• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full TỪ BỎ TRA NAM VỀ LÀM THIÊN KIM NHÀ GIÀU (1 Viewer)

  • Phần 1

1.

"Từ Đại, chúng ta chia tay đi!"

Nghe vậy tôi nhướng mày hỏi: "Anh gọi tôi ra đây chỉ để nói điều này thôi sao? Anh chắc chưa?"

Hà An, à không, giờ phải gọi là Tần An.

Ba ngày trước anh ta vừa được cha mẹ ruột tìm thấy, hoá ra anh ta là công tử nhà họ Tần bị ôm nhầm.

Có điều tốc độ trở mặt cũng quá nhanh đi.

"Em biết rồi đó, em hiện tại không cùng địa vị với anh. Tần gia là hào môn thế gia, anh không thể kết hôn với em. Cha mẹ đã an bài cho anh một mối hôn sự môn đăng hộ đối. Ba ngày sau sẽ có một bữa tiệc, em..."

Tần An còn đang xà lơ về gia thế nhà mình.

Tôi ồ một tiếng, bình tĩnh ngắt lời anh ta: "Là thiên kim nhà ai?"

Tần An do dự một chút, sau đó kiên định nói: "Từ gia."

Tôi có chút muốn bật cười, Từ gia nha.. thật trùng hợp.

Hiển nhiên Tần An vô cùng tự mãn: "Em đừng nghĩ nhiều, anh cũng vừa mới biết thôi. Tần gia và Từ gia là chỗ quen biết lâu năm, anh cũng đã gặp qua tiểu thư nhà Từ gia rồi."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Thật ra cô ta không xinh bằng em, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta không phải người cùng một thế giới, tuy nhiên.."

"Sao?" Tôi hiếu kỳ hỏi.

"Thật ra thì tôi vẫn còn tình cảm với em, chúng ta vẫn có thể tiếp tục qua lại, chỉ là mối quan hệ này không thể lộ ra ngoài."

Tôi tức giận đến bật cười: "Ý anh là muốn tôi làm tình nhân của anh?"

"Đừng nói như vậy, em biết mà, trong giới hào môn những chuyện như này rất.."

Tôi cắt ngang: "Hà An, anh thật có mặt mũi. Tôi nhớ khi xưa anh theo đuổi mãi mới đuổi được tôi không?"

Chuyện vốn dĩ luôn là kỉ niệm ngọt ngào giữa chúng tôi, nay lại khiến Hà An biến sắc.

"Cô đừng có đem mãi một chuyện ra nói như vậy, xưa sao bằng nay. Còn có đừng gọi tôi là Hà An, tôi họ Tần!"

Tôi cười lạnh: "Ồ hoá ra nay đã khác xưa. Tôi nói cho anh biết, Từ Đại tôi sẽ không bao giờ làm loại chuyện khiến người khác khinh thường như tình nhân. Còn anh, sau này hi vọng anh sẽ không hối hận vì những việc mình đã làm hôm nay."

Sự kiên nhẫn của tôi với hắn đã hoàn toàn cạn kiệt.

Đang lúc tôi định xoay người đi thì hắn gọi tôi lại.

Tôi quay đầu xem hắn định làm trò gì.

Kết quả hắn lôi ra một xấp tiền trong chiếc túi phía sau.

Một xấp, thiệt, làm được dị luôn.

Trên mặt Tần An lộ vẻ mặt đắc ý.

"Đây là tiền trước đây tôi nợ cô, đã hứa sẽ trả lại cho cô. Tổng cộng là một vạn bốn trăm, cô đếm đi."

Tôi vẻ mặt có chút khó nói, nhìn về phía Tần An: "Đầu anh bị lừa đá à. Trả tiền không gửi vào thẻ được sao? Hay anh muốn lấy một vạn ra để làm nhục tôi?"

Tần An thiếu kiên nhẫn, đẩy tiền về phía tôi.

"Em đừng có chọc giận anh nữa. Tiền đó em muốn làm gì thì làm, nghĩ thông suốt thì có thể đến tìm anh. Anh luôn chào đón em."

Hắn thấy tôi đưa tay về phía xấp tiền, ánh mắt liền hiện lên sự khinh thường.

Kết quả tôi ném luôn nguyên xấp tiền vào mặt hắn.

Xấp tiền bị ném tung toé, từng tờ từng tờ rơi trên mặt đất.

Tấn An kinh ngạc nói: "Cô!"

"Cô cái gì mà cô! Tôi ngay từ đầu mắt mù mới nhìn trúng anh, chim sẻ bay lên đầu cành cũng không thành phượng hoàng được đâu. Nếu anh đưa tôi một triệu bảo muốn cắt đứt mối quan hệ của chúng ta, bảo tôi đừng làm phiền anh nữa, ít nhất tôi còn có chút tôn trọng anh. Còn một vạn này thì thôi không cần đâu, xem như tôi bố thí cho anh, mang về khám não đi!"

Nói xong tôi xoay người rời đi bỏ lại Tần An với gương mặt tái mét phía sau.

Vừa vặn giúp hắn tiết kiệm ít tiền, mười nghìn tệ tiền mặt ai rảnh cầm cho mỏi tay.

2.

Đây là lần đầu tiên tôi nhập lại dãy số này sau một khoảng thời gian dài.

"Mẹ, tiệc tối của Từ gia vài ngày nữa là đến phải không ạ?

Mẹ tôi vui vẻ hỏi: "Sao? Cuối cùng con cũng giác ngộ rồi? Không muốn ở bên tên tiểu tử nghèo đó nữa?"

Tôi mỉm cười, Tần An, tôi đã nói rồi, anh đã đưa ra một lựa chọn hết sức sai lầm.

Mẹ tôi sau khi cúp máy đã cưng chiều gửi cho tôi một tin nhắn thoại: "Con gái cưng đừng giận. Mẹ đã chuẩn bị lễ phục cho con xong hết rồi. Đợi vài ngày nữa, đảm bảo nữ nhi bảo bối của mẹ sẽ kinh diễm toàn trường."

Vài ngày sau, tôi đứng ở lầu một nhìn xuống bên dưới.

Bạn trai cũ, Tần An, như hạc giữa bầy gà vô cùng bắt mắt đứng ở giữa đám đông.

Hiện tại hắn đang cùng Từ Tuệ mắt đi mày lại, trò truyện vô cùng vui vẻ.

Thật sự buồn cười chết đi được, thiên kim nhà Từ gia trong miệng Tần An không lẽ là Từ Tuệ? Nếu vậy thì hôm nay có drama để xem rồi.

Ánh mắt tôi vừa chuyển không ngờ nhìn thấy bóng dáng một người quen thuộc.

Kia không phải là học trưởng bí ẩn nhất trường chúng tôi, Tần Lĩnh sao?

Bọn họ đều họ Tần còn ở cùng một chỗ, nói vậy Tần Lĩnh chính là thiếu gia giả nhà họ Tần ư?

Cẩn thận nhìn kĩ thì giữa bọn họ đang có một đợt sóng ngầm không ngừng dâng lên.

Tần An rõ ràng đối Tần Lĩnh có địch ý, Tần Lĩnh thì lại một bộ dạng thản nhiên không quan tâm.

"Đại Đại, sao con còn ở trên đó? Xuống đây cắt bánh đi. Nãy giờ mẹ tìm con khắp nơi, xuống đây nhanh nào."

Tôi ngoan ngoãn nghe lời đi xuống.

Mẹ nhìn tôi khó hiểu hỏi: "Sao hôm nay con ngoan ngoãn thế?"

"Con không nghe lời mẹ thì nghe lời ai đây? Con vừa mới gặp được Tần Lĩnh mà mẹ hay khen ngợi, đúng thật là rất đẹp trai."

Mẹ tôi có chút muốn nói lại thôi, tôi cười cười kéo cánh tay của bà.

Lúc đứng chờ ở góc cầu thang, tôi nhờ mẹ chỉnh lại tà váy cùng mái tóc được uốn nhẹ bồng bềnh, sau đó đẩy cửa ra.

"Ra ngoài thôi con gái cưng của mẹ."

Sau đó tôi bước ra ngoài gian phòng tràn ngập ánh sáng, ngẩng cao đầu nở một nụ cười tiêu chuẩn đứng trước mọi người.

Tôi vô cùng hài lòng nhìn ánh mắt từ ngạc nhiên, đến kinh ngạc cuối cùng sợ hãi của Tần An.

"Sao lại là cô? Sao cô đến được đây?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom