• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 721-725

CHƯƠNG 721: KHÁC THƯỜNG

Lý Phàm ra hiệu bằng ánh mắt với Trần Hiểu Đồng, khẽ nói: “Lầy giấy chứng nhận cho lão Lưu xem xem.

Trần Hiểu Đồng lầy giấy chứng nhận của mình ra, ngẩng đầu lên đưa cho lão Lưu: “Ông xem giấy chứng nhận của tôi xem, lúc này chắc không còn gì để nói nữa rồi nhỉ.”

Lão Lưu nhận giấy chứng nhận của Trần Hiểu Đồng xem qua một lượt, lập tức ngơ ngác, lật tới lật tui giấy chứng nhận xem lại vài lần, cuối cùng đập đập vào miệng rồi trả lại cho Trần Hiểu Đồng.

“Cái gì nhỉ… giờ tôi sẽ gọi điện cho lãnh đạo để xin chỉ thị, hai người đợi chút.”

Lão Lưu nói xong thì trở về phòng, cầm điện thoại trên bàn gọi đi.

Trần Hiểu Đồng lầy lại giấy chứng nhận, khẽ “hừ” một tiếng, kiêu ngạo như một con khổng tước.

Rất nhanh lão Lưu đã đặt điện thoại xuống, đi ra khỏi phòng: “Giờ tôi sẽ đưa hai người đi gặp chủ nhiệm Hồ, người phụ trách an ninh.”

“Cảm ơn ông, lão Lưu.” Lý Phàm vẫn rất biết ơn lão Lưu, nếu như không có lão Lưu, có thể sẽ phiền phức hơn rất nhiều.

Lão Lưu đưa Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng đi đến khu làm việc của nhà máy in tiền giấy, trên đường giới thiệu qua về tình huống của nhà máy.

Đến trước cửa phòng làm việc của bảo vệ nhà máy in tiền giấy, lão Lưu gõ cửa.

“Mời vào.”

Lão Lưu đầy cửa ra đi vào: “Chủ nhiệm Hồ, chính là hai người này, bảo vệ trưởng của tập đoàn Họa Vân Y, cậu Lý và cô Trần Hiểu Đồng của cơ quan điều tra mật vụ.”

Chủ nhiệm Hồ ngẩng đầu lên, nhìn hai người: “Chuyện của hai người lão Lưu đã nói với tôi rồi, chuyện này cứ để lão Lưu hợp tác xử lí với hai người đi, trước đây lão Lưu ở đội tuần tra, có kinh nghiệm phá án, cũng đã quen thuộc với nhà máy, có điều hai người không thể đi vào khu vực sản xuất trong nhà máy.”

Chủ nhiệm Hồ nói xong thì nhìn lão Lưu, khẽ xua tay, ra hiệu lão Lưu có thể đưa hai người họ rời đỉ.

“Vâng, chủ nhiệm Hồ, chắc chắn tôi sẽ dốc sức phối hợp, chủ nhiệm cứ bận việc của mình đi, chúng tôi ra ngoài trước đây.”

Đưa Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt lão Lưu khổ sở, nói: “Người tốt khó làm thật đấy, hai người nói xem phải làm sao đi, tôi sẽ phối hợp với hai người, muốn xem camera giám sát hay đi phỏng vấn trong nhà máy?”

“Không cần, tìm một nơi yên tĩnh, tôi hỏi ông vài chuyện là được.” Lý Phàm hoàn toàn không định làm mọi chuyện một cách phiền phức như vậy, hơn nữa thời gian cũng không cho phép.

Lần này đến nhà máy in tiền, mục đích của Lý Phàm chính là đánh rắn động cỏ, khiến tên sát thủ kia phải tự xuất hiện.

Lão Lưu nhìn Lý Phàm với ánh mắt khó hiểu, đi đến một gian phòng làm việc bên cạnh, lầy chìa khóa ra mở cửa: “Vậy chúng ta nói ở đây đi, đây là phòng làm việc của tôi, có điều bình thường cũng không dùng đến.”

Có điều bình thường cũng không dùng đến? Lý Phàm cảm thấy câu nói cuối cùng này của lão Lưu có chút giấu đầu lòi đuôi, như là lão Lưu đang cố ý nhắn mạnh điều gì đó.

Lão Lưu mở cửa phòng làm việc ra, đi vào trong, bước về phía cửa sổ, kéo rèm ra, rồi mở cửa sổ ra.

“Trước giờ vẫn không hay dùng phòng làm việc ở đây, có tránh có mùi vị khác lạ, hai người đừng ghét bỏ, có cần tôi phun một ít chất làm sạch không khí không?”

Lão Lưu nói xong, không đợi Lý Phàm trả lời, ông ta đã lấy chất làm sạch không khí trên bàn lên, phun khắp phòng.

Lý Phàm nhìn vị trí cũ của chất làm sạch không khí.

Đó là vị trí dễ lấy được nhất ở trên bàn, bình thường những thứ như chất làm sạch không khí thường không được sử dụng thường xuyên, sẽ được cắt trong một góc nào đó.

Nhưng chất làm sạch không khí của lão Lưu lại được đặt ở một nơi chỉ cần với tay là có thể lầy được, xem ra là được sử dụng thường xuyên.

Lý Phàm ngồi xuống ghế, nhớ lại mùi hương ngửi được ban nãy lúc mới vào phòng.

Mùi hương đó vô cùng kì lạ, nhưng Lý Phàm có thể chắc chắn, đó không phải mùi hương được tạo ra do không khí lâu ngày không được lưu thông.

Lý Phàm quan sát kĩ càng, cần thận nhìn từng ngóc ngách trong phòng, những chỉ tiết ở mỗi góc càng khiến Lý Phàm cảm thấy căn phòng này vô cùng kì lạ.

Những đồ thường được sử dụng tới thì lại được đặt trong góc, mà ở những vị trí có thể dễ dàng lầy được thì toàn là những đồ bình thường không dùng tới.

Ví dụ như hòm đựng công cụ, bảng điện, còn có một số thứ đồ điện tử cổ như máy cát xét đã được tháo rời, MP3.

Trong thùng rác ở góc phòng, Lý Phàm nhìn thấy một số thứ như báo cũ bị ném trong đó, có một vài tờ báo đã ố vàng, nhìn có vẻ như là báo từ rất nhiều năm trước rồi.

Lão Lưu đặt chất làm sạch không khí xuống, cười có chút mắt tự nhiên.

“Chỗ này của tôi rất loạn, bình thường tôi hay mày mò một số thứ ở đây, tôi thích nhất là tháo dỡ những đồ điện tử nhỏ, nghiên cứu cấu tạo đường điện bên trong đó, hai người đừng lấy làm lạ.”

Rồi ông ta cong người lấy ba chai nước khoáng trong góc hộp rồi đặt lên bàn, cười khan nói: “Chỗ này của tôi bình thường không hay dùng tới, vậy nên cũng không chuẩn bị nước ấm, hai người dùng nước khoáng nhé.”

Đưa nước khoáng cho Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng xong, lão Lưu ngồi xuống ghế, nở một nụ cười hiền hòa: “Hai người muốn hỏi gì? Nếu biết tôi nhất định sẽ không giấu giếm điều gì.”

“Ban nãy nghe chủ nhiệm Hồ nói ông từng ở đội tuần tra, vậy sao ông lại tới đây làm bảo vệ?” Lý Phàm tò mò hỏi.

Thân phận của lão Lưu khiến Lý Phàm vô cùng tò mò, trong lòng Lý Phàm đã chắc chắn rằng lão Lưu là một trong những sát thủ.

Lý Phàm chắc chắn rằng lão Lưu không phải sát thủ đơn lẻ, mà là thành viên của một nhóm sát thủ, hơn nữa còn có địa vị không thấp.

Ánh mắt lão Lưu ngơ ra, như không ngờ Lý Phàm sẽ hỏi câu hỏi như vậy: “Chuyện này… có thể không trả lời không.”

Lý Phàm quả đoán lắc đầu, lão Lưu đang ngồi thẳng chợt gục xuống, sắc mặt thống khổ.

“Trước kia tôi từng là gián điệp, lúc đó đại ca của tổ chức mà tôi làm gián điệp bắt đầu nghi ngờ tôi, lúc đó tôi chỉ có hai con đường, một là chứng minh bản thân, hai là nghĩ cách chạy trốn.

Đối diện với tình huống như vậy tôi cũng không thể nào lựa chọn được, nên tôi đã thương lượng với cấp trên của tôi, muốn thoát thân khỏi tổ chức đó, nhưng cắp trên của tôi lại không muốn từ bỏ, dù sao tổ chức này chúng tôi cũng đã quan sát hai năm rồi, không dễ gì mới có thể trà trộn vào đó.

Tôi bị thuyết phục, vì chính nghĩa nực cười mà đã ở lại cái tổ chức đó, nhưng sau này, đại ca của tổ chức bắt cấp trên của tôi, cấp trên của tôi vì muốn giữ mạng mà định khai tôi ra, tôi hết cách, vì giữ mạng chỉ có thể giết ông ta.”

Đôi mắt lão Lưu đã ằng ậc nước, hai tay vò tóc, ra sức bứt tóc: “Mạng của tôi được giữ lại rồi, tổ chức kia cũng bị tiêu hủy rồi, nhưng lương tâm của tôi không chịu nổi, vì vậy tôi đã xin rời khỏi đội tuần tra, đến đây làm bảo vệ.”

Lão Lưu bắt lực dựa lưng vào ghé, hai tay che mắt, nước mắt len lỏi chảy xuống theo kẽ tay, nhìn có vẻ tâm trạng ông ta rất tệ.

*Xin lỗi, tôi không biết lại là một chuyện thương tâm như vậy.” Lý Phàm an ủi nói, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm bàn tay đang che mắt và nửa bên má lộ ra bên ngoài của lão Lưu.

Ngón tay út của lão Lưu khẽ động đậy, bên má hơi nhấp nhô, như là đang nghiền răng nghiến lợi.

Nhìn biểu cảm nhỏ bé của lão Lưu, Lý Phàm khẽ cười, cầm hộp giấy trên bàn, rút vài tờ đưa cho lão Lưu.
CHƯƠNG 722: ĐỪNG SAY ĐẮM ANH

“Mau lau nước mắt đi, ông cũng chỉ tự bảo vệ bản thân, bị ép đến bắt lực mà thôi, chuyện đã qua rồi thì đừng đặt nặng trong lòng.” Lý Phàm đưa giấy qua đó.

Lão Lưu thả lỏng tay, nhận lấy tờ giấy mà Lý Phàm đưa cho, lau nước mắt trên mặt: “Nói nhiều rồi cũng chỉ có nước mắt, những năm nay tối đến tôi đều ngủ không được yên giấc, tôi có lỗi với ông ta, tâm trạng tôi có chút kích động, hai người đừng để ý, đề tôi bình tĩnh lại đã.”

Lão Lưu chống tay lên đầu, im lặng một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

Lý Phàm tháy lão Lưu đã bình tĩnh lại, hỏi: “Người trong nhà máy in tiền có thể tùy tiện tiếp xúc sao?”

“Đương nhiên là không thể rồi, vận chuyển tiền có quy trình nghiêm ngặt, về mặt lí thuyết thì mỗi một tờ tiền đều không thể nào bị tuồn ra ngoài.”

Lão Lưu nhìn Lý Phàm, lúc nói đến bốn chữ ‘về mặt lí thuyết, lão Lưu lại nhắn mạnh giọng.

Lý Phàm gật đầu: “Vậy có nghĩa là, có tồn tại sơ hở về việc bị tuồn ra ngoài sao? Không biết ông có hiểu rõ những sơ hở này không.”

Lão Lưu vặn chai nước khoáng ra uống một ngụm, khẽ lắc đầu: “Sao tôi biết được, trước đây cũng chưa từng xảy ra chuyện này, nhưng trong cái xã hội tình người này ai có thể đảm bảo rằng không có sai sót xảy ra chứ, mọi chế độ đều do con người hoàn thành, có tình người tồn tại thì cũng sẽ có sơ hở.”

Lời của lão Lưu rất khách quan, khách quan đến mức không thể chê vào đâu được.

“Vậy có những ai có thể tiếp xúc được đến tiền in?” Lý Phàm hỏi tiếp.

Lão Lưu nhíu mày suy nghĩ một lúc, chậm rã nói: “Người có thể tiếp xúc thì có bảo vệ, bên vận chuyển và công nhân đi đầu trong dây chuyền in ấn, chỉ có những người này mà thôi.”

Lý Phàm ngồi dựa lưng lên ghế, ánh mắt sắc bén nhìn lão Lưu, hỏi như đang thẩm vấn nạn nhân: “Bảo vệ phụ trách những quy trình nào?”

Lão Lưu nhìn Lý Phàm tràn đầy khí thế, có một phút chốc thát thần, sau khi tỉnh táo lại, ánh mắt lão Lưu có vẻ khác thường, ông ta cúi đầu xuống.

“Bảo vệ phụ trách nhập kho cai quản, xuất kho thẩm tra.”

“Có những ai phụ trách nhập kho cai quản, xuất kho thẩm tra? Người phụ trách là ai?”

Lão Lưu khẽ cười, ngước mắt lên nhìn Lý Phàm: “Cậu đang nghi ngờ người của bộ phận bảo vệ chúng tôi?”

“Sao có thể nói là hoài nghỉ được, tôi đang to gan giả thiết, cẩn thận tìm chứng cứ.” Lý Phàm nghiêm túc nói.

Lão Lưu bắt lực lắc đầu, ngồi dậy lầy một sắp giấy viết thư của nhà máy in tiền, bắt đầu viết tên những người đó.

Viết xong lão Lưu xé tờ giấy ra, đưa cho Lý Phàm: “Đây là danh sách tất cả nhân viên bảo vệ của tổ trông coi nhà kho tiền in, nếu cậu muốn điều tra tất cả bọn họ, tôi có thể liên lạc giúp cậu.”

Lý Phàm nhìn tên hơn mười người trên tờ giấy, xua tay với lão Lưu: “Không phiền ông liên lạc nữa, chúng tôi tự điều tra là được, hôm nay cảm hơn ông đã phối hợp với chúng tôi.”

Lý Phàm cắt tờ giấy danh sách nhân viên đi, đứng dậy nói với lão Lưu: “Chúng tôi xin phép trước, nếu có gì cần thì vẫn sẽ làm phiền đến ông.”

Lão Lưu vội đứng dậy: “Nào có phiền, lãnh đạo đã dặn dò rồi, đương nhiên tôi sẽ dốc sức phối hợp với hai người, có gì cần giúp, hai người chỉ cần tìm đến tôi là được.”

Lão Lưu tiễn Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng ra cửa, nhìn hai người rời đi, ánh mắt lão Lưu hiện lên vẻ lạnh lẽo u ám.

Đóng cửa phòng làm việc lại, lão Lưu cầm lên một bảng điện, thấp giọng lẫm bẩm: “Thú vị đấy, người của đội điều tra mật vụ cũng đã tới rồi, có điều như vậy thì trò chơi mới vui hơn, Lý Phàm à Lý Phàm, lân này xem như cậu đã mắc câu rồi.”

Gương mặt lão Lưu hiện lên một nụ cười lạnh lùng, ông ta lấy một chiếc điện thoại cũ kĩ, kì lạ trong ngăn kéo ra.

Nói là cũ kĩ, kì lạ là vì chiếc điện thoại này hoàn toàn không giống với điện thoại được bán trên thị trường hiện nay, mà là điện thoại được chế bằng bảng điện.

Sau một hồi thao tác phức tạp, lão Lưu dùng điện thoại gửi đi một tin nhắn: Cá đã mắc câu, chuẩn bị thu lưới.

Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng ra khỏi nhà máy in tiền lên chiếc Mercedes Benz, lần này Lý Phàm ngồi ở vị trí lái xe, còn Trần Hiểu Đồng ngồi ở vị trí phó lái.

Trần Hiểu Đồng nhìn Lý Phàm lái xe, cười nhạt nói: “Anh có phát hiện gì không?”

Lý Phàm nói với giọng điệu trâu chọc: “Anh không có phát hiện gì cả, em thì sao?”

“Đồ đáng ghét.” Trần Hiểu Đồng vung nắm đắm ra trước mặt Lý Phàm, dáng vẻ có chút hung dữ.

Có điều cùng với khí chất và dung mạo của Lý Phàm, dáng vẻ hung dữ này lại trở nên tràn đầy phong tình, quyến rũ.

Lý Phàm nhìn vẻ quyền rũ của Trần Hiểu Đồng, chợt có chút rung động, vội thu tầm mắt về nhìn con đường phía trước.

Thầy Lý Phàm như vậy, Trần Hiểu Đồng thầm vui trong lòng, gương mặt lại vẫn đang căng ra, giả vờ lạnh lùng.

Xem ra sau này phải mặc thật nhiều quần áo đẹp cho Lý Phàm nhìn, nếu không anh sẽ luôn cho rằng cô ta và anh chỉ là anh em.

Lý Phàm lái Mercedes Benz đi một vòng, rồi dừng lại ở một góc đối diện chéo với nhà máy in tiền.

“Lão Lưu kia có vấn đề, ông ta chắc là một trong những thành viên của nhóm sát thủ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì ông ta sẽ ra ngoài nhanh thôi, đưa chúng ta đi vào cái bẫy mà ông ta đã sắp đặt sẵn.”

Trần Hiểu Đồng mở lớn hai mắt nhìn Lý Phàm: “Lão Lưu có vần đề thì em đã nhìn ra rồi, nhưng sao anh có thể chắc chắn lão Lưu sẽ đưa chúng ta vào bẫy?”

“Ông ta không thể chạy trốn sao? Ông ta không thể đi tìm thành viên nhóm thương lượng đối sách sao?

Ông ta không thẻ…”

Trần Hiểu Đồng nói mấy câu, thấy Lý Phàm không chú ý đến lời nói của mình, giận dữ phồng hai má lên.

Ánh mắt Lý Phàm nhìn chằm chằm vào cổng lớn nhà máy in tiền, nhìn kĩ từng người ra ra vào vào.

Trần Hiểu Đồng tức giận nghiêng người về phía Lý Phàm, một mùi hương thanh mát không ngừng len lỏi vào mũi Lý Phàm, ngửi mùi hương này vào khiến người ta cảm thấy thảnh thơi nhẹ lòng.

Lý Phàm khẽ khịt mũi, có chút tham lam ngửi mùi hương đó, không khí trong xe lập tức có chút mập mờ.

Trần Hiểu Đồng đưa tay ra khẽ nhéo mũi Lý Phàm, bật cười quyền rũ: “Anh đang ngửi cái gì thế, có phải thấy rất thơm không?”

Sắc mặt Lý Phàm hơi đỏ lên, ngại ngùng gật đầu: “Đúng là rất thơm, trước đây chưa từng ngửi qua, có phải là em đã dùng nước hoa không?”

Trần Hiểu Đồng giận dữ trừng mắt nhìn Lý Phàm, chu miệng ngồi về chỗ cũ.

Nước hoa có thể so sánh với hương thơm cơ thể người ta sao! Không phải trên sách đều nói, có thể ngửi được mùi hương của đối phương thì người đó sẽ vô cùng thích hợp với mình hay sao.

Ban nãy cô ta đã ngửi được mùi hương trên người Lý Phàm, cảm thấy cũng rất thơm, Trần Hiểu Đồng thầm nghĩ trong lòng, hai má cũng dần dần ửng đỏ.

“Hương thơm của nước hoa nào có tự nhiên như vậy, không nói với anh những chuyện này nữa, anh mau nói xem anh phán đoán như nào đi.”

“Rất dễ phán đoán mà, tinh thần lão Lưu có vấn đề, chắc chắn là tâm thần phân liệt rồi.” Lúc Lý Phàm nói ra phán đoán, vẻ mặt vô cùng tự tin.

Vẻ mặt tự tin của Lý Phàm khiến Trần Hiểu Đồng vô cùng say mê, Trần Hiểu Đồng rất thích dáng vẻ tự tin này của Lý Phàm.

Lý Phàm không nghe thầy Trần Hiểu Đồng nói gì, có chút nghi hoặc quay sang nhìn Trần Hiểu Đồng, thấy ánh mắt say mê của Trần Hiểu Đồng, Lý Phàm bắt lực cười khổ.
CHƯƠNG 723: RƠI VÀO BẪY

Trần Hiểu Đồng ngại ngùng, hoảng loạn cúi đầu xuống, khẽ nói: “À… chuyện đó, thần kinh lão Lưu có vấn đề sao?”

“Lúc lão Lưu làm gián điệp chắc đã chịu đả kích tâm lí nặng nè, nên tinh thần đã xảy ra vấn đề, anh đoán chắc ông ta bị tâm thần phân liệt, có một nhân cách xấu xa, giết người có lẽ đã trở thành thú vui của ông ta, ông ta giết người để chứng minh bản thân, cũng để giải tỏa áp lực trong lòng ông ta.”

Lúc Lý Phàm giải thích suy đoán của mình cho Trần Hiểu Đồng, lão Lưu đi ra từ nhà máy in tiền.

Sau khi chào hỏi với mấy đồng nghiệp, lão Lưu vội vàng đi về phía chiếc Passat bên đường, mở cửa xe ra bước vào.

Passat chậm rãi khởi động, Lý Phàm lái xe theo đuôi chiếc Passat của lão Lưu.

Hai xe cách nhau không xa, thậm chí Lý Phàm có thể nhìn được lão Lưu đang lái xe thông qua cửa kính phía sau.

Trần Hiểu Đồng có chút căng thẳng nói: “Có phải anh đi sát quá rồi không? Em xem phim lúc theo dõi người ta không theo gần như vậy đâu.”

Lý Phàm khẽ cười nói: “Đối phó với loại tép riu này sao phải cần đến kĩ thuật theo dõi, hơn nữa lão Lưu cũng cố ý để chúng ta đi theo, ban nãy đến phòng làm việc của ông ta, ông ta đã có ý để lộ ra sơ hở rồi.”

Trần Hiểu Đồng nhíu mày suy nghĩ lời nói của Lý Phàm, trong lòng dần hiểu ra: “Anh phân tích từ tính cách của ông ta đúng không, lão Lưu có thể gửi thư uy hiếp mà không trực tiếp ám sát, chứng tỏ ông ta rất thích chơi đùa người khác.

Ông ta thích khiến người ta rơi vào nỗi sợ hãi, áp lực, dần dần giày vò đối phương, như vậy có thể khiến ông ta cảm thấy đây là trò chơi để giải tỏa áp lực! Anh Lý Phàm, anh giỏi quá, nếu anh mà ở đội tuần tra, nhát định có thể trở thành thám tử đó.”

Ánh mắt Trần Hiểu Đồng nhìn Lý Phàm sáng lấp lánh như những vì sao.

Lý Phàm không tiếp lời Trần Hiểu Đồng mà tập trung vào việc lái xe, theo sát xe của lão Lưu.

Rất nhanh họ đã đi ra khỏi khu vực trung tâm thành phó, lão Lưu lái xe về phía bến cảng, bên đó là bến cảng Hán Giang của ngoại ô Hán Thành.

Bến cảng Hán Giang từng là bến cản lớn, tấp nập, có điều Hán Giang đang dần khô cạn, mực nước hạ thấp khiến thuyền bè khó lưu thông, giờ đây bến cảng Hán Giang đã bị bỏ phế rồi.

Lão Lưu nhìn kính chiếu hậu, thấy chiếc Mercedes đuổi theo sát phía sau, nhếch miệng nở một nụ cười đắc ý.

Lão Lưu lấy chiếc điện thoại tự chế kì lạ ra, gọi cho một số: “Cá đã vào gảng, đợi ăn thôi.”

Lão Lưu nói xong thì đột nhiên đạp mạnh chân ga rồi đưa tay ra chạm vào phần điều khiển trung tâm.

Passat đã được lắp phần điều khiển trung tâm, có một cái nút màu xanh, lão Lưu ấn mạnh xuống đó.

Động cơ của chiếc Passat phát ra tiếng gầm rú, ống đuôi phun ra hai ngọn lửa.

Chiếc Passat của lão Lưu đã được cải trang, không chỉ thay đổi động cơ công suất lớn mà còn lắp thêm thiết bị tăng tốc nito lỏng.

Khi khởi động thiết bị tăng tốc nito lỏng, tốc độ của chiếc Passat lập tức bùng nổ, đạt tới 300km/h chỉ trong giây lát.

“Hahaha, đuổi theo tôi đi, trò chơi của chúng ta bắt đầu rồi.” Lão Lưu thích thú hét lên, chiếc Passat nhanh như đang bay.

Lý Phàm bình tĩnh, không hề tăng tốc đuổi theo xe của lão Lưu, chỉ đuổi theo chiếc Passat của lão Lưu từ xa.

“Còn lắp cả nito lỏng nữa, cũng chịu chỉ đấy.” Lý Phàm lắc đầu, trong lòng vô cùng khinh bỉ lão Lưu.

Chiếc Passat trượt bánh xe một cách đẹp đế quành vào trong bến cảng, ba phút sau, chiếc Mercedes cũng đi vào trong đó Nhìn bến cảng trống trải phía trước, Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Cái bẫy của bọn họ chắc là ở đây rồi, lát nữa em cứ ở trên xe đợi.”

Trần Hiểu Đồng gật đầu, toàn thân trở nên căng cứng, thầm nghĩ bản thân không thể chỉ làm một bình hoa đợi trên xe được, phải khiến Lý Phàm nhìn thấy bản lĩnh của cô ta mới được.

Trần Hiểu Đồng đã từng được huấn luyện cũng biết vài công phu cơ bản, cảm thấy trước mắt chính là thời cơ thể thể hiện bản thân.

Thấy chiếc Passat dừng ở trong nhà kho chính giữa phía xa, Lý Phàm lái Mercedes Benz qua đó.

Sau khi chiếc Mercedes Benz vào trong nhà kho, dừng bên cạnh chiếc Passat, Lý Phàm mở cửa xe đi xuống.

Lúc Lý Phàm xuống xe, cửa nhà kho cũng chậm rãi đóng lại, bên trong dần trở nên tối tăm.

“Chúc mừng bạn đã tiến vào thế giới trò chơi của tôi, đây là cửa đầu tiên của bạn, tên là Gọi mọi người tới tìm kiếm.”

Tiếng điện tử vang lên từ những chiếc loa xung quanh nhà kho.

Lý Phàm híp mắt lại, khiến mắt anh có thể nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh tối tăm này.

“Trong nhà kho có đặt bom hẹn giờ, số lượng không xác định nhưng thời gian thì có, bom sẽ nỗ vào mười phút sau.

Tất cả số bom được bố trí đều là thuốc nổ mạnh, bây giờ mời bạn hãy bắt đầu trò chơi, xem xem năng lực tìm kiếm của bạn có mạnh hay không, hahahaha.”

Sau một tràng cười điên cuồng, đèn của nhà kho chọt sáng lên, khiến Lý Phàm phải híp mắt lại một lúc.

Lý Phàm nhanh chóng quan sát bốn phía, nhà kho vô cùng trống trải, chỉ có vài cây cột và bốn bức tường, hoàn toàn không có một bóng người.

Trần Hiểu Đồng xuống xe, bước nhanh về phía Lý Phàm: “Chia nhau ra tìm đi, đông người sẽ tìm nhanh hơn.

Lý Phàm nặng nè gật đầu: “Chú ý an toàn.”

Ai người chia nhau ra tìm, cẩn thận kiểm tra mỗi một ngóc ngách trong nhà kho.

Trong một tòa tháp cao cách nhà kho không xa, lão Lưu đeo mặt nạ đang ngồi xem màn hình giám sát cùng ba người đàn ông đeo mặt nạ khác.

Trong màn hình chính là hình ảnh về Lý Phàm và Trần Hiểu Đồng.

“Con hàng này nhìn cũng không tệ, nếu bị nỗ chết thì thật đáng tiếc.”

“Đúng thế, nhìn có vẻ rất mạnh mẽ, mấy con hàng chảnh chọe này là thích nhất, nếu cửa này cô ta có thể xông ra ngoài, nhất định phải bắt sống về đáy.”

Lão Lưu nở một nụ cười khinh bỉ dưới chiếc mặt nạ, như là có chút thất vọng vì biểu hiện của Lý Phàm.

“Hai kẻ ngốc này e là hết đường sống rồi, máy người đừng nghĩ nữa, chuẩn bị cho việc ngày mai đi, Cố Họa Y kia cũng không tệ, đủ để khiến cho máy người vui vẻ.”

Nghe thấy cái tên Cố Họa Y, ba tên kia lập tức trở nên thích thú.

“Hehe, đã chơi qua nhiều gái rồi, gái hàng không hay sinh viên gì đó cũng đã nếm cả, nhưng lại chưa từng chơi nữ tổng giám đốc bao giờ, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi.”

“Bảo vệ của tập đoàn Họa Vân Y yếu ớt lắm, nào cần chuẩn bị gì, ngày mai cứ tùy tiện tới cũng có thể chiến thắng trở về.”

Trong màn hình, Lý Phàm đã đi đến tận cùng nhà kho nhưng vẫn chưa phát hiện ra một quả bom hẹn giờ nào.

Lý Phàm căng thẳng, cảm thầy lão Lưu vô cùng giảo hoạt, những lời nói ban nãy đã dẫn dắt khiến anh dồn hết sự tập trung vào nhà kho mà làm ngơ một số thứ.

Thứ đó cũng chính là thứ mà người thường cũng không cho rằng bom hẹn giờ sẽ được giấu trong đó.

Đó chính là chiếc Passat lão Lưu lái tới!

Không ai sẽ cho rằng lão Lưu lại đặt bom hẹn giờ trong chiếc xe mà ông ta lái, nhưng đối với kẻ tinh thần có vấn đề, hành vi khác với người thường như lão Lưu mà nói, không bình thường mới là bình thường nhất.

Lý Phàm híp mắt nhìn chiếc Passat, đi nhanh qua phía đó.

Mà Trần Hiểu Đồng ở phía xa cũng đã hoàn thành việc tìm kiếm, có chút hoang mang xua tay với Trần Hiểu Đồng, bày tỏ rằng cô ta không phát hiện ra thứ gì.
CHƯƠNG 724: BOM HẸN GIỜ

Lý Phàm dùng tay ra hiệu cho Trần Hiểu Đồng tìm chỗ trốn đi.

Trần Hiểu Đồng hơi chần chừ nhưng vẫn trốn sau một cây cột, cảnh giác nhìn bốn phía.

Lý Phàm lấy hộp dụng cụ từ trong xe ra sau đó vội vàng đi về phía chiếc xe Volkswagen Passat.

Nhìn trên màn hình theo dõi, thấy Lý Phàm đang đi về phía Passat, lão Lưu kinh ngạc kêu nhỏ một tiếng.

“Thằng nhóc này khá thông minh, đầu óc thật nhanh nhạy, nhanh như vậy đã có thể nghĩ ra có bọm hẹn giờ ở trên xe mình. Nhưng nếu đã như vậy thì cứ coi như tăng độ khó cho trò chơi đi.”

Lão Lưu lôi chiếc điện thoại di động tự chế kỳ lạ của mình ra lướt lướt hai cái, chiếc xe Passat lập tức vang lên tiếng báo hiệu.

Đó là tiếng báo cửa xe đã bị khóa.

Lão Lưu đã gắn thêm một ổ khóa cơ lên trên xe Passat khiến cho cửa xe của nó trở nên càng khó mở hơn.

Nghe thấy tiếng báo xe đã khóa, Lý Phàm lại càng chắc chắn với suy đoán của mình, hiện giờ quả bom đang nằm trên xe Passat.

Lý Phàm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, anh yên lặng tính toán không gian kho hàng. Nếu đối phương đã nói có thể cho nỗ tung nhà kho này như vậy sẽ phải cần đủ số lượng thuốc nỗ.

Chiếc xe này đã được cải tiến, hơn nữa bình thường lão Lưu vẫn còn sử dụng chiếc xe này cho nên bom nhất định không thể giấu ở khoang máy hay hàng ghề trước được. Như vậy có khả năng ông ta sẽ giấu bom trong cốp xe.

Lý Phàm cần thận phân tích một hồi sau đó nhanh tay mở hộp dụng cụ ra.

Bên trong hộp dụng có đầy đủ mọi thứ, ngoài các loại công cụ phổ biến như kìm, tua-vít còn có cả máy cắt mini nữa.

Khi nghe được tiếng khóa cơ của cửa bị khóa, Lý Phàm đã từ bỏ ý định sẽ phá khóa mở cửa. Anh lắp đĩa cắt vào máy cắt mini rồi nhần công tắc mở máy.

“Ong ong.” Máy cắt mini bắt đầu quay liên hồi.

Lý Phàm cầm máy cắt mini bắt đầu cắt nắp cốp sau của xe Passat.

Lão Lưu ngồi trước màn hình theo dõi tức giận đến nỗi bóp méo lon coca trong tay khiến chất lỏng màu nâu và bọt trắng văng tứ tung.

“Tên khốn kiếp này! Không ngờ cậu lại mang nhiều dụng cụ như vậy, thật gian xảo mài”

“Ò, lần đầu tiên tôi thấy lão Lưu nổi giận nha. Nghe nói người đạo mạo khi nổi giận đều rất đáng sợ.” Một tên sát thủ vui vẻ nhạo báng lão Lưu.

Hai người khác cũng bật cười. Thật ra bọn họ rất mong đợi Lý Phàm có thể tìm thấy bom hẹn giờ, như vậy bọn họ sẽ có cơ hội bắt sống Trần Hiểu Đồng rồi.

Nghĩ đến dáng người cao gầy mềm mại, vẻ đẹp lạnh lùng như núi băng của Trần Hiểu Đồng, ba tên sát thủ xoa tay cười ha ha, dường như sắp đợi không nồi nữa.

“Lão Lưu, ông cũng đừng nóng giận, lát nữa sẽ nhường cơ hội băm vằm thằng ranh kia thành trăm mảnh cho ông, để ông thoải mái hả giận. Chúng tôi chỉ cần người đẹp kia thôi.”

“Ha ha, nói không sai. Chúng tôi chỉ cần người đẹp tựa như núi băng kia thôi. Còn anh đẹp trai đó chúng tôi không có hứng thú, giao cho ông thoải mái xử lý.”

Lão Lưu đập mạnh xuống bàn.

“Cười cái khỉ! Còn không mau đi chuẩn bị trang bị cho bản thân đi. Lát nữa phải xuất toàn lực, không nên khinh địch.” Sau khi nói xong, lão Lưu cũng lập tức đứng lên đi tới một xó lôi ra một cái hộp.

Trong hộp đó đựng một chiếc máy bay không người lái do lão Lưu tự cải tiến, đã được trang bị thêm hệ thống tên lửa, có thể bắn đạn liên tục. Trong những lần ám sát trước, nó đã lập vô số công lao.

Ba tên sát thủ còn lại cũng tự lấy trang bị của mình: một tên mang bộ súng bắn tỉa, hai tên còn lại dùng súng trường.

Bốn người lão Lưu có thể xem là nhóm sát thủ được võ trang tận răng.

Ba người ngoài lão Lưu đều là lính đánh thuê có kinh nghiệm, đã từng chiến đấu ở chiến trường Châu Phi, còn từng giao chiến với lính đánh thuê nước ngoài mấy chục lần.

Sau khi bốn người bọn họ hợp lại tạo thành nhóm sát thủ, đã thực hiện gần trăm vụ ám sát nhưng chưa từng thất bại dù chỉ một lần.

Lúc này, Lý Phàm đã cắt xong nắp cốp sau, nhẹ nhàng tháo nó xuống đặt bên cạnh.

Thấy trong cốp sau đựng đầy thuốc nỗ, con ngươi của Lý Phàm lập tức hơi co lại.

Lão Lưu thật sự quá biến thái, lại có thể chất đầy thuốc nỗ tự chế trong cốp xe. Không những thế kíp nỗ còn không đặt ở trên quả bom như bình thường mà lại bị vùi vào trong đống thuốc nổ.

“Tên điên này bị bệnh không nhẹ, nhưng loại bom khó tháo dỡ này cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.” Lý Phàm nhẹ giọng tự nói.

Anh lấy bao tay tĩnh điện từ trong hộp dụng cụ ra đeo lên, sau đó bắt đầu cẩn thận di chuyển quả bom để kíp nỗ dần dần lộ ra.

Kíp nỗ đã được kích hoạt, thời gian chỉ còn một phút ba mươi giây, hơn nữa còn đang nhanh chóng trôi qua.

Lý Phàm cần thận quan sát dây nói của quả bom, các đường dây được thiết kế rất phức tạp. Năm loại dây vàng, xanh lam, trắng, đỏ, đen chẳng chịt được chia thành ba bó.

Mười lăm đường dây chằng chịt khiến người nhìn vào cảm thấy choáng váng, nhưng Lý Phàm tinh mặt lập tức có thể nhận ra ngay có đến mười hai dây dẫn giả nhằm gây rối cho người phán đoán.

Chỉ ba dây dẫn thực sự liên quan đến kíp nỗ mà thôi.

“Quả nhiên người điên không thể suy nghĩ bình thường được, cho rằng làm nhiều dây dẫn giả như vậy là có thể qua mắt người khác sao, vốn chỉ cần cắt đứt dây này là được.”

Lý Phàm lôi ra một sợi dây màu đen từ trong mười lăm sợi dây.

Lão Lưu theo dõi từ nãy đến giờ, khi nhìn thấy Lý Phàm lôi cọng dây dẫn kia ra, ông ta lập tức vỗ mạnh xuống bàn: “Tên khốn kiếp này, vậy mà chỉ cần nhìn qua đã có thể tìm được. Thật may mắn mà.”

“Nhưng tiếp theo cậu sẽ không còn may mắn như vậy nữa đâu, hãy chuẩn bị nghênh chiến đi! Ớt Xanh, Nắm Rơm, Sơn Dược vào vị trí, trò chơi trốn tìm của chúng ta sắp bắt đầu rồi.”

Lão Lưu hơi điên cuồng phát tay, cũng cầm lấy bộ điều khiến của máy bay không người lái.

Ba tên sát thủ Ớt Xanh, Nắm Rơm, Sơn Dược cũng đã trang bị kỹ càng, đi theo hàng chỉnh tề bước ra ngoài.

Trong kho hàng.

Lý Phàm cầm kìm cắt dây không do dự chút nào.

Rắc Rắc!

Tiếng cắt đứt vang lên, dây dẫn đã bị cắt đứt, đồng hồ trên quả bom cũng bắt đầu phát ra tiếng tít tít dồn dập.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trên đồng hồ từ hiện thị con số sáu mươi lập tức biến thành một hàng số 0 đang nhấp nháy. Quả bom hẹn giờ cuối cùng đã im lặng, không còn dấu hiệu sẽ nỗ tung nữa.

“Đúng là một tên điên nhàm chán, cứ thích chơi trò sắp đặt này mãi.” Lý Phàm nhỏ giọng lầm bầm, ném kìm và bao tay vào trong hộp dụng cụ.

Trần Hiểu Đồng thầy Lý Phàm đã xử lý xong bom hẹn giờ lập tức vội vàng chạy tới.

Khi thấy trong cốp chứa đầy bom và thuốc nổ, Trần Hiểu Đồng kinh ngạc đến mức không khép miệng được.

“Lão Lưu cũng điên quá rồi. Chất nhiều thuốc nỗ lên xe mình như vậy, ông ta không sợ chúng đột nhiên nổ tung ư?”

Lý Phàm nhún vai, lạnh nhạt nói: “Vô cùng kiêu ngạo ngang ngược. Trong lòng lão Lưu, ông ta là kẻ toàn năng, tất cả mọi người đều phải bị ông ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.”

Khi Lý Phàm vừa dứt lời, bốn phía trong kho hàng đều truyền đến một giọng nói máy móc.

“Khả năng của cậu vượt ngoài dự đoán của tôi. Nhưng trò chơi giờ mới bắt đầu. Bây giờ chúng ta chơi trò trốn tìm đi, chúng tôi đã trốn kỹ, chờ cậu tới bắt.”

Sau khi giọng nói máy móc kia dứt lời, cửa kho hàng cũng từ từ mở ra. Bên ngoài đã chìm trong bóng đêm, không lâu nữa trời sẽ tối hẳn.
CHƯƠNG 725: ĐỘT KÍCH
Trước khi đi ra ngoài, Lý Phàm dặn: “Chú ý an toàn, bọn họ chắc chắn cũng có súng, cô đi theo phía sau anh.”
“Vâng.” Trần Hiểu Đồng đáp một tiếng, đi theo sát phía sau Lý Phàm.
Lý Phàm đi tới trước cửa kho hàng, ánh mắt sắc bén quan sát địa hình bên ngoài kho hàng.
Bên ngoài kho hàng là một mảnh đắt trống trải, không có bất kỳ vật che chắn hay chỗ ẩn núp, đi ra ngoài đồng nghĩa với việc tiến vào phạm vi hỏa lực của đối phương.
“Em đừng nhúc nhích đấy.” Lý Phàm thấp giọng nói một câu, đi tới ngồi xuống bên cửa kho hàng, chậm rãi lộ ra.
Lý Phàm vừa mới lộ ra nửa cái đầu, trong lòng đã dâng lên loại dự cảm xấu, vội vàng rụt đầu lại.
Tiếng súng bắn tỉa sắc bén truyền tới, sau đó một quả lựu đạn rơi xuống trước cửa kho hàng, làm cuộn lên một luồng khói xanh.
Trần Hiểu Đồng nghe được tiếng đạn bắn ra từ súng bắn tỉa, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
“Anh Lý Phàm, đây là tiếng súng bắn tỉa!”
“Đừng căng thẳng, không phải là chỉ súng bắn tỉa sao.” Lý Phàm mặt đầy tự tin an ủi Trần Hiểu Đồng.
Tay Trần Hiểu Đồng nắm thật chặt cánh tay Lý Phàm: “Đây là bọn chúng định liều mạng sao, hơn nữa bọn họ không phải một người, hay là chúng ta gọi điện cho đội trưởng Chương đi.”
“Chỉ súng bắn tỉa Kate hạng nhẹ mà thôi, uy lực không lớn, hơn nữa mỗi lần thay đạn chỉ bắn được năm phát, rất dễ đối phó. Em yên tâm đợi ở đây đi, anh đi một lát sẽ trở lại, nếu như ngay cả đám cặn bã này cũng không đối phó được, sau này sao anh còn lăn lội được nữa.”
Trên người Lý Phàm bỗng bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, Trần Hiểu Đồng si mê nhìn anh, sau đó chẫm rãi buông lỏng tay.
“Vậy, vậy anh nhất định phải cẩn thận.”
“Yên tâm đi, chờ anh trở lại.” Lý Phàm vừa nói vừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé mịn màng lạnh lẽo của Trần Hiểu Đông, lắc nhẹ.
Cảm nhận được sức nóng trên tay Lý Phàm, gò má Trần Hiểu Đồng đỏ ửng, ngại ngùng cúi thấp đầu xuống.
Cảm giác khi được anh Lý Phàm nắm tay thật tuyệt, rất có cảm giác an toàn, rất hạnh phúc.
Khi Trần Hiểu Đồng nghĩ lung tung trong lòng, Lý Phàm đã nhanh chóng chạy ra cửa kho hàng.
Vừa rồi Lý Phàm đã xác định được phương hướng của tay súng bắn tỉa kia, ở trên nóc tòa tháp cao nhất cách đó không xa.
Lý Phàm chạy hình chữ S.
Sơn Dược trên nóc vẫn dán chặt mắt vào ống kính của súng bắn tỉa, nhìn Lý Phàm đang không ngừng chạy nhanh để thay đổi phương hướng ở bên dưới.
Sắc mặt Sơn Dược hơi khó coi, nhịp bước của Lý Phàm khiến cho anh ta cảm thấy rất khó chịu, hoàn toàn không thể nắm được phương hướng di chuyển của Lý Phàm, nên không thể nhắm trúng đề nỗ súng.
Giữ tai nghe trên lỗ tai, Sơn Dược không vui nói: “Hai thằng ngu các anh, mau bắn chéo nhau đề giữ chân anh ta đi, nếu không tôi không thể ngắm bắn được.”
“Ha ha, còn tưởng tay súng thần cậu không cần chúng tôi hỗ trợ đấy.”
“Nghe rồi, tay súng bắn tỉa Sơn Dược, cậu nên đổi tên thành khoai lang trứng thì mới trúng, ha ha ha.”
Ớt Xanh và Nắm Rơm giễu cợt Sơn Dược đôi câu, sau đó nhắc súng trường, đứng trên mái nhà ở cả hai bên của tòa tháp, bắn về phía Lý Phàm.
Hai người một trái một phải, tạo thành thế hỏa lực đan chéo, thu hẹp không gian hoạt động của Lý Phàm.
Pằng pằng pằng!
Súng trường phụt ra tia lửa, bắn ra từng phát đạn.
Trần Hiểu Đồng nghe mà kinh hồn bạt vía, trong lòng thầm cầu nguyện cho Lý Phàm.
Lúc này, lão Lưu đã đi vòng ra từ cửa sau của tòa tháp, cúi đầu nhìn bộ điều khiển máy bay không người lái trên tay rồi chậm rãi đi về phía nhà kho.
Khi nghe tiếng súng trường vang lên ở hai bên, Lý Phàm nở nụ cười: “Đang đợi các người thò mặt ra, bây giờ chính là lúc tiễn các người lên đường rồi.”
Lý Phàm lấy thân làm mục tiêu chính vì muốn dụ hỏa lực tiếp viện của đối phương ra, chỉ cần xử lý xong hai tay súng trường này, giết tay súng bắn tỉa kia chỉ là chuyện phút mốt mà thôi.
Lý Phàm vừa chạy vừa đổi phương hướng, đưa tay ra sau lưng rút súng lục ra, chĩa họng súng lên cao, ngay cả nhắm cũng không cần mà chỉ dựa vào cảm giác để bóp cò.
Pằng!
Súng lục phát ra âm thanh sắc bén, sau đó Lý Phàm không hề nhìn Nắm Rơm lâu hơn đã đổi hướng họng súng về phía Ớt Xanh.
Pằng!
Lại một tiếng vang sắc bén vang lên.
Mà lúc này cơ thể của Nám Rơm vừa mới rơi xuống từ trên nóc nhà, ở giữa mi tâm chỉ có một dấu đạn, đang không ngừng trào máu tươi ra ngoài. Phát súng sau đó Lý Phàm nhằm vào Ớt Xanh, cũng xuyên qua trán gã ta.
Ớt Xanh hấp hồi nhìn Lý Phàm đang đi về phía tòa tháp, mặt đầy không cam lòng ngửa đầu ngã về phía sau.
Hai phát súng, kết thúc mạng sống của hai tên lính đánh thuê dày dặn kinh nghiệm chiến đấu.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng súng dừng lại, Sơn Dược nhất thời hoảng sợ, đỡ tai nghe bluetooth trên tai, cao giọng gọi: “Ớt Xanh, Ớt Xanh! Nắm Rơm, Nắm Rơm! Hai người thế nào rồi? Nghe rõ trả lời, trả lời.”
Nghe trong tai nghe bluetooth hoàn toàn yên lặng, Sơn Dược hơi hoảng hốt ôm lấy súng bắn tỉa, dùng ống nhòm nhằm về vị trí của Ớt Xanh và Nắm Rơm, đập vào mắt là hai thi thể chết không rõ lý do.
Sơn Dược vô cùng hoảng loạn, ôm súng bắn tỉa tìm kiếm bóng dáng Lý Phàm, nhưng bên ngoài đã trống không, hoàn toàn không thấy tung tích của Lý Phàm.
Lý Phàm đi vào tòa tháp, ánh mắt cảnh giác quan sát khắp nơi, bóng dáng mạnh mẽ thoát ẩn thoát hiện.
Lý Phàm tài cao gan lớn, chắc chắn muốn thực hiện đánh nhanh đánh bắt ngờ.
Mà kiểu đột nhập vào một môi trường xa lạ như thế này, quân đội và cảnh sát thường chọn tắn công theo kiểu tìm kiếm và tấn công theo nhóm, bởi vì đánh nhanh thắng nhanh sẽ nguy hiểm hơn, rất dễ lọt vào mai phục của đối phương.
Tầng 1, tầng 2… thoáng cái Lý Phàm đã lên tới tầng đám người Lão Lưu đã từng ở.
Nhìn đống đồ ăn nhanh, đồ uống, những thứ màn hình theo dõi trên bàn và những vật dụng khác nằm rải rác trên mặt đất, mi mắt Lý Phàm bỗng giật một cái.
Lý Phàm nhìn thấy một người trong màn hình, người đó chính là lão Lưu.
Lão Lưu đã đi vào kho hàng, đang chậm rãi đến gần Trần Hiểu Đồng, mà Trần Hiểu Đồng đang mặt đầy lo âu chờ Lý Phàm, nào có phát hiện lão Lưu đang đến gần.
Lý Phàm đưa tay lầm tìm điện thoại, lúc muốn liên lạc với Trần Hiểu Đồng, trên lầu lại truyền tới tiếng bước chân rất khẽ.
Sơn Dược lòng đầy căng thẳng cầm súng lục, đang chậm rãi xuống lầu.
Mỗi bước đi của anh ta vô cùng cẩn thận, họng súng vẫn luôn hướng xuống dưới, ngón tay giữ chặt cò súng, lúc nào cũng có thể nhắm bắn.
Sơn Dược biết Lý Phàm đã đi vào, hơn nữa còn biết Lý Phàm tuyệt đối là cao thủ, thậm chí còn lợi hại hơn những tên lính đánh thuê nước ngoài anh ta từng gặp trên chiến trường.
Trên trán đã toát mồ hôi lớn bằng hạt đậu, nhưng Sơn Dược không dám lau đi, chỉ có thể để mặc cho mồ hôi rơi xuống. Anh ta sợ bởi vì lau mồ hôi mà phân tâm, sợ bởi vì lau mồ hôi mà không bắn kịp, từ đó mắt luôn cái mạng nhỏ của mình.
Lý Phàm nghe được tiếng bước chân của Sơn Dược, biết không kịp nhắc nhở Trần Hiểu Đồng rồi, trước mắt chỉ có thể giải quyết người này đã, sau đó sẽ đi cứu Trần Hiểu Đồng.
Động tác của Lý Phàm nhẹ nhàng như một con khỉ thành tỉnh ở trên núi, lắc mình di chuyển mà không phát ra tiếng động, chỉ vài ba động tác, Lý Phàm đã dính chặt vào bức tường bên ngoài cầu thang.
Họng súng khẽ nâng lên, Lý Phàm kiên nhẫn chờ đợi con mồi xuất hiện.
Khi sắp đi tới cầu thang, Sơn Dược lau mồ hôi trên mặt, hít sâu một hơi, sau đó nhảy lên không trung, thực hiện một cú xoay người về phía trước vô cùng đẹp mắt.
Sau khi rơi xuống đất, Sơn Dược quỳ lên trên mặt đất, súng trong tay chỉ về phía Lý Phàm đang ẩn nấp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom