• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Vạn dặm hồng trang khuynh đảo thiên hạ (1 Viewer)

  • Chương 1-10

“Còn sống?”

Giọng nói lạnh lùng mang theo một chút không xác định được, Tô Hảo mở mắt có hơi khó khăn.

Lọt vào trong tầm mắt nàng lúc này là một mảnh hỉ phục đỏ thẫm, một nam nhân diện mạo tuấn mỹ đang nghi hoặc đánh giá nàng, trong đôi mắt có thâm ý.

Hai người nhìn nhau vài giây, Tô Hảo cảm thấy đầu của mình như muốn nổ tung, vô số hình ảnh giống như thác nước phun trào ra, khiến nàng không kịp phòng ngừa.

Nàng thế mà xuyên qua rồi?

Rõ ràng một giây trước còn đang phẫu thuật cho bệnh nhân, giây tiếp theo không hiểu sao lại xuyên vào nữ nhân tên là Thích Tuệ Miễn này.

Hôm nay là ngày nữ nhân này động phòng hoa chúc, người nam nhân trước mắt này chính là phu quân của nàng, Tiêu Dao Vương Yến Cảnh Nhiên.

Những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là nữ nhân này cách đây một ngày còn lựa chọn thắt cổ tự sát.

Lượng tin tức lớn như thế, tuy Tô Hảo vẫn luôn trấn tĩnh nhưng lúc này cũng không khỏi có chút ngây ngốc.

“Ngươi…”

Muốn nắm quyền chủ động nên nàng mở miệng trước, vừa mở miệng lại cảm thấy cổ họng của mình không hiểu sao lại đau, giọng nói cũng khó nghe muốn chết, giống như đàn hộp bị hỏng vậy, vừa thô vừa khàn.

Duỗi tay sờ cổ, nàng nhịn không được hít một hơi.

Nhìn thấy động tác của nàng, thâm ý trong mắt Yến Cảnh Nhiên càng sâu hơn.

Dấu vết trên cổ không làm giả được, lúc trước rõ ràng đã không còn hơi thở, sao hiện tại vẫn còn sống?

Trách không được bọn hạ nhân hoảng sợ, cho dù là hắn cũng cảm thấy lạ kỳ vô cùng.

Chẳng lẽ trước đó dùng dược giả chết gì đó? Nàng vậy mà chuẩn bị cũng đầy đủ đấy chứ.

Trong mắt Yến Cảnh Nhiên tràn đầy sự trào phúng.

“Vậy mà còn sống thật!”

“Nếu vậy thì tang lễ kia cũng bỏ bớt được rồi.”

“Ngươi đã không muốn, bổn vương đương nhiên cũng sẽ không cưỡng cầu. Ngươi cũng không cần đòi chết đòi sống nữa, ngày mai bổn vương liền tiến cung xin phụ hoàng ban một đạo thánh chỉ hòa li với ngươi, giải quyết tâm nguyện của ngươi, ngươi có thể tiếp tục theo đuổi thái tử điện hạ của ngươi rồi.”

Vừa nói xong lời này, sắc mặt Yến Cảnh Nhiên lãnh đạm khiến cho người ta nhìn không ra được cảm xúc gì.

Trong Kinh Thành không ai không biết nữ nhi ốm yếu của nhị phòng Thích gia kia ái mộ thái tử điện hạ, những chuyện này nọ nàng làm kia không cần hỏi cũng đều có thể biết được một mớ.

Nàng đã trở thành trò cười cho Kinh Thành từ lâu rồi.

Nhờ nàng ban tặng, hiện giờ hắn cũng trở nên nổi danh giống như nàng rồi, nghĩ đến câu nói lưu truyền trong Kinh Thành kia: “Ma ốm phối với người què vừa hay xứng đôi”, khuôn mặt hắn bất giác hiện lên vẻ trào phúng.

Còn không phải sao, một con ma ốm thanh danh bị hủy xứng với tên què ru rú trong nhà tính tình cổ quái như hắn thật đúng là tuyệt phối.

Hắn đang nghĩ tới việc làm sao giải quyết những phiền toái mà nàng mang tới đó, thì nàng cũng đã giúp hắn đưa ra lựa chọn, như thế ngược lại cũng bớt việc.

Nghĩ đến đây, hắn mở miệng nhàn nhạt nói.

“Thích tiểu thư nghỉ ngơi đàng hoàng, ngày mai ngươi liền tự do.”

“Từ từ.”

Tô Hảo mở miệng có hơi khó khăn nói.

Nàng vừa rồi vẫn luôn chưa nghĩ thông suốt, đối phương cũng chẳng cho nàng cơ hội để mở miệng.

Nhưng mà ý của đối phương nàng nghe hiểu, người ta muốn hòa li.

Nàng cảm thấy vấn đề này phải từ từ nói rõ ràng, chỉ là không ngờ rằng nàng đã mở miệng giữ lại, nhưng mà Yến Cảnh Nhiên giống như không nghe thấy được vậy, trực tiếp đẩy xe lăn rời đi.

“Này!”

Tô Hảo giãy giụa từ trên giường bò dậy muốn đuổi theo, chỉ là không ngờ tới thân thể này quá yếu, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Nghe được động tĩnh phía sau, Yến Cảnh Nhiên cuối cùng cũng dừng xe lăn, hắn quay đầu nhìn người nằm trên đất một cái, thần sắc đạm mạc mở miệng nói:

“Thích tiểu thư vẫn nên bảo trọng thân thể cho tốt, ngươi lăn lộn như vậy e là không thấy được thái tử điện hạ.”

Ai cũng biết Thích gia có một nữ nhi cả ngày ôm ấm sắc thuốc, cứ tiếp tục ầm ĩ như vậy, sợ là hơi thở này vừa thở xong lại chẳng còn nữa.

Nàng chết không quan trọng, quan trọng là đừng làm bẩn nơi ở của mình.

Nói xong lời này, Yến Cảnh Nhiên không hề dừng lại mà đẩy xe lăn rời đi.
Đến khi mà Tô Hảo lồm cồm bò dậy khỏi đất thì đâu còn bóng dáng của Yến Cảnh Nhiên nữa.

“Đi không được mà chạy nhanh đến vậy.”

Tô Hảo cố gắng sờ cổ của mình, nguyên chủ cũng tàn nhẫn thật, để lại dấu vết sâu như vậy cũng không biết có thể xóa được hay không.

Nằm trên giường lần nữa, Tô Hảo cố gắng lục lại ký ức trong đầu.

Nguyên chủ là nữ nhi của nhị phòng Thích gia, nói đến Thích gia thì chính là nhà có thanh danh hiển hách vô cùng ở triều Đại Yến.

Đương kim Hoàng Hậu và thừa tướng đều xuất thân từ Thích gia, theo lý thì được sinh ra ở gia đình như vậy hẳn là rất hạnh phúc mới phải, ai ngờ nguyên chủ là một người xui xẻo, từ lúc nàng sinh ra thân thể đã gầy yếu, đại phu nói sống không được bao lâu, cho nên người một nhà dung túng nàng vô cùng.

Ai biết cứ dung túng nàng như vậy cho đến khi xảy ra chuyện, nàng vậy mà để mắt tới lão công của đường tỷ mình, cũng chính là đương kim thái tử điện hạ.

Nàng cũng không để tâm tới việc thái tử là đường tỷ phu của mình, công khai theo đuổi, còn làm không ít việc ngốc nghếch, có thể nói là khiến cho Thích gia mất hết mặt mũi, cũng khiến gia trường phòng và nhị phòng của Thích gia nảy sinh mâu thuẫn, ngay cả Thích mẫu sinh ra nàng cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với nàng.

Chỉ là nàng cũng không có ý thức được sai lầm của mình, ngược lại càng chìm sâu hơn, thế mà còn leo lên giường của thái tử.

Kết quả có thể biết được, bị người ta phát hiện ném ra ngoài, trong một đêm Thích gia trở thành trò cười của cả Kinh Thành.

Hành động này của nàng trực tiếp chọc giận người cô cô hoàng hậu kia của nàng, vì thế, một đạo ý chỉ được truyền đến trực tiếp ban nàng cho Tiêu Dao Vương tàn tật hay ru rú trong nhà tính tình cổ quái kia.

Kết quả, nàng còn chưa từ bỏ ý định ngay trong ngày đại hôn hôm nay lựa chọn thắt cổ tự sát, vì thế mới có chính mình đến đây.

Tra xét rõ ràng ngọ nguồn đầu đuôi, Tô Hảo có chút bất đắc dĩ xoa trán, nguyên chủ quả nhiên đúng với một câu, không làm thì không chết.

Nguyên chủ cũng quả thật là một kỳ tài nha, ở thời hiện đại, tiểu tam đều bị mọi người đòi đánh, ở thời đại đây lệnh của cha mẹ lời người mai mối, nàng thế nhưng còn muốn bò lên giường người ta, hơn nữa còn là giường của đường tỷ phu mình.

Nữ nhân này thật là…

Nàng chết thì cũng thôi đi, lại còn muốn liên lụy mình.

Hiện tại người thảm nhất là bản thân nàng, lăn lộn đến thân thể này suy yếu vô cùng.

Nàng đã kiểm tra qua, thân thể này cho dù không thắt cổ cũng sống không được lâu lắm.

Nàng không muốn chết, ai biết chết rồi còn có thể có mạng tốt như vậy để xuyên trở về chứ.

Cho nên trước mắt vẫn nghĩ biện pháp điều dưỡng cơ thể một chút, để cho thân thể này có thể sống càng lâu càng tốt.

Nhưng mà đây đều là chuyện của sau này, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là phải ngăn cản Yến Cảnh Nhiên tiến cung.

Nàng còn chưa quên lời Yến Cảnh Nhiên vừa nói đâu.

Hòa li?

Với thanh danh hiện tại của nàng, một khi hòa li, e là nàng ngay cả một nơi để ở còn không có, chứ đừng nói đến việc điều dưỡng thân thể.

Cho nên, nàng không thể hòa li.

Hạ quyết tâm, Tô Hảo chống đỡ không nổi nặng nề thiếp đi, trước khi nàng ngủ còn đang hy vọng tất cả những điều này đều là một giấc mộng, chờ khi nàng tỉnh lại có thể nhìn thấy phòng phẫu thuật quen thuộc.

Trong lòng có chuyện, Tô Hảo sáng sớm đã tỉnh, nhưng mà kỳ tích không có xảy ra, nàng cũng không có như ý nguyện mà xuyên trở về.

Nhìn khuôn mặt xa lạ trong gương kia, nàng có chút chấp nhận nói: “Được rồi, về sau ta chính là Thích Tuệ Miễn.”

Nghĩ đến những lời Yến Cảnh Nhiên nói vào hôm qua, nàng không hề trì hoãn, mở cửa phòng đi ra bên ngoài.

Nhưng mà mới đi được vài bước, cơ thể nàng đổ mồ hôi ướt đẫm, hơn nữa hơi thở gấp gáp hẳn lên.

“Thật là phế mà.”

Với cực hạn của thân thể này chỉ tới như vậy nàng không hài lòng.

Vẫn là thân thể của mình tốt nhất, một cuộc phẫu thuật dài nhất mà nàng từng làm kéo dài suốt mười mấy tiếng đồng hồ, làm sao giống như hiện tại, đi hai bước đã thở gấp.

Nàng đã cẩn thận kiểm tra cơ thể này, ngoại trừ các phương diện cơ năng đều rất kém ra, còn bị hen suyễn, có thể sống được đến bây giờ cũng toàn dựa vào nàng sinh ra trong một gia đình giàu có, có vô số thuốc duy trì sinh mệnh.

“Có thể trị được một chút mà đúng không?”

Trong đầu nàng vừa mới nảy ra được ý tưởng này đã cảm thấy ngón út tay trái mình bỗng nhiên sáng lên, sau đó không hiểu sao hiện lên ba chữ “sách Thiên Kim”.
Sách Thiên Kim?

Cái quỷ gì vậy?

Nàng là bác sĩ khoa ngoại, không hiểu biết nhiều về trung y, nguyên chủ lại là một hoa si, ngoại trừ theo đuổi nam nhân ra thì cái gì cũng không biết, càng không thể biết cái gì là sách Thiên Kim.

Lúc nàng vừa nghĩ như vậy, trong đầu bỗng nhiên lại hiện ra một số thứ không hiểu được.

“Bán Văn, Tuyết Liên, Mộc Cẩn…”

Đây đều là tên dược liệu trung y, cho nên đây là một phương thuốc? Sách Thiên Kim là một phương thuốc?

Vẻ mặt Thích Tuệ Miễn khiếp sợ, đang muốn miệt mài theo đuổi, lại nghe thấy một giọng nói không kiên nhẫn cất lên: “Tiểu thư, người không ở trong phòng nằm lại ra đây chạy lung tung gì vậy? Còn không bằng đêm qua đã chết rồi đi.”

“Thúy Huệ?”

Nhìn thấy nha hoàn vẻ mặt không kiên nhẫn đột nhiên xuất hiện, Tô Hảo, à không, trong đầu Thích Tuệ Miễn nhảy ra cái tên này, đây là nha hoàn bên cạnh nàng.

“Tiểu thư, chuyện người làm ầm ĩ đêm qua lão gia với phu nhân đều đã biết, lão gia đã nói rõ ràng, nói người không biết xấu hổ, ngài ấy còn bảo,sau này ngài ấy xem như chưa từng có đứa con gái này, người đã chết rồi, không còn liên quan gì tới ngài ấy, thừa tướng cũng lên tiếng, xóa tên người ra khỏi gia phả Thích gia, lần này lão phu nhân cũng không có cách nào để bảo vệ được người.”

“Hiện tại vương gia đang chuẩn bị xe ngựa tiến cung cầu hòa li, người hòa li rồi cũng không thể ở lại trong vương phủ, người cũng không trở về Thích phủ được, người nên ngẫm lại sau này nên làm sao đi, còn chạy lung tung khắp nơi.”

Vẻ mặt Thúy Huệ không kiên nhẫn, nếu không phải khế ước bán mình của nàng ta còn ở trong tay đối phương, thì nàng ta bây giờ đã dọn đồ bỏ chạy từ lâu rồi.

Đi theo một chủ tử không đàng hoàng như vậy, nàng ta cũng là người xui xẻo tám đời.

“Tiểu thư, nếu như người còn có một chút lương tâm, thì trả lại khế ước bán mình cho nô tỳ đi, cũng coi như thành toàn cho tình cảm chủ tớ của chúng ta.”

Thích Tuệ Miễn nghe vậy lạnh lùng liếc nhìn Thúy Huệ một cái, tình cảm?

Chỉ bằng những lời này của nàng ta, còn không biết xấu hổ nói cái gì mà tình cảm chủ tớ?

Phải biết rằng lúc nguyên chủ làm ra những chuyện ngu ngốc trước kia, nha hoàn này ở bên cạnh nàng cũng không ít lần khuyến khích đâu, còn nói cái gì mà thiếp của thái tử đó cũng có sự khác biệt, về sau cũng có thể có phi vị.

Ai cũng biết được cưới hỏi đàng hoàng mới là thê, còn bỏ nhà theo trai thì chỉ có thể làm thiếp.

Cũng chính bởi vì nguyên chủ là loại người không có đầu óc mới có thể xem người như vậy là tâm phúc của mình.

Nhưng mà trước mắt, nàng lại không rảnh rỗi xử lý Thúy Huệ, nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nàng lạnh lùng mở miệng hỏi: “Vương gia ở đâu?”

Thúy Huệ sửng sốt, theo bản năng muốn trừng mắt, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng kia của Thích Tuệ Miễn, nàng ta nhịn không được rùng mình một cái, kiềm không được mà buột miệng nói ra:

“Ở, ở ngoài sảnh.”

Thích Tuệ Miễn nghe vậy chạy thẳng đến ngoài sảnh.

Cho đến khi Thích Tuệ Miễn đi đã được một lúc lâu, Thúy Huệ mới phản ứng lại, người chủ tử này của mình hình như có gì đó khác lạ, lúc trước nàng cũng sẽ không dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình.

Ngoài sảnh, quản gia của vương phủ đang bẩm báo là xa ngựa đã chuẩn bị xong, Yến Cảnh Nhiên đẩy xe lăn đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại thấy thân ảnh mảnh mai của Thích Tuệ Miễn kia đứng ở ngay cửa.

“Vương gia, chờ đã.”

Thích Tuệ Miễn thở phì phò, một đoạn đường không dài, vậy mà nàng thiếu chút nữa đứt hơi, may là còn đuổi theo kịp.

Chờ trong chốc lát nàng mới mở miệng nói:

“Vương gia, ta có việc muốn nói riêng với ngươi, có thể để cho bọn họ lui xuống trước được không?”

Yến Cảnh Nhiên nghe vậy lạnh nhạt mở miệng nói: “Thích tiểu thư có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi, bổn vương cũng không có gì để nói riêng với Thích tiểu thư cả.”

Lời Yến Cảnh Nhiên nói có chút khiến cho người khác xuống đài được, nhưng mà Thích Tuệ Miễn cũng không có trách hắn.

Dù sao thì ai mà đã từng gặp qua một nữ nhân như vậy cũng đều sẽ cảm thấy đau đầu.

Cũng mặc kệ trong phòng còn có những người khác, nàng vẫn là nói ra hết những lời nàng muốn nói:

“Vương gia, ta nghĩ là, chúng ta là do hoàng hậu nương nương tự mình tứ hôn, hôm qua mới thành thân, hôm nay người liền đi cầu hoàng thượng hòa li, đây chẳng phải là đánh lên mặt Hoàng Hậu nương nương sao?”

“Cho nên?”

Yến Cảnh Nhiên nhìn nữ nhân trước mắt, con ngươi đều là lạnh lùng.

“Ý của ta là chuyện hòa li tạm thời đừng đề cập tới?”

Thích Tuệ Miễn căng thẳng mở miệng nói.

Yến Cảnh Nhiên nghe vậy ngón tay khẽ nhúc nhích, quan sát Thích Tuệ Miễn hồi lâu mới mở miệng nói: “Chuyện Thích tiểu thư làm đã truyền khắp toàn bộ Kinh Thành, không ai không tán thưởng sự si tâm của ngươi, nói như vậy Hoàng Hậu nương nương cũng có thể hiểu được. Bổn vương tuy rằng bất tài, nhưng cũng biết dưa hái xanh không ngọt.”

“Ta với Thích tiểu thư cũng xem như có duyên, tuy không làm phu quân của ngươi được, nhưng bổn vương cũng không muốn ủy khuất ngươi, vẫn nên thả tự do cho ngươi mới tốt.”

Khó khăn lắm mới tìm được cớ quẳng nàng đi, hắn nếu như đồng ý vậy chẳng phải còn ngu hơn cả Thích Tuệ Miễn kia à?
Nếu là Thích Tuệ Miễn thật nghe thấy những lời này của Yến Cảnh Nhiên chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, dẫu sao thì người nàng ta thích cũng là thái tử.

Nhưng nàng không phải là nguyên chủ não tàn đó, hiện tại nàng không muốn nghe những lời như thế này.

Trước mắt ngoại trừ ở cái vương phủ này, căn bản không còn nơi nào để nàng dung thân nữa.

Ý tứ trong lời nói của Yến Cảnh Nhiên rất rõ ràng, hắn chỉ mong nhanh chóng đá nàng đi, nhưng nàng cũng không trách người ta, nếu đổi lại là nàng thì nàng cũng sẽ làm như thế.

Nhưng hòa li thì không được, nghĩ đến đây nàng kiên trì mở miệng nói: "Vương gia, chuyện tối hôm qua là do ta sai, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa, mong Vương gia suy nghĩ lại."

Nàng không biết Yến Cảnh Nhiên có đồng ý không, trong kí ức của nguyên chủ không có hình bóng của Yến Cảnh Nhiên, chỉ biết vì khuyết điểm ở chân nên hắn xuất hiện trước mắt người khác cực kỳ ít.

Cho nên không có quá nhiều người biết rõ rốt cuộc là hắn có tính cách như thế nào.

"Vương gia, ý ngài thế nào?"

Thấy Yến Cảnh Nhiên không mở miệng, Thích Tuệ Miễn không nhịn được mà hỏi.

Nàng đã hạ quyết tâm, hôm nay cho dù là quỳ xuống cũng tuyệt đối không thể hòa li.

Yến Cảnh Nhiên đánh giá Thích Tuệ Miễn trước mặt, con ngươi thâm trầm, hắn vuốt nhẹ ngón cái với ngón trỏ, cảm thấy người phụ nữ này hình như không giống với tin đồn cho lắm.

Cảm giác được ánh mắt của Yến Cảnh Nhiên, Thích Tuệ Miễn định nói thêm gì đó nhưng giọng của thị vệ từ bên ngoài truyền vào: "Vương gia, hoàng thượng hạ chỉ bảo người và Vương phi lập tức vào cung yết kiến.

Vào cung?

Lẽ nào chuyện tối hôm qua đã truyền vào trong cung rồi? Chuyện lần này quá trớn rồi. Thích Tuệ Miễn cau mày, đợi khi nàng hồi thần lại thì Yến Cảnh Nhiên đã đẩy xe lăn ra ngoài rồi. Lúc này, nàng vội vàng đuổi theo, nhất định phải thỏa thuận xong chuyện hòa li với đối phương trước mới được.

"Vương gia?"

Đi hơi gấp gáp khiến Thích Tuệ Miễn bắt đầu hít thở khó khăn.

Thấy vậy, ánh mắt Yến Cảnh Nhiên càng trở nên thâm thúy.

Thân thể yếu như vậy mà vẫn sống được sau sự dày vò tối hôm qua , quả thật là kì tích.

Yến Cảnh Nhiên thu lại ánh mắt, lạnh nhạt mở miệng: "Tiến cung trước đi."

Nghe thấy đáp án ba phải của hắn, Thích Tuệ Miễn có chút không cam lòng nhưng trước mắt vẫn không có cách nào khác, chỉ có thể đi theo hắn lên xe ngựa.

Suốt cả chặng đường không ai nói chuyện, từ lúc lên xe ngựa Yến Cảnh Nhiên đã bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, còn nàng thì vẫn luôn quan sát đối phương.

Diện mạo Yến Cảnh Nhiên trông vô cùng đẹp, từ trước đến giờ nàng không phải là một người hoa si, nhưng không thể phủ nhận Yến Cảnh Nhiên thật sự đẹp trai. Ngũ quan của hắn góc cạnh, nhìn vào chút chút giống với con lai ở thời hiện đại.

Khung xương của hắn cũng rất tốt, vóc dáng xem ra rất đầy đặn.

Trong tình huống bình thường, người có đôi chân không tiện sẽ không có khả năng duy trì dáng người như vậy được.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của nàng không tự chủ được mà dừng lại trên chân của hắn.

Dựa vào ký ức của nguyên chủ, vấn đề về chân của Yến Cảnh Nhiên là bẩm sinh. Nhưng nhìn cơ bắp của hắn không hề tầm thường nên chắc không phải là loại bệnh bại liệt trẻ em, vậy rốt cuộc là tại sao không đi được?

Nàng hơi tò mò, không kiềm được mà dựa vào gần hơn một chút để xem cho kĩ chân của Yến Cảnh Nhiên, lại không phát hiện, Yến Cảnh Nhiên vốn đang nhắm mắt dưỡng thần không biết mở mắt ra từ lúc nào, đang lạnh lùng nhìn cô.

"Nhìn cái gì?"

Hồi thần lại, Thích Tuệ Miễn phát hiện sắc mặt Yến Cảnh Nhiên đã lạnh lùng nghiêm nghị.

"Ngại quá, chỉ là ta có chút tò mò."

Nàng là bác sĩ khoa ngoại, nhìn thấy người bệnh luôn vô ý thức muốn điều tra rõ ràng căn nguyên của bệnh, đây là bệnh nghề nghiệp. Nhưng nàng lại quên thân phận bây giờ của nàng và của Yến Cảnh Nhiên, càng không phát hiện lời nói của mình sẽ khiến người khác hiểu lầm.

Yến Cảnh Nhiên lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang dán mắt vào chân hắn, ngón tay khẽ nhúc nhích, hơi thở quanh thân chợt lạnh, sát ý trong mắt cũng giấu không nổi.

Thích Tuệ Miễn vẫn đang suy nghĩ xem tại sao chân của Yến Cảnh Nhiên lại xảy ra vấn đề, không hề phát giác tính mạng của bản thân đang ở trên một sợi dây mỏng.

Nhìn vết đỏ trên cổ nàng, khóe miệng hắn hơi cong lên, hắn muốn thần không biết quỷ không hay giết chết nàng quả thật rất dễ dàng.

Nghĩ đến đây, tay hắn chầm chậm hướng đến cổ nàng.

Ngay lúc tay hắn sắp chạm đến gáy đối phương, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Thích Tuệ Miễn vẫn đang nghiên cứu chân của hắn, không hề phòng bị, té nhào ra phía trước bổ vào người Yến Cảnh Nhiên, khuôn mặt vừa khéo đâm vào giữa chân hắn.

Người bên dưới đột ngột căng cứng, Thích Tuệ Miễn cũng vội vàng nhìn cái mũi sắp gãy của nàng, nhanh chóng ngẩng đầu lên.

"Ngồi dậy!."

Vẻ mặt Yến Cảnh Nhiên lạnh giá nhìn nàng, từ giọng nói kiềm chế và cơ thể căng cứng của hắn là nàng biết mình đã chọc giận đối phương rồi.

Nàng không dám nói chuyện, vội vàng ngồi dậy vân vê mũi của mình. Nhiệt độ trên xe thoáng chốc hạ xuống đến mức đóng băng, cũng may lúc này phu xe lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc này.

"Vương gia thứ tội, hình như đằng trước có phu xe đâm trúng đứa trẻ, hiện tại sống chết chưa rõ…"

Yến Cảnh Nhiên đang định mở miệng nói chuyện nhưng thấy Thích Tuệ Miễn đã vén màn xe ngựa lên, đi ra ngoài.

Quét mắt nhìn đứa trẻ trên mặt đất, sắc mặt Thích Tuệ Miễn dần dần nghiêm túc hơn.

Đứa bé lúc này đã hôn mê, trên mặt toàn là máu, không biết tình trạng như thế nào. Nàng nhanh chóng xé một góc áo trên người xuống băng bó lại cho đứa bé, sau đó bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra vết thương trên người nó.

Ngoại trừ vết thương trên đầu ra, một cánh tay và một chân đều có tình trạng gãy xương.

Đứa bé trước mắt không thể động bừa được, nàng vội vàng hỏi: "Có ai có ván gỗ có thể cố định không?"

Xung quanh có không ít người xem náo nhiệt, có người lấy ra vài thanh củi gỗ, sợ hãi hỏi: "Cái này có được không? "

"Được."

Thích Tuệ Miễn vội vàng nhận lấy, sau đó lại xé ít vải ra cố định lại tay và chân cho đứa bé.

Mà lúc này mẹ của đứa bé đã chạy đến, khóc lóc thảm thiết ôm lấy đứa bé. Loại chuyện này Thích Tuệ Miễn gặp nhiều rồi, lúc xảy ra chuyện những vị phụ huynh này đã đi đâu rồi?

Nàng lạnh mặt nói: "Trước tiên đừng khóc nữa, ta chỉ băng bó đơn giản cho đứa bé thôi, nhanh chóng đưa nó đến chỗ đại phu khám đi. Ngươi phải chú ý một chút, tay và chân của nó đều bị gãy, có lẽ còn có vết nứt nữa, cũng không biết sau này có ảnh hưởng gì với nó không. "

Lúc vừa nói đến đây, nàng cảm thấy ngón út đau nhói, sau đó trong đầu chợt lóe lên ba chữ “cao Cốt Hổ”.

Tiếp đó là tên của các loại dược liệu.

Tuy phương thuốc này xuất hiện kì lạ nhưng theo trực giác của nàng có hiệu quả, cho nên sau khi cân nhắc nàng liền nói ra.

"Ta có một phương thuốc rất hiệu quả đối với trị liệu gãy xương, ngươi nhớ kỹ nhé. Rượu Cốt Hổ, Xạ Hương…"

Thích Tuệ Miễn nói một loạt tên thuốc lại thấy mẹ đứa bé mù mịt nhìn nàng: "Vị quý nhân này, những vị thuốc mà ngài nói tiểu phụ nhân này chưa nghe thấy bao giờ. Cho dù từng nghe rồi ta cũng mua không nổi, hôm nay đa tạ quý nhân rồi, đứa trẻ này thì xem vận may của nó thôi."

Nói xong, người phụ nữ ôm đứa bé khóc lóc rời đi, để lại Thích Tuệ Miễn với vẻ mặt thất vọng.

Vừa rồi khi trong đầu lóe lên cao Cốt Hổ đó, nàng cảm thấy có tác dụng nên mới nói với người phụ nữ kia, nhưng lại quên mất những dược liệu đó nào phải người bình thường có thể mua nổi, chỉ riêng cao Cốt Hổ đã không cách nào tìm được.

Mà cái thời đại này, người ta sẽ không xem con như mụn thịt bảo bối giống với xã hội hiện đại của nàng .

Nhẹ nhàng than một tiếng, lúc này nàng mới nhớ ra mình phải vào cung, vừa quay đầu nhìn lại thấy Yến Cảnh Nhiên không biết đã vén rèm lên từ lúc nào đang quan sát nàng.

Lòng nàng lộp bộp, vừa rồi nàng chỉ chăm chăm vào việc cứu người mà hoàn toàn quên mất rằng, những gì nàng làm căn bản không phải là những việc mà một thiên kim khuê các sẽ làm.

Đối mặt với ánh mắt dò xét của Yến Cảnh Nhiên, nàng suy nghĩ hồi lâu mới nặn ra một câu: "Bệnh lâu thành đại phu."
Thích Tuệ Miễn không biết Yến Cảnh Nhiên có tin tưởng lời mình không, nhưng hắn không hỏi lại, nàng cũng không giải thích gì thêm.

Rất nhanh đã đến hoàng cung.

Thích Tuệ Miễn nhìn quần áo trên người mình, thấy hơi đau đầu, trên người không nhiễm đầy vết máu thì thôi đi, đằng này còn có không ít chỗ bị xé rách, nàng cứ như vậy mà đi vào có được xem là thêm dầu vào lửa?

Trước mắt thời gian gấp gáp nên nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể căng chặt da đầu đi theo Yến Cảnh Nhiên tiến vào cửa lớn hoàng cung.

Mặc dù đã tiếp nhận thân phận hiện tại của mình, nhưng khi nhìn thấy sự uy nghiêm của hoàng cung và các cung nhân đang quỳ xung quanh, Thích Tuệ Miễn mới lần đầu tiên thực sự ý thức được uy nghiêm của hoàng quyền.

Bước chân của nàng không tự giác được mà chậm đi một chút, cả người cũng huy động hai mươi vạn phần tinh thần.

Thái giám dẫn bọn họ vào thư phòng, vừa tiến vào nàng đã thấy có người đang quỳ dưới đất, người đó chính là Nhị lão gia Thích gia Thích Ngạn Tổ, phụ thân của nguyên chủ.

"Nhi thần bái kiến phụ hoàng."

Vì nguyên nhân thân thể nên Yến Cảnh Nhiên không cần quỳ xuống, nhưng Thích Tuệ Miễn biết nàng không có đãi ngộ như thế, nghĩ một lát liền cắn răng quỳ xuống “đùng” một tiếng, biểu hiện sự chân thành của nàng.

Khoảnh khắc đầu gối tiếp đất, nàng cảm thấy xương đầu gối của mình sắp vỡ luôn rồi, không biết sau này có để lại di chứng gì không.

Xem ra nàng có thể dùng thử cao Cốt Hổ rồi.

Trong lúc nàng nghĩ thì nghe thấy một giọng nói từ trên đầu truyền đến: "Quỳ mạnh như vậy quả nhiên là đối với bản thân rất ác, khó trách lại chọn treo cổ tự tử vào ngày đại hỉ, ngươi đang đánh vào mặt của ai?"

Cho dù không cần ngẩng đầu, Thích Tuệ Miễn cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ tràn đầy của Tuyên Vũ Đế.

Lúc này ngoại trừ trầm mặc, nàng không thể làm gì khác.

"Hoàng thượng thứ tội, là thần thất trách, không dạy dỗ con gái đàng hoàng mới để nó phạm phải sai lầm tày đình như vậy, xin hoàng thượng thứ tội."

Thích Ngạn Tổ vừa nói vừa dập đầu “bịch, bịch”, không lâu sau nhìn máu thấm trên mặt đất, có thể thấy rõ dùng sức đến mức nào.

"Được rồi."

Tuyên Vũ đế không kiên nhẫn phất tay, Thích Ngạn Tổ mới dừng lại.

"Nữ nhi Thích gia các ngươi mặt mũi cũng lớn thật, hoàng tử của trẫm là vương gia đương triều mà không xứng với con gái ngươi, làm sao, gả cho Tiêu Dao Vương oan ức ngươi hay sao?"

"Hoàng thượng bớt giận, nghịch nữ, nhìn chuyện tốt con làm đi, ta nên đuổi con ra khỏi gia môn từ lâu mới phải."

Cuối cùng Thích Ngạn Tổ quay đầu nhìn Thích Tuệ Miễn đang quỳ đằng sau tràn đầy chán ghét, không nhịn nổi mà đánh một cái bạt tai khuôn mặt nàng.

Thân thể của này vốn đã yếu ớt, hai ngày nay bị giày vò đến mức kiệt sức, nàng vốn phải ra sức chống đỡ. Nay bị phụ thân dùng sức tát mạnh, nàng liền ngã sấp xuống đất, hô hấp đột nhiên trở nên khó khăn.

Nhưng Thích Ngạn Tổ không hề nhìn nàng mà chỉ cầu xin Tuyên Vũ đế tha mạng không ngừng.

Khoảnh khắc đó, từ sâu trong lòng Thích Tuệ Miễn cảm nhận được một nỗi thê lương.

Tâm trạng này không thuộc về cô, có lẽ là đến từ nguyên chủ.

Nghĩ chắc là nguyên chủ nhìn thấy phụ thân của mình bất chấp sống chết của nàng, nên mới đau lòng tuyệt vọng.

Cái chết chưa bao giờ cách nàng gần đến thế, nàng đã thấy rất nhiều sự sống và cái chết trên bàn phẫu thuật, nhưng nàng chưa bao giờ trải nghiệm qua, sự tuyệt vọng khi gần kề cái chết khiến Thích Tuệ Miễn trừng to con ngươi.

Nàng muốn kêu cứu, nhưng không có bất kì ai chú ý đến nàng.

Thích Ngạn Tổ chỉ mong sao nàng chết sạch sẽ, đối với Tuyên Vũ đế mà nói thì nàng chỉ giống như một con rệp, đến nhìn cũng lười nhìn.

Nàng gửi gắm hy vọng duy nhất trên người Yến Cảnh Nhiên, chỉ thấy đối phương đang cúi thấp đầu không biết nghĩ cái gì, phảng phất như tất cả trò hề này không liên quan đến hắn.

Lúc này không ai có thể giúp nàng.

Nàng phải chết ở đây sao?

Không, nàng không muốn chết.

Ý nghĩ này mạnh mẽ tràn ngập trong đầu nàng, đột nhiên cả người nàng thay đổi vô cùng kì lạ.
Đầu tiên nàng cảm thấy ngón út của bàn tay trái từ từ nóng lên, sau đó lan ra lòng bàn tay rồi đến toàn bộ cánh tay, thậm chí là toàn thân.

Hô hấp khó khăn dần dần ôn hòa lại, giống như cảm giác giác ngột ngạt đến không thở được vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Không ai biết trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó nàng đã xảy ra chuyện gì, càng không biết cái chết vừa đi ngang qua người nàng.

Nàng biết tình trạng này không đúng, nhưng tình huống trước mắt khiến nàng không cách nào tìm hiểu sâu hơn. Nàng từ từ đứng dậy từ dưới đất lên sau đó quỳ lại từ đầu.

"Hoàng thượng, thần nữ biết sai rồi, thần nữ biết bản thân phạm phải sai lầm có chết muôn lần cũng không hết tội. Nhưng thần nữ cầu xin hoàng thượng cho thần nữ một cơ hội, cố gắng bồi thường Vương gia thật tốt."

Yến Cảnh Nhiên bị người ta nhắc đến tên cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Thích Tuệ Miễn đang quỳ, con ngươi nhấp nháy tia sát ý.

Người phụ nữ này đúng là tìm chết, vừa rồi không nên tha cho nàng.

Cảm giác được hai ánh mắt nóng rực từ đằng sau, không cần nhìn Thích Tuệ Miễn cũng biết là ai.

Nàng không muốn kéo Yến Cảnh Nhiên xuống nước nhưng trong tình huống này không còn lựa chọn nào khác, nàng nói với một khát vọng sống còn mãnh liệt: "Ngày hôm qua trong bờ vực sống chết, thần nữ mới biết những sai lầm trước kia không theo lý thường như thế nào. Những hành vi tối qua thần nữ làm không những khiến gia tộc bẽ mặt mà còn liên lụy đến Vương gia. Xin hoàng thượng cho phép, để thần chuộc lại tất cả lỗi lầm với Vương gia trước rồi hãy ban tội cho thần."

Đổi lại trước kia, nàng sẽ tuyệt đối không nói những lời này.

Nhưng hôm nay nàng chân chính cảm nhận được thế nào gọi là mạng người như cỏ rác.

Nơi này không có pháp luật khống chế, không có nhân quyền, giết chết một người còn đơn giản hơn giết chết một con kiến.

Còn nàng, không muốn chết.

Tuyên Vũ đế không ngờ có thể nghe thấy những lời như thế này từ miệng Thích Tuệ Miễn, ông ta ngẩn người rồi lập tức lạnh lùng khịt mũi: "Ngươi phản ứng lại khá nhanh đấy. "

Vốn dĩ Tuyên Vũ đế không muốn thật sự lấy mạng nàng, giờ nghe nàng nói thế ông cũng tìm bậc thang đi xuống, giáo huấn thêm vài câu liền không nhẫn nại mà để bọn họ và Thích Ngạn Tổ lui xuống.

Vừa ra khỏi Ngự thư phòng, Thích Ngạn Tổ lại vung tay lên, chỉ là lần này Thích Tuệ Miễn đã sớm phòng bị trốn đi.

Bị tát thêm một cái nữa, nàng e rằng sẽ thật sự mất mạng.

"Phụ thân, nhi nữ biết sai rồi, chỉ là dù gì ở đây cũng là bên ngoài, xin phụ thân về rồi trừng phạt sau."

Thích Ngạn Tổ nghe thấy vừa tức vừa sốt ruột: "Con con muốn quay về? Ta nói cho con biết, từ hôm nay trở đi Thích gia không còn là nhà của con nữa, con đừng hòng tiến vào Thích gia nửa bước."

Nói xong ông ta phất áo bỏ đi, đứa nghiệt nữ này hại ông suýt chút nữa mất đi chức quan, còn khiến ông xích mích với đại ca, ông không tự tay giết chết nàng đã là nhân từ lắm rồi.

Thích Ngạn Tổ vừa đi Thích Tuệ Miễn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm giác được cả bộ quần áo đang mặc đều bị mồ hôi thấm ướt.

Hôm nay nàng nhiều lần gần kề thần chết, tuy ý chí kiên định nhưng lúc này đã có chút hối hận.

Nếu vừa rồi nàng nói sai một câu, có lẽ hôm nay không ra khỏi hoàng cung này được rồi.

Hít sâu một hơi, nàng mới chú ý đến Yến Cảnh Nhiên đang yên lặng nhìn nàng.

"Xin lỗi, Vương gia. "

Đối với Yến Cảnh Nhiên, Thích Tuệ Miễn vẫn là có chút hổ thẹn. Nếu hôm nay không phải mượn hắn thì nàng cũng không thể thoát khỏi khó khăn dễ dàng như vậy.

"Những lời ta nói trước mặt hoàng thượng đều là thật, ta sẽ bồi thường ngài, Vương gia." Thích Tuệ Miễn nghiêm túc nói.

Con người của nàng từ trước đến giờ đều là ngươi kính ta một thước, ta trả ngươi một trượng.

Bây giờ nàng đã là Thích Tuệ Miễn, đương nhiên phải vì nàng của trước đây mà trả giá.

"Bồi thường? "

Một tia châm chọc lóe lên trong mắt Yến Cảnh Nhiên, nhưng đã nhanh chóng biến mất, trở lại bộ dạng bình tĩnh và không chút dao động, gần như chế giễu nói: "Thích tiểu thư cảm thấy cô có cái gì có thể bồi thường ta?"

"..."

Thích Tuệ Miễn nhất thời cảm thấy xấu hổ, ồ, hình như nàng quả thật không có gì có thể bồi thường hắn cả.

Yến Cảnh Nhiên không để ý đến Thích Tuệ Miễn nữa, hắn đẩy xe lăn về phía cổng hoàng cung, chưa đi được hai bước đã nghe thấy một tiếng "bụp" vang lên, quay đầu lại nhìn đã thấy Thích Tuệ Miễn ngã xuống mặt đất.
"Nước."

Gian nan mở mắt, Thích Tuệ Miễn cảm thấy cổ họng của nàng sắp bốc hỏa, nhưng trong phòng lại tối đen không có người.

Gắng gượng rất lâu mới đến được gần bàn, nàng cảm thấy không ổn, tình trạng bây giờ của nàng so với tối hôm qua còn tệ hơn.

Khắp người không có một tí sức lực, cả người yếu ớt như một đống bùn nhão, hai đầu gối đau như bị dùi khoan đến mức như sắp phế đến nơi rồi.

Uống một ngụm nước nguội mới cảm thấy tốt hơn một tí.

Nàng không biết mình về như thế nào, chỉ nhớ lúc đó thấy Yến Cảnh Nhiên muốn đi, nàng muốn theo, kết quả vừa nhấc chân, cả người liền hôn mê.

Nhớ đến Yến Cảnh Nhiên, nàng lại nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay, không nhịn được mà giơ tay trái lên, nhìn ngón út.

Hôm nay lúc nàng cảm thấy sắp chết, là do ngón út này nhói lên, sau đó nàng mới sống lại.

Hơn nữa, khi sách Thiên Kim và mấy cái tên như cao Cốt Hổ xuất hiện trong đầu nàng, dường như ngón tay cũng đột nhiên nhói lên.

Chẳng lẽ ngón tay này có điều gì kì lạ?

Nhìn rất lâu Thích Tuệ Miễn cũng không nhìn ra ngón tay này có chỗ nào không giống.

Nàng cố gắng nhớ lại chuyện hôm nay xảy ra, phát hiện mỗi lần khi cơ thể xuất hiện dị tượng đều là khi nàng đang suy nghĩ tìm cách.

Ví dụ như hôm nay nàng nghĩ làm thế nào để điều dưỡng cơ thể thì trong đầu lập tức xuất hiện sách Thiên Kim, mà khi lo lắng đứa bé kia lưu lại di chứng thì xuất hiện cao Cốt Hổ.

Thần kỳ nhất là, khi đầu nàng chỉ muốn sống không muốn chết, cơ thể bắt đầu nóng như lửa thiêu, sau đó xoa dịu lại các triệu chứng khó thở của nàng.

Lẽ nào chỉ cần nàng tập trung lực suy nghĩ, thì có thể đạt được thứ muốn có?

Nghĩ đến đây, một tia mừng rỡ nhấp nháy trong mắt nàng. Nếu là như thế thật, không phải là nàng có thể xuyên về hiện đại rồi hay sao?

Ý nghĩ này không ngừng xuất hiện, nàng liên tục nói trong đầu: "Ta muốn quay về, ta muốn quay về. "

Nếu là lúc trước, nàng nhất định cảm thấy mình điên rồi, thế mà đi làm chuyện đần độn như vậy.

Nhưng sau khi trải qua chuyện xuyên không, nàng cảm thấy không có gì là không có khả năng.

Qua rất lâu sau cơ thể vẫn không hề có phản ứng.

"Lẽ nào không xuyên về được?"

Nói không thất vọng là giả, bình tĩnh nghĩ lại, hôm nay khi xuất hiện dị thường đều liên quan đến phương thuốc. Thế là nàng nhắm mắt trầm tư nghĩ đến sách Thiên Kim liên tục. Quả nhiên trong đầu xuất hiện phương thuốc của sách Thiên Kim lần nữa.

Tổng cộng có hơn hai mươi loại dược liệu nàng đều chưa từng nghe qua bao giờ.

Phương thuốc này thật sự có thể trị khỏi cho nàng?

Nàng không hiểu rõ về trung y, nhưng cơ thể nàng đã đến mức dầu cạn đèn khô rồi, chỉ có thể thử thôi.

Không dễ dàng gắng gượng kéo dài đến ngày hôm sau, Thích Tuệ Miễn yếu ớt mở mắt, lại thấy trong phòng vẫn không có ai cả. Bây giờ, ngay cả xuống giường nàng cũng không xuống nổi.

"Thúy Huệ, Thúy Huệ."

Nàng gọi mấy tiếng nhưng không ai trả lời.

Hết cách, nàng đành cố sức hất gối ngọc trên giường xuống đất, phát ra tiếng vang giòn giã.

Lần này cuối cùng cũng có phản ứng. Cửa phòng bị đẩy ra, Thúy Huệ phiền chán đứng ở cửa kêu gào: "Rốt cuộc ngươi có cho người ta nghỉ ngơi không? Sáng sớm tinh mơ gào cái gì mà gào? Hét tang à?"

Thúy Huệ thật sự vô cùng ghét chủ tử này của mình, bản thân nàng ấy muốn chết, còn khiến người bên cạnh xui xẻo cùng.

"Mau đi mời đại phu."

Thích Tuệ Miễn không có tâm tư nào để ý đến thái độ của Thúy Huệ, nàng chỉ biết nàng sắp chống đỡ không nổi rồi.

"Ta đi đâu mời đại phu? Đại phu trước đây cô thường dùng Thích gia đều chào hỏi qua rồi, không khám cho cô. Lại thêm chuyện cô náo tối hôm trước, cả vương phủ này đều ghét chết cô, ai sẽ đi mời đại phu chứ?"

Thúy Huệ vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Thích Tuệ Miễn, đương nhiên hiểu rõ tình trạng sức khỏe của nàng.

Thấy dáng vẻ hiện tại của Thích Tuệ Miễn, cũng biết nàng thật sự không ổn.

Ánh mắt Thúy Huệ xẹt qua tia độc ác, nếu Tuệ Miễn chết đi, có phải mình sẽ được giải thoát hay không?
Vừa bắt đầu nảy ra ý tưởng này, Thúy Huệ đã bị chính ý nghĩ của mình dọa cho sợ hãi. Thế nhưng khi nàng ta nghĩ đến việc sau khi Thích Tuệ Miễn chết, nàng ta có thể đổi một chủ tử mới, nghĩ đến đây, Thúy Huệ ngày càng cảm thấy Thích Tuệ Miễn lẽ ra nên chết từ lâu rồi.

Một khi con người đã sinh ra ý niệm xấu xa, nó sẽ nhanh chóng bén rễ và nảy mầm nhanh như một hạt giống vậy.

Thúy Huệ lo sợ Thích Tuệ Miễn không có ý định chết nữa, mở miệng kích thích nàng.

“Tiểu thư, nếu như người chết đi, chẳng phải đúng như tâm nguyện của người sao? Dù sao người không muốn sống thì cũng đừng liên lụy đến người khác chứ. Hiện tại, Thừa tướng, Thái tử điện hạ, Thái tử phi, thậm chí lão gia cùng lão phu nhân đều vô cùng chán ghét người, mỗi một người trong Thích gia đều ước người nên sớm chết đi, lão phu nhân đối với người càng hết hy vọng rồi.”

“Nếu người chết đi, không phải tất cả mọi người đều vui vẻ sao?”

Thúy Huệ càng nói càng hưng phấn, nàng ta lúc này chỉ muốn đâm cho Thích Tuệ Miễn một dao, muốn nàng nhanh chóng kết liễu cuộc đời mình.

Nếu như Thích Tuệ Miễn thật nghe được, ở dưới tình huống như thế này, nàng ấy nhất định sẽ tức giận đến mức một dao kết thúc cuộc đời.

Nhưng Thúy Huệ không biết rằng, người ở trước mặt này sớm đã không còn là chủ tử của nàng ta.

Thích Tuệ Miễn ngẩng đầu nhìn Thúy Huệ, khóe miệng cong lên nở một nụ cười đáng sợ: “Ta mà chết, ngươi nghĩ ngươi có thể sống sao?”

“Mặc dù trên dưới Thích gia đều rất chán ghét ta, nhưng tốt xấu gì ta cũng là tiểu thư của Thích gia, là Tiêu Dao Vương phi, ngươi thân là tỳ nữ hầu hạ ta, nếu ta chết rồi, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi liên can sao?”

Thích Tuệ Miễn nói vô cùng thong dong và bình tĩnh, ngược lại Thúy Huệ đã bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch.

Hợp đồng bán thân của Thúy Huệ giờ ở trong tay Thích Tuệ Miễn, nghe những lời nói này khiến nàng ta càng thêm sợ hãi.

“Nô tỳ… nô tỳ lập tức đi tìm đại phu.”

Thúy Huệ sợ hãi chạy ra ngoài, mà Thích Tuệ Miễn hiện tại đã sa cơ lỡ vận, những lời vừa nãy đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của nàng. Thúy Huệ vừa đi, Thích Tuệ Miễn đã không chống đỡ nổi nữa mà nặng nề ngã xuống giường.

Yến Cảnh Nhiên đang đọc sách ở Thính Vũ Hiên, đột nhiên có người đi vào.

“Vương gia, bên Phong Vũ Các báo tin đến nói rằng tỳ nữ bên cạnh Vương phi muốn chúng ta để nàng ta ra khỏi phủ tìm đại phu cho Vương phi, Vương phi hiện không được ổn lắm.

Người bước vào là một trong những tâm phúc của Yến Cảnh Nhiên, Quang Dao.

Yến Cảnh Nhiên nghe vậy, lặng lẽ cau mày, cũng không nói lời nào.

Nữ nhân kia đang làm gì vậy? Treo cổ không chết, ngược lại mới ngất một chút mà đã sắp chết rồi sao?

Yến Cảnh Nhiên cảm thấy cũng có khả năng này, từ khi Thích Tuệ Miễn vào phủ chịu đủ mọi giày vò, từng đợt này đến đợt khác nối đuôi nhau như cơn sóng, căn bản chưa từng có ngày bình yên.

“Vương gia, có nên để nàng ta ra ngoài không?”

“Để nàng ta ra ngoài đi, sau đó phái người trông chừng nàng ta xem có thật sự đi tìm đại phu hay làm việc gì khác? “

Hình ảnh Thích Tuệ Miễn cứu người ngày hôm qua hiện lên trong đầu Yến Cảnh Nhiên, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Để Tuyền Cơ sang nhìn một chút, ta cũng muốn xem xem Thích Tuệ Miễn có thật sự sắp chết hay không.”

Hắn không tin Thích Tuệ Miễn thật sự yếu đến sắp chết. Ngày đại hôn đã bị giày vò, nhưng tại thời điểm cứu người hôm qua còn mặt mày tươi tỉnh, chịu đủ mọi loại giày vò như vậy còn không chết, giờ làm sao nói sắp chết là sắp chết được.

“Vâng. Tuyền Cơ sớm đã muốn nhìn thử một chút.”

Dao Quang nói với vẻ phấn khích.

Đêm trước rõ ràng Vương phi không hề tức giận, chuyện Vương phi sống lại đã truyền đến tai rất nhiều người. Tuyền Cơ một lòng nghiên cứu y thuật, từ lâu đã muốn xem thử nhưng lại lo ngại thân phận nên chưa dám hành động.

Lúc này Vương gia lại mở miệng, vừa hay có một lý do hợp lý.

Dao Quang liền tranh thủ đi báo tin cho bằng hữu của mình. Yến Cảnh Nhiên suy nghĩ một chút, bàn tay to sờ soạng đầu giường, một cánh cửa mật đạo đột nhiên xuất hiện.

Kế tiếp, chuyện quái dị hơn nữa đã xảy ra, Yến Cảnh Nhiên đứng dậy từ xe lăn, đi về phía mật đạo.

Bộ dáng nhẹ tựa mây bay, không hề giống một người có tật ở chân.

Yến Cảnh Nhiên lấy ra một chiếc mặt nạ ngọc bích, sau đó đeo vào, hắn lắc mình một cái, liền biến mất sau cánh cửa mật đạo.
Tuyền Cơ được sự cho phép của Yến Cảnh Nhiên ngay lập tức đem hộp thuốc đến Phong Vũ Các.

Đến Phong Vũ Các, hắn nhìn thấy Thích Tuệ Miễn như một cái xác, nằm đó không ai chăm sóc cũng không có chút kinh ngạc nào.

Hắn bình tĩnh bước tới, thô lỗ nắm lấy tay Thích Tuệ Miễn, ánh mắt liền lập tức sáng lên, trong mắt ẩn hiện một tia kinh ngạc.

Làm sao có thể như vậy được?

Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường.

Cơ thể nàng đã có dấu hiệu suy kiệt, nhưng các dấu hiệu của sự sống lại rất mạnh mẽ, hai thứ này hoàn toàn mâu thuẫn với nhau.

Đây là lần đầu tiên Tuyền Cơ gặp phải tình huống như vậy, nhìn Thích Tuệ Miễn đang hôn mê bất tỉnh, hắn suy nghĩ một chút rồi lấy ra cây kim bạc luôn mang theo bên người.

“Tùy vào vận may của ngươi vậy.”

Nói xong, Tuyền Cơ cầm cây kim bạc đâm từng cái một vào huyệt đạo của Thích Tuệ Miễn.

Sau khi châm xong hắn liền rời đi, mà lần này, Thích Tuệ Miễn trực tiếp nằm đến mười ngày sau mới tỉnh lại.

Tin tức Thích Tuệ Miễn tỉnh lại truyền đến tai Yến Cảnh Nhiên, hắn kinh ngạc liếc nhìn Tuyền Cơ: “Nàng vẫn còn sống?”

Khó trách Yến Cảnh Nhiên cảm thấy khó tin. Mấy ngày nay Tuyền Cơ ra ra vào vào Phong Vũ Các, bước ra ngoài đều nói khả năng Thích Tuệ Miễn tỉnh lại rất thấp.

Yến Cảnh Nhiên ngay từ đầu không hề để tâm đến chuyện này, từng ngày từng ngày trôi qua, hắn thậm chí còn tin rằng Thích Tuệ Miễn không còn khả năng sống sót, vẫn luôn đợi tin báo tử từ nàng. Nhưng thật không ngờ, nữ nhân đó lại tỉnh dậy.

Nghĩ đến đây, trong mắt Yến Cảnh Nhiên hiện lên một tia hiếu kỳ: “Không phải ngươi nói cơ thể nàng ta đã là đèn cạn dầu rồi sao?”

Đúng thật là Tuyền Cơ hắn có nói, nhưng chuyện này quá kỳ lạ, hắn căn bản không giải thích nổi. “Thuộc hạ cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.”

“Có chút thú vị!”

Tuy nhiên, Yến Cảnh Nhiên không có một chút hứng thú nào với Thích Tuệ Miễn, chỉ là đối với việc Thích Tuệ Miễn ba lần bốn lượt dạo chơi Quỷ Môn Quan vẫn rất tò mò.

“Ngươi phụ trách điều dưỡng sức khỏe cho nàng ta. Ta muốn xem xem nàng ta rốt cuộc có thể sống lại bao nhiêu lần.” Yến Cảnh Nhiên trầm ngâm nói.

Đây cũng là ý muốn của Tuyền Cơ, hắn gật đầu một cái, sau đó đeo hòm thuốc đi đến phòng Thích Tuệ Miễn.

Mười ngày nay Thích Tuệ Miễn không hề ăn uống, hiện tại nhìn không khác gì một con ma.

Thúy Huệ chán ghét nhìn chủ tử của mình. Nàng ta thật không hiểu tại sao Thích Tuệ Miễn có thể sống sót trong tình trạng nguy kịch như vậy?

Thích Tuệ Miễn vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Thúy Huệ, nàng chậm rãi bưng chén cháo lên một hơi uống sạch rồi do dự đặt xuống.

Nàng còn muốn ăn, tuy nhiên nàng cũng biết bản thân hiện tại không được ăn quá nhiều. Mười ngày không ăn uống, nếu ăn quá trong một lúc cũng không tốt cho dạ dày.

“Ai là đại phu tốt nhất trong kinh thành?” Thích Tuệ Miễn mở miệng hỏi Thúy Huệ.

Lần hôn mê này, Thích Tuệ Miễn cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì. Nàng cảm thấy trong người mình như ẩn chứa cả một kho tàng khổng lồ, chuyện này rõ ràng có liên quan đến việc nàng bỗng nhiên biết những phương thuốc kia.

Thích Tuệ Miễn muốn tìm một người trong nghề hỏi một chút về phương thuốc đó.

“Nô tỳ không biết.”

Thúy Huệ ngoài miệng tự xưng mình là “nô tỳ” nhưng thái độ hoàn toàn không coi mình là một hạ nhân: “Hôm đó người không ổn, nô tỳ đã xin ra ngoài tìm đại phu, nhưng khi đại phu nghe là chữa bệnh cho người thì vội nói bản thân không thể chữa được. Những ngày này đều là đại phu trong Vương phủ chẩn đoán và chữa trị cho người.”

“Đại phu của Vương phủ?”

Khi Thích Tuệ Miễn còn đang cảm thấy thật khó hiểu, một bóng người mảnh mai đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng: “Tuyền Cơ bái kiến Vương phi.”

Tuyền Cơ cung kính nói, nhưng ánh mắt hắn lại không có nửa phần kính trọng.

Thích Tuệ Miễn cũng tự biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào nên cũng không so đo với hắn, trực tiếp mở miệng hỏi: “Những ngày này đều là ngươi châm cứu cho ta?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom