• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1 (2 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1 Dương Lỗi

Thôn Dương Gia là một thôn làng nhỏ nằm ở huyện Hướng Nguyên, thành phố Lan, nhân khẩu chưa đến một ngàn người.

Hiện giờ, nước Hạ đang nhanh chóng phát triển, giá nhà cũng tăng lên rất cao, chỗ nào cũng thấy những nhà 50.000 một mét vuông.

Nhưng mà ở huyện Hướng Nguyên thì chỉ có những khu vực trung tâm mới có giá 10.000, còn lại hầu hết đều chỉ là 7000, 8000 thôi.

Đối với người dân thôn Dương Gia mà nói, mỗi nhà chỉ có vài mẫu ruộng, mọi người ngày ngày bận rộn chuyện ruộng nương, lúc rảnh rỗi thì tụ tập tán gẫu, nói đủ thứ chuyện vặt vãnh.

Trong lúc này, có mấy người đang tụ tập, nói mấy chuyện ở những thôn làng sát vách.

Mọi người đang trò chuyện thì bỗng nhiên tất cả mọi người đều nhìn về một phía, có một chiếc taxi lái tới.

Mọi người chỉ theo bản năng nhìn qua một chút, chứ cũng không quá để ý.

Xe dừng lại ở một chỗ, ba người xuống xe, một đôi nam nữ trung niên và một thanh niên.

Đôi nam nữ trung niên nhìn dung mạo cũng không tệ, nhưng gương mặt lại mang đầy vẻ tiều tụy, trên đầu còn đầy tóc trắng.

Còn thanh niên kia thì khoảng chừng hai bốn hai lăm tuổi, tướng mạo cực kỳ tuấn tú, cao hơn mắt tám, mày kiếm mắt sáng.

Nhìn thấy ba người xuống xe, mọi người trong thôn bắt đầu bàn tán.

“Là gia đình Viễn Minh trở về!”

“Nhìn dáng vẻ của Tiểu Lỗi thế kia, chắc là đã chữa khỏi bệnh hoàn toàn rồi.”

“Haizz, Tiểu Lỗi ưu tú như vậy, thậm chí còn là người đầu tiên trong thôn chúng ta thi đỗ đại học Thanh Bắc, không ngờ trên người lại phát sinh biến cố như thế.”

“Ông trời đối kỵ với người tài mà.”

“Tôi nghe nói nhà bọn họ đã bỏ ra hơn một triệu để chữa bệnh rồi!”

Mọi người trong thôn thì thầm bàn tán, có nhiều người đứng dậy, đi về phía ba người Dương Lỗi.

Một ông lão lớn tuổi đi tới trước mặt cha của Dương Lỗi là Dương Viễn Minh, hỏi: “Viễn Minh, tình hình của Tiểu Lỗi bây giờ tốt hơn rồi chứ?”

Dương Viễn Minh gật đầu mỉm cười, nói: “Đúng vậy, chú Tam Nguyên.”

Dưới ánh mắt của mọi người, ba người đi tới trước một căn nhà, lấy khóa mở cửa.

Mặc dù nơi này thời gian dài không có người ở, nhưng trong phòng cũng không có bụi bặm gì, xem ra là có người thường xuyên quét dọn.

“Ôi, Viễn Minh, Tố Lan, hai người về rồi à?”

Vừa vào đến nhà, một âm thanh bỗng nhiên truyền đến, một người phụ nữ trung niên mập mạp đi tới.

“Hồng Anh.” Nhìn thấy người này, mẹ của Dương Lỗi là Triệu Tố Lan cười nói.

“Dì Trương.” Dương Lỗi cũng lên tiếng chào hỏi.

Trương Hồng Anh cười nói vài câu rồi nhìn về phía Dương Lỗi: “Xem ra Tiểu Lỗi đã hoàn toàn phục hồi rồi.”

Bà ta cười nói: “Tiểu Chí nhà dì mà biết thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”

Trong phòng vẫn còn có người, nghe thấy Trương Hồng Anh nói vậy thì không khỏi âm thầm phỉ báng.

“Trương Hồng Anh này, lại bắt đầu rồi đấy.”

“Cứ nói vài ba câu là lại nhắc đến con trai mình.”

“Cũng chẳng trách bà ta hay khoe khoang con trai mình như thế. Con trai bà ta công việc tốt, còn tìm được một cô bạn gái xinh đẹp, nếu như là người khác thì chắc là cũng sẽ khoe khoang thôi.”

“Tiếc cho Tiểu Lỗi quá, trong thôn chúng ta từ trước đến nay chỉ có một mình Tiểu Lỗi thi đỗ đại học Thanh Bắc, cho dù là con trai Lý Chí của Trương Hồng Anh cũng không thi đỗ được. Nếu như Tiểu Lỗi không gặp phải chuyện kia thì nói không chừng công việc bây giờ còn tốt hơn Lý Chí!”

“Haizz, tạo hóa trêu ngươi.”

Những người này đều khẽ bàn tán.

Mà lúc này, nghe thấy Trương Hồng Anh nói thế, mẹ Dương cười hỏi: “Hồng Anh, Tiểu Chí nhà bà bây giờ thế nào rồi?”

Con trai Lý Chí của Trương Hồng Anh và Dương Lỗi là bạn học tiểu học và cấp hai, đến cấp ba thì không học chung nữa.

Lúc thi Đại học, Dương Lỗi thi đỗ đại học Thanh Bắc khoa máy tính, còn Lý Chí thì thi đỗ một trường trọng điểm 985, thành tích cũng không tệ.

Nghe mẹ Dương hỏi đến con mình, Trương Hồng Anh lập tức hưng phấn trả lời: “Tiểu Chí bây giờ đang làm trong một công ty top 500, làm tổ trường rồi, lương tháng ít nhất 15.000 trở lên, còn có tiền đồ hơn cả cha nó nữa...”

Trương Hồng Anh vừa kể vừa cười.

Trên thực tế, trong lòng bà ta còn cảm thấy rất đắc ý.

Từ nhỏ đến lớn, thành tích của con trai bà ta đều rất ưu tú, nhưng mà lại luôn bị một người đè ép, chính là Dương Lỗi.

Bởi vì Dương Lỗi nên lần nào thi thì con trai bà ta đều xếp thứ hai, chưa bao giờ ngoại lệ!

Những thôn bên cạnh, mỗi khi nhắc đến thôn Dương Gia thì đều dựng thẳng ngón cái lên!

Bởi vì thôn bọn họ có một người đỗ đại học 985, có một người đỗ đại học Thanh Bắc!

Nhưng mà, cho dù con bà ta đỗ đại học 985 tốt như vậy, nhưng mọi người đều chú ý vào Dương Lỗi- người đỗ đại học Thanh Bắc.

Ngay cả trong bữa tiệc Trương Hồng Anh tổ chức để chiêu đãi mọi người, cũng có không ít người hỏi: “Hồng Anh, tôi nghe nói trong thôn của bà có một người thi đỗ đại học Thanh Bắc?”

Thế nên, mặc dù Trương Hồng Anh và gia đình Dương Lỗi chẳng có mâu thuẫn gì, nhưng bà ta lại một mực ghen ghét bọn họ.

Đây cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà, trong lúc đang học đại học Thanh Bắc, thân thể của Dương Lỗi lại bỗng nhiên xảy ra vấn đề. Sau đó, hắn vẫn luôn chữa bệnh, chữa rất nhiều năm, giờ mới tốt lên được.

Mà bây giờ, con trai của bà ta đã được vào công ty top 500, tiền lương rất cao, hơn đứt Dương Lỗi.

Dương Lỗi lâu rồi không xuất hiện, thế nên cũng chẳng có mấy người hỏi về hắn.

Mẹ Dương nghe lời khoe khoang của Trương Hồng Anh thì cũng cảm nhận được ý tứ của bà ta. Bà cười khan vài tiếng, khen ngợi Lý Chí vài câu.

Nhưng trong lòng bà lại cảm thấy rất cô đơn. Con trai bà chính là niềm kiêu ngạo của bà, nếu như thân thể Dương Lỗi không gặp phải tình huống kia thì bây giờ chắc chắn cũng có thể tiến vào công ty top 500 rồi.

Dương Lỗi yên lặng nhìn mọi người. Mấy năm trôi qua, cảm xúc của hắn đã vượt qua cả người lớn rồi.

“Tiểu Lỗi, con lên lầu nghỉ ngơi chút đi.” Mẹ Dương nói với hắn.

“Vâng, mẹ.” Dương Lỗi gật đầu, đi lên tầng hai, vào phòng của mình.

Hắn rời khỏi nhà chín tháng mới về, thế mà trong phòng vẫn rất sạch sẽ.

Dương Lỗi biết, đây là cho thím và em họ thường xuyên đến quét dọn phòng cho nhà hắn.

Hắn ngồi một mình trong phòng, suy tư rất nhiều.

“Bệnh của mình là bởi vì thứ trong đầu sao?”

Dương Lỗi nhíu mày, chỉ cần hắn nghĩ đến là trong đầu sẽ xuất hiện một giao diện, trên giao diện có những ô biểu tượng.

[Tiểu thuyết] [ m nhạc] [Phim truyền hình] [Điện ảnh] [Trò chơi] [Douyin]...

...

Dương Lỗi là người theo chủ nghĩa vô thần, những giao diện này mới xuất hiện hôm qua, vừa xuất hiện đã đảo lộn tưởng tượng của hắn.

Vào học kỳ cuối của năm thứ tư đại học, hắn đột nhiên ngất xỉu mà không có chút dấu hiệu nào, đến hôm qua thì những giao diện này xuất hiện, sau đó chứng đau đầu của hắn biến mất. Hai chuyện này chắc chắn có liên quan với nhau.

“Hả? Giao diện này hình như lại thay đổi?” Vẻ mặt Dương Lỗi hơi biến hóa.

Hôm qua khi mới xuất hiện thì những ô biểu tượng đó chỉ mờ mờ, nhưng lúc này thì ô biểu tượng [Tiểu thuyết] lại sáng lên. Dương Lỗi cảm thấy mình có thể tiến vào ô biểu tượng [Tiểu thuyết].

Trong lòng hắn khẽ động, ý thức nhanh chóng tiến vào.

Trong nháy mắt, từng quyển tiểu thuyết hiện ra trước mặt hắn.

[Giá trị danh vọng đã có: 10.008]

[Che trời]: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

[Thế giới hoàn mỹ]: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

[Thôn phệ tinh không: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

[Bàn Long]: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

[Vũ động càn khôn]: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

[Cầu Ma]: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

...
Chương 2 Đổi lấy [Che trời]

Dương Lỗi nhìn những quyển tiểu thuyết hiện lên trong đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Giá trị danh vọng? Những quyển tiểu thuyết này cần phải dùng cái gọi là Giá trị danh vọng để đổi lấy? Những giá trị danh vọng này là cái gì? Danh tiếng của mình à?”

Hôm qua, khi giao diện này hiện lên trong đầu hắn thì cũng chỉ có những ô biểu tượng, ô biểu tượng [Tiểu thuyết] không thể tiến vào, hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy Giá trị danh vọng là hơn 9.000.

Bây giờ giá trị danh vọng đã hơn mười ngàn rồi, có thể tiến vào giao diện [Tiểu thuyết].

Trong lòng Dương Lỗi có rất nhiều nghi vấn, nhưng những giao diện khác lại không tiến vào được, hắn cũng không biết phải hỏi ai.

“Những quyển sách này... Hình như mình không cần Giá trị danh vọng cũng có thể đọc?”

Hắn hơi suy ngẫm một chút, sau đó thử lật một quyển ra, không ngờ đúng là không có bất cứ trở ngại nào, căn bản không cần cái gọi là Giá trị danh vọng.

Quyển sách hắn mở ra chính là [Che trời].

Sau khi xem xong phần giới thiệu, Dương Lỗi vô cùng kinh ngạc.

“Tại một nơi sâu thẳm trong vũ trụ, nơi chỉ tồn tại sự lạnh lẽo và bóng tối, chín con rồng khổng lồ đang lôi một chiếc quan tài bằng đồng thau, tồn tại từ rất xa xưa...”

“Giới thiệu gì mà ngắn thế!”

Dương Lỗi rất thích đọc tiểu thuyết, hắn đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trên những trang web lớn nhỏ của nước Hạ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn vừa đọc phần giới thiệu đã cảm thấy bị thu hút.

Tiến vào “Chương 1:”, Dương Lỗi đọc tiếp.

Trong truyện, nhân vật Diệp Phàm và các bạn học đi đến Thái Sơn, trong lúc vô tình đã bị chín con rồng kéo quan tài kia đưa đến một khu vực bầu trời đầy sao, sau đó, Diệp Phàm mới biết bản thân mình chính là Hoang Cổ Thánh Thể.

Dọc đường trải qua vô số nguy hiểm, học được rất nhiều nguyên thuật, chiến đấu với các Thánh địa thế gia, chiến đấu với sinh vật cổ đại, gây dựng lại Thiên Đình...

Sau khi đọc xong hơn một trăm chương đầu của quyển sách, Dương Lỗi hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Đến cuối cùng, đọc đến đoạn Diệp Phàm đạt tới Chuẩn đế của Cửu Trùng Thiên, liên tục chém giết những nhân vật cấp Đế khác thì trong lòng hắn càng cảm thấy sôi trào.

Cứ như vậy, Dương Lỗi vô thức đọc hết cả quyển tiểu thuyết.

“Quyển truyện này viết hay quá.”

Trong mấy năm qua, Dương Lỗi thích nhất là đọc sách, hắn gần như đã đọc hết tất cả những quyển tiểu thuyết được đề cử trên mạng, thế nên ánh mắt của hắn rất cao, không phải quyển nào cũng sẽ đọc.

Thế mà bây giờ, hắn lại hoàn toàn bị [Che trời] thu hút!

Toàn bộ nội dung của [Che trời] vô cùng tráng lệ, khung cảnh hoành tráng, khắc họa các nhân vật phụ cũng rất tốt: Vô Thủy đại đế, Ngoan Nhân đại đế, Thần vương Khương Thái Hư hầu tử, Lão Phong tử, Hoa Vân Phi, Tiểu Bằng vương, tổ ba người Đoạn Đức, Hắc Hoàng, Long Mã...

Dương Lỗi nghĩ đến những nhân vật này, không tự giác mà phác họa ra hình tượng của bọn họ!

Hắn cảm thán một chút, sau đó bỗng nhiên giật mình.

“Thời gian đọc sách của mình sao mà nhanh thế?”

Lúc này, Dương Lỗi hoàn toàn choáng váng. Toàn bộ quyển tiểu thuyết [Che trời] là một tác phẩm hơn sáu triệu chữ, vậy mà hắn chỉ đọc hơn hai tiếng là xong.

“Có vẻ như thời gian đọc sách trong đầu khác với thời gian đọc sách bên ngoài.”

Đọc sách bên ngoài là lật từng trang để xem, nhưng đọc sách trong đầu thì Dương Lỗi đọc bằng suy nghĩ, giống như dòng chảy thời gian đột nhiên chậm lại rất nhiều!

Một phút ở thế giới bên ngoài tương đương với một giờ đọc trong giao diện.

Dương Lỗi không biết tại sao giao diện này lại tồn tại, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa.

Lúc này, Dương Lỗi nhìn về phía những Giá trị danh vọng kia, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Mình đã đọc hết [Che trời] rồi, những Giá trị danh vọng này có tác dụng gì đây?”

Hắn suy nghĩ một lát, lại chuẩn bị lật xem [Che trời].

“Hả? Chỉ có thể xem trước hai trăm ngàn chữ?”

Dương Lỗi khẽ nhíu mày, lần này ngoài hai trăm ngàn chữ đầu ra thì những phần sau của [Che trời] đều không xem được nữa.

Nhưng mà nhờ có phát hiện này mà Dương Lỗi mới hiểu được tác dụng của những Giá trị danh vọng kia.

“Xem ra tiểu thuyết này chỉ có thể đọc miễn phí một lần, nếu muốn đọc lần hai thì phải dùng Giá trị danh vọng đổi lấy.” Dương Lỗi nói thầm.

“Tiểu Lỗi, ra ăn cơm thôi.”

Dương Lỗi đang suy nghĩ thì âm thanh của Triệu Tố Lan từ dưới lầu truyền đến.

“Con xuống ngay đây.”

Dương Lỗi đi xuống lầu, một nhà ba người ngồi bên bàn ăn cơm.

Dương Viễn Minh vừa mới ra ngoài, mới trở về cách đây không lâu. Ông ăn mấy miếng cơm, sau đó lên tiếng: “Tôi vừa đi nói chuyện với chú ba một chuyến, nhà ông ấy có năm mẫu ruộng không trồng đến, ông ấy đồng ý để cho chúng ta làm hồ nuôi cá.”

Trình độ văn hóa của cha Dương mẹ Dương không quá cao, bọn họ chỉ biết đào ao thả cá.

Năm mẫu ruộng ở nhà đều làm hồ cá, thêm năm mẫu này nữa là tổng cộng mười mẫu hồ cá.

Dương Lỗi không nói gì, hắn biết tình huống hiện tại trong nhà.

Bệnh đau đầu của hắn chạy chữa hết trong nước ra nước ngoài, tốn kém không biết bao nhiêu tiền. Gia đình hắn tiêu hết tiền dành dụm, rồi còn vay mượn một đống.

Tổng cộng tất cả các khoản thì nhà hắn còn nợ khoảng chín trăm ngàn!

Gia đình bọn họ ngoại trừ ngôi nhà này thì cũng chẳng còn gì cả, nợ chín trăm ngàn là một áp lực lớn đối với cha Dương, mẹ Dương.

Nghe cha Dương nói thế, mẹ Dương rất vui vẻ: “Thế thì tốt quá rồi, chúng ta ăn cơm xong thì ra ruộng luôn đi.”

Ăn uống xong xuôi, mẹ Dương dặn dò Dương Lỗi một chút, để hắn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.

“Tiểu Lỗi, con cứ ở nhà đọc sách đi, mệt thì ngủ một giấc.” Triệu Tố Lan dặn dò.

Mặc dù Dương Lỗi đã cảm thấy mình khôi phục hoàn toàn rồi, nhưng trong mắt cha mẹ hắn thì hắn vẫn là một bệnh nhân.

“Vâng, con biết rồi.” Dương Lỗi gật đầu.

Chờ cha mẹ rời đi, hắn quay về phòng, trực tiếp mở máy tính lên.

Mặc dù đã một thời gian không sử dụng, nhưng máy tính vẫn hoạt động rất tốt.

Dương Lỗi lên mạng, tìm kiếm [Che trời], nhưng lại không tìm được quyển tiểu thuyết này.

Hắn lại nhập những từ ngữ trong phần giới thiệu, chín con rồng kéo quan tài, Bắc Đẩu tinh vực, Hoang Cổ Thánh Thể...

Không có! Vẫn không có!

“Chẳng lẽ quyển tiểu thuyết này không phải của nước Hạ, mà đến từ nơi khác?” Dương Lỗi nghĩ thầm.

Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một giao diện rất phản khoa học, những tiểu thuyết trong đó không thuộc về nước Hạ, nhưng hắn lại không cảm thấy kinh ngạc cho lắm.

“Nếu như không tìm thấy, vậy thì nếu như mình đăng nó lên trang web tiếng Trung Bác Đằng thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đồng ý đọc!”

Trong lòng Dương Lỗi lộ ra vẻ hưng phấn.

Tại trang web tiếng Trung Bác Đằng có lượng tác giả động đảo, khoảng chừng cả triệu người, trong số đó có rất nhiều người viết tốt, được trả rất nhiều tiền thù lao.

Hắn cảm thấy nội dung của [Che trời] rất chất lượng, hoàn toàn không thua kém những tác phẩm đăng trên trang web đó chút nào!

“Không lãng phí thời gian nữa!”

Dương Lỗi hít sâu một hơi, giao diện trong đầu lại hiện ra. Ý thức của hắn tiến vào ô biểu tượng [Tiểu thuyết], những quyển tiểu thuyết nhanh chóng hiện ra trước mặt hắn!

“Đồi!”

Trong lòng hơi động, những tin tức trước mắt Dương Lỗi lập tức thay đổi.

[Giá trị danh vọng đã có: 11].

[Che trời]: Đã đổi.

[Thế giới hoàn mỹ]: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

[Thôn phệ tinh không]: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.

...
Chương 3 Phát hành [Che trời]

Phát hàSau khi đổi lấy quyển tiểu thuyết [Che trời], giá trị danh vọng của hắn trực tiếp giảm xuống còn 11.

Một trong những nguyên nhân hắn lựa chọn [Che trời] chính là vì tiểu thuyết này nhiều chữ, khoảng chừng hơn sáu triệu chữ!

Dương Lỗi đã đọc không ít những tác phẩm kinh điển, hầu như chỉ khoảng ba bốn triệu chữ.

Trong lòng hắn cũng có phỏng đoán về giá trị danh vọng, nhưng cũng không chắc chắn 100%. Nói không chừng, sau này giá trị danh vọng không tăng lên nữa, như vậy thì hắn khó có thể đổi lấy những quyển tiểu thuyết khác.

Tổng lợp mọi tình huống lại, hắn lựa chọn đổi [Che trời]!

Sau khi đổi lấy, những chương lúc trước không hiện ra, bây giờ đều hiện ra trước mắt Dương Lỗi!

“Bắt đầu gõ chữ!”

Dương Lỗi lúc này vô cùng khao khát kiếm được tiền!

Bởi vì chữa bệnh cho hắn mà gia đình hắn đã nghèo rớt mồng tơi, còn vay nợ gần một triệu, cha mẹ hắn bây giờ vô cùng áp lực.

Dương Lỗi không lãng phí thời gian, nhanh chóng bật máy tính lên, đăng nhập vào tài khoản của mình trên trang web tiếng Trung Bác Đằng, sau đó xin trở thành tác giả.

Quá trình xin làm tác giả cũng không phức tạp lắm, chẳng mấy chốc hắn đã làm xong.

Sau đó, Dương Lỗi bắt đầu gõ chữ~!

So với viết tay thì gõ chữ nhanh hơn rất nhiều.

Đương nhiên, cho dù tốc độ gõ nhanh hơn, nhưng lại có rất nhiều người lựa chọn viết tay, bởi vì có thể vừa viết tay vừa nghĩ ngợi tình tiết tiểu thuyết. Nếu tính ra thì gõ chữ cũng chẳng nhanh hơn là bao, hơn nữa còn xuất hiện một đống lỗi đánh máy.

Nhưng đối với Dương Lỗi mà nói, tất cả hơn sáu triệu chữ của [Che trời] đều đã nằm hết ở trong đầu hắn rồi, hắn không cần phải suy nghĩ bất cứ thứ gì cả, cứ trực tiếp gõ lại là xong.

Một giờ trôi qua, Dương Lỗi đã gõ được hơn mười ngàn chữ!

“Phát hành!”

“Tại một nơi sâu thẳm trong vũ trụ, nơi chỉ tồn tại sự lạnh lẽo và bóng tối, chín con rồng khổng lồ đang lôi một chiếc quan tài bằng đồng thau, tồn tại từ rất xa xưa... Đây là một bức ảnh được chụp lại do con tàu thăm dò không gian tiến vào vũ trụ trước đó, một bức ảnh khiến người xem sốc vô cùng. Chín con rồng kéo chiếc quan tài, rốt cuộc là thuộc về thời cổ đại, hay là đến từ một vũ trụ khác? Một thế giới Tiên hiệp kỳ quái và thần bí vô tận. Nhiệt huyết sôi trào như núi lửa, dục vọng vô tận như vực thẳm... Đăng thiên lộ, đạp ca hành, nháy mắt xé trời.”

Sau khi thêm vào phần giới thiệu vắn tắt tác phẩm, Dương Lỗi đã đăng luôn chương 1, sau đó bắt đầu chờ trang web xét duyệt.

Lúc này cha Dương mẹ Dương đều không ở nhà, hai người đi tới tận chín giờ tối mới về.

Còn có ba người khác về cùng bọn họ, một đôi nam nữ trung niên và một cô gái.

Cô gái khoảng chừng hai mốt hai hai tuổi, duyên dáng yêu kiều.

Nghe thấy động tình, Dương Lỗi đang gõ chữ lập tức xuống lầu: “Chú thím, Tiểu Đình.”

Người tới chính là chú của hắn- Dương Viễn Hàng, thím Trương Lan Mai, còn cả em họ Dương Tiểu Đình.

“Tiểu Lỗi.” Dương Viễn Hàng và Trương Lan Mai nhìn thấy Dương Lỗi thì mỉm cười: “Xem ra cháu đã hoàn toàn khôi phục rồi.”

Gương mặt bọn họ tràn ngập ý cười.

Dương Tiểu Đình cũng nhìn về phía Dương Lỗi, mỉm cười gọi: “Anh.”

Dương Tiểu Đình nhỏ hơn Dương Lỗi bốn tuổi, hiện tại đang học đại học năm thứ tư. Trường học của cô không ở đây, nhưng lại thực tập ở gần nhà nên buổi tối đều về nhà ở.

Mấy người lớn nói chuyện về ao cá. Dương Tiểu Đình hỏi han Dương Lỗi vài câu, sau đó bắt đầu nói đến chuyện thực tập của mình.

“Anh, anh không biết khách sạn đó tồi tệ thế nào đâu.” Dương Tiểu Đình phàn nàn về khách sạn của mình.

Cô học chuyên ngành quản lý khách sạn, sau khi đi thực tập thì mới biết được môi trường đó tồi tệ như thế nào. Nói cô là quản lý cấp cao, nhưng trên thực tế là phải làm bồi bàn, còn về chuyện thăng chức...

Rất nhiều khách sạn đều dựa vào quan hệ, nếu không có quan hệ thì muốn thăng chức là chuyện rất khó khăn.

Gia đình Dương Viễn Hàng ở lại khoảng chừng nửa tiếng rồi rời đi. Lúc này, Dương Lỗi nhìn về phía cha mẹ, nói: “Cha mẹ, hai người cứ lo chuyện hồ cá đi, để con nấu cơm cho.”

Dương Viễn Minh nghe thế thì lắc đầu: “Tiểu Lỗi, con cứ ở nhà nghỉ ngơi là được rồi, không cần phải quan tâm đến chuyện trong nhà đâu.”

Mẹ Dương cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, Tiểu Lỗi, con vừa mới phục hồi, nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt!”

Mấy năm qua, trong mắt bọn họ, sức khỏe của con trai mình mới là quan trọng nhất!

Dương Lỗi cũng không biết phải nói lại như thế nào.

...

Hắn quay về phòng, kiểm tra máy tính một chút, lúc này hộp thư vẫn không nhận được tin tức gì.

Điều này cũng là bình thường, trời đã tối, nhóm biên tập và quản lý của trang web tiếng Trung đều đã tan làm rồi.

Dương Lôi cũng không nóng này. Hắn mở máy tính lên, tiếp tục gõ chữ.

Hắn gõ đến tận hơn mười một giờ mới ngừng lại.

“Năm mươi ngàn chữ!”

Năm tiếng trôi qua, hắn đã có bản thảo năm mươi ngàn chữ rồi!

Dương Lỗi chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng hắn nằm trên giường mãi mà không ngủ được.

“Nếu đã không ngủ được thì nhìn xem những tiểu thuyết đó thế nào!”

Hắn tiến vào giao diện trong đầu, mở một quyển tiểu thuyết khác ra xem.

“Thế giới hoàn mỹ? Đây là tiền truyện của [Che trời]?”

Dương Lỗi đọc nội dung bên trong, lúc nhìn thấy cái tên “Hoang” này thì lập tức phán đoán.

Tốc độ đọc sách trong ý thức của hắn rất nhanh, chỉ hơn hai tiếng đồng hồ đã xem xong quyển tiểu thuyết này!

“Thiên đế Hoang... Không hổ là tên của Thiên đế.” Dương Lỗi âm thầm cảm khái về vận mệnh của Thạch Hạo.

Tiếp theo, hắn lại nhìn về quyển thứ ba!

Cứ như vậy, Dương Lỗi không ngừng xem hết từng quyển tiểu thuyết.

Hắn hoàn toàn chìm đắm vào trong những quyển tiểu thuyết đặc sắc này.

...

Ngày hôm sau, mãi tận hơn tám giờ Dương Lỗi mới tỉnh lại, bởi vì đêm qua đọc tiểu thuyết muộn quá.

Hắn đi xuống lầu, trong bếp có một nồi cháo, trong cháo còn có trứng gà, bên cạnh là một hộp sữa.

Dương Lỗi ăn xong thì nhanh chóng rửa nồi, sau đó lại trở về phòng của mình, mở máy tính lên, đăng nhập trang web tiếng Trung Bác Đằng.

Hắn nhận được tin nhắn từ web.

“Tác phẩm [Che trời] đã thông qua xét duyệt!”

“Xét duyệt hoàn tất! Có thể cập nhật!”

Nhìn thấy tác phẩm của mình đã thông qua xét duyệt, Dương Lỗi khẽ mỉm cười.

Hắn ấn vào tiêu đề tiểu thuyết, lúc này tỷ lệ đọc là 1, đánh dấu trang cũng là 1, không biết có phải là người phụ trách xét duyệt ấn ủng hộ hắn một cái không.

Nhưng Dương Lỗi cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, nhanh chóng đăng tải Chương 2.

Sau đó, hắn lại đăng tải thêm ba chương nữa, tổng cộng tải lên hơn mười ngàn chữ!

Hôm qua hắn đã gõ được năm mươi ngàn chữ, bây giờ căn bản không cần quan tâm đến chuyện gửi bản thảo.

“Mình nhất định phải nhanh chóng kiếm được tiền, kiếm được càng nhiều tiền càng tốt, như vậy thì áp lực của cha mẹ cũng sẽ giảm đi được một chút.” Dương Lỗi hít sâu một hơi.

Với hắn mà nói, [Che trời] nằm ở ngay trong đầu, cứ trực tiếp xem rồi gõ lại là được, hoàn toàn chẳng phải suy nghĩ gì cả.

Hắn tất nhiên không lười biếng đến mức không muốn gõ chữ, một ngày cập nhật mấy ngàn chữ hoàn toàn không vấn đề gì.

Cập nhật càng nhanh thì càng hấp dẫn được nhiều độc giả, tốc độ kiếm tiền của hắn cũng càng nhanh hơn.nh [Che trời]
Chương 4 Ký kết

Đương nhiên, phát hành tiểu thuyết mới sẽ miễn phí đọc hai trăm ngàn hoặc ba trăm ngàn từ miễn phí, đây cũng là khoảng thời gian web đề cử truyện, thế nên hắn cũng không thể cập nhật linh tinh...

Ví dụ như trong vòng mấy ngày ngắn ngủi phải đăng đủ số chữ miễn phí, đưa chúng lên list danh sách truyện.

Nếu như không đăng đủ số chữ thì trang web sẽ không tiến hành đề cử truyện, như vậy thì số lượng người tiếp cận được tiểu thuyết này sẽ rất ít, thế thì không thể nào lên top được.

Tình hình đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến phát triển sau này.

Thế nên, trong thời gian ra mắt sách mới, Dương Lỗi quyết định mỗi ngày cập nhật mười lăm ngàn chữ, sau đó tùy theo tình hình mà cập nhật nhiều hay ít.

Sau khi đăng tải chương xong, Dương Lỗi lại ngồi xuống bàn, bắt đầu gõ chữ ngày hôm nay!

Chẳng mấy chốc đã đến mười giờ, Dương Lỗi đã gõ thêm được hơn mười ngàn chữ nữa. Lúc này, mẹ Dương đã trở về, chuẩn bị nấu cơm.

Dương Lỗi thấy thế thì từ bỏ suy nghĩ xuống lầu nấu cơm của mình, bắt đầu chuyên tâm gõ chữ.

Đến giờ ăn trưa, Dương Lỗi đã gõ được gần ba mươi ngàn từ!

Buổi chiều hắn lại tiếp tục lưu trữ bản thảo, gõ thêm được gần năm mươi ngàn chữ nữa.

Từ bảy giờ tối đến mười một giờ, hắn lại gõ thêm được bốn mươi ngàn từ.

Tổng cộng lại, trong ngày hôm nay, Dương Lỗi đã gõ được 120.000 từ!

“Phù! Nhiệm vụ hôm nay kết thúc!”

Dương Lỗi dừng tay, mở phần hậu trường tác giả, lúc này có 9 lượt lưu lại, 12 lượt ấn vào.

Theo ý kiến cá nhân của Dương Lỗi thì tiểu thuyết [Che trời] là một tác phẩm tiểu thuyết huyền huyễn kinh điển, thậm chí còn không thua kém tiểu thuyết top 1 trong bảng danh sách trên web Bác Đằng.

Nhưng tiểu thuyết mới được phát hành, không có mấy người chú ý tới.

Dương Lỗi cũng là tác giả mới, chưa có độc giả, thể nên chuyện này cũng là bình thường.

Trang web tiếng Trung Bác Đằng rất nghiêm khắc trong việc xét duyệt số liệu, có 12 người ấn mở [Che trời], trong đó có tận 9 người chọn lưu truyện này lại.

Đây là một tỉ lệ chuyển đổi rất cao.

Ba người khác có lẽ không phải là không thích truyện này, mà chỉ là cảm thấy số lượng từ quá ít nên không lưu lại.

Nhìn tỉ lệ chuyển đổi như thế này, Dương Lỗi cũng cảm thấy khá ổn.

Hắn lại nhìn khu bình luận một chút, lúc này mới chỉ có hai bình luận.

“Văn phong của tác giả không tệ.”

“Ôi trời, hôm qua tác giả vừa mới xuất bản truyện, hôm nay đã cập nhật hơn mười ngàn chữ rồi? Nhưng mà tôi thích.”

Dương Thiên nhấp vào ảnh đại diện của hai người này một chút, phát hiện cả hai đều là người dùng có trả phí.

Hắn không xem nữa, tiếp tục nhìn những quyển tiểu thuyết trong đầu.

Tất nhiên là hắn chỉ có thể đọc một lần, lần thứ hai thì muốn đọc hết phải lựa chọn đổi.

Nhưng những quyển tiểu thuyết đó đều rất hay, sau khi viết xong [Che trời], hắn cảm thấy mình có thể đối lấy bất cứ quyển nào.

Hắn nhìn giá trị danh vọng của mình một chút, lúc này đã biến thành 130.

“Xem ra giá trị danh vọng giống như mình hiểu.” Dương Lỗi nghĩ thầm.

Giá trị danh vọng chính là danh tiếng của hắn, khi hắn viết tiểu thuyết được người khác chú ý, mọi người biết đến tác giả là hắn thì cũng đồng nghĩa với việc danh tiếng của hắn được truyền ra ngoài.

...

Sau đó, Dương Lỗi tiếp tục đăng chương mới. Sang đến ngày thứ hai, hắn đã cập nhật hơn 15.000 chữ.

Lúc này, tỷ lệ ấn vào [Che trời] đã là 83, trong đó có 60 lượt lưu lại.

Nhưng mà vẫn không có tin tức ký kết nào được gửi đến cho hắn.

Nếu như trước đây viết tiểu thuyết thì Dương Lỗi có thể trực tiếp tới tìm biên tập, xin được ký kết.

Nhưng mà bây giờ hắn không làm thế được, chỉ có thể chờ đợi.

Hiện tại, [Che trời] đã đăng 30.000 chữ, lúc này nhóm biên tập viên của trang web tiếng Trung Bác Đằng chắc chắn sẽ đọc thử một chút, nếu cảm thấy có tiềm lực thì sẽ tìm đến hắn.

Đến khi hắn đăng tới 100.000 chữ mà không có tin tức ký kết, vậy thì cũng có nghĩa là không cần phải viết nữa.

Nếu không được ký kết thì trang web sẽ không đề cử truyện, nếu cứ tự thân vận động thì cho dù chất lượng tiểu thuyết không tệ thì cũng không thể thu được thành tích tốt.

...

Tiểu Ngư là một trong ba biên tập viên của trang web tiếng Trung Bác Đằng, phụ trách việc ký kết.

Lúc này, Tiểu Ngư cũng rất buồn bã.

Trang web tiếng Trung Bác Đằng tổ ba có một tổng biên tập, năm biên tập viên. Những biên tập viên như các cô đều có nhiệm vụ ký kết với tác giả, sau đó phụ trách những tác giả đó, và còn tìm kiếm những tác giả có tiềm lực để ký kết.

Cô làm việc ở đây hơn nửa năm rồi, nhưng biểu hiện vẫn hơi kém.

Cô chỉ ký hợp đồng được với vài vị tác giả, nhưng trong số đó chỉ có hai người viết được tác phẩm chất lượng, nhưng tác phẩm cũng chỉ ở top trên 3000.

Hiệu suất làm việc như thế này phải nói là vô cùng thê thảm.

Bốn biên tập viên khác của tổ ba, mỗi người đều ký kết được với bảy tám tác giả có những tác phẩm nổi bật! Thậm chí, trong đó còn có hai người ký kết được với tác giả đại thần!

Mà những tác giả trong tay cô thì... hoàn toàn không thể nào nhìn nổi.

Khi mới làm công việc biên tập viên này, Tiểu Ngư tràn đầy lòng tin, cảm thấy mình nhất định có thể tìm ra tác giả đại thần, kết quả là hiện thực lại hung hăng tát lên mặt cô mấy cái.

Hiện giờ cô cũng bắt đầu hoài nghi chính mình, liệu có phải cô không có mắt hay không? Đến một bộ tiểu thuyết hay cũng không thể nào nhìn nhận phán đoán ra được.

Tiểu Ngư khi mới vào nghề rất thích tìm kiếm trong mục truyện mới những tác giả có tiềm lực để ký kết, nhưng sau những lần thất bại liên tục thì cô cảm thấy hứng thú khai quật tác giả mới của mình càng lúc càng nhỏ.

Bởi vì bây giờ cô nghi ngờ nghiêm trọng về ánh mắt của mình, những tác giả mà cô ký kết đều không cho ra được tinh phẩm.

Đoán chừng qua vài tháng nữa cô sẽ bị cho thôi việc.

“Ồ, phần giới thiệu của truyện này đọc khá thú vị...”

Tiểu Ngư đang buồn chán thì đột nhiên nhìn thấy một quyển sách, chính là [Che trời].

Cô đọc phần giới thiệu một chút, lập tức bị nó hấp dẫn.

Sau đó, Tiểu Ngư ấn vào Chương 1 đọc thử.

[Che trời] bắt đầu bằng một cuộc họp lớp, sau đó mọi người đến Thái Sơn. Lúc này, nhóm người Diệp Phàm bị rơi vào một chiếc quan tài cổ, sau đó đi tới sao Hỏa.

Trên sao Hỏa lại có một ngôi chùa Đại Lôi m, bên trong có rất nhiều đồ vật tàn phá, nhìn giống như thần thoại trong truyền thuyết...

Sau khi đọc xong một chương này, hai mắt Tiểu Ngư sáng lên.

Cô cảm thấy tiểu thuyết này không tệ chút nào, cô đã bị nó hoàn toàn thu hút, trong lòng có một loại xúc động, muốn đọc tiếp xem diễn biến của nó như thế nào.

“Đây chắc chắn là một tác phẩm có tiềm lực!”

Sau khi đọc xong, Tiểu Ngư chuẩn bị ký kết với tác giả này. Nhưng mà cô bỗng nhiên lại cảm thấy hơi hoài nghi, lý do là bởi vì lúc trước cô cũng nhìn thấy tiềm lực của rất nhiều tác phẩm, hào hứng đi ký kết. Nhưng mà sau khi ký kết xong, cô lại phát hiện ra mắt nhìn của mình không được tốt cho lắm.

Nhưng mà suy nghĩ này cũng chỉ xuất hiện thoáng qua một chút, Tiểu Ngư trực tiếp gửi tin nhắn xin ký kết.
Chương 5 Tỉ lệ chuyển đổi kinh người

Bên kia, Dương Lỗi đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì nhìn thấy tin nhắn được gửi đến.

"Xin chào tác giả, tác phẩm《 Che Trời 》của ngài trải qua xét duyệt, đã đạt tới tiêu chuẩn ký kết. Vui lòng đợi thông báo tiếp theo của hệ thống về quy trình ký kết. Trong thời gian ký kết, vui lòng không sửa tên tác phẩm và tên tác giả. Nếu như cần đổi tên, vui lòng liên hệ biên tập viên của ngài càng sớm càng tốt, khi thêm KK của biên tập viên chịu trách nhiệm, vui lòng ghi chú rõ tên tác phẩm và tên tác giả của ngài."

"Bác Đằng 【 biên tập viên 】: Tiểu Ngư"

"Phương thức liên lạc KK: xxxxxxxx"

"Tin nhắn ký kết được gửi đến?"

Nhìn tin nhắn một chút, trên mặt Dương Lỗi nở nụ cười.

Không ngoài dự liệu của hắn, dựa theo phỏng đoán của hắn thì hẳn là đạt đến 30.000 chữ sẽ nhận được tin nhắn ký kết.

Không lãng phí thời gian, Dương Lỗi dựa theo tin nhắn trực tiếp thêm bạn KK của biên tập viên Tiểu Ngư.

Tốc độ hồi âm của biên tập viên Tiểu Ngư rất nhanh, chỉ hơn mười giây liền đồng ý yêu cầu thêm bạn của Dương Lỗi.

Sau đó, có mấy tin nhắn được gửi lại.

Bác Đằng Tiểu Ngư: Xin chào, tôi là biên tập viên Tiểu Ngư thuộc tổ ba của Trang web tiếng Trung Bác Đằng, phụ trách ký kết cấp A.

Bác Đằng Tiểu Ngư: Xin hỏi bản quyền điện tử và quyền chuyển thể của quyển sách này có hoàn toàn thuộc về bạn không?

Trước khi ký kết nhất định phải xác định bản quyền, bằng không sau này không biết sẽ gặp phiền phức thế nào.

Dương Lỗi trả lời lại: "Ừm, toàn bộ bản quyền đều ở trong tay tôi."

Kế tiếp chính là về vấn đề ký kết, Tiểu Ngư gửi đến rất nhiều tư liệu, yêu cầu Dương Lỗi điền.

Hiện tại có thể trực tiếp ký kết hợp đồng trực tuyến, không cần gửi hợp đồng qua bưu điện, nhưng mà vẫn cần điền các loại tư liệu như cũ, nhất là đối với tác giả mới như Dương Lỗi, phương diện thủ tục càng phiền phức hơn một chút.

Mất khoảng nửa giờ, cuối cùng Dương Lỗi chuẩn bị xong mọi thứ, kiểm tra lại một lần nữa.

Cuối cùng tải lên giấy căn cước, nhận diện gương mặt, v.v… liền chuẩn bị xong việc ký kết hợp đồng trực tuyến.

Sau khi ký kết xong, biên tập viên Tiểu Ngư đi làm những chuyện khác, còn Dương Lỗi tiếp tục gõ bản thảo!

Hôm nay là ngày thứ hai, hắn lại lưu được 120.000 chữ!

Ngày thứ ba, Dương Lỗi lại đăng lên 15.000 chữ!

Sau khi đăng xong, Dương Lỗi nhìn số lượt lưu lại của Che Trời một chút.

Ngày thứ ba phát hành, 《 Che Trời 》 đã có 352 lượt lưu lại, lúc này khu bình luận truyện đã có ba mươi mấy bình luận.

"Có vẻ hay, tác giả cập nhật rất nhanh!"

"Tên hiển thị của tác giả là vị đại thần huyền huyễn nào vậy? Chỉ mấy chục ngàn chữ ngắn ngủn, mà đã xuất hiện đủ loại hồi hộp, trong lòng tôi thật sự là rất ngứa ngáy, muốn biết tiếp theo rốt cuộc sẽ phát triển thế nào?"

"Bạn học của Diệp Phàm chết, mà đồ vật các bạn học khác nhặt được ở chùa Đại Lôi m kia bỗng nhiên phát ra ánh sáng, ngăn cản công kích gì đó, có phải là có được đồ vật thì có thể ngăn cản công kích gì đó không? Không có đồ vật thì sẽ phải chờ chết?"

"Ôi vãi, truyện này mới được đăng hai ngày phải không, đã có 30.000 chữ, tác giả thật là giỏi!"

"Truyện hay, giữ vững chất lượng này, sau khi đặt VIP tôi nhất định sẽ đặt mua ủng hộ!"

"Rốt cuộc cũng tìm được một quyển truyện có thể xem, tạo cái tầng đăng nhập, tầng một 10 tệ, 100 tầng làm phần thưởng một lần."

. . . . . .

Từng dòng bình luận, có thúc giục cập nhật, có nói nội dung truyện, còn có thành lập tầng đăng nhập, trên cơ bản đều là khen ngợi.

Lại làm mới một chút, tăng thêm một bình luận.

"Tác giả đại đại đã cập nhật thêm 15.000 chữ! Tuyệt vời!"

Hiển nhiên, chương mới vừa được đăng khiến cho mọi người xem rất hưng phấn.

Dương Lỗi không quan tâm đến anh ta, tiếp tục bắt đầu lưu bản thảo!

. . . . . .

Tám giờ sáng, biên tập viên Tiểu Ngư bắt đầu đi làm, cô trực tiếp mở mấy quyển sách mới mà mình phụ trách ra, bắt đầu xem thành tích một chút.

Ngày hôm qua, thành tích đơn đặt hàng đầu tiên của hai cuốn sách mới mà cô phụ trách đã có, một quyển là 1400, một quyển khác là 570.

Cảnh này khiến cô bị mất tinh thần.

"Hả?《 Che Trời 》này. . ."

Biên tập viên Tiểu Ngư nhìn số liệu của《 Che Trời 》một chút, bởi vì sau khi ký kết, tuy rằng còn chưa có lên đề cử, nhưng mà Trang web tiếng Trung Bác Đằng đã mở ra chức năng đề cử tự động, chỉ trong một ngày ngắn ngủn, lượt lưu lại của《 Che Trời 》đã tăng lên 300!

Tuy rằng lượt lưu lại này không nhiều lắm, nhưng chỉ mới mấy chục ngàn chữ đầu thì hiệu quả đề cử tự động rất bình thường, hầu hết các cuốn sách tăng 50 lượt lưu lại cũng đã rất không tệ, mà 《 Che Trời 》 lập tức tăng lên mấy trăm!

Hơn nữa, lượt click vào của 《 Che Trời 》là 381, nói cách khác, trong một ngày, 《 Che Trời 》 có 381 người click vào, trong những người này, có 300 người lưu lại!

"Tỉ lệ chuyển đổi thật cao!"

Biên tập viên Tiểu Ngư kinh ngạc một chút, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui sướng.

Một quyển sách, giai đoạn đầu thông qua số liệu có thể đại khái phân tích ra có tiềm lực Hot hay không!

Mà 《 Che Trời 》có tỉ lệ chuyển đổi cao như vậy, hoàn toàn có khả năng Hot!

Những quyển sách mà cô ký lúc trước, không có quyển nào có tỉ lệ chuyển đổi cao như vậy.

Nhìn số lượng chữ mà Dương Lỗi cập nhật một chút, biên tập viên Tiểu Ngư lại hơi hơi nhíu mày.

"Cập nhật 15.000 chữ?"

Thời gian miễn phí sách mới của Trang web tiếng Trung Bác Đằng là từ 200.000 đến 300.000 chữ, đạt tới số lượng chữ sẽ được đặt VIP.

Hiện tại 《 Che Trời 》 ba ngày liền cập nhật 45.000 chữ, dựa theo tốc độ như vậy, hơn mười ngày, 《 Che Trời 》 sẽ đặt VIP.

Một cuốn sách cho dù hay thế nào, nhưng chỉ trong mười ngày, thì thành tích đặt VIP cũng không thể nào tốt bao nhiêu.

Biên tập viên Tiểu Ngư có chút sốt ruột, một đống lớn tác giả mà mình ký kết đều gãy giữa đường, thật vất vả mới xuất hiện một tác giả có tỉ lệ chuyển đổi lượt click vào và lưu lại cao như vậy, đương nhiên cô phải quan tâm.

Vì thế, biên tập viên Tiểu Ngư liên hệ Dương Lỗi.

Biên tập viên Tiểu Ngư: "Thạch Đầu, tôi sẽ đề cử quyển sách này của anh vào thứ sáu, anh cập nhật chậm lại một chút, duy trì trong khoảng từ 4.000 chữ đến 6.000 chữ là được."

Tên tác giả của Dương Lỗi chính là hai chữ Thạch Đầu này.

Nếu sách mới cập nhật nhanh như vậy, thì sẽ thiếu tỉ lệ tiếp xúc, hiển nhiên sẽ không có lợi nhiều đối với thành tích.

Sau khi gửi tin nhắn xong, biên tập viên Tiểu Ngư bắt đầu đợi, nhưng mà đợi suốt nửa giờ, cô mới nhận được tin nhắn.

"4.000 chữ quá chậm." Dương Lỗi trực tiếp trả lời lại.

Hắn lại bổ sung một câu: "Tôi lưu lại rất nhiều bản thảo, đã có hơn ba triệu chữ bản thảo!"

Dựa theo tốc độ cập nhật của hắn, một ngày hơn 100.000 chữ, ba triệu chữ cũng chỉ cần hai mươi ngày, hiện tại nhất định là Dương Lỗi nói khoa trương một chút.

Về phần nói mình mỗi ngày có thể viết hơn 100.000 chữ, đoán chừng hắn sẽ bị xen là quái vật.

Một ngày hai mươi bốn giờ không ngừng nghỉ, không có ai có thể viết ra hơn 100.000 chữ, mà lại vẫn duy trì chất lượng cao.

"Hơn ba triệu chữ bản thảo?"

Nhìn tin nhắn Dương Lỗi trả lời lại, biên tập viên Tiểu Ngư ngây người một chút, hóa ra Dương Lỗi đã biết xong quyển sách này rồi?

Nhưng cô không biết rằng 《 Che Trời 》tổng cộng có hơn sáu triệu chữ.

Suy nghĩ một chút, biên tập viên Tiểu Ngư nói: "Thạch Đầu, vì sách mới của anh cập nhật nhanh như vậy, nên đợi đến thứ sáu tuần sau tôi sẽ sắp xếp cho anh một đợt đẩy top đề cử huyền huyễn, tuần sau nữa lại sắp xếp đẩy top đề cử sách mới cho anh, anh tính toán số lượng chữ một chút, chờ đẩy top đề cử sách mới xong sẽ đặt VIP, như vậy có thể đảm bảo thành tích đơn đặt hàng đầu tiên của anh."

Là tác giả có tiềm lực nhất trong những người mình phụ trách, biên tập viên Tiểu Ngư không khuyên được Dương Lỗi, chỉ có thể nói như vậy.

Trong thời kỳ sách mới, ngoại trừ Tam Giang, đẩy top đề cử theo thể loại và đẩy top đề cử sách mới gần như có thể nói là hai đề cử tốt nhất.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom