• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full TU TIÊN (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 5

Trong suốt yến tiệc, ta không hề gặp lại Thanh Tư đế quân thêm lần nào.

Nghe những người xung quanh thì thầm với nhau: “May mà Thanh Tư đế quân không tới.”
Ta thầm nghĩ: Rõ ràng là Thanh Tư đế quân rất thân thiện, cũng rất tốt bụng.

Không biết vì sao ta chợt thấy hơi tức giận, khi nhận ra thì lại thấy thật nực cười, ta tức giận vì điều gì cơ chứ?

Ta không có hứng thú với bữa tiệc nên sau khi yến tiệc kết thúc ta và Vô Ly xin từ biệt mọi người và trở về viện của mình.

Ta nằm xuống giường, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Lại mơ thấy Bùi Thanh. Chàng đứng trước những bông hoa hồng bạch ngọc, vẫy tay gọi ta. Ta không nghĩ nhiều liền tiến về phía trước hai bước, đột nhiên xung quanh nổi lên trận gió dữ dội cuốn theo những cánh hoa ập thẳng đến chỗ ta. Ta nâng tay lên chắn trước mặt hi vọng có thể ngăn chặn chút gió.

Nhưng khi cơn cuồng phong chỉ còn cách ta mười phân thì liền bị tiêu tán. Cơn gió dữ dội bỗng trở nên nhẹ nhàng, cảnh vật xung quanh thay đổi, những cánh hoa hồng bạch ngọc cũng biến thành những cánh hoa anh đào.

Nhìn lại người đang đứng ở giữa đó.

Thật bất ngờ…là Thanh Tư đế quân.

Ta bừng tỉnh dậy, ôm ngực thở hổn hển.

Nhưng nhịp tim vẫn không tài nào bình ổn lại. Ta vội vàng mặc quần áo và đi đến biệt viện của Tinh Ly tiên quân, đầu tóc cũng chưa kịp chải lại.

Dường như Tinh Ly sớm đã biết ta sẽ đến.

Tiểu tiên canh gác ở cửa nhìn thấy ta liền hỏi tên ta để xác nhận rồi cho ta vào trong.

Tinh Ly đang ngồi một bên ấm trà nóng, còn có một chén trà đã rót ở phía đối diện. Nhìn thấy ta chỉ mỉm cười rồi nói: “Công chúa không cần phải vội như vậy.”

“Ta…”

“Ta biết công chúa muốn đến hỏi điều gì.” Tinh Ly ngắt lời ta, tay chỉ vào chỗ đối diện nói: “Ngồi xuống đi.”
Ta ngồi xuống nhấp một ngụm trà tâm trạng cũng ổn định lại, không còn vội vã như vừa rồi, kiên nhẫn chờ Tinh Ly mở lời.

“Công chúa tới đây vội vã như vậy có lẽ cũng đã đoán được ít nhiều.”

Ta gật đầu.

“Thanh Tư đế quân hạ phàm lịch kiếp, ta và Thanh Tư đế quân rất thân thiết, biết rõ lịch kiếp vốn không dễ dàng. Nếu lịch kiếp bình yên vô sự thì không sao nhưng nếu thất bại sẽ dễ dàng nhập ma. Ta mới hạ phàm muốn giúp đỡ đế quân một tay.” Tinh Ly cầm chén trà lên nhấp một ngụm trà nóng lại nói tiếp: “Đáng tiếc là đã muộn một bước. Khi ta hạ phàm phát hiện Thanh Tư đế quân đã rơi vào tình kiếp. Một khi tình kiếp bắt đầu ta không thể can thiệp quá nhiều. Vì vậy ta nghĩ đến cách sử dụng chút pháp lực để cho hai người mất đi trí nhớ. Nhưng lại nhớ đến những lời Ti Mệnh tinh quân nói, nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định từ bỏ. Huống hồ tình kiếp của Thanh Tư đế quân lại là một nữ tử thông minh, đáng yêu. Ta chỉ cho nàng ấy một miếng bánh điểm tâm, ngày khác nàng tặng lại ta cả một hộp. Rõ ràng là cuộc sống của nàng không bằng người khác, để có một hộp điểm tâm cũng không dễ dàng, nhưng lại rất thành tâm mang hộp bánh điểm tâm kia nhét vào tay ta, còn cảm ơn ta.”

“Cứ như vậy mãi, ta thấy ánh mắt của nàng khi nhìn Thanh Tư đong đầy tình ý và Thanh Tư cũng vậy. Ta cũng rất có cảm tình với nàng, thông minh hoạt bát. Mỗi lần Thanh Tư đế quân nhìn thấy nàng đều sẽ mỉm cười. Ngàn năm trở lại đây ta rất hiếm khi nhìn thấy Thanh Tư cười thoải mái như vậy. Ta động lòng trắc ẩn, không nhẫn tâm xuống tay càng không thể không để họ đi.”

Ta nắm chặt chén trà trong tay không nói lời nào.

“Sau đó Thanh Tư cùng nàng ấy bỏ trốn. Ta biết rằng tình kiếp sắp bắt đầu rồi. Ta cũng bị Ti Mệnh bắt về thiên giới, đợi khi ta và Ti Mệnh hạ phàm thì mọi thứ đã không thể khống chế được nữa. Nàng ấy đã chết. Thanh Tư cõng nàng chầm chậm bước đi trong vô vọng. Ánh mắt ngài đã biến thành màu đỏ, cả người tỏa ra hắc khí. Trong lòng ta nghĩ không hay rồi Thanh Tư sắp nhập ma rồi.”

“Ta lắc vai Ti Mệnh hỏi ngài ấy phải làm sao bây giờ. Ti Mệnh cũng không biết làm sao. Sau một hồi suy đi tính lại, ngài dẫn hồn phách của Thanh Tư ra. Đây là điều cấm kỵ và chỉ có Ti Mệnh mới có thể làm được. Thanh Tư đã khôi phục trí nhớ cũng lấy lại được thần thức, nhưng ngài vẫn đau khổ vô cùng, cứ nhìn nàng ấy, không chịu quay về thiên giới. Ta cũng không biết làm thế nào cũng không thể làm được gì. Ti Mệnh bước tới bên Thanh Tư và nói nhỏ vào tai Thanh Tư điều gì đó, Thanh Tư liền đi đến chỗ Diêm Vương.”

“Trăm năm trước Diêm Vương và phu nhân của ngài ấy nợ Thanh Tư một ân huệ. Nhưng nghịch thiên cải mệnh chuyện này sao Diêm Vương có thể làm chứ? Diêm Vương lắc đầu từ chối. Thế là Thanh Tư đã truy ra hơn ba nghìn tiểu thiếp vốn được giấu đi, dọa sẽ đưa đến chỗ phu nhân của Diêm Vương. Nếu phu nhân tức giận, cả điện Diêm Vương sẽ loạn mất. Diêm Vương cũng không biết làm sao. Hơn nữa Thanh Tư là đế quân, bị ép buộc bất đắc dĩ Diêm Vương đành đồng ý. Ta thấy Thanh Tư lấy ra chiếc bình đựng hồn phách của nàng ấy, nước mắt trực trào. Ngài ấy cẩn thậm từng chút đưa hồn phách ấy vào cơ thể của nàng rồi đưa nàng đến một nhà dân. Ngài dùng pháp thuật thôi miên bọn họ rồi mới cùng ta và Ti Mệnh về thiên giới.”

Im lặng thật lâu.

“Thanh Tư chính là Bùi Thanh.” Khi ta mở lời hỏi mới phát hiện giọng mình khàn khàn.

“Đúng vậy.” Tinh Ly phe phẩy cây quạt trong tay.

“Theo những gì ngài nói, trước khi trở lại thiên giới Bùi Thanh vẫn nhớ ta nhưng bây giờ dường như chàng ấy không nhớ gì về ta rồi.”

“Khi ta nhìn thấy hồn phách của Thanh Tư nhập vào cơ thể ngài ấy, ta vẫn đang lo lắng ngộ nhỡ ngài ấy vẫn nhớ người thì nên khuyên giải ngài ấy như nào, thì Thanh Tư mở mắt ra và nói ngài ấy đã quên đi chuyện gì đó. Ta nghĩ có lẽ là do ngài ấy lưu lại nhân gian quá lâu dẫn đến hồn phách bị hao tổn. Có điều như vậy cũng tốt, có thể giải quyết được nỗi phiền não của ta.”

“…Thì ra là vậy.” Ta nắm chặt chén trà trong tay chỉ cảm thấy trong đầu đang rất hỗn loạn. “Ta nghe nói Tinh Ly ngài ghét nhất chuyện người phàm như ta tu thành tiên.”

“…Ha ha ha.” Ngài ấy cười dịu dàng xoa đầu ta và nói: “Đúng là ta rất ghét người phàm tu thành tiên nhưng nếu là công chúa thì ta sẽ không ghét.”

“Tinh Ly! Cảm ơn ngài.”

“Không cần như vậy, giữa ta và công chúa không cần nói mấy lời khách sáo như cảm ơn xin lỗi.”

“Bùi Thanh … chàng ấy còn có thể nhớ ra ta không?” Ta lưỡng lự hỏi.

“Sẽ nhớ ra công chúa.”

Nghe ngài ấy nói như vậy ta yên tâm hơn rồi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom