• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tuyệt thế thần y - Tô Dương (1 Viewer)

  • Chương 63-64

Chương 63: Hành Sơn cư sĩ

Ông Chung này có dáng người cao lớn, mày rậm mắt to, vừa nhìn đã biết là người hào sảng.

Tên ông ta là Chung Viễn Thanh, cực nổi tiếng trong giới chơi đồ cổ, là một nhà sưu tầm rất được kính trọng.

Nghe nói ông ta sưu tầm rất nhiều đồ, đủ để mở một bảo tàng cỡ nhỏ.

Triển lãm ngày hôm nay là do ông ta đứng ra tổ chức.

Người mà Khương Nhất Tuyết vừa phỏng vấn cũng là ông ta.

Thấy Chung Viễn Thanh tới, mấy chuyên gia đều đứng dậy, khách sáo chào hỏi ông ta.

Chung Viễn Thanh rất ôn hòa, ông ta khoát tay với đám người, ra hiệu cho họ ngồi xuống, nét mặt rất thản nhiên, không hề ra vẻ gì.

Tiếp đến, ông ta nói với Tô Dương: “Người anh em, chuyên gia đã xác định giá trị của bức tranh này. Hồi nãy tôi cũng đã quan sát mấy lần, cũng đồng ý với lời chuyên gia. Tôi khuyên cậu đừng nên hành động theo cảm tính, tốn nhiều tiền như thế để mua nó. Để tôi nói với cô bé Lâm đây một tiếng, chuyện này xem như xong...”

Tô Dương đang định lên tiếng, Lâm Hiểu Mạn lập tức nói với Chung Viễn Thanh: “Ông định làm gì? Đến lượt ông khua tay múa chân ở đây từ bao giờ thế? Đúng là không hiểu kiểu gì!”

Lâm Hiểu Mạn đã nắm chắc thắng lợi, chắc chắn hôm nay cô ta sẽ không bỏ qua cho Tô Dương.

Thấy Lâm Hiểu Mạn la lối, Chung Viễn Thanh lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, cười lạnh, thản nhiên nói: “Cô nhóc, cô về hỏi ông nội cô xem ông ấy có dám nói với tôi như thế không?”

Nghe thấy Chung Viễn Thanh nói thế, Lâm Hiểu Mạn hơi chột dạ.

Tuy nhà họ Lâm không phải danh gia vọng tộc, nhưng cũng có chút tiếng tăm ở Châu Thành. Nhưng hình như đối phương không coi nhà họ Lâm ra gì.

Nhưng trước mặt bao người như thế, cô ta không thể dễ dàng chịu thua.

Cô ta vẫn cố tình giả vờ thản nhiên: “Ông nội tôi là ông nội tôi, còn tôi là tôi chứ!”

Thấy Lâm Hiểu Mạn như thế, Chung Viễn Thanh không khỏi thở dài, thầm nghĩ tại sao người nhà họ Lâm lại xấc xược như vậy!

Tô Dương chợt nói: “Chẳng phải chỉ là một trăm nghìn thôi ư? Giờ tôi sẽ chuyển, đưa số thẻ cho tôi!”

Tuy một trăm nghìn không nhiều, nhưng ít nhất cũng đủ để Lâm Hiểu Mạn mua hai cái túi xách tầm trung.

Cô ta đưa số thẻ cho Tô Dương, ít phút sau, điện thoại Lâm Hiểu Mạn có thông báo tin nhắn, đã nhận được một trăm nghìn.

Lâm Hiểu Mạn không ngờ Tô Dương có một trăm nghìn thật.

Tuy đã nhận tiền nhưng cô ta vẫn ăn nói rất cay nghiệt, cô ta bĩu môi: “Chẳng biết anh kiếm số tiền này từ con đàn bà đê tiện nào! Tranh của anh đây, cứ giữ đấy mà chờ nó lên giá”.

Cô ta nói rồi ném bức tranh cho Tô Dương.

Tô Dương nhận lấy bức tranh, hài lòng nhìn mấy lần.

Chung Viễn Thanh thấy thế, cảm thấy hơi khác thường. Ông ta đã gặp rất nhiều người trong giới chơi đồ cổ, nhưng chưa từng thấy ai như Tô Dương.

Rõ ràng anh đã trả giá cao để mua một món hàng rác rưởi, nhưng hình như anh vẫn rất vui mừng.

Chung Viễn Thanh không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ bức tranh này còn có gì khác lạ ư?”

Tô Dương mỉm cười, đưa bức tranh cho Chung Viễn Thanh: “Ông Chung, ông xem này...”

Chung Viễn Thanh nhận lấy bức tranh, chậm rãi mở ra xem một lượt, vẫn không phát hiện manh mối gì.

Ông ta đành hỏi Tô Dương: “Người anh em, kiến thức của tôi hạn hẹp, không nhận ra bức tranh này có gì khác thường. Nếu cậu có cao kiến gì thì xin chỉ giáo. Nhưng nếu cậu chỉ dùng tiền để làm mình làm mẩy với cô nhóc nhà họ Lâm thì xem như tôi chưa nói gì”.

Tô Dương mỉm cười, chỉ vào chỗ đã được bồi thêm trên bức tranh: “Ông Chung nhìn ở đây xem...”

Chung Viễn Thanh nhìn kỹ, hình như hơi khác thường, nhưng ông ta vẫn không nhận ra rốt cuộc là khác ở đâu.

Thấy Chung Viễn Thanh vẫn không nhận ra, Tô Dương bèn quay sang nói với Khương Nhất Tuyết: “Lấy giúp tôi một cốc nước đến đây”.

Khi nước được mang đến, Tô Dương nhẹ nhàng thấm nước lên chỗ đã được bồi.

Một lúc sau, khi nước đã thấm hết, anh thận trọng bóc chỗ được bồi ra.

Khi anh bóc ra, không riêng gì chỗ được bồi, ngay cả bức tranh bên trên cũng bị bóc ra nốt.

Mọi người đều không hiểu tại sao Tô Dương lại làm thế.

Nhưng sau khi Tô Dương bóc hết, ai cũng thốt lên kinh ngạc.

Bên dưới bức tranh này còn một bức tranh khác.

“Tranh dưới tranh!”

Tuy Chung Viễn Thanh có kiến thức rộng rãi, nhưng khi thấy bức tranh này lộ ra, ông ta vẫn không khỏi kinh ngạc.

Tô Dương gật nhẹ đầu, còn chưa kịp nói gì, Chung Viễn Thanh đã bước đến gần, cầm bức tranh lên xem cho kỹ. Ông ta vừa nhìn vừa cảm khái: “Trong nét thô kệch chứa đựng sự tinh tế, giữa nét tinh tế vẫn còn vẻ thô sơ. Bút pháp rắn rỏi đầy sức sống, vận dụng cả hiệu ứng lem và khô mực. Nét viết tỉ mỉ, có chỗ trúc trắc, tuy tinh tế nhưng vẫn còn sự vụng về của trẻ con. Chồng nhiều lớp màu xanh đậm lên nhau, ở giữa lại có sắc đỏ nhạt, vừa diễm lệ vừa tao nhã. Đây chính là đặc điểm của tranh sơn thủy thời Minh...”

Ông ta nói rồi mặc kệ Tô Dương và đám đông đang vây xem, liếc nhìn lời đề tựa và

Vừa nhìn, Chung Viễn Thanh đã biến sắc.

Một lúc lâu sau ông ta mới nói: “Lạc khoản là Hành Sơn cư sĩ, Hành Sơn cư sĩ! Đây là 'Xuân Nguyên Sơn Thủy Đồ' của Hành Sơn cư sĩ...”

Thấy Chung Viễn Thanh kích động như thế, Khương Nhất Tuyết không khỏi hỏi: “Ông Chung, Hành Sơn cư sĩ là bậc thầy thư pháp nào thế?”

Chung Viễn Thanh không hề che giấu sự hưng phấn của mình, lập tức nói với Khương Nhất Tuyết: “Nếu nói Hành Sơn cư sĩ thì cô không biết, nhưng chắc chắn cô sẽ biết bốn tài tử của Giang Nam nhỉ? Hành Sơn cư sĩ chính là một trong bốn tài tử Ngô Trung, tên Văn Trưng Minh. Vì tổ tiên của ông ấy ở Hành Sơn nên ông ấy xưng hiệu là Hành Sơn cư sĩ”.

Khương Nhất Tuyết cũng biết Văn Trưng Minh - một trong bốn tài tử Giang Nam, người nổi danh cùng Đường Bá Hổ, dù sao ông ấy cũng thường xuyên xuất hiện trên phim điện ảnh và truyền hình.

Chung Viễn Thanh vô cùng kích động.

Phải biết rằng tuy Văn Trưng Minh am hiểu tranh sơn thủy nhất, nhưng cũng không có mấy bức được lưu truyền đến ngày nay.

Thế nên nó được rất nhiều nhà sưu tầm săn lùng.

Chung Viễn Thanh quan sát một lúc lâu rồi mới quay sang hỏi Tô Dương: “Người anh em, sao cậu phát hiện được bức tranh ẩn bên dưới thế?”

Tô Dương mỉm cười, trả lời: “Thật ra đơn giản lắm, khi đoàn chuyên gia mở bức tranh này ra, tôi đã thấy lớp giấy bồi ở trên hơi dày hơn các bức tranh khác một chút. Ban đầu tôi cứ tưởng là do cách bồi chưa thành thạo, nhưng sau đó tôi phát hiện, bức tranh này dùng giấy Nguyên Thư chứ không phải giấy Tuyên. Phải biết rằng giấy Nguyên Thư được miêu tả là không thấm nước, để lâu cũng không mục. Mà phần lớn tranh của thời Dân Quốc đều dùng giấy Tuyên...”

“Tôi đoán chủ nhân của bức tranh này sợ nếu dùng giấy Tuyên thì sẽ khiến mực thấm xuống bức tranh bên dưới. Dựa vào hai điều này, hoàn toàn có thể kết luận đây là một bức tranh chồng lên tranh. Nhưng không ngờ tác phẩm bên dưới lại là của Văn Trưng Minh...”

Tô Dương vừa dứt lời, Chung Viễn Thanh lập tức giơ ngón cái, khen: “Hậu sinh khả úy, đúng là hậu sinh khả úy! Tôi tự nhận không bằng!”

Ông ta nói rồi bảo Tô Dương: “Người anh em, cậu có nỡ từ bỏ thứ mà mình thích không? Chỉ cần cậu đồng ý, giá cả có thể thương lượng được!”
Chương 64: Lời mời lúc nửa đêm

Có thể thấy rằng Chung Viễn Thanh thực sự rất thích bức tranh này.

Không đợi Tô Dương lên tiếng có đồng ý hay không, ông ta đã lại lên tiếng: “Hai mươi triệu, người anh em, hai mươi triệu, được chứ?”

Tô Dương biết cái giá này đối với bức tranh mà Văn Chính Minh vẽ thì không phải là cao nhưng đó cũng chẳng phải cái giá thấp, có thể coi ở mức tương đối.

Tô Dương cũng không định sưu tầm, lại thêm ấn tượng về Chung Viễn Thanh cũng không tồi nên bèn gật đầu, đáp: “Đồ bán cho người biết nhìn hàng, ông Chung đã thích như vậy thì tôi cũng không giữ lại làm gì, chuyển sang cho ông vậy...”.

Chung Viễn Thanh vừa nghe vậy tỏ ra vô cùng hưng phấn, còn Lâm Hiểu Mạn từ đầu tới cuối vẫn đang quan sát thì mặt đã tái đi từ lâu. Cô ta đột nhiên rít lên: “Anh có tư cách gì mà bán bức tranh này đi? Bức tranh này là của tôi! Trả lại cho tôi! Tôi không bán cho anh nữa...”

Nói rồi, cô ta cứ thế giật lại bức tranh từ tay Chung Viễn Thanh.

Chung Viễn Thanh sợ Lâm Hiểu Mạn làm hỏng bức tranh, vội lùi về sau, giấu bức tranh đi.

Còn Lâm Hiểu Mạn thì gần như phát điên, lên giọng la lối: “Tô Dương, anh là đồ lừa đảo. Trả bức tranh lại cho tôi, tôi không bán cho anh nữa, tôi trả lại tiền cho anh...”

Hai mươi triệu đối với Lâm Hiểu Mạn mà nói là một con số vô cùng lớn. Mặc dù nhà họ Lâm có tiềm lực kinh tế nhất định nhưng tiền bạc thì vẫn do ông cụ Lâm nắm giữ.

Lâm Hiểu Mạn chỉ có thể lấy chút ít tiền tiêu vặt mua vài món đồ xa xỉ như túi hiệu mà thôi.

Cách thể hiện điên cuồng đó của Lâm Hiểu Mạn khiến cho tất cả những người xung quanh đều phải ngã ngửa.

Đồ bán rời khỏi tay rồi, đây là quy tắc trong giới chơi đồ cổ.

Cho dù là thật hay giả, cho dù là giá cả thế nào thì một khi giao dịch thành công tuyệt đối không được đòi hỏi thêm.

Huống hồ đây hoàn toàn là do Lâm Hiểu Mạn chủ động nói muốn bán. Chung Viễn Thanh vừa giấu bức tranh sau lưng vừa trầm giọng nói: “Cô Lâm, nếu cô còn gây ồn ào tiếp thì tôi sẽ cho bảo vệ mời cô ra ngoài đấy...”

Thế nhưng, trong đầu của Lâm Hiểu Mạn lúc này chỉ có con số hai mươi triệu, những thứ khác cô ta căn bản không quan tâm. Cô ta vẫn giống như một người phụ nữ chanh chua, muốn giành lại bức tranh.

Chung Viễn Thanh lớn giọng: “Bảo vệ đâu, lôi người này ra ngoài, đừng để cô ta gây rối ở đây!”

Ông ta vừa dứt lời, vài tên bảo vệ dáng người to cao vạm vỡ lập tức chạy vào. Vừa thấy bảo vệ, Lâm Hiểu Mạn tỏ ra có phần sợ hãi nhưng cô ta dứt khoát không từ bỏ, lập tức quay đầu lại kéo tay Tề Hoài Nhân, nói với ông ta:

“Chú Tề, mau, mau giúp cháu! Bọn họ bắt nạt cháu, chú là người nhà họ Tề, bọn họ sợ chú, chú mau gọi người lấy lại bức tranh giúp cháu...”

Mặc dù Tề Hoài Nhân là một kẻ bất tài nhưng nói về quy tắc trong giới chơi đồ cổ thì ông ta đương nhiên vẫn hiểu rõ.

Ông ta nhẹ nhàng kéo tay Lâm Hiểu Mạn, khẽ giọng nói: “Hiểu Mạn, ngoan nào, chẳng qua chỉ là hai mươi triệu thôi, về rồi chú Tề sẽ giúp cháu kiếm lại. Chúng ta không cần bức tranh này nữa, chú Tề đưa cháu về...”

Thấy Tề Hoài Nhân không giúp được mình, Lâm Hiểu Mạn tỏ ra tuyệt vọng. Nói rồi, Tề Hoài Nhân kéo tay Lâm Hiểu Mạn định rời đi. Vừa tới cửa, Lâm Hiểu Mạn đột nhiên quay đầu lại nhìn Tô Dương, cô lạnh lùng nói:

“Tô Dương, anh nhớ lấy cho tôi. Lâm Hiểu Mạn tôi cho dù thịt nát xương tan cũng phải báo thù, còn cả con tiện nhân Lâm Khả Hy nữa!”

Nói rồi, cô ta cùng Tề Hoài Nhân xuống tầng.

Bên trong chiếc Mercedes s400, Lâm Hiểu Mạn thay đổi thái độ, cô ta trở nên lạnh lùng thấy rõ. Cô ta nhìn Tề Hoài Nhân, nói: “Chú Tề, chú vừa nói sẽ giúp cháu kiếm lại hai mươi triệu, vậy bao giờ thì chú giúp cháu kiếm lại?”

Tề Hoài Nhân hơi sững người. Ông ta chẳng qua chỉ buột miệng nói ra mà thôi.

Về việc kinh doanh của nhà họ Tề, ngoài mảng giải trí do Tề Hoài Nhân quản lí ra thì những mảng khác ông cụ Tề đều không cho ông ta nhúng tay vào.

Dù sao thì khả năng của ông ta cũng có hạn, cả ngày lại chỉ ăn uống, gái gú, cá độ, ông cụ Tề vốn không tin tưởng ông ta.

Thế nhưng Tề Hoài Nhân không thể nói những điều này với Lâm Hiểu Mạn. Ông ta vẫn tỏ ra như không gì không thể làm được, đặt tay lên phần đùi nhẵn nhụi của Lâm Hiểu Mạn, khẽ xoa xoa hai cái rồi mới cười giả lả, nói:

“Hiểu Mạn à, cháu yên tâm, chỉ cần cháu khiến chú vui thì vấn đề về tiền nong chú Tề có thể giúp cháu kiếm về chỉ trong vài phút...”

Nếu là trước đây thì Lâm Hiểu Mạn có lẽ sẽ tin nhưng sau sự việc ngày hôm nay, suy nghĩ của cô ta đã hoàn toàn thay đổi.

Đặc biệt là chuyện Tề Vân Kiệt tặng cô ta bức tranh giả.

Đương nhiên, Tề Vân Kiệt cũng không biết bên dưới bức tranh này còn có một bức tranh khác nữa, nên mới coi nó như thứ đồ không đáng tiền để lừa Lâm Hiểu Mạn.

Nhìn Tề Hoài Nhân, Lâm Hiểu Mạn khẽ mỉm cười, cô giơ những ngón tay thon dài khẽ lướt trên khuôn mặt béo phệ của Tề Hoài Nhân.

Chỉ có điều, hành động này của cô ta đã khiến Tề Hoài Nhân tâm trí rối bời, thần hồn điên đảo.

Nên biết rằng, mặc dù Tề Hoài Nhân đã từng chơi không ít gái nhưng thông thường đều là loại gái tự kiếm tiền bằng thân xác của mình.

Còn Lâm Hiểu Mạn lại xinh đẹp trẻ tuổi, gia thế giàu có, Tề Hoài Nhân chưa bao giờ được lên giường với một người con gái như vậy.

Lâm Hiểu Mạn mỉm cười ghé mặt lại gần tai Tề Hoài Nhân, khẽ nói: “Chú Tề, Hiểu Mạn có rất nhiều cách khiến chú có thể vui vẻ, thư thái, nhưng chú nhớ phải khiến cho Hiểu Mạn vui trước đã, phải không nào?”

Tề Hoài Nhân lại cười hề hề, luồn tay vào váy Lâm Hiểu Mạn, cười đê tiện: “Hiểu Mạn, vậy cháu nói cho chú biết, chú nên làm gì để cháu vui đây?”

Lâm Hiểu Mạn nhìn Tề Hoài Nhân, như cười như không: “Không có hai mươi triệu, chú nói xem cháu có thể vui được không?”

Tiền! Mục đích của Lâm Hiểu Mạn chính là tiền.

Nói rồi, Lâm Hiểu Mạn thay đổi sắc mặt, cô ta gạt tay Tề Hoài Nhân đi rồi lạnh lùng, nói: “Chú Tề, bao giờ chú có thể để cháu kiếm được hai mươi triệu thì tới tìm cháu, nếu không, sau này chúng ta coi như không quen biết. Tài xế, về biệt thự nhà họ Lâm!”

Tề Hoài Nhân vốn dĩ tưởng rằng hôm nay có thể lên giường với Lâm Hiểu Mạn nhưng không ngờ Lâm Hiểu Mạn đột nhiên lại quay về nhà.

Lâm Hiểu Mạn cũng tỉnh táo lên rồi, lần này không nhìn ra được gì có lợi cho mình thì cô ta nhất quyết không hành động!

Tề Hoài Nhân lại bị sự quyến rũ lẳng lơ của Lâm Hiểu Mạn làm cho rạo rực khắp người. Vì để có được cô ta, ông ta bắt đầu toan tính làm sao kiếm được hai mươi triệu cho Lâm Hiểu Mạn một cách sớm nhất?

Bên trong hội trường giám định.

Chung Viễn Thanh đã giao hai mươi triệu cho Tô Dương, mấy người trò chuyện và hẹn hôm khác uống trà sau. Tô Dương và Khương Nhất Tuyết nhìn Tô Dương với ánh mắt có phần hiếu kì và hỏi: “Tô Dương, anh nói xem, cách ăn mặc của anh trông như kẻ ăn mày hành khất vậy, nhưng anh cũng biết không ít đấy nhỉ? Nào là đồ ăn Pháp, đàn vi-ô-lông, lại còn biết cả giám định bảo vật. Khả Hy nói anh còn biết cả y thuật nữa. Anh nói cho tôi biết, rốt cục anh học bao nhiêu thứ như vậy ở đâu?”

Tô Dương cười hề hề: “Trời sinh đã biết rồi!”

Khương Nhất Tuyết cũng biết Tô Dương nói bừa nhưng cô ta lại thêm phần hiếu kì. Tên Tô Dương này sao lại có thể biết nhiều như thế cơ chứ”

Thực ra cô ta đâu biết rằng những gì Tô Dương biết còn nhiều hơn cô ta tưởng tượng biết bao nhiêu.

Khương Nhất Tuyết sống trong một khu cao cấp ở trung tâm thành phố, bình thường cô ta ở đây một mình.

Tới nơi, Khương Nhất Tuyết vừa chuẩn bị xuống xe vừa quay đầu nhìn Tô Dương và nói một câu: “Anh có muốn lên kia ngồi một lát, uống một ly không?”

Đã nửa đêm rồi, Khương Nhất Tuyết đột nhiên đưa ra lời mời này với Tô Dương khiến anh có phần bất ngờ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom