• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Tự làm tự chịu (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần II END

10.
Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.

Dì Lâm lo lắng bước vào và ra hiệu cho chúng tôi.

Tôi nhìn thấy vài cảnh sát mặc đồng phục đang bước vào phòng khách.

Họ liếc nhìn đám đông rồi đưa phù hiệu ra.

"Ai là Lâm Như?"

Tôi giơ tay lên và bước về phía trước.

"Là tôi".

Viên cảnh sát nhìn vào cuốn sổ ghi chép trong tay.

"Cô có phải là người báo mất đồ có giá trị cao đúng không?"

Tôi gật đầu.

"Đúng vậy, bộ đồng phục của tôi bị mất".

Trước khi anh ấy kịp hỏi thêm, tôi cắt ngang.

"Bộ đồng phục đó trị giá 100,000NDT" (Khoảng 334 triệu đồng)

Viên cảnh sát mở miệng rồi mím môi, nhìn xung quanh một lượt.

"Có ai ở nhà khi đồng phục bị mất không?"

Tôi cười đáp.

"Ở nhà có video giám sát, anh có thể xem".

Dì Lâm trở nên lo lắng khi nghe thấy tôi nói vậy. Bà ấy chạy đến chỗ Lâm Kiến Sinh không màng ánh mắt của mọi người, túm lấy ống quần của ông ta.

Sắc mặt Lâm Kiến Sinh tái nhợt, trong đáy mắt cuối cùng cũng có chút sợ hãi khi nhìn tôi.

Tôi chớp mắt nhìn ông ta, rồi lại nhìn đứa con gái bé bỏng của ông ta ở phía sau.

Mặt Lâm Uyển còn tái nhợt hơn cả ông ấy, nhìn từ xa trông như một xác c..h..ế...t...

Chẳng phải vừa rồi cô ta còn khinh bỉ tôi sao?

Sau khi lấy video giám sát xong, viên cảnh sát chỉ vào màn hình.

"Người này có mặt ở đây không?"

Trong video, dì Lâm lén lút chạy ra khỏi phòng tôi với túi đựng quần áo.

Từ góc túi vẫn có thể thấy được váy đồng phục của tôi lòi ra.

Dì Lâm run rẩy bước ra, thẳng thắn thú nhận.

"Là ông Lâm. Ông Lâm bảo tôi đi lấy bộ đồng phục. Tôi chỉ là người giúp việc thôi. Tất nhiên là phải nghe lời ông ấy rồi, dù sao ông ấy cũng là chủ nhân của ngôi nhà".

Viên cảnh sát nghi ngờ hỏi.

"Ông Lâm?"

Dì Lâm giải thích.

"Ông ấy là bố của Lâm Như".

Cảnh sát nhìn qua Lâm Kiến Sinh và nói.

"Thì ra là bố cô giữ đồng phục, vậy thì không tính là bị mất".

Tôi nhắc nhở.

"Chú cảnh sát, chú phải cẩn trọng trong lời nói. Ai nói là tôi nhờ ông ấy giữ đồng phục của tôi?"

Lúc này Châu Nguyên nhảy ra.

"Chú cảnh sát, người đàn ông này đã trộm đồng phục của bạn tôi để đưa cho con gái riêng của ông ta. Sau đó cô ta giả làm bạn tôi để đi học! Ông ta thậm chí còn ngược đãi bạn tôi nữa. Chú nhìn này!"

Chu Nguyên giữ cằm tôi, cho cảnh sát xem khuôn mặt bị đánh sưng tấy của tôi.

Cảnh sát nhận ra tính chất nghiêm trọng của sự việc và vẫy tay với Lâm Kiến Sinh.

"Ông hãy đi cùng với chúng tôi".

11.
Lâm Kiến Sinh bị cảnh sát dẫn đi.

Không ai che chắn cho Lâm Uyển nữa, cô ta lúng túng đứng giữa đám đông.

Trớ trêu thay, trên người cô ta vẫn còn mặc bộ đồng phục mà tôi đã báo mất.

Mọi người nhìn cô ta từ đầu đến chân và bắt đầu xì xầm.

Lâm Uyển rụt cổ lại, không dám ngước mặt lên.

Lúc này mẹ của Châu Nguyên tiến tới, vòng tay qua vai tôi, lạnh lùng nhìn Lâm Uyển.

"Cô gái, cô vẫn còn trẻ như vậy, tại sao lại vô liêm sỉ đến thế? Đừng cố giành lấy những thứ không thuộc về mình. Cô nghĩ cô có tư cách để tiến vào tầng lớp thượng lưu sao?"

Mẹ của Châu Nguyên là hiệu trưởng kiêm chủ tịch hội đồng quản trị của trường tôi.

Bà ấy cũng là một học giả và giảng viên có tiếng trong xã hội.

Khi bà ấy vừa bước lên, khí thế hùng hồn dập tắt tiếng xì xầm.

Nghe xong Lâm Uyển bật khóc vì bị gán với 3 chữ "vô liêm sỉ".

"Không, đây là nhà của bố tôi. Bố tôi cho tôi bộ đồng phục này. Bố đã đăng ký cho tôi..."

Châu Nguyên tức giận hỏi.

"Ông ta có thật là bố của cô không? Tên ông ta có trong sổ hộ khẩu nhà cô không? Cô lấy gì chứng minh hai người là cha con hợp pháp? Không! Cô không có gì cả ngoài lời nói miệng".

Mẹ Châu Nguyên cười.

"Đúng vậy, thậm chí ông ấy cũng không có gì trong tay cả. Cô nói về nhà cửa và đồng phục sao? Cô có biết mọi thứ trong mà nhà họ Lâm có được đều là thành quả vất vả của mẹ Lâm Như, là bà Văn! Người bố trong miệng cô, nói trắng ra là một kẻ vô tích sự".

Một mình Lâm Uyên đứng đối mặt với nhiều người như vậy, lại còn bị mẹ của Châu Nguyên trấn áp.

Cô ta đột nhiên nắm chặt tay và bắt đầu phản biện.

"Không! Các người đang nói dối! Các người đang bênh vực cho Lâm Như và người phụ nữ xấu xa kia!"

Nói xong, cô thoáng nhìn thấy ông bà tôi đang đứng trong đám đông, liền lao về phía họ như nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

"Ông nội, bà nội! Không phải ông nói cháu mới là người cháu duy nhất của nhà họ Lâm sao? Khi người phụ nữ xấu xa đó c..h...ế...t..., ông sẽ cho mẹ con cháu một danh phận mà?"

Ông bà hận không thể tránh cô ta càng xa càng tốt.

Sắc mặt ông nội tái mét, mất hết thể diện.

Còn bà nội thì không chịu thừa nhận, bà nói rằng mình chưa từng gặp Lâm Uyển bao giờ!

Lúc này, Lâm Uyển cuối cùng cũng nhận ra rằng không có ai đứng về phía mình.

Cô ta không những không là gì trong mắt bọn họ mà còn bị họ xua đuổi như một con chuột hôi hám!

Ai cũng muốn cô ta biến khỏi đây.

Lâm Uyển giận dữ nhìn tôi rồi chạy ra ngoài.

Khi đi ngang qua tôi, cô ta còn hung ác nói.

"Lâm Như, cô hãy đợi đó. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ quay lại và lấy tất cả những gì thuộc về tôi!"

Châu Nguyên ở bên cạnh tôi chọt miệng vào.

"Có bệnh thì đi chữa lẹ đi má".

12.
Lâm Uyển ban đầu muốn sử dụng hoàn cảnh khốn khó của mình để tìm kiếm sự đồng cảm.

Không ngờ chỉ trong một đêm, tất cả các tiêu đề lớn nhỏ đều lên bài về bạo lực gia đình ở Lâm gia cũng như chuyện tôi và mẹ tôi bị đứa con gái ngoài giá thú của bố quấy rối.

Cô ta nổi tiếng như mong muốn, nhưng là tai tiếng.

Cư dân mạng điên cuồng mắng chửi cô ta và Lâm Kiến Sinh suốt 3 ngày 3 đêm!

Tôi tranh thủ từng giây, chạy đến nhà chú Vương, tổng giám đốc hiện tại của công ty mẹ tôi.

Nhờ chú ấy trở thành người giám hộ của tôi thay vì bố tôi.

Nếu như vài ngày trước tôi nhờ, thì chú ấy sẽ không bao giờ đồng ý làm người giám hộ của tôi.

Suy cho cùng, trong mắt mọi người bố tôi là một người tốt!

Khi nhắc đến bố tôi, họ chỉ nhớ đến hình ảnh người chồng mẫu mực yêu thương vợ con.

Nhưng sau trò hề ngày hôm qua, chú Vương đã không một chút do dự đồng ý ký vào giấy làm người giám hộ cho tôi.

Chú ấy nói rằng luật sư của mình sẽ đến tìm gặp Lâm Kiến Sinh và giải quyết giấy tờ.

Trước khi tôi rời đi, chú ấy còn xoa đầu tôi một cách trìu mến.

"Như Như, chú cảm thấy có lỗi với con. Mẹ con chỉ vừa mới ra đi, mà con đã phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy".

Rõ ràng trò hề hôm qua là do tôi dàn dựng. Nhưng chú ấy không cho rằng tôi cố ý gài bẫy, cũng không trách tôi.

Mà chú ấy lại cảm thấy có lỗi với tôi.

Mắt tôi cay xè.

Kể từ khi mẹ tôi bị bệnh, tôi đã phải gượng ép bản thân mình phải trở nên mạnh mẽ.

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể để Lâm Kiến Sinh được toại nguyện!

Nhưng vào giây phút này, tôi lại nhận được sự quan tâm đột ngột này, tôi không khỏi cảm thấy chua xót.

Chú Vương vỗ vỗ vai tôi.

"Đừng sợ, chỉ cần có chú ở đây. Một xu Lâm Kiến Sinh cũng không lấy được!"

13.
Lúc Lâm Kiến Sinh ra khỏi đồn là buổi sáng sớm hôm sau.

Ông ta muốn về nhà nhưng bị vệ sĩ của chú Vương chặn lại.

"Xin lỗi, ông không có thẩm quyền để sống tại đây".

Lâm Kiến Sinh chợt nhận ra căn nhà này là do công ty cấp cho.

Chú Vương là người quyết định về việc ai có thể và không thể sống tại đây.

Điều ông ta không ngờ là đứa con gái cưng của mình vẫn đang đợi ở vườn hoa trước cửa nhà.

Nhìn thấy người cha "tuyệt vời" trở về, cô ta lao vào vòng tay ông ta và khóc thảm thiết.

Hôm qua tôi và mọi người đả kích cô ta, đặc biệt là mẹ Châu Nguyên đã nói bố tôi là đồ vô dụng.

"Bố, người phụ nữ kia nói bố là đồ vô tích sự. Huhuhuhuhu..."

Lâm Kiến Sinh tức giận dùng tay đập vỡ cây đèn trong vườn hoa rồi hét lên cửa sổ tầng hai phòng tôi.

"Từ giờ trở đi, tôi sẽ cho mọi người thấy con gái của Lâm Kiến Sinh ta cao quý như thế nào!"

Nói xong, ông ấy ôm Lâm Uyển rời đi.

Lâm Uyển đúng là một kẻ ngốc, đến giờ cô ta vẫn mù quáng tin rằng ông ta vẫn có khả năng lật ngược ván cờ.

Đúng là một người có đầu óc đơn giản.

Ai biểu mẹ tôi đã lường trước được việc này?

Trợ lý Trần gõ cửa và đi vào hỏi.

"Sao em vẫn còn chưa ngủ? Đi ngủ sớm nào".

Tôi hỏi anh ấy.

"Anh Trần, anh hãy khoá tất cả toàn bộ thẻ tín dụng của mẹ mà Lâm Kiến Sinh đang giữ đi".

"Không thành vấn đề".

Trợ lý Trần đồng ý ngay lập tức.

Tôi có chút bất an hỏi.

"Ông ấy tin là mẹ em để lại tài sản cho mình sao?"

Trợ lý Trần cười.

"Đúng vậy, anh là cấp dưới của Lâm tổng nên ông ấy tin anh là người bên phe mình. Anh luôn nói với ông ấy là Văn tổng để lại tài sản cho ông ta, nên ông ta không thể không tin".

Tôi gật đầu.

"Vậy là được rồi, em chỉ sợ ông ta không tin".

Trợ lý Trần cười vui vẻ, nhẹ nhàng nói.

"Đi ngủ sớm đi".

14.
Ngay từ lúc mẹ tôi đổ bệnh, bà ấy đã nói với tôi rằng mình sẽ không bao giờ để lại tài sản cho Lâm Kiến Sinh.

Nhưng ông ấy là cha tôi, là người giám hộ của tôi.

Trước khi tôi đủ 18 tuổi, ông ấy có thể đụng tay tới tài sản mà mẹ để lại cho tôi!

Chưa kể mẹ và ông ấy còn có tài sản chung!

Bệnh mẹ tôi đột ngột trở nặng nên bà ấy không có thời gian chu toàn mọi thứ cho tôi.

Tôi ngày ngày ở bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay ngày một lạnh dần của mẹ tôi. Gương mặt bà ấy dần trở nên hốc hác và xanh xao hơn. Lúc đó trong đầu tôi chỉ có thể nghĩ đến một điều.

Tôi không để bố tôi được toại nguyện!

Tôi không cho ông ta dù chủ một xu!

Xui cho bố tôi, ông ta không hề biết gì về ý định của mẹ tôi.

Ông ấy vẫn nghĩ tôi vẫn là đứa trẻ ngờ nghệch, chỉ biết làm trò hờn dỗi.

Dưới sự thúc giục của Lâm Uyển, bố tôi điên cuồng đưa cô ta đến trung tâm thương mại mua sắm hàng hiệu.

Kết quả thất vọng tràn trề bước thanh toán.

Tất cả 10 thẻ tín dụng đều đã bị khoá!

Ông ta chạy đến trường, chặn tôi lại trước cổng để tra hỏi.

"Mày làm đúng không?"

Lâm Uyển ngưng giả vờ làm đứa con nhút nhát, cô ta chỉ thẳng vào mặt tôi mắng.

"Lâm Như, mày chơi đủ chưa? Có cần phải độc ác như vậy không? Làm bố mày tức đến c..h..ế...t... mày mới hài lòng phải không? Tại sao mày lại làm vậy với bố? Mày có còn là con gái ruột của bố mày không?"

Tôi cười khẩy.

"Tôi thì chắc chắn là con gái ruột rồi, nhưng cô thì chưa chắc. Làm tiểu tam như mẹ cô, làm sao biết được ai mới là bố ruột của cô?"

"Mày!"

Lâm Uyển tức giận và quay qua nhìn bố tôi.

Lâm Kiến Sinh duỗi tay ra định tát vào mặt tôi.

Vệ sĩ do chú Vương cử đi theo tôi chụp lấy cổ tay ông ta và vặn ra sau.

"Này... Này! Buông ra!"

Lâm Kiến Sinh đau đớn hét lên, hai tay bị vặn ra sau lưng, cúi xuống không được đứng thẳng cũng không xong.

Nhìn thấy cảnh Lâm Kiến Sinh không làm được gì, Lâm Uyển có chút xấu hổ.

Cô ta đột nhiên ngậm miệng lại và đứng sang một bên với vẻ mặt méo mó.

Tôi cười.

"Lâm Kiến Sinh, không phải ông rất giỏi sao? Không cần tiền của mẹ tôi, ông vẫn có tiền xài mà? Vậy thì dùng tiền của mình mua đồ hiệu đắt đỏ cho con gái rượu của mình đi. Đừng làm trò mèo ở đây!"

Mọi người xung quanh bắt đầu tụ tập lại.

Bộ dạng xấu hổ của ông ta thu hút rất nhiều người qua đường nán lại xem.

Nghe thấy lời khiêu khích của tôi, bạn bè và những người xung quanh bắt đầu la lên.

"Đúng vậy, đừng mềm lòng với ông ta!"

"Lâm Uyển, bố cô lợi hại như vậy, nhất định sẽ khiến cô nở mày nở mặt!"

15.
Sau chuyện này, Lâm Kiến Sinh thật sự đã mua hàng hiệu cho Lâm Uyển!

Ông ta không có tiền nên phải vay tiền của những kẻ cho vay nặng lãi.

Ông ấy rêu rao khắp nơi rằng mình sắp được thừa kế khối tài sản trị giá hàng trăm triệu.

Những người đó biết ông ta từ trước, thấy gia đình khá giả cộng thêm việc vợ vừa mới mất nên đã tin và cho ông ta vay rất nhiều tiền.

Ngày hôm sau, Lâm Uyển kiêu ngạo mang theo chiếc túi LV mẫu mới nhất đến trường.

Nghe nói nó có gia hàng trăm ngàn.

Nhưng trong mắt những người bạn có tiền tiêu vặt lên tới hàng triệu, cái túi của Lâm Uyển chỉ giống như một cái áo bình thường.

Bạn bè tôi cố tình khen ngợi cô ta, tâng bốc cô ta lên chín tầng mây. Giả vờ cho cô ta hoà nhập vào vòng bạn bè của các tiểu thư nhà giàu, đồng thời còn giả vờ cô lập tôi.

"Lâm Uyển đúng là số sướng. Lâm Như chẳng là gì nếu như không có mẹ cô ta".

"Đúng vậy, Lâm Uyển à. Bố cậu sẽ thừa kế tài sản của Văn tổng đúng không?"

Lâm Uyển rất hài lòng với những lời tâng bốc của bọn bọ và vẻ mặt đầy tự hào.

Cô ta thậm chí còn chặn tôi trước cửa phòng vệ sinh nữ.

"Sao vậy? Không còn chảnh nữa à?"

Dưới chân mang đôi giày thể thao đắt tiền, trên tay đeo trang sức cả triệu bạc, Lâm Uyển đứng mặt tôi ra vẻ mình đã thắng.

Nhìn cô ta từ đầu đến chân, tôi không khỏi ghen tỵ.

"Lâm Kiến Sinh thật sự chịu chi tiền vì cô".

Lâm Uyển đầy tự hào nói.

"Tất nhiên, dù sao tôi cũng là đứa con gái duy nhất của ông ấy".

Cô ta nhìn bộ móng tay mới làm của mình và mỉm cười nói.

"Lâm Như, tôi khuyên cô nên biết điều. Bây giờ xin lỗi tôi thì tôi có thể nói bố bỏ qua cho cô. Mẹ cô c..h..ế..t.. rồi, bố là người thừa kế tài sản. Cô vẫn còn chưa thành niên, từ nay chỉ có thể sống phụ thuộc vào bố. Không có bố, cô nghĩ mình vẫn là đại tiểu thư sao?"

Tôi cười khúc khích.

"Mẹ tôi đã mất và để lại gia sản mà tôi xài ba đời vẫn chưa hết. Không giống như mẹ cô, chỉ cho cô kế thừa sự vô liêm sỉ mà thôi".

16.
Di chúc sẽ được công bố sau 1 tháng nữa.

Lâm Kiến Sinh bắt đầu đi xã giao nhiều hơn.

Nhiều người nghĩ rằng ông ta sẽ thừa kế tài sản khổng lồ và trở thành cổ đông lớn nhất trong công ty, nên họ đã nịnh nọt ông ta bằng mọi cách.

Điều này càng khiến cho ông ta ảo tưởng nhiều hơn.

Nhưng ông ta rất tự tin về điều đó.

Bố tôi đi tới đâu cũng nói những lời ngông cuồng, tự làm giảm thanh danh của mình.

Một ngày nọ, khi ông ấy say rượu. Ông ấy đã đến biệt thự và yêu cầu tôi xin lỗi đứa con gái ngoài giá thú của mình.

"Mau xin lỗi chị gái của mày. Tao vẫn coi mày là con gái tao, tao sẽ lo cho mày học hành đến nơi đến chốn. Cho mày của hồi môn hậu hĩnh và kiếm mối hôn sự tốt cho mày. Tao vẫn sẽ làm đúng trách nhiệm của người làm cha".

Ông ấy say đến mức mắt mở không lên, nhưng miệng vẫn lải nhải không ngừng.

Tôi cảm thấy buồn cười và rút ra giấy tờ từ bỏ quyền giám hộ.

"Ông có thể ký vào đây được không?"

Lâm Kiến Sinh nheo mắt lại.

"Đây là cái gì?"

Đôi mắt ông ấy lập tức sáng lên khi nhận ra đây là đơn từ bỏ quyền giám hộ.

Lâm Uyển nổi giận nói.

"Bố, nó muốn cắt đứt quan hệ cha con với bố! Bố bỏ nó đi! Bố đã cho nó mặt mũi thế này rồi mà nó vẫn không coi bố ra gì!"

Lâm Kiến Sinh luôn bị người khác coi thường, và ông ấy cũng ghét bị người khác coi thường.

Vừa nghe thấy cụm từ tôi vô ơn, tôi coi thường ông. Bố tôi tức giận đáp.

"Mày muốn cắt đứt quan hệ cha con với tao à?"

Tôi gật đầu.

"Được thôi".

Lâm Kiến Sinh khinh thường chế nhạo tôi.

"Suy nghĩ cho kỹ, nếu mày làm vậy thì sau này một xu tao cũng không cho".

"Sao cũng được".

Tôi thản nhiên đưa bút vào tay ông ấy.

Thực tế, ông ấy có ký hay không cũng không quan trọng.

Tôi có thể đưa ra bằng chứng để kiện và cưỡng kế tước bỏ quyền giám hộ của ông ta.

Chỉ là quy trình dài dòng hơn.

Tôi thì không còn nhiều thời gian nữa.

"Mày thực sự muốn làm như vậy!"

Lâm Kiến Sinh lại cảnh cáo tôi, như thể muốn chứng minh mình là người từ bi và chính nghĩa.

Tôi thúc giục ông ấy ký nhanh lên.

Lâm Uyển vui vẻ hơn bao giờ hết.

Trong đầu cô ta nghĩ rằng sau này sẽ không có ai giành tài sản với mình!

Nhìn vẻ mặt sung sướng kia, tôi gần như là bật cười.

Sự hiểu biết kém của con người này thật là vi diệu.

Nếu thực sự có tìm hiểu thì cô ta sẽ biết rằng, đúng thật vợ hoặc chồng là người được ưu tiên thừa kế tài sản. Nhưng nếu người mất có lập di chúc thì việc phân chia tài sản đều phải được thực hiện theo di chúc đó!

"Lâm Như, mày thật ngu ngốc!"

Cô ta còn cho rằng tôi ngu nữa.

Nhìn Lâm Kiến Sinh ký vào đơn, tôi thở vào nhẹ nhõm và cười.

"Lâm Như, mày biết mày đã mất đi thứ gì quan trọng không?"

Tôi thổi khô chữ ký trên tờ đơn, nhún vai đáp.

"À, ý ông nói là tôi mất đi một ông bố rác rưởi à?"

Lâm Uyển cười khinh bỉ.

"Ngu ngốc đến cùng cực!"

"Ừ ừ, cô nói gì cũng đúng".

Tôi lẩm bẩm, đóng cửa lại và nhờ người đuổi hai người não tôm này ra ngoài.

Lâm Uyển vui vẻ đỡ người bố say xỉn của mình bước vào chiếc ô tô sang trọng và liếc nhìn vào cửa sổ phòng tôi.

Nụ cười kiêu hãnh như thế cô ta đã nắm được cả thế giới trong tay mình.

17.
Một tháng trôi qua nhanh chóng.

Vì tôi đã cắt đứt quan hệ với Lâm Kiến Sinh nên Lâm Uyển không còn quan tâm đến tôi nữa.

Họ cho rằng tôi đã bị họ bỏ rơi và không còn ai cứu giúp.

Lâm Kiến Sinh cho rằng, tôi cũng là một người dễ lừa giống như mẹ tôi.

Ông ta tin rằng mình là chồng, sẽ được được thừa kế toàn bộ tài sản mà mẹ tôi để lại.

Vì thế, ông ta vay nhiều tiền hơn.

Ông ấy thậm chí còn mua cho Lâm Uyển một căn biệt thự ở trung tâm thành phố.

Lâm Uyển tổ chức tiệc tân gia và mời tôi đến. Cô ta muốn làm bẽ mặt tôi giống như cách mà tôi đã làm với cô ta.

Tất nhiên tôi đâu có ngu mà đến.

Cô ta bắt đầu đi rêu rao với mọi người rằng tôi sợ cô ta, cô ta đã thắng tôi,...

Tôi thì ở nhà, ăn uống đi học bình thường. Chờ đợi giây phút hai người kia bẽ bàng khi công bố di chúc.

18.
Ngày công bố di chúc đã đến.

Tôi ngồi trên xe của chú Vương đi đến toà án.

Lâm Kiến Sinh kiêu ngạo nhìn bộ đồ bình dân của tôi.

"Chẳng lẽ mày nghèo đến mức phải bán hết quần áo trang sức à?"

Tôi cười khúc khích, nhìn Lâm Uyển.

"Ồ chắc là cô sống sướng lắm. Người lẫn mặt đều tròn trịa. Nhưng đừng ăn nhiều quá, chừa lại để sau này còn có đồ để ăn nữa".

"Mày!"

Lâm Uyển tức giận la lên.

Lâm Kiến Sinh bình tĩnh nắm cổ tay cô ta.

"Uyển Uyển ngoan nào. Qua hôm nay nó không còn lên mặt được nữa đâu".

Bên trong, công chứng viên, luật sư,... tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ.

Trợ lý Trần cũng đứng đợi bên trong.

Vừa bước vào, Lâm Kiến Sinh liền nháy mắt với anh ấy. Xem ra ông ấy thực sự tin mình sẽ thắng. Trợ lý Trần khẽ mỉm cười, nhưng nhìn mặt không thể đoán được anh ấy đang nghĩ gì.

"Mọi người trật tự. Bây giờ chúng ta sẽ công bố di chúc của bà Văn. Đầu tiên, về việc phân chia cổ phần của bà Văn trong Tập Đoàn Văn. Bà Văn nói rằng tất cả cổ phần của bà trong Tập đoàn Văn..."

Lâm Kiến Sinh vắt chân ngồi một cách tự hào.

"Tất cả sẽ được chuyển nhượng cho con gái Lâm Như!"

Hai chân Lâm Kiến Sinh run rẩy đặt xuống đất.

"Ông nói gì? Ông nói lại lần nữa đi?"

Luật sư phớt lờ ông ta và tiếp tục đọc.

Mẹ tôi đã chỉ thị rõ tôi sẽ thừa kế tất cả tài sản, bất động sản, tiền gửi ngân hàng lẫn cổ phần của Tập đoàn Văn.

Bà ấy thật sự không cho Lâm Kiến Sinh bất cứ thứ gì.

Ngay cả căn nhà tân hôn mà họ cùng nhau mua, mẹ tôi cũng đã lén sang thành tên mình để tôi có thể thừa kế chúng sau này. Lâm Kiến Sinh sửng sốt, tức giận đứng lên phản đối, nói ông ấy cũng phải có phần.

Luật sư nói.

"Ông Lâm, trong 10 năm qua bà Văn luôn phải trả nợ cờ bạc do ông bày ra. Ông vẫn còn giữ giấy nợ chứ? Sau khi khấu trừ vào tài sản chung, thì ông vẫn nợ Văn tổng 9,563,000NDT" (khoảng 32 tỷ đồng)

Luật sư trình lên giấy nợ mà Lâm Kiến Sinh đã viết.

Lâm Kiến Sinh đổ mồ hôi lạnh và ngã phịch xuống ghế.

Lâm Uyển cứng đờ ngồi bên cạnh ông ta, thở không ra hơi.

"Ồ nhân tiện, hãy để tôi trình thêm vài thứ nữa".

Luật sư lấy ra đơn từ bỏ quyền giám hộ mà bố tôi đã ký.

"Vì ông đã từ bỏ quyền giám hộ của cô Lâm Như, ông không có quyền tiếp quản tài sản mà cô ấy được thừa kế. Ông buộc phải rời khỏi căn nhà mà cô Lâm đứng tên, cũng như trả lại thẻ tín dụng và toàn bộ tài sản mà cô Lâm được sang tên. Nếu ông muốn trả nợ, hãy thương lượng với cô Lâm về cách thức sau".

Lâm Kiến Sinh tuyệt vọng dựa lưng vào ghế, đôi mắc trống rỗng vô hồn, mồ hôi đầm đìa.

Không nói lại được câu nào.

Buổi công bố di chúc đã kết thúc.

Tôi bước đến chỗ Lâm Uyển.

"Điều ngu ngốc nhất trên cuộc đời là khinh thường kẻ địch. Nhất là mấy người như cô, không có trình mà cứ thích bày mưu hãm hại người khác. Đến sách còn không biết đọc chứ đừng nói chi là..."

"Mày!"

Lâm Uyển lại chỉ tay vào mặt tôi.

Nhưng hình như cô ta bị nghẹn, không thể thốt ra được từ nào nữa.

Tôi lạnh lùng quay người rời đi.

19.
Nghe tin Lâm Kiến Sinh không được thừa kế tài sản, tất cả chủ nợ của ông ta lần lượt đến đòi tiền.

Ông ta thực sự không có tiền để trả.

Ông ấy bán hết những thứ đã mua cho Lâm Uyển, nhưng số tiền đó như hạt cát trong sa mạc.

Tuyệt vọng, ông ấy đến gặp tôi và cầu xin tôi cho ông ấy trở lại làm người giám hộ của tôi.

"Làm ơn Như Như, bố chưa bao giờ yêu người đàn bà kia, cũng chưa bao giờ thích Lâm Uyển. Bố chỉ giận con và mẹ của con thôi! Bố chưa bao giờ muốn bỏ rơi con! Như Như!"

Tôi nhờ vệ sĩ kéo ông ta ra ngoài và dặn họ gọi cảnh sát nếu như ông ấy còn quay lại.

Ông ấy không còn nơi nào để đi, vừa bước chân ra khỏi cửa thì chủ nợ kéo đến. Ông ta trốn chui trốn lủi khắp nơi, không một xu dính túi, cũng không có tiền để mua đồ ăn.

Bất cứ khi nào không vui, ông ấy sẽ đánh Lâm Uyển và gọi cô ta là đồ vô tích sự.

Phá hỏng tiền đồ của ông ấy.

Lâm Uyển quả thật là một người con gái hiếu thảo. Cô ta bị đánh đến mức mặt sưng vù, mũi bầm tím nhưng hàng ngày vẫn đi làm để trả tiền phòng trọ.

Cô ta đã nghỉ học hoàn toàn và làm nhiều công việc cùng một lúc cũng không đủ để trả nợ cho người cha tốt của mình.

Tôi đến quán trà sữa nơi cô ta đang làm việc và nói với ông chủ rằng người phụ nữ này hay táy máy chân tay.

Cô ta đã trộm đồ của tôi nhiều lần.

Ông chủ liền nảy ra nghi ngờ.

Sau khi chứng thực lời tôi nói, ông ấy liền đuổi việc Lâm Uyển.

Cô ta ăn mặc rách rưới, con mắt bầm tím giận dữ nhìn tôi.

"Mày có cần nhất thiết phải ép tao đến đường cùng như vậy không?"

Tôi cười khẩy.

"Mẹ tôi quá nhân từ khi tha cho cô. Để rồi cô gây cho tôi bao nhiêu phiền phức".

Cô ta khóc lóc nói.

“Lâm Như, mày chỉ được cái tốt số hơn tao”.

Tôi lắc đầu.

“Không, tôi chỉ không vô liêm sỉ bằng cô thôi”.

[HOÀN]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom