĩnh viễn không vướng mắc gì với Lục Đăng Nguyên nữa.
“Chào bà Lục.”
Mọi người lập tức đổi giọng, cung kính nhìn tôi nói.
Lục Đăng Nguyên hài lòng mỉm cười, nắm tay tôi đi ra ngoài.
Vợ Mới Của Lục Thiếu



CHƯƠNG 283: NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY QUÁ BÁ ĐẠO

Thẳng cho đến khi Lục Nguyên Đăng dẫn tôi về văn phòng, rốt cuộc tôi mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Anh vừa mới nói chuyện tôi và anh kết hôn cho mọi người ở trong công ty biết, nếu cứ như vậy, đoán chừng không đến thời gian một tiếng đồng hồ thì toàn thành phố này đều biết hết.
Tôi cảm thấy anh làm như thế này so với phán quyết tử hình tôi cũng không có gì khác nhau.
“Tại sao anh lại muốn nói ra chứ?” Tôi nhíu mày, chất vấn Lục Nguyên Đăng.
“Em không muốn để cho người khác biết mối quan hệ của chúng ta như vậy à? Hay là người khác ở đây chỉ là một hai người nào đó?” Anh híp mắt lại, cười nhạt hỏi tôi.
Nhưng nụ cười sắc bén này lại khiến cho tôi rùng mình hơn.
Cái người đàn ông lòng dạ hẹp hòi này, chắc là lại cho rằng tôi sợ người đàn ông kia biết đây.
Dù sao đến nay anh đều bá đạo và không nói đạo lý như vậy, tôi cũng không muốn nhiều lời với anh nữa.
“Tôi chỉ là không thích cuộc sống của mình bị đặt trên bàn mặc cho người khác nghị luận, tôi sống như thế nào chính là chuyện của tôi, không có liên quan gì tới người khác.” Tôi lạnh nhạt nói một câu, sau đó ngồi ở trước bàn làm việc bắt đầu nhàm chán mở trang web.
Tôi cho là cuộc đối thoại sẽ kết thúc như vậy, ai biết được Lục Nguyên Đăng lại đột nhiên nói một câu: “Nếu như em không thích, sau này chúng ta sẽ không đến nhà ăn của nhân viên để dùng cơm nữa, về phần tin tức, tôi sẽ cho người phong tỏa ngay lập tức.”
Không biết có phải là do ảo giác của tôi hay không, tôi luôn cảm thấy trong giọng nói của anh mang theo vẻ mất mát nhàn nhạt.
Hơn nữa sao Lục Nguyên Đăng lại thuận theo ý của tôi như vậy? Chuyện này không phù hợp với logic đâu nha.
Lúc tôi đang nghi ngờ thì Lục Nguyên Đăng đã gọi điện thoại đi.
“Chuyện xảy ra vào trưa ngày hôm nay, phong tỏa tin tức cho tôi, tất cả những người nào dám tiết lộ tin tức thì đều sa thải hết.”
Anh làm việc lạnh lùng quyết đoán, nhưng mà xử lý như vậy có phải là quá nghiêm trọng rồi không?
Chúng tôi đi lên cũng chỉ mới có mười mấy phút, lấy trình độ nhiều chuyện của phụ nữ, chắc có lẽ cũng đã bị truyền ra ngoài rồi.
Tôi không muốn để cho người khác biết, nhưng mà đã nói ra rồi thì cũng không có cách nào khác, huống hồ gì tin tức này là do anh nói ra trước, cho dù có muốn sa thải thì trước hết cũng phải sa thải anh mới đúng!
Tác phong làm việc của Lục Nguyên Đăng quả thật còn bá đạo hơn so với Tần Thủy Hoàng!
Tôi khinh bỉ liếc người đàn ông một cái, bĩu môi, chuẩn bị tiếp tục lén lút làm công việc của tôi.
Bụng lại truyền đến âm thanh ục ục, lúc này tôi mới nhớ đến trưa hôm nay tôi cũng chỉ ăn được có một chút, hơn nữa quần áo bị bẩn còn chưa giặt, bây giờ chắc chắn có giặt cũng không sạch được nữa.
Cũng là do Lục Nguyên Đăng vừa mới xuất hiện làm tôi quên hết tất cả mọi chuyện.
Còn đang suy nghĩ, ở cửa lại đột nhiên có người đang gõ.
Lục Nguyên Đăng nói vào đi, sau đó có người mang theo một bộ quần áo và đồ ăn tôi chưa kịp ăn ở trên bàn bước vào trong phòng.
Đây chắc chắn là do Lục Nguyên Đăng đã dặn dò, lúc tôi còn đang nghi ngờ sao Lục Nguyên Đăng có thể biết được tôi đang suy nghĩ cái gì, tôi lại nhìn thấy gương mặt của người đàn ông này, tất cả hận ý trong lòng dâng lên cuồn cuộn.
Anh ta chính là người đã đến Prague và khiến con của tôi chết, mặc dù anh ta không phải là kẻ cầm đầu, nhưng mà chuyện đó là do anh ta đã làm, tôi cũng không thể tha thứ cho anh ta!
Người đàn ông nhìn thấy tôi, trên mặt cũng tràn đầy vẻ hốt hoảng, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt của tôi.
Tôi còn chưa kịp bộc phát thì anh ta đã bỏ đồ vật xuống vội vàng đi ra ngoài.
Nhưng mà hận thù ở trong lòng của tôi thật sự không che giấu được.
Lục Nguyên Đăng làm như vậy là đang bóc vết sẹo của tôi ư, thật là quá đáng!
“Lục Nguyên Đăng, thế mà anh còn có mặt mũi để cho anh ta mang đồ đến cho tôi!”
Tôi đập bàn đứng dậy, căm tức nhìn Lục Nguyên Đăng rồi nói.
Vợ Mới Của Lục Thiếu


CHƯƠNG 284: EM LÀ ĐANG QUAN TÂM TÔI À
Có lẽ anh thật sự không biết mất đi một đứa bé đối với tôi mà nói là chuyện đau khổ đến nhường nào.
Lục Nguyên Đăng là con người máu lạnh như vậy, sao lại quan tâm tới tính mạng của một đứa bé được.
Cho nên sau khi anh hại chết con của tôi mà anh còn có thể giả vờ có dáng vẻ như là một người không biết chuyện gì, ít nhất là sau khi tôi gặp lại anh, ngay cả nhắc mà anh cũng không nhắc đến chuyện của đứa bé. Truyện được cập nhật mỗi ngày,
Lúc đầu tôi còn ngây thơ cho là anh sẽ giải thích, có lẽ sẽ có một câu nói xin lỗi.
Cho dù là giải thích như thế nào, ít nhất hiện tại hận thù trong lòng của tôi cũng sẽ không nồng đậm như thế.
“Sao vậy? Có chuyện gì không đúng hả?”
Lục Nguyên Đăng ngẩng đầu lên, hơi nghi hoặc mà nhìn tôi.
Ha.
Cười lạnh.
Tôi thật sự rất muốn khoét lồng ngực của người đàn ông này ra xem xem bên trong thật sự không có trái tim có đúng không.
“Bây giờ tôi không muốn nói những chuyện này với anh, tôi không muốn nhìn thấy trợ lý của anh nữa, anh đuổi việc anh ta đi.” Tôi cắn răng nghiến lợi nói với Lục Nguyên Đăng.
Bây giờ tôi không thể đối phó Lục Nguyên Đăng được, nhưng nếu như ngày nào cũng phải nhìn thấy trợ lý của anh, tôi cảm thấy mình sẽ điên mất.
Tôi làm không được, tôi sợ bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ không khống chế được tâm tư muốn giết anh ta.
“Đường Sinh làm sao? Cậu ta phải làm việc rất tốt mà.” Lục Nguyên Đăng đứng dậy đi về phía của tôi, trên mặt tràn đầy vẻ không hiểu.
Tốt à?
Có lẽ đối với Lục Nguyên Đăng, định nghĩa tốt của anh chính là vô điều kiện chấp hành mệnh lệnh của anh nhỉ?
Tôi lạnh lùng nhìn Lục Nguyên Đăng, trầm giọng nói: “Không tại sao cả, tôi chính là không vừa mắt anh ta. Nếu như anh không đuổi anh ta, vậy thì tôi đi về nhà là được rồi, dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy anh ta.”
“Tôi biết rồi.”
Lục Nguyên Đăng gật đầu, , lại trực tiếp gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự, kêu bọn họ sa thải Đường Sinh.
Tôi yên lặng ghi nhớ tên của người này ở trong lòng, nếu như có một ngày tôi có năng lực, tôi nhất định phải khiến cho anh ta và Lục Nguyên Đăng trả lại những gì đã thiếu tôi.
“Cái gì chứ, anh ta đã gửi đơn xin từ chức?” Lục Nguyên Đăng nhíu mày, hơi nghi hoặc một chút, mở miệng hỏi.
Ngay cả tôi cũng có chút giật mình, hành động của người này nhanh lẹ như thế.
Nhưng mà tôi lập tức liền hiểu rõ.
Cái này rõ ràng chính là có tật giật mình, chỉ cần là người có chút lương tâm thì chắc chắn sẽ không có cách nào đối mặt được.
Lục Nguyên Đăng lại trở về bàn làm việc của mình, tôi lấy điện thoại di động ra xem các trang web và diễn đàn lớn, cũng không phát hiện có tin tức tôi và Lục Nguyên Đăng kết hôn với nhau bị tung ra ngoài, lúc này mới yên tâm một chút.
Vì chuyện đứa bé, thật sự không có tâm trạng để ăn cái gì, tôi đi vào trong nhà vệ sinh thay quần áo, sau đó ra ngoài tiếp tục làm việc của mình.
Thật lâu không có làm việc, sau khi ngồi cả một ngày, quả thật tôi thấy hơi mệt mỏi.
Đến gần lúc tan việc, Lục Nguyên Đăng nói với tôi: “Để tôi cho tài xế đưa em về nhà trước, tôi xử lý xong công việc ở trong tay rồi sẽ về nhà ngay.”
Đều làm việc cả một ngày rồi mà còn chưa làm xong, lượng công việc một ngày của Lục Nguyên Đăng lớn bao nhiêu vậy chứ?
“Sao lại có nhiều công việc như vậy, anh mệt mỏi như vậy, sức khỏe có chịu nổi không?”
Câu nói này gần như là thốt ra ngay lập tức.
**********

**********

Trong nháy mắt nói ra khỏi miệng, tôi đã ý thức được hình như là mình quá mức quan tâm tới Lục Nguyên Đăng.
Sao có thể như vậy được chứ, không phải là tôi hận anh à, sao tôi có thể quan tâm tới chuyện của anh được?
Tôi liều mạng lắc đầu, muốn giải thích nguyên nhân lúc nãy mình vừa nói như vậy, nhưng mà trong lúc nhất thời tôi cũng không thể suy nghĩ ra một cái lí do hợp lý.
Lục Nguyên Đăng đã đứng dậy đi về phía của tôi.
Lúc đi đến trước mặt của tôi thì dừng lại, ánh mắt đang nhìn tôi còn dịu dàng hơn so với gió mùa xuân tháng ba.
“Em là đang quan tâm tôi à?”
Vợ Mới Của Lục Thiếu



CHƯƠNG 285: GÁI ĐIẾM ĐÊ TIỆN

“Dĩ nhiên là không phải rồi!”
Tôi lập tức phủ nhận không hề nghĩ ngợi.
Đầu óc của tôi nhanh chóng xoay chuyển, cuối cùng đã để cho tôi nghĩ ra một lý do.
Cần gì quan tâm nó thuận hay là không thuận, trước tiên cứ nói đi rồi tính tiếp!
“Còn không phải là cảm xúc của anh cứ lơ lửng không bình thường à, nếu như anh cứ luôn vùi đầu vào công việc, sau đó lại trút giận lên trên người của tôi, vậy thì tôi vô tội biết bao nhiêu.”
Lục Nguyên Đăng cười cười, không nói chuyện.
Nhưng mà như thế này, rõ ràng là đang biểu thị anh không thèm tin vào lời nói của tôi.
Đáng chết!
Tôi vừa thẹn lại vừa giận, thật sự muốn đập đầu vô tường chết cho rồi.
Cuối cùng tôi cũng chỉ có thể dậm chân một cái, gương mặt đỏ lên rời khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng làm việc, cả người của tôi đều dễ chịu không ít, lúc nãy ở trạng thái gần như thiếu dưỡng khí cũng coi như đã dịu lại.
Trái tim của tôi chưa từng hỗn loạn như vậy.
Tôi biết tất cả bộ dáng lúc nãy là do tôi lo lắng.
Trên thế giới này, chỉ có duy nhất một thứ không lừa được, đó chính là lòng của mình, tôi vẫn còn đang quan tâm tới Lục Nguyên Đăng.
Nếu như sự quan tâm này lại dày đặc thêm một chút, tôi sợ là cuối cùng tôi sẽ lâm vào trong tình cảm đối với anh, không có cách nào tự kiềm chế được.
Nhưng mà tôi trở về là vì để trả thù, tôi tuyệt đối không thể nảy sinh ra tình cảm như thế với Lục Nguyên Đăng.
Tôi cứ luôn nhắc nhở mình, thẳng cho đến khi suy nghĩ này đóng đinh ở trong đầu của tôi.
Tài xế của Lục Nguyên Đăng đã chờ ở cổng, đương nhiên người tài xế trước đó là bởi vì đụng người bỏ trốn cho nên đã bị đưa vào tù.
Sau khi về đến nhà, ông cụ cũng không có ở đó, tự tôi tùy tiện nấu ít đồ rồi ăn.
Vừa ăn được hai miếng thì chuông cửa lại vang lên.
Nếu như là Lục Nguyên Đăng và ông cụ thể sẽ không cần nhấn chuông cửa, vậy thì là ai đây chứ?
Tôi hơi nghi ngờ một chút đi đến cửa mở cửa ra, vừa mới mở cửa ra, Quý Vương Nhung liền giống như điên mà đánh về phía của tôi.
Tôi muốn đóng cửa lại, nhưng mà đã không kịp nữa rồi.
Giờ phút này tôi đang trách móc sự sai sót khinh thường của mình, sao ngay cả việc nhìn người tới là ai cũng không nhìn thì đã mở cửa ra, may mắn là trên tay của Quý Vương Nhung không có axit, cũng không có vật gì nguy hiểm, nếu không có lẽ bây giờ ngay cả mạng tôi cũng không còn.
“Cô vậy mà lại kết hôn với Lục Nguyên Đăng? Đê tiện! Không phải cô nói cô sẽ không ở bên cạnh của Lục Nguyên Đăng à, sau đó lại kết hôn với anh ấy! Đê tiện, gái điếm, ngày hôm nay tôi muốn giết chết cô!”
Phịch một tiếng, dường như có đồ vật gì rơi xuống đất.
Khóe mắt liếc nhìn về phía bên cạnh, là một cái vali, ở trên đó còn có thể thẻ lên máy bay.
Xem ra là Quý Vương Nhung vừa mới xuống máy bay thì liền đuổi tới nơi này, trên đời này không có cái tường nào mà gió không thể lọt qua, cuối cùng vẫn bị cô ta biết được tin tức tôi với Lục Nguyên Đăng kết hôn.
Thật ra thì điều mà tôi sợ nhất chính là Quý Vương Nhung biết được.
Bởi vì người phụ nữ này thật sự rất đáng sợ, cô ta yêu Lục Nguyên Đăng như thế, không cam lòng ly hôn với anh, lại ghét tôi như thế, sao có thể tha thứ cho tôi với Lục Nguyên Đăng kết hôn được.
Quý Vương Nhung vọt vào trong nhà, đè tôi không có chút phòng bị nào ở dưới mặt đất, hai cánh tay bóp chặt lấy cổ của tôi.
Không khí trong phổi càng ngày càng ít, tôi cố sức giãy dụa, tôi và Quý Vương Nhung không ngừng lăn lộn ở trên mặt đất, trong mắt của Quý Vương Nhung mang theo hận thù nồng đậm, bộ dáng đó như thật sự muốn giết chết tôi.
Phụ nữ điên lên sức lực lớn đến đáng sợ, sao tôi có thể là đối thủ của cô ta được, chỉ cảm thấy đầu óc của mình bắt đầu choáng, thân thể mềm nhũn không làm gì được.
Không biết từ lúc nào tôi đã lăn đến bên cạnh bàn trà.
Con người trong thời khắc nguy hiểm thì luôn muốn bắt lấy cái gì đó, tay của tôi quơ loạn xạ trên không trung, đột nhiên lại bắt được cái gì đó.
Tôi cũng không biết là mình đã nắm được cái gì, tôi không hề nghĩ ngợi gì liền cầm đồ vật đó đâm vào lưng của Quý Vương Nhung.
Vợ Mới Của Lục Thiếu



CHƯƠNG 286: CÔ ẤY MUỐN GIẾT TÔI

“A!”
Quý Vương Nhung la lên, cô ta lăn sang một bên.
Máu tươi chảy đầm đìa sau lưng.
Trên tay tôi đang cầm một con dao gọt trái cây.
Không ngờ tôi vừa mới chém Quý Vương Nhung một nhát!
Tôi chỉ muốn tự vệ mà thôi, đây là phòng vệ chính đáng, vốn dĩ tôi không hề muốn làm cô ta bị thương! Thậm chí tôi còn không biết mình cầm cái gì trên tay, chỉ biết đâm chém bừa, không ngờ lại thành như thế này!
Tôi hơi hoang mang, vội vàng bò dậy, duỗi tay muốn đỡ Quý Vương Nhung nhưng cô ta lại đẩy tôi ra, rống lớn vào mặt tôi: “Cút đi! Tôi không cần cô giả vờ làm người tốt, đâm người khác một dao rồi cho miếng đường à, tởm lợm! Khụ khụ khụ!”
Chắc hẳn là quá lớn tiếng nên Quý Vương Nhung không khỏi bật ho.
Sau lưng cô ta vẫn đang chảy máu đầm đìa, mỗi lúc máu chảy một nhiều.
Tôi hơi hoảng loạn.
Khi nãy tôi đâm cô ta một nhát khá mạnh, thấy vết thương của cô ta hình như chẳng nhẹ. Chứ bằng không với tính cách của cô ta, sợ rằng cô ta đã bò dậy đối phó với tôi từ lâu rồi.
“Thôi cô đừng nói nữa, để tôi gọi cấp cứu cho cô.”
Tôi lấy điện thoại gọi 115, còn chưa nối máy thì Quý Vương Nhung đã nói với tôi: “Cô ra ngoài mà gọi, tôi không muốn nhìn thấy cô.”
Tôi nghĩ đến vết thương của cô ta nên chẳng muốn kích thích cô ta thêm nữa, bèn ngoan ngoãn bỏ ra ngoài.
Lúc về đến nơi, Quý Vương Nhung yếu ớt nằm trên mặt đất, gương mặt cô ta trắng bệch.
Tôi nhanh chóng nghe thấy tiếng còi hiệu.
Nhưng nghe kỹ lại thì hình như hơi là lạ, hình như không phải là xe cấp cứu mà là xe cảnh sát.
Tôi đi ra ngoài nhìn thử, đúng là thấy một chiếc xe cảnh sát đậu bên ngoài nhà họ Lục, hai viên cảnh sát bước xuống xe, đi vào trong.
Tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi bọn họ đi vào nhà, nhìn Quý Vương Nhung đang nằm trên mặt đất: “Cô báo cảnh sát à?”
Quý Vương Nhung gật đầu, cô ta trừng mắt nhìn tôi.
“Anh cảnh sát, cô ta muốn giết tôi!”
Tôi muốn giết cô ta?
Tội danh này nghe buồn cười quá nhỉ?
Nếu không phải ban nãy cô ta muốn bóp cổ tôi đến chết thì tôi cũng không cần phải ngộ thương cô ta trong lúc căng thẳng.
Tôi vừa định giải thích thì Quý Vương Nhung đã chỉ vào người tôi: “Các anh xem, hung khí còn nằm trong tay cô ta kìa!”
Tôi cúi đầu nhìn xuống con dao đang nằm trong tay mình.
Khi nãy sốt ruột gọi xe cấp cứu nên tôi vẫn chưa đặt dao xuống, đến bây giờ, trên mặt đất chỉ toàn là máu. Nếu chỉ nhìn thấy thế thì hình như sẽ nghĩ tôi muốn giết cô ta thật.
“Không phải thế đâu, đồng chí cảnh sát. Cô ta ra tay trước, tôi muốn tự vệ nên mới làm như vậy thôi…”
“Tự vệ cái gì? Cô lừa tôi đến đây, nói là muốn thương lượng chuyện Nguyên Đăng nhưng cô lại không nói hai lời mà cầm dao lên…Khụ khụ khụ…Muốn đâm tôi…Khụ khụ khụ…”
Quý Vương Nhung không ngừng ho khan, tôi nhìn vết thương của cô ta, chắc cô ta đã bị thương vào phổi rồi.
Tôi làm cô ta bị thương là tôi sai, nhưng nếu như cô ta không ra tay độc ác như thế thì tôi cũng đâu cần phải làm vậy.
Bây giờ Quý Vương Nhung nằm trên mặt đất, tất nhiên cảnh sát sẽ ưu tiên cho kẻ yếu trước.
Ánh mắt bọn họ nhìn tôi như thể đang nhìn nghi phạm.
“Cô dính líu đến vụ cố ý đả thương người khác, mời cô theo chúng tôi về đồn một chuyến.” Cảnh sát nói chuyện với tôi một cách lạnh lùng và lịch sự.
“Cố ý đả thương người khác cái gì, cô ta cố ý giết người, mưu sát!” Quý Vương Nhung kích động gào la.
Vợ Mới Của Lục Thiếu



CHƯƠNG 287: BA CHỮ LỤC NGUYÊN ĐĂNG CHÍNH LÀ QUY ĐỊNH

Mưu sát…
Tội danh này không nhỏ một chút nào.
Tôi không gánh nổi, cũng không muốn gánh.
Đột nhiên giọng nói trầm thấp của Lục Nguyên Đăng vang lên sau lưng tôi.
“Mưu sát? Cô đưa ra động cơ trước đã.”
Lục Nguyên Đăng về rồi!
Tôi quay đầu lại, níu lấy cánh tay anh ta như thể đang níu lấy cọng rơm cứu mạng.
Anh nắm tay tôi, nhìn tôi với ánh mắt trấn an.
Quý Vương Nhung vừa thấy Lục Nguyên Đăng trở về bèn cảm thấy hơi chột dạ. Nhưng cô ta lập tức tỏ vẻ đáng thương, nói với anh với vẻ tủi thân ngay: “Nguyên Đăng, anh về rồi…Khụ khụ khụ khụ…Em cứ nghĩ…Mình sẽ không được…khụ khụ khụ…Sẽ không được gặp anh nữa chứ.”
Quý Vương Nhung làm ra vẻ đáng thương, đến một người biết rõ ràng mọi chuyện như tôi mà suýt nữa đã tin lời cô ta.
Nhưng Lục Nguyên Đăng vẫn không tỏ thái độ gì, anh chỉ lặp lại câu nói ban nãy.
“Động cơ.”
Quý Vương Nhung đảo mắt nhìn quanh, cô ta chỉ vào tôi rồi nói: “Khụ khụ khụ…Làm sao em biết được cô ta có động cơ gì chứ, có thể cô ta bị điên thì sao? Em không làm gì cả, thế mà cô ta lại chém em? Nguyên Đăng, một người phụ nữ độc ác như thế này, anh muốn…Khụ khụ khụ…Muốn ở bên cô ta sao?”
Tiếng còi xe cứu thương vang lên ở bên ngoài, Lục Nguyên Đăng lạnh lùng nhìn Quý Vương Nhung đang nằm dài trên mặt đất, anh đanh giọng mà nói: “Cô đi bệnh viện trước đi.”
Bây giờ.
Tôi có thể xác định Lục Nguyên Đăng nhìn Quý Vương Nhung với ánh mắt lạnh căm.
Anh có thể đối xử lạnh lùng với người phụ nữ đã ở bên mình lâu như thế, quả nhiên người đàn ông này máu lạnh đến tột cùng.
Quý Vương Nhung được đưa vào bệnh viện, tôi cũng theo cảnh sát đi đến bệnh viện với cô ta.
Kết quả kiểm tra có rất nhanh, dao đâm vào phổi nên khiến cho phổi chảy máu, cần phải làm phẫu thuật. Hơn nữa dao đã chém vào động mạch chính, bệnh nhân mất máu quá nhiều nên phẫu thuật có nguy hiểm.
Có nguy hiểm?
Nếu như Quý Vương Nhung chết đi thì tôi thành kẻ giết người à?
Tôi thật sự thấy hơi hoang mang.
Tôi không sợ chết, chỉ có điều tôi thật sự không làm gì cả, nếu như cứ bị tống vào tù như thế thì sẽ chết trước khi thực hiện ước mơ mất.
Quý Long cũng nhanh chóng chạy đến đây, ký tên làm phẫu thuật cho Quý Vương Nhung.
“Cô Ninh, mời cô theo chúng tôi về đồn lấy lời khai.” Cảnh sát nói với tôi.
Khi nãy bọn họ đã định đưa tôi về đồn nhưng ngặt nỗi Lục Nguyên Đăng lạm dụng uy quyền nên chỉ có thể theo vào bệnh viện thôi.
Nhưng mà Lục Nguyên Đăng vẫn không đồng ý cho tôi vào đồn cảnh sát.
“Nếu như muốn lấy thì lấy ở đây đi.”
Hai viên cảnh sát ấy lúng túng.
“Điều này không hợp với quy tắc.”
“Chỉ bằng ba chữ Lục Nguyên Đăng thôi, đó đã là quy tắc. Nếu như các người không dám tự tiện quyết định thì tôi có thể gọi điện cho cục trưởng của các người.”
Khí chất bẩm sinh của một số người là thứ không thể làm giả được.
Nghe Lục Nguyên Đăng nói thế, viên cảnh sát bèn ngoan ngoãn lấy lời khai của tôi trong bệnh viện.
“Cô Ninh, xin cô tường thuật lại quá trình xảy ra vụ việc.”
Tôi ngồi nghiêm túc, không giấu giếm gì bọn họ mà kể lại từ đầu đến cuối.
“Quý Vương Nhung là vợ trước của Lục Nguyên Đăng, gần đây tôi mới kết hôn với anh ấy. Chiều nay Quý Vương Nhung đến tìm tôi, ngang ngược bảo muốn tôi chết rồi bóp cổ tôi. Nếu như các anh không tin thì có thể nhìn cổ của tôi này, bên trên vẫn còn hằn lại dấu vết tôi bị bóp cổ.”
Lúc ấy Quý Vương Nhung thật sự rất mạnh tay, đến bây giờ cổ của tôi còn thấy khó chịu.
Cảnh sát kề sát lại nhìn thử rồi nói khẽ: “Đúng là có vết máu bầm, nhưng vẫn chưa thể xác định là đo cô Quý làm.”
Vợ Mới Của Lục Thiếu



CHƯƠNG 288: EM MUỐN TÔI ĐI VÀO

Cảnh sát làm việc cần bằng chứng, tôi cũng không nói gì, tiếp tục nói: “Cô ấy đè tôi xuống đất, tôi không khỏe bằng cô ấy, tôi cảm thấy như mình sắp bị cô ấy bóp chết rồi. Trong lúc vội vàng, tôi vớ được một vật gì đó liền đâm vào lưng cô ấy. Lúc đó, tôi thực sự chỉ muốn bảo vệ mình, thậm chí tôi còn không biết mình đang cầm thứ gì nữa. Khi tôi phát hiện cô Quý bị thương, tôi đã gọi xe cấp cứu ngay lập tức. Quý Vương Nhung có thể đã gọi cho các anh trong lúc tôi không chú ý, sau đó các anh đã đến. ”
Sau khi giải thích xong, viên cảnh sát sắp xếp lại lời khai và có chút thấp thỏm nhìn Lục Nguyên Đăng, có lẽ đang suy đoán tâm tư của anh ta.
“Được rồi, các anh có thể đi. Việc còn lại, đợi đến khi có chứng cứ rồi nói tiếp.”
Lục Nguyên Đăng không kiên nhẫn mà vẫy tay với cảnh sát, trầm giọng nói.
Hai cảnh sát liếc nhìn nhau, chỉ đành gật đầu rồi rời đi.
Quý Long đứng ở cửa phòng phẫu thuật, hồi hộp chờ đợi.
Lục Nguyên Đăng lúc này mới đi tới, cau mày đưa tay về phía tôi.
Tôi không biết anh ấy định làm gì, chỉ có thể lo lắng nhìn anh ấy.
Cho đến khi, bàn tay anh nhẹ nhàng rơi xuống cổ tôi.
“Có đau không?”
Tôi không nói chuyện, chỉ cảm thấy tim đập rất mạnh. Thậm chí, ngay cả não cũng bị thiếu oxy.
“Không đau.” Tôi lo lắng nuốt nước bọt, nói với Lục Nguyên Đăng.
Lông mày anh nhíu chặt hơn, nghiêm nghị nói với tôi: “Em có phải là đồ ngốc không? Tại sao em lại mở cửa cho Quý Vương Nhung? Khi có người gõ cửa, trước tiên em không biết nhìn xem đó là ai sao?”
Những lời trách mắng của anh ấy, càng khiến tôi rất uỷ khuất.
“Làm sao tôi biết vợ cũ của anh ghê gớm như vậy? Anh có phải trách tôi đã làm tổn thương cô ấy không? Nếu anh thương tiếc cho vợ cũ như vậy, tại sao anh lại ly hôn với cô ấy chứ?”
“Ninh Khanh, em đừng vô cớ gây chuyện nữa!” Lục Nguyên Đăng mạnh mẽ ngắt lời tôi, ánh mắt anh nhìn tôi trở nên dữ tợn.
Người nên tức giận là tôi mới đúng, anh ấy giận cái gì !
Tôi không muốn nói chuyện với Lục Nguyên Đăng nữa, tự mình bước đến bên cửa sổ, không ngừng hít thở sâu, kìm nén lửa giận trong lòng.
Cuộc phẫu thuật kéo dài trong bốn giờ, Quý Vương Nhung đã bị đẩy ra khỏi đó.
Ca mổ rất thành công, nhưng trong vòng 48 giờ là thời gian nhạy cảm, vì vậy cần phải theo dõi và điều trị trong ICU.
Đương nhiên, ICU không phải nơi là tùy tiện ra vào, nhưng nếu là Lục Nguyên Đăng, chỉ cần anh muốn vào, người khác tự nhiên sẽ không thể ngăn cản.
Tuy nhiên, Lục Nguyên Đăng đã không vào. Anh ấy thậm chí còn không nhìn Quý Vương Nhung một cái.
Nói thế nào thì Quý Vương Nhung cũng là vợ cũ của anh, sao anh có thể thờ ơ như vậy được?
Dù không thích Quý Vương Nhung, nhưng liệu Lục Nguyên Đăng có quá máu lạnh khi làm vậy không?
Ngược lại Quý Long trực tiếp đi vào trong.
Đến khi không nhịn được, tôi nói với anh: “Anh không vào thăm cô ấy sao?”
Người đàn ông quay đầu lại, không trả lời câu hỏi của tôi, mà nhướng mày cười với tôi: “Em muốn tôi đi vào?”
Một câu nói, đột nhiên hỏi ngược lại tôi.
Tôi có muốn anh ấy vào không?
Tôi không biết.
Lục Nguyên Đăng đưa tôi đến tiệm thuốc mua một ít thuốc trị vết thương ngoài rồi về nhà, từ bệnh viện đến nhà, anh ấy không hề nói với tôi một lời nào nữa.
Gần đây, bầu không khí giữa chúng tôi có vẻ quá tế nhị.
Vừa bước vào nhà, tôi đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình. Lúc trước đi ra ngoài gấp quá, điện thoại để trên ghế sô pha cũng không mang theo.
Tôi bước tới để xem ai đang gọi.
Lục Nguyên Đăng giành trước một bước, cầm điện thoại từ trên sô pha lên.
Vợ Mới Của Lục Thiếu



CHƯƠNG 289: BỞI VÌ TÔI LÀ CHỒNG CỦA EM

Anh liếc nhìn màn hình điện thoại rồi liền cúp máy.
Tôi tức giận nhìn anh và hỏi: “Ai gọi vậy? Tại sao anh lại ngắt điện thoại của tôi?”
“Bởi vì tôi là chồng của em.”
Người đàn ông nhẹ nhàng nói một câu, rồi cầm điện thoại di động của tôi lên lầu.
Chồng? Từ này khiến tôi cảm thấy rất khó thích nghi.
Tôi chạy lên theo, trước khi anh ta bước vào cửa, tôi đã giật được điện thoại trong tay anh.
Thoạt nhìn, có vài cuộc gọi nhỡ trên đó, đều là của Tống Trọng.
Gọi nhiều cuộc như vậy, chắc chắn là có việc quan trọng. Vậy mà Lục Nguyên Đăng vừa rồi lại cúp điện thoại, thật là quá đáng!
Tôi lập tức gọi lại cho Tống Trọng, mà Lục Nguyên Đăng đang đứng bên cạnh, nhìn tôi gọi điện thoại với vẻ mặt thâm trầm.
Cảm giác bị theo dõi này khiến tôi rất khó chịu.
Tôi quay lại, quay lưng về phía Lục Nguyên Đăng và bắt đầu gọi.
“Tống Trọng có chuyện gì vậy? Lúc nãy tôi không mang theo điện thoại, không biết anh gọi điện cho tôi.”
Bên kia điện thoại im lặng mấy giây, Tống Trọng mới nhàn nhạt mở miệng: “Em kết hôn với Lục Nguyên Đăng rồi sao?”
Cơ thể tôi đột nhiên cứng lại.
Không phải vì lời nói của Tống Trọng, mà vì Lục Nguyên Đăng, người bất ngờ ôm tôi từ phía sau
Hai tay anh ôm eo tôi, đầu vùi vào giữa cổ tôi.
Đầu óc tôi trở nên trống rỗng trong giây lát, cơ thể bất giác khẽ run lên.
Một lúc lâu sau, mới hoàn hồn, quay đầu lại, khẽ mở miệng nói nhỏ với Lục Nguyên Đăng: “Anh làm gì vậy, buông tôi ra.”
Một giây tiếp theo, dái tai đột nhiên bị Lục Nguyên Đăng cắn nhẹ.
“A !”
Tôi khẽ kêu một tiếng, chân mềm nhũn ra, điện thoại suýt nữa rơi xuống đất.
Người đàn ông này chắc là cố tình làm vậy, biết dái tai của tôi là chỗ nhạy cảm còn cố ý cắn.
“Em sao vậy?” Tống Trọng quan tâm hỏi ngay.
“Không có gì, nhìn thấy một con chó, bị giật mình.”
Khi tôi nói xong, quay đầu lại tức giận trừng Lục Nguyên Đăng một cái, nhưng anh lại mạnh mẽ di chuyển bàn tay của mình lên trên, dừng lại trên ngực tôi.
“Tại sao em lại đột ngột kết hôn với Lục Nguyên Đăng? Khi biết tin, anh thực sự… rất bất ngờ.” Giọng nói có phần hụt hẫng của Tống Trọng vang lên ở bên kia điện thoại.
Lục Nguyên Đăng đang ở đây, tôi không thể giải thích được, hơn nữa, ngón tay anh ấy cách lớp áo liên tục vẽ những vòng tròn trên ngực tôi, tôi thực sự không thể chịu đựng được, tôi chỉ có thể nói: “Chúng ta hẹn một ngày đi, gặp nhau rồi nói chuyện.”
Nói xong, tôi vội vàng cúp máy.
Sau đó, nhìn xuống chân Lục Nguyên Đăng rồi dậm mạnh vào.
“Lục Nguyên Đăng, anh bị bệnh sao? Không thấy tôi đang gọi điện hả?”
Cú dặm của tôi rất mạnh, nhưng Lục Nguyên Đăng chỉ hơi nhíu mày, sau đó cười với tôi: “Vậy sao? Trước mặt chồng mình, lại hẹn gặp một thằng đàn ông khác, còn nói tôi là … chó? ”
Người đàn ông nhướng mày, trong không khí, tràn đầy mùi nguy hiểm.
Vừa rồi bị Lục Nguyên Đăng làm cho sợ mất hồn, tôi chỉ buộc miệng nói vậy thôi, anh ta thật sự cắn lấy không tha.
Hơn nữa, tôi cũng không nói sai.
Tôi cong môi, thì thầm: “Chẳng lẽ anh không giống Teddy sao, động dục mọi lúc mọi nơi?”
“Động dục phải không? Vậy tôi sẽ động cho em xem.”
Lục Nguyên Đăng bế tôi lên, mặc cho tôi vùng vẫy hướng về phía phòng ngủ mà bước vào.
Ở cửa dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng hét.
“Hai người có chuyện gì thì chút nữa nói sau, bây giờ xuống đây ngay cho tôi”
Vợ Mới Của Lục Thiếu



CHƯƠNG 290: CÓ CHUYỆN GÌ THÌ GỌI TÔI

Dưới tình huống như vậy, tôi nên cảm kích người tới đã cứu mình. Nhưng trên thực tế, khi tôi nhìn thấy người đứng dưới lầu thì trong lòng hoảng sợ.
Người tới không phải là ai khác mà là mẹ của Lục Nguyên Đăng.
Trước đó không lâu, tôi còn nhìn thấy bà ta trên tin tức
Nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, Thư Mạn.
Lục Nguyên Đăng thả tôi xuống dưới, nắm tay tôi đi xuống lầu.
Bàn tay anh rắn chắc, trong lòng bàn tay có hơi lạnh.
“Mẹ, sao mẹ lại trở về rồi?”
Anh cười cười, ngồi xuống ghế sô pha, thản nhiên nhìn Thư Mạn. Anh nắm chặt tay tôi hơn một chút.
Lòng bàn tay tôi đã chảy mồ hôi, lúc tôi thấy Thư Mạn thì không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tôi nhận mười bảy tỷ với điều kiện rời khỏi con trai bà ta, nhưng cuối cùng tôi nhận tiền nhưng không chỉ không rời đi mà còn kết hôn với con trai của bà ta.
Tôi nhìn dáng vẻ đầy khí thế của bà ta này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.
“Nếu mẹ không trở về thì con đã phá nát nhà họ Lục rồi!”
Thư Mạn tức giận nói với Lục Nguyên Đăng, ánh mắt hung dữ trừng mắt nhìn tôi.
“Mẹ, làm gì khoa trương như mẹ nói chứ? Không phải Lục Thị trong tay con rất tốt sao?” Lục Nguyên Đăng nhún vai, không cho là đúng nói.
“Lục Thị vẫn tốt nhưng con đã ném mặt mũi nhà họ Lục đi rồi. Nếu ba con biết con làm bậy như vậy thì sẽ tức giận đến mức nhảy ra khỏi quan tài!” Thư Mạn nhíu mày tiếp tục nói.
Thật ra với trí thông minh của Lục Nguyên Đăng thì dễ dàng hiểu rõ ý của Thư Mạn. Ngay cả tôi cũng hiểu được, sao anh có thể không hiểu chứ?
Loại người phụ nữ làm kẻ thứ ba lại không có thân phận địa vị như tôi thì sao có thể xứng đôi với Lục Nguyên Đăng?
“Không đúng, dù sao trong lòng mẹ cũng chỉ có ba con, nhiều năm như vậy vẫn không bỏ được, nhiều người ưu tú theo đuổi thì mẹ cũng từ chối.” Lục Nguyên Đăng vẫn không cho là đúng.
Hành vi của Lục Nguyên Đăng không phải bảo vệ tôi mà anh chỉ làm theo ý của mình, không nghe theo lời Thư Mạn nói.
Thư Mạn nói không lại anh nên chỉ có thể nhắm vào tôi.
“Cô đi theo tôi!”
Tôi tự biết đuối lý, thành thật đứng dậy chuẩn bị đi theo Thư Mạn ra ngoài.
“Mẹ, cô ấy là vợ con, sao có thể nói đi là đi chứ.” Lục Nguyên Đăng nhẹ nhàng nói một câu, nắm chặt lấy tay tôi, nắm rất chặt.
“Lục Nguyên Đăng, anh buông tay ra.” Tôi quay đầu, lạnh giọng nói với anh.
Có một số việc không phải trốn tránh là được. Tôi không biết còn phải ở bên cạnh Lục Nguyên Đăng bao lâu, cho dù tôi trốn được hôm nay thì Thư Mạn cũng có rất nhiều cơ hội tìm tôi nói chuyện.
Hơn nữa, con người của tôi không thích trốn tránh vấn đề.
Lục Nguyên Đăng nhìn chằm chằm tôi mấy giây, cuối cùng buông tay ra.
“Có chuyện gì thì gọi tôi.”
Anh nói lời này làm cho tôi cảm thấy yên tâm.
Tôi gật đầu, đi ra ngoài với Thư Mạn.
Trong lòng tôi hơi sợ Thư Mạn sẽ ra tay. Cho nên tôi vẫn tạo một khoảng cách với bà ta, có lẽ… Khoảng hai mét.
“Sợ cái gì, tôi có thể ăn cô sao?” Thư Mạn nhìn tôi một cái, khinh thường nói.
Nói thật, tôi đúng là hơi sợ. Nhưng bà ta nói như vậy, tôi chỉ có thể căng da đầu đi tới hai bước.
Thư Mạn quan sát tôi từ trên xuống dưới, khinh thường nói: “Đừng tưởng rằng cô có chút nhan sắc thì cho rằng có thể giữ chặt con trai tôi! Quý Vương Nhung xuất sắc như vậy nhưng cuối cùng không phải Nguyên Đăng cũng ly hôn với nó hay sao? Tôi còn chướng mắt với con gái nhà giàu như Quý Vương Nhung, huống chi loại phụ nữ từng ly hôn mà còn là kẻ thứ ba chứ! Cô biết điều thì nhanh chóng cuốn gói rời đi cho tôi!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom