• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Võ Đạo Đại Tông Sư (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1 Sống lại về một trăm triệu năm trước

“Ta thế này xem như là xuyên qua, hay là sống lại nhỉ…”

Lâm Huyền xoa bóp huyệt Thái Dương của mình, kí ức vừa mới được dung hợp quả thật không dễ tiêu hóa chút nào.

Trước khi sống lại, thời đại Mạt Pháp của Lâm Huyền đã lụn bại tới tận cùng, dù cho là ba trời chín cõi, hay ngàn dặm bát hoang thì nguyên khí đất trời cũng đã khô cạn gần hết.

Khi đó, chín vạn tiểu thiên thế giới đã hơn một vạn năm không xuất hiện thêm võ giả mới nào, ngay cả ở ba trăm đại thiên thế giới, số lượng võ giả cũng không vượt quá mười vạn.

Thời đại huy hoàng người người tu luyện đã trở thành lịch sử.

Vì để bảo tồn truyền thừa của Võ Đạo, tám vị đại đế còn tồn tại trên đỉnh Chúng Thần đã tìm đến Lâm Huyền.

Lâm Huyền có một bản lĩnh nghịch thiên, bất cứ chuyện nào đã in vào đầu của hắn thì cả đời này cũng sẽ không bị quên đi.

“Tám tên súc sinh này, tận một triệu ba ngàn vạn bản bí tịch, muốn làm đầu ta nổ tung chắc?”

Tám vị đại đế vận dụng bí pháp, khắc tất cả bí tịch Võ Đạo thu thập được trong vòng mười vạn năm qua ở Thần Sơn vào đầu Lâm Huyền.

Nhưng giữa chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì tu vi của Lâm Huyền quá thấp nên lúc truyền thừa chấm dứt, hắn không chống đỡ nổi… mà chết.

“Người khác sống lại, cùng lắm cũng chỉ trở lại lúc bản thân còn nhỏ, thế mà tới lượt ta thì lại về tới tận một trăm triệu năm trước, thời đại Vạn Tôn Vấn Thiên.”

Vạn Tôn Vấn Thiên là thời đại hưng thịnh nhất của Võ Đạo, nó hoàn toàn tương phản với thời đại Mạt Pháp, khắp đất trời đều chứa đầy nguyên khí nồng đậm, ngay cả người có tư chất kém cỏi nhất, chỉ cần chăm học khổ luyện thì cũng có thể trở thành kẻ mạnh.

Thời đại này đã sinh ra mười vạn Chí Tôn, ngay cả Thiên Đạo cũng phải cúi đầu xưng thần!

Nói thông tục chút thì, đây là thời đại mà Chí Tôn ở khắp nơi, Đại Đế còn không bằng con chó.

“Sống lại về thời đại này, thật sự là quá may mắn cho ta!”

Lâm Huyền hít sâu một hơi, nguyên khí nồng đậm khiến cả người hắn chỗ nào cũng thoải mái như được tắm trong gió xuân.

“Đời trước ta khát vọng tu hành nhưng không thể, đời này, ta nhất định phải sống thật tuyệt vời!”

Lâm Huyền còn đang dâng trào cảm xúc thì bỗng nhiên, một tiếng nổ vang lên bên tai hắn.

“Rầm!”

Lâm Huyền ngưng nhớ lại, nhìn chiếc cửa lớn trước mặt bị người khác đá văng, ngoài cửa là một thanh niên ăn mặc sang trọng, trên tay áo có thêu hình rồng, mặt mày hung dữ.

“Lâm Huyền, đã qua ba ngày rồi, chuẩn bị tốt tiền chưa?”

Lâm Huyền nhớ ra, đời này, hắn là nô bộc quét tước ở Tàng Kinh Các trong Kiền Long Tông, ngày thường hay bị một tên đệ tử ngoại môn tên là Hồ Tông bắt nạt, mỗi tháng hắn chỉ có bốn ngân tệ để tiêu vặt nhưng tới ba ngân tệ là đã bị Hồ Tông cướp đi rồi.

Tháng này, trưởng lão phụ trách phát tiền tiêu vặt ra ngoài rèn luyện, tiền tiêu vặt phải dồn đến tháng sau mới phát, nhưng Hồ Tông lại không nói lý lẽ, thấy Lâm Huyền không lấy được tiền ra thì hành hung hắn một lúc rồi tuyên bố, nếu ba ngày sau Lâm Huyền còn không có tiền thì sẽ lại tiếp tục đánh hắn.

Lâm Huyền bị vũ nhục như thế, lại không thể báo thù, uất ức quá nhiều nên đã đâm đầu tự tử trong Tàng Kinh Các.

Lâm Huyền xoa trán mình, vẫn còn đau thấu xương.

“Bị người ta đánh thì đâm đầu tự tử, đúng là hèn nhát!”

“Thôi, nếu ta đã chiếm dụng thân thể của ngươi rồi, ta đành giúp ngươi báo thù vậy!”

Người đá cửa đúng là Hồ Tông đã đánh Lâm Huyền, hắn bước tới trước mặt Lâm Huyền.

“Lão tử nói chuyện với ngươi đấy, tiền đâu? Hay là ngươi còn muốn bị đánh nữa?”

Lâm Huyền nhếch miệng cười, tuy rằng căn cơ thân thể này có hơi kém, thậm chí còn chưa đạt được cảnh giới nào, nhưng hắn vẫn vô cùng tự tin rằng hắn có đủ một ngàn loại phương pháp khiến cho Hồ Tông phải kêu cha gọi mẹ.

“Hồ Tông, tháng nào ngươi cũng lấy của ta ba ngân tệ, đã mượn được ba năm lẻ sáu tháng, tổng cộng một trăm hai mươi sáu ngân tệ, ngươi định chừng nào thì trả tiền?”

Thấy Lâm Huyền chất vấn như thế, Hồ Tông chợt run người.

“Tiểu tử, ngươi có phải bị ta đánh hỏng đầu rồi hay không, dám đòi tiền ta ư?”

“Lâm Huyền, đừng có qua loa đại khái với ta, nếu hôm nay ngươi không lấy được tiền ra, ta sẽ đánh ngươi thêm một trận nữa!”

Hồ Tông buồn bực, nếu trước kia Lâm Huyền bị mình dọa như thế này thì đã sớm sợ mất mật rồi, hôm nay không những không sợ chút nào mà vẻ mặt lại còn như đang miệt thị mình vậy.

Lâm Huyền lên tiếng: “Ta trả câu này lại cho ngươi, nếu ngươi không trả tiền, cứ ba ngày ta sẽ đánh ngươi một trận, đánh tới khi ngươi trả hết nợ mới thôi.”

Hồ Tông giận dữ: “Dám trêu đùa lão tử ư, ngươi chết chắc rồi!”

Hắn nắm chặt nắm tay, vung một đấm về phía mặt Lâm Huyền.

Nhưng nắm đấm của Hồ Tông còn chưa chạm được đến Lâm Huyền thì hắn đã cảm thấy dưới bụng đau đớn, cả thân thể bay ngược ra ngoài.

Hồ Tông cảm nhận được sự đau nhức trên thân thể mình, mới sực tỉnh ra, bản thân vừa mới bị Lâm Huyền… đá bay với một cước ư?

“Sao có thể như thế, ta đang ở cảnh giới Luyện thể tầng một, Lâm Huyền còn không phải võ giả, kể cả ta có đứng yên cho hắn đá thì hắn cũng không thể khiến ta lui về sau nửa bước được!”

Lâm Huyền nhìn về phía Hồ Tông, trong giây phút hồ Tông ra tay, nội dung một quyển bí tịch đã xuất hiện trong đầu của hắn.

“Thổ Tức Đoán Thể Quyết, công pháp Hoàng cấp tầng một, do tông chủ Kiền Long Tông của đại lục Thiên Nguyên sáng chế.”

“Một hơi thở ra, một hơi hít vào, hấp thu nguyên khí đất trời, thông suốt ba huyệt Thiên Khu, Khí Hải, Thận Du, đạt tới hiệu quả Đoán Thể.”

Ở thời đại Mạt Pháp, võ giả rất khó tu luyện, vì muốn bản thân mạnh lên mà võ giả đã nghiên cứu lý luận Võ Đạo vô cùng cẩn thận, không ngừng cải tiến.

Lý luận của thời đại Mạt Pháp đã vượt xa tất cả các thời đại trước.

Bất kì quyển bí tịch nào trong số một triệu ba ngàn quyển được khắc vào đầu Lâm Huyền cũng đều có lời bình và cải tiến.

“Khuyết điểm: Trong lúc trao đổi khí, vị trí ba huyệt chính là nhược điểm!”

Lâm Huyền chỉ cần liếc mắt một cái là đã hiểu rõ khuyết điểm của công pháp mà Hồ Tông tu luyện.

Hồ Tông đứng lên từ mặt đất, huyệt Khí Hải ở bụng không ngừng đau đớn, khiến cho hai chân hắn có chút tê.

“Một tên nô bộc quét tước như ngươi mà dám đánh một đệ tử ngoại môn như ta?”

“Hôm nay, cho dù ta có đánh chết ngươi, tông môn cũng sẽ không trách phạt ta!”

“Đi chết đi!”

Hồ Tông bước vội về phía trước, thậm chí còn dùng tới cả võ kỹ.

“Bôn Lưu Quyền!”

Lâm Huyền đứng im tại chỗ, như thể đã bị dọa tới ngây người, nhưng nếu có người đứng ở bên cạnh hắn lúc này, nhất định có thể nghe thấy những lời mà hắn đang lẩm nhẩm.

“Bôn Lưu Quyền, võ kỹ Hoàng Giai tầng một, do Lâm Viễn trưởng lão sáng tạo vào năm Kiền Long Môn thứ ba mươi bảy.”

“Lúc dùng Bôn Lưu Quyền, các nắm đấm chồng chất lên nhau, giống như sông lớn tuôn trào!”

“Khuyết điểm: lúc sử dụng quyền pháp, phần thân dưới không ổn định!”

Hồ Tông đã lao tới sát mặt Lâm Huyền, thấy Lâm Huyền không nhúc nhích thì âm thầm cười lạnh.

“Một tên phế vật không làm nổi võ giả, sao có thể là đối thủ của ta chứ?”

“Vừa rồi nhất định là do ngoài ý muốn nên tên Lâm Huyền này mới có thể đá một cước trúng điểm yếu của ta.”

Hồ Tông vô cùng tự tin, hắn dường như đã có thể nhìn thấy cảnh tượng nắm đấm của bản thân hạ xuống, và dáng vẻ máu chảy lênh láng của Lâm Huyền.

Đột nhiên, chân của Lâm Huyền chợt quét tới đầu gối của Hồ Tông, thân thể Hồ Tông nghiêng ngả ngã uỵch xuống đất, ngã tới nỗi mũi cũng lệch đi.

Hồ Tông hoảng sợ, đây lại là chuyện gì vậy?

Hắn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một chiếc đế giày nhanh chóng lao tới.

Một cước của Lâm Huyền đạp lên trên mặt Hồ Tông, khiến hắn nhịn không được mà kêu đau một tiếng.

“Á!”

“Có trả tiền không?”

“Lâm Huyền, ngươi muốn chết à!”

“Á!”

“Ta hỏi lại lần nữa, có trả tiền không?”

“Lâm Huyền, nếu ngươi còn dám đánh ta, ta sẽ báo cho trưởng lão!”

“Mách đi, đệ tử ngoại môn bị một tên nô bộc quét tước đánh thành đầu heo, ngươi thử nói ra đi, để ta xem ai sẽ trở thành trò cười trong cả tông!”

“Á! Đừng đánh nữa, ta trả!”

“Nói sớm chút thì có phải là sẽ không bị đánh nữa không? Trong vòng mười ngày phải trả cho ta hai trăm ngân tệ, ký giấy nợ đi!”

“Không phải là một trăm hai mươi sáu ngân tệ hay sao, sao lại biến thành hai trăm rồi?”

“Có ai cho vay tiền mà không thu lãi không, còn dám cò kè mặc cả, muốn bị đánh ư?”

“Á! Đừng đánh mặt ta, ta ký, ta ký!”
Chương 2 Lên chức võ giả

Đánh Hồ Tông chạy đi rồi, Lâm Huyền bắt đầu xem xét thân thể của chính mình.

“Kinh mạch trong cơ thể bế tắc, đã mở tám huyệt vị, thiên phú thế này, cho dù có tu luyện ba mươi năm cũng tuyệt đối không thể trở thành võ giả.”

Ở thời đại này, kinh mạch bế tắc có nghĩa là không thể tu luyện, trừ khi dùng đan dược Thiên cấp mới có hy vọng đả thông kinh mạch.

Dù là công pháp, võ kỹ, huyền khí hay đan dược, cũng đều được phân thành bốn cấp bậc: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi cấp bậc lại phân thành chín tầng.

Kiền Long Tông chỉ là một môn phái nhỏ không có tiếng tăm gì ở đại lục Thiên Vũ, còn chưa có được bao nhiêu viên đan dược Huyền cấp, sao có thể có được đan dược Thiên cấp vô giá ấy.

Cho dù có thì một tên nô bộc quét tước như Lâm Huyền cũng không có tư cách được dùng.

Nhưng Lâm Huyền không hề lo lắng, hắn đến từ thời đại Mạt Pháp đỉnh cao của lý luận Võ Đạo, loại bệnh nan y kinh mạch bế tắc này đã có phương pháp chữa khỏi từ lâu rồi.

“Nếu đã sống lại về thời đại huy hoàng nhất của Võ Đạo, sao có thể không tự mình cảm nhận một chút?”

“Đây chính là lúc ta trở thành võ giả!”

Lâm Huyền lật người đứng chổng ngược, cùng lúc đó, một quyển bí tịch hiện lên trong đầu hắn.

“Bắc Minh Thần Công, công pháp mà Thông Thiên đại sư từng dùng để bước vào Đại Đế Vấn Đỉnh!”

“Miễn là người bị bế tắc kinh mạch thì có thể tu luyện công pháp này. Lúc tu luyện, người tu luyện đứng chổng ngược, dẫn nguyên khí đi ngược chiều kinh mạch là có thể ép bụi bẩn ra khỏi kinh mạch.”

Lâm Huyền bắt đầu tu luyện dựa theo công pháp trong đầu.

Công pháp bình thường thường để nguyên khí đất trời đi vào ồ ạt từ huyệt vị trên đỉnh đầu, nhưng Bắc Minh Thần Công lại để nguyên khí đi vào từ huyệt vị ở lòng bàn chân.

Nguyên khí đi ngược chiều trong kinh mạch là một chuyện vô cùng nguy hiểm, đừng nói là đối với người chưa đạt được đến cảnh giới nào, cho dù là Chí Tôn, Đại Đế cũng không dám tùy tiện thử sức.

Nguyên khí đi ngược chiều, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì kinh mạch đứt đoạn, thậm chí còn có thể chết bất đắc kỳ tử ngay lập tức!

Nguyên khí không thể đi ngược chiều, đây là kiến thức cơ bản nhất.

Cũng là vì như thế cho nên tới tận thời đại Mạt Pháp, Thông Thiên đại sư mới phát hiện ra rằng người có kinh mạch bế tắc khác với người thường, có thể dẫn nguyên khí đi ngược chiều được!

“Cũng may là huyệt vị ở lòng bàn chân của thân thể này đã mở một chỗ, nếu không thì muốn tu luyện Bắc Minh Thần Công cũng khó.”

Bắc Minh Thần Công khiến cho nguyên khí đất trời dao động, rót vào cơ thể Lâm Huyền, kinh mạch bế tắc ở hai chân hắn có cảm giác hơi ngưa ngứa, thoải mái như tắm trong gió xuân.

Loại cảm giác này lan từ hai chân Lâm Huyền tới hai tay hắn, hắn tựa như được thay da đổi thịt vậy, cả người vô cùng thoải mái.

“Thành công rồi!”

Lâm Huyền không đứng chổng ngược nữa, ngồi xếp bằng hít thở, nguyên khí trong cơ thể hắn chảy trôi lưu loát, trong kinh mạch không còn chút bụi bẩn nào.

Người thường dùng đan dược Thiên cấp còn có nguy cơ không chịu nổi mà nổ tan xác, nhưng một công pháp Hoàng cấp tầng một vô cùng đơn giản lại khiến cho Lâm Huyền không phải chịu một chút đau đớn nào, thoải mái mà giải quyết chứng kinh mạch bế tắc này.

“Kinh mạch đã thông suốt hoàn toàn, tiếp theo hẳn là đả thông huyệt vị.”

Cơ thể con người có một trăm lẻ tám huyệt vị, người vừa sinh ra đã có huyệt vị được mở, số huyệt vị được mở càng nhiều thì tốc độ tu luyện sẽ càng nhanh.

Trong trí nhớ của Lâm Huyền, thiên tài số một Kiền Long Tông – Lăng Phong, đã mở được bốn mươi hai huyệt vị.

Khác với bế tắc kinh mạch, huyệt vị có thể được mở ra thông qua quá trình tu luyện, nhưng mỗi lần mở ra một huyệt vị mới đều phải tốn rất nhiều linh lực, chịu đựng sự đau đớn khó tưởng tượng nổi.

Có vô số người cưỡng ép đả thông huyệt vị, lại vì không chịu nổi đau đớn nên đã nổ tan xác mà chết.

Cho dù có người có được nghị lực vô cùng mạnh mẽ, có thể chịu được đau đớn, không ngừng đả thông huyệt vị, nhưng trong khoảng thời gian đả thông huyệt vị này, những thiên tài trời sinh đã có sẵn bốn, năm mươi huyệt vị được mở đã tu luyện tới cảnh giới rất cao từ lâu.

Trên con đường Võ Đạo, nghị lực quyết định ngươi có thể đi được bao xa, thiên phú quyết định ngươi có thể đi được nhanh như thế nào.

Mà Lâm Huyền thì đương nhiên là muốn đi vừa xa vừa nhanh.

Trong đầu hắn hiện lên một vạn sáu ngàn bốn trăm quyển bí tịch.

“Thế mà lại có nhiều bí tịch đả thông huyệt vị vậy ư?”

Ở thời đại Mạt Pháp, nguyên khí đất trời gần như đã khô kiệt, vốn đã tu luyện chậm chạp, nếu còn bế tắc huyệt vị nữa thì sợ rằng có sống lâu bao nhiêu cũng không thể tiến thêm bước nào.

Cho nên, vấn đề nan giải là đả thông huyệt vị đã sớm được giải quyết, thậm chí còn có gần trăm loại trường phái, hơn một vạn phương pháp khác nhau.

Bí tịch đã được khắc vào trong đầu Lâm Huyền, hắn có thể xem hết tất cả chúng chỉ trong giây lát.

“Dùng Nhị Diệp Trúc tôi độc, quét lên kim châm, đả thông huyệt vị.”

“Không được, ở thời đại này, Nhị Diệp Trúc còn chưa được phát hiện nữa!”

“Tu luyện Bất Phôi Kim Thân Quyết, chỉ cần luyện đến tầng thứ chín, huyệt vị toàn thân đều sẽ được đả thông!”

“Một cái bí quyết Luyện thể rách nát mà còn phải tu luyện tới tầng thứ chín mới được, quá tệ hại!”

“Dịch Kinh Kinh, do Đạt Ma Chí Tôn sáng chế, luyện thành thì có thể đả thông kinh mạch toàn thân… cái này được!”

Lâm Huyền tìm được một quyển công pháp thích hợp, vô cùng vừa lòng mà bắt đầu tu luyện.

Trong bản ghi chép bí tịch Phá Huyệt Thần Công này có tới hơn trăm điều chú thích, liệt kê cặn kẽ tất cả những điều cần chú ý trong lúc tu luyện công pháp này.

Lâm Huyệt đọc một lượt chú thích rồi thử một lần là đã thành công vận chuyển công pháp một vòng.

Lâm Huyền khoanh chân tu luyện, nguyên khí trong cơ thể hắn không ngừng vận chuyển, đánh sâu vào huyệt vị bế tắc.

Ba canh giờ sau, trên người Lâm Huyền bỗng phát ra tiếng nổ bùm bùm, giống như tiếng hạt đậu nổ tung vậy.

Mỗi một tiếng này đại biểu cho một huyệt vị vừa được đả thông trên người Lâm Huyền, nếu nghe cẩn thận thì sẽ nhận ra có đầy đủ một trăm tiếng.

“Một trăm lẻ tám huyệt vị đã mở ra hoàn toàn, cái cơ thể này cuối cùng cũng ra gì rồi đấy.”

Nếu những người khác nghe được câu này, nhất định sẽ hộc máu ba thước, mở tới một trăm lẻ tám huyệt rồi mà mới chỉ “ra gì” thôi, vậy những người mở hai, ba mươi huyệt như chúng ta chẳng lẽ còn không bằng rác rưởi ư?

“Đả thông kinh mạch và huyệt vị là có thể tu luyện… bỏ đi, vẫn nên đi tắm rửa trước đã!”

Bụi bẩn trong kinh mạch và huyệt vị tràn ra đã dính đầy người Lâm Huyền, lúc này hắn còn thối hơn cả nhà xí vào mùa hè nữa.

Nhưng Lâm Huyền lại gặp phải một vấn đề.

“Nhà tắm của tông môn buổi tối mới mở, bây giờ mới là giữa trưa, làm sao đây?”

Hai mắt hắn sáng lên: “Đúng rồi, nghe nói bên ngoài tông môn có một hồ tuyết, có thể tới đấy tắm một lúc.”

Lâm Huyền rời khỏi tông môn, đi về hướng Bắc, được nửa canh giờ thì quả nhiên nghe được tiếng nước chảy ào ào ở phía xa.

Hắn nhìn kỹ lại, đằng trước có một hồ nước sương khói lượn lờ, sương khói chứa đầy khí lạnh, đứng gần một chút là đã có thể cảm giác được hơi lạnh thấy xương.

Nếu người thường đi xuống đây, không tới mười hơi thở là sẽ bị thương vì lạnh, cho dù là võ giả, cũng phải có chút cảnh giới rồi mới dám đi xuống.

Nhưng Lâm Huyền không thèm quan tâm, kinh mạch của hắn đã thông suốt hoàn toàn, không cần tu luyện công pháp gì, nguyên khí trong cơ thể cũng sẽ tự vận chuyển, bảo vệ hắn khỏi khí lạnh ấy.

Lâm Huyền nhanh tay cởi sạch quần áo, bước xuống hồ tuyết, hắn khẽ ngâm nga, vui vẻ bơi vào sâu trong hồ nước.

Bỗng nhiên, một tiếng kêu khẽ vang lên phía trước hắn.

“Ai vậy?”

Là một giọng nữ dễ nghe, Lâm Huyền hơi run lên, trong hồ tuyết còn có người khác ư?

Một trận gió thổi qua, xua đi sương khói trước mặt Lâm Huyền, một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên trước mắt hắn.

Lông mày lá liễu, mắt hoa đầu, làn da mềm mại, môi hồng răng trắng, đúng là một đại mỹ nữ có nhan sắc khuynh thành.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nước ở hồ tuyết trong vắt tới nỗi thấy được đáy hồ, cơ thể trần trụi dưới nước của thiếu nữ hiện lên, không một mảnh vải che thân.
Chương 3 Lâm Huyền khốn nạn

Chương 3: Lâm Huyền khốn nạn

“Ừng ực.”

Lâm Huyền dùng sức nuốt nước miếng, đời trước hắn không phải là chưa từng gặp mỹ nữ, nhưng đẹp như thế này thì vẫn là lần đầu tiên.

Thấy một nam nhân xa lạ nhìn chằm chằm vào chính mình, thiếu nữ thét lên chói tai.

“Á! Lưu manh!”

Vừa thét chói tai, thiếu nữ vừa vung tay ra một chưởng.

Nguyên khí ồ ạt tràn ra từ bàn tay thiếu nữ, mặt hồ vốn lặng yên bỗng nhiên sinh ra một con rồng nước, rít gào lao tới.

Lâm Huyền giật mình, nguyên khí có thể rời khỏi cơ thể, đây là cảnh giới Tụ Khí!

Trong chín cảnh của võ giả, ba cảnh đầu tiên lần lượt là Luyện Thể, Tụ Khí, Hóa Nguyên, mỗi một cảnh lại chia thành chín tầng.

Võ giả nghịch thiên tu luyện, cảnh giới rõ ràng, đừng nói là kém một cảnh giới, cho dù là kém một tầng thôi thì thực lực cũng đã cách biệt một trời một vực.

Lâm Huyền chỉ vừa đả thông kinh mạch và huyệt vị, vẫn chưa bắt đầu tu luyện, còn chưa đạt được tới cảnh giới Luyện Thể tầng một, nếu cản chiêu này từ chính diện thì có lẽ sẽ chết ngay lập tức.

“Không thể lấy cứng đối cứng được!”

Vất vả lắm mới sống lại, còn chưa nghỉ ngơi được ngày nào ở thời đại này đã chết, thật ảo não làm sao.

Lâm Huyền tập trung tinh thần, võ kỹ mà thiếu nữ ra tay sử dụng ngay tức khắc hiện lên trong đầu hắn.

“Thủy Long Kiếm Pháp, do Đỗ Mục trưởng lão của Kiền Long Tông ở đại lục Thiên Nguyên sáng tạo, sau khi luyện thành, thân kiếm dập dờn sóng gợn, dòng nước tụ lại thành rồng, cực kỳ có uy lực.”

Lâm Huyền không cần biết nội dung kiếm pháp, thứ hắn cần là phương pháp đối kháng.

“Nhược điểm!”

Lâm Huyền vừa nghĩ tới đây, tất cả chú thích về Thủy Long Kiếm Pháp trên bí tịch đã ồ ạt hiện lên trong đầu hắn.

Những chú thích đó đều là do các Đại Đế, Chí Tôn đời sau viết, chi chít hơn ba trăm điều.

“Nhược điểm thứ nhất: Động tác thực hiện kiếm pháp có biên độ quá lớn, dễ dàng bị người khác nắm được kẽ hở trong lúc thực hiện.

Nhược điểm thứ hai: Kiếm pháp này cần có sự kết hợp với trường kiếm làm từ Thủy Hàn Thiết thì mới có thể sử dụng được.

Nhược điểm thứ ba: Kiếm pháp này tổng cộng chia làm bốn tầng, trong đó lúc thi triển thức thứ sáu, thức thức tám, thức thứ mười hai thì nguyên khí trong cơ thể sẽ không vận chuyển nhanh được.



Nhược điểm thứ mười bảy: Cổ của rồng nước lúc ngưng tụ ra quá yếu, chỉ cần gây ra một lực nặng hơn một trăm cân là có thể phá được.”

Lâm Huyền nhớ tới điều thứ mười bảy thì sáng mắt lên.

“Chính là cái này!”

Lâm Huyền tuy còn chưa chính thức trở thành võ giả, nhưng với cơ thể có kinh mạch thông suốt, huyệt vị đã mở hoàn toàn thì muốn đánh ra một lực nặng hơn một trăm cân vẫn là rất dễ dàng.

Hắn thoáng nghiêng người, dùng hết sức nắm tay lại, vung một đấm về phía cổ rồng nước.

Con rồng nước nhìn qua vô cùng hung dữ nghiêng đầu một cái, lao xuống vực nước sau lưng Lâm Huyền.

“Ầm!”

Rồng nước rơi xuống gây ra một cơn sóng lớn, xô vào lưng Lâm Huyền, khiến hắn bị đẩy về phía trước.

Mà phía trước Lâm Huyền, đúng là thiếu nữ ấy.

Lâm Huyền lúc này còn đang ở giữa không trung, có muốn thay đổi phương hướng cũng không thể làm được, chỉ có thể theo bản năng giang hai cánh tay ra… ôm lấy thiếu nữ!

“Ngươi! Khốn nạn!”

Thiếu nữ hét toáng lên, vội đẩy Lâm Huyền ra, tay phải nàng bấm kiếm quyết, đâm về hướng Lâm Huyền.

Ở khoảng cách gần như thế, với tu vi của thiếu nữ, Lâm Huyền hiểu rằng, có nhiều võ kỹ hơn nữa thì cũng chỉ có đường chết mà thôi.

Dưới tình thế cấp bách, hắn vội vàng hô lên: “Đợi một chút, ta có chuyện muốn nói!”

Ngón tay thiếu nữ khựng lại, nàng trợn mắt chất vấn Lâm Huyền: “Ngươi có di ngôn gì muốn nói sao?”

Thiếu nữ giơ kiếm chiêu lên, đứng lên từ trong hồ nước trong vô thức.

“Tên khốn nạn!”

Thiếu nữ thẹn quá thành giận, nàng phẫn nộ vô cùng, hận không thể lập tức chém tên khốn nạn trước mặt thành mảnh nhỏ.

Lân Huyền nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của thiếu nữ thì vội lên tiếng.

“Ngươi nhất định đừng dùng lại kiếm pháp vừa rồi nữa, nếu không thì không những không giết được ta, mà còn có thể khiến ngươi bị thương nữa đó.”

Lâm Huyền sợ thiếu nữ không tin, vội vàng giải thích.

“Lúc ngươi sử dụng Thủy Long Kiếm Pháp, có phải là cảm thấy xương sườn bên phải đau âm ỉ, huyệt Thái Dương bên trái cũng căng ra không?”

Thiếu nữ nghe thấy Lâm Huyền nói vậy thì tỏ ra giật mình.

“Sao… sao ngươi biết được kiếm pháp ta dùng chính là Thủy Long Kiếm Pháp?”

Thủy Long Kiếm Pháp là do sư phụ của nàng sáng tạo, còn chưa đưa vào Tàng Vũ Các của tông môn, vậy nên tên của võ kỹ này, ngoại trừ nàng và sư phụ ra, tuyệt đối không thể có người thứ ba biết được.

Huống hồ Lâm Huyền còn nói rất đúng, mỗi lần nàng sử dụng kiếm pháp, xương sườn bên phải sẽ đau đớn, huyệt Thái Dương bên trái cũng căng lên.

Nàng từng hỏi sư phụ về việc này, sư phụ trả lời rằng, uy lực của Thủy Long Kiếm Pháp rất mạnh mẽ, vậy nên có chút tác dụng phụ đối với cơ thể là chuyện bình thường, đợi cảnh giới của nàng cao hơn chút nữa thì những cảm giác đó sẽ biến mất.

Lâm Huyền thấy sát ý trong mắt thiếu nữ giảm đi thì thở phào nhẹ nhõm, nếu có thể dọa được thiếu nữ này, hắn sẽ có cơ hội chạy thoát.

“Ngươi không cần quan tâm ta biết được như thế nào, ta chỉ hỏi ngươi, lời ta vừa nói có sai không?”

Thiếu nữ chần chừ một lát: “Đúng vậy.”

“Kiếm pháp này có phải do Đỗ Mục trưởng lão của Kiền Long Tông sáng tạo hay không?”

“Đúng…”

Thấy thiếu nữ gật đầu, Lâm Huyền càng tự tin hơn.

“Kiếm pháp này tổng cộng có bốn tầng, ngươi đã luyện tới tầng thứ hai, “Kiếm Xuất Như Long”, ta nói có đúng không?”

Thiếu nữ nhíu mày: “Ta đúng là đã luyện tới tầng thứ hai, nhưng Thủy Long Kiếm Pháp tổng cộng có ba tầng, sao lại có tới tầng thứ tư nữa?”

Lâm Huyền đổ mồ hôi trán: “Hỏng rồi… công pháp trong đầu ta đều đã ở trạng thái hoàn thiện, mà lúc này Đỗ Mục trưởng lão còn chưa sáng tạo ra tầng thứ tư của kiếm pháp…”

Hắn ho khan một tiếng, chuyển đề tài.

“Lúc ngươi tu luyện tầng thứ hai của kiếm pháp, nguyên khí trong cơ thể bắt đầu đi từ huyệt Thiên Xu, đi qua huyệt Trung Quản, huyệt Thái Dương bên trái, huyệt Kiên Tỉnh bên phải, có đúng hay không?”

Thiếu nữ giật nảy mình, nàng vốn tưởng rằng nam tử trước mắt là một tên lừa đảo, không ngờ rằng đối phương lại hiểu rõ Thủy Long Kiếm Pháp như lòng bàn tay.

“Chẳng lẽ… sư phụ lại thu thêm một đệ tử nữa ư?”

“Nếu thật sự là sư đệ của ta, nếu hôm nay ta đánh chết hắn thì sư phụ có khi nào trách tội ta hay không?”

“Nhưng nếu hôm nay không dạy dỗ hắn thì sao có thể bảo toàn danh dự của ta được?”

Thiếu nữ còn đang do dự thì giọng nói của Lâm Huyền lại tiếp tục truyền vào tai nàng.

“Phương pháp vận chuyển nguyên khí của Thủy Long Kiếm Pháp cũng không sai, sai là ở chỗ cảnh giới của ngươi không đủ, kinh mạch yếu ớt, huyệt Thái Dương và huyệt Kiên Tỉnh không chịu nổi sự va chạm của nguyên khí cho nên mới sinh ra cảm giác đau đớn.”

“Vừa rồi ngươi sử dụng kiếm pháp rất thuần thục, có lẽ cũng là một người chăm chỉ, tuổi còn nhỏ mà đã có bản lĩnh như thế này, nhất định là kết quả do ngày đêm khổ luyện.”

“Nhưng ngươi càng khổ luyện thì kinh mạch càng đau, giống như bị lửa nóng đốt cháy vậy, cho nên ngươi mới tới hồ tuyết để giảm bớt đau đớn trong kinh mạch.”

Thiếu nữ hoảng sợ, Lâm Huyền nói không sai một chữ nào!

Nàng tới hồ tuyết, đúng là vì thật sự không chịu nổi nỗi đau trong kinh mạch.

“Rốt cuộc ngươi là ai… vì sao lại hiểu rõ chuyện của ta như thế?”

Lâm Huyền mỉm cười: “Ngươi không cần quan tâm chuyện này, nếu ngươi tin ta thì lúc thi triển tầng hai của Thủy Long Kiếm Pháp, đừng để nguyên khí đi vào huyệt Thái Dương bên trái mà hãy để nó đi vào huyệt Trung Đỉnh!”

Thiếu nữ theo bản năng nhắm mắt lại, vận chuyển nguyên khí theo con đường kinh mạch mà Lâm Huyền chỉ dẫn.

Một lát sau, nàng vung kiếm lên, một con rồng nước gầm thét xuất hiện.

“Không đau nữa?!”

Thiếu nữ không thể tin nổi, vậy mà điều Lâm Huyền nói lại đúng là sự thật.

“Sao ngươi biết được…”

Tiếng nói của thiếu nữ đột nhiên ngừng lại, trước mặt nàng đâu còn bóng dáng của Lâm Huyền nữa, lúc nàng nhắm mắt lại, Lâm Huyền đã chạy đi rồi.

Thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi.

“Chết tiệt… tên khốn nạn!”
Chương 4 Chúng Thần Đỉnh.

Chương 4: Chúng Thần Đỉnh.

“Nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã bị đánh chết.”

“Vất vả lắm ta mới trọng sinh, sao có thể chết oan ức như vậy được.”

“Tuy rằng mẹ nó dựa vào trí nhớ kiếp trước nhặt về một cái mạng nhưng vẫn rất mạo hiểm. Chỉ cần hơi sai sót một chút là ta biến thành một cái xác chết rồi.”

“Thực lực của ta mà mạnh mẽ như nữ hài kia thì đâu có phiền phức như vậy.”

“Bất kể thời đại nào đều là cường giả vi tôn, nắm đấm mới là đạo lý quyết định!”

“Phải nhanh chóng bắt đầu tu luyện thôi!”

Lâm Huyền đã đả thông toàn bộ kinh mạch và huyệt vị khắp người, hắn chỉ cần tìm một công pháp thích hợp, siêng năng tu luyện, trong vòng ba ngày, nhất định có thể đột phá Luyện Thể tầng một, trở thành võ giả chân chính.

Nhưng trên phía lựa chọn công pháp, Lâm Huyền lại gặp khó khăn.

Hắn chướng mắt công pháp trong Càn Long Tông, trong đầu của hắn có một trăm ba mươi triệu bản bí tịch đấy.

Trong đó có tổng cộng ba ngàn vạn loại công pháp.

Con đường võ đạo xem trọng tiến hành theo chất lượng. Tu luyện công pháp, đầu tiên phải xứng đối với cảnh giới của bản thân.

Nếu như Lâm Huyền cưỡng ép tu luyện công pháp Thiên gia, nhẹ thì giống như nữ hài vừa rơi vào Tuyết Đàm, kinh mạch đau đớn như bị xé rách, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, bạo thể mà chết.

“Hiện tại ta còn chưa tới Luyện Thể tầng một, nhiều nhất tu luyện được công pháp Hoàng Giai cấp ba trở xuống mà thôi.”

Lâm Huyền khẽ động tâm niệm, lấy ra một quyển công pháp Hoàng Giai cấp ba từ trong trăm vạn quyển, mở ra trong đầu.

Hắn nhanh chóng đọc qua, không nhịn được thở dài liên tục.

“Công pháp từ Hoàng Giai cấp ba trở xuống, điểm yếu tính bằng đơn vị hàng ngàn. Tu luyện công pháp như vậy, không nói đến bị người khác ghét bỏ, hiệu suất còn quá thấp!”

Trong đầu có mấy chục vạn quyển công pháp Thiên Giai lại chỉ có thể xem chứ không thể luyện, khiến Lâm Huyền khóc không ra nước mắt.

“Vẫn không nên mơ tưởng xa vời, có nhiều bí tịch làm cơ sở như vậy, chỉ cần ta không chết trên con đường tu hành, trở thành Đại Đế, thậm chí là Chí Tôn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!”

Sửa xang tâm cảnh xong, Lâm Huyền lại bắt đầu lựa chọn công pháp.

“Nhiều công pháp như vậy, ít nhất cũng có tới sáu trăm hai mươi điểm yếu, dựa theo bình phẩm của Đại Đế và Chí Tôn trong sách tới lấp chỗ thủng vẫn không thể hoàn mỹ như cũ.”

“Nếu có cách dung hợp công pháp Hoàng Giai lại với nhau thì tốt rồi!”

Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên tâm cảnh Lâm Huyền run rẩy dữ dội khiến lòng hắn vô cùng hoảng hốt.

Chờ hắn khôi phục ý thức, trăm vạn quyển công pháp trong đầu đã biến mất không còn gì, thay vào đó là một ngọn núi lớn phiêu đãng giữa tầng mây.

“Đây là... Chúng Thần Đỉnh!”

Lâm Huyền trợn mắt há miệng, ở kiếp trước hắn bị tám vị Đại Đế bắt lên Chúng Thần Đỉnh, truyền thụ một trăm ba mươi triệu quyển bí tịch, vỡ đầu mà chết.

Chúng Thần Đỉnh là nơi sau khi đám võ giả phát hiện Thiên Nguyên khí bắt đầu suy yếu, tất cả các cường giả chí tôn gồm Tam thiên Cửu Cảnh và Bát Hoang thập đế cùng chung tay xây dựng một cái Thần Sơn.

Thần Sơn lơ lửng trên tầng mây quanh nắm, là thánh địa tất cả võ giả thiết tha mơ ước!

Mục đích ban đầu của Chúng Thần Đỉnh là ngăn cản sự suy yếu, sau khi thất bại đã cải tạo nơi này thành chỗ lưu giữ bí tịch, truyền thừa võ đạo xuống dưới.

Bí tịch trong đầu Lâm Huyền đến từ nơi này.

Lâm Huyền phát hiện Chúng Thần Đỉnh trong đầu hắn hoàn toàn khác với Chúng Thần Đỉnh hắn từng nhìn thấy ở kiếp trước.

Lối vào Chúng Thần Đỉnh đã biến mất không còn gì, trên núi nhiều hơn ba trăm sáu mươi bậc thềm đá, bao quanh cả tòa Thần Sơn.

Trên mỗi bậc thềm đá đều cung phụng rất nhiều Linh Bài.

Lâm Huyền tới gần Thần Sơn, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là tên Linh Bài trên thềm đá thứ nhất.

Phần lớn những cái tên này đều rất quen thuộc, là Đại Đế phong vân một cõi ở thế gian!

Hắn quen thuộc với tám cái tên trong đó nhất.

“Hiên Viên Đại Đế, Đao Hoàng Đại Đế, Tinh Thần Đại Đế... Đây không phải là tám lão gia hỏa bắt ta tới truyền công à!”

Tám gã Đại Đế đã sàng lọc được Lâm Huyền ở kiếp trước, thế mà đã chết.

Dường như cảm giác được Lâm Huyền đến, tám Linh Bài bất ngờ tỏa ra ánh sáng chói mắt. Linh Bài vốn bằng gỗ lại biến thành Ngọc Bài chữ vàng, tản ra nguyên khí dao động khó nói nên lời.

Lâm Huyền hoảng sợ, chỉ trong nháy mắt, tám bóng dáng hiện lên trước mặt hắn.

Không phải là tám vị Đại Đế bắt hắn truyền công ở kiếp trước thì là ai?

“Tám tên súc sinh các ngươi còn sống?”

Nhớ tới cảnh ngộ tàn ác bị truyền công khi còn sống, Lâm Huyền thốt ra hai chữ ‘súc sinh’.

Hiên Viên Đại Đế trước mặt hắn mắng chửi: “Lâm Huyền, tám người chúng ta hao hết tu vi suốt đời giúp người trọng sinh, cho dù trong lòng ngươi có oán hận cũng không được mắng khó nghe như thế?”

“Các ngươi... Thật sự chết rồi?”

Đứng trước mặt Lâm Huyền là tám người mạnh nhất thế gian ở kiếp trước của hắn, vậy mà lại tự nguyện từ bỏ tu vi và tính mạng của mình để hắn trọng sinh?

“Linh Bài đều bày ở đây rồi, ngươi còn nghi ngờ gì không?”

“Được rồi, không nói nhảm nữa, linh niệm còn sót lại của tám người chúng ta không thể duy trì được lâu, về sau ngươi phải luôn ghi nhớ.”

“Ở kiếp trước chúng ta phát hiện thế giới sắp sụp đổ, đến lúc đó sinh linh trên thế gian không thể tiếp tục sống sót.”

“Để giữ lại một chút hi vọng, chúng ta tìm được người có ký ức ưu việt là ngươi, truyền hết một trăm ba mươi triệu bản bí tịch trên Chúng Thần Đỉnh cho ngươi.”

“Chúng ta tìm tòi nghiên cứu lịch sử, phát hiện thời đại mạt pháp đến không ngẫu nhiên, rất có thể bên trong có yếu tố con người.”

“Sứ mạng của ngươi chính là tìm ra nguyên nhân, ngăn cản nó!”

“Cứu vớt thế giới!”

Lâm Huyền há to miệng, bản thân chỉ là một gia hỏa mới trở thành võ giả, lại muốn đi cứu vớt thế giới?

“Ta nói này các vị Đại Đế, chuyện đùa này có hơi lớn rồi.. Ít nhất người có năng lực hủy diệt thế giới cũng là cấp bậc Chí Tôn đấy? Ta đâu có đánh thắng được.”

Sắc mặt Hiên Viên Đại Đế vô cùng nặng nề: “Theo nghiên cứu của chúng ta, e rằng cảnh giới của người muốn hủy diệt thế giới còn cao hơn cả Chí Tôn!”

Cảnh giới võ giả có chín tầng, tầng thứ chín là Chí Tôn Cảnh, lẽ nào phía trên Chí Tôn còn có tầng thứ mười?

Nhìn chung trong dòng sông lịch sử, Lâm Huyền chưa từng nghe thấy có nhân vật nào như vậy tồn tại.

“Vì để cho ngươi nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, trước khi chết, tám người chúng ta đã bày Linh Bài cường giả trên thế gian qua các thời kỳ phía trên Thần Sơn!”

“Không phải ngươi muốn dung hợp công pháp à? Đến thử xem!”

Ánh mắt của Hiên Viên Đại Đế và bảy vị Đại Đế khác dần dần trở nên u ám, linh niệm bọn họ lưu lại sắp tan biến.

“Lâm Huyền, sứ mạng cứu vớt thế gian, giao cho ngươi đấy!”

“Đừng để chúng ta thất vọng!”

Nói xong câu này, trong mắt tám vị Đại Đế không còn thần thái.

Lâm Huyền hít sâu một hơi, trọng sinh một đời cũng nên sống vẻ vang mới được, hình như cứu vớt thế giới là một lựa chọn rất tốt nhỉ.

Hắn quỳ rạp xuống trước người tám vị Đại Đế, dập đầu chín cái liên tiếp.

“Cảm tạ ơn tái tạo của các vị Đại Đế!”

Khi Lâm Huyền dập đầu Đệ Cửu, cả tòa Thần Sơn ầm ầm chấn động, ánh sáng vàng kim chói mắt phóng thẳng lên trời.

“Có chuyện gì thế?” Lâm Huyền vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy ba mươi Linh Bài ở các thềm đá đầu trên Thần Sơn đều hóa thành Ngọc Bài chữ vàng.

Trước mỗi một khối Linh Bài đều có một cường giả khí thế mênh mông đang đứng! Liếc nhìn qua, ước chừng có mấy ngàn người!

Đại Đế, tất cả đều là Đại Đế!

Cường giả Đại Đế có lưu lại danh hào trên lịch sử đều xuất hiện trước mặt Lâm Huyền!
Chương 5 Đại Đế luận đạo.

Đại Đế luận đạo.

Lâm Huyền choáng váng, thậm chí có cảm giác hai chân như nhũn ra.

Thật sự không phải do hắn nhát gan, mặc kệ là ai đứng trước mặt mấy nghìn cường giả cảnh giới Đại Đế đều sẽ có phản ứng như vậy.

Cảnh tượng trước mặt thật sự rất hùng vĩ!

Lâm Huyền quan sát kỹ, phát hiện khí thế của mấy Đại Đế này đều giống như Hiên Viên Đại Đế.

“Nếu ta nhớ không lầm thì khi còn sống, cảnh giới của Hiên Viên Đại Đế là Đế Vương cảnh tầng một, lẽ nào cảnh giới của những người này đều giống nhau?”

Lâm Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Thần Sơn, Chúng Thần Đỉnh có tổng cộng ba trăm sáu mươi bậc thềm đá, ba mươi vị trí đầu đều là cường giả Đế Vương cảnh tầng một. Vậy chẳng phải càng lên cao càng bày linh vị của các vị Đại Đế có cảnh giới cao hơn nữa à?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Huyền hừng hực lửa, hắn rất muốn nhìn xem trên đỉnh Thần Sơn bày linh vị của người nào.

Đáng tiếc từ bậc thềm đá thứ ba mươi mốt trở lên, chữ khắc trên Linh Bài đã mơ hồ không rõ.

“Xem ra có điều kiện là cần đạt được thành tựu gì đấy mới kích hoạt được Linh Bài.”

“Trong mắt mấy Đại Đế này chỉ có một tia thần thái, chắc hẳn linh niệm lưu lại không đủ để trao đổi với ta.”

“Rốt cuộc tám vị Đại Đế để lại Thần Sơn cho ta là có dụng ý gì?”

Lâm Huyền suy nghĩ: “Hiên Viên Đại Đế kêu ta thử dung hợp công pháp... Đừng nói là?”

Hắn khẽ động linh niệm, mấy chục quyển công pháp từ Hoàng Giai cấp ba trở xuống xuất hiện trong hư không, bay lên phía trên Thần Sơn. Trang sách lật qua lật lại ‘rào rào’, vang vọng bên tai không dứt.

“Vậy mà thật sự xuất hiện!”

Công pháp xuất hiện, ánh mắt vốn u ám của đám Đại Đế bỗng trở nên sống động.

“Võ Đạo chính là đi ngược lại ý trời, chỉ có bỏ qua Thiên Đạo, giữ vững tín niệm không chết không phá mới có thể nhập đạo!”

Bên tại như nổ vang, một gã Đại Đế sung sướng nói.

Tuy chỉ là một câu nói phổ thông nhưng lại khiến linh hồn Lâm Huyền run lên, được lợi ích không nhỏ.

“Đây là Đại Đế đang dạy ta tu luyện à?”

Trái tim Lâm Huyền như bốc lửa, nếu mấy Đại Đế này có thể dạy hắn tu luyện, hắn có thể ít đi đường vòng hơn!

Trước khi đá có thể trở thành ngọc, nơi này có hơn... Mấy nghìn vị Đại Đế!

Vị Đại Đế thứ nhất chính là người vừa mở miệng.

“Ta cho rằng Võ Đạo và Thiên Đạo không xung đột, so với việc nghịch thiên mà đi, không bằng thuận theo Thiên ý, có trời che chở, Võ Đạo tự nhiên bằng phẳng thông suốt!”

Linh hồn Lâm Huyền lại run lên, ý kiến khác nhau mang lại cho hắn rung động không giống nhau.

Hai vị Đại Đế lên tiếng chỉ là bắt đầu, ngay sau đó vị Đại Đế thứ ba, thứ tư cũng phát biểu luận điểm của bản thân.

“Đây là... Đại Đế luận đạo!”

Cả người Lâm Huyền đều đắm chìm trong đó, từng lời kiến giải độc đáo của mỗi một vị Đại Đế đều được hắn ghi nhớ trong lòng.

Bất tri bất giác, thời gian đã qua trăm ngày, lúc Thần Sơn quay về trạng thái bình tĩnh, Lâm Huyền chậm rãi tỉnh lại.

“Hóa ra... Đây mới là Võ Đạo!”

Mấy nghìn Đại Đế mà quay về Linh Vị, mà mấy trăm vạn công pháp bay múa đầy trời cũng hóa thành thư tịch vàng óng ánh.

Lâm Huyền duỗi tay chạm vào, thư tịch rơi xuống tay hắn, trên bìa có một chỗ trống.

“Đây là công pháp mới... Muốn để ta đặt tên à?”

“Nếu đã đến từ Chúng Thần luận đạo thì gọi là Thần Đạo Công Pháp đi!”

Vừa dứt lời, bìa sách còn trống trong tay Lâm Huyền hiện lên bốn chữ rồng bay phượng múa lấp lánh ánh vàng, Thần Đạo Công Pháp!

“Thần Đạo Công Pháp, Hoàng Giai cấp ba!”

Tuy rằng chỉ là Hoàng Giai cấp ba nhưng đều là những câu kim ngôn, quan trọng nhất là quyển công pháp này không có nhược điểm.

Công pháp hoàn mỹ vô khuyết!

Hơn nữa đợi đến khi cảnh giới của Lâm Huyền tăng lên, có thể dùng phương thức Đại Đế luận đạo để dung hợp thêm công pháp, tăng thứ bậc công pháp!

Công pháp có thể thăng cấp!

Nhớ ký nội dung công pháp trong đầu, Lâm Huyền tỉnh lại trong hiện thực!

Trên Chúng Thần Đỉnh, Đại Đế luận đạo chừng trăm ngày, trên thực thế mới chỉ trôi qua một chén trà mà thôi.

Đã nhận được Thần Đạo Công Pháp hoàn mỹ vô khuyết, Lâm Huyền lập tức tu luyện.

Tập trung vận chuyển một vòng công pháp, Thiên Nguyên khí mênh mông trong phạm vi mười dặm lập tức tụ lại, độ dày Nguyên khí trong Tàng Kinh Các đã vượt qua bên ngoài gấp mười lần!

May mắn hiện tại đã là ban đêm, trong Tàng Kinh Các không có người, bằng không sẽ khiến kẻ khác ngấp nghé.

Kẻ vô học không có tội, người mang ngọc mới có tội!

“Trước khi thực lực đủ hùng mạnh, không thể tu luyện trước mặt người khác, tránh có người chú ý đến Thần Đạo Công Pháp.”

Thiên Nguyên khí nồng đậm như chất tinh túy cất trong sữa bò rót vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Lâm Huyền, gân cốt vô cùng thoải mái.

Lâm Huyền chỉ cảm thấy cả người ấm áp, gân cốt bên trong cơ thể phát ra tiếng vang tách tách như đậu nổ không dứt.

Sau mười hơi thở, da thịt Lâm Huyền hiện lên ánh kim nhè nhẹ như đúc từ kim loại.

“Luyện Thể tầng một, Kim Phu!”

Sau ba mươi hơi thở, cơ bắp Lâm Huyền trở nên cứng cỏi tràn ngập lực lượng, cho dù trước mặt hắn có hai trăm cân đá lớn cũng có thể tùy tiện nhấc lên.

“Luyện Thể tầng hai, Huyền Thạch!”

Sau một nén nhang, cốt cách cả người Lâm Huyền giống như chế tạo từ kim cương, phá vỡ đá cứng dễ như chơi!

“Luyện Thể tầng ba, Thiết Cốt!”

Trong lòng Lâm Huyền dấy lên ngọn lửa cháy hừng hực, võ giả bình thường tu luyện một hai năm mới có thể đạt tới cảnh giới Luyện Thể tầng ba, hắn chỉ dùng thời gian một nén nhang đã đạt đến!

Không hổ là công pháp hoàn mỹ do Đại Đế luận đạo, theo tốc độ này, không tới ba tháng, hắn có thể đột phá đến Luyện Khí cảnh. Cho dù hôm nay có gặp được nữ hài trong Tuyết Đàm, hắn cũng có thể đánh bại nàng dễ dàng.

Đúng lúc Lâm Huyền chuẩn bị tiếp tục tu luyện, lỗ tai hắn chợt nhúc nhích.

Sau khi trở thành võ giả, năm giác quan của hắn đã nhạy cảm hơn rất nhiều, hắn có thể nghe thấy tiếng đập cánh của côn trùng bay qua trong Tàng Kinh Các.

Nơi cổng lớn Tàng Kinh Các truyền đến tiếng két két...

“Có người dùng lưỡi dạo nạy cử Tàng Kinh Các!”

Sắc mặt Lâm Huyền thay đổi, Tàng Kinh Các là nơi trọng yếu của Càn Long Tông, mỗi một bản công pháp hay võ kỹ đều đáng giá ngàn vàng, bên trong Các bày từng tầng cấm chế chồng chất. Không phải đệ tử Càn Long Tông đi vào sẽ ngay lập tức bị cấm chế đả thương.

“Càn Long Tông canh giữ nghiêm ngặt, người ngoài tông muốn lặng yên không tiếng động trộm sách khó như lên trời, e rằng do người trong tông gây ra.”

“Dựa theo quy định của tông môn, ngoại trừ tên nô bộc như ta, đám người còn lại không thể tiến vào Tàng Kinh Các, rốt cuộc là người nào có gan lớn như vậy?”

Lâm Huyền ngừng tu luyện, Nguyên khí tồn trữ trong Tàng Kinh Các chậm rãi tản đi.

Hôm nay hắn đã có tu vi Luyện Thể tầng ba, đi đường không phát ra tiếng động.

Hắn đi tới trước cổng chính, quả nhiên từ khe hở nơi cổng vươn ra một lưỡi dao mảnh, đang cạy mở chốt cửa, ngoài cửa truyền đến hai giọng nói.

“Hồ Tông, ngươi xác định tiểu tử kia ở bên trong? Xông vào Tàng Kinh Các ban đêm là tội lớn đấy!”

“Trương Phong đại ca, ngươi yên tâm, Lâm Huyền là nô bộc phụ trách quét dọn, ban đêm phải quét Tàng Kinh Các, chắc chắn đang ở bên trong.

Lâm Huyền khẽ nhíu mày, thế mà lại là Hồ Tông hắn đánh chạy lúc sáng.

“Hồ Tông, ta nói này, một tên nô bộc không có tu vi cũng có thể đánh ngươi thành đầu heo, đúng là ném hết mặt mũi của người ngoại môn chúng ta!”

“Tên tiểu tử Lâm Huyền này có chút kỳ lạ, Trương Phong đại ca, ngươi phải cẩn thận đấy!”

“Hừ! Trương Phong ta chính là võ giả Luyện Thể tầng bốn, lẽ nào không dạy dỗ được một tên nô bộc không có cảnh giới? Đúng là nực cười!”

Lâm Huyền đã nghe rõ, hôm nay Hồ Tông bị hắn đánh không cam lòng nên tìm người tới giúp đỡ.

Hắn cười khẩy trong lòng: “Luyện Thể tầng bốn à? Vừa khéo bắt ngươi tới luyện tay một chút!”



--------------------------------
Author: p
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Võ Đạo Thần Ma
  • SS Hà Thần
Chương 9-10
Truyền Kỳ Võ Bá
  • Lâm Tiếu không phải cô nương
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
  • Đang cập nhật

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom