• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Vân Trung Ca (1 Viewer)

  • Chương 14: Cánh nhạn về Nam, ba đời ba kiếp vẫn nguyện chờ người quay lại

Mạnh Giác và Vân Ca được Tuyển Bất Nghi cứu, hộ tống về Mạnh phủ. Vừa nhìn thấy Mạnh Giác, Tam Nguyệt cất tiếng khóc lớn, lại quỳ xuống dưới chân Vân Ca không ngừng khấu đầu.

Vân Ca mặt vẫn lạnh lùng, nhẹ nhàng tránh sang bên cạnh. Tam Nguyệt vốn nóng tính lại không tức giận, chỉ vừa lau nước mắt vừa đứng lên.

Hứa Hương Lan nhìn thấy một đám người vây quanh phía trước Mạnh Giác, căn bản không có chỗ cho mình chen chân. Mạnh Giác cũng không nhìn cô ta lấy một cái, cô ta vừa đau lòng vừa tủi thân, cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.

Vân Ca vừa định rời khỏi nơi này thì có người hầu vào bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ giá lâm.”

Hạ nhân vội đi chuẩn bị tiếp giá, người không liên can vội tránh né. Chỉ trong chốc lát, trong nhà đã không còn ai trừ Mạnh Giác nằm trên giường, Vân Ca đứng ở cửa, Hứa Hương Lan đứng ở trong góc cầm khăn lau nước mắt.

Hứa Bình Quân dẫn Lưu Thích vội vã tiến vào, nhìn thấy Vân Ca lập tức ôm lấy nàng: “Cuối cùng muội cũng bình an trở về!”

Vân Ca cũng ôm chặt lấy nàng ta. “Hứa tỷ!”

Vân Ca một mình xông vào núi tuyết, Hoàng hậu quỳ cả đêm trước Chiêu Dương điện. Sự mạo hiển ngoắt ngoéo trong đó không cần phải nhiều lời, hai tỷ muội đều hiểu cả hai đã đi một vòng trước quỷ môn quan.

Hứa Hương Lan hơi mở miệng, ngơ ngác nhìn đường tỷ và Vân Ca. Giữa hai người này có một sự thân thiết, dường như không cần nói ra hai bên vẫn hiểu được. Một cụm từ đột nhiên hiện lên trong đầu cô ta: Dũng cảm kiên cường. Đó vốn là cụm từ dùng để hình dung những nam nhân hào hùng, nhưng lúc này Hứa Hương Lan cảm thấy hoàn toàn có thể dùng để miêu tả đường tỷ và Vân Ca.

Hứa Bình Quân dắt Lưu Thích quỳ xuống trước giường Mạnh Giác. Mạnh Giác vội nói: “Bình Quân, mau đứng lên!”

Thấy không nói được Hứa Bình Quân, Mạnh Giác lại vội kêu Vân Ca đỡ nàng ta lên.

Vân Ca đứng yên, sau khi đợi Hứa Bình Quân quỳ xuống hành lễ mới đưa tay đỡ nàng ta dậy. “Tuy có nguy hiểm nhưng y vẫn còn sống, cho nên tỷ cũng không cần quá áy náy. Lưu Tuân…”

Nhìn thấy Lưu Thích nàng ngậm miệng.

Hứa Bình Quân nói với Hứa Hương Lan: “Hương Lan, muội dẫn Thái tử điện hạ ra ngoài chơi một lát.”

Hứa Hương Lan đang trợn mắt há mồm ngơ ngác gật đầu, dắt Thái tử ra bên ngoài.

Thấy Hứa Hương Lan và Thái tử đã đi, Vân Ca mới nói: “Tỷ không cần phải day dứt vì việc làm của Lưu Tuân.”

Hứa Bình Quân mỉm cười. “Tỷ không day dứt vì việc làm của huynh ấy, huynh ấy gieo nhân nào sẽ tự có quả ấy. Tỷ chỉ thay chính mình và Hổ Nhi tạ ơn Mạnh đại ca trước nay vẫn che chở.”

Vân Ca nhìn Hứa Bình Quân với vẻ không thể tin được.

Hứa Bình Quân gõ lên trán nàng. “Muội làm gì thế? Chưa từng thấy tỷ bao giờ à?”

“Đúng là chưa từng thấy. Tỷ đã khác rồi.”

Hứa Bình Quân lạnh nhạt nói. “Chỉ là tỷ ngộ ra rồi.”

Vân Ca không rõ mình nên vui hay buồn. Nàng vẫn cho rằng Bệnh Dĩ đại ca sẽ là khúc mắc cả đời của Hứa tỷ, cuối cùng có lẽ còn biến thành kiếp nạn, lại không ngờ khúc mắc này đã được cởi bỏ như vậy.

Như đoán được suy nghĩ của nàng, Hứa Bình Quân nói nhỏ: “Huynh ấy tên là Lưu Tuân.”

Vân Ca cũng nói khẽ: “Đúng vậy! Y tên là Lưu Tuân.”

Ánh mắt Hứa Bình Quân nhìn Vân Ca đầy ẩn ý, sau đó quay sang nhìn Mạnh Giác. “Mạnh đại ca, mấy ngày nay tình hình thế nào?”

Mạnh Giác khẽ mỉm cười, không nói.

Vân Ca thấy không tự nhiên, định rời khỏi. “Muội đi rửa mặt súc miệng, thay quần áo. Nếu tỷ không vội đi thì cứ nói chuyện với Mạnh Giác, lát nữa đến chỗ muội sau. Nếu tỷ vội về cung thì muội sẽ vào cung nói chuyện với tỷ.”

Hứa Bình Quân mỉm cười đồng ý. Thấy Vân Ca đã đi, nét cười của nàng ta nhạt dần. “Mạnh đại ca, xin lỗi! Muội xin huynh tiếp tục làm thầy dạy của Hổ Nhi.”

“Lúc muội ra khỏi cung, Hoàng thượng nói gì với muội?”

“Hoàng thượng không nói gì với muội cả, chỉ dặn Hổ Nhi với muội cùng tới thăm huynh.”

Mạnh Giác cười nhạt: “Muội không cần lo lắng, huynh không làm thái phó thì còn có thể làm gì? Trừ khi huynh rời khỏi Trường An, nếu không làm quan gì cũng như nhau cả.”

Hứa Bình Quân vui quá mà khóc. “Đa tạ, đa tạ huynh!”

“Huynh muốn nhờ muội một việc.”

“Huynh cứ nói.”

Mạnh Giác nói: “Sớm hay muộn, huynh sẽ chọn một thời điểm thích hợp mời Hứa Hương Lan rời đi. Nếu cô ấy thích thì để cô ấy viết giấy bỏ chồng cũng được. Cô ấy vẫn nguyên vẹn không tì vết, cô ấy lại là em vợ của Hoàng thượng, dì của Hoàng đế tương lai. Bất kể sau này tái hôn với ai, người ta đều không dám lạnh nhạt với cô ấy.”

Hứa Bình Quân hơi ngẩn người ra. “Được. Muội sẽ nói chuyện riêng khuyên bảo nó. Đại ca và Vân Ca đã làm lành với nhau chưa?”

Mạnh Giác nói bằng giọng rất thờ ơ: “Khúc mắc của cô ấy không dễ dàng cởi bỏ như vậy, có điều huynh đã đợi cô ấy hơn mười năm, đợi thêm hơn mười năm nữa cũng không sao.”

Hứa Bình Quân khiếp sợ, vừa chua xót vừa vui vẻ, chua xót vì sự bất hạnh của mình, vui vẻ vì may mắn của Vân Ca. “Những việc huynh làm đều là bất đắc dĩ, dần dần Vân Ca sẽ tha thứ cho huynh. Huynh có vui mừng vì mình đã ngã từ trên vách núi xuống không?”

Mạnh Giác mỉm cười. “Cho nên lần này huynh tha thứ cho Lưu Tuân, để hắn tiếp tục an ổn làm hoàng đế.”

Cảm giác lạnh buốt chạy từ lòng bàn chân lên thẳng đỉnh đầu làm Hứa Bình Quân rùng mình. Nàng ta cho rằng mình đã cởi bỏ được khúc mắc, lại không biết có lẽ tất cả vốn chính là một khúc mắc lớn. Nếu không có Vân Ca, có lẽ từ nay Mạnh Giác sẽ bắt tay với Hoắc Quang. Thậm chí với tính cách của Mạnh Giác, không biết chừng y đã có bố trí từ trước, mượn Hoắc Quang hoặc người khác báo thù cho chính mình, sau đó đường ai nấy đi, cả hai đều thiệt. Cảm thấy tay chân lạnh buốt, Hứa Bình Quân không ngồi nổi nữa, vội vã đứng lên. “Mạnh đại ca, muội… muội về đây.”

Mạnh Giác không giữ khách, chỉ gật đầu.

Mạnh Giác đang bị thương nặng, làm gì cũng không tiện, đương nhiên có thể không vào triều. Y lại lấy cớ tinh thần không tốt vì đau ốm để từ chối gặp khách. Những việc vặt vãnh trong phủ giảm rất nhiều, bọn người hầu cũng nhàn hạ hơn. Mạnh Giác dưỡng bệnh, người hầu trong Mạnh phủ nói chuyện phiếm giết thời gian. Nói từ khi đại phu nhân vào cửa, công tử đã không hề hoà nhã với đại phu nhân. Khi nói chuyện với người khác, công tử luôn mỉm cười lễ độ, lúc nói chuyện với đại phu nhân lại thường xuyên lạnh mặt. Nhưng sau khi công tử được cứu về phủ, thái độ của công tử đối với đại phu nhân đã thay đổi hoàn toàn, người vẫn ngồi trên xe lăn đã ngày ngày chạy đến Trúc Hiên.

Ngày đầu tiên đến, đại phu nhân đang cắt cành quấn mầm cho tam thất để cây không bị lạnh. Liếc thấy công tử, đại phu nhân không thèm ngẩng mặt, vẫn cúi đầu làm việc. Công tử ngồi nhìn bên cạnh, nhìn một hồi lâu, đến giờ ăn cơm, công tử ra về.

Ngày thứ hai đến, đại phu nhân đang vun đất cho hoàng liên, vẫn phớt lờ công tử, công tử vẫn ngồi ngẩn ra xem bên cạnh.

Ngày thứ ba đến, đại phu nhân xới đất, bón phân cho sa nhân, đương nhiên không để ý đến công tử, công tử vẫn ngồi xem bên cạnh.

Đại phu nhân liên tiếp bận rộn mười ngày trong vườn thuốc, công tử ở bên cạnh xem đủ mười ngày. Hai người không cần trò chuyện, ngay cả ánh mắt cũng không hề tiếp xúc.

Công việc trong vườn thuốc dù đã xong nhưng đại phu nhân vẫn bận rộn cả ngày, có lúc đọc sách, có lúc nghiền dược liệu chế thuốc, có lúc còn mời đại phu đến truyền thụ y lý, thảo luận những vấn đề tâm đắc với nàng. Công tử vẫn đến hằng ngày nhưng không hề nói gì, chỉ ngồi yên lặng bên cạnh. Đại phu nhân trồng cây, y nhìn cây. Đại phu nhân đọc sách, y cũng cầm quyển sách lên đọc. Đại phu nhân nghiền dược liệu, y ngồi bên cạnh chọn dược liệu. Dược liệu y chọn đại phu nhân không thèm động vào, nhưng y vẫn chọn. Đại phu nhân và đại phu thảo luận y thuật, y ngồi bên cạnh nghe. Có lúc đại phu nhân và đại phu tranh luận vì một ca bệnh, dường như y muốn mở miệng nhưng nhìn đại phu nhân và đại phu nói chuyện, y lại im lặng, chỉ nhìn đại phu nhân, lúc mỉm cười, lúc nhíu mày.

Bọn người hầu hết sức ngạc nhiên trước sự nhún nhường của công tử, vấn đề này trở nên nóng hổi, ít nhất cũng nóng hơn bếp than. Nhưng nói đi nói lại những chuyện này mãi cũng nhàm, lửa nóng đến mấy cũng đến lúc phải tắt. Bọn chúng buồn tẻ, bắt đầu cá cược xem bao giờ đại phu nhân và công tử nói chuyện với nhau.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ngoảnh đi ngoảnh lại đã bước sang năm mới.

Đầu xuân vẫn se lạnh, hoa đón xuân trong góc tường, dưới mái hiên nhà lại không sợ giá lạnh, lần lượt hé nở màu vàng nhạt.

Bọn người hầu trong Mạnh phủ gặp nhau, thường là một người hai tay co trong tay áo, ngáp hỏi: “Còn chưa nói à?”

Một người hai mắt trống rỗng lắc đầu. “Vẫn chưa.”

“Tiền.”

Một người uể oải đưa tay ra, một người phờ phạc trả tiền.

Thương thế của Mạnh Giác đã hoàn toàn bình phục, nhưng y vẫn ngày ngày đến chỗ Vân Ca. Nếu Vân Ca phớt lờ, y sẽ ở lại lâu hơn một chút, nếu Vân Ca cau mày không vui, y sẽ về sớm hơn một chút. Hôm sau vẫn đến trình diện, gió tuyết không ngừng, nắng mưa không nghỉ.

Mới đầu các nha đầu trong Trúc Hiên còn không tự nhiên, cảm thấy công tử ngay trước mắt, làm gì nói gì đều phải cẩn thận hơn, chú ý hơn, nhưng sau một thời gian, chịu ảnh hưởng của Vân Ca, Mạnh Giác trong mắt họ không khác gì chậu cảnh hay bình phong ngoài việc biết thở.

Bận rộn mấy tháng, đến lúc chế ra loại thuốc mới, Vân Ca cực kỳ hưng phấn nếm thử, lại lắc đầu ném viên thuốc vào trong bếp lò. Thất vọng ngồi một lát, nàng lấy tinh thần điều chế thuốc lại từ đầu. Cầm một vị thuốc cho vào, lại vội vã lấy ra, nàng do dự không quyết định được, cau mày suy tư.

Mạnh Giác đi tới bên cạnh nàng, nàng vẫn đang trầm ngâm suy tư không phát hiện. Đột nhiên một bàn tay thon dài xuất hiện trước mắt nàng, nhanh chóng lướt qua mỗi hộp thuốc. Nhìn có vẻ tuỳ ý nhưng lượng dược liệu các loại cầm lên lại hoàn toàn bằng nhau. Sau nháy mắt, trong cối thuốc đã chất đủ các loại dược liệu cần thiết.

Vân Ca tức giận nhìn cối thuốc, lạnh lùng hỏi: “Huynh làm việc gì cũng không bao giờ miễn phí, lần này huynh cần cái gì? Tôi không xin huynh giúp đỡ, cũng không có thứ gì cho huynh.”

Mạnh Giác mỉm cười cay đắng, chỉ có thể than một tiếng: “Lần này làm miễn phí.”

Vân Ca càng thêm tức giận, đột nhiên đổ cối thuốc ra. “Tự tôi có thể làm được.”

Mạnh Giác thở dài, chuyển đến đối diện Vân Ca, nhặt các loại dược liệu tản mát bỏ lại vào cối thuốc. “Muội trả lời một câu hỏi của huynh là được.”

Vân Ca không nói, chỉ nhìn y chằm chằm.

“Muội chế thuốc này cho ai dùng?”

Vân Ca trả lời rất sảng khoái, trong mắt có vẻ khiêu khích. “Hoắc Thành Quân. Nó đã uống canh chim trĩ nhung hươu rất lâu rồi, nếu không loại bỏ được vị lạ, sớm muộn nó sẽ sinh nghi.”

Mạnh Giác cầm bút lông lên, viết cách điều chế đưa cho Vân Ca. “Giao thẳng phương thuốc này cho Lưu Tuân.”

Vân Ca do dự một lát rồi nhận lấy phương thuốc.

“Thực ra thuốc này có vị khác hay không cũng không quan trọng. Thuốc này nếu sử dụng quá ba năm thì có khả năng suốt đời không có con được nữa. Nếu thuốc huynh cho muội lần đầu tiên chính là để Hoắc Thành Quân dùng thì cũng gần đủ thời gian rồi.”

Bàn tay Vân Ca cầm phương thuốc bắt đầu run lên, sắc hồng trên gương mặt từ từ biến mất. Nàng ta lại cắn chặt môi, không chịu đặt phương thuốc xuống.

“Muội đã trả thù được cô ta, muội có vui không? Cô ta cả đời không thể có con thì có thể đền bù được chút nào cho đau đớn của muội không?”

Vân Ca không thể trả lời, chỉ có hai bàn tay vẫn run rẩy. Mạnh Giác đột nhiên cầm tay nàng. “Vân Ca, chúng ta rời khỏi nơi này đi. Tâm muội không phải dùng để nghiên cứu những thứ này, chúng ta đi tìm thực đơn nấu ăn, bây giờ huynh có thể phân biệt được vị rồi…”

Vân Ca hất mạnh tay y ra, liên tiếp lui lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, giọng nói lại như có gai nhọn: “Tôi không nấu ăn từ lâu rồi!”

Tử Kỳ qua đời, Bá Nha đập đàn cắt dây, cả đời không còn đánh đàn nữa. Từ khi Lưu Phất Lăng đi, Vân Ca không bước vào bếp nữa, gia vị trong túi cũng đổi thành các hương liệu tầm thường.

Mạnh Giác như ăn phải hoàng liên, đắng chát mà khó nói ra. Khi nàng ngày ngày nấu ăn cho y, y chưa hề cảm thấy có gì đáng quý. Khi nàng nếm đủ trăm vị vì y, mong ước có thể giúp y khôi phục vị giác, y lại chưa bao giờ thật sự mong mỏi có thể thưởng thức món ăn của nàng. Cuối cùng, khi y có thể nhấm nháp được mùi vị thức ăn của nàng, không tiếc chắp tay dâng cả non sông, ngàn vàng đổi một bữa ăn, nàng lại không còn nấu ăn nữa.

Vân Ca dần bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: “Huynh về đi! Đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi nữa.”

Mạnh Giác đứng dậy đi ra ngoài. Lúc ra đến cửa, y nói mà không quay đầu lại: “Ngày mai huynh lại đến.”

Không chờ Vân Ca lạnh lùng từ chối, y đã bước nhanh ra khỏi tòa viện.

Vân Ca cầm phương thuốc mà ngẩn người, bên tai vẫn vang vọng lời của Mạnh Giác: “Cả đời không có con.” Nàng nên vui vẻ, đây chẳng phải là điều nàng muốn sao? Đây là sự trừng phạt đúng tội với tất cả những gì Hoắc Thành Quân đã làm! Nhưng nàng lại không hề có cảm giác vui vẻ, thoải mái, chỉ thấy trong lòng nặng nề hơn, khiến nàng mệt mỏi không chịu nổi.

Rất lâu sau, nàng cầm bút lông lên ghi thêm một hàng chữ xuống phía dưới phương thuốc của Mạnh Giác: “Thuốc này dùng cẩn thận. Dùng lâu có thể cả đời không có con.”

Bỏ phương thuốc vào ống trúc, nàng dùng xi phong kín, giao cho Vu An. “Nghĩ cách giao cho Thất Hỷ, đưa cho Hoàng thượng.”

Vu An “vâng” một tiếng, xoay người rời đi.

Nhìn dược liệu tràn đầy trong phòng, ngửi mùi thuốc nồng nặc khắp nơi, Vân Ca cảm thấy chán ghét chính mình bây giờ, hao hết tâm tư chỉ để hại người.

Đột nhiên nàng cao giọng gọi người, mấy nha đầu vội vã đi vào chờ phân phó.

“Mang tất cả dược liệu đi!”

Nha đầu cẩn thận hỏi: “Ý phu nhân là gom vào một chỗ khác đúng không ạ?”

“Tùy. Vứt đi, cất đi đều được cả. Tóm lại là không được phép để ở trong viện này nữa. Còn nữa, tất cả thảo dược trong vườn thuốc cũng đánh đi chỗ khác hết.”

“Vâng.”

Mấy nha đầu nhanh nhẹn làm theo, chỉ một lát sau đã thu hết toàn bộ thảo dược trong phòng. Một hầu gái lanh lợi còn xông chút hương để xua mùi thảo dược.

Vân Ca ngồi ngẩn người bên cạnh cửa sổ ngửi thấy mùi hương, vẻ mặt mơ màng dường như nhất thời không rõ mình đang ở nơi nào. Khóe miệng mang nét cười, nàng bắt chước ngữ điệu của chàng: “Loại hương này mùi nhạt, nên cho vào quả cầu bằng bạc bỏ vào tay áo, không nên dùng lò xông bình thường.”

Nha đầu vội chuẩn bị thay bằng quả cầu. “Đây là hương trong cung ban thưởng, vẫn chưa dùng đến bao giờ. Nô tỳ không biết cách dùng nên đã làm hỏng mất.”

Vân Ca tỉnh lại, buồn bã nói: “Không cần, các ngươi đều ra ngoài đi!”

Mấy nha đầu vội vã lui ra ngoài.

Vân Ca ngửi mùi hương, nhắm mắt lại, luôn cảm thấy trong phòng có có người đang yên lặng mỉm cười, chăm chú nhìn nàng.

Nếu có một người ở trong lòng mình, bất kể đi tới đâu, người đó dường như cũng ở bên cạnh mình. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc sẽ cảm thấy đó là mùi trên y bào của chàng, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc sẽ nhớ tới lời chàng đã nói, buổi tối nghe thấy tiếng gió gõ cửa sổ sẽ cho rằng là chàng nghị sự về muộn, nghe tiếng hoa rơi cho là tiếng chàng thở dài… Mỗi chi tiết nhỏ đều khiến nàng sinh ra ảo giác, dường như chàng vẫn ở rất gần, chỉ cần đưa tay ra là chạm vào được, nhưng khi đột nhiên mở mắt lại không có gì cả.

Cho nên muội không mở mắt ra, huynh sẽ còn ở nơi này, ở bên muội thêm một lát, đúng không?

Trong hương thơm thoang thoảng, nàng nhắm mắt ngồi dựa vào cửa sổ không dám cử động. Dần dần nàng chập chờn chìm vào giấc ngủ.

Xung quanh tràn ngập sương mù trắng mờ mờ, không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ có một mình nàng đứng trong sương trắng. Nàng muốn đi về phía trước nhưng luôn cảm thấy phía trước là vực sâu, bước hụt một bước sẽ ngã xuống. Nàng muốn lùi lại nhưng lại ầm thầm sợ hãi, cảm thấy trong sương trắng dày đặc đang có thứ gì đó ẩn nấp. Nàng hoang mang lo sợ, muốn kêu to nhưng há miệng ra lại không thể nào phát ra âm thanh được. Nàng cảm thấy sương trắng xung quanh ngày càng nhiều, dường như sắp nuốt nàng vào.

Đột nhiên một tiếng tiêu vang lên, khúc tiêu quen thuộc vô hạn. Tất cả mọi sợ hãi, hoang mang đều biến mất. Nàng chạy theo tiếng tiêu. Sương mù dần dần tan bớt, một, hai, ba con đom đóm nhấp nháy trong sương mù như soi đường cho nàng.

Cuối cùng nàng nhìn thấy chàng. Trong sương trắng lượn lờ, chàng mặc một bộ đồ xanh đang đứng thổi tiêu. Vô số đom đóm lấp lánh quanh người chàng, làm chàng trở nên mờ ảo bất định, dường như gần ngay trước mắt, lại như xa tận chân trời. Đây là lần đầu tiên nàng ở gần chàng như vậy, Vân Ca vừa vui mừng vừa đau thương, trong lòng rất muốn tới gần nhưng lại không dám dời bước, chỉ tham lam chăm chú nhìn chàng.

Một khúc tiêu chưa hết, chàng ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn nàng.

Vì sao ánh mắt huynh lại đau buồn như vậy? Vì sao?

Nàng không ngừng hỏi nguyên nhân, chàng lại chỉ yên lặng, đau buồn, chăm chú nhìn nàng.

Lăng ca ca, có phải huynh cũng cảm thấy muội là một người xấu không? Nhưng Hoắc Thành Quân đã giết chết con của chúng ta! Muội không làm sai! Muội không làm sai!

Vì sao huynh vẫn nhìn muội như vậy? Vì sao?

“Tiểu thư!”

“Không được đi! Lăng ca ca! Không được đi!” Van Ca cất giọng bi thương gọi, nhưng thân hình chàng nhanh chóng rời xa rồi biến mất, bao nhiêu tiếng gọi của nàng đều hóa thành hư vô.

Nàng không mở mắt ra, chỉ hỏi bằng giọng vô cùng mệt mỏi: “Chuyện gì?”

Giọng hầu gái run rẩy, dường như bị tiếng gọi bi thương của Vân Ca làm cho sợ hãi: “Lão gia sai người tới đón tiểu thư về phủ thăm thân, nói là có tiệc gia đình, muốn tiểu thư về đoàn tụ.”

“Biết rồi.”

Hầu gái cắn răng nói: “Vậy để nô tì chuẩn bị hành lý giúp tiểu thư?”

Vân Ca vẫn nhắm mắt ngồi yên, không hề có ý định đứng dậy. Hầu gái nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, công tử đã đồng ý rồi, nếu tiểu thư muốn đi, xe ngựa có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Vân Ca đột nhiên hỏi: “Nếu một người trước kia chỉ nhìn ngươi bằng ánh mắt ấm áp, vui vẻ, nhưng đột nhiên có một ngày ánh mắt người đó nhìn ngươi lại tràn ngập đau buồn, ngươi nói xem là vì sao?”

Hầu gái trầm ngâm suy nghĩ một lát, ngập ngừng nói: “Chắc là nô tỳ đã làm sai chuyện gì khiến người đó không vui.”

Vân Ca lẩm bẩm: “Ta không sai! Chàng sẽ hiểu rõ.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên: “Có lẽ người đó không vui chỉ vì trong lòng muội không vui. Người đó buồn bã chỉ vì trong lòng muội buồn bã. Người đó cho rằng muội làm sai chỉ vì sâu trong đáy lòng muội đã nhận định chính mình làm sai.”

Vân Ca đột nhiên mở mắt ra. Mạnh Giác đang đứng ngoài cửa sổ nhìn nàng, trên mặt không có biểu cảm gì. Có lẽ y đã đến cùng hầu gái vì chuyện của Hoắc Quang, chỉ là vẫn đứng bên ngoài không nói gì.

Khóe môi y mím chặt, dường như rất hờ hững nhưng đôi mắt chăm chú nhìn nàng lại chất chứa sự đau buồn vô hạn, rất giống ánh mắt của Lăng ca ca vừa rồi. Trong lòng Vân Ca run rẩy, nàng đứng bật dậy, tiện tay cầm áo choàng đi ra ngoài. Hầu gái vội cẩn thận hầu hạ Vân Ca ra cổng.

***

Đến Hoắc phủ, không ngờ Hoắc Quang lại đích thân ra ngoài nghênh đón.

Trước sự hậu đãi của Hoắc Quang, Vân Ca lạnh nhạt thi lễ vấn an, khách khí mà lạnh lùng xa cách. Nha đầu bên cạnh cũng cảm thấy bất an, Hoắc Quang lại cười không hề để ý.

Vân Ca vừa đến, bầu không khí trong bữa tiệc đột nhiên lạnh hẳn đi. Hoắc Quang cười, lệnh cho Hoắc Vũ kính rượu những bề trên trong tộc, mọi người vội biết điều lại cười nói vui vẻ, che giấu sự khó xử.

Hoắc Quang thấy Vân Ca không mang hành lý, biết nàng chắc chắn chỉ ngồi một lát rồi về. Ông ta lấy lý do rời bữa tiệc, dẫn Vân Ca chậm rãi đi đến thư phòng.

Ông ta vừa đi vừa chỉ cảnh vật xung quanh. “Nhìn thấy ngôi nhà bên trái không? Trước kia là chỗ ở của chủ nhân trong phủ. Cha mẹ cháu từng ở nơi đó.”

“Bãi cỏ bên kia trước đây là một sân đá cầu. Cha cháu thích đá cầu, thường gọi người đến phủ đá cầu. Cũng đừng xem thường bãi cỏ không có gì nổi bật này, các nhân vật phong lưu năm đó đều từng chơi ở đây. Có vương gia, có tướng quân, có hầu gia, Vệ Thái tử điện hạ cũng đã tới rất nhiều lần. Có điều cha cháu mặc kệ bọn họ là vương hay là hầu, mấy cái mũi mấy con mắt, luôn đá cầu không hề lưu tình, đám người đó thường bị cha cháu làm cho thua đến mức tè cả ra quần.”

Cảnh tượng năm đó hiện lên trước mắt Hoắc Quang, giọng nói dần trở lại thuở thiếu niên sảng khoái, lỗ mãng, gương mặt hồng hào vì hưng phấn.

Hơi lạnh trên người Vân Ca bất giác nhạt đi. Theo chỉ dẫn của Hoắc Quang, nàng tỉ mỉ nhìn mỗi nơi, dường như muốn xuyên qua thời gian, nhìn thấy dáng vẻ hào phóng, phong lưu của cha mình năm nào.

“Thư phòng này là nơi năm đó cha cháu làm việc, bố cục cơ bản không thay đổi, chỉ có đồ đạc là thay đổi. Ngày đó bên kia đặt một chiếc sa bàn rất lớn, cha cháu thường đấu binh với mẹ cháu trên sa bàn đó, còn đánh cược nữa. Rốt cuộc ai thua ai thắng thúc cũng không biết rõ, hình như cha cháu thua hết phủ hay sao ấy.”

“Đấu binh? Với mẹ cháu?”

Hoắc Quang cười: “Đúng vậy! Chuyện gì cha cháu cũng không tránh mẹ cháu, kể cả khi cha cháu thương nghị việc lớn như xuất binh với các tướng quân, mẹ cháu cũng có thể tùy ý ra vào. Thư phòng này còn có một gian riêng cho mẹ cháu, bây giờ thúc dùng để chứa sách.”

Vân Ca đột nhiên cảm thấy thư phòng này thân thiết vô hạn, nàng đưa tay sờ những cây cột trong nhà, dường như còn có thể cảm nhận được tiếng cười của cha mẹ. Khóe miệng nàng bất giác cong lên, sự mệt mỏi vẫn bao phủ trên người cũng vơi bớt. Trong lòng nàng chợt nảy ra một ý nghĩ, đã đến lúc rời khỏi Trường An rồi! Chắc chắn Lăng ca ca đã muốn rời khỏi từ lâu! Ý nghĩ này vừa hiện lên đã ngày càng rõ ràng, lượn vòng mãi trong đầu không chịu đi. Vân Ca khẽ đặt tay lên tường, ngày mai nàng sẽ đi!

Hoắc Quang mỉm cười nhìn nàng, trong mắt có sự trống trải vô hạn. “Một đời của đại ca bằng mấy đời của người khác. Ở triều đình có thể kiến công lập nghiệp, lưu danh sử sách. Ở giang hồ có thể tung hoành trời đất, cười xem muôn dân. Có thê tử sống chết không rời, còn có con cái như Diệu Nhi và cháu. Thúc nghĩ cuộc đời này nhất định đại ca không có gì phải tiếc nuối!”

Nhìn thấy hai bên tóc mai đã bạc của ông ta, Vân Ca cười thê lương. Lần đầu tiên nàng nhận ra ông ta đã già, thoạt nhìn phải già hơn tuổi thực cả chục tuổi, dường như sự mệt mỏi đè trên vai có thể làm ông ta ngã quỵ xuống bất cứ lúc nào. Mặc dù trong lòng vẫn chán ghét, ngoài miệng nàng lại không kìm được nói: “Cuộc đời của thúc cũng vang dội, phò tá bốn đời… ba đời đế vương, mấy lần ngăn cơn sóng dữ, biến một nhà Hán nguy cơ tứ bề thành thái bình yên ổn như hôm nay. Thúc cũng sẽ lưu danh sử sách.”

Hoắc Quang bảo Vân Ca ngồi, ông ta đích thân rót cho Vân Ca một chén trà. Vân Ca chỉ lạnh nhạt tạ ơn.

“Thúc nghĩ cha cháu không hề để ý có được lưu danh sử sách hay không. Đại ca chỉ làm việc mình muốn làm, người khác đánh giá thế nào là chuyện của người khác. Thúc thì khác cha cháu, thúc rất quan tâm người đời đánh giá về thúc thế nào. Đúng là thúc hy vọng có thể lưu danh sử sách, nhưng đó không phải là chuyện thúc quan tâm nhất. Người đời đều cho rằng Hoắc Quang quan tâm nhất là quyền thế, thực ra đây cũng không phải điều thúc quan tâm nhất.”

Vân Ca có chút kinh ngạc. “Vậy thì là cái gì?”

“Thúc muốn biên cương không còn chiến tranh nữa. Thúc muốn bốn di thần phục. Thúc muốn sự ổn định thái bình của Đại Hán không còn phải đánh đổi bằng huyết lệ của nữ nhân. Đây mới là điều thúc mong muốn nhất!” Hoắc Quang bật cười lạnh lùng, cao giọng nói. “Quyền thế là cái quái gì? Chẳng qua chỉ là con đường thúc phải đi để thực hiện tất cả những việc này. Không có quyền thế, thúc sẽ không thể làm theo ý mình được. Chỉ có quyền thế che trời mới có thể giúp thúc đề bạt nhân tài không hạn chế cách thức, mới có thể giảm lao dịch, hạ thuế má, ruộng tốt không bị bỏ hoang, mới có thể làm cho quốc thái dân an, tích luỹ của cải, mới có thể rèn binh khí, đúc tên nhọn, mới có thể có ngày thiết kỵ vạn con, đạp thắng Hung Nô và Khương tộc!”

Hoắc Quang dù đang mặc trường bào, ngồi trước bàn nhưng khí thế của ông ta lại như một người mặc áo giáp, ngồi trên lưng ngựa. Chỉ cần kiếm sắc ra khỏi vỏ, chỉ về phía trước, vó ngựa sục sôi sẽ lao thẳng về phía giặc Nô. Nhưng sau phút chốc, ông ta lại lập tức ý thức được, dù ông ta có quyền nghiêng thiên hạ, có vất vả phấn đấu cũng vẫn chỉ là một triều thần. Người có thể lệnh cho mũi kiếm chỉ tới, vó ngựa đạp tới vĩnh viễn không phải là ông ta! Trước kia không phải, bây giờ không phải, sau này cũng không phải. Hùng tâm tráng chí trong mắt ông ta dần hóa thành chán nản, đau buồn. Ông ta cười giễu cợt: “Thái bình nếu do tướng quân định, má hồng đâu phải khổ biên cương? Nam nhân Đại Hán đều phải xấu hổ hết mới đúng!”

Cuối cùng Vân Ca cũng hiểu vì sao ông ta lại bệnh nặng nằm liệt giường mấy tháng sau khi biết tin thua trận ở Ô Tôn. Không phải ông ta giả ốm để giáo huấn Lưu Tuân, khiến Lưu Tuân hiểu việc chấp hành chính lệnh vẫn không thể rời được ông ta, mà là ông ta thật sự bị sự bảo thủ của Lưu Tuân làm cho giận dữ đến đổ bệnh. Ông ta cẩn thận một đời, chú tâm từng bước, lại bị người của Lưu Tuân hủy trong một ngày, sự đau xót đó người ngoài không thể tưởng tượng được. Giờ khắc này, nàng bắt đầu cảm thấy người này đúng là thúc thúc của mình, trên người ông ta chảy cùng dòng máu như cha nàng.

Phát hiện mình mất khống chế, Hoắc Quang lập tức thu lại tâm tình trong đáy mắt, lại biến thành một quyền thần bình tĩnh, ung dung, tính toán trước mọi việc. “Những lời này đã gần ba mươi năm chưa từng nói với ai, không biết tại sao lại đột nhiên… Để cháu chê cười rồi!”

Vân Ca đổ trà nguội trong chén của ông ta đi, rót một chén trà nóng, hai tay giơ lên mời ông ta. “Thúc thân thể khỏe mạnh, tay nắm quyền to, còn có rất nhiều thời gian để hoàn thành tâm nguyện. Hoàng thượng mặc dù có chút bảo thủ nhưng không phải một quân chủ không hiểu lý lẽ. Như cháu thấy, Hoàng thượng vừa hận vừa kính tiên đế Lưu Triệt, e là Hoàng thượng vẫn có ý định thực hiện tâm nguyện chưa hoàn thành của Vũ Đế Lưu Triệt: Ổn định biên cương, bốn di thần phục. Một mặt là hùng tâm tráng chí của chính Hoàng thượng, mặt khác cũng là để chọc tức Vũ Đế Lưu Triệt dưới cửu tuyền. Cháu nghĩ chỉ cần vua tôi đồng lòng thì nguyện vọng của thúc nhất định sẽ có thể thực hiện.”

Hoắc Quang nhận trà nóng nhưng chưa uống ngay mà vội vàng hỏi: “Cháu nói thật không? Những gì Hoàng thượng thể hiện không giống những gì cháu nói. Hoàng thượng luôn tỏ ra không thèm quan tâm đến Tây Vực và Hung Nô, dường như chỉ cần quan lại trong sạch, bách tính vui vẻ làm ăn là được rồi. Văn Đế, Cảnh Đế mặc dù hằng năm xưng thần tiến cống, đưa công chúa đến Hung Nô nhưng cuộc sống của bách tính thực ra còn tốt hơn thời Vũ Đế. Thúc vẫn cho rằng Hoàng thượng định noi theo hai đế Văn, Cảnh.”

Vân Ca nói: “Thúc thông minh một đời, lại bởi vì quá quan tâm đến việc này nên thành ra lơ mơ. Hoàng thượng nhất định đã biết thúc quan tâm đến điều gì nên mới tỏ ra không quan tâm. Thúc càng muốn đánh, Hoàng thượng sẽ càng tỏ ra không muốn đánh. Lợi dụng sự quan tâm của thúc, Hoàng thượng ép thúc nhượng bộ những chuyện khác.”

Hoắc Quang sững sờ, lần lượt hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện sau khi Lưu Phất Lăng băng hà. Một lúc lâu sau, ông ta mới than thở: “Không ngờ Hoắc Quang ta hơn nửa đời lợi dụng dục vọng của người khác để khống chế họ, cuối cùng lại bị một thằng tiểu tử đùa bỡn trong tay.”

Vân Ca định nói thì nghe thấy người hầu bên ngoài kêu lên: “Nương nương, nương nương, không được…”

Cửa bị đẩy ra, vẻ mặt Hoắc Thành Quân lạnh lẽo, ả chỉ vào Vân Ca, nói: “Cút ra ngoài! Nhà họ Hoắc không có chỗ cho mày ngồi. Năm đó lúc cha mày đi có nghĩ đến cha tao không? Ông ta thì tiêu dao rời đi là xong, còn cha tao một mình lẻ loi ở Trường An. Mày có biết cha mày dựng lên bao nhiêu kẻ thù ở Trường An hay không…”

Hoắc Quang quát lớn: “Câm miệng!” Ánh mắt lạnh lùng quét về phía những người hầu đứng bên ngoài thư phòng, tất cả đám người lập tức lui ra xa hết mức có thể.

“Vân Ca, cháu ra phía trước ngồi một lát, đợi thúc xử lý xong việc sẽ tạ lỗi với cháu sau.”

Vân Ca cười cười không để ý, cáo từ ra về: “Đã muộn rồi, cháu đi về trước. Thúc bảo trọng!”

Sau khi ra khỏi thư phòng, đi được một lát, đột nhiên Vân Ca cảm thấy lạnh, lúc này nàng mới phát hiện vì quá vội vàng rời đi nên đã quên lấy áo choàng. Quần áo bình thường thì thôi nhưng hoa văn trên chiếc áo choàng đó là Lưu Phất Lăng tự tay vẽ rồi sai người thêu, đương nhiên nàng phải lấy lại.

Mới đi đến cửa thư phòng, nàng đã nghe thấy tiếng tranh cãi đứt quãng.

“Cha chọn đứa cháu gái như Vân Ca, không cần đứa con gái như con…”

“Con nói con là con đẻ của cha?” Tiếng cười của Hoắc Quang nghe hết sức bi thương. “Con đẻ lại giúp Lưu Tuân dò hỏi nhất cử nhất động của cha, báo cho Lưu Tuân phải đối phó với cha thế nào? Con đẻ lại dùng lợi ích thuyết phục huynh đệ cùng phản bội cha… Con và Lưu Tuân tâm đầu ý hợp như thế, cha cũng không ngăn cản con… Hoắc Quang ta coi như chưa bao giờ sinh ra đứa con gái như nương nương, từ nay về sau, nhà họ Hoắc là nhà họ Hoắc, nương nương là nương nương…”

Giọng nói trong phòng lúc cao lúc thấp, Vân Ca nghe câu được câu không. Biết rõ không nên nhưng nhàng lại nhẹ nhàng trốn vào dưới mái hiên, nấp trong bóng tối.

Trong phòng có tiếng khóc. “Cha… Cha…”

Dường như Hoắc Thành Quân muốn nắm tay áo Hoắc Quang, lại bị Hoắc Quang giật ra. Ả nổi giận, đột nhiên gầm lên: “Cha có xem con là con gái không? Có bao giờ thật sự thương con không? Cha giả bộ hiền từ để con chọn giữa Lưu Tuân và Lưu Hạ, sau khi thăm dò được tâm tư của con lại quay sang chọn Lưu Hạ. Còn đại tỷ nữa, năm đó cha đã hứa gì với tỷ ấy? Cha bảo con làm sao tin cha được? Rốt cuộc cha đã giấu bọn con bao nhiêu chuyện? Cha nói mạng của Lưu Phất Lăng là do trời định, thế trên núi ngoài thành Trường An trồng cái gì? Bệnh của Lưu Phất Lăng…”

Một tiếng tát vang lên, giọng nói của Hoắc Thành Quân đột nhiên đứt đoạn, tất cả đều rơi vào tĩnh mịch.

Một hồi lâu sau, giọng ả mơ hồ vang lên: “Cha, con biết sai rồi! Xin cha tha thứ! Cha…”

Hoắc Quang yên lặng rất lâu rồi mới mở miệng, trong giọng khàn khàn mang đầy vẻ mệt mỏi: “Con đi đi! Cha không phải người cha tốt, cũng không trách được con không phải con gái ngoan.”

Tiếng khấu đầu cốc cốc vang lên, tiếng khóc lóc cầu xin hết lần này tới lần khác, Hoắc Quang lại không mở miệng nữa.

Két một tiếng, Hoắc Thành Quân mở cửa, che mặt lao ra khỏi thư phòng.

Vân Ca ngồi rũ xuống đất, sắc mặt tái mét không còn màu máu.

“Rốt cuộc cha đã giấu bọn con bao nhiêu chuyện?”

“Cha nói mạng của Lưu Phất Lăng là do trời định, vậy trên núi ngoài thành Trường An trồng cái gì?”

“Bệnh của Lưu Phất Lăng…”

Rốt cuộc họ muốn nói gì? Vì sao phải nhắc tới bệnh của Lăng ca ca? Để ngăn cản lời Hoắc Thành Quân định nói, không ngờ Hoắc Quang lại bất chấp thân phận của Hoắc Thành Quân, nặng tay ngắt lời ả.

Vân Ca cảm thấy ngạt thở, dường như phía trước chính là vực sâu không đáy, nhưng nàng lại phải đi về phía trước.

Năm đó giễu cợt Thượng Quan Kiệt nuôi một thằng con trai ngoan, giờ đây con gái và cháu họ mình chỉ hơn chứ không kém, Hoắc Quang vừa thất vọng vừa đau buồn, ngồi ngẩn người trong phòng. Đột nhiên nghe thấy tiếng thở ở bên ngoài, Hoắc Quang lớn tiếng hỏi: “Ai?”

Đang định đi ra khỏi phòng xem xét, Hoắc Quang đã nhìn thấy Vân Ca đứng ở cửa, tay vịn khung cửa, dường như vừa chạy vội trở vè, vừa thở vừa nói: “Cháu quên lấy áo choàng.”

Hoắc Quang thấy sắc mặt nàng khác thường, trong lòng nghi ngờ nhưng chỉ mỉm cười, nói: “Ở kia kìa! Chỉ là một chiếc áo choàng, cần gì phải chạy về lấy như vậy? Dù có phải lấy cũng chỉ cần sai một nha đầu đến lấy là được. Làm gì mà cháu sốt ruột thế?”

Vân Ca cầm lấy áo choàng, cúi đầu nói: “Chiếc áo choàng này không bình thường, là hoa văn do Lăng ca ca tự tay vẽ.”

Trong mắt nàng có lệ quang, Hoắc Quang thở phào, vừa cùng nàng đi ra cửa vừa dặn dò: “Giờ đây cháu đã lấy chồng, thúc thấy Mạnh Giác rất tốt với cháu. Mạnh Giác cũng thực sự là một người tài. Người đi thì đã đi rồi, người sống vẫn phải sống. Cuộc đời cháu còn rất dài, không thể ngày ngày như thế được. Bây giờ cháu như thế này, người ở dưới đất cũng không thể yên tâm. Cất kĩ người cũ sâu dưới đáy lòng, cố gắng yêu quý người mới trước mắt, như vậy mới không phụ người cũ, cũng không phụ người mới, càng không phụ chính mình.”

Vẻ mặt ngơ ngẩn, dung nhan tiều tuỵ, không biết Vân Ca có nghe những gì Hoắc Quang nói không. Hoắc Quang chỉ có thể lắc đầu chán nản.

Nhìn thấy dáng vẻ của nàng, lại nghe thấy lời của Hoắc Quang, Vu An ngồi chờ trên xe ngựa xúc động trong lòng, tạ ơn Hoắc Quang: “Đa tạ những lời vàng ngọc của Hoắc đại nhân. Thực ra đây cũng là điều nô tài vẫn muốn nói.”

Vân Ca gượng cười với Hoắc Quang. “Thúc, cháu về đây, thúc bảo trọng thân thể.”

Hoắc Quang khách khí dặn dò Vu An: “Ngươi chăm sóc Vân Ca cho tốt.”

Vu An “vâng” một tiếng, đánh xe ngựa rời khỏi Hoắc phủ.

Sau khi trở lại Trúc Hiên, Vân Ca vẫn đứng ngẩn người ngoài cửa, mãi không vào nhà.

Vu An khuyên nhủ: “Giày vò ở Hoắc phủ một hồi lâu, tiểu thư lệnh cho nha đầu chuẩn bị nước nóng tắm đi!”

Vân Ca đột nhiên quay người chạy ra ngoài. Vu An vội đuổi theo. “Tiểu thư định làm gì?”

“Ta đi tìm Mạnh Giác.”

Vu An cho rằng nàng đã hồi tâm chuyển ý, vui mừng nói: “Được! Được! Vậy nô tài về trước.”

Vân Ca thở hồng hộc đẩy cửa phòng Mạnh Giác ra. Mạnh Giác ngước mắt lên, vui mừng khó tả.

“Mạnh Giác, huynh nhận tôi làm đồ đệ được không? Tôi muốn học y thuật của huynh?”

Dù không phải lời mình vẫn chờ đợi nhưng ít nhất Vân Ca đã sẵn sàng qua lại bình thường với y, sẽ không phớt lờ y nữa. Mạnh Giác mỉm cười, nói: “Muội muốn học thì đương nhiên huynh sẽ vui lòng dạy, có điều không cần bái sư. Nếu nhất định phải bái sư thì muội bái cha nuôi của huynh đi. Nếu cha nuôi của huynh còn sống thì chắc chắn sẽ không từ chối muội, coi như huynh truyền nghề thay sư phụ.”

Vân Ca cảm kích. “Đa tạ! Bây giờ chúng ta bái sư, ngày mai tôi sẽ đến học được không?”

Mạnh Giác đương nhiên đồng ý, lệnh cho Tam Nguyệt bày hương án. Không có bài vị, y lấy một bức lụa trắng, viết ba chữ Mạnh Tây Mạc, như rồng bay phượng múa rồi treo lên tường.

Vân Ca quỳ xuống trước ba chữ Mạnh Tây Mạc, cung kính nói: “Sư phụ tại thượng, xin nhận của đệ tử ba lạy.”

Vừa khấu đầu, nàng vừa thầm khấn trong lòng: “Sư phụ, mặc dù con chưa từng gặp sư phụ, nhưng con biết sư phụ nhất định là một người rất tốt. Động cơ bái sư của con không thuần khiết, có lẽ sư phụ sẽ không vui, nhưng con nhất định sẽ tận tâm học tập, sau này cũng dùng y thuật đi cứu người. Con vốn ngu dốt, chắc chắn không đuổi kịp y thuật của sư phụ, nhưng nhất định sẽ không làm chuyện gì nhục đến sư môn.”

Sau khi khấu đầu, Vân Ca lại thầm nhắc lại tên Mạnh Tây Mạc một lần. Từ nay trở đi, ngoài cha mẹ và ca ca, nàng còn có một sư phụ nữa.

Thấy nàng khấu đầu xong mà vẫn nhìn chằm chằm vào tên cha nuôi, Mạnh Giác cười nhắc nhở: “Kính trà cho cha nuôi đi!”

Vân Ca nhận tách trà y đưa, hết sức thận trọng mở nắp ra, đổ nước trà xuống đất. Sau khi kính trà, lẽ ra nàng đã có thể đứng dậy, nhưng nàng lại cung kính dập đầu lạy ba cái nữa rồi mới đứng lên.

Mạnh Giác vừa thu hương án vừa nói: “Lần này chúng ta trở thành sư huynh muội thật rồi.”

Vân Ca suy nghĩ, cũng cảm thấy duyên phận đúng là thứ quá kỳ lạ. Lần đầu tiên nhìn thấy đàn kim ngân, nàng còn nghĩ là người thế nào mới có thể chạm được vào đóa hoa mang cả đau thương và vui sướng này, không ngờ bây giờ lại trở thành đồ đệ của ông.

Nàng ngồi xuống ghế, nói: “Sau này nếu có thời gian, huynh kể cho tôi nghe chuyện về sư phụ. Tôi rất muốn hiểu nhiều hơn về sư phụ.”

Mạnh Giác dọn dẹp xong, ngồi xuống đối diện với nàng, gật đầu đồng ý. “Có điều huynh chỉ biết chuyện sau khi huynh đi theo cha nuôi, cha nuôi không bao giờ nhắc tới chuyện trước kia nên huynh cũng không biết, rất nhiều chuyện đều là huynh đoán.”

“Sau này tôi có thể hỏi cha mẹ tôi, sau đó tôi sẽ kể cho huynh nghe.”

“Đừng làm thế!” Mạnh Giác vội nói. “Muội có hỏi thì đi hỏi nhị ca của muội ấy, chắc huynh ấy biết hết. Ngàn vạn lần không được hỏi cha mẹ muội, chuyện muội bái sư cũng không được nói với mẹ muội.”

Vân Ca cảm thấy rất kỳ lạ. “Vì sao? Họ chẳng phải là cố nhân sao? Hơn nữa còn có vẻ rất thân thiết, bằng không huynh đã không định lợi dụng…” Nàng đột nhiên nuốt những lời định nói vào bụng, quay đầu sang chỗ khác.

Giọng Mạnh Giác nghe đắng chát: “Chính vì họ rất thân thiết nên cha nuôi mới không muốn mẹ muội biết ông đã qua đời nhiều năm, ông sợ mẹ muội sẽ đau lòng.”

Vân Ca đã trải qua sinh ly tử biệt, nghe thấy câu “ông sợ mẹ muội sẽ đau lòng”, nước mắt nàng suýt rơi xuống. Thì ra là vậy, sư phụ lại nặng tình đến mức này!

“Trước lúc lâm chung, cha nuôi đã dặn dò tam bá và nhị ca của muội. Vì cha nuôi qua đời, nhị ca của muội rất đau lòng, lại phải nói cười bình thường trước mặt cha mẹ muội, nhưng cha mẹ muội chẳng lẽ lại dễ dàng lừa gạt như vậy? Cho nên một phần là nhị ca của muội thích núi non, phần khác lại là vì cha nuôi của huynh nên dứt khoát rời nhà đi xa ngàn dặm. Mấy năm nay cha mẹ muội đi khắp nơi chắc cũng chỉ vì muốn gặp lại cha nuôi một lần.”

Vân Ca nghe vừa sợ vừa thương: “Chỉ sợ nhị ca của tôi đã lộ tẩy trước mặt cha tôi rồi. Có lẽ cha tôi đã đoán được, mặc dù ông ấy đi cùng mẹ tôi khắp nơi nhưng tuyết vừa lở xuống là ông ấy đã nhân cơ hội ở lại trong khe núi luôn. Bởi vì ông ấy đã biết, cho dù tìm hết chân trời góc biển cũng không tìm được nữa!”

Mạnh Giác khẽ thở dài. “Lần trước huynh đến nhà muội cầu hôn, mẹ muội hỏi về cha nuôi của huynh, huynh nói đại mấy địa điểm, tóm lại là biết nơi nào xa thì nói nơi ấy. Mẹ muội còn hỏi huynh rằng cha nuôi của huynh đến những nơi đó làm gì, nhưng cha muội lại chỉ ngồi bên cạnh lắng nghe. Thì ra ông ấy đã biết từ trước rồi.”

Hai người ngồi đoán mò những chuyện xưa mà không ai biết chính xác ra sao. Giờ khắc này, tất cả mọi ngăn cách giữa bọn họ đều như biến mất. Vì duyên phận dây dưa không rõ, hai người đều có sự thấu hiểu và thân thiết người khác khó mà sánh được.

Vân Ca nhỏ giọng hỏi: “Thảo nào cha mẹ tôi thờ ơ với tôi, thì ra là vì họ tin tưởng sư phụ quá.”

Mạnh Giác rất khó xử, cũng nhỏ giọng nói: “Vốn cha muội để tam ca chăm sóc muội, nhưng huynh nói huynh sẽ đuổi theo muội, cha mẹ muội lập tức đồng ý, nhờ huynh chăm sóc muội. Có lẽ mặc dù họ không muốn ép muội nhưng trong lòng nhất định rất hy vọng hôn sự có thể thành.”

Vân Ca cúi đầu ngồi lặng lẽ, Mạnh Giác cũng lặng lẽ ngồi.

Ánh nến nhảy nhót, tiếng lách tách rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Bóng hai người hòa vào nhau, Mạnh Giác đột nhiên hy vọng giờ khắc này có thể kéo dài mãi mãi.

Vân Ca lại đứng lên, cúi đầu nói: “Tôi về đây. Ngày mai sau khi huynh tan chầu, tôi sẽ tới tìm huynh.”

Mạnh Giác vội vã đứng lên. “Để huynh đưa muội về.”

“Không cần!”

Mạnh Giác lại không để ý đến sự từ chối của nàng, cũng không cần đốt đèn lồng, đi theo nàng ra ngoài.

Trên đường đi, mặc dù Vân Ca không nói chuyện với y nữa nhưng cũng không bảo y về. Hai người sánh vai đi dưới ánh trăng. Mạnh Giác cảm thấy tâm tĩnh như nước, bình yên không nói nên lời. Dường như sự hỗn loạn của hồng trần đều cách xa vạn trượng, chỉ có trăng sáng gió mát trong lòng. Sự bình tĩnh mà mọi ngày phải nhờ đến cầm kỳ thi họa mới có được lúc này lại đến rất dễ dàng, Mạnh Giác không khỏi ước ao đường có thể dài hơn một chút.

Đến Trúc Hiên, Mạnh Giác tự động dừng lại, Vân Ca cũng không nói lời cáo biệt đã đi vào. Đi được vài bước, đột nhiên nàng quay người lại, nói: “Có thể nhanh có thể chậm, Đại Hán sẽ có một cuộc chiến lớn. Lúc đó huynh có thể đứng về phía Hoắc Quang không? Không phải vì ông ta mà là vì một câu ông ta nói: Thái bình nếu do tướng quân định, má hồng đâu phải khổ biên cương. Những nam nhân đường đường bảy thước các huynh cả ngày đấu tới đấu lui, có bao giờ nghĩ mười mấy năm thái bình ở tây bắc Đại Hán đều được đánh đổi bằng thanh xuân của hai nữ nhân không? Còn những nữ nhân đi hòa thân, má hồng rời quê hương, lại xương trắng chôn nơi đất khách đó nữa? Mưu kế của các huynh chỉ có thể dùng để tranh quyền đoạt lợi chứ không thể dùng để định quốc an bang sao? Nghĩ đến họ, các huynh có cảm thấy áy náy không?”

Mạnh Giác không ngờ nàng lại yêu cầu như vậy, cảm thấy kính nể, nghiêm túc nhận lời: “Muội yên tâm. Trong những việc lớn huynh tuyệt đối sẽ không làm càn.”

Lần đầu tiên Vân Ca để lộ một thoáng tươi cười, nàng khẽ cong môi nói một tiếng “đa tạ” rồi xoay người bước đi. Mạnh Giác nói: “Đây vốn là chuyện nên làm của nam nhân bảy thước, muội cần gì phải tạ ơn huynh?”

Vân Ca dừng chân, dù không quay lại nhưng vẻ mặt lại trở nên dịu dàng.

Sau khi chính thức bái sư, Vân Ca bắt đầu cuộc sống học nghề y thật sự. Ngày nào nàng cũng đến tìm Mạnh Giác, bất kể nắng ráo hay mưa gió.

Vân Ca tâm tư thông tuệ, chăm chỉ chịu khó. Mạnh Giác thì dốc lòng dạy bảo, tỉ mỉ chỉ dẫn, cho nên y thuật của Vân Ca tiến bộ thần tốc khiến Mạnh Giác cũng thầm kinh ngạc. Nếu cha nuôi còn sống, có thể đích thân dạy Vân Ca y thuật, e rằng Vân Ca mới là truyền nhân y bát tốt nhất của cha nuôi.

Mới đầu Vân Ca còn có không ít lo lắng và cảnh giác, nhưng phát hiện Mạnh Giác chỉ dạy nghề chứ tuyệt đối không nói chuyện khác, sự lo lắng và đề phòng cũng dần nhạt đi.

Lúc Vân Ca sơ sẩy mắc lỗi, Mạnh Giác răn dạy không hề khách khí, không hề nể mặt. Từ nhỏ đến lớn nàng được cha thương mẹ yêu ca ca chiều chuộng, chưa bao giờ bị ai răn dạy như vậy. Lúc lửa giận bốc lên, nàng cũng mở miệng phản bác, nhưng Mạnh Giác nói những lời sắc bén, từng chữ chỉ đúng yếu hại, giọng nói lại hết sức nhẹ nhàng, càng có vẻ như nàng cố tình gây sự.

Nàng bí từ, vừa xấu hổ vừa giận, chỉ có thể gào lên với y: “Nếu sư phụ ở đây thì sẽ không nói tôi như vậy! Đó là do chính huynh dạy quá kém!”

Mạnh Giác cười lạnh một tiếng, phất tay áo quay đi, làm ra vẻ như “muội chê huynh dạy kém thì huynh không dạy nữa”.

Kêu gào là một chuyện, thực ra trong lòng Vân Ca rất rõ ràng, đúng là nàng đã làm sai. Y thuật không giống những nghề khác. Nghề khác có thể phạm sai lầm, một món ăn làm hỏng cùng lắm đổ đi làm lại, nhưng dùng thuốc sai thì sẽ làm người khác mất mạng. Cho nên một lát sau lửa giận đã nguôi, nàng lại cúi đầu đến hỏi y. Y vẫn bỉnh thản nói, cũng không nhắc tới chuyện cãi nhau, chỉ giảng giải rõ vấn đề Vân Ca hỏi, lại nói rõ vấn đề nàng đã làm sai.

Một học một dạy, ngày ngày gặp nhau, quan hệ giữa hai người dần dần hòa dịu. Dù chưa đến mức cười nói bình thường nhưng ít ra lúc không nhắc tới chuyện cũ, hai người đã có thể đối xử với nhau như những bằng hữu bình thường.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom