• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Tu La Kiếm Thần (3 Viewers)

  • Chương 354-356

Chương 354 Trẫm, phán ngươi có tội!

Dưới sự trấn áp dữ dội của cơn mưa kiếm quang, Huyết Lang Song Hổ trở thành một màn sương máu trong hư không, trôi dạt giữa trời và đất, phản chiếu trong mắt của ngàn vạn sinh linh.

Một kiếm này, dường như cắt qua khoảng không, trực tiếp khiến không gian trở nên vặn vẹo.

Vô số cường giả Địa Huyền nhìn một màn này, không tự chủ quỳ xuống, vĩnh viễn nhỡ kỹ người thanh niên mặc áo choàng trắng mang theo một thanh trường đao sắc bén này.

Ai cũng không thể quên cảnh tượng kinh hoàng vừa xảy ra, nó đã trở thành cơn ác mộng trong lòng họ, không thể loại bỏ.

Người đàn ông với thanh kiếm trong tay, đã giết chết một con dị thú thượng cổ mang theo khí tức tu vi Thiên Huyền. Nếu như một kiếm kia rơi trên mặt đất, chỉ sợ toàn bộ phía dưới đều đã bị cắt làm đôi, trời cao cũng sụp đổ.

“Đây... mới là cường giả tuyệt thế chân chính...”, một lão già áo xám trong vương triều nào đó thốt lên.

“Thiên Mệnh... nó có phải là Thiên Mệnh... không?”, ông cụ Cố và những người khác nhìn Cố Thiên Mệnh đứng trên bầu trời của Tây Sương Viện, tất cả đều sửng sốt, họ không thể tin được chàng trai trẻ trong quá khứ lại trở nên đáng sợ đến nhường này.

Có lẽ, sau ngày hôm nay, sẽ có một truyền thuyết lưu truyền ở Bách Quốc Chi Địa, một người áo choàng trắng cầm thanh kiếm sắc bén san bằng hư không, chặt đầu dị thú do Thiên đạo huyễn hóa ra.

Trong khi thế giới vẫn đang trong trạng thái sợ hãi và kinh hoàng, Cố Thiên Mệnh trong khoảng không không chút thả lỏng. Bởi vì hắn biết, thân là Thiên Đạo một phương, nó nhất định có sức mạnh tuyệt đối.

Thiên đạo, vẫn đang thăm dò Cố Thiên Mệnh.

Nó muốn thăm dò Cố Thiên Mệnh còn bao nhiêu năng lực, mà Cố Thiên Mệnh cũng đang muốn biết Thiên đạo còn những chiêu gì.

“Vạn cổ trầm luân, chẳng qua chỉ trong một chớp mắt. Đại đạo mang mang, chỉ là một làn khói bụi”.

Cố Thiên Mệnh cầm Kiếm Kinh Hồng trong tay, từng bước đi về phía hư không. Khí thế trên cơ thể hắn ngày càng mạnh hơn, giọng nói trầm khàn của hắn dường như chạm tới bầu trời: “Đời này, người mà ta bảo vệ, không ai có thể động vào! Cho dù có phải trả giá thế nào, ta cũng sẽ không do dự!”

Khi Cố Thiên Mệnh quyết định sử dụng sức mạnh trong sâu thẳm linh hồn của mình để cưỡng ép tăng tu vi, thì con đường đến với cảnh giới vô cực kia đã trở nên vô cùng khó khăn, thậm chí là vĩnh viễn không thể chạm tới.

Nhưng mà, hắn không hối hận, đây là quyết định và đạo trong lòng hắn.

Rầm rầm rầm...

Biển sấm sét trên bầu trời đen kịt cuộn trào, như đang gầm lên giận dữ, trút bỏ cơn thịnh nộ của thiên địa.

Tiếng sấm sét và âm thanh cuộn trào từ bầu trời lan đến mọi ngóc ngách của Bách Quốc Chi Địa, khuấy lên nỗi sợ hãi vô tận. Toàn bộ đại địa phảng phất yên tĩnh lại, vô số sinh vật đều hé mắt nhìn lên bầu trời, không dám nhìn thẳng.

“Chém!”

Sau khi bước vài bước vào trong không trung, Cố Thiên Mệnh đã lướt qua bầu trời với thanh kiếm trong tay.

Với một tiếng ‘soạt’, một thanh kiếm khổng lồ dài nghìn mét bay lên từ Kiếm Kinh Hồng trong tay Cố Thiên Mệnh, và với một sức mạnh lớn như những vì sao, nó chém về phía dấu ấn đỏ như máu đang lờ mờ trong bầu trời.

Đột nhiên, khi ánh sáng lạnh lẽo nghìn mét này sắp cắt về phía bầu trời thì đột nhiên có tiếng bước chân chậm rãi và vững vàng trên con đường hoàng kim trong bầu trời sâu thẳm.

Tiếng bước chân đều đều không cố ý tỏa ra sự uy hiếp, nhưng lại có thể công kích vào lòng người, khiến cho trong lòng họ cảm thấy ngột ngạt cùng sợ hãi.

Đinh!

Kiếm quang nghìn mét chém đi nhưng lại bị một thanh kiếm sắc bén màu đen chặn lại trước khi nó kịp đến gần bầu trời.

Thanh kiếm sắc bén tối tăm này chỉ dài ba thước, và nó xuất hiện cực kỳ tầm thường dưới ánh kiếm của Cố Thiên Mệnh. Tuy nhiên, nó đã chặn được ánh kiếm mạnh đến mức có thể chém ngang thiên địa, có thể gọi là cực kỳ đáng sợ.

“Ai?”

Cố Thiên Mệnh nhìn thanh kiếm màu đen, lòng bàn tay không khỏi đổ mồ hôi lạnh, sự nghiêm túc giữa hai hàng lông mày trầm xuống vài phần.

Cạch... cạch... cạch...

Kim sắc trên bầu trời bắn vào trong hư không, tiếng bước chân ầm ĩ truyền vào tai mọi người, dường như toàn bộ Bách Quốc Chi Địa chỉ còn lại tiếng bước chân này.

Biển sấm sét cuồn cuộn gào thét đã im bặt, tựa như không dám quấy rầy một loại tồn tại nào đó từ trên trời giáng xuống.

“Trẫm, phán ngươi có tội!”

Đột nhiên, một thanh âm khàn khàn xen lẫn uy năng vô tận trong con đường hoàng kim truyền đến, truyền khắp bốn phía thiên hạ, chấn động lòng người.

Nghe vậy, Cố Thiên Mệnh lập tức nín thở, nắm chặt thanh kiếm sắc bén trong tay và thờ ơ nhìn con đường hoàng kim trước mắt.

“Đó là...”, trong một nơi sâu ở bách quốc, một tồn tại cổ lão nghe thấy âm thanh này, cảm nhận được uy áp từ trên trời giáng xuống, trong mắt khiếp sợ run lên.

Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc long bào chậm rãi đi tới, thanh âm khàn khàn xen lẫn uy phong lẫm liệt.
Chương 355 Đại đế thiên cổ

Nam nhân thân hình cao lớn, mắt sáng như sao, khuôn mặt tuấn tú lạnh như sương, mày kiếm sắc bén. Điều khiến hàng ngàn sinh linh kinh ngạc nhất là, ông ta mặc chiếc áo choàng rồng màu vàng, có đầu rồng và móng vuốt hung dữ cho thấy sức mạnh và khí chất hoàng gia của mình.

Hít!

Với một cú nhấc tay phải, người đàn ông đã chặn được ánh sáng của thanh kiếm nghìn thước mà Cố Thiên Mệnh vừa đánh ra và phá vỡ nó. Sau đó, thanh kiếm đen hóa thành một đạo lưu quang, trở về tay nam nhân.

Soạt!

Người đàn ông cầm thanh trường kiếm màu đen dài ba thước, từ xa đối mặt với Cố Thiên Mệnh, ngang ngược mà ngạo mạn: “Trẫm, phán ngươi, tử hình!”

Rầm ầm ầm...

Ngay khi người đàn ông nói ra điều này, mọi ngóc ngách của Bách Quốc Chi Địa đều bị cát vàng và gió thổi bay, như đang vang vọng phán quyết của ông ta, kim khẩu ngọc ngôn, không có ngoại lệ.

“Long bào này, kiếm đen này... ông ta... ông ta... chẳng lẽ là...”, một vương triều nào đó có người ngẩng đầu nhìn lên con đường hoàng kim và thân ảnh trên đó, run lẩy bẩy nói.

“Đại đế thiên cổ! Làm sao có thể? Tuyệt đối không thể nào, ông ta đã là truyền kỳ, sao có thể còn sống?”, đối mặt với người đàn ông đến từ bầu trời, quân thượng các nước đều lo lắng bất an, còn có chút xấu hổ, căn bản không thể bì được với uy vọng đế vương của người kia.

Ngay khi người đàn ông đó nói ra, đã trực tiếp gây ra một cơn cuồng phong ở khắp nơi và không cho phép phản kháng. Đây chính là uy nghiêm bao la mà hoàng đế nên có, không ai có thể so sánh được.

“Ta hiểu rồi, ông ta chính là... Nam Cung Đại Đế của 3000 năm trước. Người thống nhất Bách Quốc Chi Địa”, một lão nhân tóc bạc trắng gầm lên kinh hoàng, không nhịn được quỳ hai gối xuống đất.

Khi bóng dáng của người đàn ông mặc áo long bào xuất hiện trên bầu trời, tất cả cường giả trong Bách Quốc Chi Địa lại một lẫn nữa kinh ngạc.

Có lẽ trong toàn bộ Bách Quốc Chi Địa, chỉ một mình Cố Thiên Mệnh có thể duy trì vẻ mặt nghiêm nghị và thờ ơ. Ngay cả khi đối mặt với luồng uy hiếp của Hoàng đế, Cố Thiên Mệnh cũng không có chút hoảng sợ hay e ngại nào.

“Ngươi, còn lâu mới có tư cách phán xét ta!”

Cố Thiên Mệnh chĩa kiếm vào người đàn ông mặc long bào, trầm giọng hét lên.

Đại đế thiên cổ, người đàn ông mặc long bào đứng trên đại đạo vàng rực chính là đế vương những cường giả của Bách Quốc Chi Địa



Nam Cung Đại đế, Nam Cung Hàn!



Ba nghìn năm trước, Nam Cung Hàn quật khởi từ xuất phát điểm nhỏ bé, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai chấn chỉnh lại Bách Quốc chi địa hỗn loạn, thống nhất thiên hạ, tự phong làm đế, được mệnh danh là đại đế thiên cổ.



Nam Cung Hàn là một sự tồn tại ở cấp bậc truyền thuyết, người đời sau chỉ có thể thông qua sử sách điển tích biết được đôi điều, cũng không biết rõ nhiều lắm. Có lẽ chỉ có một bức họa lại dung mạo của đế quân được lưu giữ trong nơi sâu thẳm hoàng cung của hoàng triều thượng đẳng.



Nghe đồn Nam Cung Hàn vào ba ngàn năm trước vô cùng cường đại, chỉ một cái phất tay thở ra liền có thể khiến năm sông bốn biển dậy sóng sôi trào, núi sông rung chuyển. Uy danh của ông ấy phủ đẩy bởi biển máu và xương trắng, không ai dám bất kính.



Chỉ là, tuy rằng ông ta ngồi trên ngôi vị đế quân tôn quý, là đại đế thiên cổ nhưng cuối cùng vẫn là chỉ là một người phàm với sự trói buộc từ thời gian. Chẳng bao lâu sau khi thế gian lan truyền ra thông tin tạ thế của đế vương, toàn bộ Bách Quốc Chi Địa liền rơi vào loạn lạc, rất khó để thống nhất một lần nữa, và hình thành lên thế cục như hiện nay.



Hôm nay người đàn ông khoác long bào hùng dũng bước ra từ sâu thẳm nơi chân trời vậy mà lại là đại đế thiên cổ được đồn đại đã qua đời, người đời sao có thể không kinh ngạc?



"Đại đế, vậy mà lại hóa thân của đại đế! Người này rốt cuộc đã đắc tội với thiên đạo như thế nào mà ngay cả hóa thân hư ảnh của đại đế cũng đều xuất hiện rồi!"



Một vị cường giả tuyệt thế tu hành hàng trăm năm quỳ rạp xuống đất, kinh hãi run giọng lẩm bẩm.



Nam Cung Hàn, thiên cổ nhất đế đang sừng sững đứng giữa trời cao chính là đạo thể được thiên đạo huyễn hóa ra, hoàn toàn không phải là thực thể, nếu không thì vị đại đế của bàn ngàn năm trước vẫn còn tồn tại trên đời thì thật quá kinh khủng.



Tuy nhiên cho dù chỉ là hóa thân của đại đế cũng đã đủ để rung chấn thiên hạ rồi, rốt cuộc thì đó vẫn là quân hoàng được tôn xưng làm đế chân chính!



Phóng mắt khắp Bách Quốc Chi Địa thử hỏi ai dám tự xưng đế đây?



Khắp Bách Quốc Chi Địa chỉ có một vị đế, chính là Nam Cung Hàn, người đã thống nhất thiên hạ vào ba ngàn năm trước, Nam Cung đại đế!



“Trẫm nói ngươi có tội thì ngươi liền có tội, ai dám trái lời?”

*Trẫm: cách xưng của hoàng đế thời xưa.


Chương 356 Đại quân của trẫm ở nơi nào?

Người đàn ông mặc long bào cũng chính là đại đế Nam Cung Hàn phảng phất một tia thần vận cùng vài phần tu vi ở thời kỳ đỉnh cao, mỗi lời ông ta nói đều có thể ảnh hướng đến dòng chảy khí vận của toàn bộ Bách Quốc Chi Địa.



“Ngươi là ai? Cũng dám phán ta có tội?”



Cố Thiên Mệnh không biết Nam Cung Hàn, nhưng có thể nhìn ra được Nam Cung Hàn trước mặt chỉ là một đạo thể được thiên đạo huyễn hóa, ắt hẳn sở hữu một nửa thực lực ban đầu. Nhưng hắn vẫn không mảy may kiêng sợ, uy thế mênh mang nhấc kiếm lên và hùng hồn chất vấn.



“Trẫm là đế quân, mạng của ngươi được trẫm ban cho, hôm, nay, trẫm chém ngươi chỉ vì ngươi có tội!”, Nam Cung Hàn tay nắm hắc kiếm, hoàng uy xé đất động trời, tràn ngập đến mọi ngóc ngách của Bách Quốc Chi Địa.



Ông ta là đế quân, từng lời từng chữ đều bao hàm mệnh trời, không cho phép bất cứ kẻ nào phản nghịch.



Khi mấy trăm vạn sinh linh nghe được lời phán quyết của Nam Cung Hàn đều có cảm giác hồn vía sắp lìa khỏi xác mà co rúm người lại, không dám nhúc nhích nửa phần.



“Mạng của ta được ngươi ban tặng?”, đối diện với hoàng uy cuồn cuộn của Nam Cung Hàn, Cố Thiên Mệnh chỉ ngẩng đầu phá lên cười, tiếng cười này như xuyên phá muôn cổ, chạm tới vực sâu: “Ha ha ha…”



Nam Cung Hàn nhìn chòng chọc Cố Thiên Mệnh bằng ánh mắt uy nghiêm cũng sáng ngời như sao, yên lặng không nói. Ông ta là đế, đương nhiên cai quản sự sống cái chết của muôn dân trong thiên hạ, bởi ông ta là đại đế thiên cổ.



“Lúc ngươi còn sống có lẽ còn có khả năng so vài ba chiêu với ta ở thời kỳ đỉnh phong, hôm nay ngươi chỉ là một tia hóa thân, là vật chứa một phần đạo vận mà thôi, cũng dám ngông cuồng phán xét ta, ngươi, dựa vào đâu?”



Tiếng cười pha lẫn chế giễu của Cố Thiên Mệnh rất nhanh đã ngừng lại, sau đó sức mạnh trên cơ thể cũng bộc phát hoàn toàn không thua kém với hoàng uy của Nam Cung Hàn, tức giận gầm lên một tiếng.



"Dựa vào việc ta là chí tôn của Bách Quốc Chi Địa!"



Nam Cung Hàn giơ thanh kiếm đen trong tay lên, xung quanh ông ta cuốn lên vô tận trận gió rít cuồng bạo, thổi bay tà long bào phát ra từng đợt phần phật, hung hãn tột độ.



"Chí tôn của Bách Quốc?", ánh mắt Cố Thiên Mệnh ngựng đọng, sự nghiêm trọng giữa hai đầu lông mày nhuốm màu sắc bén, trầm giọng đáp: “Vậy hôm nay ta liền chém đầu vị chí tôn của Bách Quốc Chi Địa này! Xem xem ngươi dựa vào đâu phán xét ta!”



Lời này vừa vang lên, toàn trường chết lặng.



Nam tử áo trắng trong hư không dám đe dọa chém tan hóa thân của đại đế thiên cổ? Là bá đạo và ngông cuồng tới mức nào?



Dõi mắt khắp Bách Quốc Chi Địa ai có thể có một phần khí phách này đây?



"Thiên hạ sắp đại loạn rồi…", vài cường giả ngã quỵ xuống đất,



"Nam Cung đại đế muốn cùng nam tử áo trắng này nổ ra đại chiến sao? Sự tồn tại ở đẳng cấp như họ nếu gây chiến, thì chẳng khác nào trời long đất lở, vậy chúng ta có còn có thể trốn ở chỗ nào được!”



Cho dù là cường giả ở Địa Huyền cảnh cũng cảm thấy bất lực khi đối mặt với khí thế áp đảo này.



Tuy chỉ là một đạo thể nhưng Nam Cung Hàn cũng mang phân nửa tu vi vốn có cùng vài phần thần vận, chắc chắn so với Huyết Lang Song Hổ trước đó còn đáng sợ hơn nhiều.



Trong hư không trên con đường vàng rực rỡ, long bào của Nam Cung Hàn cuốn theo từng đạo hoàng uy tung bay trong gió, đôi mắt sáng quắc nhìn Cố Thiên Mệnh từ xa, nói một cách độc đoán: "Bất kính với trẫm, chém!”



Ngay khi lời này vừa thốt ra, một cơn gió như lưỡi xay quét ngang qua trời lao thẳng tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, như thể khúc dạo đầu của một cuộc thử thách.



Bầu không khí ngột ngạt dày đặc như đại dương mênh mao bao phủ lên mỗi tấc không gian.



Nam Cung Hàn trong chớp mắt liền giơ kiếm, chém về phía Cố Thiên Mệnh.



Một thanh âm xé rách hư không lập tức dội lại, thanh kiếm đen như mực trong tay Nam Cung Hàn bắn ra một luồng kiếm mang dữ tợn sắc bén, dài hơn mười dặm xuyên thẳng về phía Cố Thiên Mệnh.



Vô số người ở phía dưới dõi theo đường kiếm này trực tiếp ngất lịm đi vì sợ hãi, cũng có một vài cường giả với tu vi bất phàm thì cảm giác như cả linh hồn như sắp vỡ vụn, kinh hãi quỳ rạp trên mặt đất.



Mấy người ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc ở Tây Sương viện được bảo vệ bởi cửu cung bát quái trận mới không bị đè bẹp trước uy lực dữ dội này. Nhưng bọn họ vẫn như cũ kinh hãi trố mắt, ngây ra như phỗng.



"Vỡ!"



Ngay lập tức, Cố Thiên Mệnh cũng nâng Kinh Hồng Kiếm với khí thế không kém cạnh.



Một luồng kiếm quang không thua gì với Nam Cung Hàn phát ra từ Kinh Hồng Kiếm, hai đường kiếm dường như có thể nuốt chửng cả đất trời, bóp méo không gian, áp chế vạn vật trên thế gian này.



Ngay lập tức chúng đã va chạm triệt tiêu lẫn nhau.



Ầm!



Thanh âm va chạm như trời sụp đất lở vang vọng đến mọi nơi, đánh tan tia thanh tỉnh ít ỏi sót lại của mọi người, khiến họ nằm rạp xuống đất như loài cỏ leo thấp kém.



“Đại quân của trẫm ở nơi nào?”



Thấy đường kiếm mình vung ra bị Cố Thiên Mệnh chặn lại, đáy mắt Nam Cung Hàn không kìm được xẹt tia dị thường, tiếp đó, ông ta không lập tức phản công mà quét mắt nhìn lướt qua chúng sinh một lượt, hoàng uy cuồn cuộn hỏi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Kiếm Đạo Độc Thần
Chương 31-32
Cửu Kiếm Sát Thần
  • Ma Mị Hồng Trần
Hậu Duệ Kiếm Thần Convert
  • 4.90 star(s)
  • Thanh Phong Loan
Hậu Duệ Kiếm Thần
  • 5.00 star(s)
  • Thanh Phong
Chương 3268-3269
Vô Thượng Kiếm Thần
  • Tiểu Ma Vương
Chương 16-20

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom