• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết (1 Viewer)

  • Chương 390 Vé VIP đó dĩ nhiên là không có.

“Alô, Đại Bôn”.





Lâm Hữu Triết cười nói.





“Hữu Triết, có chuyện gì sao?”






Tiếng cười sảng khoái của Chu Đại Bôn vang lên.





“Mình lấy được hai tấm vé VIP xem buổi biểu diễn của Tần Mộng Dĩnh rồi, để dành cho cậu một vé này, khi nào cậu đến lấy?”





“Mình nói cho cậu biết, khán giả nào có vé VIP thì sau đó sẽ có cơ hội cùng ăn tối với Tần Mộng Dĩnh, cậu không động lòng sao?”





Lâm Hữu Triết nói lời cám dỗ.







Vé VIP đó dĩ nhiên là không có.





Nhưng chỉ cần anh muốn, đến lúc đó có thể gọi Long Diệu làm ra mấy tấm.





Không ngờ, Chu Đại Bôn lại bật cười.





Sau đó nói: “Thật ngại quá Hữu Triết, mình đã trở về Vân Thành, công ty có vài chuyện cần giải quyết nên mình đi từ hôm qua rồi”.





“Cái gì?”





Lâm Hữu Triết sững sờ, không khỏi kinh ngạc.





Thằng nhóc này không phải vẫn luôn thích Tần Mộng Dĩnh sao, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội mà cậu ấy lại đi rồi ư?





“Hôm qua, mình đã suy nghĩ rất kỹ, thực ra mình đã sớm không còn thích Tần Mộng Dĩnh nữa rồi”.





Chu Đại Bôn giải thích: “Chẳng qua là cảm thấy không cam lòng nên mình mới không thể quên được cô ấy thôi”.





“Mình muốn chứng minh với cô ấy rằng lúc trước cô ấy không để ý đến mình là do cô ấy đã bỏ lỡ, thật ra mình rất ưu tú”.





“Nhưng sau cuộc gặp gỡ lần này, mình mới phát hiện mình thật sự rất tầm thường, những người ưu tú trên thế giới này có quá nhiều”.





“Thay vì cứ nhớ mãi không quên, chi bằng cố gắng nâng cao giá trị bản thân mình, cậu thấy mình nói có lý không?”





Giọng nói của Chu Đại Bôn trở nên rất phóng khoáng.





“Ngược lại, mình thấy cô ấy có hứng thú với cậu, cậu phải biết trân trọng đó, đừng để lỡ mất cơ hội tốt như thế”.





“Được rồi, hiếm khi anh em chúng ta gặp lại nhau, còn chưa kịp đi uống một chầu thật đã với cậu”.





“Lần tới cậu đến Vân Thành, chúng ta lại tụ tập lần nữa, giờ mình còn có việc, cúp máy trước đây!”





Chu Đại Bôn nói một hơi, không cho Lâm Hữu Triết cơ hội lên tiếng đã cúp điện thoại luôn.





Nhìn vào cuộc gọi đã cúp máy, Lâm Hữu Triết bất lực mỉm cười.





Thằng nhóc này, hình như đã hiểu lầm chuyện gì rồi.





Nhưng có thể khiến cậu ấy có được động lực, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm vậy.





Lúc này, có một cuộc gọi đến điện thoại của Lâm Hữu Triết, là Sở Hạ Vũ gọi.





“Alo, Hữu Triết mấy ngày nay bận gì thế, sao không đến tìm em?”





Sở Hạ Vũ trách móc.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom