• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới (3 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16 Chương 16. Tình thương của cha như núi, ban thưởng Thánh giai kiếm pháp! (2)

Tuyền Ấu bổ nhào vào trong ngực Lâm Hiên, ôm chặt lấy hắn nói: "Cha phải đi!"

Tuyền Hi và Tuyền Hàm rất văn nhã gật gật đầu: "Ừm!"

"Đương nhiên là cha sẽ đi." Lâm Hiên ôm Tuyền Ấu đứng dậy, trong tay nắm tay ba cô con gái khác.

Phong Cấm Phàm vẻ mặt tràn đầy hâm mộ nói: "Đế phu, tình cảm giữa các công chúa và ngươi thật là tốt!"

Nghĩ đến dáng vẻ hờ hững lạnh lẽo của nữ nhi nhà mình dành cho mình.

Phong Cấm Phàm cũng cảm thấy người làm cha như mình so với Lâm Hiên thì thật là thất bại!

Rất nhanh, Lâm Hiên đã dẫn theo các con gái đi theo Phong Cấm Phàm vào diễn võ trường.

Nơi này bốn phía đều là hộ vệ, hiển nhiên công việc bảo vệ rất nghiêm mật.

Lâm Hiên nhìn thấy một chỗ trong rừng cây phía trước có một đám linh khí màu trắng mênh mông hùng hậu đang xoay tròn nhấp nhô.

Đám linh khí này chiếm phạm vi ít nhất hai dặm.

Cho dù đứng ở cách nó ngàn mét cũng có thể cảm nhận được linh khí dồi dào tràn ra ngoài.

"Tụ Linh Trận chính là bệ hạ mời Khí Trận Tông Sư chuyên môn xây dựng dành cho các công chúa thu nạp linh khí tăng cao tu vi."

"Nếu như tu luyện kiếm đạo ở trong trận pháp này thì các công chúa có thể tiến bộ nhanh hơn."

Phong Cấm Phàm dẫn Lâm Hiên đi về phía trước, vừa đi vừa lên tiếng giới thiệu.

Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.

Có được Thập Phương Trận Đồ, hắn có thể nhận ra được trận pháp này cũng tốn kém không ít.

Không có tu vi cấp bậc tông sư thì không thể nào tạo ra được một cái trận pháp khổng lồ như thế được.

Oanh! ! !

Một đoàn hắc sắc quang mang bỗng nhiên nổ tung ở trong trung ương Tụ Linh Trận.

Trong nháy mắt, Tụ Linh Trận đã loạn thành một đoàn.

Linh khí mênh mông giống như là lũ lụt vỡ đê điên cuồng tràn ra bốn phía.

Cho dù là linh khí nhưng khi nồng độ đạt tới mức nhất định mà đột nhiên lao ra thì cũng có lực sát thương.

Lâm Hiên nhìn thấy mấy tên hộ vệ đứng ở khoảng cách gần Tụ Linh Trận nhất đều đồng loạt kêu thảm một tiếng sau đó bị linh khí nổ tung chấn bay xa mấy trượng.

Mà linh khí triều đập vào mặt khiến cho Phong Cấm Phàm cũng không thể không lộ vẻ kinh hãi.

"Không được!"

Hắn hô to một tiếng, vội vàng lui lại, muốn bảo vệ Lâm Hiên và bốn công chúa.

Ngay lúc tới gần xung quanh người Lâm Hiên, linh lực mãnh liệt đó bỗng nhiên bị quét sạch.

Phong Cấm Phàm cảm nhận được mình như đang đi vào trong một cái thiên địa tường hòa.

Cho dù linh khí thủy triều bên ngoài có mãnh liệt như thế nào đi nữa cũng không thể tạo thành một chút uy hiếp nào cho hắn.

Phong Cấm Phàm lập tức phán đoán đây là công lao của Lâm Hiên.

"Đế phu bất động thần sắc thì có thể hóa giải được sự xung kích của linh khí mãnh liệt này, đúng là rất không bình thường."

Phong Cấm Phàm không khỏi lộ ra vẻ kính sợ với Lâm Hiên.

Khi những tên hộ vệ còn lại nhìn thấy Lâm Hiên đứng bất động như núi thì trên mặt cũng tràn đầy vẻ kính nể.

"Không hổ là đế phu, đúng là rất lợi hại!"

"Đế phu thực ngưu!"

Đối mặt với đám người sợ hãi thán phục, Lâm Hiên mỉm cười.

Bị động thần kỹ "Vô Địch Cấm Vực", hiệu quả chính là ngưu như vậy!

Sau đó Phong Cấm Phàm cúi người nói: "Đế phu, xin lỗi đã để cho ngươi và các công chúa phải sợ hãi!"

"Ta lập tức đi kiểm tra xem rốt cuộc là nguyên nhân gì mà lại khiến cho Tụ Linh Trận xảy ra vấn đề."

Lâm Hiên gật gật đầu.

Cái Tụ Linh Trận này, trong mắt hắn thì cũng không phải là trận pháp cao thâm gì.

Nhìn biểu cảm trên mặt Phong Cấm Phàm, hình như là tự tin mình có thể giải quyết được, vậy thì để cho hắn giải quyết đi.

Phong Cấm Phàm được Lâm Hiên đồng ý, quay người vội vàng đi tới chỗ Tụ Linh Trận.

Lúc này Tụ Linh Trận, linh khí vốn tụ tập ở trung ương trở nên lộn xộn phun trảo ra bốn phía.

Thoạt nhìn, nó giống như là cái bình thủng trăm ngàn lỗ, khiến cho nước được chứa ở bên trong nó phun tung tóe ra ngoài.

"Cũng may ta hiểu được một chút trận pháp áo nghĩa, bằng không thì không thể giải quyết chuyện hôm nay được chắc chắn sẽ bị bệ hạ trách phạt!"

Phong Cấm Phàm âm thầm nghĩ, vận chuyển chân nguyên.

Vừa ngăn trở linh khí xung kích, vừa tới gần trung ương Tụ Linh Trận.

Căn cứ trận pháp áo nghĩa mình học được, hai tay của hắn bóp ra một cái ấn quyết thuần kim sắc.

Hô ~

Cái ấn quyết này giống như là một cái màng mỏng to lớn, trong chớp mắt bao trùm phạm vi hai dặm.

Mà cái phạm vi này vừa khéo bao phủ toàn bộ Tụ Linh Trận.

Ba tỷ muội Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm đều mở to đôi mắt mà nhìn Phong Cấm Phàm.

Chỉ chốc lát, thấy Tuyền Châu nắm nắm tay nhỏ: "Đừng sửa chữa được! Đừng sửa chữa được!"

Biểu cảm trên mặt Tuyền Hi và Tuyền Hàm cũng giống như nàng, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi: "Đúng đó, đừng sửa chữa được!"

Chỉ có Tuyền Ấu là lúc lắc cái đầu nhỏ như là đánh trống: "Không! Ta muốn Phong thúc thúc sửa chữa được!"

Lâm Hiên lộ ra vẻ tò mò, hỏi: "Tuyền Châu, tại sao các ngươi lại không muốn Tụ Linh Trận được sửa chữa?"

Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm nhìn nhau một cái, để lộ ra vẻ rụt rè.

Giống như là đang sợ bị Lâm Hiên trách cứ.

Lâm Hiên mỉm cười: "Cứ yên tâm nói đi cha sẽ không trách các ngươi."

Tuyền Châu gật gật đầu, nói ra: "Cha, luyện kiếm quá không thú vị!"

Tuyền Hi nói hùa theo: "Đúng vậy, rất là nhàm chán!"

Tuyền Hàm: "Ừm!"

Tuyền Ấu hai tay chống nạnh, vẻ mặt không phục nghiêng đầu đáp lại: "Không có chút không thú vị nào! Luyện kiếm rất là thích!"

"Các ngươi không thích luyện kiếm?" Lâm Hiên tiếp tục hỏi.

Tuyền Châu lắc đầu: "Không phải, chỉ là mỗi lần bốn người chúng ta đều phải luyện những chiêu thức giống nhau rất là không thú vị."

"Thì ra là thế." Cuối cùng Lâm Hiên cũng hiểu được tâm tư của bọn nhỏ.

Tất cả kiếm chiêu của các nàng đều là do Đông Hoàng Tử U dạy, cho nên khi Đông Hoàng Tử U khi không có mặt ở đây thì các nàng chỉ có thể tự mình luyện.

Trong trường hợp không có người làm bạn thì các nàng chỉ có thể lặp đi lặp lại những tư thế mà Đông Hoàng Tử U dạy.
Chương 17 Chương 17. Chúng nữ nhi tâm tư!

Suy nghĩ một chút, đúng là rất nhàm chán.

Tuy nói với năng lực của Đông Hoàng Tử U, cho dù chỉ là mấy chiêu đơn giản nhưng các tiểu nha đầu học xong cũng sẽ được lợi ích vô cùng.

Nhưng đối với trẻ con thì cứ liên tục lặp đi lặp lại thứ gì đó là một chuyện cực kỳ buồn tẻ vô vị.

Dù sao tâm tính của các nàng còn kém xa tít người trưởng thành.

Ngược lại là Tuyền Ấu thiên tính hoạt bát hiếu động, đối với tiểu ma đầu nàng chỉ cần có chuyện để chơi thì đó là chuyện thú vị.

Lâm Hiên thấy thế thì cười nói: "Kiếm là chắc chắn phải luyện, nhưng bắt đầu từ hôm nay cha sẽ luyện với các ngươi."

Tuyền Châu các nàng suy nghĩ nếu như có cha luyện kiếm với mình thì sẽ không thành vấn đề!

"Được rồi cha, vậy chúng ta tiếp tục luyện!"

Các tiểu nha đầu lộ ra vẻ vui sướng một lần nữa.

Bành!

Ngay lúc Lâm Hiên và các tiểu nha đầu nói chuyện với nhau, ở chỗ Phong Cấm Phàm bỗng phát ra một tiếng nổ vang.

Sau đó nhìn thấy tất cả kiếm quanh bỗng nhiên ngưng tụ lại thành một chùm giống như tia chớp từ bên trong trung ương của Tụ Linh Trận bắn ra.

Phong Cấm Phàm né tránh không kịp, bị đạo kim quang này đánh mạnh vào một cái.

Kêu lên một tiếng đau đớn, lui về sau trọn vẹn mười bước.

"Đáng chết, thất bại!" Phong Cấm Phàm mặt mũi tràn đầy ảo não.

Với tu vi Thần Phách Cảnh của hắn thì hoàn toàn không thể nào chữa trị được Tụ Linh Trận này.

Hơn nữa bây giờ nhìn lại mới biết cũng không phải là do tu vi không đủ thôi đâu.

Hắn mơ hồ cảm nhận được cái Tụ Linh Trận này còn phức tạp hơn tưởng tượng của mình nhiều.

"Xem ra chỉ đành phải mời người sáng tạo ra nó ra tay."

Ngay lúc Phong Cấm Phàm chuẩn bị nói rõ với Lâm Hiên tình huống thì một đạo tật phong thổi qua.

Quang ảnh lóe lên.

Một lão giả tóc trắng người mặc đạo bào màu xám đứng ở bên cạnh Phong Cấm Phàm.

"Vinh tiền bối, ngươi đã đến!"

Phong Cấm Phàm lập tức cười rạng rỡ hành lễ.

Lão giả tóc trắng chính là người sáng tạo ra cái Tụ Linh Trận này.

Khí Trận Tông Sư, ngự dụng trận pháp đại sư của Huyền Băng Cung, Vinh Huy.

Vinh Huy thọ nguyên hơn một ngàn ba trăm năm, mặc dù tu vi chỉ có Thần Phách Cảnh nhưng hắn cả đời nghiên cứu trận pháp, chính là đệ nhất cao thủ trận pháp ở Bắc Huyền Thiên bây giờ.

Bởi vậy, ở phương diện sáng tạo trận pháp hắn có phần được tiên đế trọng dụng.

Nữ Đế Đông Hoàng Tử U kế vị, sau đó cũng mười phần coi trọng Vinh Huy.

Cái Tụ Linh Trận này chính là Vinh Huy được Nữ Đế nhờ vả nên mới đặc biệt sáng tạo ra cho bọn nhỏ.

Vinh Huy khẽ gật đầu một cái với Phong Cấm Phàm, sau đó đưa mắt nhìn vào Tụ Linh Trận.

"Vừa rồi ta đi ngang qua Thủy Tinh Cung, cảm nhận được linh khí nơi đây đại loạn không ngờ được đúng là do Tụ Linh Trận xảy ra vấn đề."

Vinh Huy nhíu mày tự lẩm bẩm.

Phong Cấm Phàm hỏi: "Vinh tiền bối, người có biết tại sao trận pháp này lại đột nhiên hỗn loạn hay không?"

Vinh Huy nhìn kỹ một lúc, nói: "Xây trận như xây nhà, một khi căn cơ buông lỏng thì dễ dàng xảy ra vấn đề."

"Cái Tụ Linh Trận này chính là ta phù hợp số lượng Ngũ Hành Thất Tinh mà sáng tạo, dẫn nạp thiên địa linh khí."

"Đột nhiên xảy ra vấn đề, thật ra thì chính là do số lượng Ngũ Hành Thất Tinh thay đổi."

Phong Cấm Phàm kinh ngạc nói: "Số lượng Ngũ Hành Thất Tinh cũng sẽ thay đổi hay sao?"

"Đương nhiên." Vinh Huy gật gật đầu.

"Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, tất cả mọi thứ đều đang không ngừng thay đổi và phát triển."

"Thiên địa Ngũ Hành, Bắc Đẩu Thất Tinh, bọn chúng cũng theo thời gian mà dần dần thay đổi."

Sau khi Phong Cấm Phàm nghe xong thì trầm tư một lát sau đó lại nói: "Vậy theo lời của tiền bối thì trận pháp này không thể nào vĩnh viễn không hỏng đúng không?"

"Đó cũng không phải." Vinh Huy lấy ra bốn khối kim sắc phương ấn.

"Cái Tứ Tượng Thánh Ấn này chính là Linh Bảo."

"Lúc đầu ta cứ nghĩ là sẽ không dùng tới, nhưng bây giờ vì mấy vị công chúa ta sẽ dùng tới nó!"

Nói xong, hắn mặc niệm pháp quyết, ném Tứ Tượng Thánh Ấn về phía Tụ Linh Trận.

Trong chốc lát, kim quang nổ bắn ra.

Bốn khối kim ấn chia nhau phân tán ra bốn phương tám hướng trong Tụ Linh Trận.

Tựa như xây nhà đánh bốn cái móng, vững vàng ổn định Tụ Linh Trận ở giữa.

Đợi đến kim quang bắt đầu ảm đạm, linh khí điên cuồng khuếch tán ra bốn phía nhanh chóng bị một luồng lực lượng lớn ép ngược trở về.

Thấy thế, Phong Cấm Phàm không khỏi cảm thán: "Không hổ là Tiên Thiên Linh Bảo, Tứ Tượng Thánh Ấn đúng là rất lợi hại."

Bành!

Hắn vừa mới dứt lời, dị tượng nảy sinh.

Linh khí vốn đã bị áp trở về lấy thế càng thêm mãnh liệt hơn bộc phát ra một lần nữa.

Vinh Huy và Phong Cấm Phàm bị lực trùng kích mạnh mẽ đánh vào không thể không đồng thời lui ra phía sau mấy chục bước.

"Tại sao có thể như vậy được?" Vinh Huy nhướng mày.

"Lấp không bằng khai thông, Tụ Linh Trận đã hỏng, nếu như cưỡng chế ngăn chặn thì hậu quả sẽ càng tệ hơn nữa."

Lúc này một giọng nói vang lên sau lưng khiến cho ánh mắt Vinh Huy sáng lên.

Lâm Hiên đã dẫn theo bốn cô con gái đứng ở phía sau mấy người Vinh Huy.

Hắn vốn cho rằng Phong Cấm Phàm và Vinh Huy liên tiếp xuất thủ thì có thể giải quyết được vấn đề.

Nhưng hiện tại xem ra vấn đề đơn giản đối với mình lại không phải là vấn đề đơn giản đối với bọn họ.

Vinh Huy vội vàng xoay người: "Ngươi là?"

Phong Cấm Phàm vẻ mặt kính trọng: "Hắn là đế phu!"

"Bái kiến đế phu!" Vinh Huy vội vàng hành lễ, sau đó nói ra: "Những lời mà đế phu vừa nói hình như là có thâm ý trong đó, đế phu có thể chỉ điểm ta hay không?"

Lâm Hiên vừa mới nói một câu mà thôi nhưng đã khiến cho Vinh Huy có cảm giác như mình đã gặp được cao nhân.

Lâm Hiên ung dung nhìn thoáng qua Tụ Linh Trận.

"Ngươi mới vừa nói, xây trận như xây nhà, lời này đúng là có chút đạo lý."

"Nhưng trận pháp linh hoạt đa dạng, có khác biệt rất lớn với chuyện xây nhà."

Hắn vừa mới nói ra hai câu này Vinh Huy lập tức biến sắc.

Đây là cách nói có tính đột phá nhất mà hắn từng nghe qua!
Chương 18 Chương 18. Yêu nghiệt nữ nhi, cha càng yêu nghiệt hơn!

Hắn vốn cho rằng mỗi loại trận pháp đều có công dụng và kết cấu cố định.

Nhưng mà suy nghĩ tỉ mỉ lại thì đúng là những lời mà Lâm Hiên nói hoàn toàn rất có đạo lý.

"Đế phu, mời nói tiếp." Vinh Huy trưng vẻ mặt ham học ra lên tiếng nói.

Lâm Hiên chỉ vào Tụ Linh Trận nói: "Trận pháp này tác dụng cơ bản nhất của nó chính là hội tụ thiên địa linh khí."

"Nhưng nếu như hội tụ tất cả linh khí vào bên trong đó thì sẽ có một ngày vượt qua sức chịu đựng của nó."

"Bởi vì lấp không bằng khai thông, muốn để cho nó vĩnh viễn tồn tại thì nhất định phải chú ý chuyện để cho trận pháp cân cân bằng!”

Vinh Huy nghe xong liên tục gật đầu: "Đúng là đạo lý này! Nghe đế phu một lời nói, hơn hẳn đọc sách mười năm!"

Vẻ kính sợ trên mặt Phong Cấm Phàm càng sâu.

Ngay cả Khí Trận Tông Sư mà cũng khiêm tốn với đế phu như thế, xem ra đế phu này còn lợi hại hơn mình tưởng tượng nhiều.

"Vậy theo ý kiến của đế phu, nên làm như thế nào mới có thể để cho cái Tụ Linh Trận này trở nên hoàn mỹ?" Vinh Huy tiếp tục thỉnh giáo.

Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Số lượng Ngũ Hành Thất Tinh không đủ, vậy dùng Bát Hoang Lục Hợp đi."

"A?" Vinh Huy giật mình.

Số lượng Bát Hoang Lục Hợp có thể diễn hóa ra chín chín tám mươi mốt ức loại biến số.

Công trình khổng lồ như thế nếu muốn cho hắn hoàn thành thì cần ít nhất nửa năm!

Không đợi Vinh Huy lấy lại tinh thần, Lâm Hiên đã đi vào bên trong Tụ Linh Trận.

Chỉ gặp hắn giơ ngón tay lên, chia nhau chỉ vào mấy hướng của Tụ Linh Trận.

Từng cái vòng sáng kim sắc huyền diệu nhanh chóng xuất hiện ở trong Tụ Linh Trận.

Những vòng sáng kim sắc này có vị trí phân bố cực kỳ đặc biệt, giống như là phù hợp với thiên địa chi đạo.

Vinh Huy cẩn thận phân biệt, sau đó trên mặt không khỏi lộ ra vẻ rung động: "Đây là Bát Hoang Lục Hợp chi vị! Đế phu có thể nói là thần tốc!"

Hô ~

Kim quang bạo rạp.

Vòng sáng kim sắc ở tất cả phương vị kết hợp với nhau tạo thành một đường cong duyên dáng.

Mà lúc này đây, linh khí đang điên cuồng phun ra bốn phía lại chủ động bay ngược về trong Tụ Linh Trận.

Không chỉ như thế, khi linh khí đạt đến nồng độ nhất định.

Linh khí ở trong trận lại thuận theo vô số phương vị đã được tính trước mà chảy ra ngoài.

Lặp đi lặp lại như vậy, cuồn cuộn không dứt, suôn sẻ nhu hòa, lại cực kỳ hài hòa.

Vinh Huy vỗ tay mà thán: "Đế phu đúng là thần nhân vậy!"

Cho đến lúc này hắn mới hiểu được tại sao Lâm Hiên có thể trở thành nam nhân của Nữ Đế.

Chỉ dựa vào chiêu Bát Hoang Lục Hợp này, Lâm Hiên tuyệt đối có tư cách khinh thường đám hào kiệt ở Bắc Huyền Thiên.

Đương nhiên, ngoại trừ thủ đoạn cao thâm ra.

Dáng vẻ bề ngoài của Lâm Hiên cũng đẹp trai hiếm có.

Tất cả những thứ này kết hợp lại với nhau, cho dù là vạn cổ Nữ Đế cũng không thể ngăn cản được sức hấp dẫn của Lâm Hiên.

Mà Phong Cấm Phàm thì trong lòng âm thầm tán thưởng: "Bệ hạ quả nhiên rất có ánh mắt, đế phu đúng là tài năng hiếm thấy trên đời!"

"Được rồi, chúng ta đi vào đi."

Mắt thấy chuyện đã được giải quyết, Lâm Hiên dẫn bốn cô con gái đi vào trong Tụ Linh Trận.

Vinh Huy và Phong Cấm Phàm lập tức tránh đi.

Dựa theo quy củ do Nữ Đế quyết định, trong lúc các công chúa luyện kiếm thì đám thủ vệ phải tránh đi.

Quy định này chủ yếu là bởi vì kiếm chiêu mà Đông Hoàng Tử U truyền thụ cho bọn nhỏ rất là lợi hại.

"Cha, ta luyện kiếm pháp mà mẫu thân dạy cho ngươi xem nha!"

Con ngươi đen nhánh của Tuyền Châu đảo một vòng, là người đầu tiên nắm tay Lâm Hiên nói.

"Ta cũng muốn luyện cho cha xem!"

Ba nha đầu khác kịp phản ứng lại cũng lập tức chạy lên nói.

Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt cái đầu nhỏ của các nàng: "Các bảo bối, kiếm pháp mà mẫu thân dạy cho các ngươi tên là gì?"

"Ta nói, tên là 'Thiên Chiêu Kiếm Pháp'!" Tuyền Hi vội vàng giơ tay nhỏ lên trả lời.

Tuyền Châu nói bổ sung: "Mẫu thân nói đây là kiếm thuật Thánh giai trung phẩm."

Sau khi Lâm Hiên nghe xong yên lặng gật đầu.

Khó trách, Đông Hoàng Tử U không cho phép người bên ngoài vây xem.

Thiên Chiêu Kiếm Pháp này chính là Thánh giai trung phẩm, cũng được tính là kiếm thuật trân quý.

"Được, vậy thì các ngươi cùng nhau luyện cho cha xem đi." Lâm Hiên cười nói.

Bốn tiểu nha đầu đồng thời gật đầu, nhao nhao lui lại mấy bước, nâng cao tinh thần hấp khí, vận chuyển chân nguyên.

Lợi dụng linh khí mênh mông không dứt ở bên trong Tụ Linh Trận làm dẫn dắt, cách không hút trường kiếm đang được đặt ở trên kệ vào trong tay.

"Cha, vậy chúng ta bắt đầu nha!"

Có cha xem, bốn tiểu nha đầu rất có đấu chí.

Vừa ra tay thì đã có phong phạm của cao thủ tuyệt thế.

Lâm Hiên thấy thế không khỏi cảm khái.

Không hổ là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng.

Đông Hoàng Tử U thiên phú yêu nghiệt, hoàn mỹ truyền cho bốn đứa bé này.

Thêm "Thiên Chiêu Kiếm Pháp" Thánh giai trung phẩm trợ giúp, bốn tiểu nha đầu, kiếm chiêu lăng lệ, không phải bình thường.

Bất tri bất giác, bốn đứa bé đã luyện xong.

Các nàng một mạch chạy đến trước mặt Lâm Hiên, tranh nhau hỏi: "Cha, chúng ta luyện được không?"

"Tốt tốt tốt!" Lâm Hiên cũng cảm cảm nhận được bốn cục thịt nhỏ đang cọ xát trên đùi của mình, cảm giác này khiến cho tình thương của cha trong lòng của hắn tăng vọt.

Tuyền Ấu vừa ôm lấy chân của Lâm Hiên trèo lên trên, vừa nói ra: "Cha lợi hại như vậy, cha cũng dạy kiếm chiêu cho chúng ta có được hay không?"

Mấy người Tuyền Châu nghe nói như vậy thì lập tức cảm thấy hào hứng quấn lấy Lâm Hiên đòi dạy kiếm chiêu mới cho các nàng.

Lâm Hiên đành phải gật đầu: "Được, cha cũng dạy cho các ngươi một loại kiếm chiêu mới."

"Hay quá!"

Bốn tiểu nha đầu lập tức tản ra, từng người mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Hiên.

Lâm Hiên lấy ra một thanh trường kiếm, nắm trong tay, liếc nhìn bốn cô con gái một chút: "Nhìn kỹ."

Hắn sử dụng "Vô Cực Kiếm Pháp" mà hệ thống ban thưởng.
Chương 19 Chương 19. Yêu nghiệt nữ nhi, cha càng yêu nghiệt hơn! (2)

Cái gọi là vô cực, chính là không bờ bến, vô cùng tận, vô hạn, không có cuối cùng, cũng không ảnh!

Đây là một loại kiếm chiêu trọng ý không trọng hình, tùy tâm mà phát, không có dàn khung, không nhận ước thúc.

Bởi vì Lâm Hiên không có tu vi và trước đó cũng không tập luyện kiếm thuật.

Cho nên tư thế hắn đánh ra thoạt nhìn không những chậm chạp mà còn không có uy lực gì.

Nhưng mà đối với mấy người Tuyền Châu thì lại là một cảm giác khác.

"Cha xuất thủ rất chậm, thế nhưng cảm giác thật là lợi hại!"

"Đúng thế, kiếm chiêu của cha và mẫu thân rất không giống nhau!"

"Ta muốn học!"

"Ta cũng vậy!"

Ánh mắt của bốn tiểu nha đầu trở nên sáng lấp lánh.

Lâm Hiên thu hồi trường kiếm, quay người nhìn bốn cô con gái: "Các ngươi có nhìn ra được cái gì không?"

"Ừm!"

Bốn tiểu nha đầu đồng thời gật đầu.

Thiên phú của các nàng vốn rất yêu nghiệt, mặc dù kiếm chiêu của Lâm Hiên nhìn rất là ngu dốt nhưng kiếm ý lại không tầm thường.

Mấy người Tuyền Châu quên đi kiếm chiêu của Lâm Hiên, nhưng lại có thể nhớ kỹ trong lòng kiếm ý mà hắn thể hiện ra.

"Vậy các ngươi thử một chút." Lâm Hiên muốn nhìn thử xem các con gái của mình sẽ lĩnh ngộ được "Vô Cực Kiếm Pháp" đến mức nào.

"Cha, ta tới trước!"

Lão đại Tuyền Châu việc nhân đức không nhường ai đi lên trước.

Nàng hít sâu một hơi, vận chuyển chân nguyên.

Nhắm mắt cảm ngộ kiếm ý trong lòng, hoành không chém ra một kiếm.

Hưu!

Một đạo kiếm quang tung hoành, chớp mắt trăm trượng.

Kim sắc kiếm quang xuyên thấu Tụ Linh Trận, đánh về phía một tảng đá lớn ở xa xa.

Ầm ầm! Một tiếng vang lên, tảng đá lớn theo tiếng vang đó mà nổ tung, vô số viên đá vụn bắn lên trên không trung.

"Oa!"

"A!"

"A...!"

"Ờ!"

Bốn tiểu nha đầu nhao nhao che miệng lại, kinh hô một tiếng.

Xa xa, Phong Cấm Phàm và đám hộ vệ nghe được động tĩnh thì trên mặt cũng lộ vẻ khiếp sợ quay đầu lại nhìn.

Uy lực của một kiếm này lớn ngoài dự tính.

Mấy người Tuyền Châu hoàn toàn không ngờ được là một kiếm này có thể đánh vỡ nát một tảng đá lớn như vậy.

Mà Phong Cấm Phàm và đám hộ vệ trong lòng cũng sợ hãi không thôi.

Lần nổ tung này hiển nhiên là do các vị công chúa được đế phu Lâm Hiên chỉ điểm mới có thể bộc phát ra kiếm khí khủng bố như thế.

"Không ngờ được là đế phu không những rất có tạo nghệ ở phương diện trận pháp mà ngay cả kiếm đạo cũng lợi hại như thế."

"Khó trách, khó trách, cao ngạo như Huyền Băng Nữ Đế mà lại nhìn trúng đế phu ở hạ giới!"

"Đế phu chính là chân nhân bất lộ tướng, nếu có thể học được một chút kiếm đạo từ hắn thì ta nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh lại!"

Phong Cấm Phàm cảm khái không thôi.

Mà một bên, mấy tên hộ vệ cũng không nhịn được mà châu đầu ghé tai bàn tán.

Bên trong Bắc Huyền Thiên, phần lớn nhân sĩ trong giới võ đạo đều theo đuổi kiếm đạo cực hạn.

Đám hộ vệ này cũng đều là kiếm tu.

Nhìn thấy Lâm Hiên vừa mới chỉ điểm thì có thể để cho các vị công chúa trở nên lợi hại như thế đây trong lòng lập tức sùng bái không thôi.

Mà lúc này.

Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu, bốn tiểu nha đầu vẫn còn chưa hết khiếp sợ.

Tuyền Châu giơ kiếm trong tay lên, xem đi xem lại.

"Đúng là rất thần kỳ!"

"Rõ ràng ta vẫn còn dùng kiếm chiêu do mẫu thân dạy nhưng mà kiếm khí bắn đi ra lại trở nên lợi hại hơn rất là nhiều!"

Mấy người Tuyền Hi cũng nhao nhao gật đầu.

"Một chiêu này của tỷ tỷ thật là lợi hại!"

"Đúng, làm ta sợ!"

"Tất cả đều là công lao của cha!"

Bên này vừa nói xong, Tuyền Ấu lập tức không kịp chờ đợi cầm kiếm: "Ta cũng muốn thử một chút!"

Nàng học dáng vẻ của Tuyền Châu, nhắm mắt cảm thụ kiếm ý.

Sau đó nhắm ngay một tảng đá lớn khác bổ ra.

Ầm ầm!

Lại là một tiếng vang thật lớn, tảng đá lớn đó cũng theo tiếng nổ mà bể nát.

"Oa ~ "

Tuyền Hi và Tuyền Hàm lại phát ra tiếng thán phục một lần nữa.

Hai tiểu nha đầu liếc nhau, nhao nhao giơ trường kiếm trong tay lên, lĩnh ngộ kiếm ý sau đó đồng thời xuất thủ.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Lại là hai tiếng nổ mạnh qua đi, trong nháy mắt hai tảng đá lớn nổ nát thành bột phấn.

Phong Cấm Phàm và đám hộ vệ thấy thế thì vừa khiếp sợ vừa hâm mộ.

Thiên phú của các vị công chúa đều yêu nghiệt như thế.

Mà kinh khủng hơn là các nàng còn có một cha ruột yêu nghiệt hơn như thế nữa!

Đúng, Nữ Đế cũng là một yêu nghiệt.

Cả nhà bọn họ có thể dùng một câu nồi nào úp vung nấy, rau nào sâu nấy để hình dung.

Khiến cho người khác nhìn mà phát thèm!

"Cha lợi hại như thế, có ngươi thật hạnh phúc!"

Tuy nói thiên phú của mấy người Tuyền Châu đều rất yêu nghiệt.

Nhưng một kiếm này bổ đi ra cũng tiêu hao rất nhiều sức lực của các nàng.

Sau khi hưng phấn qua đi thì bọn nhỏ đều lộ ra dáng vẻ mỏi mệt.

Lúc này, đám tiểu nha đầu bắt đầu nụng nịu làm nũng.

Không phải sao, Tuyền Châu là người đầu tiên nhào vào trong ngực Lâm Hiên, cọ lấy bụng của hắn giống như là một con mèo con.

Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu đương nhiên cũng không cam chịu lạc hậu, tất cả đều chui vào trong ngực của Lâm Hiên.

"Cha, ôm một cái!"

"Được được được!" Lâm Hiên dứt khoát ngồi xuống đất, ôm tất cả bốn tiểu nha đầu vào trong ngực.

Tuyền Ấu gối đầu lên đùi Lâm Hiên, ngẩng cái đầu nhỏ lên chớp đôi mắt to nói: "Nếu như mẫu thân đưa cha về đây sớm một chút thì tốt rồi."

Lâm Hiên cưng chiều sờ đầu nhỏ của nàng: "Bây giờ cha về đây cũng không muộn mà."

Tuyền Châu duỗi ngón tay nhỏ ra: "Như vậy thì cha phải bảo đảm vĩnh viễn ở bên cạnh chúng ta mới được!"

Lâm Hiên cười ha ha một tiếng, ôm lấy ngón tay nhỏ của nàng: "Cha cam đoan!"

"Ngoéo tay, một trăm năm không được thay đổi!"

Được Lâm Hiên cam đoan, bốn tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ.

Rất nhanh, các nàng khôi phục lại không ít thể lực.

Bởi vì có Lâm Hiên làm bạn, các tiểu nha đầu cũng rất là nhiệt tình luyện kiếm.

Bên trong Tụ Linh Trận thỉnh thoảng truyền ra hoan thanh tiếu ngữ, khiến cho bọn người Phong Cấm Phàm nghe được mà cực kỳ hâm mộ.

...
Chương 20 Chương 20. Kẻ làm phụ thân như hắn cũng rất xứng đáng!

Hai ngày sau, sáng sớm.

Đông Hoàng Tử U mặc một bộ trường bào màu đỏ tím Đi dưới ánh nắng mặt trời vào trong Thủy Tinh Cung.

Đi vào trước tẩm cung, người hầu vội vàng hành lễ nói: "Bệ hạ, mấy người đế phu còn chưa rời giường."

Đông Hoàng Tử U hơi nhíu lông mày lại.

Bây giờ đã là giờ Thìn, bọn nhỏ không có rời giường nói còn nghe được.

Vậy mà Lâm Hiên cũng chưa có rời giường.

"Ai!"

Trong lòng Đông Hoàng Tử U khẽ thở dài một tiếng.

Mình ở bên ngoài đánh nam dẹp bắc, thật vất vả trở về.

Không ngờ được là bây giờ cha của bọn nhỏ vẫn còn đang nằm ngáy o o.

Cho dù hắn không thể trợ giúp mình định quốc an bang thì ít nhất cũng không cần phải chán chường như vậy chứ!

"Xem ra ngoại trừ trông con ra thì người này đúng là khiến cho người ta không có một chút hy vọng nào."

Trong lòng Đông Hoàng Tử U có chút bất đắc dĩ.

Thôi, mình đã biết trước hắn là hạng người gì.

Đâu cần phải hao tổn tâm trí phí sức trông cạy vào chuyện hắn có thể tỉnh lại kiến công lập nghiệp khắp nơi xông ra một phiến thiên địa lớn giống như là nam nhân khác?

"Bệ hạ, có cần ta thông báo cho đế phu hay không?" Người hầu cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.

"Không cần, chờ bọn họ rời giường đi." Đông Hoàng Tử U mặt lạnh như tiền, quay người đứng ở cửa ra vào ngẩn đầu nhìn lên trên bầu trời cao vô biên.

Một trận chiến ở Vạn Ma Quốc, Bắc Huyền Thiên lấy được đại thắng.

Lúc đầu, nàng còn tưởng rằng Thị Huyết Ma Quân rất là khó chơi.

Nhưng không ngờ được là Thị Huyết Ma Quân trong lúc giao thủ với mình thì hình như trong lòng có khúc mắc cho nên mới khiến cho anh hàng có nhiều cơ hội túm lấy được sơ hở của Thị Huyết Ma Quân, đả thương nặng hắn.

Một trận chiến này, phe mình không có tử vong.

Giết địch hết thảy hơn một vạn người, đã đủ để mấy lão già ở trong Huyền Băng Cung câm miệng lại.

Lúc đầu mình hứng thú bừng bừng đi tới đây muốn thăm Lâm Hiên và bọn nhỏ một chút.

Nào ngờ được...

Cứ đợi như vậy ước chừng nửa canh giờ.

Cửa lớn của tẩm cung sau lưng rốt cuộc cũng mở ra.

Đông Hoàng Tử U thở ra một hơi thật dài, cũng không quay đầu lại nói ra: "Rốt cuộc ngươi cũng chịu tỉnh dậy."

Lâm Hiên khẽ gật đầu: "Ừm, vào đi."

Đông Hoàng Tử U âm thầm cắn cắn răng ngà: "Cái tên này cũng không thèm hỏi xem là ta đã chờ bao lâu."

"Mẫu thân!"

Lúc này mấy người Tuyền Châu từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy Đông Hoàng Tử U thì các tiểu nha đầu đều đồng thời hô lên một tiếng.

Trong nháy mắt trên mặt Đông Hoàng Tử U hiện ra vẻ dịu dàng xoay người lại đi vào trong tẩm cung.

"Tuyền Châu, các con đồng loạt thức dậy hay sao?" Đông Hoàng Tử U cưng chiều sờ bốn đứa bé.

"Đúng vậy, bởi vì chúng ta đều ngủ chung một chỗ!" Tuyền Châu gật gật đầu.

Tuyền Hàm nói bổ sung: "Là ngủ chung với cha!"

"Thật?" Đông Hoàng Tử U kinh ngạc nhìn Lâm Hiên một chút.

Một mình hắn ngủ chung với bốn đứa bé, hắn không sợ mệt hay sao?

Đông Hoàng Tử U còn nhớ là ngay từ đầu mình ngủ chung với bốn nha đầu, đêm đó bị các nàng giày vò thê thảm như thế nào.

Lâm Hiên gật gật đầu: "Ừm, bọn nhỏ đều rất ngoan, ngủ chung với các nàng cũng không có mệt mỏi chút nào."

Đông Hoàng Tử U nghe hắn nói như vậy thì phiền muộn trong lòng lập tức giảm bớt đi rất nhiều.

Cho dù nói như thế nào đi nữa thì người phụ thân như hắn cũng rất là có trách nhiệm.

Lại hàn huyên vài câu, Lâm Hiên dẫn bọn nhỏ đi rửa mặt.

Sau đó các tiểu nha đầu lập tức thúc dục Lâm Hiên làm điểm tâm, Lâm Hiên dứt khoát làm một bàn bữa sáng lớn.

Nhìn thấy điểm tâm sáng phong phú đầy bàn, Đông Hoàng Tử U không khỏi lộ ra một tia chấn kinh.

"Những đồ ăn này màu sắc đẹp đẽ, mùi hương phong phú, hơn nữa chủng loại phức tạp, trang trí tinh tế."

"Không ngờ được là tài nấu nướng của hắn cao siêu như vậy!"

~ Có người đang xem sao? Không có ai nói chuyện cả...

Đông Hoàng Tử U xuất sinh trong Hoàng tộc, bây giờ lại tiếp nhận đế vị Bắc Huyền Thiên, kiến thức đương nhiên không phải bình thường.

Mặc dù nàng đã sớm tích cốc nhưng cũng từng ăn vô số mỹ thực.

Lâm Hiên làm điểm tâm, theo quan điểm cá nhân của nàng thì là ngon nhất trong số những món ngon mà nàng từng ăn.

Nghe mùi thơm nồng nặc từ trên bàn bay tới, tâm tình bị Lâm Hiên làm cho rối bời của Đông Hoàng Tử U lập tức tốt hơn rất nhiều.

"Mẫu thân, đồ ăn rất ngon, người cũng ăn với chúng ta đi!" Tuyền Châu chớp mắt to nói.

Đông Hoàng Tử U lắc đầu: "Mẫu thân không đói bụng, các ngươi ăn đi."

Mặc dù đồ ăn rất ngon nhưng đối với cường giả Đế Cảnh thì còn chưa đủ để kích thích ham muốn muốn ăn của Đông Hoàng Tử U.

Đến Đế Cảnh, tâm trí kiên cố không phải bình thường.

Tăng thêm Đông Hoàng Tử U tích cốc đã lâu, đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy đói bụng cần phải ăn thứ gì đó.

"Mẫu thân, chỉ ăn một chút thôi mà." Tuyền Hi làm nũng nói.

Tuyền Hàm khẽ gật đầu: "Đúng đó, đây là lần đầu tiên cả nhà chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm."

Tuyền Ấu vừa muốn nói chuyện thì Thiên Cẩu Thú lại vọt tới muốn lấy lòng nàng, Tuyền Ấu một cước đá nó văn ra ngoài.

Nhìn thấy bọn nhỏ nhiệt tình như vậy, Đông Hoàng Tử U đành phải đồng ý: "Được rồi, mẫu thân ăn với các con một chút."

Nàng cầm lấy thìa, múc một muỗng Bạch Vũ Tiên Nga Đản Canh ở gần mình nhất.

Bạch Vũ Tiên Nga Đản chính là món ăn thường thấy ở trong Cửu Thiên Tiên Vực.

Nhưng mà cách làm của Lâm Hiên có chút khác biệt với Bạch Vũ Tiên Nga Đản Canh trong trí nhớ của Đông Hoàng Tử U.

Nàng muốn ăn thử một lần, xem xem rốt cuộc đồ ăn mà Lâm Hiên làm ra có hương vị như thế nào.

Đôi môi anh đào chậm rãi mở ra, ưu nhã ăn một miếng.

"Ừm!"

Ánh mắt Đông Hoàng Tử U sáng lên.

Mùi vị này, thực sự là... quá thơm!

Hương trứng nồng đậm, hỗn hợp với một mùi hương kỳ lạ đánh thẳng vào trong vị giác của nàng.

Khiến cho vị giác đã yên lặng thật lâu của nàng trong nháy mắt điên cuồng bộc phát!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom