• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full VẠN KIẾP YÊU EM (1 Viewer)

  • Chương 40

Có mới nới cũ

Về đến nhà, Bì Bì liền cảm thấy hối hận ngay. Trằn trọc trên giường, cô không sao ngủ nổi, đến nửa đêm cuối cùng cô cũng phải đi ra ban công gọi điện cho Hạ Lan Tịnh Đình.

Cô muốn xin lỗi anh.

Nhưng đầu bên kia đã tắt máy.

Cô tự an ủi bản thân: Không phải mình không xin lỗi, mình đã gọi điện rồi mà.

Hôm sau tỉnh dậy, cô lại tìm thấy lý do để tha thứ cho bản thân mình: Xem ra cô và Hạ Lan Tịnh Đình đang trong giai đoạn tập thích ứng với đối phương, nên cứ hễ giận dữ lên là lại lạnh nhạt với nhau như thế. Kết hôn rồi mà xảy ra mâu thuẫn thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ động một chút là chạy về nhà mẹ đẻ?

Nhân cơ hội này cô phải bình tĩnh lại đã, việc hôn sự chậm lại một chút cũng tốt.

Hơn nữa, Gia Lân đang bệnh như thế, Bì Bì căn bản không sao vui nổi, cũng chẳng có tâm tình gì mà tổ chức hôn lễ cả.

Hai người vẫn tiếp tục lạnh nhạt với nhau.

Ngày nào Bì Bì gọi điện cho Hạ Lan Tịnh Đình cũng nhận được một câu trả lời tương tự: Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

Tròn một tuần tiếp theo, cô không nhận được bất cứ tin gì của Hạ Lan Tịnh Đình. Ban đầu cô còn mong ngóng điện thoại của anh nhưng chẳng thấy cuộc gọi nào. Sau đó cô không kìm được nữa bèn gọi điện đến cơ quan anh, nhưng cũng chẳng có ai bắt máy. Có lẽ ngài Chủ tế đang rất giận dữ, mà từ trước đến nay mỗi lần giận dữ anh không bao giờ chịu thỏa hiệp hay chịu hạ mình cả.

Sau đó Bì Bì nhận ra mình cũng không được Gia Lân chào đón nữa. Thời gian này cô có đến tìm Gia Lân mấy lần, song rõ ràng cậu muốn tránh hiềm nghi, luôn lấy cớ là phải nghỉ ngơi hoặc đã có hẹn với bác sĩ, hoặc bảo cô đừng đến, hoặc mau chóng đuổi cô về.

Thế rồi, sang tuần thứ hai, Bì Bì ngẫu nhiên gặp lại Hạ Lan Tịnh Đình trong một buổi dạ tiệc.

Đó là bữa tiệc quyên góp tiền Bội Bội nhận lời tham gia. Mỗi một đơn vị Tòa soạn đều có nhà báo tới. Bội Bội nói, không màng đến những thứ khác nhưng trong bữa tiệc chiêu đãi có tôm hùm, nghe nói còn mời cả đầu bếp nổi tiếng ở Bắc Kinh. Bội Bội cảm thấy nói gì thì nói, Bì Bì cũng nên đến thưởng thức một chút. Cho nên một người thần thông quảng đại như cô ấy cũng chỉ kiếm được hai tấm vé. Vì mục đích đến đây để ăn, nên Bội Bội không hề gọi bạn trai mình đi cùng, có lẽ không muốn để anh ta trông thấy dáng vẻ ăn uống thoải mái, không có đất cho sự nhã nhặn lịch sự của mình.

Tuần này thực sự Bì Bì đang rất buồn bực. Gia Lân không muốn gặp cô, Hạ Lan Tịnh Đình cũng không liên lạc được. Mỗi lần làm xong hamburger, cô đều ôm cốc cà phê than vắn thở dài với Tiểu Cúc.

“Này, rốt cuộc trong hai người, Đào Gia Lân và Hạ Lan Tịnh Đình, cậu muốn kết hôn cùng ai? Cậu đã tự hỏi bản thân mình chưa? Nếu như bản thân cậu còn không có câu trả lời thì đừng hỏi tớ nữa. Sự thật đã chứng minh, những người bắt cá hai tay sớm muộn cũng chẳng được cái gì. Bì Bì à Bì Bì, sao cậu không phân biệt được rõ ràng thế!”

“Tớ đâu có bắt cá hai tay. Gia Lân bệnh tình như vậy, tớ lo lắng và thấy buồn thay cho cậu ấy! Tớ đâu có nói là sẽ kết hôn với Gia Lân. Đây không phải là tình yêu, được không? Đây là tình bạn được tích lũy trong bao nhiêu năm trời!”

“Vậy ý của cậu là cậu vẫn thích Hạ Lan Tịnh Đình nhiều hơn một chút?”

“Vấn đề là…”

Bì Bì biết vấn đề nằm ở đâu. Khi Hạ Lan Tịnh Đình ở bên cạnh, cô cảm thấy rất vui và thoải mái, nhưng luôn cảm giác mình không hiểu anh. Khi không có Hạ Lan Tịnh Đình ở bên, cô cũng không có cái nhớ nhung da diết đến khắc cốt ghi tâm. Nếu như đổi lại là Gia Lân, chắc chắn sẽ không như thế này. Bì Bì cảm thấy cần phải nhìn vào thực tế để xem xét, nhớ là nhớ, mà không nhớ là không nhớ…

“Vậy thì tớ hỏi cậu một câu đơn giản nhất nhé. Nếu như Gia Lân và Hạ Lan Tịnh Đình có va chạm với nhau, phản ứng đầu tiên của cậu là đứng về bên nào?”

Cô cắn môi, không trả lời.

“Là Gia Lân, đúng không? Hôm đó vừa nhìn thấy cậu ta, ánh mắt cậu đã không bình thường rồi, mặt đỏ bừng, máu dồn lên tới đỉnh đầu. Người mà cậu yêu nhất vẫn là Gia Lân”, Tiểu Cúc nâng mặt cô lên, “Bì Bì đáng thương. Lúc đầu khi Gia Lân chia tay với cậu, cậu đòi sống đòi chết. Bây giờ cậu ta trở về rồi, chắc chắn cậu sẽ không chịu buông cậu ta ra đâu”.

Không phải, không phải! Cô kêu gào trong lòng.

Im lặng một lúc, cô mới nhỏ nhẹ nói, “Không, tớ đã lấy người ta rồi. Gia Lân quay về quá muộn, tớ đã có sự lựa chọn của mình rồi”.

Nhưng chồng cô cũng không phải là người. Cô tuyệt vọng biện hộ…

Dù sao anh cũng không phải là người! Anh còn sống lâu hơn cô, có lịch sử phức tạp hơn cô, không thể sinh con, nếu sinh ra thì đứa bé cũng lại là hồ ly. Không phải Bì Bì chưa nghĩ tới điều này.

Nửa đêm canh ba, cô gặp ác mộng. Cô mơ thấy mình đang trong phòng sinh, mọi người đứng đầy xung quanh, bố mẹ và bà cô đang đứng bên cạnh đợi, kết quả là cô sinh ra một con hồ ly mình đầy lông… Hạ Lan Tịnh Đình vui mừng cười lớn, mọi người còn lại trong phòng đều hoảng sợ ngất lịm đi.

Bì Bì rất rối rắm và sợ hãi, bởi vì đây là sự thật có thể xảy ra.

Sau đó hồ ly con phải rời xa cô, bởi vì sức khỏe của nó không được tốt, phải đi tu luyện, cho đến khi cô không còn trên đời này nữa nó vẫn chưa tu luyện được thành hình người…

Cô không chỉ làm vợ một hồ ly, mà còn phải làm mẹ của một hồ ly con. Trong tương lai cô sẽ có một cuộc sống vô cùng khác biệt.

Suy nghĩ này khiến người ta phát điên.

Đúng vậy. Cô nói với chính mình, dù sao Hạ Lan Tịnh Đình cũng là hồ ly, dù sao anh cũng không cùng loại với cô. Nhắm mắt nỗ lực suy nghĩ, thậm chí cô còn không nhớ ra tối hôm đó anh mặc áo màu gì.

Trước mặt Đào Gia Lân, ánh nhìn tựa như xuyên qua đá của Hạ Lan Tịnh Đình có thể đánh tan bất cứ quân địch nào.

“Đúng rồi, cậu phải lý trí một chút. Gia Lân có gì tốt chứ, khi phát đạt thì vứt bỏ cậu, giờ bệnh tật yếu đuối lại nhờ đến cậu… Chẳng phải là thấy cậu lương thiện dễ lừa sao? Tớ coi thường nhất loại người này đó. Chết cũng đáng!”

“Đừng nói như vậy”, Bì Bì nghiêm mặt, “Gia Lân không phải là người như vậy! Nếu là người như thế, đừng nói là cậu, mà ngay đến cả tớ cũng coi thường cậu ấy”.

Bì Bì trang điểm qua loa, mặc chiếc váy dài thêu hoa và mang đôi giày cao gót nạm hoa đến bữa tiệc. Đến nơi cô mới biết, bữa tiệc là buổi chiêu đãi của tỉnh cho kế hoạch xây dựng khu bảo vệ tự nhiên sinh thái mới, được tổ chức tại phòng đa chức năng trên tầng hai của tòa nhà Vinh Kim trong thành phố này.

Ngày trước ở tòa nhà Vinh Kim này cũng tổ chức triển lãm hàng mẫu, sau đó thì trở thành trung tâm nghệ thuật của thành phố. Bên trong có những hành lang tranh ảnh của nhiều họa sĩ nổi tiếng, có cửa hàng chuyên bán đồ cổ và phòng thiết kế châu ngọc.

Khi Bì Bì đến nơi, buổi quyên góp chính thức đã kết thúc, đúng lúc bữa tiệc được bắt đầu. Đó là một bữa tiệc buffet theo kiểu châu Âu, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc đĩa đi lấy thức ăn. Đại sảnh rất rộng rãi, các quý ông mặc lễ phục cầm ly rượu chuyện trò với nhau, còn các quý bà trang điểm lộng lẫy, trước ngực đeo những sợi dây chuyền lấp lánh.

“Những người đến đây toàn là người giàu có. Cậu nhìn người kia kìa…”, Bội Bội đánh mắt chỉ cho Bì Bì cô gái mặc áo đỏ cách đó không xa, cô ta có khuôn mặt không chê vào đâu được, eo nhỏ đến mức có thể vắt ra nước.

“Ồ! Cô ta là? Cô ta thật sự là…?!”

“Chính là cô ta.”

“Ôi, tớ đến xin chữ ký cô ta đây!”, theo thói quen, Bì Bì lấy từ trong túi xách ra cuốn sổ ghi chép nhưng nhanh chóng bị Bội Bội ngăn lại.

“Làm gì chứ. Nhìn mặt cô ta ngây thơ như vậy, nếu như không có người chống lưng, dựa vào lý lịch của cô ta làm sao có thể đóng vai chính trong bộ phim truyền hình ăn khách thế chứ?”, Bội Bội nói vẻ khinh bỉ, nhấp một ngụm rượu rồi đưa cho Bì Bì một phong bao, “Cầm lấy, quà mừng của tớ”.

Bì Bì không nhận, “Quà mừng gì?”.

“Mừng cậu kết hôn. Những thứ khác không nói làm gì, nhưng nhất định tớ phải làm người chủ trì hôn lễ”, Bội Bội nhìn cô ý vị sâu xa, ánh mắt như đang nghiên cứu dò xét, “Nhưng, theo tin tức mới nhất của Tiểu Cúc, tớ vẫn không dám chắc chú rể là ai đâu. Đào Gia Lân là bạch mã của cậu, nhưng cũng là con dao của cậu, bất cứ khi nào xuống tay cũng có thể cướp được cậu đi. Tiểu Cúc nói, bây giờ ngày nào cậu cũng đến thăm cậu ta, còn chồng thì cậu để quên trên tận chín tầng mây. Haizzz, Đào Gia Lân cũng thật là, sớm không ốm, muộn không ốm, cứ phải đợi đến khi cậu đăng ký kết hôn cùng người khác thì lăn ra ốm. Cậu xem, tình tiết này có thể dựng thành phim tình cảm ấy chứ?”.

Đúng thật là! Cứ nói đến những việc cô không muốn nhắc tới. Bì Bì mất hứng nhìn bạn, không biết nói gì hơn, đành cúi đầu gặm tôm.

Hai người vùi đầu vào ăn khoảng mười phút thì Bì Bì vào nhà vệ sinh. Khi quay lại, cô chẳng nhìn thấy Bội Bội đâu nữa, không biết lẫn trong đám người nào trò chuyện rồi. Trong đại sảnh đâu đâu cũng là tiếng người chuyện trò náo nhiệt. Bì Bì chỉ còn lại một mình, đành ăn nốt chỗ tôm, rồi đến qầy bar lấy cốc nước ép hoa quả sau đó trở về chỗ cũ. Cô không thích tiệc tùng xã giao mấy, cũng chẳng nằm trong đám người quyên góp tiền, đang nghĩ xem có nên nhân cơ hội này rời đi hay không thì vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Lan Tịnh Đình ở phía không xa.

Anh cầm cốc nước lạnh trên tay, đang nghiêng người lắng nghe một cô gái mặc áo xanh nói chuyện.

Là “nghiêng” người lắng nghe thật sự, vì dáng hình anh rất cao, còn người phụ nữ kia lại thuộc bậc trung trung. Để thể hiện sự tôn trọng, anh hơi đổ người về phía trước, đầu cúi xuống. Anh không đeo kính râm, một tay đút trong túi, lúc thì gật đầu một cách lịch sự, khi lại nói thêm đôi ba câu, trông điệu bộ thì thấy chủ đề cuộc trò chuyện rất thú vị, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Đôi vai cô gái áo xanh hơi so lại, có phần ngượng ngùng, một mặt nghiêm túc đặt câu hỏi, mặt khác viết gì đó lên cuốn sổ ghi chép màu hồng bằng chiếc bút chì, như thể mỗi câu Hạ Lan Tịnh Đình thốt ra đều là những lời chí lý vậy. Ánh mắt Bì Bì dừng lại trên mái tóc dài đen óng mượt của cô ta. Mái tóc ấy chạm tới eo, đung đưa như những gợn sóng, tựa như mặt biển khẽ xao động. Bì Bì trộm nghĩ, nếu như mình cũng có mái tóc dài và lượn sóng như vậy thì tốt biết bao. Cô đứng lên, bất giác đi về phía trước, muốn đến chào hỏi Hạ Lan Tịnh Đình một câu. Do dự giây lát, cuối cùng cô quyết định đợi bọn họ nói chuyện xong rồi tính.

Thế nhưng, Hạ Lan Tịnh Đình vốn luôn cúi đầu bất chợt ngẩng lên, nhìn về phía cô.

Ánh mắt vốn như nước mùa xuân, đến trước mặt cô bỗng trở thành dòng băng hà. Anh nhanh chóng cúi xuống, tiếp tục lắng nghe cô gái áo xanh cất lời.

Khuôn mặt Bì Bì bất giác đỏ ửng. Quả nhiên Hạ Lan Tịnh Đình không buồn để ý đến cô, cô thấy rất khó xử và gượng gạo, bèn trù tính sẵn trong lòng, lát nữa gặp anh cô phải nói những gì mới có thể khiến ngài Chủ tế vui.

Đoạn hội thoại truyền đến câu được câu chăng.

“Ngài Hạ Lan thật vui tính. Sự bịp bợm trong thị trường cổ ngọc nhiều như vậy sao?”

“Ừm, làm giám định trong ngành này, núi cao còn có núi cao hơn, trường hợp những người có kinh nghiệm tính nhầm cũng có.”

“Nói như vậy, chi bằng ngài Hạ Lan chuyển ngành đi, chuyển sang ngành châu báu của chúng tôi. Đá quý của chúng tôi đều được phân tích và giám định bằng máy móc hết. Khả năng làm giả không sao. Hơn nữa, chẳng phải ngọc cũng là một loại đá quý sao?”.

“Cô Điền thật hiểu biết về ngành đá quý, chắc cô có nhiều năm làm trong ngành này rồi?”

“Không phải tôi bán châu báu, chuyên ngành của tôi là thiết kế đồ trang sức.”

“Ừm.”

“Khoản tiền quyên góp hôm nay của ngài Hạ Lan thật hào phóng. Không biết ngài có hứng thú gì với việc đầu tư vào châu báu không? Anh trai tôi có một công ty về châu báu, nhưng thực ra anh ấy không rành về ngành này. Kỳ nghỉ hè sắp tới nên anh ấy gọi tôi về giúp anh ấy một tay. Gần đây chúng tôi muốn mua một vài miếng ngọc quý từ Myanma về, chủ yếu là phỉ thúy. Những nguyên liệu đá lớn rất đắt, nên muốn tìm người hùn vốn cùng hợp tác làm ăn. Nếu ngài Hạ Lan có hứng thú, hôm nào chúng ta sẽ trò chuyện riêng với nhau. Đây là danh thiếp của tôi.”

Anh rất khách sáo nhận lấy tấm danh thiếp, đang định cất vào túi thì đột nheien có một người bước tới, cướp lấy tấm danh thiếp, vứt vào thùng rác.

“Cô này, cô có ý gì vậy?”, mặt cô gái áo xanh biến sắc.

Bì Bì cười lạnh, “Ý của tôi là, ngài Hạ Lan không có hứng thú với việc đầu tư vào châu báu đâu. Điền Hân, cậu không cần tốn công vô ích với anh ấy nữa”.

“Nực cười”, Điền Hân nhã nhặn, liếc ánh mắt đầy khinh bỉ về phía cô, “Cô gái này, tôi quen cô sao? Tôi đang nói chuyện với ngài Hạ Lan, liên quan gì đến cô chứ? Nếu cô có rắp tâm muốn phá rối, thì đừng trách toi gọi bảo vệ tới”. Điền Hân lại lấy ra một tấm danh thiếp khác từ trong ví, rồi đưa cho Hạ Lan Tịnh Đình bằng hai tay, “Thật ngại quá, ngài Hạ Lan. Đây là danh thiếp của tôi, xin hãy nhận lấy”.

Bầu không khí như đặc lại trong vài giây.

Bì Bì đứng ở đó, vì quá kích động, cả người bỗng run rẩy. Cô rất muốn cho Điền Hân một đấm, nhưng vé của buổi tiệc này do Bội Bội kiếm được, cô không muốn gây rắc rối cho cô ấy, chỉ đành nắm chặt nắm đấm. Nhưng cô biết chắc chắn bộ dạng mình trông rất đáng sợ, đôi mắt long sòng sọc, nổi giận đùng đùng, điệu bộ chuẩn bị đánh nhau đến nơi.

Cô cũng không nhìn Hạ Lan Tịnh Đình.

Có lẽ anh vẫn giận về sự việc của ngày hôm đó, bây giờ chế giễu cô, thật đúng thời cơ.

Đại sảnh rộng rãi vang lên tiếng nhạc nhè nhẹ. Còn đôi mắt của Điền Hân và Bì Bì như đang phát điện, nhìn nhau hình viên đạn, có thể nổ tung trong tức khắc.

Đột nhiên một cánh tay ôm lấy eo cô, cả người Bì Bì khẽ động, nghe Hạ Lan Tịnh Đình bình tĩnh nói, “Xin lỗi, cô Điền, tôi không có hứng thú với việc đầu tư vào châu báu”.

Anh không nhận tấm danh thiếp đó, thái độ cũng rất rõ ràng, “Đúng rồi, giới thiệu một chút. Đây là Quan Bì Bì, bà xã của tôi”.

Anh tự nhiên ôm cô, giống như bất cứ người đàn ông nào ôm người phụ nữ của mình vậy.

Điền Hân ngẩn người giây lát, sau đó cười, ung dung cất lại tấm danh thiếp vào trong túi, “Chắc là Bì Bì không nhắc tới tôi trước mặt anh rồi, tôi là bạn cấp ba và cũng là bạn thân của cô ấy. Cô ấy hận tôi, cho rằng tôi đã cướp mất bạn trai cô ấy”.

Hạ Lan Tịnh Đình chau mày, ra chiều không đồng tình với lời nói vừa rồi, nhìn Điền Hân với vẻ không gì làm lay chuyển được quan điểm của mình.

“Nhưng mà, ngài Hạ Lan, ngài có biết môn Toán Bì Bì học kém như thế nào không? Tôi ngồi cùng bàn với cô ấy, một đề bài tôi nói tới tận năm lượt mà cô ấy vẫn chưa hiểu. Nếu tôi thực sự muốn tranh giành người yêu, thì cũng phải tìm người có chỉ số IQ cao một chút chứ, đúng không?”, Điền Hân khoanh tay trước ngực, cười vẻ đắc ý, “Quan Bì Bì, cậu có biết giữa bạn bè và người yêu có ranh giới không? Thanh mai đã không thể kết duyên cùng trúc mã, cậu cũng nên nhụt chí từ lâu rồi mới phải chứ. Tôi và Gia Lân đi du học ở nước ngoài vô cùng vất vả, cậu còn vay tiền anh ấy, anh ấy liền chẳng nói chẳng rằng gửi tiền cho cậu. Anh ấy đâu có tiền, bèn gửi cho cậu tiền bảo hiểm y tế của mình. Kết quả là anh ấy gặp tai nạn, ngay đến tiền bảo hiểm cơ bản nhất cũng không trả được. Thuốc đặc trị quá đắt, anh ấy không dám dùng, thậm chí còn không dám hỏi về việc phẫu thuật tim trong bệnh viện chuyên khoa… Tình hình của anh ấy vốn không tồi tệ như thế nếu như mua phần bảo hiểm đó ngay từ đầu”, Điền Hân hừ lạnh một tiếng, “Bộ dạng bây giờ của anh ấy, lẽ nào không phải do cậu tạo ra?”.

“Đây chính là nguyên nhân cậu rời xa cậu ấy sao?”, Bì Bì nói, “Điền Hân, nếu cậu còn muốn để tâm hồn yên tĩnh, hà tất phải phí công tìm cớ như vậy? Thiên tai nhân họa thì có nguyên nhân gì? Chỉ do ông Trời nhất thời không vui mà thôi. Thế nhưng, khi gặp khó khăn lại bỏ chạy… Đây không phải là Điền Hân mà tôi quen. Tất cả những việc cậu làm chỉ khiến tôi vô cùng coi thường cậu mà thôi!”.

“Sao thế? Đau lòng thay cho Đào Gia Lân ư? Tôi rất lấy làm tiếc khi biết cậu kết hôn rồi. Nhưng có qua có lại mới toại lòng nhau chưa bao giờ là muộn. Bây giờ Gia Lân gặp nạn, đã đến lúc cậu đưa tay cứu giúp anh ấy rồi đó. Hai người có thể như đôi chịm nhạn sải cánh cứu nhau trong lúc hoạn nạn, làm một cặp vợ chồng gặp nạn đích thực”, Điền Hân cười khẽ, liếc mắt nhìn Hạ Lan Tịnh Đình, “Chỉ cần ngài Hạ Lan có thể khoan dung độ lượng…”.

“Cậu…”

Nắm đấm của Bì Bì vung ra đến nửa đường thì bị Hạ Lan Tịnh Đình ngăn lại, “Bì Bì, anh nhớ là em rất thích ăn tôm, bàn bên kia có tôm kìa. Chúng ta mau qua đó ăn thôi”. Nói rồi, anh kéo cô ra khỏi đại sảnh mà chẳng một lời phân bua.

Hai người đi trên đường lớn, khí đêm mát rượi.

Hạ Lan Tịnh Đình nhìn cô, không biết phải làm sao, “Được rồi, từ bây giờ anh sẽ đối mặt với sự thật, rằng anh có một cô vợ ngốc nghếch, không giỏi Toán, không biết cãi nhau, tranh đồ với người khác thì chỉ có thua, chỉ giỏi mỗi việc uy hiếp chồng thôi. Anh hy vọng em biết đánh nhau, nếu không anh thật sự cảm thấy mình đúng là một người thiệt thòi, lo lắng cho người khác mà người ta không biết”.

“Vừa nãy em định đánh cô ta, sao anh còn kéo em?”

“Nói thật, đánh nhau em không phải là đối thủ của cô ta. Trước tình hình đó, em không đến mức phải bắt anh đánh giúp em đấy chứ?”

“Ngày trước Điền Hân thật sự không phải là người như vậy”, Bì Bì thở dài một tiếng, “Ngày trước Điền Hân đối với em rất tốt. Không phải ngày một ngày hai, mà là một hai năm trời. Cứ cho là cậu ta kết hôn với Gia Lân, em cũng chưa bao giờ trách cậu ta. Em luôn cho rằng cậu ta thật lòng thích Gia Lân, mặc dù cậu ta cũng thủ đoạn, trăm phương ngàn kế, nhưng vì tình yêu, điều đó không có gì đáng trách cả”.

“Chuyện giữa vợ chồng rất khó nói. Em không thể đánh giá người ta một cách dễ dàng như vậy”, Hạ Lan Tịnh Đình vứt chai nước lạnh trên tay vào thùng rác, “Có lẽ hai người họ không hòa hợp trong cuộc sống tình dục”.

“Anh lại bắt đầu rồi, một việc nghiêm túc như vậy sao nói qua nói lại lại nói đến đời sống tình dục thế?”

“Hồ ly bọn anh chỉ biết về đời sống tình dục thôi, những thứ khác thì không biết”, rõ ràng anh đã thấy vui hơn, liền hé miệng cười.

Hai người tay trong tay lặng lẽ đi trên đường. Đột nhiên Hạ Lan Tịnh Đình nói, “Đúng rồi, em thi cử thế nào? Nhìn điệu bộ dương dương tự đắc của em, chắc chắn là thi đỗ rồi chứ?”.

Bì Bì đắc ý gật đầu, “Vậy mà vừa nãy anh còn nói em ngốc nghếch”.

“Anh sai rồi, bà xã.”

Bì Bì nhìn anh, không kìm được bật cười, nỗi buồn bực ban nãy tan thành tro bụi. Cười được một lúc, bỗng nhiên cô kéo tay anh, nói nghiêm túc, “Hạ Lan, chuyện hôm nay, cảm ơn anh”.

“Đừng khách sáo, phu xướng phụ tùy, vợ chồng hòa hợp.”

Bì Bì ngoan ngoãn lên xe cùng anh. Hạ Lan Tịnh Đình lái xe vào một góc tối, rồi tắt đèn, cả cơ thể tiến tới. Nhìn điệu bộ hung hãn của anh, Bì Bì sợ hãi, khẽ nói, “Anh định làm gì? Chú ý hình tượng!”.

“Tóc đã mọc nhiều thế này rồi? Thật là xảo quyệt, còn muốn uốn tóc gì nữa, bạn Bì Bì, bạn có biết tôi đã hao tốn bao nhiêu công lực không?”

“Ừm…”

“Em còn vứt my châu của anh đi. Em có biết một khi Chủ tế đã giận thì hậu quả sẽ thế nào không?”

“Thì sẽ thế nào? Anh nổi giận xem nào? A!”, cô bỗng thấy đau tai, không kìm được kêu lên một tiếng lớn.

Cô đưa tay sờ thử, bỗn thấy một chiếc khuyên tai. Cô liền soi mình vào gương xe, một chiếc khuyên bằng vàng có gắn hạt my châu. Ngón tay anh bóp thật chặt mấu nối của chiếc khuyên.

Bì Bì có bắn lỗ tai, cũng rất thích đeo khuyên tai, nhưng đến bữa tiệc tối nay cô không đeo, nguyên nhân là cô cảm thấy nhiệm vụ chủ yếu tối nay chính là ăn tôm, nên cô đã tháo đôi khuyên bạc to vẫn đeo cả ngày ra. Ít nhất cô cũng biết đeo đôi khuyên tai đầy tính học sinh như vậy đến bữa tiệc thì sẽ khiến mọi người chê cười.

Cô lấy chiếc gương con ra, quan sát tỉ mỉ, nhìn hạt ngọc màu đỏ đang đung đưa một cách đáng yêu dưới tay mình, không kìm được nói, “Anh còn hạt my châu nào nữa không? Em không thể chỉ đeo một bên khuyên tai thôi chứ?”.

“Chỉ có một hạt thôi, em chấp nhận đi. Đợi thêm năm trăm năm nữa, anh mới có hạt tiếp theo.”

“Vậy em đi tìm người làm một hạt màu giống như thế này nữa”, Bì Bì nói vẻ trẻ con, “Dùng ngà voi làm một hạt y như thế, sau đó quét sơn đỏ lên, đâu có khó”.

Anh nâng cằm cô lên, ép cô nhìn vào mặt mình, nghiêm túc nói, “Không được. Từ nay về sau, em chỉ đeo một bên khuyên tai. Đồng thời không được tháo xuống, dù tức giận đến mấy cũng không được tháo xuống”.

“Đeo một khuyên tai, thật là khó chịu!”

“Có khó chịu đến đâu cũng không khó chịu bằng em, Quan Bì Bì!”

Anh ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên mặt cô. Cô muốn hôn môi anh nhưng anh vội tránh đi.

Sau đó cô liền sà vào lòng anh, đưa tay cởi áo sơ mi của anh ra.

Đột nhiên, chiếc điện thoại trong túi xách của cô đổ chuông.

“Đừng nghe máy”, anh khẽ bảo.

“Khả năng là có việc gấp”, cô lấy điện thoại ra, nhìn số gọi đến rồi lập tức ấn nút nghe.

Chỉ trong một giây, khuôn mặt cô trắng bệch.

“Xin lỗi, em phải đi một chút.”

Cô nhanh chóng cài lại cúc áo, rồi vùng ra khỏi vòng tay Hạ Lan Tịnh Đình, xách túi và xuống xe.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mê tình: Vạn kiếp yêu em
Trường Sinh Bất Tử (vạn Kiếp Yêu)
Vạn Tộc Chi Kiếp
  • Lão Ưng Cật Tiểu Kê
VẠN TỘC CHI KIẾP
  • Lão Ưng Cật Tiểu Kê
[Tiên hiệp] Vạn kiếp huyết tinh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom