• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 667: Sắp Xếp Nhân Sự (3)

Trần Tuấn Lương lại kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên, nửa ngày sau mới nói: "Anh, anh không phải nói đùa, anh nói thật sao?"

"Cậu nghĩ tôi cố ý gọi cậu đến văn phòng của tôi chỉ vì muốn đùa cậu một chút thôi sao?" Diệp Lăng Thiên cười nói.

"Nhưng anh à, không phải... Anh đang không trâu bắt chó đi cày sao? Em có năng lực gì đâu thì sao có thể làm tổng giám đốc chứ, không phải anh bắt em nằm trên lò nướng, cũng lấy công ty ra nói giỡn sao?" Trần Tuấn Lương vội vàng nói.

"Tôi muốn cậu nằm trên lò nướng, nhưng tôi không lấy công ty ra nói giỡn." Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên nghiêm túc nói, say đó anh hỏi Trần Tuấn Lương: "Tôi hỏi cậu, lúc cậu ở nhà buôn bán vật liệu xây dựng thì một năm kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Em à? Lúc buôn bán tốt thì một năm cũng hơn ba trăm triệu, còn khi không tốt khoảng hai trăm triệu."

"Vậy sau khi cậu đến đây thì cậu có tính một năm kiếm được bao nhiêu tiền không?""Nhiều hơn trước kia, em tính một năm có thể kiếm được hơn một tỷ rưỡi, em biết rõ đó là anh cho em, anh nể mặt em nên cho em nhiều hơn, nếu không thì làm sao em có thể có tiền lương cao như thế." Trần Tuấn Lương cười ha ha nói.

"Cậu sai rồi, tôi không cho cậu thêm một đồng nào chỉ vì cậu là anh em của tôi. Tôi nói rõ với cậu, hiện tại cậu là phó tổng giám đốc, một năm có thể kiếm được hơn một tỷ rưỡi, nếu cậu làm người phụ trách toàn bộ công ty bảo vệ thì cậu biết một năm có thể kiếm được bao nhiêu không? Ít nhất cũng phải sáu tỷ trở lên, đương nhiên cậu làm tốt hơn thì chín tỷ hay là mười hai tỷ cũng có thể được." Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

"Nhiều như vậy sao?" Trần Tuấn Lương cũng có chút kinh ngạc.

"Tài sản của công ty bảo vệ hơn ba trăm tỷ, tổng giám đốc của công ty có tiền lương chín mười tỷ cũng không phải là nhiều, quan trọng là cậu phải làm tốt. Tên nhóc này, tôi muốn nói với cậu rằng cậu rất thông minh, học một biết mười, hơn nữa nếu cậu làm việc này thì cũng làm rất tốt, dù sao cậu cũng là một tên già đời trong xã hội, nhưng có một điều là cậu không có lòng cầu tiến, nếu tôi không gọi cậu đi theo thì có phải cậu định ngây người ở nhà cả đời đúng không? Hiện tại cậu kiếm được hơn một tỷ rưỡi một năm cũng thấy thỏa mãn đúng không?" Diệp Lăng Thiên dạy dỗ.

"Anh, những điều đó không phải là vấn đề, anh cũng biết anh nói em làm gì thì em sẽ làm chuyện đó, cho dù là dùng tính mạng này thì em cũng làm tốt. Nhưng em không thể làm tổng giám đốc, nói thật em còn không biết tổng giám đốc phải làm những gì, em chưa từng làm qua chuyện gì, bình thường em xem tivi thấy tổng giám đốc luôn nói kinh tế hay thị trường gì đó, em vốn không hiểu đó là gì, không phải em không muốn làm mà em sợ mình làm không tốt, đến lúc đó làm cho công ty sụp đổ, không phải anh lại thua lỗ một số tiền lớn sao?"

"Không biết thì có thể học, lúc trước cậu và tôi ở trong bộ đội, cậu còn có thể học được nhiều thứ khó khăn như thế, huống chi hiện tại chỉ là một chức tổng giám đốc đơn giản chứ? Tôi và cậu đều xuất thân từ bộ đội, không phải hiện tại tôi đang ngồi ở vị trí này sao? Cậu cũng biết lý lịch của Vương Lực, hiện tại cậu ta thế nào? Chẳng lẽ cậu không bằng cậu ta sao? Tên nhóc này, cậu thiếu lòng cầu tiến và sự cố gắng.




Hiện tại tôi không nói nhiều với cậu, tôi đã sắp xếp cho cậu rồi. Bây giờ cậu quay về giao tất cả mọi chuyện trong tay cho Chu Ngọc Lâm, sau này Chu Ngọc Lâm sẽ tiếp nhận vị trí của cậu, sau đó cậu ở bên cạnh Vương Lực và học tập cho tôi, từng bước từng bước học tập một tổng giám đốc nên làm gì, làm thế nào, Vương Lực sẽ dạy cho cậu. Khi nào Vương Lực cảm thấy cậu có thể làm được thì cậu sẽ tiếp nhận vị trí của cậu ta.

Cậu không hiểu thì tự học, cậu là cao thủ máy tính, kiến thức trên mạng rất nhiều nên có thể tự học, mua thêm nhiều sách, nếu vẫn không được thì đăng ký khóa học ở trung tâm, tôi sẽ đóng tiền. Tôi không quan tâm cậu làm thế nào, tôi muốn một tổng giám đốc có đủ năng lực và một công ty phát triển tốt, tôi giao nhiệm vụ này cho cậu, tôi không nói nhiều nữa. Hiểu chưa?" Diệp Lăng Thiên nói thẳng.

"Em... Em sẽ cố gắng hết sức, anh, em không nắm chắc một trăm phần trăm chuyện này, em không dám đưa cho một đáp án chắc chắn, nhưng em sẽ cố gắng hết sức.

"Cậu làm tốt thì tiếp tục làm cho tôi, nếu cậu không làm tốt thì thu dọn đồ đạc của mình rồi về quê, tôi sẽ xem không có người anh em là cậu, bởi vì nếu cậu làm như vậy thì làm cho tôi rất thất vọng." Diệp Lăng Thiên không cho Trần Tuấn Lương có cơ hội đã nói tiếp: "Đến ngày cậu nhậm chức thì công ty bảo vệ phải tiến hành thay đổi một số thứ. Tôi sẽ cho cậu một trợ thủ đắc lực, người này sẽ giúp cậu quản lý một số chuyện kinh doanh, Chu Ngọc Lâm vẫn giúp cậu quản lý một số chuyện, cậu là người phụ trách duy nhất, sau này có chuyện gì thì tôi chỉ tìm cậu, sẽ không tìm người khác.

Báo, công ty này là của tôi, cũng là của anh em chúng ta, tôi để cậu ngồi lên vị trí này thì có nghĩa là muốn nâng đỡ cậu, cũng cần cậu giúp đỡ tôi. Bởi vì tài sản của công ty bảo vệ lớn như vậy nên tôi cần phải giao cho người đáng tin.

Nếu cậu đi theo tôi phát triển công ty, lăn lộn trên thương trường, vậy thì cậu phải lấy dũng khí trên chiến trường năm đó, nguyên tắc của thương trường và chiến trường giống nhau, năm đó cậu có thể liều mạng học cách giết địch trên chiến trường thì hiện tại cậu cũng có thể học được cách kiếm tiền trên thương trường. Cậu làm cho tốt, đừng để tôi thất vọng." Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

Trần Tuấn Lương gật đầu.

"Mặt khác tôi cần cậu chú ý một chuyện, cậu còn nhớ rõ Trịnh Long không? Tôi đã phái anh ta đến M Thành, con người của cậu ta không tệ, hai tháng nữa công việc của cậu ta ở M Thành sẽ kết thúc, cậu tìm cơ hội gọi cậu ta trở về, đến lúc đó cậu thăng chức cho cậu ta, nếu năng lực của cậu ta không tệ thì sau này chú trọng bồi dưỡng. Dù sao sau này cậu là người quản lý công ty bảo vệ, làm thế nào là chuyện của cậu." Diệp Lăng Thiên nói tiếp.

"Ừm, vâng, em sẽ sắp xếp chuyện này. Đúng rồi, Anh, chuyện của giám thị Lưu Thượng Vinh và Văn Vũ vẫn tiếp tục sao?"

"Bên Lưu Thượng Vinh thì không cần, nếu tôi đã định dùng ông ta thì chứng tỏ đã xem ông ta là người một nhà, Không tin thì không dùng, đã dùng là phải tin. Cậu cho người tiếp tục theo dõi phía Văn Vũ, trò chơi của tôi và anh ta còn chưa thật sự bắt đầu, bất ngờ còn ở phía sau. Khi nào anh ta xuất hiện thì cậu nói cho tôi biết. Cậu nhớ kỹ những chuyện này là bí mật, sau này cậu chỉ giám sát những chuyện này mà thôi, dù sao sau này cậu cũng là tổng giám đốc nên ít làm mấy chuyện nhỏ này đi, ảnh hưởng không tốt lắm." Diệp Lăng Thiên nói với Trần Tuấn Lương xong thì nói Trần Tuấn Lương đi ra ngoài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom