• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Nữ vương thời thượng 2021 (8 Viewers)

  • nu-vuong-thoi-thuong-382

Chương 382: Nói về quá khứ của chúng ta




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85597.png

Xem ảnh 2
85597_2.png
“Về rồi à, đúng lúc đến giờ cơm, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi!” Bà cụ nhìn thấy đám người Thịnh Huân đi vào trong nhà, lập tức mỉm cười vẫy tay gọi.



“Vâng, mẹ.” Lương Tiểu Tuệ mỉm cười đáp lại



“Ông bà nội, hai người ngồi trước đi, cháu đi rửa tay, sẽ ra ngay.” Thịnh Thi Vận nói xong liền đi đến nhà bếp.



Thịnh Huân đứng trong phòng khách, bình tĩnh nói: “Tất cả mọi người đều ở đây, đúng lúc có thể nói rõ ràng.”



Thịnh Thi Vận dừng lại, cô ta đột nhiên thấy lo lắng



Lương Tiểu Tuệ không chỉ lo lắng mà còn hoảng sợ, bà ta ngoan cố, cố gắng chống đỡ mới không để lộ tâm trạng hoảng sợ



“Làm sao vậy, con trai?” Bà cụ không hiểu ra sao nghi ngờ nhìn ông ta



“Có gì để cơm nước xong xuôi lại nói.” Ông cụ muốn đi đến nhà ăn.



Thịnh Huân không hề động đậy, ông ta chỉ nhìn bà cụ: “Mẹ, vòng tay mà Lương Tiểu Tuệ đang đeo trên tay là mẹ cho cô ta sao?”



“Đúng vậy.” Bà cụ liếc nhìn Lương Tiểu Tuệ, gật đầu thừa nhận



“Cho nên, đồ trang sức trên người Thi Vận cũng là mẹ cho sao?” Thịnh Huân tiếp tục hỏi



Ông cụ dừng lại, nhíu mày nhìn ông ta: “Thịnh Huân, đang tốt đẹp sao lại hỏi những cái này làm gì?” Thịnh Huân không trả lời cha mình, chỉ nhìn bà cụ, truy hỏi: “Số đồ trang sức này là mẹ lấy ở trong phòng Kiêu Dương sao?” “Mẹ, mẹ...” Bà cụ nhìn Lương Tiểu Tuệ, nhưng Lương Tiểu Tuệ căn bản không nhìn bà ta, “Là mẹ lấy



Kiểu Dương đã chết rồi, dù sao nó cũng không sử dụng được đồ đạc của nó nữa, để ở đó cũng lãng phí, mẹ là bà nội của nó, không được lấy đồ của nó sao?”



“Được, được.” Thịnh Huân chậm rãi gật đầu, ánh mắt ông ta bình tĩnh đến dọa người



Bà cụ khẽ thở phào, vừa định gọi ông ta đi ăn cơm, lại thấy ông ta nhìn Lương Tiểu Tuệ, nói ra lời khiến bà cụ hoảng sợ



“Trả di vật của Kiều Dương về chỗ cũ, thiếu một cái hoặc là bị hư hỏng thì cô có thể cút đi rồi.”



Chân Lương Tiểu Tuệ mềm nhũn, bà ta ngã ngồi trên mặt đất.



“Thịnh Huân!” Ông cụ đỡ người vợ già, nghiêm khắc quát.



Thịnh Huân không trả lời, đi thẳng lên lầu.



Thịnh Thi Vận đỡ Lương Tiểu Tuệ dây căm hận nói: “Nhất định Từ Kiều Kiều đã nói gì đó với cha.”



“Sao nó lại nhận ra đồ trang sức của chúng ta?” “Mẹ, mẹ quên rồi sao? Cô dâu của đám cưới hôm nay được ông ngoại của Thịnh Kiêu Dương nhận là con gái, Từ Kiều Kiều là con gái của cô dâu.” “Hai đứa đang nói cái gì, tại sao lại nhắc tới ông ngoại của Kiều Dương.” Ông cụ nhìn hai người



“Không có gì, cha mẹ, hôm nay con thấy không thoải mái, không ăn cơm với hai người được.” Lương Tiểu Tuệ liếc nhìn Thịnh Thi Vận rồi đi lên lầu.



Thịnh Thi Vận cũng vội nói với hai người già rằng mình cũng không đói bụng, rồi đi theo mẹ của cô ta lên lầu.



Hai người già ngồi cạnh bàn, nhìn cả bàn đồ ăn phong phú, cảm thấy nuốt không trôi



Những năm qua con trai luôn không quan tâm chuyện trong nhà, bây giờ lại để ý đến đồ trang sức của Kiều Dương, thật sự rất khác thường



Bà cụ hoảng hốt đặt bát đũa xuống đi lên lầu tìm Lương Tiểu Tuệ



Lương Tiểu Tuệ đang nói việc đồ trang sức với Thịnh Thi Vận, thấy bà cụ đi tới, vội vàng đứng dậy đỡ



“Mẹ, mau ngồi xuống đi.” “Tiểu Tuệ, làm sao bây giờ, còn hai bộ đồ trang sức mẹ tặng cho hai người chị dâu của con nữa, phải lấy lại kiểu gì?” Bà cụ không ngồi xuống, vội vàng nói



Lương Tiểu Tuệ nhìn bà cụ còn vội hơn mình, trái lại không lo lắng nữa, bà ta nắm tay bà cụ: “Mẹ yên tâm, Kiều Dương đã qua đời, ngoại trừ nó thì làm gì còn ai biết chính xác nó đã để bao nhiêu đồ trang sức ở đây, mẹ cứ nói chỉ cho con và Thi Vận mỗi người một bộ là được, đừng nhắc đến những cái khác, mặc kệ là ai hỏi cũng không được nói.”



Bà cụ nghe nói thế, như có chỗ dựa đáng tin cậy, trong lòng yên tâm hơn chút, gật đầu đáp lại: “Đúng rồi, mẹ cũng chỉ cho hai đứa mỗi người một bộ



Tiểu Tuệ, con là đứa con dâu ngoan, buổi tối phải khuyên nhủ Thịnh Huân nhà chúng ta, để nó nghĩ thoáng một chút, khi người còn sống không cố mà trân trọng, chết rồi còn giữ di vật để nhớ cái gì.” “Vâng, con biết rồi



Mẹ, con đỡ mẹ đi nghỉ ngơi.”



Trong khi đám người nhà họ Thịnh đang bàng hoàng, thì Thịnh Kiêu Dương cũng rất bối rối



Sau khi ăn trưa, Lâm Na nói chiều nay phải lên máy bay trở về



Thịnh Kiêu Dương đang định đưa cô ấy đến sân bay, kết quả một người bận rộn khác cũng đi theo.



“Tôi tiễn cô ấy là được rồi.” Thịnh Kiêu Dương nhìn Thẩm Trí Ninh không chút biểu cảm



“Là một nửa chủ nhà, anh có nghĩa vụ cùng em đi tiễn cô ấy.” Lâm Na nháy mắt với Thịnh Kiêu Dương, có mấy phần muốn xem trò vui



Thế là, vốn chỗ ngồi phía sau là hai người, bây giờ biến thành ba người



Thịnh Kiêu Dương ngồi ở giữa.



“Ôi chao, quên mất.” Lâm Na đột nhiên phá vỡ bầu không khí đóng băng.



“Sao thế?” Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn cô ấy.



Lâm Na chớp mắt: “Quên cầm theo bức tranh mình bảo cậu vẽ rồi.”



Thịnh Kiêu Dương hơi sửng sốt, kịp nhận ra Lâm Na đang giúp cô tìm lý do cho bức tranh của Lâm Diễn, vụng trộm đáp lại một ánh mắt đã hiểu: “Không sao, lát nữa mình sẽ gửi qua cho cậu.”



Lâm Na à một tiếng, dò hỏi Thẩm Trí Ninh: “Ngài Thẩm, chừng nào anh và Kiều Kiều mới mời tôi ăn cơm?”



“Tại sao phải mời cậu ăn cơm?” Thịnh Kiêu Dương cảm thấy kỳ quái.



Thẩm Trí Ninh cũng nhìn sang.



“Không phải người bình thường có bạn trai, đều phải mời chị em tốt đi ăn cơm à! Kiều Kiều, cậu không thể làm vậy được, vẫn còn chưa kết hôn, đã muốn giúp người ta tiết kiệm tiền rồi hả?” Lâm Na trêu chọc



Cậu đang nói gì thế? Thịnh Kiêu Dương lườm Lâm Na.



Lâm Na nhướng mày, dùng ánh mắt ra hiệu



Thịnh Kiêu Dương quay sang nhìn, thấy Thẩm Trí Ninh đang mỉm cười, khuôn mặt tươi cười như thể chứng tỏ đã bị lời nói của Lâm Na làm cho vui vẻ rồi



Cô quay lại, bất đắc dĩ nhìn Lâm Na nói: “Cậu cũng không thiếu bữa cơm này.”



“Hẹn thời gian đi.” Một giọng nói vang lên



Lâm Na vừa cười vừa nói: “Vậy chờ lần sau tôi quay lại đây đi.” Đưa Lâm Na đến cửa soát vé, Lâm Na ôm Thịnh Kiêu Dương một cái, khẽ nói bên tai cô: “Cậu phải cảm ơn mình tử tế đấy.”



Lâm Na vẫy tay, phóng khoáng đi vào cổng soát vé



Thịnh Kiêu Dương khẽ mỉm cười, cô quay sang nhìn Thẩm Trí Ninh, kết quả thấy đối phương đang nhìn mình.



“Chúng ta về nhà thôi.” Cô cười đến đôi mắt cong cong.



Thấy Thẩm Trí Ninh giơ tay ra, Thịnh Kiêu Dương đảo mắt, thấy xung quanh có không ít người đang nhìn bọn họ



Hôm nay cô đi ra ngoài vội vàng không mang theo khẩu trang, nhưng lại không do dự lâu mà đã đặt tay vào lòng bàn tay anh.



Hai người cứ nắm tay nhau như vậy, rời khỏi tầm mắt của mọi người.



Vừa quay lại trong xe, Thẩm Trí Ninh đã kéo tấm vách ngăn lên.



Làm gì vậy? Thịnh Kiêu Dương cảnh giác nhìn anh.



Anh ngồi xuống, một tay chống trên cửa xe, xích lại gần, nhìn cô đang trợn tròn mắt như một con động vật nhỏ có tính cảnh giác rất mạnh



Anh cong khóe môi, nâng bàn tay còn lại lên vén tóc mai của cô ra sau tai, nhỏ giọng hỏi: “Em đã nói cho người khác biết anh là bạn trai của em rồi sao?”



“Chẳng lẽ anh không phải?” Thịnh Kiêu Dương cảm thấy mỗi lần mình ở trước mặt Thẩm Trí Ninh đều hơi yếu thế, cô không hài lòng với việc này, rất muốn nổi dậy một lần, thế là cô nâng cằm lên, hỏi lại



“Em giải thích bức tranh kia thế nào?” Thẩm Trí Ninh nhìn vào mắt cô.



Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, “Lâm Na đã nói rồi mà.”



“Anh muốn nghe em nói,“ Anh dùng lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, “Đừng lừa anh.”



Giọng nói của anh rất nghiêm túc, Thịnh Kiêu Dương thật sự sẽ không sử dụng lý do của Lâm Na để qua loa lấy lệ, cô suy nghĩ: “Có lẽ đây là một thói quen vẽ tranh của em.”



Lý do này nghe càng giống đang kiểm cớ



Ánh mắt Thẩm Trí Ninh hơi trầm xuống, anh nói ra bốn chữ: “Về sau vẽ anh.”



Thịnh Kiêu Dương chớp mắt: “Ý của anh là về sau sẽ làm người mẫu cho em sao?” Cô đảo mắt, khóe môi mang theo ý cười xấu xa, “Phải không mặc quần đó!” Ánh mắt Thẩm Trí Ninh cũng thay đổi, mang theo ba phần cười như không cười, bảy phần hứng thủ: “Em chắc chắn chứ?”



“Đương nhiên chắc chắn!” Thẩm Trí Ninh mỉm cười, áp sát hơn nữa, môi của anh như gần như ngay sát môi cô



“Vậy thì tối hôm nay đi.” Thịnh Kiêu Dương mở to hai mắt, có phải quá nhanh không, người ta còn chưa chuẩn bị tinh thần..



Nhìn thấy ý cười trong mắt anh, cô muộn màng phát hiện ra, hình như cô đã tự đào một cái hố cho bản thân



Tự mình đào hố, dù sâu cũng phải nhảy, tục ngữ đã nói tự gây nghiệt không thể sống



Buổi tối, khi bị Thẩm Trí Ninh kéo đến phòng vẽ, Thịnh Kiêu Dương đã cảm nhận sâu sắc đạo lý này



Nhìn Thẩm Trí Ninh vừa đi vào đã muốn cởi áo nới thắt lưng, Thịnh Kiêu Dương vội vàng giơ tay ra hiệu dừng lại: “Chờ một chút, không cần cởi.”



“Không phải em nói muốn anh không mặc quần áo sao?” Anh trai, sự chờ mong trong giọng nói của anh là chuyện gì vậy? Thịnh Kiêu Dương thấy mình sắp phát điên rồi, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh: “Em sợ anh bị bệnh.” Phản ứng của Thẩm Trí Ninh là tăng nhiệt độ lò sưởi lên.



Thịnh Kiêu Dương: ..



Cô đối mặt với ánh mắt như đang khiêu khích của Thẩm Trí Ninh, đột nhiên cảm thấy bản thân quá oan uổng



Người luôn cẩn thận tỉ mỉ như Thẩm Trí Ninh dám cởi quần áo làm người mẫu cho cô, cô còn sợ cái gì? Sợ, cái gì? Giơ tay vén tóc lên, Thịnh Kiêu Dương chỉ sofa nghỉ ngơi, ngang ngược nói: “Anh đến đó ngồi xuống đi.” Chờ Thẩm Trí Ninh ngồi xuống, cô đi qua, điều chỉnh tư thế của anh, giơ tay cởi một nửa nút áo sơ mi của anh



“Anh làm tư thế này đi, em không bảo anh đổi thì anh không được động đậy.” Thịnh Kiêu Dương xoay người đi lấy dụng cụ.



Cô đứng trước giá vẽ, cầm bút nhanh chóng vẽ phác họa.



Khi một người nghiêm túc làm một việc gì đó sẽ luôn có một đặc điểm, đó là tỏa sáng, khiến người ta không thể dời mắt



Thẩm Trí Ninh nhìn dáng vẻ tập trung của cô, rất hưởng thụ cảm giác được cô một lòng chú ý



Bức tranh nhanh chóng được vẽ xong, Thịnh Kiêu Dương nhìn bản phác họa trên giấy, cảm giác bức tranh thiếu màu sắc không thể phản ánh được nguyên vẹn khí chất của người đó, quyết định lát nữa phải bổ sung thêm màu vẽ



Cô nhìn giấy vẽ, lại nhìn Thẩm Trí Ninh, ánh mắt sáng lên



Cô đi qua, quỳ một chân ở trên sofa bên cạnh anh, giơ tay tiếp tục cởi toàn bộ cúc áo sơ mi của anh, lại cởi cúc áo ở ống tay áo, kéo tay áo của anh lên



“Anh dựa vào đây, cảm thấy làm thế nào dễ chịu thì dựa kiểu đó.” Thịnh Kiêu Dương vừa nói, bàn tay trực tiếp ẩn vào lồng ngực của anh, đẩy anh dựa lưng vào ghế sofa



Đầu ngón tay của cô hơi lạnh, nhưng lại châm một mồi lửa trong lòng Thẩm Trí Ninh



Thịnh Kiêu Dương vừa muốn đứng dậy quay lại giá vẽ tiếp tục vẽ thì bị Thẩm Trí Ninh kéo lại đè xuống sofa.



Ma vương chuẩn bị thưởng thức bữa ăn nhẹ trước khi đi ngủ!!!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom