• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Từ Luyến Trường Không (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 30

Từ Luyến thật sự không ngờ Hướng Trường Không vẫn còn nhớ việc này, hơn nữa lại tìm cơ hội trả thù cô. Cô nhướn người, kề lên vai anh, ghé thấp lỗ tai anh thì thầm: “Van anh đó ….”

Cơ thể Hướng Trường Không căng cứng, rốt cục không làm khó dễ Từ Luyến nữa. Sau cơn kích tình, hai người nằm trên sofa thở hổn hển, cô gối lên cánh tay của anh, mệt đến mức không thể cựa quậy được đầu ngón tay. Cô thầm nghĩ chắc phải chạy bộ thêm nửa tiếng mỗi sáng mới có thể đuổi kịp thể lực của anh.

Hướng Trường Không nghiêng đầu nhìn Từ Luyến, giơ tay khều nhẹ mái tóc bết mồ hôi trên trán cô: “Mệt lắm sao?”

“Ừm … Em nghỉ một chút là khỏe thôi.”

Hướng Trường Không mỉm cười: “Em nằm một lát đi, rồi đi tắm!”

Từ Luyến mở to mắt nhìn anh: “Không … tiếp tục sao?”

Ý cười trên môi Hướng Trường Không ngày càng đậm, đôi mắt khiêu khích: “Em vẫn còn sức làm tiếp?” Mới vừa rồi ghé vào tai anh than mệt, vậy mà bây giờ đã hỏi anh muốn ‘chơi’ tiếp không?

“Hây da …. Cho em mấy phút khôi phục công lực ….”

Hướng Trường Không hôn nhẹ lên môi cô, “Hôm nay em chơi lâu như vậy không mệt ư?”

Buổi chiều đi công viên trò chơi, đúng là chơi được chẳng bao nhiêu trò nhưng xếp hàng rất lâu, Từ Luyến đi giày cao gót đứng suốt cả buổi, anh nghĩ thôi cũng thấy ê chân.

Thật tình là Từ Luyến chẳng còn chút sức nào, cô thở hắt ra một hơi, ngồi dậy: “Vậy em đi tắm, người nhơm nhớp khó chịu quá!”

Cô đứng lên nhặt quần áo, khoác đại lên người, rồi quay sang nói với Hướng Trường Không: “Anh cũng đi tắm đi!”

Ngoại trừ phòng tắm ở phòng ngủ chính, bên ngoài cũng có một phòng tắm nhỏ.

Hướng Trường Không gật đầu: “Em mau đi đi, kẻo lại cảm lạnh.”

“Vâng!” Từ Luyến mang dép, về lại phòng. Cô mở vòi tắm bồn, rồi từ từ ngâm trong làn nước ấm áp. Chờ đến khi cô tắm xong thì Hướng Trường Không đã tắm và thu dọn phòng khách sạch sẽ. Sofa Từ Luyến làm bằng da, màu kem, lau dọn cũng mất chút thời gian.

Cô đưa mắt nhìn Hướng Trường Không đang đứng tựa ban công, rồi quay vào bếp lấy hai lon bia ra.

“Anh uống đi!” Cô tựa vào người Hướng Trường Không, đưa cho anh một lon, “Anh không đi xe điện nên có thể thoải mái uống bia đúng không?”

Hướng Trường Không nhìn lon bia nhập khẩu trên tay Từ Luyến, anh mỉm cười: “Cám ơn!”

Từ Luyến khui lon bia, ngửa đầu uống một hớp. Sau khi tắm, toàn thân máu huyết lưu thông, hơn nữa lại ngâm bồn nên cảm giác khá nóng; hiện tại được uống một ngụm bia mát lạnh thật sự quá đã.

Từ Luyến: “Nếu như có thêm đồ nướng thì tuyệt!”

Hướng Trường Không cười cười: “Em không lo mình sẽ bị béo phì à?!!”

Từ Luyến không quan tâm: “Vừa rồi vận động mạnh như vậy khẳng định đã tiêu hao rất nhiều calories.”

Vành tai Hướng Trường Không nóng lên, anh vội vàng uống một hớp bia mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Từ Luyến thay đổi tư thế, ngẩng đầu hỏi anh: “Mấy ngày nay anh cố tình tránh mặt em sao?”

Hướng Trường Không nhìn về phía xa không trả lời, anh uống thêm một hớp bia.

Từ Luyến hỏi tiếp: “Ngụy Nhất Thần đi tìm anh à?”

Hầu kết Hướng Trường Không chuyển động, tựa như muốn nói gì đó rồi lại thôi …. Mãi một lúc sau anh mới nhoẻn miệng cười, đưa tay xoa xoa đầu Từ Luyến: “Không có gì … Hiện tại anh đã thông suốt rồi!”

Từ Luyến nhướn mày nhìn anh đầy tò mò: “Anh thông suốt chuyện gì?”

Hướng Trường Không chỉ mỉm cười, không đáp lại cô.

Từ Luyến xoay xoay lon bia trong tay: “Anh có tính tiếp tục giao thức ăn không?”

“Có chứ!” Hướng Trường Không vuốt cằm, “Kinh tế nhà anh bây giờ chỉ dựa vào một mình anh. Nếu như anh không làm việc, chi phí trong nhà biết tính sao!”

Từ Luyến suy nghĩ một chút: “Sau đó thì sao chứ? Khi anh học nghiên cứu sinh vẫn tiếp tục giao thức ăn?”

Nói gì nói bây giờ thời gian tự do, nhưng sau khi khai giảng, anh sẽ không còn thư thả như vậy.

Cô nhìn anh, mái tóc anh lay nhẹ trong gió, ánh mắt nhìn về phía màn đêm tối tăm. Tình cảnh này và hình ảnh lần đầu tiên anh đến nhà cô cũng giống nhau như đúc.

Cô lại uống một ngụm bia, “Em nói thật, em có tiền, việc kinh doanh của cửa hàng cũng rất tốt, cho nên anh không giao thức ăn cũng chẳng vấn đề gì!”

Hướng Trường Không nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nhiều ẩn ý thâm sâu, cất giấu quá nhiêu tâm tình phức tạp. Hai người đều nhất thời không lên tiếng, không gian trở nên yên tĩnh hơn. Một lúc lâu sau Hướng Trường Không mỉm cười, “Đây là em đang lên kế hoạch bao nuôi anh sao?”

Từ Luyến: “Không! Em đang đầu tư cho sự nghiệp hàng không quốc gia!”

Hướng Trường Không phì cười, lại đưa tay xoa xoa đầu Từ Luyến: “Như em nói thôi, có rất nhiều cách để giải quyết vụ tiền nong.”

“Ừm ….” Lon bia đã uống cạn, cô quơ quơ lon rỗng của mình, “Anh uống nữa không?”

Hướng Trường Không lắc đầu, uống cạn lon, “Ngủ sớm thôi!”

Từ Luyến đá lông nheo: “Cùng nhau?”

“Anh ….”

“Đêm nay anh ngủ ở đây đi, em hứa sẽ ngủ ngoan, không động tay động chân với anh!”

Hướng Trường Không cụp mi, khẽ cười, gật gật đầu.

Hướng Trường Không đã từng ngủ trên giường của Từ Luyến mấy lần, nhưng lần nào cũng là làm chuyện không ‘trinh bạch’, đây là lần đầu tiên sử dụng đúng chức năng của nó.

Hướng Trường Không nhìn trần nhà, “Em mua căn nhà này khi nào?”

Từ Luyến: “Năm em tốt nghiệp. Có chuyện gì không?”

Hướng Trường Không nghiêng đầu nhìn cô. Trong nhà không mở đèn nhưng đôi mắt của Từ Luyến rất sáng, cho dù đứng trong bóng tối Hướng Trường Không tựa như bị hút vào cặp mắt ấy: “Có bao giờ em nghĩ rằng cái gì em cũng có, và anh chẳng thể cho em bất cứ điều gì?”

Từ Luyến im lặng một lát rồi trả lời: “Em cái gì cũng có, vì vậy em không cần anh cho em bất cứ điều gì. Chỉ cần anh yêu em là tốt rồi!”

Hướng Trường Không đưa hai tay xoa xoa má cô: “Yêu như thế nào đây?”

Âm thanh trầm khàn, truyền đến tai cô đầy dụ hoặc, trái tim Từ Luyến như có ai đó cầm một cọng lông vũ đảo qua đảo lại, khiến nó đập loạn nhịp. Cô càng dán chặt vào người anh, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra từ cơ thể anh: “Có thật là anh không muốn tiếp tục?”

Hướng Trường Không xoay người, ép cô lên bờ tường, hôn lên đôi môi mềm mại ấy: “Không phải em hứa không động tay động chân với anh ư?”

“Ừ …. Nhưng em cho phép anh động tay động chân với em.”

Hướng Trường Không trói hai tay cô lại, đem tất cả mọi xúc cảm tan vào nụ hôn sâu.

Năm giờ sáng hôm sau Hướng Trường Không đã tỉnh giấc, anh không đánh thức Từ Luyến mà chỉ nhẹ nhàng rút tay của mình về, đứng lên mặc quần áo chỉnh tề.

Từ Luyến đang ngủ rất say, Hướng Trường Không đứng ngắm cô đến xuất thần, gương mặt tràn ý cười. Một lát sau anh mới ra khỏi phòng ngủ.

Dựa vào nguyên liện sẵn có trong nhà, Hướng Trường Không nấu ít điểm tâm và cháo cho Từ Luyến, sau đó múc cháo vào hộp giữ nhiệt. Xong xuôi đâu đó, anh nhẹ nhàng rời khỏi nhà cô.

Anh về đến chưa đến sáu giờ, mẹ của anh và Hướng Noãn chưa dậy. Cũng như ngày thường, anh sắn tay áo chuẩn bị đồ ăn sáng, rồi múc cho mình một chén ngồi ăn ở phòng khách.

Theo đồng hồ sinh học, đúng giờ Hướng Noãn mở mắt choàng tỉnh, nhận ra hôm nay được nghỉ, cô bé tính nhắm mắt ngủ tiếp, đột nhiên nghe tiếng động ở bên ngoài.

Đêm qua Hướng Trường Không có về nhà hay không dĩ nhiên cô bé biết!

Anh trai cô cho rằng dậy sớm một chút là có thể giả vờ như đêm qua ngủ ở nhà à!!!

Cô bé khoác áo, đi dép, còn chưa kịp chải đầu đã chạy ra ngoài. Hướng Trường Không đang ngồi ăn sáng, nhướn mắt nhìn Hướng Noãn: “Sao em dậy sớm vậy?”

“Khà khà!!!” Hướng Noãn nở nụ cười gian xảo, ngồi xuống đối diện với anh, “Anh cũng dậy sớm ha, hôm qua ngủ ngon không?”

Cho dù người đang truy hỏi anh chỉ là cô em gái nhưng anh vẫn hơi chột dạ: “Ngủ rất ngon!” Anh đẩy dĩa sủi cảo hấp đến trước mặt Hướng Noãn, “Sủi cảo của Vương Ký đó, em ăn không?”

“Ăn chứ!” Hướng Noãn vẫn còn đang ngái ngủ, vừa ngửi thấy mùi thơm của sủi cảo, tinh thần phấn chấn ngay lập tức.

“Vậy em mau đi rửa mặt rồi ăn!” Sau đó căn dặn thêm, “Bé bé giọng thôi, đừng ầm ĩ đánh thức mẹ!”

Hướng Noãn lại cười hề hề: “Anh đừng nghĩ gạt được mẹ. Em cho rằng mẹ biết tất cả mọi chuyện đó. Nếu anh và chị Từ Luyến đã ‘ấy ấy’ rồi … Có phải đến lúc anh đưa người ta về nhà không?”

Hướng Trường Không cũng đã nghĩ đến việc mời Từ Luyến về nhà. Cho dù gia đình anh hiện tại có như thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn nên chính thức giới thiệu người yêu của mình với người nhà. Chỉ vì lần trước xảy ra vụ của Ngụy Nhất Thần khiến trong lòng anh nảy sinh khúc mắc … Bây giờ anh nghĩ thông rồi, đương nhiên muốn mời cô đến nhà.

“Thứ sau tuần sau đi, để anh nói với chị ấy trước!”

“Ok!” Hướng Noãn phấn khích vỗ tay một cái, nhảy lên ghế: “Em đi rửa mặt trước đã, anh nhớ phần em mấy viên sủi cảo đấy!”

Hướng Trường Không cười cười, nghĩ bụng không biết giờ này Từ Luyến đã ngủ dậy chưa?

Từ Luyến ngủ thẳng giấc đến chín giờ mới tỉnh. Rõ ràng hôm qua cô còn muốn chạy bộ thêm nửa tiếng … kết quả ngày đầu tiên thực hiện kế hoạch đã trễ mất rồi. Hôm qua đã tắm sạch sẽ nhưng sáng nay người vẫn ngai ngái khó chịu, cô ngồi dậy, nhìn bên cạnh trống không, ngáp dài một tiếng.

Quần áo Hướng Trường Không không có ở đây, vậy chắc anh đã đi làm rồi. Cô bước ra khỏi phòng ngủ, nhìn trên bàn ăn bày hai dĩa thức ăn và một hộp giữ nhiệt.

Chắc chắn là Hướng Trường Không đã nấu cho cô. Cô cười cười đi đến mở hộp giữ nhiệt, mùi cháo thơm lừng, khói bốc nghi ngút.

“Thơm quá!” Cô múc ít cháo vào trong chén, nếm một miếng, rồi cầm điện thoại nhắn tin cho Hướng Trường Không.

Từ Luyến: Anh về khi nào?

Hướng Trường Không: Trời còn chưa sáng, anh thấy em ngủ ngon nên không đánh thức.

Từ Luyến: Em đang ăn điểm tâm của anh đây … Ngon quá!

Hướng Trường Không: Em thích là được rồi.

Hướng Trường Không: À! Em gái anh vẫn muốn mời em qua nhà chơi, thứ bảy tuần sau em có rảnh không?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom