• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Vị Tổng Tài Bị Lãng Quên (1 Viewer)

Bạn cảm thấy truyện như thế nào?

  • Rất hay

    Votes: 0 0.0%
  • Hay

    Votes: 2 66.7%
  • Tạm

    Votes: 1 33.3%
  • Không hay

    Votes: 0 0.0%
  • Dở

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    3
  • CHƯƠNG 2: ANH LÀ ĐẠI NGỐC À?

Thượng Hải - Trung Quốc: 6:50p tối - Khách sạn Central Shanghai



Nếu gọi là tạm lánh mặt thì cứ như là đi du lịch, không nên bạc đãi bản thân. Vì vậy, Kaoru đã chọn một khách sạn nằm ở trung tâm Thượng Hải, tiện việc tham quan và mua sắm. Không biết nó có phải là khách sạn tốt nhất không nhưng nhìn chung nó vẫn thuộc dạng cao cấp.



Kaoru tới quầy lễ tân làm thủ tục nhận phòng. Do đã oder trước nên mọi thứ cũng nhanh chóng. Vào tới phòng sắp xếp hành lý ngăn nắp đâu đó và tắm rửa sạch sẽ xong xuôi thì cô đã thấy đói một chút. Nhìn đồng hồ chỉ mới 7:30 Kaoru thay một bộ đồ thật thoải mái, nẹp thanh đoản kiếm - vật bất ly thân vào bên hông đùi sau đó dự định sẽ đi tìm một trung tâm thương mại để ăn uống và mua một ít đồ dùng cá nhân.



Đi Taxi tầm 10p, tài xế thả cô tại một trung tâm mua sắm lớn. Lúc mang hành lý đi cô chỉ bỏ vào vali con 5 bộ quần áo. Bây giờ có lẽ cô nên sắm thêm vài bộ nữa.



Đang rảo chậm bước để ngắm ngía các gian hàng, đột nhiên nghe tiếng động thật lớn phát ra từ xa, Kaoru nheo mắt lại nhìn phía tiếng động. Chính giữa hành làng lớn các khách hàng khác hoảng sợ dạt qua hai bên, một người đàn ông mặc vest đen cao lớn đang chạy với tốc độ rất nhanh ở phía trước. Sau lưng anh ta là một nhóm người mặc áo đen khác đang đuổi theo nhưng toàn bộ họ đều đeo khẩu trang đen và đeo kính đen che toàn bộ khuôn mặt, chỉ duy anh ta là không có. Kaoru khoanh tay nép sáng bên cạnh. Nhận ra điều gì đó Kaoru dõi mắt theo gã mặc áo đen chạy gần cuối. Ở cổ tay hắn ta có một hình xăm rất quen thuộc. Đó là hình đầu rắn hổ mang. Kaoru chợt nhớ lại lần ám sát cách đây một tuần trước cô cũng đã thấy được hình xăm này khi tay hắn bị Takeru phóng mũi tiêu xé rách áo và thịt. Nhưng do mũi tên nằm lệch phía trên hình xăm nên cô đã kịp nhận dạng được nó.



Không cần suy nghĩ lâu, Kaoru lập tức đuổi theo nhóm người đó. Cô nhất định phải bắt cho bằng được hắn. Nếu hắn mục đích giết cô thì cô phải bắt hắn khai ra những gì hắn biết về thân phận của cô.

Theo chân bọn họ, cuối cùng chạy đến một con hẻm vắng. Bọn họ dồn nam thanh niên cao lớn vào góc cụt. Từ sau lưng móc gậy inox lao vào tấn công anh ta. Nhóm người đuổi theo anh ta có khoảng 15 người. Chứng tỏ anh ta cũng không phải dạng vừa. Quả nhiên chỉ sau 1 phút khi Kaoru vừa kịp đến anh ta đã xử gọn được 5 tên. Vì tất cả họ đều che mặt nên không thể nhận ra ai với ai. Muốn tìm hắn phải vạch cổ tay từng tên một. Nhưng Kaoru không vội ra mặt. Cô nhảy lên bờ tường cao tiến gần tới phía hỗn loạn chậm rãi quan sát. Anh ta lúc này đã xử được thêm 5 tên nữa. Sáu người đánh loạn xạ, nhóm còn lại đều đã bất tỉnh dưới đất Kaoru chẳn thể quan sát rõ ràng được. Cuối cùng chỉ còn một gã sát thủ. Nam thanh niên lúc này đã thở hổn hển. Dù khoẻ đến đâu nhưng đối chọi với 10 mấy tên sát thủ chuyên nghiệp cũng phải tổn thương không ít. Chưa kể trên cánh tay anh ta đã có một vết thương bị cắt rất sâu trước và đang chảy rất nhiều máu.

Gã sát thủ rất nhanh rút súng chĩa thẳng vào nam thanh niên. Tiếng súng nổ vang một tiếng. Kaoru đã nhanh chóng nhảy xuống đá thẳng vào gã sát thủ. Mũi súng lệch, bắn xéo qua một đường khác. Nam thanh niên có chút bất ngờ, sao lại xuất hiện một cô gái ở đây. Trong lúc anh ta nhìn chằm chặp vào cô, Kaoru đã khoá tay tước được cây súng của gã sát thủ chĩa cây súng vào hắn đe doạ. Lập tức lúc này tình thế chủ động đã thuộc về họ. Nhưng, đời không như là mơ. Một khói mù từ đâu ném xuống. Cảnh tưởng hỗn loạn bị khói mù che lấp tất cả.

**************

KHO HÀNG HOANG - 2 giờ sáng

Khi Kaoru lờ mờ tỉnh dậy. Cảm giác xung quanh rất nóng. Một tầng sương mờ ảo dần dần rõ ràng. Trước mặt cô nam thanh niên tay bị xích chặt lại vào cây cột sắt sau lưng. Chân bị xích chặt và miệng cũng bị dán băng kín. Nhìn lại mình Kaoru cũng bị xích và bị dán miệng y hệt anh ta. Quan sát xung quanh một chút. Đây là căn phòng cũ nhếch nhác nhưng khá rộng. Những vật sắt bị rỉ sét vứt bừa bãi. Phía đối diện họ là những thùng Carton xếp chồng chất. Phía bên phải là cửa ra vào và một cửa sổ nhỏ bên cạnh. Nhìn chung đây là một căn phòng chứa hàng cũ.

Nam thanh niên có chút động tĩnh nhưng chưa hoàn toàn tỉnh lại. Chợt phía cửa ra vào có một làn khói mỏng. Lại thấy ngoài phía cửa sổ có những ánh sáng màu đỏ. Kaoru đột nhiên đoán ra là cháy. Bọn họ tính đốt kho hàng thủ tiêu người. Nhưng người kia chưa tỉnh, khói chỉ cần vào tới đây anh ta sẽ chết trong khi ngủ. Kaoru nhìn thấy dưới chân nó một cái lon cũ. Cô đá mạnh cái lon vào anh ta nhưng không đá quá mạnh cái lon bay thẳng vào đâu nam thanh niên. Anh ta giật mình tỉnh dậy trừng mắt nhìn Kaoru. Có vẻ anh ta chưa cảm nhận được tình huống lúc này. Kaoru hất cằm chủ ý muốn anh ta nhìn ra phía làn khói.

Lửa bên ngoài làm căn phòng trở nên rất nóng. Trong lúc suy nghĩ cách mở khoá, Mồ hôi trên thái dương Kaoru nhiễu thành dòng, thấm vào miếng băng trên miệng đã bung ra được một góc. Kaoru chợt nheo mắt nhìn chằm chặp vào ngực của nam thanh niên. Bên trong áo vest là một áo sơ mi xanh dương có gắn một cái huy hiệu nhỏ. Chợt loé ra một ý, cô dùng hết sức lết đến nam thanh niên. Bọn chúng trói chặt cô vào cái cục sắt rất nặng. Chỗ cô cách anh ta cũng 5 mét, vì vậy cô phải gồng hết sức lôi theo cục sát khó khăn lết đến. Anh ta còn đang thắc mắc thù cuối cùng cô cũng đến gần anh ta. Cô nghiêng mặt dùng mắt nói chuyện, đưa góc băng keo về hướng mắt anh ta. Anh ta trợn to đôi mắt.

(Muốn tôi hôn cô à. Đừng hòng) Anh ta lập tức xoay mặt chỗ khác.

Kaoru cụp mắt, Cô đá mạnh chân vào anh ta.

(Anh bị ngốc à, mau gỡ băng keo ra).

Có một chút hiểu ý, anh ta liếc cô một cái sau đó dùng trán cạ vào miếng băng dán trên miệng Kaoru. Kaoru bực bội dùng đầu mình gõ vào đầu anh ta.

(Ngốc vừa thôi chứ, dùng mũi đi)

Trán anh ta ướt nhẹp mồ hôi làm sao có ma sát vào băng keo được. Cô trừng mắt cười khổ. Còn anh ta hít một tức giận nhưng lúc này thoát ra ngoài là chuyện quan trọng nhất. Anh ta đáp ứng cô để xem cô dùng cách nào thoát khỏi đây. Anh ta nhích mũi. Chiếc mũi cao thẳng táp chạm vào chỗ miếng băng cạ mạnh vài đường. Đột nhiên anh ta có chút rung động nhẹ. Chẳng rõ cảm giác gì. Miếng băng bị tróc ra giải thoát cho cái miệng Kaoru. Cảm giác tức giận lúc nãy tan biến, chỉ còn lại một cảm giác rất rất lạ khi anh ta thấy khuôn mặt Kaoru. Cái miệng nhỏ sau khi được giải thoát Kaoru nhích người sát vào ngực anh ta dùng răng cắn vào chiếc huy hiệu. Anh ta đột nhiên nhích người ra ý đẩy Kaoru ra. Kaoru ngước mặt cong môi cười nói:

“Đại ngốc, tôi phải lấy chiếc huy hiệu để mở khoá, anh hợp tác có được không?” Trong thâm tâm cô vốn là (Đại ngốc, tôi không có hứng thú với anh)

Nam thanh niên sau khi nghe mới chịu ngồi yên. Kaoru sau một hồi cắn tan nát chiếc áo sơ mi mới rút ra được chiếc huy hiệu. Cô phun chiếc huy hiệu ra gần phía sau lưng vô ý bỏ qua khuôn mặt đã đỏ một trận của anh ta.

Chỗ chiếc huy hiệu đáp xuống có chút xa với bàn tay, Kaoru nhích mạnh nhặt chiếc huy hiệu sau đó bẻ chiếc kim nối của huy hiệu thành đường thẳng, tra vào lỗ khoá của còng số tám. Vài động tác cái còng bật ra, Kaoru nhanh chóng tháo sợi dây thừng buộc ở cổ chân. Vừa tiến người định giúp người kia tháo trói thì cánh cửa bật mạnh. Một gã sát thủ áo đen lao nhanh như chớp vung kiếm nhắm vào họ.

Một tiếng keng xé tai vang lên. Kaoru đã nhanh tay rút thanh đoản kiếm gắn sẵn ở đùi đỡ thanh kiếm hung ác của gã kia dội xuống. Kaoru đá vào chân hắn, hắn lạng choạng lùi lại sau đó tiếp tục tấn công. Bị trói chặt bởi dây xích và phải vận động tay bất ngờ, vết thương cũ của Kaoru nứt toạc. Một dòng máu đỏ chói mắt chảy dài dọc theo cánh tay. Nam thanh niên sợ cô trụ không nổi ra sức động người muốn thoát khỏi dây xích.

Sau vài chiêu, Kaoru dùng cán kiếm hạ gục được gã sát thủ. Từ ngoài cửa 3 tên khác xông vào. Kaoru lạnh mắt, cầm thanh đoản kiếm trên tay múa vài đường trên không lập tức thanh đoản kiếm bật ra thành trường kiếm. Kaoru lúc này đã nghiêm túc đối mặt. Một thân thủ hạ tấn xinh đẹp động lòng người. Ba gã sát thủ cùng lúc xông vào. Kẻ bọn chúng phải bắt sống là nam thanh niên kia không phải cô. Cô chỉ là con mồi xui xẻo tự sa lưới, có diệt khẩu cô cũng chẳng ảnh hưởng điều kiện của chủ nhân.

2 giây trong thế thủ, Kaoru rất nhanh xuất chiêu ra đòn quyết đoán. Dần dần từng gã gục xuống. Kaoru ra phía sau nam thanh niên vung kiếm chặt đứt mớ xích sắt và xích ở chân anh ta. Quả là kiếm Nhật bén tốt vô độ. Sau giải thoát khỏi đống xích. Kaoru đỡ người kia đứng dậy, chụp thanh kiếm của mấy gã sát thủ kia đưa cho anh ta.

“Anh đã sẵn sàng chưa?”

Anh ta dừng một giây suy nghĩ gì đó, xoay người nhìn Kaoru bằng tia mắt có chiều trả lời là (Dĩ nhiên) sau đó anh chạy ra cửa. Kaoru theo phía sau. Men theo hành lang ra ngoài, trên đường trở về họ hạ gục thêm vài tên sát thủ. Đẩy cánh cửa sắt lớn bước ra, trước mặt họ là 50,60 tên sát thủ khác vây tròn lấy họ. Cô và anh dựa lưng vào phía sau nhau ra thế thủ nghênh chiến.

“Đợi một ít gục xuống, cô nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.” Anh liếc mắt nói nhỏ.

“ Đã cùng ở đây rồi, có chết tôi cũng không để xác anh chôn ở đây đâu.” Khi nói ra câu tứ này cô cũng không hiểu vì sao cảm giác lại không thể để anh ta chết được.

Nam thanh niên ngạc nhiên 2 giây. Tâm tình chưa kịp rung động, đám sát thủ đã bổ nhào vào họ. Trong lúc loạn xạ, anh và cô bị thương không ít. Mỗi lần nhìn thấy một vết chém lên cô tim anh bỗng nhói đau lạ thường.

Vẫn còn chưa lấy hết máu nhau bỗng có tiếng xe cảnh sát hú còi. Đám sát thủ giật mình quay đầu. Lực lượng tầm 10 chiếc xe cảnh sát cơ động đã đậu trước mặt. Mấy chục vị cảnh sát chĩa súng, đám sát thủ hoảng hốt buông kiếm đầu hàng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom