• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 361-366

CHƯƠNG 361: GIAO PHÓ ( 1 )
Tất nhiên, Diệp Lăng Thiên cũng có ý nghĩ này, nhưng hiểu biết của anh đối với công ty bảo vệ và vệ sĩ, thật ra cũng không nhiều, trước kia dù anh đã làm bảo vệ và vệ sĩ, làm việc mấy tháng ở công ty bảo vệ và vệ sĩ, nhưng mà, chỉ là làm việc, anh hoàn toàn không hiểu cách vận hành của công ty bảo vệ và vệ sĩ, cho nên, chuyện này, anh chỉ để trong lòng, không quá ham thích.

Sau khi ăn xong bữa trưa ở nhà Lục Oánh, Diệp Sương muốn ở lại chơi cùng Trương Ưu Ưu, Diệp Lăng Thiên nghĩ, kỳ nghỉ đông này Diệp Sương ở nhà cũng đủ lâu rồi, bởi vì ở thành phố A gia đình anh không có người thân hay bạn bè gì, cho nên Diệp Sương bình thường cũng không ra ngoài quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài dạo phố với bạn bè, nếu Trương Ưu Ưu ở nhà, Diệp Lăng Thiên cũng chiều cô.

Diệp Lăng Thiên và Lục Oánh đến thư phòng đối chiếu khoản mục một chút lúc sau liền rời đi, sau đó buổi chiều trực tiếp đi nhà họ Yến, thăm hỏi Lí Đông Sinh, dù sao Lí Đông Sinh cũng là người lớn, vẫn là người lớn mà Diệp Lăng Thiên rất kính trọng. Buổi chiều đó đều uống trà nói chuyện phiếm với Lí Đông Sinh, trên cơ bản hai người nói đều là những chuyện trong bộ đội năm đó, bởi vì hai người đều thuộc về quân đội, xem như cùng một loại người, những chuyện cũ này bọn họ không thể nói với bất kì ai, nhưng nói giữa họ thì không có quan hệ to tát gì. Dù sao, thỏa thuận giữ bí mật là cả đời, hai người bọn họ dù cho có nhiều chuyện hơn nữa, cũng chỉ có thể giữ trong lòng, không thể nào nói với ai khác, người nhà cũng không được. Cho nên hai người cũng giống như tìm được tri kỷ, đóng cửa ngồi trong thư phòng nói chuyện cả buổi chiều, buổi tối Diệp Lăng Thiên vẫn ở nhà Lí Đông Sinh ăn cơm chiều, ăn xong mới rời đi.

Buổi tối lúc Diệp Lăng Thiên về nhà mới chạy xe đến dưới lầu, liền thấy Lục Oánh chạy xe đến, sau đó Diệp Sương xuống xe, Lục Oánh tự mình đưa Diệp Sương về.

“Còn phiền bà tự mình đưa về.” Diệp Lăng Thiên hơi ngượng ngùng nói, anh nghĩ Diệp Sương đã tự mình về nhà từ lâu, cho nên không có gọi điện thoại đến hỏi.

“Tới nhà của tôi làm khách tôi đưa về không phải là chuyện đương nhiên sao? Diệp Sương, Ưu Ưu về nhà cũng không có chuyện gì làm, một người cũng rất chán, dì gần đây rất bận, có thể phải đi xa, cũng không có nhiều thời gian ở cùng con bé, con chán thì cứ đến tìm Ưu Ưu chơi, hai đứa con ở cũng nhau bác cũng yên tâm ” Sau khi Lục Oánh xuống xe thì nói với Diệp Sương.

Sau khi Diệp Lăng Thiên nói chuyện vài câu với Lục Oánh thì Lục Oánh ra về. Mùng một tết, sáng sớm Diệp Lăng Thiên đã ngủ, đơn giản là đêm qua ngủ quá ít.

Mùng hai hôm nay Diệp Lăng Thiên khó khăn lắm mới ngủ nướng, đây là ngày mà lần đầu tiên anh cảm thấy mình không có việc gì làm kể từ khi xuất ngũ trở về trong gần một năm nay. Ngủ nướng cũng chỉ tới tám giờ thì dậy, ăn sáng xong Diệp Lăng Thiên lại ra cửa, chạy xe tới thẳng bệnh viện, anh đến thăm Lý Tiên Nguyên, cũng thăm Lý Vũ Hân.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, liền thấy Lý Vũ Hân đang ngồi ở cạnh giường đúc canh cho Lý Tiên Nguyên, Diệp Lăng Thiên kinh ngạc, hỏi: “Tỉnh rồi sao?”.

“Ừ, tỉnh rồi, tối hôm qua vừa mới tỉnh lại.” Lý Vũ Hân gật đầu nói xong.

“Đến rồi.” Sau khi Lý Tiên Nguyên nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, mơ hồ nói.

“A, Lý tổng, năm mới vui vẻ, tôi đến chúc tết ông” Diệp Lăng Thiên đi lại nói với Lý Tiên Nguyên.

“Vũ Hân, con đi ra ngoài trước, ba có chút chuyện muốn nói với Lăng Thiên.” Bỗng nhiên Lý Tiên Nguyên nói với Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân ngẩn người, nói: “Bác sĩ nói, ba phải nghỉ ngơi nhiều, không cần nói nhiều, ba nói vài câu thôi, có biết không?” Lý Vũ Hân dứt lời, rồi nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó bước đi ra ngoài.

“Đã lâu không gặp cậu, nghe Vũ Hân nói, cậu mở công ty, rất thành công, tôi rất vui mừng. Sự thật chứng minh, ánh mắt tôi trước đây không sai, cậu là một nhân tài, cũng là một người đáng tin cậy.” Lý Tiên Nguyên cố hết sức nói.

“Lý tổng, sức khỏe ông còn yếu, đừng nói nhiều, có chuyện gì đợi ông khỏe nói sau.” Diệp Lăng Thiên có chút lo lắng nói.

Lý Tiên Nguyên ho khan vài tiếng, sau đó mỉm cười lắc lắc đầu, nói: “Sức khỏe của mình tôi rất rõ, tôi sống không được lâu, có một số việc không nói với cậu về sau không có cơ hội.”

“Sao có thể chứ? Không phải ông đã tỉnh rồi sao?” Diệp Lăng Thiên kinh ngạc.

“Tỉnh lại chỉ là nhất thời, có câu là hồi quang phản chiếu, có lẽ là tôi rồi, có thể lần sau hôn mê tôi vĩnh viễn không tỉnh lại. Bệnh của mình tôi đã biết từ lâu, trước khi tôi đi châu Âu đã tra ra bệnh này, hơn nữa, tôi đã hỏi chuyên gia rồi, bệnh này cơ bản là không chữa được. Chỉ là, lúc ấy chuyên gia nói, tôi uống thuốc liên tục, có thể duy trì ba đến năm năm, nhưng mà, tôi thật không ngờ, mới mấy tháng lại không ổn, có thể vận mệnh của tôi là như vậy đi. Sức khỏe của mình tôi rất rõ, nhiều năm trước sức khỏe của tôi bắt đầu không tốt, nhất định sống không lâu. Tôi ra đi không có quá nhiều tiếc nuối, đời này tôi đã trải qua quá nhiều thay đổi bất ngờ rồi, đời người nên trải qua tôi cũng đã trải qua, đi sớm một chút tôi sớm gặp mẹ của Vũ Hân tôi rất vui, nhưng mà, tôi có hai chuyện không bỏ xuống được, thứ nhất chính là Vũ Hân, Vũ Hân qua năm thì hai mươi chín tuổi rồi, cô gái hai mươi chín tuổi còn không kết hôn, đây là chuyện tôi không bỏ xuống được nhất, trên đời này hai cha con tôi vẫn luôn nương tựa nhau mà sống, bây giờ nếu tôi đi rồi, vậy chỉ còn mình con bé cô đơn sống trên đời này, tôi ngay cả người để phó thác cũng không có, về sau ai chăm sóc con bé? Ai bảo vệ con bé? Mặt khác, bây giờ tập đoàn xuất hiện nguy cơ lớn, cụ thể như thế nào không phải một hai câu có thể nói rõ, tôi có thể khẳng định, chỉ cần tôi đi rồi, tập đoàn lập tức sẽ tan rã, rất nhiều người trong đó, sẽ biến thành hai bàn tay trắng. Hơn nữa, vốn dĩ tôi nghĩ mình có ba đến năm năm, chỉ cần cho tôi thời gian ba năm, tôi nhất định có thể giải quyết nguy cơ của tập đoàn, nhưng mà, ông trời không cho tôi thời gian dài như vậy, cho nên, nguy cơ của tập đoàn lần này tôi không giải quyết được. Vì giải quyết nguy cơ lần này, tôi đánh cược tất cả mọi thứ của tôi, phần nợ cá nhân của tôi nợ ngân hàng có lẽ cổ phần tập đoàn của tôi không đủ trả rồi, nếu tôi ra đi, Vũ Hân không chỉ mất hết toàn bộ, còn có thể thiếu nợ, đây là điểm tôi vô cùng xin lỗi con bé, những chuyện này con bé không biết, tôi chưa từng nói với con bé, cậu cũng đừng nói cho con bé. Con bé có vẻ là một người rất kiên cường, nhưng thật ra nội tâm con bé so với ai đều yếu ớt, việc này tôi không muốn con bé biết, chờ tôi đi rồi, cậu hãy nói chuyện này cho con bé.” Lý Tiên Nguyên cố hết sức chậm rãi nói với Diệp Lăng Thiên.

CHƯƠNG 362: GIAO PHÓ ( 2 )

“Chuyện thứ hai không yên lòng là tập đoàn, đời trước tập đoàn này thật ra chỉ là một nhà hàng nhỏ, có thể có quy mô ngày nay, là tôi và mẹ Vũ Hân cùng nhau dốc sức xây dựng lên mười mấy năm trước, sau đó hai mươi năm nay tôi ôm giấc mộng của mẹ Vũ Hân từng bước từng bước làm tới hôm nay. Nhà hàng nhỏ lúc trước, sau đó là công ty và tập đoàn bây giờ thật ra đều là giấc mộng của tôi và mẹ Vũ Hân, nó giống như là đứa con thứ hai của chúng tôi vậy. Tôi từng đồng ý với bà ấy, nhất định phải đưa công ty phát triển trở thành tập đoàn quốc tế lớn mạnh, sau đó đưa những thứ chúng tôi phấn đấu cả đời làm di sản để lại cho Vũ Hân.”

“Mặt khác, tập đoàn có rất nhiều người đều là anh em đi theo tôi từ lúc bắt đầu làm đến bây giờ, nguy cơ lần này công ty chắc chắn không vượt qua được, Truy cập Vietwriter.net đọc full nhé. phá sản đóng cửa hoặc là cổ quyền chuyển nhượng đều là chuyện sớm hay muộn, mặc kệ là loại kết quả nào, những anh em theo tôi cũng sẽ bị liên lụy, đây là điểm tôi vô cùng xin lỗi bọn họ. Này cũng là hai tâm bệnh của tôi bây giờ a.”

Lý Tiên Nguyên thở dài nói. Rồi nói tiếp: “Tập đoàn xuất hiện nguy cơ thật ra không phải một ngày hai ngày, mà là chuyện rất lâu về trước, chỉ là, tôi vẫn không tìm được bằng chứng, ngay từ đầu chỉ là luôn cảm thấy có chỗ không quá thích hợp. Từ trước khi tôi mời cậu về làm vệ sĩ cho Vũ Hân tôi đã có đáp án rõ ràng, bên trong tập đoàn có nội gián, vì chiếm tập đoàn hoặc là vì nhắm vào tôi. Cả đời Lý Tiên Nguyên tôi trải qua sống gió, không sợ cái gì, nỗi sợ duy nhất của tôi là có người đụng tới con gái tôi, cho nên tôi mời cậu đến làm vệ sĩ, nhưng mà, cuối cùng chuyện tôi sợ nhất vẫn xảy ra, Vũ Hân bị bắt, ta khẳng định là âm mưu của đối thủ, nhưng mà, biết rõ là âm mưu của đối thủ, tôi cũng biết mục đích của người đó, nhưng tôi không thể không làm như vậy.”

“Sự bán cổ phần công ty, bán giá thấp, đổi thành số tiền mặt lớn, lần bắt cóc đó, dù là tôi hay là tập đoàn, đều tổn thất lớn, này cũng là nguồn gốc tập đoàn xuất hiện nguy cơ tiếp theo. Tôi biết tập đoàn có nội gián, còn là cấp cao, tôi cũng có thể đoán đại khái là những người nào, hoặc một người trong những người đó, nhưng mà, những người đó đều là anh em đi theo tôi nhiều năm, trước khi có bằng chứng xác thực tôi không muốn tùy tiện nghi ngờ họ, cho nên, ở đây tôi cũng sẽ không nói cho cậu tôi hoài nghi ai. Nếu ông trời cho … tôi thêm thời gian ba năm, nguy cơ này tôi tất nhiên có thể vượt qua, hơn nữa, có thể làm cho tập đoàn đi lên tầm cao mới, trở thành tập đoàn quốc tế lớn chân chính, nhưng mà, ông trời không cho tôi thời gian, cho nên, tập đoàn sụp đổ, âm mưu của đối thủ đều là tất nhiên. Bây giờ, tôi cũng không phân biệt rõ rốt cuộc ai là anh em, ai là bạn bè của mình, tôi không có những người khác có thể phó thác, chỉ có thể đem này đó đều phó thác cho cậu. Tôi vẫn luôn quan sát cậu, thật ra, tất cả hành động của cậu tôi đều biết, một mặt là nghe Vũ Hân nói, mặt khác, tôi cũng có sắp xếp người theo dõi bước đi của cậu, hãy tha thứ cho sự bất lịch sự của tôi, nhưng tôi không có ác ý. Sự thật đã chứng minh đánh giá trước đây của tôi về cậu, cậu là nhân tài, hơn nữa, rất đáng tin cậy, điểm này theo cậu làm trò trước mặt tôi chen bút vào với sau đó cậu lại không cần hợp đồng cổ phần tập đoàn hơn trăm triệu Vũ Hân cho, hai chuyện này làm tôi rất tin tưởng. Thật ra, dù hôm nay cậu không đến, tôi cũng sẽ kêu Vũ Hân gọi cậu tới. Lăng Thiên, bây giờ tôi muốn giao hai chuyện tôi lo nhất cho cậu, cậu có thể đồng ý yêu cầu của người sắp chết này không?” Lý Tiên Nguyên nói xong đột ngột nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi.

Diệp Lăng Thiên không nghĩ tới Lý Tiên Nguyên sẽ nói với mình chuyện này, Diệp Lăng Thiên trầm tư , mặc kệ đang ở bệnh viện, hơn nữa còn ở trước mặt người bệnh nguy kịch, châm điếu thuốc, sau đó chậm rãi nói: “Ông nói trước đi” .

“Chuyện thứ nhất, giúp tôi chăm sóc tốt cho Vũ Hân, cậu với Vũ Hân là bạn hay là người yêu, tôi không biết, tôi chỉ là hiểu biết tình hình của cậu, cũng không có theo dõi cậu, hơn nữa, quan hệ của cậu và Vũ Hân, con bé cũng chưa từng nói rõ với tôi, cho nên tôi không biết, nếu cậu có thể thành vợ chồng với Vũ Hân, như vậy tốt nhất, tôi hoàn toàn yên tâm. Nhưng mà, hôn nhân không phải trò đùa, không phải tôi muốn hai người kết hôn thì sẽ kết hôn, cho nên tôi không bắt buộc. Nhưng mà, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi chăm sóc Vũ Hân, lúc con bé bất lực, gặp khó khăn thì giúp đỡ nó, làm cho nó sống bình an, hạnh phúc. Cậu có thể đồng ý với tôi không?” Lý Tiên Nguyên lại nhìn Diệp Lăng Thiên, ánh mắt cầu xin.

“Tôi đồng ý với ông, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Diệp Lăng Thiên rất lâu sau mới trả lời chắc nịch, không có từ ngữ hoa mỹ, chỉ là câu nói đơn giản, nhưng mà, đây là hứa hẹn của Diệp Lăng Thiên.

Lý Tiên Nguyên tươi cười, theo sau lại nói: “Chuyện thứ hai, nếu, một ngày nào đó trong tương lai cậu thật sự có năng lực, cầu xin cậu giúp Vũ Hân xây dựng lại tập đoàn Tam Nguyên, tập đoàn Tam Nguyên là giấc mộng của tôi và mẹ Vũ Hân, chúng tôi hy vọng đưa giấc mộng này cho Vũ Hân. Tất nhiên, đây chỉ là nguyện vọng của tôi. Nếu một ngày nào đó cậu thật sự có thực lực này, xin cậu giúp Vũ Hân một tay, nếu, cậu có gì khó xử thì không cần giúp. Để Vũ Hân làm người bình thường, bình yên, hạnh phúc sống cả đời cũng rất tốt.”

“Điều này tôi cũng đồng ý với ông.” Diệp Lăng Thiên lại gật đầu. Xin ủng hộ team Vietwriter.net bằng cách truy cập trực tiếp vào Vietwriter.net

“Chuyện thứ ba, sau khi tôi chết, tập đoàn khẳng định sẽ phát sinh biến hóa lớn, mặc kệ là thay đổi người vẫn là đóng cửa, nội gián kia cũng sẽ lộ diện. Nếu cậu có năng lực, giúp tôi báo thù này. Đây là điều tôi không chịu nổi nhất. Cả đời Lý Tiên Nguyên này đối xử với anh em hay bạn bè đều thiệt tình, không ngờ, cuối cùng lại bị anh em hại. Đương nhiên, đây không phải là yêu cầu, coi như là một nguyện vọng của tôi đi. Thật ra cái này không phải, xem như chưa nói gì đi. Nói chuyện khác đi, tôi dùng chứng minh nhân dân của cậu mở một tài khoản ngân hàng, bên trong có mười lăm tỷ. Tài khoản này là lần trước lúc tôi bệnh biết chính mình đã muốn không được mở, đáng tiếc, lúc ấy tôi đã không lấy ra được càng nhiều tiều, chỉ có ít như vậy. Cậu yên tâm, dù sau này ngân hàng tính nợ tôi ra sao, đều không có quan hệ với số tiền đưa cho cậu này, đây là tôi chuyển từ người khác vào. Cậu phải nhớ kỹ điều này, số tiền này tôi đưa cho cậu, không phải cho Vũ Hân. Bây giờ thực tế tôi đã không còn tiền, hơn nữa còn mắc nợ, nếu cậu thật sự đưa số tiền này cho Vũ Hân, một đồng cậu và Vũ Hân đều không lấy được, hơn nữa, tôi cũng không hy vọng Vũ Hân biết số tiền này. Số tiền này tôi cho cậu, đây vốn là của cậu, cậu vì cứu Vũ Hân mà suýt chết, vốn dĩ nên bồi thường cho cậu. Mặt khác, số tiền này cũng là hy vọng tôi, cậu có năng lực và thủ đoạn làm ăn, tôi hy vọng cậu có thể dùng số tiền này để bản thân mạnh lên, mạnh đến mức lúc Vũ Hân gặp khó khăn có thể giúp Vũ Hân một tay, mạnh đến có một ngày có thể giúp Vũ Hân xây dựng lại tập đoàn Tam Nguyên. Đây là nguyện vọng cuối cùng của tôi, nguyện vọng này tôi hy vọng ra sao cậu cũng đồng ý với tôi.” Lý Tiên Nguyên lại nhìn Diệp Lăng Thiên kiên định nói.

Diệp Lăng Thiên yên lặng hút thuốc, ai cũng không biết trong đầu anh suy nghĩ cái gì, thật lâu sau, Diệp Lăng Thiên mới gật đầu mạnh, nói: “Tôi đồng ý với ông.”

“Tốt, tốt, tốt.” Lý Tiên Nguyên nói liên tục ba chữ tốt, cuối cùng mới nói: “Cậu đã nói là làm, cậu đồng ý với tôi, tôi cũng có thể an tâm thanh thản ra đi. Nhưng cậu nhớ kỹ, những lời tôi nói với cậu hôm nay, cậu vĩnh viễn không được nói với Vũ Hân, vĩnh viễn vĩnh viễn, một chữ cũng không thể nói, việc này tôi không muốn cho Vũ Hân biết. Tôi chỉ hy vọng, sau khi tôi chết, con bé có thể sống bình yên, tôi không hy vọng cho nó áp lực hay tham vọng gì cả.”CHƯƠNG 363: GIAO PHÓ ( 3 )

Diệp Lăng Thiên do dự thật lâu, cuối cùng nhìn vẻ mặt Lý Tiên Nguyên tiều tụy yếu ớt ánh mắt cầu xin, anh gật đầu.

Lý Tiên Nguyên cười, nhìn Diệp Lăng Thiên cười, cuối cùng nói: “Cám ơn cậu. Cậu gọi Vũ Hân vào đi.”

Diệp Lăng Thiên gật đầu, đứng lên, gọi Lý Vũ Hân đang ở ngoài vào.

“Hai người nói cái gì vậy? Nói lâu như thế? Không phải nói ba đừng nói quá nhiều với anh ấy rồi sao?” Lý Vũ Hân đi vào giận hờn nhìn Diệp Lăng Thiên và Lý Tiên Nguyên.

“Lăng Thiên nói chuyện công ty của nó, ba cho cậu ấy vài kiến nghị, trên cơ bản đều là cậu ấy nói, ba nghe, chưa nói cái gì” Lý Tiên Nguyên cười nói.

“Được rồi được rồi, ba ngủ đi ba, sức khỏe ba bây giờ rất yếu, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều.”

“Rồi, vậy hai đứa nói chuyện đi, ba đi ngủ trước.” Lý Tiên Nguyên cười cười, hơi mệt mỏi nhắm hai mắt lại, một hơi nói nhiều như vậy, sức khỏe ông bây giờ, quả thật là chịu không nổi.

Lý Vũ Hân đi qua cẩn thận đắp chăn cho ba mình, sau đó kêu Diệp Lăng Thiên ra ngoài.

“Hôm nay sao anh lại tới đây?”

“Không có việc gì, cho nên đến đây thăm, chúc tết Lý tổng.”

“Đúng vậy a, hôm nay là mùng hai.” Lý Vũ Hân giống như đột nhiên nhớ ra vậy.

“Bác sĩ nói như thế nào?” Xin ủng hộ team Vietwriter.net bằng cách truy cập trực tiếp vào Vietwriter.net

“Tình huống như trước không quá lạc quan, nhưng người tỉnh lại, cũng xem trong cái rủi có cái may, nhưng mà, bệnh vẫn còn. Chỉ có thể từ từ xem sao, coi trị liệu sau này có tác dụng hay không, bác sĩ cũng không biết. Tóm lại, muốn khỏe lại, cơ bản là không thể, bây giờ chỉ là xem có thể sống bao lâu.” Lý Vũ Hân nói xong, nước mắt rơi xuống như mưa, lời nói cũng nghẹn ngào, cô đã muốn kiên cường, kiên cường ở trước mặt ba, cô luôn không thể hiện sự bi quan.

“Ông ấy biết tình hình của mình không?” Truy cập Vietwriter.net đọc full nhé. Diệp Lăng Thiên hỏi thử.

“Không biết, em nói với tất cả bác sĩ, y tá không được nói với ông ấy, chỉ nói với ông ấy, qua một thời gian ông ấy có thể xuất viện, không có vấn đề gì lớn. Ông ấy rất lạc quan, vẫn luôn cười. Em không dám nói cho ông ấy, thật ra chính em cũng không muốn biết kết quả này.” Lý Vũ Hân nói xong lại tựa vào lên vai Diệp Lăng Thiên khóc.

Diệp Lăng Thiên không biết nên an ủi Lý Vũ Hân như thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ vai Lý Vũ Hân.

“Không cần lo lắng cho em, em sẽ kiên cường, em nhất định sẽ kiên cường. Cho dù ông ấy đi rồi, em cũng sẽ kiên cường chịu đựng, em còn muốn cứu tập đoàn, đó là tâm huyết suốt đời của ông ấy, em sẽ không để tập đoàn sụp đổ.” Lý Vũ Hân khóc một hồi lâu, đứng dậy, lau nước mắt kiên định nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, cuối cùng gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi tin tưởng em nhất định có thể làm được.”

Ngay cả Lý Tiên Nguyên cũng tự nói, tập đoàn đã không cứu được, Diệp Lăng Thiên không tin Lý Vũ Hân có thể sáng tạo kỳ tích. Nhưng mà, lúc người tuyệt vọng nhất định phải cho cô một cái ký thác, cho cô một cái lí do để kiên cường. Giống như lúc Diệp Lăng Thiên biết tin mẹ mình qua đời, sau đó nghĩ phải chăm sóc tốt Diệp Sương vậy, lý do Lý Vũ Hân kiên cường lúc này là muốn cứu lại tập đoàn. Tuy rằng, sự kiên cường về tâm trí của Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân không giống nhau, nhưng là, đạo lý là như nhau.

Diệp Lăng Thiên không ở lâu tại bệnh viện, anh tin tưởng Lý Vũ Hân sẽ không có việc gì.

Đeo trên lưng hứa hẹn nặng nề với Lý Tiên Nguyên, Diệp Lăng Thiên lái xe về nhà. Thật bất ngờ, trong nhà không chỉ có Diệp Sương, còn có Trương Ưu Ưu, hai cô bé xem phim truyền hình bàn tán sôi nổi. Diệp Sương đã mua đồ ăn, vốn chuẩn bị tự mình nấu cơm, đúng lúc Diệp Lăng Thiên đã về, trách nhiệm này liền rơi vào tay Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nấu cơm cho hai cô bé, sau khi ăn xong cơm trưa xong, Diệp Lăng Thiên nói với Diệp Sương, anh mệt mỏi, muốn đi ngủ một lát, sau đó nhốt mình trong phòng, suy nghĩ cả buổi chiều, về phần anh cuối cùng là suy nghĩ cái gì, không ai biết.

Mùng ba, một số công nhân trong tiệm sớm quay lại đã đến gần đủ, bao gồm cả Chu Ngọc Lâm, chỉ trừ Vương Lực còn không có quay lại, vì nhà Vương Lực khá xa, cho nên Diệp Lăng Thiên để anh ta mùng năm mới về làm. Dựa theo ước định năm trước, tất cả mọi người sớm trở về đi làm, tối mùng ba cùng nhau liên hoan, địa điểm là trong quán Du Lâm, vì Chu Ngọc Lâm đã trở lại, cho nên an bài ở quán Du Lâm, vừa đúng để Chu Ngọc Lâm hoàn toàn phụ trách.

Buổi chiều, kế toán theo lời Diệp Lăng Thiên đi ngân hàng rút tiền. Sau đó ở quán Du Lâm, bắt đầu nhét tiền vào từng bao lì xì.

Buổi tối tổng cộng đãi tám bàn, bao gồm người của công ty và hai cửa tiệm hơn bảy mươi người, những người còn lại thì mùng năm đến mùng tám sẽ quay lại làm. Mấy ngày nay việc làm ăn rất tốt, Diệp Lăng Thiên xem cũng tốt lắm. Đương nhiên, sẽ không ăn đồ nướng, trong tiệm bình thường cũng chuẩn bị đồ ăn của mấy chục người, cho nên đều là đầu bếp trong tiệm nấu. Buổi tối, trước khi ăn cơm, Diệp Lăng Thiên và cô bé kế toán cầm lì xì, mỗi người lấy một bao, mỗi người đều cầm một bao lì xì, đây là quy củ ở nhiều nơi, ngày đầu tiên đi làm của năm mới sẽ tiền lì xì, tiền lì xì không nhiều lắm, một triệu rưỡi. Thêm một triệu rưỡi năm trước nữa, tổng cộng mỗi người có thêm ba triệu ăn tết. Cầm tiền lì xì, rồi liên hoan, tất cả mọi người rất vui vẻ, uống cũng vui vẻ nữa. Diệp Lăng Thiên và ba cô gái trong công ty, còn có Chu Ngọc Lâm và mấy người quản lý ngồi cùng bàn. Thỉnh thoảng có người đến kính rượu Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên không thể từ chối, ai đến cũng đều uống, uống rất nhiều rượu, cuối cùng uống đến mức người trong bàn đều sợ, bọn họ tới bây giờ chưa thấy ai có thể uống như vậy. Nhưng, cuối cùng Diệp Lăng Thiên say rồi, thần tiên cũng không biết anh đến cùng uống hết nhiều ít, ba cân hay là bốn cân, bia với cả rượu đế. Đêm đó là Chu Ngọc Lâm đưa Diệp Lăng Thiên về nhà, xe thì là Chu Ngọc Lâm kêu một cô bé văn phòng có bằng lái chạy về nhà Diệp Lăng Thiên, vì Chu Ngọc Lâm cũng uống không ít rượu.

Vốn nghĩ Diệp Lăng Thiên uống rượu sẽ nháo ầm ĩ, sợ mình Diệp Sương lo không nổi, Chu Ngọc Lâm còn nằm cả đêm trên sô pha nhà Diệp Lăng Thiên, vì trong tiệm hôm nay khai trương anh ấy mới sớm liền đi. Mà thật sự, Diệp Lăng Thiên uống say, không có la hét, không có đánh người, chỉ có giữa chừng thất tha thất thểu ngồi dậy từ trên giường chạy đến toilet ói hai lần, thời gian còn lại vẫn luôn yên lặng ngủ. Nhưng, vẫn làm khổ Chu Ngọc Lâm và Diệp Sương, hai người cả đêm không dám ngủ. Đặc biệt là Diệp Sương, lo lắng đến sắp khóc, bởi vì cô chưa từng thấy Diệp Lăng Thiên uống say, đây là lần đầu tiên.

CHƯƠNG 364: KHỞI ĐẦU MỚI (1)
Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên lần đầu tiên ngủ đến hơn 9 giờ mới dậy, sau khi dậy còn cảm thấy hơi choáng váng, nhưng mà vẫn bị Diệp Sương cằn nhằn, sau khi Diệp Lăng Thiên rửa mặt và súc miệng xong liền trực tiếp lái xe đến công ty, trong công ty mở cuộc họp cùng ba cô gái, chủ yếu là sắp xếp một chút công việc sắp tới, tuy kì nghỉ tết này cũng chỉ nghỉ có mấy ngày, nhưng mà cũng đã làm chậm trễ rất nhiều công việc.

Sau khi sắp xếp xong công việc ở công ty Diệp Lăng Thiên liền đến cửa hàng Xuân Thiên, Vương Lực vẫn chưa về, anh thay ca cho Vương Lực, làm cửa hàng trưởng của cửa hàng Xuân Thiên mấy ngày.

Buổi chiều mùng 5 Vương Lực cũng đã đến Đông Hải, sau khi anh ta về cũng không nghỉ ngơi mà liền trực tiếp bắt đầu đi làm. Diệp Lăng Thiên cũng không đồng ý lắm, nhưng mà cuối cùng vẫn là thuận theo ý của Vương Lực. Nhưng mà Vương Lực sau đó đến tìm Diệp Lăng Thiên nói một chuyện, chính là về việc anh ta muốn đón em gái Vương Tuyết đến Đông Hải học, trình độ giáo dục trong nhà quá thấp, còn trình độ giáo dục của thành phố A đều là đứng nhất thế giới, anh ta hy vọng em gái của mình có thể đến đây tiếp nhận một nền giáo dục tốt, cũng có thể ở đây mở mang kiến thức nhiều hơn, hiểu biết thêm về thế giới bên ngoài, không thể luôn nhốt mình trong ngọn núi đó, anh ta hy vọng em gái của mình có thể đi ra bên ngoài.

Nhưng mà anh ta đã hiểu, muốn đến thành phố A học không phải là một chuyện đơn giản, cho nên anh ta hy vọng Diệp Lăng Thiên giúp đỡ. Diệp Lăng Thiên nhớ đến cô bé Vương Tuyết thông minh lanh lợi đó, nghĩ chút liền nói, việc này anh nhất định sẽ sắp xếp thật tốt. Nhưng mà sắp khai giảng rồi, Diệp Lăng Thiên hỏi đến việc bây giờ Vương Tuyết vẫn chưa đến thì làm sao? Vương Lực nói, anh ta đã kêu em gái thứ 5 của mình Vương Vũ 2 ngày sau hẵng qua, mùng 8 mới đến, nếu như Diệp Lăng Thiên có thể sắp xếp được, anh ta liền kêu Vương Vũ dẫn Vương Tuyết đến, anh ta thuê một căn nhà ở đây cho 3 anh em ở, bây giờ Vương Lực một năm có thể kiếm được mấy trăm triệu, thêm lương một tháng của Vương Vũ cỡ 16, 17 triệu, cũng dư dả cho Vương Tuyết đi học.

Vương Lực cũng nói về suy nghĩ của anh ta, anh ta hy vọng mình và Vương Vũ ở đây nỗ lực làm việc, qua một khoảng thời gian nữa mua căn nhà ở thành phố A, sau đó cũng chuyển hộ khẩu đến thành phố A, toàn bộ người nhà đều đến thành phố A.

Diệp Lăng Thiên vô cùng ủng hộ suy nghĩ của Vương Lực, tuy áp lực ở thành phố A lớn, nhưng mà ở thành phố này chỉ cần bạn chịu chăm chỉ làm việc, cơ hội lúc nào cũng có rất nhiều, ở đây phải tốt hơn gấp một trăm lần so với việc ở mãi trong ngọn núi đó.

Ngoài ra, Vương Lực cũng nói về một ý kiến khác, anh ta muốn xếp cho Vương Vũ làm ca sáng, không đổi ca, luôn làm ca sáng, coi như là đi cửa sau, bởi vì anh ta muốn ghi danh cho Vương Vũ vào các lớp học ban đêm, cho Vương Vũ đọc sách nhiều hơn, học thêm nhiều kiến thức chút, sau đó cũng định cho Vương Vũ ở trong cửa hàng từ từ mà lên chức quản lý, suy cho cùng, Vương Vũ học ít, chỉ học đến cấp 2 đã nghỉ học, việc này Diệp Lăng Thiên cũng đồng ý, bởi vì đây là chuyện tốt, rất nhiều điểm trong ý kiến của Vương Lực giống với suy nghĩ của anh. Thật ra anh biết, Vương Lực vẫn luôn học tập, sách để trên bàn làm việc ngày càng nhiều, hơn nữa, trên mỗi quyển sách đều ghi chép tỉ mỉ, Diệp Lăng Thiên từng chú ý, chỉ cần là thời gian rảnh, Vương Lực sẽ liền ở trong phòng làm việc đọc sách. Suy cho cùng là đứa bé nghèo từ trong núi ra, càng hiểu được quý trọng cuộc sống không dễ dàng có được như bây giờ, Diệp Lăng Thiên đồng ý hết toàn bộ sự nhờ vả của Vương Lực, kêu Vương Vũ dẫn Vương Tuyết đến đây, việc đi học ở đây anh sẽ sắp xếp.

Trẻ con đi học là chuyện lớn, Diệp Lăng Thiên không dám chậm trễ, nhưng mà anh không có quan hệ gì với bên hệ thống giáo dục, người có liên quan với bên giáo dục có thể nghĩ đến chỉ có Hứa Hiểu Tinh, nhưng mà Hứa Hiểu Tinh người ta là giảng viên đại học, mà Diệp Lăng Thiên nhớ Vương Tuyết vẫn đang học cấp 2, có chút không dính dáng gì tới nhau, nhưng cuối cùng, Diệp Lăng Thiên vẫn ôm một suy nghĩ thử xem sao mà gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh, anh nghĩ, nếu như Hứa Hiểu Tinh không có cách nào anh chỉ đành lại đi tìm Lý Đông Sinh, Lý Đông Sinh ra tay thì chút chuyện nhỏ này nhất định là không có vấn đề gì, nhưng mà anh không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà đi làm phiền Lý Đông Sinh, điều làm cho Diệp Lăng Thiên hơi bất ngờ là, sau khi Diệp Lăng Thiên nói chuyện này cho Hứa Hiểu Tinh, đồng thời cũng nói rõ tình trạng gia đình của cả nhà Vương Tuyết cho Hứa Hiểu Tinh, Hứa Hiểu Tinh lập tức bày tỏ để cô nghĩ cách giải quyết chuyện này, qua giải thích của Hứa Hiểu Tinh Diệp Lăng Thiên mới biết, thì ra trường của các cô có trường trung học trực thuộc, hơn nữa còn có 2 trường trung học trực thuộc, có cả trường cấp 2 và trường cấp 3, vả lại chất lượng dạy học vô cùng tốt. Đương nhiên, tuy là trường trung học trực thuộc, nhưng mà không có quá nhiều quan hệ với loại công nhân viên chức dạy học bình thường như Hứa Hiểu Tinh bọn họ, nhưng mà Hứa Hiểu Tinh đã nói, cô có thể tìm thầy hướng dẫn lúc trước của cô, thầy hướng dẫn lúc trước của cô bây giờ là lãnh đạo cấp cao của trường học, cô gọi điện thoại cho thầy hướng dẫn của cô, chỉ là sắp xếp một học sinh mà thôi, sẽ không có vấn đề gì, cô bảo đảm có thể làm được, nghe Hứa Hiểu Tinh nói như vậy, Diệp Lăng Thiên cũng đã hoàn toàn yên tâm.

Diệp Lăng Thiên mỗi ngày sau khi tan làm đều sẽ đến bệnh viện một chuyến, thăm Lý Tiên Nguyên một chút, cũng thăm Lý Vũ Hân một chút, thời gian thăm mỗi lần không dài, nhưng mà anh cũng hiểu được rằng, bệnh tình của Lý Tiên Nguyên là ngày càng nghiêm trọng, còn Lý Vũ Hân vẫn bận rộn như cũ, buổi sáng đi làm ở tập đoàn, buổi tối tiếp tục đến bệnh viện chăm sóc Lý Tiên Nguyên. Thật ra Lý Tiên Nguyên và Diệp Lăng Thiên đều đã biết kết quả, chỉ có một mình Lý Vũ Hân vẫn ôm hy vọng ngu ngốc mà đợi Lý Tiên Nguyên khỏe lại. Đây cũng là nguyên nhân mà Diệp Lăng Thiên không muốn ở lâu trong bệnh viện.

Vào ngày mùng 8 tháng giêng hôm nay, Diệp Lăng Thiên đến công ty rất sớm, chưa đến 8 giờ rưỡi, công ty thoáng cái đã náo nhiệt rồi, hôm nay là lần đầu tiên Diệp Lăng Thiên triệu tập hội nghị nội bộ của công ty, người tham dự bao gồm công nhân viên chức của tổng công ty và các cửa hàng trưởng của các tiệm chi nhánh, người không nhiều, cộng lại cũng chỉ cỡ 10 người, nhưng mà, đây lại là một cuộc họp lớn nhất công ty rồi. Tất cả mọi người đều ngồi ở phòng khách, trong phòng khách chỉ có một cái ghế sô pha, có người thì ngồi ở trên sô pha, có người thì tự lấy ghế ngồi, nhìn trước mắt mà nói, điều kiện làm việc của công ty vẫn hơi đơn sơ một tý. Diệp Lăng Thiên sắp xếp bên tài vụ qua mấy ngày làm cái bàn họp đặt ở trong phòng khách.

Diệp Lăng Thiên ngồi trên sô pha, bắt đầu họp với mọi người.

“Một năm qua công ty chúng ta đã đạt được thành tích rất tốt, chuyện này tôi phải cảm ơn sự nỗ lực làm việc và sự ủng hộ đối với công ty và tôi của mọi người, lợi nhuận năm ngoái của công ty, tôi đều dựa theo chức vụ cao thấp, cống hiến ít nhiều của mỗi người đang ngồi ở đây mà phát tiền thưởng cuối năm cho mọi người, tiền thưởng cuối năm tuy rằng có ít có nhiều, nhưng mà tôi tin rằng cũng đã thể hiện thành ý của công ty, ngoài ra, so với kiểu công việc giống như chúng ta, chúng ta không dám nói thù lao mà công ty cho chúng ta là cao nhất, nhưng mà ít nhất cũng là khá cao. Tôn chỉ của công ty chính là, chỉ cần mọi người không phụ công ty, công ty sẽ không phụ mọi người. Cho nên, tôi hy vọng trong năm mới, mọi người có thể tiếp tục phát huy tác phong năm ngoái, xem công ty là nhà, xem việc của công ty là việc của mình, nỗ lực hoàn thành tốt công việc trên tay chúng ta, ra sức làm việc giúp cho thành tích làm việc năm nay của công ty tiến thêm một bậc” Diệp Lăng Thiên trước tiên nói lời mở đầu.

CHƯƠNG 365: KHỞI ĐẦU MỚI (2)
“Tiếp đến tôi xin nói một chút về kế hoạch phát triển của công ty trong năm nay, đầu tiên, mục tiêu phát triển trong năm nay của công ty là muốn mở thêm 6 đến 8 cửa hàng mới, bảo đảm cửa hàng của chúng ta có thể phủ hết các khu vực trung tâm và khu dân cư đông đúc của thành phố A, đây là toàn bộ kế hoạch phát triển của công ty năm nay. Tiếp theo, công ty sắp phải tăng thêm nghiệp vụ mới, cung cấp phục vụ take away, cái này chúng ta sắp bắt đầu tiến hành, tranh thủ trong một tháng sau bắt đầu đưa vào hoạt động, phục vụ take away nếu như có thể thành công, không chỉ có thể nâng cao thành tích làm việc của các cửa hàng, mà đồng thời cũng có thể nâng cao tiền lương của mọi người, sắp xếp có liên quan công ty sẽ mau chóng truyền đến cho 2 cửa hàng của mọi người, hy vọng mọi người đang các mặt tại đây đều sẽ nghiêm túc làm việc này.

“Việc thứ 3, nội bộ tổng công ty muốn tăng thêm nhân viên, vốn dĩ dựa vào tình hình công việc trước mắt, chúng ta chỉ cần tăng thêm 3 đến 4 nhân viên là được, nhưng mà nghĩ đến phục vụ take away mà chúng ta mới tăng thêm và chúng ta năm nay muốn mở thêm nhiều cửa hàng mới như vậy, cho nên tôi chuẩn bị bổ sung vị trí công nhân viên của công ty một lần duy nhất. Sau này công ty phân thành các bộ phận, bộ phận tài vụ, bộ phận tổng hợp, bộ phận nhân sự và 1 bộ phận take away được tách riêng ra, bộ phận tài vụ tăng thêm 3 người, bộ phận tổng hợp tăng thêm 3 người, bộ phận nhân sự thêm 2 người, bộ phận take away tăng thêm 4 người. Tổng cộng cần tuyển thêm 12 người.

“Sau này phân công của các bộ phận sẽ càng thêm rõ ràng, trách nhiệm của mỗi người trong công ty cũng sẽ được phân chia càng thêm cẩn thận, thống nhất quản lý, hệ thống lại điều phối. Điều thứ 5, bắt đầu từ hôm nay, thực hiện khảo hạch thành tích làm việc với các cửa hàng, kết quả khảo hạch thành tích làm việc có quan hệ trực tiếp với tiền thưởng của nhân viên quản lý của các cửa hàng các bạn, cũng liên quan đến tiền lương của công nhân viên ở các cửa hàng, bây giờ tôi nói một chút về quy định chi tiết của bài khảo hạch thành tích làm việc, chúng ta sẽ dựa vào vị trí địa lý, diện tích lớn nhỏ của các cửa hàng và lịch sử thành tích làm việc làm ra một cái đánh giá tổng hợp, sau đó cho các cửa hàng mục tiêu một tháng, mục tiêu quý và mục tiêu năm, mục tiêu của mỗi tháng không tính định mức kinh doanh, mà là tính lợi nhuận của cửa hàng các bạn. Bộ phận mà mỗi tháng vượt qua lợi nhuận mục tiêu, cho cửa hàng 30%, cũng chính là tiền thưởng cho tất cả nhân viên trong cửa hàng các bạn, cách thức phân 30% này chúng tôi sẽ có tỉ lệ cụ thể”

“Nếu như không đạt được lợi nhuận mục tiêu mà chúng tôi đề ra, mọi người liền chỉ có liền lương, không có tiền thưởng. Cũng chính là nói, từ nay về sau, tiền thưởng của các bạn có quan hệ trực tiếp với lợi nhuận của các bạn. Có thể các bạn có lo lắng, có thể sẽ cảm thấy thu nhập sau này của mọi người sẽ ít hơn so với trước đây, nhưng mà tôi có thể nói với các bạn, chỉ cần các bạn là thật lòng nghĩ cho công ty, nỗ lực làm việc, thu nhập của các bạn sẽ tăng lên rất là nhiều so với trước kia, lấy một ví dụ rất đơn giản, lấy cửa hàng Xuân Thiên để ví dụ, chúng tôi sẽ dựa vào tình hình tiêu thụ năm ngoái của cửa hàng Xuân Thiên, quy mô và vị trí địa lý của cửa hàng Xuân Thiên và vốn mà chúng tôi đã đầu tư vào cửa hàng Xuân Thiên trước đây mà làm hạch toán. Hạch toán cho cửa hàng Xuân Thiên lợi nhuận căn bản mục tiêu nếu như là 3 tỷ 6, vậy nếu như tháng này cửa tiệm Xuân Thiên đạt được 5 tỷ 1, lợi nhuận vượt qua là 1 tỷ 5, 1 tỷ 5 nhân cho 30% chính là 450 triệu, 450 triệu, cửa hàng Xuân Thiên của các bạn có 80 nhân công, chia bình quân ra cũng có 5 triệu 4. Mà cái tôi nói là tiền thưởng, còn tiền lương thì nằm ngoài hạch toán giá thành của cửa hàng các bạn. Lợi nhuận 5 tỷ 4 đối với cửa hàng Xuân Thiên mà nói hoàn toàn không khó, lợi nhuận tháng cuối cùng năm ngoái của cửa hàng Xuân Thiên gần 6 tỷ, 6 tỷ là bao nhiêu? Cái này tự các bạn đi tính đi”

“Tôi chỉ muốn nói, công ty không có hạn mức tối đa với tiền thưởng của các bạn, lấy được bao nhiều quyết định ở chính bản thân các bạn, làm sao để nâng cao lượng tiêu thụ và giảm chi phí trong cửa hàng của mình, đó là chuyện tự các bạn suy nghĩ. Ngoài ra, khiểm tra đánh giá quý và khảo hạch cuối năm là nhằm vào người lãnh đạo của cửa hàng các bạn, kiểu tiến hành khảo hạch này là kiểu so sánh, tất cả cửa hàng tiến hành so sánh, dựa vào tỉ lệ phần trăm mà các bạn vượt qua để bình xét, cửa hàng xếp đầu sẽ cho nhóm lãnh đạo cửa hàng cửa bạn thưởng quý, thưởng cuối năm càng nhiều, cửa hàng xếp sau sẽ càng ít hoặc không có, cách tiến hành cụ thể đến lúc đó sẽ đưa cho bạn, sở dĩ thực hiện loại chế độ này, là vì muốn kính thích tính tích cực làm việc của mỗi người công nhân viên, khiếm cho các bạn có thể chủ động nghĩ cho cửa hàng, có thể tích cực mà nghĩ cách nâng cao khả năng tiêu thụ của cửa hàng”

“Tóm lại một câu, chỉ cần các bạn thật sự dùng tâm, tôi có thể bảo đảm, thu nhập sau này của các bạn sẽ nhiều hơn rất nhiều so với năm ngoái, có cạnh tranh mới có động lực. Ngoài ra nói thêm một việc, năm nay muốn mở nhiều cửa hàng mới như vậy, như thế sẽ cần thêm nhiều chức vụ như cửa hàng trưởng, quản lý…, những chức vụ này tôi nhất định sẽ ưu tiên chọn từ trong các bạn, làm sao để bộc lộ hết tài năng cần phải xem biểu hiện của chính các bạn, cửa hàng trưởng các bạn cũng như vậy, công ty có thể sẽ lập ra chức vụ phó giám đốc, muốn hay không chính là cần xem chính các bạn. Công nhân viên của công ty cũng như vậy, mỗi bộ phận nhất định sẽ có trưởng bộ phận, trên trưởng bộ phận sau này sẽ lập ra phó giám đốc, có muốn đạt được quyền lực càng lớn và thù lao càng cao hay không phải xem biểu hiện của các bạn. Được rồi, hôm nay chỉ nói đến đây, Chu Ngọc Lâm và Vương Lực ở lại, những người khác giải tán” Diệp Lăng Thiên nói.

Mấy người quản lý liền ra khỏi công ty, còn lại 3 người của công ty cộng thêm Chu Ngọc Lâm, Vương Lực và Diệp Lăng Thiên tổng cộng 6 người tiếp tục ngồi ở đó.

“Tiếp theo chúng ta xem xét cần thận một chút mấy vấn đề vừa nói, chủ yếu là xem xét 2 vấn đề, một là quy tắc cụ thể của chế độ khảo hạch, hai là liên quan đến việc thành lập bộ phận take away” Diệp Lăng Thiên tiếp tục nói, cuộc họp tiếp theo diễn ra khoảng 1 giờ, cho đến sau khi xác định tất cả mọi việc đều được bàn bạc xong mới tan họp. Sau khi tan họp Diệp Lăng Thiên gọi cô bé thư kí lại.

“Cô hai hôm nay đến hội chợ việc làm làm thủ tục đi, hai ngày sau hai người chúng ta đi tuyển người. Tổng cộng tuyển 12 người, điều kiện tuyển dụng của chúng ta là cần phải là sinh viên tốt nghiệp đại học, sau đó sau đó các cương vị lại có yêu cầu của nó, tài vụ nhất định cần chuyên ngành tài vụ, yêu cầu của bộ phận nhân sự và bộ phận tổng hợp là cần chuyên ngành thư kí và chuyên ngành quản lý, ngoài ra, bên bộ phần take away không có yêu cầu khác, nhưng có một điều, cần phải là nữ, hơn nữa tiếng phổ thông phải chuẩn, nhân viên tiếp điện thoại cần có sự nhẫn nại và tính cách tốt, nam có thể không phù hợp lắm, lương bổng đãi ngộ thì dựa vào lương bổng đãi ngộ của các cô trước đây” Diệp Lăng Thiên gảy điếu thuốc rồi từ từ nói.

“Giám đốc Diệp, thật ra tôi cảm thấy có thể không cần đến hội chợ việc làm, đăng tin tuyển dụng trên mạng, sau đó kêu họ đến đây ứng tuyển là được rồi, như vậy có thể tránh được rất nhiều phiền phức” cô bé thư kí nghĩ nghĩ rồi nói.

“Tôi sợ không có nhiều người như thế đến ứng tuyển”

“Thật ra chúng ta đến hội chợ việc làm ngược lại lại ít người, người đưa CV trên mạng trái lại nhiều hơn”

“Như vậy hả, vậy được rồi, vậy cứ như thế đi, chuyện này cô giải quyết đi” Diệp Lăng Thiên gật đầu, đối với mấy việc này anh không hiểu lắm, dù sao anh chưa từng tìm việc, càng chưa từng học đại học.

CHƯƠNG 366: KHỞI ĐẦU MỚI (3)

“Còn một vấn đề khác, nếu như lát nữa mười hai người đến, lề lối như chúng ta bây giờ khẳng định không ổn, mặt khác, cũng phải thêm một số đồ dùng văn phòng. Hơn nữa, tôi có chút quan ngại phòng này của chúng ta không chứa nổi.” Cô thư ký có chút lo lắng.

Diệp Lăng Thiên cũng ý thức đến vấn đề này, nếu như thêm mười hai người, cộng thêm với ba người sẵn có và Diệp Lăng Thiên, đã là mười sáu người, quả thật có chút thiếu.

“Tạm thời ghi lại, cứ vậy đi, tài vụ là một phòng riêng, bộ phận giao hàng một phòng riêng, phòng họp sắp xếp ở văn phòng bây giờ của tôi, sau đó, bộ phận nhân sự cũng với các bộ phận khác sắp xếp ở phòng khách và phòng ăn. Cũng tạm đủ rồi, có lẽ không quá chen chúc, đợi sau này công ty phát triển lên thêm một bước, lại đổi sang một văn phòng lớn hơn.” Diệp Lăng Thiên nghĩ nghĩ nói.

“Vậy còn anh? Anh làm ở đâu?”

“Tôi? Nếu như văn phòng của tôi bây giờ sắp xếp bàn hội nghị còn dư chỗ thì ở phòng họp, nếu như không đủ thì tôi làm với mọi người ở phòng khách, không sao cả? Đồ dùng văn phòng cô cộng lại một chút, phân nhóm ra cho tôi, sau khi tôi ký tên xong cô cùng với bên tài vụ đi mua về, chủ yếu nhất là hiệu suất công việc phải tăng cao.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

Kỳ thật Diệp Lăng Thiên vô cùng rõ ràng vấn đề này, văn phòng này quá nhỏ, hơn nữa nếu quả thật mở tám cửa tiệm hoặc mười cái, nhân lực trong công ty lúc này vẫn còn thiếu rất nhiều. Đổi văn phòng là nhất định. Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không thể nói đổi là đổi, mà thông báo tuyển dụng phải tiến hành ngay, cho nên chỉ có thể sắp xếp như vậy trước, chuyện tìm nơi đổi văn phòng anh có thời gian sẽ tìm qua.

Buổi chiều, Diệp Lăng Thiên tự mình lái xe đến đón Vương Vũ và Vương Tuyết, cô gái mang theo rất nhiều đồ. Bởi vì Vương Lực còn chưa thuê phòng xong, cho nên trước tiên Diệp Lăng Thiên đưa Vương Tuyết về nhà mình ở. Anh phải đi làm, Vương Lực và Vương Vũ cũng phải đi làm, không có thời gian chăm sóc, Diệp Lăng Thiên đành sắp xếp Diệp Sương, để Diệp Sương dẫn theo Vương Tuyết đi ra ngoài chơi, mua cho Vương Tuyết mấy bộ quần áo, chủ yếu là mấy thứ Vương Tuyết mặc có chút không hợp với thành phố, mặc dù không yêu cầu Vương Tuyết mặc tây trang, nhưng mà tối thiểu không thể để học sinh xem thường được, đây là suy nghĩ của Diệp Lăng Thiên, Diệp Sương cũng thật sự thích Vương Tuyết, nên Diệp Lăng Thiên cũng rất yên tâm, dù là Vương Tuyết hay Diệp Sương, đều là những đứa trẻ rất hiểu chuyện, cho nên cứ đi như vậy, mấy hôn nay anh có rất nhiều chuyện phải làm.

Diệp Lăng Thiên chưa trở về công ty, mà tiếp tục lại xe đến thành phố A một chuyến, một người quản lý khôn khéo và một công ty tốt trong tài khoản vĩnh viễn không có quá nhiều tiền, mà công ty Diệp Lăng Thiên hiện tại có một lượng tiền lớn, hơn nữa, đối với công ty bọn họ mà nói, số tiền kia là tiền chết, Diệp Lăng Thiên phải cứu sống số tiền kia, cho nên nhất định phải mở cửa hàng mới, mở rộng quy mô công ty, trước khi những người đầu tư khác phản ứng, ưu tiên chiếm lĩnh thị trường đồ nướng này.

Lần tìm kiếm cửa hàng mới này lại không để Diệp Lăng Thiện quá phí sức, Diệp Lăng Thiên chỉ tốn thời gian ba ngày đã thuận lợi tìm được cửa hàng thứ ba, vì trí vô cùng tốt, ngay trên đường lớn. Nơi đây chính là khu nhân khẩu dày đặc của thành phố A, trung tâm thương nghiệp thứ hai, sở dĩ nói đây là trung tâm thương nghiệp thứ hai vì đây là kế hoạch phát triển mới ở thành phố A, vốn trung tâm thương nghiệp này đã thuộc vào tình huống không chen lọt rồi, vì dẫn lưu cùng với động lực phát triển mới, thành phố A đưa một lưu lượng người lớn tạo thành một trung tâm thương nghiệp thứ hai, sở dĩ chọn nơi này bởi vì bên này thực tế cũng đã là trung tâm thương nghiệp thứ hai của thành phố A rồi, chỉ là thiếu quy hoạch thống nhất, bởi vì có quy hoạch thống nhất của phủ thị chính, khu vực này hai năm qua xây dựng rầm rộ, hoàn toàn thay đổi, một lượng người cũng dẫn lưu sang bên này. Mà khu vực mà Diệp Lăng Thiện lựa chọn là một trong hai trung tâm thương mại lớn, chỉ là cái này khác cái còn lại là, cái này vừa mới xây xong, chính thức vận hạnh không lâu. Đây là một khoảng đầu tư khổng lồ, cũng có thể xem là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố A rồi.

Đọc thêm nhiều truyện hay trong khi chờ ra chương nhé khách

Ngọn Sóng Tình Yêu

Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ

Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Mê Vợ Không Lối Về

Theo Đuổi Vợ Câm

Thần Y Ở Rể

Cô Vợ Hoàn Hão

Tôi Là Thầy Khai Quang

Khu mỹ thực vốn ở tầng ba, sau mấy tiếng Diệp Lăng Thiên nói chuyện với bên cơ sở vật chất về cửa hàng đồ ăn ở tầng ca, cuối cùng vẫn không dễ quyết định, sau khi đi ra, lại nhìn thấy sinh ý dồi dạo của trung tâm KFC đối diện, Diệp Lăng Thiên như có suy nghĩ, sau đó qua đường, đi dạo vài vòng lung tung mò mẫm các cửa hàng ở KFC. Cuối cùng trực tiếp tìm đến cơ sở vật chất của trung tâm thương mại này hỏi thăm, đối phương nói với anh, bây giờ không còn cửa hàng, nhưng tháng sau thì có.

Sau đó đối phương nói vơi Diệp Lăng thiên, có mấy hợp đồng đều sắp đến kỳ rồi, hơn nữa, bởi vì mới xây ra tòa trung tâm thương mại lớn như vậy, mặt tiền của những cửa hàng này nước lên thì thuyền lên, bắt đầu từ năm trước, tiền thuê ở đây đã lên rất nhiều, vốn có những người đã xác định không thuê ở đây nữa. Diệp Lăng Thiên hỏi cẩn thận, đối phương nói với anh, có ba cửa hàng xác định kỳ sau dọn đi, một cửa hàng đồ điện, diện tích rất lớn, còn có một siêu thị nhỏ, còn có một cửa tiệm spa.

Diệp Lăng Thiên đi đến xem ba cửa hàng này với nhân viên, trong đó, Diệp Lăng Thiện có hứng thú với cửa hàng đồ điện. Siêu thị nhỏ mặc dù sát đường lầu một, nhưng mà diện tích quá nhỏ, tính thế nào cũng chỉ có hơn 100 mét vuông, mở một siêu thị nhỏ thì đủ, nhưng nếu mở một nhà hàng, hơn nữa là nhà hàng quy mô lớn, thì rõ ràng không đủ. Diện tích của tiệm Spa kia cũng lớn, nhưng mà ở tầng ba, Diệp Lăng Thiện càng không hứng thú. Mà tiệm đồ điện lại tốt nhất, tầng hai, diện tích lớn, khoảng chừng hơn chín trăm mét xuống, nhưng mà chỗ thiếu sót duy nhất chính là, nếu như Diệp Lăng Thiên thật sự thuê ở đây, có thể phải bỏ chút thời gian lắp đặt thiết bị. Cuối cùng Diệp Lăng Thiên hỏi thăm giá cả, ngay cả Diệp Lăng Thiên cũng hoảng sợ, tiền thuê một tháng hai tỷ mốt.

Nhân viên phân tích rất nhiều với Diệp Lăng Thiên, bao gồm lưu lượng người ở đây, giao thông thuận tiện còn có diện tích của tiệm vân vân, Diệp Lăng Thiên không lập tức quyết định, cuối cùng tìm đến quản lý của đối phương, quản lý cuối cùng cho Diệp Lăng Thiên một cái giá, 2 tỷ, đây là giá thấp nhất rồi. Diệp Lăng Thiên chỉ nói sẽ cân nhắc, sau đó ở bên cạnh cắm cờ ba ngày, tinh tế điều tra lưu lượng người và giá trị thặng dư, cuối cùng Diệp Lăng Thiên cắn răng, thuê căn này. Làm theo quy cũ, đặt cọc 1 tỷ rưỡi, bởi vì giá quá đắt, Diệp Lăng Thiên không thể một năm một lần, nửa năm một lần, nói cách khác Diệp Lăng Thiên phải đặt trước sáu tháng, bởi vì cuối tháng này người ta mới đi, bắt đầu tính từ ngày 1 tháng sau, bây giờ đã tháng hai rồi, tính từ tháng ba, phải nộp bốn tháng, tính ra là 10 tỷ, cộng thêm 1 tỷ 5 đặt cọc, tổng 11 tỷ 5.

Diệp Lăng Thiên gọi tài vụ và cô thư ký, trực tiếp ký hợp đồng trả tiền. Tài khoản hơn 21 tỷ của công ty hụt một nửa. Mặt khác, Diệp Lăng Thiên tính, chi phí lắp đắt thiết bị tối thiểu cần 2 tỷ 4 đến 3 tỷ, cộng thêm mua thiết bị đồ đạc vân vân, muốn mở cửa hàng này còn cần tối thiếu cũng gần 7 tỷ rưỡi nữa, nói cách khác, mở xong cửa hàng này, tài khoản của công ty cũng không còn thừa bao nhiêu. Lúc mở tiệm Xuân Thiên, đầu tư ban đầu của Diệp Lăng Thiên cũng chỉ có 9 tỷ, sau đó mở rộng ra cũng không đến 12 tỷ. Mà tiệm này, chỉ mở tiệm, tổng đầu tư đã đến 19 tỷ rưỡi, đây xem như là một con số đầu tư lớn nhất trong cuộc đời Diệp Lăng Thiên.

Nhưng mà, Diệp Lăng Thiên có lòng tin, cửa tiệm này mặc dù không nói nhất định phải lợi nhuận bao nhiêu, nhưng chắc chắn sẽ không thiệt. Bởi vì vị trí địa lý này quá tốt, tối thiểu nếu so với khu ẩm thực của trung tâm thương mại lớn phía đối diện vị trí tốt hơn nhiều, bởi vì đây chỉ cách một con phố, bên trên có cầu treo, phía dưới có tầng hầm, hơn nữa, mặt đối diện, cửa tiệm nằm ngay cửa của cầu treo và tầng hầm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom