• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 966-970

CHƯƠNG 966: ĐÀN ÔNG XẤU XA!

Thấy bộ dạng cậu Văn như vậy, Trúc Hoa Nguyệt dở khóc dở cười, chợt lấy ra một ít thuốc giải đưa cho cậu Văn nói: “Đây là lần đầu nên tôi cảnh cáo, mong rằng lần sau anh thành thật một chút, bằng không thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Nghe đến đó cậu Văn giật mình một cái, vội vàng ôm quyền về phía Trúc Hoa Nguyệt. Anh ta biết đối phương lợi hại, cho nên anh ta sẽ không dám trêu chọc nữa.

Sau khi khôi phục bình thường, anh ta quay sang những người khác nói: “Cái đám vô dụng các người.”

Người của nhà họ Văn đều không còn lời nào để nói, tốt xấu gì bọn họ cũng đã cứu đối phương, vậy mà đối phương lại không hề cảm kích, trái lại còn mắng chửi, điều này khiến trong lòng bọn hắn vô cùng khó chịu.

Thế nhưng lúc này bọn họ cũng không muốn so đo với cậu Văn.

Cậu Văn biết Trúc Hoa Nguyệt lợi hại cho nên không dám chọc vào Trúc Hoa Nguyệt, anh ta giật mình một cái, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Sau đó cậu Văn rời khỏi hiện trường, trở về vị trí của mình.

Mọi người cũng bị chiêu này của Trúc Hoa Nguyệt doạ sợ, dù sao hành vi đó cũng quá doạ người, nói bọn họ không sợ thì khẳng định là giả.

Trúc Hoa Nguyệt ưỡn lưng một chút, quay sang nói với những người khác: “Các người thành thật một chút cho tôi, nếu như dám không thành thật, đừng trách tôi không khách khí.”

Tất cả mọi người đều rùng mình một cái, Lý Phàm thấy thế thì bất đắc dĩ mỉm cười. Trúc Hoa Nguyệt này thật là, chiêu thức đó của cô thật sự không tệ, đã khiến không ít người sợ hãi.

“Được rồi, đừng chấp nhặt với bọn họ nữa.” Lý Phàm mở miệng nói.

Ông Võ giới thiệu Cố Hoạ Y xong thì nhìn xuống đám người ở dưới sân khấu nói: “Các vị, mọi người hợp tác với tập đoàn Hoạ Vân Y thì chính là hợp tác với tôi, mong rằng mọi người hãy phối hợp một chút.”

Đám người bên dưới đều sợ ngây người, bọn họ không ngờ ông Võ vậy mà lại coi trọng Cố Hoạ Y như thế. Trong thoáng chốc bọn họ đều sững sờ, hoàn toàn không hiểu tình huống gì đang xảy ra.

Bọn họ khó hiểu nhìn về phía Cố Hoạ Y, không rõ tại sao ông Võ lại muốn lấy lòng Cố Hoạ Y đến mức này, kết quả như vậy bọn họ hoàn toàn không thể đoán nổi.

Nhưng mà hiện tại bọn họ cũng không tiện nói gì, nếu ông Võ đã nói như vậy, đương nhiên bọn họ sẽ không có bất cứ ý kiến nào.

“Ông Võ, chúng tôi nghe lời ngài.” Những người đó rối rít mở miệng nói.

Ông Võ thấy thái độ của bọn họ thì trong lòng rất thoả mãn, kết quả ông ta muốn chính là như vậy.

Ngay sau đó đám người bên dưới bắt đầu đút lót Cố Hoạ Y, cũng chủ động lấy hợp đồng ra.

Cố Hoạ Y giật mình, tuy rằng cô biết ông Võ đang giúp cô nhưng trong lòng cô rõ ràng, chủ yếu là Lý Phàm trợ lực. Nếu không có Lý Phàm, ông Võ cũng sẽ không giúp cô.

Lúc này Cố Hoạ Y liên tục ký tên hợp tác.

Hầu như phần lớn mọi người đều lựa chọn Cố Hoạ Y để hợp tác. Hơn nữa, cả đám người còn bắt đầu tặng quà cho Cố Hoạ Y.

“Tổng giám đốc Cố, thành ý của chúng tôi mong cô đừng xem như người xa lạ, cô hãy cất đi.” Một người đàn ông trung niên cầm quà tặng đưa cho Cố Hoạ Y nói.

“Cảm ơn ông.” Cố Hoạ Y nhận lấy, sau đó mở miệng nói.

Một doanh nhân trung niên nói với Cố Hoạ Y: “Tổng giám đốc Cố, dưới tình huống như thế này, mong cô có thể thứ lỗi.”

Nói xong, doanh nhân trung niên mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc đồng hồ dành cho phái nữ, còn là đồng hồ hàng hiệu.

Thời điểm nhìn thấy chiếc đồng hồ đeo tay này, Cố Hoạ Y cũng ngây người. Tuy nhiên cô cũng không động lòng, lúc này nhận quà sẽ khiến người khác bắt được nhược điểm.

Cố Hoạ Y biết tính nghiêm trọng trong chuyện này, cô suy nghĩ một lát rồi từ chối: “Thật ngại quá, ý tốt của ông tôi xin nhận, nhưng món quà này tôi sẽ không lấy.”

Doanh nhân trung niên kia vô cùng xấu hổ, đành phải thu lại món quà. Dù sao cũng không mất đồng nào, ông ta vẫn có thể trả hàng.

Cố Hoạ Y nhìn thấy nhiều người bắt đầu tặng quà như vậy thì không nhịn được nói: “Các vị, tôi chỉ tới đây để hợp tác, thực ra mọi người không cần phải… tặng quà cho tôi.”

Những người khác cười nói: “Tổng giám đốc Cố, không phải từ chuyện hợp tác mà chúng tôi tặng quà cho cô, chẳng qua chúng tôi chỉ muốn làm quen với Tổng giám đốc Cố mà thôi.”

Cố Hoạ Y khẽ nhíu mày, làm quen còn không đơn giản, tặng quà như thế này để làm quen cũng thật quá đặc biệt rồi. Trong thoáng chốc cô không biết nên làm thế nào cho phải.

“Yên tâm đi, quà tặng của mọi người tôi sẽ nhận.” Cố Hoạ Y bất đắc dĩ thu vào.

Mà lúc này, cậu Văn cũng tiến lên, không quên nịnh bợ Cố Hoạ Y. Quà tặng của anh ta là đặc biệt nhất, trực tiếp tặng hoa tươi.

Cố Hoạ Y nhìn thấy có người tặng hoa cho mình, nụ cười của cô lập tức cứng lại. Cô đã có chồng, hơn nữa người tặng hoa còn là một tên đàn ông xa lạ, làm sao cô có thể nhận được đây.

“Thật ngại quá, quà này tôi không thể nhận, tôi đã có chồng.” Cố Hoạ Y từ chối.

Lời Cố Hoạ Y vừa rơi xuống, tất cả mọi người đang có mặt ở hiện trường đều tan nát cõi lòng. Bọn họ không nghĩ tới Cố Hoạ Y vậy mà lại đã có chồng.

Nếu không phải chính tai nghe được, bọn họ còn không tin đây là sự thật.

Cậu Văn sững sờ tại chỗ, lập tức giống như bị sét đánh, một lúc lâu chưa lấy lại tinh thần.

Cố Hoạ Y đẹp như thế, hơn nữa còn là Tổng giám đốc của tập đoàn Hoạ Vân Y, nói không chừng chồng của người ta rất lợi hại, cũng có thể địa vị vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.

Cậu Văn không thể không rút lui, bỏ qua xúc động và ý nghĩ muốn theo đuổi Cố Hoạ Y, trong phút chốc anh ta chuyển ánh mắt về phía Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt.

Từ kinh nghiệm tung hoành tình trường của bản thân, anh ta kết luận chắc chắn là Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng còn độc thân. Mà anh ta nghĩ như vậy chủ yếu là dựa vào trực giác của chính mình.

Trực giác nói với anh ta, Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng chắc chắn là độc thân, cho nên lúc này anh ta mới dời mắt nhìn về phía Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng.

Sau đó cậu Văn cầm hoa tươi đi về phía hai người bọn họ.

Cảnh tượng vừa rồi cả hai cô gái đều nhìn rõ mồn một, ngay cả khi bọn họ có hứng thú với cậu Văn thì vừa rồi khi anh ta tặng hoa cho Cố Hoạ Y, chút hảo cảm đó cũng đã bị mài mòn hết sạch.

Hai người cho rằng cậu Văn là một công tử đào hoa, ấn tượng đối với anh ta thấp đến cực điểm.

Cậu Văn xoa xoa hai tay nói: “Hai người đẹp, hoa tươi này rất thích hợp với các cô. Các cô không ngại khi nhận lấy bó hoa này chứ?”

“Thật ngại quá, chúng tôi sẽ không nhận.” Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt nói.

Lúc này cậu Văn mới phát giác được mình đã phạm phải một sai lầm lớn, đối phương có hai người mà anh ta chỉ có một bó hoa. Anh ta suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn hạ thấp người nói với Trần Hiểu Đồng.

Vừa nãy chịu thua thiệt lớn ở trong tay Trúc Hoa Nguyệt khiến anh ta không biết phải làm sao, nếu như lại trêu chọc Trúc Hoa Nguyệt, mặt mũi của anh ta sẽ hoàn toàn mất sạch.

“Người đẹp, cô nhìn một chút xem bên trong hoa này có cái gì?” Cậu Văn cố ý tỏ ra bí ẩn nói.
CHƯƠNG 967: LẤY CỚ

Cậu Văn đã phán đoán rồi, anh ta cho rằng sau khi đối phương nhìn thấy bên trong hoa tươi chắc chắn sẽ kinh ngạc, sau khi nghĩ đến đây trong lòng anh ta miễn bàn có bao nhiêu kích động.

Nhưng mà giây tiếp theo, anh ta không thể bình tĩnh, Trần Hiểu Đồng chỉ nhìn thoáng qua thì đã trực tiếp thu hồi ánh mắt, không nói một câu.

Vẻ mặt của cậu Văn vô cùng xấu hổ, tốt xấu gì đối phương phối hợp với mình một chút cũng được, anh ta suy nghĩ một chút, cuối cùng từ trong đống hoa tươi lấy ra một cái nhẫn kim cương, nói: “Người đẹp, chiếc nhẫn kim cương này thuộc về em.”

Trần Hiểu Đồng thản nhiên nói: “Ngại quá, tôi không thích.”

Khóe miệng cậu Văn hơi run rẩy, những vật phát sáng gì đó đều rất có lực hấp dẫn đối với phụ nữ, nhưng mà đối phương lại nói không thích, anh ta sao mà nghe không hiểu ý tứ trong đó chứ, đây rõ ràng là biến tướng từ chối mình.

Trong lòng cậu Văn bắt đầu khó chịu, anh ta không ngờ tới mình sẽ bị người ta từ chối, anh ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Hiểu Đồng.

“Cô nhận lấy cho tôi.” Cậu Văn bắt đầu thay đổi phong cách, bá đạo với Trần Hiểu Đồng.

Tính tình Trần Hiểu Đồng là nóng nảy nhất trong mấy người Cố Họa Y, cô ta không muốn gì đó, đối phương lại cố tình đụng vào điểm mấu chốt của mình, một chiêu này rõ ràng là giẫm lên bãi mìn.

Trần Hiểu Đồng trực tiếp đem nhẫn kim cương ném ra ngoài, vẻ mặt cậu Văn biến đổi, cảm thấy giống như bị đánh một cái tát vang dội.

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, đối với chuyện này cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không dám tin tưởng đây là thật, tất cả cái này cũng quá phóng đại đi.

Bọn họ đều trêu tức nở nụ cười với cậu Văn, sau khi bọn họ nhìn thấy cậu Văn ăn mệt, không biết vì sao trong lòng bọn họ cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Bọn họ cũng không vừa mắt với cậu Văn, bây giờ sau khi nhìn thấy cậu Văn rơi xuống nông nỗi này, bọn họ cũng nhịn không được châm chọc.

Cậu Văn đương nhiên chú ý tới ánh mắt của những người khác, sau khi anh ta nhìn thấy ánh mắt xung quanh, anh ta hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Cậu Văn tức giận, cũng không có bất kỳ ý nghĩ thương hương tiếc ngọc gì, liền giơ tay lên chuẩn bị cho Trần Hiểu Đồng một cái tát.

Trần Hiểu Đồng cũng đã từng luyện tập, cô ta nhanh chóng chế ngự cậu Văn.

Cậu Văn nhìn thấy cánh tay mình bị khống chế, anh ta nửa quỳ trên mặt đất, cánh tay anh ta phát ra tiếng cọ xát của các khớp xương, cậu Văn cực kỳ bất đắc dĩ.

Anh ta không nghĩ tới kết quả sẽ bất ngờ như vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không dám tin đây là thật.

“Thật giỏi.” Cậu Văn hít sâu một hơi nói: “Cô thả tôi ra.”

Trần Hiểu Đồng tức giận liếc mắt nhìn một cái, trực tiếp đẩy đối phương ra.

Cậu Văn lăn một cái, cả người vô cùng nhếch nhác, sau khi người xung quanh thấy một màn sau như vậy, đều hài hước bật cười, đều không cho cậu Văn một chút thể diện nào.

Sắc mặt cậu Văn vô cùng xấu hổ, anh ta chưa từng chịu sỉ nhục như vậy.

“Hừ, không biết tốt xấu.” Cậu Văn tận lực giữ gìn thể diện của mình, khi anh ta nhìn thấy Lý Phàm đang cười nhạo mình, trong lòng anh ta lại càng khó chịu, giống như nhặt được một quả hồng mềm vậy, châm chọc ra tiếng: “Anh nhìn cái gì mà nhìn, có tin bây giờ tôi cho anh một cái tát không.”

“Nếu như anh muốn ra tay với tôi, tôi đề nghị anh vẫn nên bình tĩnh một chút.” Lý Phàm chỉ cho cậu Văn một cái cảnh cáo, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt.

Sau khi cậu Văn thấy thế, sắc mặt anh ta trầm xuống, cho rằng Lý Phàm không biết tốt xấu gì, nói tiếp: “Anh có tư cách gì ở chỗ này, nhanh chóng cút ra ngoài cho tôi, bảo vệ đâu?”

Anh ta biết mình không phải là đối thủ của Lý Phàm, nhưng mà anh ta còn có biện pháp khác để đuổi Lý Phàm ra ngoài.

Ngay lập tức có một đám bảo vệ chạy tới, bọn họ tôn kính nhìn về phía cậu Văn chờ đợi đối phương lên tiếng.

“Đem người này đuổi ra ngoài cho tôi.” Cậu Văn hừ lạnh nói.

Lúc này bảo vệ mới đem ánh mắt đặt lên trên người Lý Phàm, mà ông Võ ở trên sân khấu chứng kiến toàn bộ đã không có cách nào bình tĩnh nữa, những bảo vệ này là người của mình.

Ngộ nhỡ nếu người của mình đuổi Lý Phàm ra, vậy chẳng phải trở thành trò cười sao, ông ta không tiếp tục bình tĩnh được, ông ta không thể để chuyện này xảy ra, ông ta phải ngăn cản mới được.

Sau khi nghĩ tới điểm này, ông Võ không có tiếp tục bắt đầu xem náo nhiệt, dứt khoát đứng lên, quát lớn: “Dừng tay cho tôi, ai bảo các người ra tay, không muốn sống nữa hay sao?”

Sau khi những bảo vệ này nhìn thấy ông Võ mệnh lệnh, bọn họ đều giật mình một cái, vội vàng thu tay lại, bọn họ lộ ra vẻ khó hiểu không biết vì sao đột nhiên ông Võ nổi giận.

“Ông Võ, tôi biết ông đã sớm lập ra quy tắc ở chỗ này, nhưng mà tên nhóc này có thù oán với tôi, ông Võ ông coi như không nhìn thấy cái gì là được.” Cậu Văn ho khan một cái, ý đồ muốn lấy lòng ông Võ.

Trên mặt ông Võ hiện ra nụ cười lạnh lùng, nói: “Anh nghĩ ngược lại rất đẹp, tôi nói cho anh biết, đây là chuyện không thể nào.”

Cậu Văn rất bất đắc dĩ, anh ta không ngờ ông Võ lại không nể mặt như vậy.

“Được rồi.” Cậu Văn cũng thỏa hiệp, anh ta biết ông Võ là ai, anh ta cũng không muốn đi trêu chọc ông Võ, nói cách khác, đối với mình thật không có lợi.

Sau khi ông Võ nhìn thấy bộ dạng thức thời của đối phương, tiếp tục hừ nói: “Tôi nói cho cậu biết, cậu tốt nhất an phận một chút cho tôi, nếu cậu lại làm ra chuyện gì thì đừng trách tôi.”

Cậu Văn cũng không có dừng lại, anh ta đợi đến khi ông Võ xoay người, lúc này mới nháy mắt ra hiệu với mấy tên bảo vệ kia.

Những người bảo vệ kia chậm chạp không ra tay với Lý Phàm, trong thoáng chốc bọn họ không biết phải làm gì cho đúng, kết quả này không giống như bọn họ tưởng tượng, vượt xa dự đoán của bọn họ.

Mà lúc này, ông Võ đột nhiên xoay người, ông ta nói với cậu Văn: “Xem ra cậu vẫn không biết tốt xấu như vậy, hôm nay không cho cậu kiến thức tới một chút sự lợi hại của tôi, cậu sẽ không biết sai.”

Cậu Văn sững sờ cả người, vội vàng nói: “Ông Võ, ông hẳn là đứng về phía tôi mới đúng.”

Ông Võ vốn dĩ muốn nói ra Lý Phàm là bạn của mình, nhưng mà sau khi ông ta nhìn thấy Lý Phàm lắc đầu, ông ta biết đối phương muốn khiêm tốn.

Cuối cùng ông Võ nghĩ tới một biện pháp, đó chính là tìm một cái cớ đem cậu Văn đuổi đi.

“Tôi đã nói rồi, ai cũng không thể phá hư quy tắc của tôi, cậu đã phá hủy quy tắc của tôi, tôi tự nhiên không thể giữ cậu lại, xin cứ tự nhiên đi.” ông Võ làm một động tác mời, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với cậu Văn.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, nếu không phải ông Võ không có chào hỏi với Lý Phàm, bọn họ còn tưởng rằng quan hệ giữa ông Võ và Lý Phàm còn đặc biệt tốt.

Bọn họ không nhịn được hít sâu một hơi, thu hồi ý tưởng và xúc động muốn gây sự.

Lý Phàm biết ông Võ đang giúp mình, trong lòng cậu Văn rất không cam lòng, nhưng mà bây giờ anh ta hối hận, nếu anh ta biết ông Võ nói quy tắc như vậy, anh ta sẽ không ra tay với Lý Phàm, bây giờ trong lòng anh ta miễn bàn có bao nhiêu hối hận, anh ta thở dài, bây giờ hối hận thì có tác dụng gì, còn không phải không có một chút tác dụng gì.
CHƯƠNG 968: GIẾT GÀ DỌA KHỈ

Sau khi mọi người thấy một chiêu giết gà dọa khỉ này của ông Võ, đều hít một ngụm khí lạnh không dám nhiều lời.

Ở đây mọi người ít nhiều đều bị dọa sợ, bọn họ cũng sợ mình bởi vì gây rối mà bị đuổi ra.

Lúc này, ông Võ nhận được một món quà, sau khi ông ta thấy tên ngươi tặng quà cho mình thì sắc mặt ông ta mạnh mẽ biến đổi, giống như đang nhìn thấy một quái vật vậy.

Lý Phàm tự nhiên chú ý tới vẻ mặt biến hóa của đối phương, có thể khiến ông Võ khiếp sợ vậy, hoặc không phải là quà tặng quá kinh người thì là người tặng quà quá mức cao quý.

Tên người tặng quà trên món quà này chỉ có ba chữ, nhà họ Đế.

Lý Phàm không rõ nhà họ Đế rốt cuộc là cái gì, vì sao lại khiến ông Võ khiếp sợ như vậy.

Lúc này ông Võ mới mở quà tặng ra, quà tặng là một cái đồng hồ nổi tiếng, nhưng phía dưới có một tờ giấy, sau khi ông ta nhìn thấy tờ giấy liền thở dài.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Để cho tôi xem một chút đi.”

ông Võ cũng không từ chối, đưa tờ giấy lại cho Lý Phàm, nói: “Cậu Lý, tờ giấy này không đơn giản.”

Sau khi Lý Phàm xem xong, từ nội dung của tờ giấy này, anh cũng đã nhìn ra vài phần miêu nị, trên tờ giấy này có cảm giác uy hiếp nồng đậm.

968-thieu-chu.jpg


Lý Phàm nhúng tay vào, nếu đổi lại thành trước kia, ông ta chắc chắn ước gì Lý Phàm xảy ra mâu thuẫn với nhà họ Đế.

Nhưng mà bây giờ, ông ta đang có quan hệ hợp tác với Lý Phàm, tại thời điểm mấu chốt này, ông ta không thể hãm hại đối phương.

“Cậu Lý, tôi nói thật cho cậu biết, nhà họ Đế kia không đơn giản, thực lực vô cùng mạnh, nếu ai trêu chọc đến nhà họ Đế, đều không có trái cây tốt để ăn.”

Sau khi Lý Phàm nghe vậy, cũng ngây ngẩn cả người, anh nhìn thấy đối phương không muốn nói cho mình, anh cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

“Quà tặng này là giả, ông vẫn nên ném đi.” Lý Phàm đột nhiên nói một câu.

“Đây không thể nào.” Ông Võ có chút không quá tin tưởng lời nói của Lý Phàm, cho dù là người thạo nghề, cũng không thể liếc mắt một cái thì đã nhìn ra, mà Lý Phàm cũng không phải là người chuyên nghiệp.

Hơn nữa, đây là nhà họ Đế đưa tới, sao có thể đưa hàng giả chứ.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Ông có thể tìm người giám định thử xem.”

Ông Võ cũng dựa theo yêu cầu của Lý Phàm đi làm, mà người nhà họ Đế ở gần đó, bọn họ cũng nghe được lời đối thoại đó, đều đối với cái này rất khó chịu.

Bọn họ quả thật chính là đưa đồ giả, nhưng chủ yếu là để cho ông Võ mất mặt, có thể truyền ra một ít tin đồn, nói đối phương là mang đồng hồ giả.

Nhưng bọn họ không ngờ tới là lúc này Lý Phàm lại một đòn chặn ngang, nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin là thật, kết quả này vượt xa tưởng tưởng tượng của bọn họ.

Ông Võ dứt khoát bắt đầu tìm người giám định, ngay lập tức có một đám người xuất hiện, sau khi bọn họ nghe thấy ông Võ gọi, lúc này bọn họ mới điên cuồng chạy tới.

“Ông Võ, ngài có gì nói sao?” Những người đó tò mò hỏi một chút.

Ông Võ trực tiếp đưa cái đồng hồ nổi tiếng này cho những thẩm định viên kia, nói: “Các người nhanh tới xem một chút đây là thật hay là giả.”

Sau khi những thẩm định viên này nhìn thoáng qua nhau, lúc này mới tiếp nhận, khoảng năm phút trôi qua, cuối cùng những thẩm định viên kia mở miệng nói: “Ông Võ, đây là giả.”

Sau khi ông Võ nghe thấy vậy, sắc mặt ông ta trầm xuống dưới, đưa ông ta thư uy hiếp, còn dùng hàng giả đến uy hiếp mình, cũng quá coi trời bằng vung rồi.

Ông Võ cho rằng chuyện này không đơn giản, ông ta cảm kích nhìn thoáng qua Lý Phàm nói: “Cậu Lý, cũng là nhờ cậu tinh mắt lập tức đã nhìn ra, nếu không thì phiền toái.”

Lý Phàm xua tay nói: “Không có gì.”

Người nhà họ Đế ẩn núp ở gần đó đối với kết quả như vậy rất khó chịu, bọn họ đều không ngờ Lý Phàm lại nhìn thấu kế hoạch của bọn.

Lập tức có một đám người bắt đầu chú ý tới Lý Phàm, bọn họ phát hiện Lý Phàm vừa nói vừa cười với ông Võ, dường như là quen biết.

Cũng có người cho rằng Lý Phàm trêu chọc phải ông Võ, đang bị dạy dỗ.

Có một ít người cố tình đi tới, cố ý đến xem Lý Phàm, nói lời châm chọc: “Ôi, có phải anh đã trêu chọc ông Võ hay không, ông Võ, để chúng tôi tới giúp ngài trừng trị anh ta một chút đi.”

Bọn họ lập tức bắt đầu lấy lòng nhìn về phía ông Võ, chỉ cần một câu của ông Võ, bọn họ ngay lập tức ra tay với Lý Phàm.

Sau khi ông Võ nhìn thấy những người đó, trong lòng rất khó chịu, ông ta tức giận nói: “Chuyện này không có bất kỳ liên quan gì tới mấy người, mấy người câm miệng cho tôi, nếu không, tôi cho mấy người đẹp mặt.”

Khi những người đó nghe thấy vậy đều sững sờ cả người, bọn họ mới biết được mình hiểu lầm ý tứ trong đó.

“Cậu Lý, chuyện này là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu.” Ông Võ nói xin lỗi.

Sau khi Lý Phàm nhìn thấy đối phương như vậy, cũng không biết nên nói cái gì, xua tay nói: “Không sao đâu đều là chuyện nhỏ mà.”

Mọi người thấy ông Võ khách sáo với Lý Phàm như vậy, bọn họ đều là sợ ngu người, nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều không thể tin là thật, kết quả như vậy hoàn toàn khiến bọn họ sợ ngớ người.

Ông Võ không để ý những người đó cũng không cho những người đó sắc mặt tốt, ông ta cười tủm tỉm xoa tay nói: “Cậu Lý, tiếp theo cậu muốn đi đâu?”

“Kế tiếp tôi cũng không có chỗ muốn đi, chính là sẽ về Hán Thành.” Lý Phàm buông tay nói.

Sau khi ông Võ và Lý Phàm chào hỏi một hồi, hợp đồng bên Cố Họa Y cũng đã xử lý xong.

Cố Họa Y nhìn thấy hợp đồng gần như chất chồng thành núi nhỏ, cô rất hài lòng, có những hợp đồng này, cô yên tâm hơn nhiều, nói như vậy tập đoàn Họa Vân Y chắc chắn có thể trổ hết tài năng ở Hán Thành.

Cố Họa Y duỗi thân một chút, mọi người đều sôi nổi tạm biệt.

Khi đám người Lý Phàm và Cố Họa Y ngồi ở trên xe, Cố Họa Y rất hưng phấn nói hôm nay hợp tác câu được mấy con cá lớn.

Vốn dĩ Lý Phàm muốn chợp mắt một chút, đột nhiên anh nghe thấy âm thanh của một thiết bị, âm thanh này rất nhỏ, người bình thường là không thể nghe được.

Nhưng thính lực của Lý Phàm vượt qua người bình thường, anh đột nhiên nói một câu: “Dừng xe.”

Ngay lúc này, tài xế mới quả quyết dừng xe, làm theo ý của đối phương.

Sau khi Lý Phàm xuống xe, liền bắt đầu kiểm tra một vòng, anh bất ngờ phát hiện chiếc xe này có vấn đề.
CHƯƠNG 969: KHO BÁU TRONG TRUYỀN THUYẾT

Lý Phàm nằm sấp dưới gầm xe, bắt đầu kiểm tra, nhân viên bảo vệ kia chợt sờ không tới ý gì, không rõ ý tứ đối phương làm như vậy để làm gì.

Dưới sự tìm kiếm của Lý Phàm, anh quả thật là tìm được một thiết bị, khi nhìn thấy thiết bị này, sắc mặt của anh trầm xuống, anh không ngờ còn có người làm ra chuyện hèn hạ như vậy.

Kết quả như vậy khiến anh vô cùng tức giận, anh không cho phép chuyện này xảy ra trên đầu của mình, anh lập tức không bình tĩnh nói với tài xế: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.”

Tài xế kia cũng ngớ người, anh ta cũng không ngốc, anh ta nhìn ra đây là một cái máy định vị, dùng để theo dõi, anh ta vội vàng xua tay nói: “Cậu Lý, chúng tôi tuyệt đối không có lá gan giở trò với cậu như vậy.”

“Tôi biết các người sẽ không giở trò với tôi như vậy, nhưng mà chuyện này các người phải điều tra rõ cho tôi.” Lý Phàm tức giận nói, anh mới tới Võ Thành không có bao lâu, cho dù đắc tội với một ít người, nhưng phần lớn đều là người của ông Võ.

Theo lý thuyết sẽ không có ai theo dõi mình, nhưng mà lúc này lại xuất hiện một thiết bị định vị, Lý Phàm kết luận chắc chắn có kẻ thù tìm ẩn đang theo dõi mình.

Chuyện như vậy là thuộc về chuyện riêng tư của mình, Lý Phàm không thể để chuyện này ảnh hưởng đến chính mình.

Sau khi tài xế kia nghe hiểu được điểm này, anh ta gọi cho ông Võ một cuộc điện thoại.

Sau khi ông Võ nghe nói chuyện này, sắc mặt ông ta bỗng nhiên thay đổi, ông ta đến là để bảo vệ cậu Lý, bây giờ lại xuất hiện chuyện như vậy, chẳng khác nào có người đánh vào mặt ông ta.

Lúc này ông Võ mới nghiêm túc hơn một chút, muốn đi giúp Lý Phàm xử lý chuyện này.

Khi Lý Phàm thấy ông Võ để bụng, lúc này mới yên tâm.

Ông Võ cuối cùng cũng sai người đi tìm rốt cuộc là ai làm, đương nhiên có một chút manh mối, ông ta đều sững sờ, đối với kết quả được phát hiện rất bất ngờ.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, ông ta cũng không dám tin tất cả trước mắt đều là thật.

Cuối cùng sau khi ông Võ biết manh mối đã gọi cho Lý Phàm một cuộc điện thoại.

“Điều tra ra chưa?” Lý Phàm mở miệng nói.

“Cậu Lý, tôi đã điều tra ra rồi, là người nhà họ Đế làm, bọn họ có thể đã theo dõi cậu.”

Ông Võ vội vàng trả lời, ông ta phán định chắc chắn là lúc nãy khi ở trang viên đế hào, chắc là Lý Phàm nhìn thấu kế hoạch của nhà họ Đế, lúc này mới chọc giận nhà họ Đế.

Đối với kết quả như vậy, ông ta vô cùng bất ngờ, ông ta quyết định nhanh chóng đem tin tức này nói cho Lý Phàm.

Sau khi Lý Phàm biết được chân tướng sự việc, thản nhiên nói: “Người của nhà họ Đế thật sự không biết tốt xấu gì, lại có thể đến trêu chọc gây phiền phức cho tôi.”

“Cậu Lý, trước tiên cậu đừng tức giận, cậu yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ giúp cậu xử lý xong.” ông Võ rất nghiêm túc nói.

“Việc này không cần ông lo, tôi biết ông cũng rất khó xử.” Lý Phàm xua tay nói.

Đối với suy nghĩ của ông Võ, ít nhiều anh cũng rất rõ ràng, anh biết ông Võ vô cùng kiêng kỵ với nhà họ Đế, vì vậy anh không muốn để đối phương đi vào vũng nước đục này, đối phương có thể tự bảo vệ mình hay không vẫn là một chuyện.

Lý Phàm tạm thời không để ý tới nhà họ Đế, bây giờ anh chỉ muốn quay về Hán Thành, không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian ở Võ Thành.

Sau khi về tới khách sạn, mấy người Cố Họa Y thu dọn hành lý, sau đó ngồi máy bay rời đi.

Khi tới Hán Thành, Lý Phàm luôn cảm thấy Trần Hiểu Đồng có chuyện muốn nói với mình, anh cười nói: “Không phải cô có gì muốn nói với tôi chứ?”

Trần Hiểu Đồng sửng sốt vài giây sau đó xua tay nói: “Không có không có, tôi không có gì muốn nói với anh.”

Sau khi nhìn thấy Trần Hiểu Đồng như vậy, Lý Phàm không biết nói cái gì, đều là lúc nào rồi mà đối phương vẫn như vậy.

Chẳng qua Lý Phàm cũng không bởi vì vậy mà tức giận, anh biết Trần Hiểu Đồng lo lắng cái gì, xem ra đối phương chắc chắn có chuyện muốn trộm nói cho mình, lúc này anh mới không truy hỏi nữa.

Sau khi mấy người Cố Họa Y trở về, Trần Hiểu Đồng đột nhiên lôi kéo Lý Phàm đi ra ngoài, đồng thời hô: “Tôi với anh Lý Phàm đi siêu thị mua một chút đồ ăn vặt.”

Lý Phàm đi theo ra ngoài, anh nói với Trần Hiểu Đồng: “Bây giờ cô có thể nói đi.”

Trần Hiểu Đồng nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “Anh Lý Phàm, anh có chìa khóa bí mật của Long Môn chẳng lẽ anh không muốn mở kho báu của Long Môn sao?”

Sau khi Lý Phàm nghe thấy có liên quan đến chìa khóa bí mật của Long Môn, anh rơi vào im lặng.

Trần Hiểu Đồng cho rằng đối phương động lòng, nói tiếp: “Nếu mở ra kho báu Long Môn, tiền bạc châu báu trong đó có thể nói là nhiều vô số kể.”

“Hay là bỏ đi, tôi đối với kho báu của Long Môn không có một chút hứng thú nào, huống chi là tôi không có chìa khóa bí mật của Long Môn.” Lý Phàm thản nhiên nói.

Sau khi Trần Hiều Đồng nghe vậy, cô ta ngẩn người tại chỗ, cô ta không ngờ đối phương không có chìa khóa bí mật của Long Môn.

“Không thể nào, anh thật sự không có chìa khóa bí mật của Long Môn?” Sau khi Trần Hiểu Đồng nghe thấy dạng kết quả này, đương nhiên không tin, cằm cô ta suýt nữa cũng rớt xuống, vì thế cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Lý Phàm gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi đúng là không có chìa khóa bí mật của Long Môn, nếu tôi có chìa khóa bí mật của Long Môn thì tôi đã sớm mở kho báu của Long Môn rồi.”

Nếu như anh có chìa khóa bí mật của Long Môn, cần gì phải ở bên cạnh mình, còn không bằng đi mở kho báu Long Môn.

Đương nhiên anh biết trong kho báu của Long Môn có rất nhiều bảo vật, nhưng mà anh cũng không đi tìm tung tích của chìa khóa bí mật của Long Môn, cũng không có nghĩ nhiều.

“Như vậy hả, vậy anh có biết kho báu của Long Môn có cái gì không?”Sau khi Trần Hiểu Đồng nói xong, cô ta mới biết mình nói hơi nhiều, cô ta theo bản năng ngậm miệng lại, lo lắng đối phương sẽ tức giận.

Lý Phàm cười nói: “Tôi đương nhiên biết trong kho báu Long Môn có cái gì, thứ bên trong, cơ hồ mỗi cái đều là cấp bậc bảo bối tồn tại, cô nói xem tôi nói có đúng hay không?”

Khi Trần Hiểu Đồng nghe tới đây, cô ta cũng không phủ nhận bất cứ điều gì, lập tức gật đầu nói: “Anh Lý Phàm anh nói đúng, nhưng mà mấy thứ kia đều là cái gì.”

“Tôi cũng không rõ lắm.” Lý Phàm buông tay, cũng không ngại kể cho đối phương nghe một chút chuyện cũ về kho báu Long Môn, nói: “Kho báu Long Môn này hẳn là đã lưu truyền từ rất lâu, trong truyền thuyết cất dấu rất nhiều bảo vật, vô số cơ quan, hơn nữa dùng biện pháp gì đều không thể đục để mở cửa chính được.”

“Hả, đục không được? Tôi không tin, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, sao có thể đục không ra được chứ.” Tiếp theo Trần Hiểu Đồng cũng không tin.

Sau khi Lý Phàm thấy thế, cũng không có biện pháp với đối phương, nói: “Nếu tôi có thể đục ra, chỉ sợ tôi đã sớm đục, cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa với cô như vậy, cô nói có đúng không?”

Khi Trần Hiểu Đồng nghe đến đây, cô ta liền mặt đỏ, cẩn thận suy nghĩ, cô ta cũng cho rằng đó là thật.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Đục ra có lẽ có thể đục được, nhưng một khi đục ra, toàn bộ những gì bên trong cũng sẽ bị phá hủy, vì vậy không ai dám tùy tiện đục ra.”

“Vậy anh biết chìa khóa bí mật của Long Môn ở đâu không?”

“Không biết.”
CHƯƠNG 970: LONG QUYỀN

Sau khi Trần Hiểu Đồng hỏi nửa ngày cũng không phát hiện tin tức của chìa khóa bí mật Long Môn, cô ta cũng buông tha, cô ta biết nếu còn tiếp tục hỏi như vậy cũng không có tác dụng gì.

Đối với tình huống như vậy, trong lòng cô ta cũng không rõ lắm, cô ta cũng không hỏi tiếp nữa.

“Được rồi, tôi cho rằng, nếu như lời anh nói, thật ra cũng không có vấn đề, đối với tin tức như vậy, tôi cũng rất chờ mong.” Trần Hiểu Đồng thở dài nói.

Lý Phàm bất đắc dĩ buông tay nói: “Nếu tôi biết tôi chắc chắn sẽ nói cho cô, nhưng mà bây giờ, tôi thật sự không biết gì cả.”

Lúc này Trần Hiểu Đồng mới không hỏi tiếp.

Lý Phàm cảm giác được có người luôn đi theo phía sau mình, theo bản năng anh nhìn lại, quả nhiên phát hiện ra một đám người, anh nói với những người đó: “Mấy người các anh, tôi hy vọng các anh có thể bình tĩnh một chút, đừng tự chuốc lấy phiền toái.”

Sau khi những người đó nghe đến đây, đều giả bộ như không có việc gì bước đi.

Trần Hiểu Đồng cho rằng Lý Phàm quát mắng những người đó, chắc chắn là có nguyên nhân, cô ta không khỏi tò mò.

Ngay khi những người đó chuẩn bị lướt qua, bọn họ đột nhiên bắt đầu ra tay với Lý Phàm.

Lý Phàm biết những người đó đến vì mình, đối với kết quả như vậy, anh cũng không bất ngờ gì, nếu những người đó vì mình mà tới, anh tự nhiên muốn cho những người đó biết sự lợi hại của mình.

“Hừ, đây chính là các người tự chuốt lấy phiền toái.” Lý Phàm thản nhiên nói.

Những người đó làm như không nghe thấy gì, trực tiếp lựa chọn bỏ qua.

Vẻ mặt của Lý Phàm cũng không kiên nhẫn, anh đã cho những người đó cơ hội, nhưng mà những người đó không nắm bắt, cái này không thể đổ lỗi cho mình.

Những người đó ra tay cực kỳ tàn nhẫn, gần như hướng về chỗ hiểm, Lý Phàm cười khinh thường, dễ dàng đoạt lấy con dao trên người đối phương, sau đó nói: “Mấy người các anh, tôi hy vọng các anh phải bình tĩnh một chút.”

Sau khi những người đó phát hiện dao găm của mình rơi trên mặt đất, bọn họ cũng không dừng tay, ngược lại còn lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Lý Phàm nhướng mày chợt không kiên nhẫn, anh đã cho những người đó một cơ hội, nhưng mà những người đó cố tình không dùng.

Không đến một lúc sau, những người đó đều ngã trên mặt đất.

Lý Phàm cho rằng những người đó chắc chắn là có người sai sử, vẻ mặt anh lạnh lùng nói: “Nói đi, rốt cuộc là ai phái mấy người tới.”

Sau khi những người đó nghe thấy Lý Phàm đe dọa, đều hừ một tiếng, sau đó tiếp tục không nói lời nào, Lý Phàm biết những người này không đến thời điểm mấu chốt sẽ không mở miệng.

Anh bỗng nhiên đánh một đấm vào người của một trong những người đó, người kia ngay lập tức đau đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Lý Phàm cũng không nương tay chút nào, đối với anh mà nói, những người này hoàn toàn tự mình chuốc lấy cực khổ, rõ ràng biết không phải là đối thủ, còn muốn tới tìm phiền phức.

“Tôi cũng sẽ không cho mấy người cơ hội thứ hai, tôi hy vọng các anh có thể tự mình nói ra.” Lý Phàm cười nói.

Khi những người đó nhìn thấy nụ cười của Lý Phàm, đều có dự cảm xấu, bọn họ biết nếu bây giờ không nhanh nói ra, sợ rằng mạng mình khó có thể giữ.

“Anh đừng đánh chúng tôi, chúng tôi nói.” Những người đó vội vàng nói.

Một người trong đó nói: “Là người Long Môn sai chúng tôi làm, anh đã bị đuổi ra khỏi Long Môn rồi.”

Sau khi Lý Phàm nghe thấy kết quả như vậy thì có chút bất ngờ, chẳng qua nhanh chóng bình thường trở lại, anh đã sớm dự đoán được mình sẽ bị đuổi ra Long Môn.

Anh trực tiếp lựa chọn xem nhẹ, thản nhiên nói: “Việc này tôi biết, không cần các người nói.”

Khi những người đó nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của Lý Phàm như vậy, đều rất tức giận, nhưng lại không làm gì được đối phương.

Bọn họ đều biết Lý Phàm không phải là người bình thường, càng vào lúc này, bọn họ càng sợ.

Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Nếu mấy người tiếp tục nữa, tôi sẽ cho mấy người biết sự lợi hại của tôi.”

Những người đó giật mình một cái, lúc này mới xám xịt rời đi.

Mặc dù những người đó không nói ra là ai, nhưng Lý Phàm ít nhiều cũng rõ ràng, không phải Đại Long Vương, mà là đám người Long Hậu kia.

Khi Lý Phàm đi vào siêu thị, anh phát hiện ra người theo dõi càng ngày càng nhiều, từ Võ Thành về tới Hán Thành, anh vẫn luôn bị theo dõi.

Cái gọi là bắt giặc thì phải bắt vua trước, để giải quyết phiền phức trước mắt, anh nhất định phải chấn nhiếp những người đó mới được.

Vào lúc này, Lý Phàm đột nhiên thấy được ba bóng người quen thuộc.

Ba người kia đều khoảng bốn năm mươi tuổi, bên người đi theo một đám vệ sĩ.

Lý Phàm cũng không xa lạ gì với ba người kia, anh có thể nhìn ra, ba người này là ba Long Vương của Long Môn, phân biệt là Tứ Long Vương, Ngũ Long Vương, Lục Long Vương.

Lập tức xuất hiện ba Long Vương, ít nhiều Lý Phàm có chút giật mình.

“Anh Tư, tên nhóc kia trốn ở đâu chứ?”

“Trước mặc kệ, chắc chắn ở trong đó, chúng ta chia ra hành động, một khi phát hiện tên nhóc kia thì lập tức dùng bộ đàm thông báo cho tôi.”

“Được.”

Ba Long Vương lập tức bắt đầu chia nhau ra hành động.

Lý Phàm biết nơi này không có cửa sau, cho dù anh chạy ra, những người đó vẫn sẽ đuổi theo, thay vì như vậy còn không bằng anh đánh bại từng tên.

Anh bảo Trần Hiểu Đồng tìm một chỗ trốn trước đi, lúc này anh mới bắt đầu hành động, mục tiêu của anh là Lục Long Vương, anh biết thực lực của Lục Long Vương không đơn giản, nếu đối phó với Lục Long Vương, là tốt hơn nhiều.

Anh đột nhiên lao vào, sau đó bắt đầu ra tay với Lục Long Vương.

Cả người Lục Long Vương đều bị dọa sợ, ông ta không ngờ Lý Phàm đột nhiên xuất hiện bên cạnh ông ta, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông ta cũng không dám tin là thật.

Cả người ông ta đều bị thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của Lý Phàm dọa sợ.

“Hừ, hóa ra tên nhóc cậu ở chỗ này, lần này cậu không trốn thoát được đâu.” Lục Long Vương nhếch miệng cười.

Khí Lý Phàm nghe đến đó, anh trêu tức ngược lại nói: “Ai nói tôi muốn trốn, đối phó với mấy người các ông tôi vốn dĩ không cần chạy trốn.”

Lục Long Vương hoàn toàn bị chọc giận, ông ta không ngờ Lý Phàm lại dám khinh thường mình, ngay lập tức ông ta bày ra tư thế chiến đấu, cũng lấy bộ đàm ra nói: “Tên nhóc này ở cửa khu thương mại B.”

Lý Phàm cũng không lo lắng, chờ đến khi hai Long Vương kia đến, trong thời gian ngắn cũng đủ anh giải quyết Lục Long Vương.

Sở trường của Lục Long Vương là long quyền, long quyền là võ học của Long Môn, chỉ truyền cho người thân cận trong Long Môn, ví dụ như Bát Long Vương.

Đương nhiên, Lý Phàm cũng biết long quyền.

Sau khi Lý Phàm thấy Lục Long Vương sử dụng long quyền, khóe miệng anh không nhịn được nhếch lên, anh ngược lại muốn xem long quyền của mình và long quyền của đối phương ai lợi hại hơn.

Khi Lục Long Vương thấy được thực lực của Lý Phàm, ông ta không khỏi sợ choáng váng, thực lực của đối phương hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mình.

“Cậu lại biết sử dụng long quyền.” Lục Long Vương hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua cậu luyện không lâu bằng tôi luyện, tôi vẫn luôn long quyền.”

Lý Phàm cười mà không nói, nhưng mà lần này, Lục Long Vương lại cho rằng Lý Phàm đang khinh thường mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom