• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Tự truyện của một thằng cưa gái - Wee (1 Viewer)

  • Chap 1

Ngọc Vân là một cô gái học cùng lớp với tôi. Tôi và cô ấy mới gặp nhau được sáu tháng có lẻ nhưng dường như tôi đã cảm nhận được rằng: Tôi và cô ấy sinh ra là để dành cho nhau.

Ngọc Vân là một cô gái đẹp người, đẹp nết, đúng như cái tên của cô ấy. Vân có mái tóc dài ngang vai, được buộc cao đầy năng động. Dáng người nàng thướt tha, dù chỉ trong một bộ đồng phục đơn giản, vẫn không hề mất đi sự quyến rũ. Hơn nữa, nàng còn có giọng nói nhỏ nhẹ của những thiên thần miền cực lạc :v

Trên người nàng có một mùi hương kì lạ, dường như nó không hề có ở đây, mà ở vườn hoa địa đàng. Dáng người nhỏ nhắn lại càng tôn thêm sự hấp dẫn của nàng, nó khiến người ta chỉ muốn lấy cả tính mạng mình ra mà bảo vệ :])

Còn đôi mắt nàng, đó chính là đôi mắt của một Vem - pai - ơ (vampire) chính hiệu - đầy nguy hiểm nhưng cũng vô cùng hấp dẫn, rù quyến (quyền rú? -_- em cũng méo hiểu thằng này nó viết gì nữa) người khác làm sao!

Thật tình cờ như số phận sắp đặt, tôi được ngồi ngay bên dưới cô ấy. Tôi nhớ như in hồi mới vào học, khi được sắp chỗ, tôi đã hồi hộp như thế nào khi được gặp cô ấy lần đầu tiên. Tôi còn nhớ âm thanh đầy ngập ngừng của mình - một chàng trai từng trải trong suốt 16 năm cuộc đời - khi chào hỏi cô ấy: "Chào bạn!" Và cô ấy e thẹn đáp rằng: "Chào bạn! Chúng mình cùng làm quen và trở thành bạn thân nhé!" Tôi vẫn nhớ như in rằng mình đã mất cả ngày học hôm đó để hồi tưởng âm thanh thần tiên ấy, và cho tới bây giờ vẫn vậy.

Tuy nhiên trớ trêu làm sao, con người ích kỉ của tôi lại muốn vượt xa hơn hai tiếng "bạn thân". Tôi chỉ trách sao hồi đó mình không mạnh dạn xin cô giáo cho lên ngồi cùng cô ấy. Thôi chết, trái tim của một chàng trai 16 tuổi đã bị cướp đi một cách quá nhẹ nhàng và đầy chớp nhoáng như thế :]))

Những tưởng chặng đường đến với trái tim cô ấy là dễ dàng, nhưng hóa ra, khối óc non nớt của tôi đã nhầm. Cô ấy khá ít nói. Có hề chi, tôi chỉ cần nhìn cô thôi là đủ. Ngọc Vân rất hay e thẹn và đỏ mặt mỗi khi tôi tìm cách tiếp cận cô. Không sao hết, mỗi lúc như thế trông cô càng đáng yêu.

Cô đúng là một mẫu người phụ nữ Á Đông: kín đáo và bí ẩn - một người mẹ hoàn hảo cho những đứa con tương lai của chúng tôi. Tôi mường tượng vào một ngày đẹp trời, trong lễ đường của nhà thờ, tôi sẽ là chàng trai mặc vest chỉn chu đứng bên cha xứ. Còn Ngọc Vân với tấm mạng cô dâu, cùng người mà tôi sẽ gọi là bố vợ, dắt tay cô tiến vào lễ đường. Ông ta sẽ trao cho tôi đứa con gái bé bỏng của ông với ánh mắt tin tưởng và đầy hi vọng, theo cách: "Hàng đã trao miễn đổi trả". Tôi sẽ nắm tay cô, Chúa sẽ chứng nhận cho tình yêu của chúng tôi. Tôi và cô ấy sẽ thuộc về nhau ngay vào đêm đầu tiên của tuần trăng mật. Rồi chúng tôi sẽ có những đứa con, rồi tới những đứa cháu... Và khi về già, tôi sẽ gọi đàn cháu lại, kể cho chúng nghe câu chuyện về người ông của chúng đã sống một cuộc sống hạnh phúc như thế nào.

Nhưng để giấc mơ thành hiện thực, tôi cần phải hành động ngay từ lúc này!

*

Hết chap 1

:v hơi ngắn các bác thông cảm
 
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom