• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Tự làm tự chịu (1 Viewer)

  • Phần I

1.
Khi mẹ tôi đang hấp hối, Lâm Kiến Sinh đã mang đứa con gái ngoài giá thú của mình về nhà.

Ông ta chiếm lấy căn biệt thự rộng lớn mà mẹ tôi đã làm việc cực khổ để mua được.

Ông ta ôm lấy cô ta và dỗ dành một cách nhẹ nhàng và đầy yêu thương.

Cho cô ta một cuộc sống sung sướng và giữ được hình tượng một người cha tốt trong mắt cô ta.

Khi nhìn đoạn video giám sát cảnh bố tôi bước vào nhà với đứa con ngoài giá thú kia, tôi cảm thấy buồn hơn cả khoảnh khắc mẹ tôi nhắm mắt xuôi tay.

Thì ra trong mắt bố tôi, người vợ tần tảo suốt 20 năm chẳng là cái thá gì.

Và trong mắt ông ta, đứa con gái danh chính ngôn thuận như tôi cũng chẳng hơn gì đứa con gái cưng của nhân tình.

Tôi lặng lẽ đứng nhìn y tá tháo các loại ống khác nhau ra khỏi cơ thể mẹ tôi.

Tháo mặt nạ dưỡng khí ra, tôi nhìn mẹ tôi lần cuối.

Tôi lau nước mắt và thì thầm nói.

"Mẹ ơi, mẹ ra đi thanh thản. Con sẽ không để ông ấy được toại nguyện đâu".

2.
Khi tôi về nhà, Lâm Uyển vẫn đang ở phòng khách.

Cô ta mặc một chiếc áo phông trắng nhăn nheo bạc màu, quần jean và một đôi giày vải trị giá 20NDT (khoảng 66,804đ)(*)

Rưng rưng nước mắt, đứng trên tấm thảm Hermès được đặt làm riêng trị giá 350,000NDT của nhà tôi (khoảng 1,169,080,696đ)
(*)Theo tỷ giá T11/2023

"Huhuhu, bố ơi sao bây giờ bố mới mang con về nhà? Sao bố chỉ cho mỗi em gái cuộc sống giàu sang này? Con tưởng bố không còn nhớ đến Uyển Uyển nữa rồi".

Lâm Kiến Sinh ôm cô ta vào lòng và an ủi bằng giọng nói dịu dàng mà tôi chưa từng nghe trước đây.

"Uyển Uyển thật ngốc, sao bố lại không nhớ con? Là người phụ nữ đó.... người phụ nữ đó không cho bố gặp con. Bố cũng nhớ con".

Nói xong, hai cha con ôm nhau mà khóc. Cảnh tượng trông thật cảm động.

Tôi nhìn vào còn tưởng đây là cuộc đoàn tụ của một gia đình đã bị thất lạc nhau cả chục năm.

Và mẹ tôi, "người phụ nữ" trong miệng bố tôi, vừa mới qua đời.

"Ra ngoài".

Tôi đứng trước cửa, thay giày rồi lạnh lùng nói.

Lúc này Lâm Kiến Sinh mới ý thức được có người đứng sau lưng mình. Cô con gái cưng kia giả vờ rụt rè, sợ hãi trốn sau lưng ông ta. Tay túm lấy vạt áo, khe khẽ nức nở.

Khi nhìn thấy tôi, Lâm Kiếm Sinh ngại ngùng trong giây lát, nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại và bước tới tỏ ra lo lắng.

"Như Như... tại sao con về vào giờ này? Mẹ con..."

"Đừng bắt tôi lặp lại lần nữa".

Tôi ngắt lời Lâm Kiến Sinh và lặp lại một cách lạnh lùng.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lâm Uyển.

Cô ta đứng hình trước cái nhìn của tôi, không dám nhìn tôi lẫn cầu cứu Lâm Kiến Sinh.

Xấu hổ, cô ta nhặt cặp sách trên mặt đất và chuẩn bị rời đi.

Lâm Kiến Sinh không dám cản.

Đúng lúc này, trợ lý Trần bước vào.

"Lâm tổng, xin đừng quá đau buồn. Các bác sĩ đã cố gắng hết sức".

Vào khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy một tia kinh ngạc trong mắt Lâm Kiến Sinh.

Cái lưng gù của ông ấy lập tức thẳng lên, ánh mắt và giọng điệu cũng đột ngột thay đổi.

"Ồ... Nếu vậy thì Như Như đừng buồn quá, đi ngủ sớm đi".

Nói xong ông ấy quay lại nói với Lâm Uyển.

"Đến đây, để bố dẫn con lên phòng".

3.
Làm sao tôi có thể để bố tôi cùng đứa con ngoài giá thú kia sống thoải mái trong căn nhà mà mẹ tôi đã cực khổ cả đời để dựng nên?

Tôi tiến lên, nắm lấy mái tóc dài của Lâm Uyển và kéo cô ta ra ngoài.

Cô ta đau đớn hét lên, không ngừng la hét cầu cứu.

"Bố ơi, cứu con!"

Lâm Kiến Sinh lập tức lại gần và thô bạo nắm lấy cánh tay của tôi.

May mắn thay, trợ lý Trần vẫn còn có lương tâm. Anh ấy giúp tôi ngăn Lâm Kiến Sinh lại, tránh cho tôi khỏi bị thương.

Bố tôi bị trợ lý Trần giữ lại, bất lực nhìn tôi kéo tóc Lâm Uyển và ném cô ta ra ngoài.

Lâm Uyển xấu hổ đứng trước cửa nhà, quần áo trong vali vương vãi ra khắp nơi.

Trong đó có một chiếc váy tôi nhìn rất quen, thì ra đó là chiếc váy tôi bị mất vào năm ngoái.

Tôi mới mua chưa kịp mặc thì đã biến mất.

Tôi cảm thấy chán ghét cô ta, lạnh lùng ra lệnh cho dì giúp việc.

"Dì mau đem tấm thảm đi giặt đi. Nếu giặt không sạch thì con bắt dì đền tiền".

Dì giúp việc không dám lên tiếng, cúi đầu vội vàng vào phòng khách cất tấm thảm đi.

Tôi chỉ tay vào Lâm Uyển đang nằm trên mặt đất, nói rõ từng chữ.

"Nếu cô còn dám bước vào và làm bẩn nhà tôi, xem thử tôi có xé rách cái miệng của cô ra không".

Bố tôi giận dữ mắng chửi tôi từ phía sau.

Trợ lý Trần đứng bên cạnh nhắc nhở.

"Lâm tiên sinh, Văn tổng vừa mới qua đời. Ngài làm vậy cũng không phải đạo cho lắm".

Lâm Kiến Sinh liếc nhìn anh ấy và nhớ đến việc di chúc vẫn chưa được công bố.

Nghĩ đến tiền, ông ấy kìm nén cơn tức giận lại.

Bố tôi đẩy trợ lý Trần ra rồi bước tới, nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ.

"Đến mày cũng không coi tao ra gì đúng không? Để xem mày cứng mồm cứng miệng được bao lâu!".

Nói xong, ông ấy dịu dàng đỡ đứa con gái cưng của mình rồi đi xuống bậc thang.

Vừa đi, ông ấy còn cố ý nói to cho tôi nghe thấy.

"Uyển Uyển ngoan, phân chia tài sản xong bố sẽ đuổi nó ra khỏi nhà! Không ai còn có thể bắt nạt con nữa!"

Lâm Uyển ngoan ngoãn gật đầu, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi một cách châm biếm.

Bố tôi nhếch môi lên như thể nắm chắc phần thắng trong tay.

4.
Chiến thắng kiểu gì lạ đời thế?

Lâm Uyển tưởng rằng ai cũng để Lâm Kiến Sinh vào mắt giống như cô ta và mẹ cô ta sao?

Đúng vậy, Lâm Kiến Sinh là đồ bỏ đi trong mắt tôi.

Ngoài việc ăn, uống, chơi gái, cờ bạc và vô tích sự. Ông ấy còn dùng tiền của mẹ tôi để chu cấp cho nhiều nhân tình bên ngoài.

Mẹ tôi bận kinh doanh và đi công tác quanh năm nên không có thời gian để xử lý những việc này.

Tôi cũng từng sợ bố mẹ sẽ ly hôn. Tôi vẫn còn nhỏ và muốn được ở bên bố mẹ.

Vậy nên tôi cũng chưa từng quá để tâm đến việc riêng của bố.

Nhưng giờ tôi đã tỉnh ngộ.

Bố tôi đưa những chiếc xe hơi sang trọng và cho những người phụ nữ kia vào sống trong căn biệt thự mà mẹ tôi đã mua cho bố.

Sau đó ông ấy còn cho những đứa con riêng của mình đến sống và đi học chung thành phố với tôi.

Chỉ tiếc là mẹ tôi không cho ông ấy dù chỉ một xu.

Họ cãi nhau nhiều lần.

Chủ yếu là về Lâm Uyển và người mẹ tiểu tam của cô ta.

Có lần, bố tôi còn đánh cả mẹ tôi.

Lúc đó tôi chỉ mới 3 tuổi, việc kinh doanh của mẹ tôi vẫn chưa phát triển được như bây giờ.

Vẻ mặt hung ác của bố khi đánh mẹ đã trở thành bóng ma tâm lý của tuổi thơ tôi.

Vì thế nên tôi chưa bao giờ có cảm tình với bố, trong lòng chỉ tràn ngập sự hận thù.

Sau lần đó, mẹ tôi kiên quyết ra ngoài mở rộng kinh doanh.

Mẹ tôi một mình đến Quảng Châu và Thâm Quyến, đối mặt với những khó khăn mà ngay cả đàn ông cũng không thể chịu đựng được.

Cuối cùng công ty của mẹ tôi được định giá hơn 100 triệu NDT (khoảng 334 tỷ đồng).

Kể từ đó, bố tôi không dám làm trái ý mẹ tôi nữa.

Nhưng tôi biết trong lòng ông ấy vẫn hướng đến đứa con ngoài giá thú kia.

Khi tôi còn nhỏ, bố tôi hay lén lút tổ chức sinh nhật cho Lâm Uyển.

Mỗi năm đến ngày sinh nhật của cô ta, tủ đồ tôi chắc chắn sẽ mất đi ít nhất 1 món đồ.

Lúc thì quần áo, lúc thì trang sức.

Bố tôi thậm chí còn trộm đồ chơi của tôi và đưa cho Lâm Uyển.

Ông ta không dám dùng thẻ của mình để mua đồ cho Lâm Uyển.

Vì mẹ tôi có thể lưu lại bằng chứng và truy đến cùng.

Vậy nên bố tôi đã trộm đồ của tôi.

Hiện tại, gia đình tôi tan vỡ ngay trước mặt tôi.

5.
Trong 2 tuần tiếp theo, Lâm Uyển không xuất hiện trước mặt tôi lần nào.

Lâm Kiến Sinh đi sớm về muộn. Ra vẻ như yêu mẹ tôi sâu đậm, muốn c..h..ế..t.. theo mẹ trước mặt người ngoài.

Ông ấy còn quàng tay qua vai tôi và giả vờ nói.

"Nhưng tôi vẫn còn trách nhiệm phải chăm sóc con cái".

Tôi không thương tiếc vạch trần.

"Chăm sóc con riêng Lâm Uyển của bố à?"

Vừa dứt lời, bố tôi liền lộ ra vẻ mặt hung dữ, thậm chỉ còn giơ tay lên.

Nhưng ông ấy không dám đánh tôi trước mặt người ngoài.

Tối về đến nhà, bố tôi b.ó.p c.ổ. tôi.

"Đừng tưởng là tao không dám. Tao đ.i.ê.n lên thì đừng có trách!"

Lần này ông ấy mạnh bạo và không có ý muốn thả tôi ra.

Tôi nghẹt t.h.ở, cười khẩy nói.

"Đừng lo lắng, nếu bố vào t.ù. Ai sẽ chăm sóc cho Lâm Uyển đây?"

Nghĩ đến Lâm Uyển, sắc mặt bố tôi dịu lại.

Ông ấy buông tay ra, gật gù.

"Đúng vậy, tôi còn phải chăm sóc cho Uyển Uyển. Tôi nợ con bé và mẹ nó rất nhiều, tôi phải chăm sóc cho Uyển Uyển thật tốt".

Lúc này tôi mới hiểu ra ông ấy đã nghĩ tới Lâm Uyển khi nói với người ngoài rằng mình còn trách nhiệm chăm sóc con cái.

Đối với ông ấy, Lâm Uyển là đứa con duy nhất.

Tang lễ kết thúc, tôi quyết định đi học lại thì phát hiện ra trong tủ quần áo lại mất một thứ. Đó là đồng phục đi học của tôi.

Do tôi thường xuyên mặc nên hay treo ở đầu tủ.

Hôm nay tôi mở tủ ra và thấy đầu tủ trống trơn.

Tôi gọi dì giúp việc nhưng dì ấy lại ngập ngừng và lơ đi.

Cuối cùng, dì ấy nói có lẽ tôi để quên ở trường và quên mang về.

Tôi lạnh lùng nhìn dì ấy.

Dì giúp việc này là họ hàng xa của Lâm Kiến Sinh.

Tôi hay khoá phòng khi ra ngoài và chỉ có dì ấy có chìa khoá phòng tôi.

Có vẻ chuyện mất đồng phục đã được sáng tỏ.

Tôi cố ý thở dài.

"Ồ, trong nhà mà cũng có trộm sao?"

Dì Lâm lúng túng đứng đó, không dám nhìn tôi cũng không dám trả lời.

6.
Tôi mặc quần áo bình thường tới trường.

Tôi đã hỏi thăm trước khi đến trường và được biết rằng bố tôi quả thực đã sắp xếp đứa con gái cưng của mình vào lớp chọn của trường.

Bằng cách sử dụng tên của tôi.

Để xem cách bạn cùng lớp của tôi có nhận ra không.

Tôi học ở một ngôi trường quý tộc, học sinh ở đây đều là con cái của gia đình khá giả.

Chúng tôi học với nhau từ mẫu giáo, tiểu học, trung học đến phổ thông.

Nói cách khác, tất cả đều là bạn của tôi và gia đình họ đều là đối tác làm ăn với nhà tôi.

Vừa xuống xe tôi đã thấy bạn bè tôi chặn Lâm Uyển ở ngoài cổng trường.

Lâm Uyển bị một đám thanh niên và giáo viên bao quanh. Cô ta ngượng ngùng cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên.

Châu Nguyên thấy tôi đi đến, lập tức chạy tới hỏi.

"Này Lâm Như, chúng tớ bắt được một người trộm đồng phục của cậu! Cô ta là ai? Làm sao cô ta có thể lấy trộm đồng phục của cậu được?"

Lâm Uyển nghe thấy có người gọi tôi, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên và hét lớn.

"Tôi không ăn trộm! Tôi họ Lâm, Lâm Như là em gái tôi. Cha tôi đã mua bộ đồng phục này cho tôi! Lâm Như, mau đến giải thích với họ đi!".

Cô ta chân thành nhìn tôi, như thể mong đợi tôi sẽ giải cứu cô ấy khỏi đám đông này.

Tôi bật cười.

"Lâm Uyển ơi là Lâm Uyển, thật không biết xấu hổ. Con của tiểu tam mà dám xem tôi là em gái ư? Không ai dạy cô biết liêm sỉ là gì à?"

Khi đám đông biết mẹ cô ta là tiểu tam, họ chán ghét nhìn cô ta.

Tất cả mọi người đều ghét tiểu tam!

"Ý! Cô ấy có phải là Lâm Uyển mà cậu hay nhắc đến không?"

"Cái người mà bố cậu trộm đồ cậu để đem tặng ấy?"

Có lẽ Lâm Uyển không biết rằng những món quà mà bố đem tặng đều là đi trộm từ tôi.

Cô ta chôn chân một chỗ hồi lâu. Nhục nhã nhìn tôi và không nói nên lời.

Tôi hừ lạnh.

"Cô cho rằng bố cô giàu có thật à? Vì ông ấy luôn tặng đồ hiệu cho cô? Tất cả đều là do mẹ tôi vất vả kiếm tiền mua cho tôi, còn bố cô thì ăn trộm chúng để nuôi cô và người mẹ tiểu tam của cô!"

Lâm Uyển không biết lấy can đảm từ đâu mà vừa khóc vừa đáp trả tôi.

"Mẹ tôi không phải tiểu tam, bố mẹ tôi mới là tình yêu đích thực! Mẹ cô là người phụ nữ xấu xa cản trở họ!"

Lâm Uyển đã nổi tiếng ở trường vào ngày đầu tiên đi học.

Vì sự vô liêm sỉ của mình.

Sau đó mọi người gọi cô ta là "Kết tinh của tình yêu đích thực".

Cô ta đi đến đâu, những người xung quanh sẽ rêu rao.

"Bố tôi và tiểu tam là tình yêu đích thực!"

Cô ta không chịu nổi nữa và xin nghỉ học.

7.
Tối hôm đó, Lâm Kiến Sinh gõ cửa phòng tôi.

Khi tôi vừa ra mở cửa, ông ấy đã túm lấy cổ áo tôi và đẩy tôi vào tường, ông ta thật sự có ý muốn g...i..ế..t... tôi.

Lâm Uyển đứng sau lưng ông ta, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tôi bị đối xử thô bạo thì lại nhìn tôi khinh khỉnh.

"Sao mày dám kêu đám nhóc kia ức hiếp Lâm Uyển nhà tao?"

Tay Lâm Kiến Sinh tóm gọn cổ tôi, bóp chặt.

Ông ấy nhìn tôi với sự căm ghét như thể tôi là kẻ thù chứ không phải là con gái ông ta.

Tuy tôi không còn kỳ vọng hay tình cảm cha con gì nữa.

Nhưng việc bị bố ruột chèn ép như kẻ thù vẫn khiến tôi cảm thấy buồn và thất vọng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy biểu cảm của Lâm Uyển, tôi thật sự muốn móc mắt cô ta ra.

"Chính Lâm Uyển mới là kẻ không biết xấu hổ, mặc đồ của tôi rồi lợi dụng thân phận của tôi để cố gắng bước vào thế giới không thuộc về cô ta. Sao ông không thử hỏi xem cô ta có xứng đáng không?"

Tôi bình tĩnh gằn từng chữ, lạnh lùng nhìn vào Lâm Uyển đứng phía sau.

Cô ta bị lời nói của tôi như gáo nước lạnh tạt vào mặt. Cuối cùng ngưng giả vờ, trong mắt hiện lên vẻ oán hận.

"Mày mới không xứng! Lâm Như, là mày đã lấy đi tất cả những gì thuộc về tao! Tao mới là người nên sống trong ngôi nhà lớn này, là tao mới là người nên học ở ngôi trường quý tộc kia. Và tao mới là đại tiểu thư của Lâm gia! Mày với mẹ mày mới là thứ không biết xấu hổ!"

Tôi bật cười.

"Ồ, hình như Lâm Kiến Sinh chưa nói cho cô biết ai mới là người đứng tên căn biệt thự này thì phải. Ắt hẳn ông ta cũng chưa nói cho cô biết là chưa chắc ông ta đã nắm được cổ phần của công ty mẹ tôi hay không".

Thấy mình sắp bị vạch trần, Lâm Kiến Sinh tát vào mặt tôi một cái.

Mặt bên trái của tôi đỏ bừng và sưng lên.

Đúng lúc này, tất cả vị khách tôi mời vừa bước vào nhà.

8.
Hôm nay vừa tan học, tôi liền nhờ Châu Nguyên hẹn mọi người lại nhà tôi.

Tôi nói rằng tôi sẽ tổ chức tiệc mừng cho đứa con gái ngoài giá thú của bố tôi vào nhà.

Lúc đó Chu Nguyên đã hỏi tôi có bị bệnh hay không.

Nhưng cậu ấy vẫn giúp tôi tụ tập mọi người lại.

Khách mời bao gồm những người làm bên truyền thông, các cổ đông công ty, hiệu trưởng trường học, giáo viên, phụ huynh, hàng xóm, họ hàng, bạn học cũ của mẹ và cuối cùng là ông bà tôi.

Vừa được trợ lý Trần dẫn vào, họ đã nhìn thấy cảnh tôi bị Lâm Kiến Sinh tát ngã xuống đất.

Tôi cũng không ngạc nhiên nếu họ nói họ cũng đã nghe thấy những gì Lâm Uyên đã nói.

Những người làm bên truyền thông đã lấy điện thoại di động ra lén lút quay phim và ghi âm lại.

Lâm Kiến Sinh sững sờ tại chỗ. Ông ta liếc nhìn bàn tay đang lơ lửng trên không khi định tát tôi thêm cái nữa. Ông ta không nói được gì, chỉ biết đứng đó trợn to mắt nhìn mọi người.

"Lâm Kiến Sinh, mày có còn là con người không?"

Bà tôi đã biết chuyện bố tôi có nhân tình và con riêng từ lâu.

Nhưng trước mặt mọi người ở đây, bà ấy muốn đóng vai người tốt nên đã tiến lên và bắt đầu đánh Lâm Kiến Sinh.

Bà ấy còn cố gắng ôm tôi vào lòng để an ủi.

Tôi mỉm cười, rơi nước mắt và mắt đầu diễn xuất một cách chuyên nghiệp. Tôi "run rẩy đau đớn" vì bị đánh, khi bà tiến lên ôm tôi thì tôi "sợ hãi trốn tránh".

Các giáo viên và cổ đông công ty đứng hình khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Tên ngốc Châu Nguyên cũng bị lừa. Cậu ấy chạy đến lớn tiếng hỏi.

"Lâm Yên! Họ thường xuyên đánh cậu có phải không?"

Nước mắt tôi rơi. Trông tôi như muốn nói nhưng không dám nói.

Im lặng tương đương với khẳng định ngầm.

Lâm Kiến Sinh lo lắng bước tới, chỉ vào khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi và hét lên.

"Nó đang diễn kịch! Tôi chưa bao giờ đánh nó!"

Cô giáo trong trường bước tới ôm tôi vào lòng, lạnh lùng nhìn ông ta.

"Vậy vết thương trên mặt con bé cũng là giả à?"

Mọi người lạnh lùng nhìn Lâm Kiến sinh, nhìn ông ta như thể đang nhìn một tên b.i.ế.n t.h.á.i bề ngoài hiền lành nhưng thực chất lại là kẻ b.ạ.o h.à.n.h gia đình.

Và đây chính xác là điều tôi muốn họ tin.

Tôi khóc và thoát khỏi vòng tay của giáo viên, lấy điện thoại di động ra. Đứng trước tất cả giáo viên, phụ huynh, cổ đông công ty và giới truyền thông.

Phát đoạn video Lâm Kiến Sinh đẩy tôi vào tường và b.ó.p cổ tôi cách đây không lâu.

Trong video, ánh mắt của Lâm Kiến Sinh tàn bạo như thể muốn g.i.ế.t. người, mặt tôi trắng bệch và tím tái.

Nếu như không phải tôi nhắc tới Lâm Uyển, ông ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi.

Đúng vậy. Tôi đã gài bẫy Lâm Kiến Sinh!

Hãy để cho mọi người thấy rõ bộ mặt thật của ông ta!

9.
"Lão Lâm, ông..."

Một số cổ đông của công ty là người quen lâu năm của Lâm Kiến Sinh.

Ông ta thường xuyên tỏ ra tốt bụng, biết ý người khác và được nhiều người biết đến.

Sau khi xem xong đoạn video này, các cổ đông rất ngạc nhiên và không thể tin được.

Bọn họ đều cảm thấy mình bị Lâm Kiến Sinh lừa dối, bị xem như kẻ ngốc, nên trong lòng họ rất tức giận.

Cha của Châu Nguyên bước lên, giận giữ mắng ông ta.

"Anh Lâm, anh là một tên tội phạm! Anh tra tấn và thậm chí muốn g.i.ế.t. một đứa trẻ vị thành niên! Đó còn lại là con gái ruột của anh! Sao anh có thể khốn nạn được như vậy!"

Lâm Kiến Sinh bị mọi người vây quanh. Miệng ông ta khô khốc và khuôn mặt tái nhợt vì bị tra hỏi. Ông ta muốn giải thích nhưng không thể.

Ông ấy nhìn tôi đầy oán hận nhưng không dám nhìn quá lâu.

"Không chỉ vậy, ông ấy còn đánh mẹ tôi. Vòi tiền mẹ tôi, còn muốn mang tiểu tam và con riêng vào nha".

Tôi lấy báo cáo thương tích từ két sắt của mẹ và mở album ảnh trên điện thoại.

Thời gian trôi qua đã lâu, Lâm Kiến Sinh gần như đã quên mất việc mình đã đánh mẹ tôi.

Tôi khóc lóc chạy đến chỗ các cổ đông.

"Các chú... Các chú phải giúp con. Các chú đừng để Lâm Kiến Sinh nuôi con, con sẽ c..h..ế..t... trong tay ông ấy mất. Huhuhuhuhu..."

Một số cổ đông rất trung thành với mẹ tôi. Họ đã gầy dựng công ty cùng mẹ từ những ngày đầu. Và giờ họ nghe thấy Lâm Kiến Sinh đánh mẹ tôi vì nhân tình.

Tất cả bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi và ước gì mình có thể đập Lâm Kiến Sinh một trận tại đây.

Chắc ông ta nghĩ mọi chuyện chỉ tới đây thì dừng.

Ồ không đâu. Trò hề này chỉ vừa mới bắt đầu.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom