• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 911-915

CHƯƠNG 911: CHỮ ‘CHẾT’ VIẾT NHƯ THẾ NÀO

Cậu chủ Long nhất thời bất mãn, anh ta biết Lý Phàm là tảng đá cản đường mình, cho dù thế nào, anh ta cũng phải dọn tảng đá này đi mới được.

Ông Võ khách khí nói với cậu chủ Long: “Cậu Long, làm sao đây? Ông ta không nể mặt cậu.”

“Ông hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?” Cậu chủ Long tức giận liếc ông ta. Anh ta đâu có ngu, Hán Thành là địa bàn của Sở Trung Thiên, cho dù anh ta có ngông cuồng hơn nữa cũng không dám gây xích mích quá lớn với Sở Trung Thiên.

Ông Võ bị mắng thì cúi đầu trước mặt cậu chủ Long như một đứa trẻ, không hề có một câu oán hận nào.

“Không sao, tôi phải từ từ nắm mạng lưới quan hệ ở Hán Thành trong tay. Bây giờ chỗ Sở Trung Thiên không gấp, tôi sẽ để ông ta biết, tôi càng có tư cách để ông ta bám vào hơn Lý Phàm.” Cậu chủ Long tự phụ cười nói.

Lúc này, ông Võ lại không ngừng nịnh bợ: “Cậu chủ, vẫn là cậu nhìn xa trông rộng! Lý Phàm này không phải là tới sớm hơn cậu một chút sao, cậu ta nhất định không bằng cậu.”

Cậu chủ Long đang trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, cho rằng Lý Phàm sẽ không chịu nổi một đòn.

“Nhưng mà, tôi muốn cho người thử sự lợi hại của anh ta trước đã.” Cậu chủ Long thu lại cây quạt, lộ ra nụ cười như có như không.

Mà đằng sau anh ta, bỗng xuất hiện một nhà sư đầu trọc. Nhà sư này mặc một bộ áo cà sa giản dị, trên đầu có một vài dấu sẹo tròn. Từ sau khi trung thành với cậu chủ Long, ông ta đã hoàn toàn phá giới, dường như thứ gì cũng dính vào.

Lúc này, nhà sư đầu trọc đang ngậm một điếu thuốc thơm, hừ lạnh nói: “Thằng ranh con kia chỉ cần trúng một chiêu Nhất dương chỉ của tôi là không đứng dậy nổi rồi.”

Cậu chủ Long rất hài lòng với khí thế của ông ta. Với anh ta khí thế như vậy là chuyện tốt, nếu đối phương làm sao cũng không đồng ý thì mới là chuyện xấu.

Vì bảo vệ Hàn linh chi, Lý Phàm cất nó ở trong ngực, lại bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ sau lưng. Tiếng bước chân này rất bình ổn, nhưng lại mang theo chút tiếng gió.

Giác quan thứ sáu của Lý Phàm nói với anh, đây nhất định là kẻ địch tới gây chuyện.

Quả nhiên, khi anh quay đầu lại, anh thấy một nắm đấm với sức mạnh kinh người đánh tới. Anh ung dung tránh đi, nhưng sau đó lại bị nắm đấm điên cuồng tấn công.

Lý Phàm lui về phía sau mấy bước, không hề mảy may bị thương, khi thấy người tới là một hòa thượng, anh không khỏi cau mày. Sư thầy này tuy rằng mặc áo cà sa, nhưng lại có ý muốn giết người.

“Ông là một hòa thượng mà lại có sát khí tàn nhẫn như vậy, xem ra ông đã phá giới không ít lần rồi.” Lý Phàm lạnh nhạt nói.

Hòa thượng kia không nói lời nào lại tấn công, vừa ra chiêu vừa ra vẻ hiểu biết, nói: “Đây là tôi muốn siêu độ cho thí chủ.”

Lý Phàm liếc mắt khinh thường. Đây đâu phải là siêu độ, không phải là siêu độ vật lý sao?

Cậu chủ Long thấy Lý Phàm bị vệ sĩ hòa thượng của mình đánh lui, anh ta cười khinh thường, nói: “Thường thôi!”

Sắc mặt hòa thượng đột nhiên trở nên dữ tợn, sau đó tấn công Lý Phàm, khi ra đòn vô cùng tàn nhẫn, khiến cho người ta khó lòng đề phòng.

“Tiếp chiêu đi!” Hòa thượng cười lạnh một tiếng. Đây là tuyệt chiêu thanh danh của ông ta – Nhất dương chỉ. Chỉ một chiêu, đối phương nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ, ông ta như đã thấy được kết cục chết thảm của Lý Phàm.

Cậu chủ Long không có bất kỳ sự thương hại nào, còn ra vẻ không có gì thú vị nói: “Tôi còn tưởng rất lợi hại nữa, kết quả lại kém cỏi như vậy, thậm chí không xứng để trở thành đối thủ của tôi.”

Nhưng cảnh tượng xảy ra sau đó lại khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi. Hòa Thượng kia lại ôm lấy đầu ngón tay đau đớn của mình.

Lý Phàm vẫn giữ vẻ dửng dưng như không có chuyện gì cả, mà ngón tay anh đang kẹp lấy Nhất dương chỉ của hòa thượng.

Cậu chủ Long hoàn toàn sững sờ, anh ta dụi dụi mắt. Chuyện này không đúng! Sao hai đầu ngón tay có thể tiếp được chứ?

Cho dù là anh ta cũng phải dùng nắm đấm mới có thể đỡ được.

Chẳng lẽ nội công của Lý Phàm còn lợi hại hơn cả mình? Nghĩ tới đây, sắc mặt cậu chủ Long không khỏi sầm xuống. Nếu như vậy thì không dễ xử lý rồi.

Sắc mặt hòa thượng bỗng chốc thay đổi, vì hoàn thành nhiệm vụ, ông ta lại liều mạng tấn công. Mỗi một chiêu đánh ra đều vô cùng tàn nhẫn, tựa như chiêu nào cũng nhằm vào chỗ hiểm.

Lý Phàm híp mắt nói: “Ông là hòa thượng mà cái gì cũng phạm phải, nếu đã như vậy, tôi sẽ thay Phương trượng dạy dỗ ông.”

Lần này Lý Phàm không nể tình nữa, tung một cước đá thẳng lên người hòa thượng. Hòa thượng kia đau đến mức điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, vô cùng thê thảm.

Cậu chủ Long cũng thay đổi sắc mặt, anh ta nhất thời không bình tĩnh nổi nữa. Đây là người của anh ta, Lý Phàm đánh đàn em của anh ta ngay trước mặt mọi người, vậy há chẳng phải đang tát vào mặt anh ta?

“Dừng tay!” Cậu chủ Long mặt lạnh như băng, lên tiếng ngăn cản.

Lý Phàm nhếch mép, anh còn tưởng đối phương sẽ tiếp tục trơ mắt nhìn không hề ngăn cản chứ. Hòa thượng kia vội vàng ôm lấy chân cậu chủ Long: “Cậu chủ Long, cậu nhất định phải ra tay dạy dỗ cậu ta giúp tôi!”

Khi cậu chủ Long nhìn hòa thượng kia, trong lòng anh ta vô cùng khinh bỉ, sau đó để đàn em của của mình lôi đối phương đi.

“Thì ra là chó của anh.” Lý Phàm cười khẽ.

Cậu chủ Long hừ lạnh nói: “Anh biết thì tốt. Đánh chó phải ngó mặt chủ! Tôi là chủ của nơi này, vậy mà anh còn dám tiếp tục đánh?”

Thật ra anh ta vốn muốn gây chuyện, ra oai phủ đầu với Lý Phàm, để cho Lý Phàm biết sự lợi hại của mình.

Lý Phàm biết cậu chủ Long muốn quấy rối cho nên vẫn tỏ ra vô cùng điềm nhiên.

Cậu chủ Long cười lạnh nói: “Vị trí Thiếu chủ Long Môn này của anh nên để người khác thay thế rồi. Đại Vương Long cũng đã nói ai có thể giết được anh, người đó sẽ là Thiếu chủ đời kế tiếp của Long Môn.”

“Chẳng lẽ anh không sợ Đồ Long sẽ biến thành rồng sao?” Lý Phàm cười hỏi.

Lần này cậu chủ Long bị hỏi bất ngờ, không khỏi giật mình, sau đó lập tức phản bác: “Chuyện này không thể xảy ra. Anh là quân cờ nhưng lại không nghe lời cho nên Đại Vương Long mới muốn người khác thay thế anh, tôi đây cư xử khéo léo hơn anh nhiều.”

Lý Phàm chợt nở nụ cười, anh còn tưởng đối phương có chỉ số thông minh rất cao, bây giờ xem ra cũng chẳng cao đến đâu, bị người ta bán còn ở đây đếm tiền giúp người ta.

Sắc mặt cậu chủ Long bỗng lạnh như băng, anh ta khẽ cười nói: “Tôi nghe nói nội công của anh không tệ, cho nên cố ý đến thử xem rốt cuộc lợi hại đến nhường nào. Nếu anh có bản lĩnh, vậy đấu với tôi một trận đi.”

Lý Phàm hơi sửng sốt, cảm thấy hơi nhàm chán. Bây giờ anh chỉ muốn trở về, giao Hàn linh chi cho ông cụ Cố mà thôi. Anh quay người bước đi, nhưng ở trong mắt cậu chủ Long, anh ta lại cho rằng Lý Phàm đang sợ hãi.

“Xem ra anh sợ rồi.” Cậu chủ Long lên tiếng chế nhạo. Thấy Lý Phàm không phản ứng lại, anh ta càng thêm không chút kiêng dè nói với Lý Phàm: “Anh muốn đi sao? Được thôi, chui qua háng tôi đã, tôi sẽ để cho anh đi, thế nào?”

Lý Phàm ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sát khí, lúc này mới khí thế ngất trời nói: “Anh biết chữ ‘Chết’ viết như thế nào không?”
CHƯƠNG 912: HẠ GỤC TRONG MỘT CHIÊU

Lý Phàm không muốn đối đầu với đối phương, không phải vì anh sợ anh ta, mà anh chỉ không muốn gây thêm rắc rối, nhưng anh ta cứ từng bước ép sát.

“Sao thế, anh cuống rồi à, có giỏi thì tới đánh tôi đi.” Cậu Long cười khiêu khích, anh đã theo sư phụ luyện không ít nội công, giờ thực lực còn lợi hại hơn mấy sư phụ mà anh đã bái sư.

Nên anh mới tự tin về bản thân, nhưng anh lại không biết, nội công của Lý Phàm đã mạnh hơn anh không biết bao nhiêu lần.

Lý Phàm nhìn cậu Long như một tên ngốc, anh sống như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy người khác đưa ra yêu cầu này.

Nếu đổi thành người khác cũng không thể nhẫn nhịn trước yêu cầu này, vì nó thật sự quá thiếu đánh.

Mấy tên đàn em của cậu Long đều bật cười ha hả: “Anh ta chỉ là một tên hàn nhát, đâu dám ra tay với cậu Long, nếu anh ta dám ra tay đã…”

Bọn họ chưa kịp nói hết, Lý Phàm đã vung nắm đấm với tốc độ cực kỳ nhanh, hơn nữa cậu Long gần như muốn áp sát vào mặt Lý Phàm.

Cậu Long nhìn thấy nắm đấm to như bao cát này thì con ngươi nhất thời thu nhỏ lại, vì mọi thứ diễn ra quá đột ngột, nên anh ta nhất thời không phản ứng kịp.

Lúc anh ta nhìn Lý Phàm, gần như muốn nổ tung, lạnh lùng nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Anh dám ra tay với tôi?” Cậu Long giận dữ chỉ vào Lý Phàm.

Lý Phàm nhìn anh ta như một tên ngốc, rồi cười nói: “Sao thế, còn ai có thể ra tay với anh ngoài tôi nữa?”

Cậu Long lau máu mũi, nhanh chóng bày ra tư thế chiến đấu nói: “Giờ anh đã bị loại rồi.”

Lý Phàm ngoắc tay, cậu Long hoàn toàn không chịu đựng được phép khích tướng này, nhất thời bị chọc giận, lao về phía trước.

Lý Phàm không hề né tránh, anh và cậu Long cùng đánh vào ngực đối phương, vì cả hai đều dùng nội công nên mặt đất nơi hai người đứng nhất thời chấn động, rồi biến mất.

Hễ là người đứng gần đều bị chấn động đến mức lảo đảo, nếu không phải kết thúc trong mấy giây, e rằng bọn họ còn tưởng là động đất.

Cậu Long đắc ý nói: “Muốn so nắm đấm với tôi, tố chất cơ thể tôi mạnh hơn anh nhiều.”

“Anh bớt thể hiện lại đi.” Lý Phàm vừa liếc mắt đã nhìn thấu anh ta nên lạnh nhạt nói.

Sắc mặt cậu Long nhất thời đỏ bừng, cả người đau đến mức nằm dưới sàn không ngừng lăn lộn, khác hẳn hình tượng lúc nãy.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều cười khinh thường cậu Long, đúng là đẹp trai không quá ba giây.

Ngược lại Lý Phàm chẳng hề hấn gì, còn cậu Long thì đau đến mức chết đi sống lại, rốt cuộc ai lợi hại ai thì mọi người đều biết rõ.

Cậu Long vừa giận vừa sợ nhìn Lý Phàm, không ngờ nội công của đối phương đã đạt đến mức cực hạn, sau khi biết được thực lực của anh ta, chiếc đầu luôn kiêu ngạo của anh cũng không khỏi cúi xuống.

Thực lực giữa anh và anh ta khác biệt một trời một vực, hoàn toàn không thể so sánh.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều ồ lên, không ngờ cậu Long lại thua thảm hại như vậy.

Lý Phàm nhìn Hàn Linh Chi trong lòng, cũng may Hàn Linh Chi không bị gì, đồng thời anh đã hỏi Hầu Đức Dương về cách sử dụng của nó.

Về đến nhà, để không thu hút sự chú ý của người khác, Lý Phàm đã cắt Hàn Linh Chi thành từng khúc, rồi mới bỏ một phần vào hộp mang tới cho ông cụ Cố.

Giờ trong lòng ông cụ Cố rất buồn bực, cảm giác này chẳng khác gì sống không bằng chết, cũng may có Cố Họa Y chăm sóc, nên ông mới có động lực sống tiếp.

Đúng lúc này, Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đi vào, hai người vừa vào, sắc mặt ông cụ Cố nhất thời ảm đạm quát: “Ai cho tụi mày vào, tụi mày đã không còn là người nhà họ Cố nữa rồi.”

“Ba, sao ba có thể nói như thế, ít nhiều gì tụi con cũng mang máu mủ nhà họ Cố, ba, bệnh của ba đã có cách chữa tận gốc rồi, đó là lấy được Hàn Linh Chi.” Cố Thiệu Dũng cười lúng túng nói.

Nhưng ông cụ Cố lại không nghĩ chuyện đơn giản như vậy, ông biết hai người này là ai, nói không chừng bọn họ tới đây để hai ông.

“Tụi mày đừng đứng đây giở trò với tao, tao nói cho tụi mày biết, tao biết tỏng suy nghĩ của tụi mày rồi.” Ông cụ Cố lạnh lùng nói.

Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong giả vờ vô tội nói: “Ba, tụi con biết sai rồi, chẳng phải tụi con đang nghĩ cách báo đáp ba ư?”

Ông cụ Cố không biết bọn họ đang nói thật hay giả, nên không tin tưởng ngay, mà vẫn không cho sắc mặt tốt.

Cố Thiệu Dũng nhìn thấy kế hoạch đã thành công thì nói tiếp: “Hàn Linh Chi này đang đấu giá, nhưng trên người tụi con không có đủ tiền.”

“Tụi mày tới đây để đòi tiền tao đúng không? Tao không có tiền.” Ông cụ Cố cười khẩy, hóa ra lòng vòng một hồi, kết quả là tới đòi tiền ông, nên ông kiên quyết từ chối.

Cố Thiệu Dũng thở dài: “Ba, tụi con không tới đây đòi tiền ba, mà tụi con dùng tiền của ba để chữa bệnh giúp ba.”

“Tao không có tiền.” Ông cụ Cố hừ lạnh, ông nói thật, giờ toàn bộ tiền bạc của ông đều bị hai tên phá của này tiêu sạch rồi.

Cố Thiệu Dũng trầm ngâm mấy giây rồi cười hì hì: “Chẳng phải công ty nhà họ Cố chúng ta có cổ phần à? Nếu bán ra, nói không chừng sẽ có không ít tiền.”

Ông cụ Cố cuống lên ngay, nhíu mày nói: “Không được động vào cổ phần này, hơn nữa công ty nhà họ Cố không phải do tao quyết định, mà là Họa Y.”

“Họa Y, cô xem ông nội cô bệnh nặng như vậy, mà cô không lo lắng à, tốt xấu gì cũng phải lấy ra mấy chục tỷ để giúp chứ?” Giờ Cố Thiệu Dũng mới chú ý đến Cố Họa Y, nên nhất thời quái gở châm biếm cô.

Cố Họa Y cực kỳ căm ghét thái độ bỏ đá xuống giếng của bác cả: “Bác cả, bác nói lấy ra mấy chục tỷ thật nhẹ nhàng, dù Hàn Linh Chi có thể cứu mạng ông, thì cháu cũng sẽ lấy tiền của mình ra đấu giá.”

Nhưng Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong lại sốt sắng, bắt đầu nói lời ngon ngọt: “Họa Y à, chút chuyện nhỏ này không cần cháu phải nhọc lòng, cháu đừng nên tới đó một mình, cứ để tụi bác đi là được rồi, nhưng phải đổi tên, ký tên của cháu.”

Lúc Cố Họa Y nghe đến câu cuối thì biết bác cả và bác hai đang dối trá, đã đến nước này rồi mà vẫn thèm muốn cổ phần công ty nhà họ Cố.

“Bác cả, bác hai, hai người nên tỉnh lại đi, buổi đấu giá đã kết thúc rồi, e rằng lần này hai người tới là để lừa lấy cổ phần nhà họ Cố.” Giọng nói của Lý Phàm bỗng vang lên, từng câu từng chữ gõ vào tim Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong.

Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong nhất thời lộ vẻ mặt chột dạ, miệng như bị may lại: “Cậu đang nói bậy bạ gì đấy, mau ngậm miệng lại cho tôi.”

“Buổi đấu giá đã kết thúc rồi à?” Ông cụ Cố toàn thân run rẩy, nói vậy là hai đứa con trai này lại lừa ông.
CHƯƠNG 913: THẲNG THẮN

Lúc nãy Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong diễn quá chân thực, ông cụ Cố tưởng bọn họ đã biết sai rồi sửa đổi, nên suýt tin tưởng.

Nhưng sau khi nghe thấy câu nói đáp trả với Lý Phàm, ông lại bắt đầu thất vọng về Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong, ông không ngờ hai đứa con trai này vẫn chưa chịu sửa đổi.

Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong phản bác lại: “Cậu đừng ăn nói vớ vẩn, ngày mai mới bắt đầu buổi đấu giá, làm sao có thể kết thúc được?”

Nghe thấy cái cớ mà họ bịa ra, Lý Phàm không khỏi khó xử, đã đến nước này rồi mà hai người này vẫn không chịu thừa nhận.

“Tùy hai người, Hàn Linh Chi đó đã bị người khác mua mất rồi.” Lý Phàm lạnh nhạt nói, anh không hề nói nó đã bị anh mua mất.

Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong lại bắt đầu diễn kịch, căng thẳng nói: “Cái gì, bị người khác đấu mất rồi, là ai, chúng tôi sẽ đi thương lượng với người đó.”

Lý Phàm không có tâm trạng để ý đến hai người luôn miệng nói dối này, mà lấy phần Hàn Linh Chi mình đã cắt ra lúc trước cười nói: “Cũng may cháu đã sớm bỏ ra chút tiền, mua được mấy khúc Hàn Linh Chi.”

Lý Phàm vừa dứt lời, Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong đều bị hấp dẫn, lúc bọn họ nhìn thấy Hàn Linh Chi thì nhất thời kinh hãi đến biến sắc.

Thứ này giống hệt với những gì bọn họ nhìn thấy trong TV, bọn họ không ngờ Lý Phàm lại thật sự mua được, kết quả này làm bọn họ vô cùng bất ngờ.

Nếu không tận mắt chứng kiến, bọn họ không dám tin đây là sự thật.

913-thieu-chu.jpg


“Thứ này đúng là bảo bối.” Ông cụ Cố không khỏi nhận xét.

Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong bỗng đỏ mặt, rồi xong, bọn họ hoàn toàn bị gạt qua một bên rồi.

Lý Phàm không biết tác dụng phụ của Hàn Linh Chi này là gì, ngay cả Hầu Đức Dương cũng không biết, nên để an toàn, anh không khỏi nhắc nhở ông cụ: “Ông nội, ông vẫn nên ăn ít thôi, chỉ tầm một hai miếng là được, vì cháu không biết tác dụng phụ của nó.”

Ông cụ Cố nghe vậy mới sực nhớ, nên không ăn tiếp nữa, ông cảm thấy trong người mình không còn buồn bực nữa.

Ông cụ Cố tức giận nhìn Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong: “Lúc nãy hai đứa chúng mày nói không cho tao ăn, có phải muốn tao chết sớm đúng không?”

Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong xua tay cười lúng túng, lúc này mới ảo não rời đi.

Ông cụ Cố ăn xong Hàn Linh Chi thì sức khỏe bắt đầu chuyển biến tốt, có lẽ là vì lần này là hồi quang phản chiếu, cộng thêm cách đối xử của Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong.

Nên ông cụ Cố càng coi trọng Cố Họa Y hơn, đúng lúc này, Lý Phàm nhận được điện thoại của Sở Trung Thiên, sau khi tới trang viên mà ông mời, thì Sở Trung Thiên cười nói: “Cậu Lý, tôi rất vui khi có thể quen biết cậu.”

“Tôi cũng rất vui.” Lý Phàm cười đáp, ông bỗng khách sáo như vậy, làm anh có chút không quen.

“Cậu hãy mang mấy món mà tôi mới gọi lên đây.” Sở Trung Thiên đặc biệt căn dặn.

Lý Phàm nhìn ra chắc chắn Sở Trung Thiên đang có chuyện, nên cười hỏi: “Ông tìm tôi là có chuyện đúng không, là tiệc Hồng Môn Yến hay là thứ gì khác?”

“Cậu Lý, cậu có cho tôi mười lá gan, tôi cũng không dám bày tiệc Hồng Môn Yến.” Sở Trung Thiên thở dài.

Lý Phàm cười nói: “Ông gặp khó khăn gì à, có cần tôi giúp không?”

Anh biết chắc rằng Sở Trung Thiên mời mình là có chuyện.

“Quả thật tôi đang gặp khó khăn.” Lúc này Sở Trung Thiên mới lẩm bẩm.

Lý Phàm tức giận nhìn Sở Trung Thiên, cạn lời nói: “Ông dài dòng như thế làm gì, ông gặp phải rắc rối gì thì cứ nói thẳng ra đi, ông lải nhải ở đây nửa ngày, mà tôi chẳng hiểu nổi ông đang nói gì.”

Sở Trung Thiên suýt sợ hết hồn, thấy Lý Phàm chỉ đang nói đùa, mới bắt đầu kể lể: “Cậu Long đó muốn lôi kéo tôi, nhưng bị tôi từ chối, thế là gây sự, ông Võ đang đứng về phía cậu ta.”

Lý Phàm hơi tò mò nói: “Ông cứ nói tiếp đi.”

Lúc này Sở Trung Thiên mới nói tiếp: “Trước đây tôi có đặt một đơn hàng lớn với ông Võ, là giao dịch bình thường, nhưng ông ta cố ý giữ tiền, không chịu phân phát.”

“Có chuyện như vậy à?” Lý Phàm không khỏi nhíu mày, quả thật anh đã nghĩ đến điều này, nhưng cách làm của ông Võ thật xấu xa.

“Hóa đơn đó có giá 300 tỷ, là tiền của công nhân mà tôi vẫn chưa phát xuống, tôi đang đợi nhận được số tiền đó để cứu mạng, giờ ông Võ giữ tiền như thế tôi cũng hết cách.” Sở Trung Thiên xoa tay, dù gì ông cũng chưa từng làm chuyện nhờ vả như này.

Nhưng lần này ông đã đến bước đường cùng rồi, nên mới tới tìm Lý Phàm để thương lượng.

Lý Phàm cũng thông cảm cho Sở Trung Thiên, dù gì tình huống hỗn loạn này cũng thật sự liên quan đến anh, nếu Sở Trung Thiên không đứng về phía anh, sẽ không gặp chuyện như vậy.

“Thế này đi, ông có thể ngoài mặt đồng ý hợp tác với họ, nhưng thực chất lại hợp tác với tôi.” Lý Phàm bỗng nói một câu.

Sở Trung Thiên không quá tự tin nói: “Cậu Lý, làm vậy có được không, tôi cảm thấy sẽ bị người khác nhìn ra sơ hở.”

“Không đâu, tôi bảo đảm sẽ thành công, tôi biết người đó có tính cách gì.” Lý Phàm cười nói, hôm nay kể từ lúc giao đấu với cậu Long, anh đã biết anh ta là hạng người gì.

Đó là người thẳng thắn, không có nhiều mưu mô như vậy.

Sở Trung Thiên ngẫm nghĩ, cũng cho rằng Lý Phàm nói có lý, rồi anh cười nói: “Tôi sẽ trả khoản tiền đó cho ông trước.”

Ban đầu Sở Trung Thiên tưởng Lý Phàm sẽ gạt ông qua một bên, hoặc đá ông đi, nhưng sau khi nghe thấy câu nói của anh, trong lòng ông vô cùng cảm động, thậm chí anh còn suy nghĩ cho ông.

Cứ như vậy, Sở Trung Thiên bắt đầu gọi cho cậu Long, giả vờ xin tha, còn nói mấy lời ngon ngọt.
CHƯƠNG 914: GẶP MẶT BẠN CŨ

Quả nhiên tính cách cậu Long giống hệt suy đoán của Lý Phàm, dễ dàng tin tưởng Sở Trung Thiên.

Lúc cúp máy, Sở Trung Thiên cảm thấy chuyện này khó mà tin nổi, vì mọi thứ đang diễn ra vượt xa tưởng tượng của ông.

“Cậu Lý, nhờ có cậu đưa ra ý kiến hay.” Sở Trung Thiên cảm thán, cực kỳ bái phục Lý Phàm, nếu không có anh đưa ra ý kiến hay, e rằng ông đã mất trắng số tiền đó rồi.

Lý Phàm cười nói: “Đợi ông lấy lại tiền rồi thì có thể phản kích ông Võ.”

“Tất nhiên rồi.” Sở Trung Thiên gật đầu, ông Võ bất nhân thì ông cũng phải bất nghĩa.

Lý Phàm giúp đỡ Sở Trung Thiên xong mới rời đi.

Bên này.

Bạch quân sư và một người đàn ông rụt rè đang đứng ở cửa phòng ngủ của Long Hậu.

Long Hậu cực kỳ quyến rũ bước ra, hất tóc ra sau, người đàn ông rụt rè nhất thời sáng mắt, bắt đầu có phản ứng.

Nhưng Bạch quân sư lại ghen tuông, đạp vào người anh ta.

Lúc này người đàn ông đó mới ôm bụng dưới bắt đầu rên rỉ.

Long Hậu khịt mũi khinh thường nói: “Tôi nghe nói cậu là bạn Lý Phàm.”

“Cậu không nghe thấy à, Long Hậu đang hỏi cậu đấy?” Bạch quân sư lôi người đàn ông đó dậy, tức giận hỏi.

Người đàn ông đó ra sức gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng tôi là bạn hồi tiểu học, nhưng đã lâu rồi chưa gặp mặt.”

“Chắc quan hệ cũng rất tốt đúng không, nếu đã như thế thì cậu giúp tôi một chuyện, tôi sẽ thỏa mãn bất kỳ yêu cầu nào của cậu, bao gồm cả tôi.” Giọng nói quyến rũ của Long Hậu vang lên bên tai.

Trong lòng người đàn ông nhất thời mừng rỡ, lúc này Bạch quân sư mới nói ra kế hoạch của mình, anh ta không hề từ chối, ngược lại còn đồng ý rất sảng khoái.

Đứng trước lợi ích, ngay cả người thân anh còn dám bán, huống chi là bạn hồi tiểu học.

Long Hậu cười khẩy: “Hy vọng cậu có thể moi được sự tồn tại của chìa khóa Long Môn.”

“Bà cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành.” Người đàn ông vỗ ngực nói.

Bạch quân sư thấy người đàn ông đã rời đi, thì chạy tới trước mặt Long Hậu như chó giữ nhà: “Long Hậu, bà thấy cách này của tôi thế nào?”

Long Hậu nghe vậy thì khinh thường nhìn Bạch quân sư: “Hừ, chuyện vẫn chưa thành công thì đừng nói trước.”

Bạch quân sư cười lúng túng, đúng lúc này, Long Hậu bắt đầu quyến rũ anh, anh nuốt nước miếng, vội ôm chặt bình giữ nhiệt của mình, uống một hớp nước câu kỷ tử, rồi di chuyển đề tài: “Long Hậu, tôi có việc phải đi trước.”

Nhưng Long Hậu dứt khoát kéo Bạch quân sư vào trong, lúc anh ta ra ngoài, gần như là bò ra.

Người đàn ông kia vừa ra ngoài thì tìm kiếm nửa ngày mới tìm ra số điện thoại của Lý Phàm, sau khi tìm được số của Lý Phàm, anh ta không khỏi sửng sốt.

Vì số điện thoại của Lý Phàm rất thuận tiện.

Người đàn ông nói là làm, bắt đầu gọi ngay, Lý Phàm thấy có người gọi cho mình thì không khỏi sửng sốt, rồi nghe máy theo bản năng.

“Lý, cậu vẫn còn nhớ tôi chứ? Tôi là Chuột đây.”

Nghe thấy giọng nói hơi quen thuộc lại gần như xa lạ này, Lý Phàm nhất thời không phân biệt được, đến khi nghe thấy đối phương nói biệt danh của mình, anh mới chợt nhớ ra.

Anh nhớ hồi tiểu học, quả thật có một người bạn có biệt danh là Chuột, anh vẫn còn ấn tượng, vì bộ dạng người này lấm la lấm lét nên được gọi là Chuột.

“Bạn cũ, sao cậu lại đột ngột gọi cho tôi thế?” Lý Phàm cười hỏi, nói tới cũng kỳ lạ, anh chưa từng liên lạc với bạn nào hồi tiểu học.

Hơn nữa quan hệ giữa anh và Chuột cũng không tốt cho lắm, sao đối phương lại đột ngột gọi cho anh, thật kỳ lạ.

“Ha ha, tôi bỗng tìm thấy số của cậu trong danh bạ nên mới gọi thử, hay là chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi.”

“Được thôi.” Lý Phàm cũng không từ chối, chỉ ra ngoài ăn cơm cùng bạn cũ thôi, nên anh chẳng suy nghĩ gì nhiều.

Sau khi tới quán cơm, Lý Phàm mới gặp lại Chuột, tên thật của Chuột là Trương Tiêu.

Trương Tiêu cười hì hì nói: “Cậu tới rồi à, hút một điếu Chunghwa không?”

“Gần đây cậu sống rất tốt nhỉ?” Lý Phàm tiếp lời cười hỏi.

Trương Tiêu xua tay nói: “Cậu đừng trêu tôi nữa, bình thường tôi không hút bao thuốc này, mà chỉ hút loại bình dân, dù gì cũng gặp mặt bạn cũ, nên cố ý mua cho cậu.”

Lý Phàm hàn huyên với đối phương một lát, lúc này Trương Tiêu mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, nên liên tục trút rượu Lý Phàm, nhưng lại phát hiện ra tửu lượng của anh ấy còn cao hơn anh.

Anh hóa đá tại chỗ, vì tách ra từ hồi tiểu học, nên anh đâu ngờ tửu lượng của Lý Phàm lại cao đến thế, anh tưởng tửu lượng của anh là OK rồi.

Ai ngờ so với Lý Phàm, thì tửu lượng của anh chẳng là cái thá gì.

Lý Phàm khẽ cười hỏi: “Sao tôi cứ cảm thấy hình như cậu định chuốc say tôi, có phải cậu định hỏi tôi chuyện gì đúng không?”

“Cậu nhìn cậu xem, cậu còn nghi ngờ tôi đúng không?” Trương Tiêu bĩu môi nói, thật ra trong lòng anh rất chột dạ, nhưng nghĩ đến kỹ năng diễn xuất của mình sẽ không bị nhìn ra vấn đề gì, nên mới bắt đầu yên lòng.

Trương Tiêu nhức đầu nói: “Cậu, sao tửu lượng của cậu lại cao như vậy?”

“Hết cách rồi.” Lý Phàm nhún vai nói.

Trương Tiêu biết rõ chiêu này không có tác dụng, nên tính tiền, rồi mới cho nhau phương thức liên lạc, lúc đi trên đường, anh bỗng hỏi một câu: “Chúng ta vào tiệm internet chơi game một tý đi?”

“Được thôi.” Nghĩ đến việc gặp mặt bạn cũ, nên đối phương đưa ra yêu cầu gì, Lý Phàm cũng sẽ nghĩ cách hoàn thành.

Tiệm internet ngày nay gần như có thể nói là nơi ở của những thanh niên không nghề nghiệp, hai người vừa bước vào, khói thuốc bên trong đã làm người khác liên tục ho khan.

Lý Phàm và Trương Tiêu ngồi vào chỗ, bắt đầu chơi game đối kháng, có thể nói hai người lúc thắng lúc thua, gần như là hòa nhau.

Dù gì Lý Phàm cũng không quen tay, vì đã lâu rồi anh không chơi game.

Lúc Trương Tiêu đứng dậy, đã va phải một thanh niên, mà thể trạng người đó rất yếu, nhanh chóng bị va đến mức lùi về sau mấy bước, nhưng trong lòng không phục, cảm thấy rất mất mặt.

“Anh va vào tôi đúng không?” Tuổi 17 rất bốc đồng, chưa nói hai câu đã vung nắm đấm.

Trương Tiêu vốn định xin lỗi, ai ngờ tự dưng bị ăn đấm, nên trầm mặt, bắt đầu đánh nhau với thanh niên đó.

Lý Phàm cực kỳ bất đắc dĩ về chuyện này, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy trong tiệm internet?

Thanh niên đó gọi một đám người tới bao vây Trương Tiêu, Trương Tiêu nhìn thấy tình thế này sợ đến mức tỉnh táo hơn rất nhiều, lúc này mới vội xin lỗi: “Các anh em, thật ngại quá, tôi thật sự không có mắt nhìn đường, mới va phải các cậu.”

“Anh bớt giở trò này với tôi đi, mỗi người ba triệu, tự mình xem rồi làm đi.” Thanh niên đó ỷ mình nhiều người nên cực kỳ hống hách, bắt đầu dọa nạt.
CHƯƠNG 915: AI VỀ NHÀ NẤY
Trên người Trương Tiêu không có nhiều tiền như vậy mà dù có anh ta cũng không dám lấy ra đưa cho mấy người đó. Một người ba triệu, nhiều người như vậy ít nhất cũng tốn mấy chục triệu.
Trương Tiêu nuốt nước bọt, anh ta không ngờ đám thanh niên này lại ngông cuồng như vậy.
“E hèm, tôi không mang theo nhiều tiền như vậy. Các cậu thấy ba chục triệu được không?” Trương Tiêu cắn răng nói. Ba chục triệu kia là tiền mồ hôi nước mắt của anh ta đấy.
Tuy nhiên khi anh ta nghĩ tới sau này nếu lấy được bí mật của chìa khóa Long Môn từ chỗ Lý Phàm, đến lúc đó số tiền anh ta nhận được sẽ nhiều gấp mấy lần ba chục triệu này.
Vì hiểu rõ tầm quan trọng của việc này, nên Trương Tiêu ta mới sẽ cam lòng bỏ ra nhiều tiền như vậy.
Đám thanh niên kia nghe Trương Tiêu nói vậy, sắc mặt ai cũng lạnh như băng nhìn anh ta. Tuy đối phương đưa bọn họ rất nhiều tiền nhưng thứ bọn họ cần không phải là chút tiền này của đối phương.
“Hừ, chỉ ba mươi triệu là không đủ.” Gã thanh niên kia cười khẩy nói. Gã tham lam nhìn Trương Tiêu, nghĩ rằng trên người đối phương có rất nhiều tiền, nên mới có ý đồ tống tiền Trương Tiêu.
Trương Tiêu nghe vậy thì ngây người. Anh ta không ngờ kết quả lại đột ngột như vậy.
Sau khi lục lọi một hồi, cuối cùng đám thanh niên kia cũng tìm được một số tiền trên người Trương Tiêu. Gã thanh niên kia lấy được tiền, lập tức mỉm cười đắc ý.
Trương Tiêu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bất chợt hốt hoảng, vội vàng bảo vệ số tiền kia.
Gã thanh niên kia thấy hành động của Trương Tiêu tức thì nổi đóa. Gã lập tức đá lên người Trương Tiêu, Trương Tiêu nhất thời không phản ứng kịp.
Trương Tiêu không ngờ đám nhóc này lại quá quắc như vậy. Anh ta nhất thời bị đánh nằm trên đất, không ngừng kêu rên.
Đương nhiên Lý Phàm nhìn rất chướng mắt. Trương Tiêu là bạn của anh, tất nhiên anh sẽ không thể nhìn đối phương bị bắt nạt.
Đám thanh niên kia gần như bắt đầu đổi thành đánh cướp, Lý Phàm nhìn không nổi nữa giơ tay lên nắm chặt cánh tay của một gã thanh niên.
Gã thanh niên thấy Lý Phàm dám ra tay, lập tức sa sầm mặt, nhìn chằm chằm Lý Phàm, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, nói cho mày biết, tốt nhất đừng quản chuyện này, nếu không tao sẽ cho mày biết tay.”
Lý Phàm nghe xong lập tức bật cười. Bây giờ là thời đại nào rồi thế mà vẫn còn một đám nhóc đã ngu mà còn tỏ ra lợi hại. Lý Phàm thấy, đám nhóc này chẳng khác nào một lũ vô học.
Gã thanh niên kia cố hết sức thoát khỏi cánh tay của Lý Phàm, nhưng ngay lập tức gã không còn bình tĩnh được nữa rồi. Bởi vì Lý Phàm quá mạnh.
Dù gã có vùng vẫy cỡ nào cũng vô dụng. Gã cảm thấy mình như bị gọng kìm siết chặt.
“Mau dừng tay, bằng không tao sẽ khiến mày đẹp mặt.” Gã thanh niên kia bắt đầu đe dọa.
Tốt xấu gì gã là đầu gấu có tiếng ở khu vực này, chưa từng chịu nhục nhã như vậy. Thế mà Lý Phàm lại dám tóm chặt gã. Đây chẳng phải tự chuốc khổ sao?
Lý Phàm khẽ nói: “Trả lại tiền cho bạn tôi, tôi sẽ tha cho các người.”
Lý Phàm không hề thông cảm với đám thanh niên này. Ngược lại còn muốn dạy dỗ bọn chúng thay Trương Tiêu.
Mấy gã thanh niên kia nghe xong liền bật cười, từ trước tới giờ chỉ có bọn họ bắt nạt người khác làm gì có chuyện bị người khác bắt nạt? Cùng lúc đó gã ta bắt đầu dùng ánh mắt ra hiệu với đồng bọn.
Lúc này mấy gã thanh niên còn lại mới dời sự chú ý về phía Lý Phàm, đột nhiên bọn họ bắt đầu ra tay.
Lý Phàm híp mắt. Anh vốn không muốn đối nghịch với đám giặc con này nhưng đây là bọn chúng tự tìm.
Lý Phàm biết đám người này là tự dưng kiếm chuyện. Một tay anh túm chặt gã thanh niên kia, cánh tay còn lại giơ ra đỡ đòn.
Gã thanh niên kia ngạc nhiên tột độ. Đối phương chỉ dùng một tay ấy thế mà có thể đánh hay như vậy.
Trương Tiêu thầm kêu không ổn. Lần này thì xong rồi. Anh ta nhớ rõ người bạn này của mình không giỏi đánh nhau, huống chi lúc này lại đối mặt với một đám người.
Lỡ như Lý Phàm không phải là đối thủ của bọn chúng thì việc anh muốn moi tin chiếc chìa khóa Long Môn từ chỗ Lý Phàm sẽ tan thành bọt biển, vì vậy anh ta hiểu việc này nghiêm trọng cỡ nào.
Trương Tiêu căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi nhưng ngay sau đó biểu hiện của Lý Phàm khiến anh ta không giữ được bình tĩnh nữa. Anh ta không ngờ Lý Phàm lại đánh nhau giỏi như vậy.
Chưa được bao lâu đám người kia đã không phải là đối thủ của Lý Phàm. Tất cả bọn chúng đều bị Lý Phàm đánh đến không phân biệt được đường đi.
Đám thanh niên kia hít thật sâu. Bọn họ thấy Lý Phàm giống như thấy quỷ, sắc mặt sợ hãi tột độ.
Lý Phàm nhìn gã thanh niên cầm đầu, chỉ một ánh mắt đã bùng nổ sát khí âm u lạnh lẽo. Đương nhiên gã thanh niên kia cũng nhận ra sát khí lạnh lẽo trong mắt Lý Phàm.
Gã thanh niên kia không khỏi rùng mình, vội vàng nói với Lý Phàm: “Tôi biết sai rồi, anh hãy tha cho tôi đi. Tôi trả hết tiền lại cho anh.”
Lúc này Lý Phàm mới thu hồi ánh mắt, khá hài lòng với biểu hiện của gã thanh niên kia. Nếu đối phương cứ dây dưa không dứt thì chịu thiệt vẫn là bọn họ.
Sau khi Lý Phàm cầm tiền xong, thì đưa cho Trương Tiêu nói: “Bây giờ tôi đã đòi tiền được cho cậu rồi.”
Thấy số tiền kia hai mắt Trương Tiêu sáng rực. Trước đó anh ta còn lo lắng số tiền của anh ta sẽ không đòi lại được. Bây giờ sau khi thấy được nụ cười hiền lành của Lý Phàm, anh ta yên tâm hơn rất nhiều.
Có Lý Phàm ở đây sao anh ta có thể mất trắng được?
“Gần đây cậu học võ à? Tại sao lại đánh nhau giỏi như vậy? Cả một đám người cũng không phải là đối thủ của cậu.” Trương Tiêu rất bất ngờ trước thực lực mà Lý Phàm đã thể hiện lúc nãy.
Anh ta nghĩ khả năng đánh nhau của Lý Phàm cùng lắm chỉ khá hơn anh ta chút đỉnh, thậm chí còn không bằng anh ta nữa. Dù sao anh ta cũng chưa từng thấy Lý Phàm đánh nhau.
Bây giờ sau khi thấy Lý Phàm ra tay, anh ta bỗng cảm thấy rất kỳ lạ, dường như Lý Phàm rất xa lạ.
Lý Phàm mỉm cười: “Bí mật.”
Suýt chút nữa Trương Tiêu đã muốn nói ra, cậu là thiếu chủ Long Môn, thực lực đương nhiên không tầm thường rồi.
Tất nhiên anh ta không thể nói ra trước mặt Lý Phàm, bằng không chẳng mấy chốc sẽ bị Lý Phàm phát hiện vấn đề.
“Chúng ta đều uống nhiều rồi, không bằng ai về nhà nấy đi.” Lý Phàm lên tiếng. Anh thật sự không uống nhiều, quan trọng là Trương Tiêu uống rất nhiều, chỉ vì nể mặt đối phương nên mới nói như vậy.
“Thật ra… tôi nói thật với cậu gần đây tôi thất nghiệp, không có nhà ở, không có gì cả…” Trương Tiêu đột nhiên thốt lên.
Lý Phàm nghe vậy thì nhìn Trương Tiêu bằng ánh mắt khác lạ.
Anh nghĩ Trương Tiêu lăn lộn cũng không tệ, ai ngờ đối phương lại kém như vậy. Nhưng việc này cũng không đúng lắm. Bởi vì gia đình của Trương Tiêu cũng thuộc dạng số một số hai mà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom